Chương 141: Thế giới thần bí náo nhiệt
Cô Đơn Địa Phi
29/09/2014
Nghe nói, ban đầu đoàn người Phong Khiếu Tông cực kỳ thuận lợi, một đường nghiền nát quét ngang, không gì cản nổi, san bằng không biết bao nhiêu yêu thú. Nhưng càng đi sâu vào thế giới thần bí kia, càng gặp phải yêu thú mạnh hơn, cuối cùng bọn họ gặp được đối thủ mạnh mẽ.
Bốn con yêu thú cấp bậc Linh Hải Cảnh!
Kết quả chiến đấu là Phong Khiếu Tông tổn thất một cường giả tuyệt thế Linh Hải Cảnh!
Linh Hải Cảnh đó, ở Phong Khiếu Tông cũng là nhân vật cấp lão tổ chân chính, có thể chống đỡ một mảnh trời, nhưng không ngờ chưa vớt được chỗ tốt gì đã ngã xuống ở cái chỗ không biết tên này!
Phong Tử Ca, vị cường giả Linh Hải Cảnh trốn ra, thiếu chút chém chết bốn lão tổ Thiên Tinh Tông. Xét lại bọn họ cũng không có tư cách biết được tình huống bên trong thế giới thần bí, lúc này mới nhịn không xuống tay.
Dù sao, chém bốn người này rồi, Thiên Tinh Tông khẳng định không thể trấn áp các tông phái Hàn Thương Quốc, Phong Khiếu Tông lại phải phái cao thủ tới hỗ trợ, vậy còn cần Thiên Tinh Tông quản lý làm gì?
..............
Ngay cả cường giả Linh Hải Cảnh cũng ngã xuống ở bên trong!
Tin tức nay nhanh chóng lan ra như cháy rừng, hoàn toàn khẳng định suy đoán của mọi người, quả thật có vị cường giả ít nhất là Kết Thai Cảnh nào đó tiện tay huỷ diệt Đại Diễn Tông, sau đó chọn nơi này làm chỗ truyền đạo của hắn!
Bên trong thế giới thần bí kia có truyền thừa thấp nhất là cấp bậc Kết Thai Cảnh!
Có thể dự kiến được, mọi người liền tràn vào trong, dù cho tiểu võ giả Tụ Linh Cảnh cũng muốn đi vào thử vận may. Dù sao, thứ như truyền thừa không phải nhất định nhìn thực lực, nếu đủ may mắn thì nói không chừng sẽ lấy được.
Trong lịch sử có nhiều sự tích về các tiểu nhân vật nhận được truyền thừa của kỳ nhân thời cổ, nhảy vọt thành cường giả đương thời. Chính điều này khích lệ vô số võ giả Tụ Linh, Sơ Phân, Ích Địa Cảnh... chạy đến Hàn Thương Quốc, thử xem vận số của bọn họ.
Chu Hằng vốn muốn quay về Hắc Thủy Điện, nhưng ngẫm lại hắn có trở về cũng không có chuyện gì làm. Mà ở lại chỗ này, còn có thể đi vào thế giới thần bí chém giết tung hoành, thu được nhanh chóng tích lũy tu vi.
Ngẫm lại, hắn vẫn quyết định phải về một chuyến, An Ngọc Mị, Lâm Phức Hương đều đi Đông Linh Tiên Trì, tuy rằng hai nàng đều gửi thư về, nhưng Chu Hằng cảm thấy mình vẫn có nghĩa vụ phải tự mình đi nói một tiếng.
Nghĩ tới liền làm, Chu Hằng lập tức khởi hành, vài ngày sau liền quay về Thiên Hàng Thành, gặp được An Nhược Trần.
An Nhược Trần đã sớm thu được thư của ái nữ, biết nàng đã đi Đông Linh Tiên Trì, bởi vậy cũng không kỳ quái Chu Hằng trở về một mình, chỉ là cảm thấy ngạc nhiên đối với Chu Hằng nhanh chóng đột phá đến Sơ Phân Cảnh.
Hắn tự nhiên liếc mắt nhìn ra được, lúc này Chu Hằng đã sắp đến Sơ Phân nhị trọng thiên đỉnh phong, chuyến này mới đi mấy tháng mà thôi, con rể này có thiên phú võ đạo thật là yêu nghiệt!
An Nhược Trần tự nhiên vui vẻ vì chuyện này, khuyến khích Chu Hằng mấy câu, sau đó nghe Chu Hằng nói cụ thể những gì bọn họ đã trải qua trong Đại Diễn Tông.
Chu Hằng nói rất tỉ mỉ kỹ càng, nhưng chuyện về Nam Cung Nguyệt Dung thì tự nhiên nhảy qua, đây là chuyện riêng của hắn. Cuối cùng là nói đến Phong Khiếu Tông có một vị cường giả Linh Hải Cảnh ngã xuống ở bên trong.
An Nhược Trần sợ hãi không thôi, lúc này tu vi Khai Thiên Cảnh của hắn dù có thể coi là cường giả tuyệt thế ở Hàn Thương Quốc, nhưng ở trước mặt Linh Hải Cảnh thì hoàn toàn là lính quèn, người ta không thèm nhìn một cái!
Nhưng cường giả như thế vẫn ngã xuống trong thế giới thần bí kia!
- Lão phu sẽ không đi!
An Nhược Trần ngẫm nghĩ, từ chối lời mời của Chu Hằng cùng đi vào dò thám thế giới thần bí Đại Diễn Tông.
- Lão phu bị nhốt ở Ích Địa Cảnh đỉnh phong hơn 300 năm, tích lũy đầy đủ, có hy vọng xông lên Khai Thiên Cảnh nhị trọng thiên trong vòng mười năm, không cần thiết phải mạo hiểm vì truyền thừa Kết Thai Cảnh hư ảo!
- Thân là một võ giả, trọng yếu nhất là phải nhìn rõ bản thân mình cần gì, mà không phải theo đuổi quá cao xa không thực tế!
An Nhược Trần nói lời này cũng là nhắc nhở Chu Hằng, truyền thừa mạnh mẽ dĩ nhiên làm người ta thèm nhỏ dãi, nhưng cũng phải xem là có lấy được hay không, có tiêu hóa nổi không. Bằng không có bảo tàng mà không dùng được, vậy có ý nghĩa gì nữa.
Chu Hằng gật đầu, kỳ thật hắn tuy rằng đỏ mắt với truyền thừa trong thế giới thần bí, nhưng cũng không quá để trong lòng. Hắc kiếm chính là bảo vật quý giá nhất của hắn, ngay cả Cửu Huyền Thí Luyện Tháp cũng phải kém hơn!
Hắn tiến vào thế giới thần bí không phải là vì thu được truyền thừa, mà là vì giết chóc thu hoạch tích lũy tu vi. Đương nhiên, nếu không cẩn thận thu được truyền thừa của vị cường giả kia, hắn tự nhiên sẽ không đẩy ra ngoài cửa.
Ở lại An gia hai ngày, An Nhược Trần không chút giữ lại truyền cho Chu Hằng kinh nghiệm võ đạo của hắn.
Trên kỹ nghệ, An Nhược Trần đã không có tư cách làm sư phụ của Chu Hằng, bản thân hắn còn không nắm giữ được Thế mà! Nhưng trên kinh nghiệm võ đạo, hắn có thừa sức giải thích thắc mắc của Chu Hằng.
Đây chính là tích lũy kinh nghiệm gần 700 năm của An Nhược Trần, trong đó quý giá nhất là những gì đã nghe đã thấy trong nhiều năm du lịch thiên hạ, đều làm Chu Hằng mở rộng tầm mắt.
Rốt cuộc hắn cũng biết, vì sao An Nhược Trần lại không động lòng vì thế giới thần bí trong Đại Diễn Tông.
Chỗ giống như thế, trên Huyền Càn Đại Lục cũng còn mấy chỗ, lịch sử chứng minh những chỗ này căn bản không thể chinh phục được. Tuy nhiên, thế giới thần bí này có thể đặt ngang hàng với những chỗ đó hay không thì hiện tại còn chưa rõ ràng.
Xung quanh Huyền Càn đại lục có bốn chỗ được công nhận là tử địa, theo thứ tự là Tử Vong Sâm Lâm, Viêm Hỏa Sa Mạc, Độc Miểu Chi Hải cùng Lôi Quang Địa Cốc.
Theo truyền thuyết, bốn chỗ tuyệt địa này từng thuộc về bốn vị chí tôn Hóa Thần Cảnh, đó là chỗ bọn họ tọa hóa! Bởi vì thực lực của bọn họ quá hùng mạnh, gần như có thể phi thăng thành tiên, lực lượng bất tử bất diệt, cho nên sau khi bọn họ chết thì đạo cũng không tan, hình thành bốn chỗ tuyệt địa.
Bên trong có truyền thừa của bốn vị cường giả Hóa Thần Cảnh, từ xưa đến nay có không biết bao nhiêu người trước sau xông vào thử vận may, nhưng kết quả đều như nhau, không một người nào sống đi ra.
Hóa Thần Cảnh là tồn tại như thần thoại trên Huyền Càn đại lục, nhưng nếu đã có bốn người, vì sao không thể có năm người, sáu người, bảy người? Nói không chừng thế giới thần bí trong Đại Diễn Tông chính là một vị cường giả Hóa Thần Cảnh ngã xuống mới hình thành.
- Nhạc phụ, ý của ngài là, sau khi cường giả Hóa Thần Cảnh chết đi, nội thế giới của bọn họ thật có thể diễn hóa thành một cái thế giới chân thật?
Chu Hằng không khỏi khiếp sợ.
- Thế giới thần bí mà ta tiến vào, từng là không gian đan điền của một vị cường giả Hóa Thần Cảnh?
- Tuy rằng lão phu không tận mắt thấy, nhưng có lẽ là vậy!
An Nhược Trần gật đầu nói:
- Nguyên bản, thế giới đan điền không có khả năng diễn hóa ra vật sống, tuy nhiên sau khi võ giả chết đi, không gian đan điền chồng lên thế giới chân thực, sẽ có khả năng diễn sinh vạn vật!
Chu Hằng không khỏi líu lưỡi, nhưng ngẫm lại thế giới kia kỳ quái lạ lùng,quả thật khác thế giới chân thực rất nhiều, nào có một mảnh xanh biếc như thế.
Đợi hai ngày sau, Chu Hằng tiếp tục chạy đến Phong Vũ Thành Cửu Linh Tông, giải thích những ngày trải qua của Lâm Phức Hương.
Lâm Kiếm Trần không dám sơ suất, môn nhân ngày xưa hiện tại đã đạt đến Sơ Phân Cảnh, là tồn tại hắn phải ngước nhìn, nói chuyện cực kỳ khách sáo, có chút sợ hãi, chỉ sợ hơi sơ ý chọc giận Chu Hằng, rước tới họa diệt môn lên đầu Cửu Linh Tông.
Chu Hằng không khỏi dở khóc dở cười, hắn có đáng sợ như vậy không?
Hắn cũng biết Lâm Kiếm Trần sợ mình, cũng từ biệt Lâm Kiếm Trần, đi gặp cha của hắn.
Chu Định Hải biết được Chu Hằng đã tiến vào Sơ Phân Cảnh, tự nhiên cực kỳ mừng rỡ. Nếu phát triển thế này, có lẽ trong vòng 10 năm sẽ thấy được Chu Hằng trưởng thành đến Linh Hải Cảnh, sau đó đón Triệu Khả Hân trở về, một nhà đoàn tụ!
Chu Hằng ngẫm nghĩ, đưa hết 4 tấm Ảnh Độn Phù cho phụ thân, dù sao hắn có Cửu Huyền Thí Luyện Tháp cùng Tấn Vân Lưu Quang Bộ, căn bản không cần cân nhắc phương diện an toàn. Nhưng Chu Định Hải nói sao cũng không chịu, hai cha con đẩy qua đẩy lại, cuối cùng Chu Định Hải lấy 3 tấm Ảnh Độn Phù, còn Chu Hằng để lại một tấm để phòng tình huống đột xuất.
Được Phong Linh Quả hỗ trợ, Chu Định Hải đã đạt đến Tụ Linh nhị trọng thiên sơ kỳ, lực huyết mạch của hắn cũng thức tỉnh, chính là ngọn lửa tím, phẩm chất còn cao hơn Chu Hằng một đoạn, đạt đến Nhân linh thể thất tinh.
Có lực huyết mạch hỗ trợ, hắn xông lên Sơ Phân Cảnh cũng không quá khó khăn.
Hai cha con lại nói chuyện mấy ngày, Chu Hằng mới quay lại đế đô.
Bởi vì bên trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp có một quý phi đương triều bị hắn cướp lấy, Chu Hằng không dám để cho An Nhược Trần cùng Chu Định Hải đi vào, da mặt của hắn vẫn còn mỏng lắm.
Bốn ngày sau, hắn về tới đế đô.
Một chuyến qua lại tốn hơn nửa tháng, lúc này đế đô càng thêm náo nhiệt, khắp nơi là võ giả khí phách hiên ngang tụ tập, ngay cả Ích Địa Cảnh bình thường không hay gặp được cũng như đổ xô tràn ra đường, đông đúc vô cùng.
Chu Hằng ăn uống một phen trong tửu lâu, mới đi di chỉ Đại Diễn Tông.
Lúc này đại trận sơn môn đã sớm bị phá giải, Linh Thảo Viên, Trân Khí Các gì đó cũng bị Phong Khiếu Tông sớm dọn sạch. Tuy nhiên mọi người không phải đến vì mấy thứ này, ánh mắt mỗi người đều nhắm vào thế giới thần bí kia.
Phong Khiếu Tông vốn muốn phái người canh giữ truyền tống môn, độc bá nơi này, nhưng bị đông đảo hào môn Lãng Nguyệt Quốc ép buộc, đành phải mở ra truyền tống môn cho mọi người, nhưng muốn đi một chuyến thì trước tiên phải nộp trăm khối linh thạch hạ phẩm.
Chút tiền trà nước này cũng phải kiếm, dù sao Hàn Thương Quốc là phụ thuộc Phong Khiếu Tông, đây là địa bàn của người ta, thu chút lợi lộc cũng có thể chấp nhận.
100 linh thạch hạ phẩm đối với một số người thì là chuyện nhỏ, nhưng đối với phần lớn võ giả mà nói thì cả đời cũng không gom đủ, chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Muốn mạnh mẽ xông vào? Ngay cả 100 linh thạch hạ phẩm cũng không có, người như vậy có tư cách gì khiêu chiến quái vật khổng lồ như Phong Khiếu Tông?
Xung quanh truyền tống môn thế giới thần bí kia đã bị bảo vệ, chỉ chừa một lối đi, nộp 100 linh thạch hạ phẩm mới được cho vào.
Chu Hằng cũng không quan tâm chút tiền lẻ này, giao nộp linh thạch xong, hắn tiến vào màng sáng vàng, lần thứ hai tiến vào thế giới thần bí.
Núi xanh biếc, nước xanh biếc, mặt đất xanh biếc, bầu trời xanh biếc, mọi thứ đều là màu xanh biếc, không khác gì lần đầu tiến vào nơi này. Nhưng khác ở chỗ, cây to khắp núi đã bị chặt hết, chỉ để lại một mảnh núi trụi lủi, cùng những gốc rễ cây.
Chẳng lẽ những cây to này cũng có giá trị rất cao?
Trong lòng Chu Hằng nghĩ vậy, vừa nhanh chân tới trước, hắn xem trọng nhất là những yêu thú nơi này. Nếu hiện giờ không còn thời gian hạn chế, hắn sẽ giết mãi cho đến ói ra mới thôi, tăng tu vi lên đến Ích Địa Cảnh, Khai Thiên Cảnh, thậm chí Linh Hải Cảnh, Kết Thai Cảnh!
Sau đó đánh tới Triệu gia Lãng Nguyệt Quốc, đón mẫu thân trở về!
Bốn con yêu thú cấp bậc Linh Hải Cảnh!
Kết quả chiến đấu là Phong Khiếu Tông tổn thất một cường giả tuyệt thế Linh Hải Cảnh!
Linh Hải Cảnh đó, ở Phong Khiếu Tông cũng là nhân vật cấp lão tổ chân chính, có thể chống đỡ một mảnh trời, nhưng không ngờ chưa vớt được chỗ tốt gì đã ngã xuống ở cái chỗ không biết tên này!
Phong Tử Ca, vị cường giả Linh Hải Cảnh trốn ra, thiếu chút chém chết bốn lão tổ Thiên Tinh Tông. Xét lại bọn họ cũng không có tư cách biết được tình huống bên trong thế giới thần bí, lúc này mới nhịn không xuống tay.
Dù sao, chém bốn người này rồi, Thiên Tinh Tông khẳng định không thể trấn áp các tông phái Hàn Thương Quốc, Phong Khiếu Tông lại phải phái cao thủ tới hỗ trợ, vậy còn cần Thiên Tinh Tông quản lý làm gì?
..............
Ngay cả cường giả Linh Hải Cảnh cũng ngã xuống ở bên trong!
Tin tức nay nhanh chóng lan ra như cháy rừng, hoàn toàn khẳng định suy đoán của mọi người, quả thật có vị cường giả ít nhất là Kết Thai Cảnh nào đó tiện tay huỷ diệt Đại Diễn Tông, sau đó chọn nơi này làm chỗ truyền đạo của hắn!
Bên trong thế giới thần bí kia có truyền thừa thấp nhất là cấp bậc Kết Thai Cảnh!
Có thể dự kiến được, mọi người liền tràn vào trong, dù cho tiểu võ giả Tụ Linh Cảnh cũng muốn đi vào thử vận may. Dù sao, thứ như truyền thừa không phải nhất định nhìn thực lực, nếu đủ may mắn thì nói không chừng sẽ lấy được.
Trong lịch sử có nhiều sự tích về các tiểu nhân vật nhận được truyền thừa của kỳ nhân thời cổ, nhảy vọt thành cường giả đương thời. Chính điều này khích lệ vô số võ giả Tụ Linh, Sơ Phân, Ích Địa Cảnh... chạy đến Hàn Thương Quốc, thử xem vận số của bọn họ.
Chu Hằng vốn muốn quay về Hắc Thủy Điện, nhưng ngẫm lại hắn có trở về cũng không có chuyện gì làm. Mà ở lại chỗ này, còn có thể đi vào thế giới thần bí chém giết tung hoành, thu được nhanh chóng tích lũy tu vi.
Ngẫm lại, hắn vẫn quyết định phải về một chuyến, An Ngọc Mị, Lâm Phức Hương đều đi Đông Linh Tiên Trì, tuy rằng hai nàng đều gửi thư về, nhưng Chu Hằng cảm thấy mình vẫn có nghĩa vụ phải tự mình đi nói một tiếng.
Nghĩ tới liền làm, Chu Hằng lập tức khởi hành, vài ngày sau liền quay về Thiên Hàng Thành, gặp được An Nhược Trần.
An Nhược Trần đã sớm thu được thư của ái nữ, biết nàng đã đi Đông Linh Tiên Trì, bởi vậy cũng không kỳ quái Chu Hằng trở về một mình, chỉ là cảm thấy ngạc nhiên đối với Chu Hằng nhanh chóng đột phá đến Sơ Phân Cảnh.
Hắn tự nhiên liếc mắt nhìn ra được, lúc này Chu Hằng đã sắp đến Sơ Phân nhị trọng thiên đỉnh phong, chuyến này mới đi mấy tháng mà thôi, con rể này có thiên phú võ đạo thật là yêu nghiệt!
An Nhược Trần tự nhiên vui vẻ vì chuyện này, khuyến khích Chu Hằng mấy câu, sau đó nghe Chu Hằng nói cụ thể những gì bọn họ đã trải qua trong Đại Diễn Tông.
Chu Hằng nói rất tỉ mỉ kỹ càng, nhưng chuyện về Nam Cung Nguyệt Dung thì tự nhiên nhảy qua, đây là chuyện riêng của hắn. Cuối cùng là nói đến Phong Khiếu Tông có một vị cường giả Linh Hải Cảnh ngã xuống ở bên trong.
An Nhược Trần sợ hãi không thôi, lúc này tu vi Khai Thiên Cảnh của hắn dù có thể coi là cường giả tuyệt thế ở Hàn Thương Quốc, nhưng ở trước mặt Linh Hải Cảnh thì hoàn toàn là lính quèn, người ta không thèm nhìn một cái!
Nhưng cường giả như thế vẫn ngã xuống trong thế giới thần bí kia!
- Lão phu sẽ không đi!
An Nhược Trần ngẫm nghĩ, từ chối lời mời của Chu Hằng cùng đi vào dò thám thế giới thần bí Đại Diễn Tông.
- Lão phu bị nhốt ở Ích Địa Cảnh đỉnh phong hơn 300 năm, tích lũy đầy đủ, có hy vọng xông lên Khai Thiên Cảnh nhị trọng thiên trong vòng mười năm, không cần thiết phải mạo hiểm vì truyền thừa Kết Thai Cảnh hư ảo!
- Thân là một võ giả, trọng yếu nhất là phải nhìn rõ bản thân mình cần gì, mà không phải theo đuổi quá cao xa không thực tế!
An Nhược Trần nói lời này cũng là nhắc nhở Chu Hằng, truyền thừa mạnh mẽ dĩ nhiên làm người ta thèm nhỏ dãi, nhưng cũng phải xem là có lấy được hay không, có tiêu hóa nổi không. Bằng không có bảo tàng mà không dùng được, vậy có ý nghĩa gì nữa.
Chu Hằng gật đầu, kỳ thật hắn tuy rằng đỏ mắt với truyền thừa trong thế giới thần bí, nhưng cũng không quá để trong lòng. Hắc kiếm chính là bảo vật quý giá nhất của hắn, ngay cả Cửu Huyền Thí Luyện Tháp cũng phải kém hơn!
Hắn tiến vào thế giới thần bí không phải là vì thu được truyền thừa, mà là vì giết chóc thu hoạch tích lũy tu vi. Đương nhiên, nếu không cẩn thận thu được truyền thừa của vị cường giả kia, hắn tự nhiên sẽ không đẩy ra ngoài cửa.
Ở lại An gia hai ngày, An Nhược Trần không chút giữ lại truyền cho Chu Hằng kinh nghiệm võ đạo của hắn.
Trên kỹ nghệ, An Nhược Trần đã không có tư cách làm sư phụ của Chu Hằng, bản thân hắn còn không nắm giữ được Thế mà! Nhưng trên kinh nghiệm võ đạo, hắn có thừa sức giải thích thắc mắc của Chu Hằng.
Đây chính là tích lũy kinh nghiệm gần 700 năm của An Nhược Trần, trong đó quý giá nhất là những gì đã nghe đã thấy trong nhiều năm du lịch thiên hạ, đều làm Chu Hằng mở rộng tầm mắt.
Rốt cuộc hắn cũng biết, vì sao An Nhược Trần lại không động lòng vì thế giới thần bí trong Đại Diễn Tông.
Chỗ giống như thế, trên Huyền Càn Đại Lục cũng còn mấy chỗ, lịch sử chứng minh những chỗ này căn bản không thể chinh phục được. Tuy nhiên, thế giới thần bí này có thể đặt ngang hàng với những chỗ đó hay không thì hiện tại còn chưa rõ ràng.
Xung quanh Huyền Càn đại lục có bốn chỗ được công nhận là tử địa, theo thứ tự là Tử Vong Sâm Lâm, Viêm Hỏa Sa Mạc, Độc Miểu Chi Hải cùng Lôi Quang Địa Cốc.
Theo truyền thuyết, bốn chỗ tuyệt địa này từng thuộc về bốn vị chí tôn Hóa Thần Cảnh, đó là chỗ bọn họ tọa hóa! Bởi vì thực lực của bọn họ quá hùng mạnh, gần như có thể phi thăng thành tiên, lực lượng bất tử bất diệt, cho nên sau khi bọn họ chết thì đạo cũng không tan, hình thành bốn chỗ tuyệt địa.
Bên trong có truyền thừa của bốn vị cường giả Hóa Thần Cảnh, từ xưa đến nay có không biết bao nhiêu người trước sau xông vào thử vận may, nhưng kết quả đều như nhau, không một người nào sống đi ra.
Hóa Thần Cảnh là tồn tại như thần thoại trên Huyền Càn đại lục, nhưng nếu đã có bốn người, vì sao không thể có năm người, sáu người, bảy người? Nói không chừng thế giới thần bí trong Đại Diễn Tông chính là một vị cường giả Hóa Thần Cảnh ngã xuống mới hình thành.
- Nhạc phụ, ý của ngài là, sau khi cường giả Hóa Thần Cảnh chết đi, nội thế giới của bọn họ thật có thể diễn hóa thành một cái thế giới chân thật?
Chu Hằng không khỏi khiếp sợ.
- Thế giới thần bí mà ta tiến vào, từng là không gian đan điền của một vị cường giả Hóa Thần Cảnh?
- Tuy rằng lão phu không tận mắt thấy, nhưng có lẽ là vậy!
An Nhược Trần gật đầu nói:
- Nguyên bản, thế giới đan điền không có khả năng diễn hóa ra vật sống, tuy nhiên sau khi võ giả chết đi, không gian đan điền chồng lên thế giới chân thực, sẽ có khả năng diễn sinh vạn vật!
Chu Hằng không khỏi líu lưỡi, nhưng ngẫm lại thế giới kia kỳ quái lạ lùng,quả thật khác thế giới chân thực rất nhiều, nào có một mảnh xanh biếc như thế.
Đợi hai ngày sau, Chu Hằng tiếp tục chạy đến Phong Vũ Thành Cửu Linh Tông, giải thích những ngày trải qua của Lâm Phức Hương.
Lâm Kiếm Trần không dám sơ suất, môn nhân ngày xưa hiện tại đã đạt đến Sơ Phân Cảnh, là tồn tại hắn phải ngước nhìn, nói chuyện cực kỳ khách sáo, có chút sợ hãi, chỉ sợ hơi sơ ý chọc giận Chu Hằng, rước tới họa diệt môn lên đầu Cửu Linh Tông.
Chu Hằng không khỏi dở khóc dở cười, hắn có đáng sợ như vậy không?
Hắn cũng biết Lâm Kiếm Trần sợ mình, cũng từ biệt Lâm Kiếm Trần, đi gặp cha của hắn.
Chu Định Hải biết được Chu Hằng đã tiến vào Sơ Phân Cảnh, tự nhiên cực kỳ mừng rỡ. Nếu phát triển thế này, có lẽ trong vòng 10 năm sẽ thấy được Chu Hằng trưởng thành đến Linh Hải Cảnh, sau đó đón Triệu Khả Hân trở về, một nhà đoàn tụ!
Chu Hằng ngẫm nghĩ, đưa hết 4 tấm Ảnh Độn Phù cho phụ thân, dù sao hắn có Cửu Huyền Thí Luyện Tháp cùng Tấn Vân Lưu Quang Bộ, căn bản không cần cân nhắc phương diện an toàn. Nhưng Chu Định Hải nói sao cũng không chịu, hai cha con đẩy qua đẩy lại, cuối cùng Chu Định Hải lấy 3 tấm Ảnh Độn Phù, còn Chu Hằng để lại một tấm để phòng tình huống đột xuất.
Được Phong Linh Quả hỗ trợ, Chu Định Hải đã đạt đến Tụ Linh nhị trọng thiên sơ kỳ, lực huyết mạch của hắn cũng thức tỉnh, chính là ngọn lửa tím, phẩm chất còn cao hơn Chu Hằng một đoạn, đạt đến Nhân linh thể thất tinh.
Có lực huyết mạch hỗ trợ, hắn xông lên Sơ Phân Cảnh cũng không quá khó khăn.
Hai cha con lại nói chuyện mấy ngày, Chu Hằng mới quay lại đế đô.
Bởi vì bên trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp có một quý phi đương triều bị hắn cướp lấy, Chu Hằng không dám để cho An Nhược Trần cùng Chu Định Hải đi vào, da mặt của hắn vẫn còn mỏng lắm.
Bốn ngày sau, hắn về tới đế đô.
Một chuyến qua lại tốn hơn nửa tháng, lúc này đế đô càng thêm náo nhiệt, khắp nơi là võ giả khí phách hiên ngang tụ tập, ngay cả Ích Địa Cảnh bình thường không hay gặp được cũng như đổ xô tràn ra đường, đông đúc vô cùng.
Chu Hằng ăn uống một phen trong tửu lâu, mới đi di chỉ Đại Diễn Tông.
Lúc này đại trận sơn môn đã sớm bị phá giải, Linh Thảo Viên, Trân Khí Các gì đó cũng bị Phong Khiếu Tông sớm dọn sạch. Tuy nhiên mọi người không phải đến vì mấy thứ này, ánh mắt mỗi người đều nhắm vào thế giới thần bí kia.
Phong Khiếu Tông vốn muốn phái người canh giữ truyền tống môn, độc bá nơi này, nhưng bị đông đảo hào môn Lãng Nguyệt Quốc ép buộc, đành phải mở ra truyền tống môn cho mọi người, nhưng muốn đi một chuyến thì trước tiên phải nộp trăm khối linh thạch hạ phẩm.
Chút tiền trà nước này cũng phải kiếm, dù sao Hàn Thương Quốc là phụ thuộc Phong Khiếu Tông, đây là địa bàn của người ta, thu chút lợi lộc cũng có thể chấp nhận.
100 linh thạch hạ phẩm đối với một số người thì là chuyện nhỏ, nhưng đối với phần lớn võ giả mà nói thì cả đời cũng không gom đủ, chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Muốn mạnh mẽ xông vào? Ngay cả 100 linh thạch hạ phẩm cũng không có, người như vậy có tư cách gì khiêu chiến quái vật khổng lồ như Phong Khiếu Tông?
Xung quanh truyền tống môn thế giới thần bí kia đã bị bảo vệ, chỉ chừa một lối đi, nộp 100 linh thạch hạ phẩm mới được cho vào.
Chu Hằng cũng không quan tâm chút tiền lẻ này, giao nộp linh thạch xong, hắn tiến vào màng sáng vàng, lần thứ hai tiến vào thế giới thần bí.
Núi xanh biếc, nước xanh biếc, mặt đất xanh biếc, bầu trời xanh biếc, mọi thứ đều là màu xanh biếc, không khác gì lần đầu tiến vào nơi này. Nhưng khác ở chỗ, cây to khắp núi đã bị chặt hết, chỉ để lại một mảnh núi trụi lủi, cùng những gốc rễ cây.
Chẳng lẽ những cây to này cũng có giá trị rất cao?
Trong lòng Chu Hằng nghĩ vậy, vừa nhanh chân tới trước, hắn xem trọng nhất là những yêu thú nơi này. Nếu hiện giờ không còn thời gian hạn chế, hắn sẽ giết mãi cho đến ói ra mới thôi, tăng tu vi lên đến Ích Địa Cảnh, Khai Thiên Cảnh, thậm chí Linh Hải Cảnh, Kết Thai Cảnh!
Sau đó đánh tới Triệu gia Lãng Nguyệt Quốc, đón mẫu thân trở về!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.