Kiếm Duyên

Chương 3

Lê Hoa Yên Vũ

12/02/2017

CHƯƠNG 3:

Thấy hai mắt Ma Phong thoáng chốc biến đỏ, tiểu nhị đuôi dài suýt tí nữa sợ tới mức té lầu, đây là điềm báo điện hạ động sát khí, ai nha, ma tộc này rốt cục định làm gì thế, ngươi nói ngươi ngay cả cánh còn chưa biến mất được, lại còn xông lên khoe khoang kẻ mạnh giúp việc bất bình a, ta bây giờ bất quá chỉ bị đẩy một cái thôi, chẳng lẽ ngươi muốn liên lụy ta đợi tới chút nữa bị phân thây luôn sao? Ô ô ô, ta không cần a.

“Người long tộc?” Ma Phong lạnh lùng mở miệng, đang nhìn tới cánh đen sau người Nghiễn Thai, mắt càng thêm hồng quan đại thịnh, hắn vừa ý đôi cánh đen này, nếu cắt xuống trưng trong phòng, đối với con hải xa kia hẳn là một công cụ đáng sợ rất không tồi, thiên địch của rắn chính là vũ tộc khổng lồ, để xem gia khỏa kia sau này còn dám loạn trốn khắp nơi không.

Nghiễn Thai còn chưa kịp trả lời, trước mặt đã bất ngờ hiện ra một cự linh đại chưởng màu đen, bàn tay này thật sự quá cự đại, thế như chẻ phong lôi nháy mắt đánh tới, vậy mà khiến hắn quên mất phải phản ứng lại thế nào. Dù sao từ sau khi hóa hình người, Nghiễn Thai cũng chưa từng có kinh nghiệm thực chiến qua.

Một tia thiểm điện xinh đẹp màu lam bất thình lình giáng xuống trước mặt, khiến cự linh hắc chưởng kia nhanh chóng tránh đi. Công phu nhìn hoa cả mắt, đại ba chưởng kia đã không thấy tăm hơi.

Nghiễn Thai bị dọa một thân mồ hôi lạnh, hắn biết nếu không phải có Long Mặc phía sau, một chiêu vừa rồi có thể lấy nửa mạng của mình. Không khỏi lập tức giận càng thêm giận, trừng mắtMa Phong hét to: “Ngoan độc quá, ta bất quá nói ngươi mấy câu, hạ thủ liền muốn đòi mạng, ngươi quả thật khiến ta hiểu biết thế nào là tâm ngoan thủ lạt lãnh khốc vô tình của ma tộc.”

Long Mặc thầm buồn cười, ngẫm nghĩ đúng là thiệp thế vị thâm (thiếu kinh nghiệm, chưa trải sự đời), ma tộc vốn chính là lãnh khốc vô tình a. Dọc theo đường đi vì ngươi là khách nhân, ma tộc trong *** người ta mới nhiệt tình với ngươi, bằng không người cải trang thành hành khất thử xem, liếc cũng lười liếc ngươi lấy một cái.

Vừa nghĩ tới đây, chợt nghe Ma Phong phía đối diện lạnh lùng nói: “Ta không cần mạng, nhưng đôi cánh này, ta nhất định lấy.”

Ân, càng nhìn lại càng xác định quả là thứ tốt, trên người nam tử bình thường này lại không có khí tức của bất kỳ chủng tộc nào, chẳng lẽ hắn là thạch yêu hiếm thấy? Thạch yêu hóa hình a, đó chính là bảo bối ngàn năm một thuở, lại còn thêm một đôi cánh xinh đẹp nhường này, thật không dám tưởng tượng nó quý báu biết bao nhiêu.

Người ma tộc đều tham lam, hơn nữa họ không mảy may lấy tham lam làm hổ thẹn. Ma Phong thân là điện hạ ma tộc, hiển nhiên cũng có đủ đặc điểm này. Nếu như ban đầu chỉ là muốn lấy đôi cánh đen này vì hù dọa hải xà, thì hiện thời, hắn lại là vì cánh đen quý báu của Nghiễn Thai mà tham tâm đại động.

Chẳng qua . . . . . . Giương mắt nhìn Long Mặc đã đứng trước mặt Nghiễn Thai, long tộc này xem chừng không dễ chọc, bằng ma lực của mình, lại nhìn không ra tu vi của nó cao thấp, rõ ràng từ người nó toát ra khí tức còn rất trẻ tuổi không phải sao? Đến tột cùng nó là người thế nào? Sao có thể mới tuổi này đã có được tu vi cao thâm vậy chứ?

Ma Phong táo bạo không phải giả, nhưng điều này không tiêu biểu hắn không thông minh, bằng không cũng không có khả năng truy Nhiếp Chiêu đến khổ không nói hết, cuối cùng không thể không trốn về long tộc. Ngay tức khắc thầm cân nhắc tình thế, bỗng nghe Long Mặc thản nhiên mở miệng: “Đừng mộng tưởng hão huyền không thành hiện thực, đôi cánh đen này là của ta, ngươi tốt nhất đừng đả động chủ ý với nó.”

Nghiễn Thai giận trừng mặt Long Mặc, thầm chửi từ lúc nào cánh của ta lại thành của ngươi? Còn chưa kịp mở miệng, đã bị Long Mặc đẩy tới chỗ quầy tiền, nghe y trầm giọng nói: “Ngoan ngoãn đứng ở đây đừng nhúc nhích, nếu không đánh mông ngươi đấy.”

Hóa ra y cũng nhìn ra Ma Phong tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ, một khi đối chiến, quả thật rất khó đoán được thắng thua, nên hiếm khi trở nên nghiêm túc, trong nhất thời, đấu khí vô hình chậm rãi lưu động giữa hai người đang gần trong gang tấc, đến cả không khí cũng trở nên ngột ngạt vô cùng.

Nghiễn Thai thiếu điều tức tới bất tỉnh, khuôn mặt đỏ ửng, giậm chân la hét: “Ngươi . . . . . . Ngươi hỗn đản này, từ lúc nào tới phiên ngươi đánh mông ta, vào lúc ta và nương ngươi sóng vai chiến đấu, ngươi còn chưa sinh ra nữa là, xú tiểu tử, thế nào lại mắt vô tôn trưởng ngông cuồng tự đại . . . . . .” Không đợi hắn la hét xong, thoáng liếc mắt thấy tiểu nhị đuôi dài trợn tròn mắt, một bụng hỏa khí không khỏi toàn bộ hướng qua tiểu nhị: “Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy qua trưởng bối giáo huấn hậu bối sao?”

“Không phải . . . . . .” Toàn bộ cảm giác đau đớn của tiểu nhị đuôi dài phút chốc tiêu tan hết, nó trừng mắt Nghiễn Thai, lại nhìn nhìn Long Mặc, chỉ vào Long Mặc kinh ngạc hô: “Y là tình nhân của ngươi, nhưng ngươi lại cùng nương y sóng vai chiến đấu, các người . . . . . . đây là tam giác luyến . . . . . .”

Không đợi nói xong, tiểu nhị đã thống khổ ôm lấy đầu: quan hệ phức tạp quá a, với trí tuệ của ma tộc hạ đẳng, thật sự rất khó suy nghĩ rõ ràng, người tên Nghiễn Thai này cùng người Long Mặc gọi nương là tình nhân, vậy không phải hẳn là cha của Long Mặc sao? Chẳng lẽ nhi tử từ bên người mẫu thân cướp lấy phụ thân? Trời ơi, chuyện phụ tử loạn luân quả từng nghe qua, nhưng chính mắt nhìn thấy thí dụ sống động, đây vẫn là lần đầu tiên.



“Phụt ——” Long Mặc nhịn không được muốn hộc máu, nhìn về phía Ma Phong đứng đối diện đang kinh ngạc nhìn qua, y tức giận hét lên: “Hắn là phi kiếm của nương ta, hóa thành hình người cùng ta bên nhau, hỗn đản ma tộc các ngươi nghĩ lệch đi đâu đó?”

Y lại nhìn về phía Nghiễn Thai: “Van ngươi, chớ nói ra những lời khiến người ta hộc máu thế được không hả? Ma tộc trí lực rất thấp ngươi cũng đâu phải không biết?”

“Ngươi nói xằng gì đó? Trí lực của người ma tộc cũng không phải thấp hết, hừ, trí lực của phi kiếm yêu quý nhà ngươi cũng cao không đến đâu nhỉ?” Ma Phong giận dữ mở miệng, thân là một phần tử của ma tộc, sao có thể chịu được một tên long tộc vũ nhục ma tộc chứ?

“Không được nói bậy, ai là tình nhân của y, ta cùng y ngoại trừ quen biết, xíu xiu quan hệ cũng không có.” Nghiễn Thai cũng cự lại ngay. Trong tửu lâu vốn yên tĩnh lập tức náo động cả lên, còn thêm âm lượng của ba người, hoàn toàn có thể nói là tiếng người huyên náo.

“Sao không phải là tình nhân chứ? Ta rõ ràng thấy y gắp thức ăn cho ngươi, ngươi còn cười với y, còn để y rót rượu cho ngươi nữa?”

Tiểu nhị đuôi dài mắt thấy trận quyết đấu đã hơi hướng chuyển mục tiêu phát triển thành cãi nhau, lập tức không chịu làm người ngoài cuộc gia nhập cuộc chiến: vinh quang như vậy a, về sau cùng đám bạn khoe khoang, ta cùng ma phong điện hạ sóng vai chiến đấu, cùng nhau đối chiến hai tên địch nhân ngoại lai, sách sách, phần vinh quang này . . . . . .

“Cánh đen của hắn, ta nhất định lấy rồi.” Nếu đã biết là phi kiếm hóa hình thành người, vậy đôi cánh đen này càng thêm quý giá vô cùng. Ma Phong đã định chủ ý, lời còn chưa dứt đã ném một ngọn lửa đen về phía Long Mặc, ngay sau đó ngọn lửa bùng cháy giữa không trung, quay cuồng thành một đoàn hắc vụ.

Nghiễn Thai không ngờ tới Ma Phong nói đánh là đánh, dưới sự kinh ngạc liền muốn nhào qua bảo vệ Long Mặc, đã thấy Long Mặc đang lạnh lùng cười, thản nhiên mở miệng nói: “Ngoan ngoãn chờ ở đó đi, không cần quản ta.” Một lời chưa dứt, trước mặt y lại xuất hiện thêm một tia thiểm điện màu tím, vừa mới giáng vào phía trên hắc vụ, nháy mắt, hắc vụ mãnh liệt đã lập tức tiêu tan sạch bong.

Hai người phát động đại chiến ngay trên tửu lâu, nói đại chiến, thực ra cũng không thỏa đáng lắm, vì họ cũng chưa từng di động thân thể, chỉ là dùng pháp thuật so chiêu. Tiểu nhị đuôi dài cùng Nghiễn Thai bị tách khỏi vòng chiến, sự chú ý đối với trận đấu khiến họ rất nhanh chóng đã quăng hết ân oán mới nãy, để cùng tìm một chủ đề chung.

“Aiz, tình nhân của người lợi hại quá nha, ta trước nay chưa từng gặp qua người có thể cùng Ma Phong điện hạ đối kháng pháp thuật thời gian dài như vầy.” Tiểu nhị hâm mộ nhìn Long Mặc cùng Ma Phong, thầm tưởng ta tới lúc nào mới có thể đạt được thực lực như người ta a, sách sách, vậy ta liền có thể tung hoành ma giới.

“Đó là đương nhiên.” Nghiễn Thai tự hào hất cằm, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn to lớn, nhiều năm như thế, hắn cùng Long Mặc như hình với bóng sớm chiều bên nhau, từng li từng tí tiến bộ của đối phương hắn đều thu vào mắt, tuy rằng phần lớn thời gian, đều là mình vì bị tiểu tử hư hỏng này quấn lấy mà không thể không cùng y bên nhau, nhưng vào lúc này nhìn thấy đối phương thi triển pháp thuật sắc bén, vẫn có một tia kiêu ngạo từ tận đáy lòng dần dần lan rộng ra.

“Mấy người không phải ma tộc? Ân, hẳn cũng không phải yêu tộc, yêu tộc sử không ra thiểm điện lợi hại thế kia. Oa, còn là thất sắc nha, tới giờ đã đổi hơn mấy màu khác nhau.”

Tiểu nhị đuôi dài không biết loại thiểm điện này tên là khiển điện thuật, là pháp thuật cơ bản nhất mà mỗi long tộc đều phải tu luyện, tuy rằng cơ bản, nhưng thành tựu của mỗi người lại khác nhau, trước mắt trong long tộc, có thể sử dụng thất sắc khiển điện thuật chỉ có lác đác hơn mười người, trong đó đương nhiên gồm cả Long Mặc, còn Long Triển có thể sử dụng thiểm điện với thập nhị sắc, là trình độ tối cao trong khiển điện thuật.

“Ân.” Nghiễn Thai khe khẽ đáp lại một tiếng, Long Mặc cùng Ma Phong bắt đầu chầm chậm di động thân thể, chứng tỏ cuộc chiến của họ đã lên đến hồi kịch liệt, càng thêm lo lắng, cũng không còn lòng dạ nào tán dóc tiếp với tiểu nhị. Mà tiểu nhị đuôi dài cũng không biết vì sao, trên mặt lại lộ ra thần sắc thập phần khẩn trương, miệng thì không ngừng thì thào: “Đừng động, đừng động a, tiền lương của ta . . . . . .”

Thình lình, Ma Phong cùng Long Mặc đồng thời bay lên không, mang theo thanh binh khí hình thù kỳ quái cùng phi kiếm của Long Mặc ra khỏi vỏ, tiểu nhị đuôi dài rốt cục nhịn không được hét thảm một tiếng, té ngã xuống đất, gào khóc: “Động, họ động, tiêu rồi, này không biết muốn đập hư bao nhiêu cái bàn, tiền lương tháng này của ta a, không biết đủ bồi thường không nữa, ô ô ô, lão bản a, chuyện không liên quan tới ta a . . . . . .”

“Ngươi làm gì thế a? Đừng gào khóc.”



Nghiễn Thai bị tiếng gào khóc của tiểu nhị làm hơi tâm phiền ý loạn, chợt nghe một tiếng sấm dội trên đầu, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cơn sóng từ tay Long Mặc cuồng mãnh tuôn ra, trên tay kia thì phi kiếm Điện Hoa lượn lờ, hiệp cùng tiếng sấm thẳng hướng Ma Phong, đang cùng thanh binh khí hình thù kỳ quái của Ma Phong đụng độ nhau, hai người thúc dục ý niệm, chỉ huy binh khí chiến đấu với nhau, nhất thời, tiếng sấm nổ oanh chấn, cả tòa tửu lâu đều dưới tiếng động long trời lở đất này mà lắc lư.

“Trời ơi, mấy người không nên quá phận a, lại còn dùng sấm? Nếu tửu lâu sụp, bán ta cũng không bồi thường nỗi a.” Tiểu nhị đuôi dài gào khóc, mà Nghiễn Thai tới cuối cùng cũng minh bạch ý tứ trong lời nói ban nãy của nó, lo lắng nhìn hai người đang càng đấu càng sung ở trên không: “Này, hai người cẩn thận chút a, đừng làm hư bàn ghế tửu lâu người ta, nếu không phải bồi thường đó, đừng để đuôi dài vô tội bị liên lụy a.”

Long Mặc đang tập trung ý chí chiến đấu cùng Ma Phong nữa suýt nữa cùng té nhào xuống đất, không thể ngờ vào thời khắc này, Nghiễn Thai còn có thể lo lắng cho tiểu nhị cùng bàn ghế. Một phút phân tâm, thế công liền trì hoãn.

Tiểu nhị lăng lăng nhìn cột nước giữa không trung, bỗng nhiên gào lên: “Trời ạ, thủy tộc, các ngươi là người của thủy tộc long giới. Ma Phong điện hạ, ngài muốn tìm tên hải xà kia, vừa hay có thể hỏi họ a.”

Mặc kệ có thể sẽ đắc tội khách nhân hay không, việc cấp bách hiện thời, khiến họ ngừng tay mới là quan trọng nhất, dù sao tên hải xà kia cũng không có quan hệ thân thích bằng hữu gì với mình, thời điểm thiết yếu bán đứng một chút cũng chả vấn đề gì.

Một câu bừng tỉnh người trong mộng. Nãy giờ chỉ lo chiến đấu cùng đoạt cánh đen, khiến Ma Phong nhất thời sao nhãng quan hệ giữa thủy tộc Nhiếp Chiêu. Nhưng lúc này mới nghe thấy tiểu nhị nhắc nhở, Long Mặc phía đối diện thế công không hề suy giảm, nếu hắn tùy tiện ngừng tay, chỉ sợ đạo sấm kia có thể đục trên người mình cái lỗ thôi.

Long Mặc cũng ngớ ra, không ngờ tới Phong đại nhân trong miệng ma thú chính là ma tộc trước mắt này, nghĩ đi nghĩ lại cũng không sai biệt lắm, tiểu nhị gọi hắn là điện hạ, trên của hắn lại là Phong, đích xác phù hợp với thân phận từ miệng ma thú. Nhưng lúc này Ma Phong thế công không hề suy giảm, y cũng không dám ngừng tay, kỳ thật thực lực của y vẫn dưới cơ Ma Phong, suy cho cùng tuổi còn rất trẻ. Chỉ là ỷ vào khí tức cường đại của long tộc cùng với phi kiếm lợi hại lão cha tặng cho, mới có thể nhất thời đấu ngang cơ, nếu cứ tiếp tục đánh, y thua là không cần phải nghi ngờ.

Ngay vào thời khắc giằng co không xong, chợt nghe một tiếng quát giận êm tai truyền đến: “Ngừng lại hết cho ta, ai dám ngay tại kinh thành của ma tộc giương oai hả?” Thuận theo tiếng nói, một bóng đen khổng lồ từ ngoài cửa sổ phi thân vào, nhất thời phá nát cửa sổ trên tửu lâu, thậm chí đến cả vách tường hai bên cũng hiển hiện một khe nứt.

Tiểu nhị đuôi dài đau lòng hét thảm một tiếng, chỉ thiếu điều chưa ngất đi thôi, mà Long Mặc cùng Ma Phong cũng vì tiếng quát giận này đồng thời ngừng tay.

Nghiễn Thai thì từ từ đứng dậy, ngơ ngác nhìn bạch tuộc cự đại đứng trên bàn . . . . . . Bạch tuộc, đúng, chính là bạch tuộc, tuy rằng hơi quá cự đại, nhưng giác hút nổi rõ trên tám cái chân dài hút chặt trên bàn trên cột cùng vách tường vân vân nói chung là tất cả những thứ có thể bám được, lực hút lớn nhường kia, vậy mà chống đỡ cái đầu bự đó còn thấy hơi khó khăn, trừ bạch tuộc ra, không còn sinh vật nào khác nữa.

“Chương . . . . . . Chương Du?” Nghiễn Thai lẩm bẩm bật thốt lên, quả thật không thể tưởng nỗi mà, tới ma giới mười mấy năm, nguyên hình của Chương Du thế nhưng so với khi còn ở long giới lớn hơn gấp bội lần. Ngẩng đầu nhìn lên, hắn hơi chút lo lắng cho nóc nhà của tửu lâu, không biết có thể bị Chương Du đội thành lỗ thủng hay không nữa.

Hoàn toàn có thể dùng đỉnh thiên lập địa để hình dung đại bạch tuộc đang đắc ý dào dạt quan sát dưới thân hắn có vài người có vẻ rất nhỏ bé, cũng chỉ vào thời điểm này, mới có thể thỏa mãn lòng tự trọng của hắn thôi. Hắn nhìn về phía Nghiễn Thai, nghiêng đầu, thế là nóc nhà tửu lâu ngay lập tức phát ra một tràng tiếng ma sát khiến người ta răng tê buốt.

“Ngươi là ai? Lại biết ta? Di, trên người ngươi hình như có khí tức của long tộc.”

Chương Du nhìn Nghiễn Thai, rồi mắt chuyển hướng qua Long Mặc, mắt bạch tuộc của hắn đột nhiên trừng lớn, một chân bạch tuộc thiệt dài cũng đập dữ dội: “Trời a, ngươi cùng Long Triển diện mạo giống nhau, ngươi là thân thích của y sao? Kỳ quái, chưa từng nghe qua y có người thân cận nào nha, y cũng không có huynh đệ tỷ muội, hẳn cũng không có chất tử ngoại sanh nhỉ?”

Hai cái bàn dưới cơn chấn động dữ dội của cái chân vỡ thành mấy mảnh. Tiểu nhị đuôi dài đau lòng mắt trợn ngược lập tức hôn mê bất tỉnh. Long Mặc nhìn chằm chằm thân hình cự đại của Chương Du, quay đầu nhìn về phía Nghiễn Thai: “Hắn chính là Chương Du? Không đúng nha, ta nhớ rõ lúc ta và ngươi dạo chơi đến nhà cũ của hắn, huyệt động kia rõ ràng không lớn, sao có thể chứa nỗi hắn chứ?”

“Hoàng tẩu, ngươi có thể khôi phục lại hình người rồi hãy nói không?” Ma Phong cũng nhịn không được mở miệng, hình người của hoàng tẩu quả thật là nhỏ nhắn phiêu lượng người gặp người yêu, nhưng khi biến về nguyên hình, khiến người chịu không thấu, hắn lại khăng khăng thích hở ra là khôi phục nguyên hình ngay, cũng không biết đại ca tới giờ là làm sao chịu thấu lý thú tệ hại này của hắn nữa.

“A, các ngươi quả nhiên biết ta, các ngươi . . . . . . Các ngươi rốt cục là ai?” Chương Du kích động nhảy khỏi bàn cột cùng tường nãy giờ bám lấy, tám cái chân mập mạp của hắn mỗi cái động tí, tửu lâu đã muốn rung rồi rung, hơn nữa động tác của hắn cũng thập phần chậm chạp, cùng biểu tình mừng rỡ như điên của hắn thập phần không hợp, nhìn qua không giống như đang nghênh đón, trái lại như muốn tiến tới cùng Long Mặc Nghiễn Thai quyết đấu. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook