Chương 8
Nhược Hoa Từ Thụ
21/01/2024
Người trong cung làm việc rất nhanh nhẹn, Bách Nhiễm vừa xoay người đã được một nội quan dẫn đến cung của Hoàng hậu.
Dung nhan của tiểu nam hài thập phần xinh đẹp, tóc đen da tuyết, dáng người nho nhỏ, tướng đi rất có phong phạm của thế gia, không có một chút ngượng nghịu nào, toát lên vẻ ung dung, điềm tĩnh. Nhìn tình hình trước mắt có thể thấy được tương lai tất sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Dù Cố Hoàng hậu đã gặp muôn vàn kiểu người, nhưng vẫn không nhịn được mà tán dương trong lòng một câu - - Không hổ là con cháu Bách thị!
Lần đầu tiên Bách Nhiễm tiến cung cũng không có một chút lo lắng bất an nào - - Dù sao đã biết là không có việc gì - - Còn thong thả quan sát đánh giá bốn phương một chút.
Nơi Hoàng hậu ở nằm ngay giữa cung, cách bố trí hoành tráng, bày trí sang trọng, bên trong có người hầu hạ, cũng không nghe được chút tiếng động nào, cực kỳ trang trọng, làm tôn lên thân phận Nhất quốc chi mẫu của Hoàng hậu. Lại nhìn phía bên trên, Cố Hoàng hậu với gương mặt ân cần, ngồi bên cạnh là một tiểu cô nương trắng trẻo mập mạp, có vẻ nữ hài này nhỏ hơn nàng, trông cũng chỉ mới hơn hai tuổi, y phục có họa tiết hình cáo trắng, cổ và tay áo đều được khảm lông trắng, cả người như có lớp lông xù lên, còn tò mò mở to đôi mắt to tròn, quả thực là đáng yêu muốn chết.
"Đây là đại nương nhà ta." Cố Hoàng hậu thân thiết giới thiệu hai vị tiểu bằng hữu với nhau.
Được rồi, thì ra là công chúa. Bách Nhiễm hơi khom người về phía trước, hành lễ: "Bái kiến Tương Thành điện hạ."
Tiểu khả ái kia rất hào phóng, thanh âm mềm mềm dẻo dẻo không chút sợ hãi: "Miễn lễ."
Trong lòng Bách Nhiễm hơi quẫn 囧, đoàn tử này cũng giả vờ làm một đại nhân. Nàng cũng không chút nào ý thức được bản thân trong mắt người khác cũng chỉ là một tiểu nam hài mới hơn ba tuổi mà thôi.
Ngoài cửa có cung nhân đi vào bẩm chuyện, Cố Hoàng hậu nghe xong, hơi áy náy mà nói: "Tiểu lang quân cứ cùng chơi với đại nương nhà ta trước, ta đi rồi sẽ về ngay."
Tất nhiên Bách Nhiễm sẽ không nói không. Hoàng hậu vừa đi, ánh mắt tò mò của Tương Thành công chúa lại càng thêm rõ ràng, chỉ vào Bách Nhiễm mà hỏi: "Ngươi đến từ đâu?"
"Từ ngoài cung."
Vừa dứt lời, ánh mắt tiểu khả ái đã sáng long lanh, vịn trường kỷ đứng lên, nâng váy lạch bạch lạch bạch chạy đến chỗ Bách Nhiễm đang ngồi quỳ, ngẩng đầu nhìn, hướng đến cạnh nàng mà hỏi tới: "Ngoài cung có thú vị không?"
Bách Nhiễm ngẩng đầu, cảm giác ưu việt hiện lên rõ ràng: "Thú vị!" Kỳ thực nàng cũng rất ít khi xuất phủ, nhưng cũng không làm trở ngại việc nàng trêu chọc tiểu khả ái này.
Quả nhiên, ánh mắt Tương Thành công chúa càng thêm phát sáng, nuốt nuốt nước miếng: "Vậy, cái nào chơi vui?"
Ôi, thật sự là đáng yêu muốn chết mà. Bách Nhiễm thích vô cùng, cúi đầu chụt một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mũm mĩm đó - - Đây là cách biểu đạt tình cảm nàng học được từ Thất nương ở Tạ gia, nàng muốn giả làm tiểu hài tử, tất phải có mẫu người làm tiêu chuẩn, rất tự nhiên sẽ chọn người xấp xỉ tuổi của nàng, là Thất nương.
Tương Thành đang chờ vị tiểu ca ca thiện lương dịu dàng này kể cho nàng nghe chuyện thú vị ngoài cung, đột nhiên trên mặt bị hôn chụt một cái, gặm ra một vệt nước miếng lên mặt nàng. Công chúa điện hạ ngẩn người, lập tức giận dữ, giơ cánh tay nhỏ bé lên, không chút lưu tình in hằn năm móng vuốt lên trên mặt Bách Nhiễm.
Nhất thời Bách Nhiễm lập tức ngỡ ngàng... Vẻ mặt (⊙o⊙), hài tử nhà ai mà hung hãn thế này! Sao hung dữ vậy chứ! Hôn một cái thì có làm sao, mới bao lớn mà kiên trinh như vậy làm gì? Hôn một cái cũng không mang thai được đâu!
Hài tử hung hãn bên kia đang trừng mắt nhìn nàng như hổ rình mồi, vệt nước miếng trên mặt sáng lấp lánh, nói năng dõng dạc: "Mẫu hậu nói, không thể để người khác khinh bạc, hành vi này của ngươi, không được xem là quân tử!" Bách Nhiễm xoa xoa mặt, lòng còn sợ hãi mà tạ lỗi: "Là lỗi của ta."
(Ed: đúng rồi, là thê tử không phải quân tử. Không biết ai stop ai boss, mà biết ai rén vợ rồi đó)
Hài tử hung hãn cảm thấy thỏa mãn khi nghe được nàng nhận sai, sau đó lại hung dữ nói: "Nói mau, ngoài cung có cái gì thú vị!"
"Cái đó, cũng không có gì, chỉ như vậy thôi..." Bách Nhiễm vừa nói, vừa nghiêng người, muốn tránh xa khỏi mối nguy hiểm, trong lòng không ngừng nghĩ, sao Hoàng hậu nương nương còn chưa trở lại, ta không muốn ở cùng một phòng với hài tử hung hãn này đâu, nguy hiểm lắm đó!
"Ngươi nói dối!" Tương Thành công chúa trừng mắt trách mắng, "Ban đầu ngươi không phải nói như vậy."
Bách Nhiễm nghĩ, mới có bao lớn mà đã hung dữ, khó lừa gạt đến vậy rồi, không biết khi trưởng thành rồi sẽ thế nào nữa, sau này vẫn nên cách Tương Thành công chúa xa xa một chút, hu hu, từ khi nàng xuyên đến đây còn chưa có ai dám động một đầu ngón tay đến nàng đâu. Nàng âm thầm rơi lệ trong lòng, ngoài miệng còn phải kể cho thật sinh động, miễn cho Điện hạ này tức giận lại lấy móng vuốt 'vuốt' lên má nàng: "Có chợ, nơi thương nhân mua bán, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt..."
Tiểu công chúa nghe đến say sưa mê mẩn.
Chỉ chốc lát sau, Cố Hoàng hậu đã trở lại, hài tử hung hãn kia lại biến trở về thành tiểu khả ái, ngoan ngoãn ngồi lại bên cạnh Hoàng hậu. Tức khắc Bách Nhiễm cảm thấy như được giải thoát.
"Để ngươi chờ lâu rồi, ở trong cung nhiều người nhiều việc". Cố Hoàng hậu nói năng ôn hòa, cũng không xem Bách Nhiễm là tiểu hài tử mà đối đãi. Bách Nhiễm cũng không khách khí mà trả lời: "Nương nương khách khí rồi".
"A nương của ngươi sao rồi? Hai nhà Cố Tạ vốn có kết giao, ngày xưa khi còn ở khuê phòng, ta thường đến chơi cùng A Tạ". Bắt đầu ân cần hỏi thăm Tạ thị.
"A nương rất tốt, tạ nương nương thăm hỏi, A nương cũng thường mong nhớ nương nương". Đối đáp trôi chảy, không mất lễ nghĩa cũng không làm người ta cảm thấy quá thân cận.
Cố Hoàng hậu hơi chớp hạ mắt, lại hỏi: "Sớm nghe nói thế tôn đã sớm có tuệ danh, không biết đương thời đang đọc sách gì?"
Bách Nhiễm càng cảm thấy không thích hợp, đầu tiên Cố Hoàng hậu đột nhiên muốn gặp nàng đã không phải là chuyện bình thường, sau đó lại hòa ái ân cần lôi kéo làm quen, lại còn hỏi han kỹ càng như thế, trong lòng nàng suy tính một chút, giương mắt nhìn đến hài tử hung hãn đang dựa vào bên cạnh Hoàng hậu, dựng đứng tai nhỏ tò mò nghe các nàng trò chuyện, bỗng chốc, nàng đã hiểu được chân tướng rồi... Sẽ không phải là đang cho hài tử hung hãn kia gặp Phò mã đó chứ...
Dường như người Hoàng thất rất thích định thân cho người khác, thông qua việc liên hôn để kết nối quyền lực chính trị. Liên hệ đến thế cục triều đình hiện giờ cùng với quyền hành nhà nàng đang nắm giữ, Bách Nhiễm cảm thấy rất có khả năng, trong lòng nàng tính toán trước sau, trên mặt cũng không hiển lộ gì, vẫn cung kính trả lời: "Nhiễm vẫn còn ngu si, còn đang học chữ, vẫn chưa đọc sách". Sau khi về nhất định phải nói cho A ông, nàng mới không thèm cưới cái hài tử hung hãn kia đâu...
Cố Hoàng hậu cũng không phát giác được việc nàng đã âm thầm đoán được hơn phân nửa ý đồ của nàng ấy, còn ôn hòa, nói bóng nói gió hỏi han hơn nửa ngày, sau đó ban thưởng chút điểm tâm cho nàng, rồi sai người đưa nàng trở về.
Tương Thành công chúa bất lực nhìn tiểu ca ca có thể kể cho mình nghe những điều thú vị ngoài cung rời đi, nhất thời cảm thấy nhàm chán hẳn lên. Nhưng nàng biết thân nương đang suy nghĩ chuyện gì đó, nên không dám lên tiếng quấy rầy, nhịn một lúc, mới bắt đầu lắc lắc thân mình nói khẽ: "Mẫu hậu, con ngồi mệt rồi".
Bắt nàng ngồi cũng đã lâu. Cố Hoàng hậu trìu mến sờ sờ bàn tay nhỏ bé của nàng, nghĩ đến cũng đã gần trưa, bên cung Chiêu Dương kia hẳn cũng đã truyền lệnh, tiện đó nói: "Đi tìm Phụ hoàng của con đi".
Bách Nhiễm vừa lên xe ngựa đã nói hết tình hình diễn ra ở cung Hoàng hậu cho Lâm Truy Hầu. Trong quá trình tự thuật, còn cường điệu việc gặp được Tương Thành điện hạ ở trong cung của Hoàng hậu, lại nhấn mạnh thêm chuyện đột nhiên Hoàng hậu muốn gặp nàng là rất kỳ quái, với ý đồ để ông xem trọng chuyện này. Trên thực tế, dù cho nàng không nói, thì Lâm Truy Hầu vừa nghe Hoàng hậu muốn gặp Bách Nhiễm, đã có thể đoán được bảy tám phần ý đồ của Cố Hoàng hậu. Nếu có thể cùng liên hôn với Bách thị, tương lai nếu có thể sinh hạ Hoàng tử, Bách thị phải vì hài tử đó mà hộ giá, còn nếu không sinh được, Bách thị cũng có thể bảo hộ cho Công chúa vô ưu, trăm lợi mà không một hại.
Nếu đến điều này cũng không nhìn ra được, lão nhân gia ông cũng đã uổng phí hơn nửa đời người ở trên triều rồi.
Lâm Truy Hầu nhìn nhìn Bách Nhiễm, giọng nói ôn hòa: "Qua năm tiên sinh sẽ đến đây, con phải chăm chỉ đọc sách, không được chạy chơi nơi khác".
Bách Nhiễm cố ý chớp chớp mắt, thuận theo: "Dạ".
Cố Hoàng hậu vốn nghĩ nếu có thể gả Tương Thành vào Bách thị, không gì có thể tốt hơn được nữa. Thế gia trọng quy củ, tất sẽ không bạc đãi chính thất, Tương Thành lại còn có nghĩa Quân thần, bất luận là thế nào, Bách thị đều sẽ che chở cho nàng, cứ như vậy, tương lai nàng và bệ hạ có đi gặp tổ tiên, cũng sẽ không thể không được nhắm mắt. Lại nói, bệ hạ đang trong độ tuổi xuân, đã có thể sinh được Tương Thành, chứng tỏ vẫn có hi vọng sinh được Hoàng tử, như vậy cũng có thể chiếm được nhiều lợi thế hơn.
Nghĩ thế nào đều là có lợi cho mình, Cố Hoàng hậu mệt mỏi xoa mi tâm, nhưng mà, Bách thị chưa hẳn sẽ đáp ứng, Lâm Truy Hầu chưa chắc sẽ đồng ý. Hôm nay đặc biệt gặp được đại lang Bách gia, tuổi tác còn nhỏ, đã tỏa sáng rạng rỡ như châu như ngọc, nghe đồn hài tử này thông minh, mới tám tháng đã nói được, một tuổi đã biết chữ, hai tuổi có thể cầm bút, Lâm Truy Hầu rất thương yêu. Lần này vừa gặp, quả nhiên đúng là vậy..
Gặp được Bách Nhiễm, tâm Cố Hoàng hậu cũng nguội đi một nửa, nếu là một hài tử bình thường một chút, còn có thể đánh cược một lần, Tương Thành cũng có nương gia và ngoại gia, nghe nói Lâm Truy Hầu muốn bỏ qua đời Thế tử, trực tiếp truyền tước vị cho Thế tôn. Như thế thì ngày sau Thế tôn kế thừa tước vị sẽ có khúc chiết, liên hôn với Hoàng thất là sự đảm bảo tốt nhất, bọn họ đều muốn tự bảo vệ mình -- Thế nhưng hài tử này lại tỏa hào quang như châu ngọc, là người thông minh, tất nhiên tâm tư sẽ nhạy bén, những ưu việt của Công chúa sẽ giảm hơn phân nửa trên người hắn, không suy tính chu toàn, thì không biết được ai sẽ thượng vị?
Gần đây, địa vị của thế gia lại cao hơn, nhưng cũng phải thượng tôn lễ nghĩa Quân thần, tam cương ngũ thường, Công chúa gả đi là Quân, Phò mã là thần, sẽ thấp hơn một bậc, người bình thường ai lại muốn bản thân thấp hơn thê tử mình một bậc? Dân phong ở Đại Thiệu cởi mở, cũng không cấm Phò mã không được làm chuyện chính sự, đến Công chúa cũng thường xuyên can thiệp đến chính sự kia mà. Tiên đế cũng có hai vị Công chúa Phò mã cũng tham gia vào các mắc xích xung quanh, muốn trợ giúp huynh đệ cùng mẹ đoạt vị, sau khi bại trận đến cả Phò mã cũng bị Khương Thái hậu tru sát toàn bộ.
Tình hình trước mắt vẫn chưa rõ ràng, Lâm Truy Hầu vẫn đang ngồi xem không chịu tỏ thái độ, đến Hoàng đế lão cũng không nguyện giúp, sao có thể dùng Thế tôn của mình tham dự vào cuộc chiến giành trữ vị rối loạn này được?
Trong tay không có nhiều lợi thế, suy cho cùng cũng là vì nguyên nhân vô tự.
Cố Hoàng hậu khe khẽ thở dài, nếu Bách thị không được, sẽ suy xét đến thế gia khác, nhà ai thì được đây, Cố thị là ngoại gia của Tương Thành, vốn là thỏa đáng nhất, đáng tiếc mấy năm nay lại dần suy bại rồi.
Tương Thành công chúa đang ngủ mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh nghe được tiếng thở dài của mẫu thân ngay bên tai, liền dần tỉnh lại, mở mắt ra, xoa xoa, gọi nhỏ: "Mẫu hậu."
Cố Hoàng hậu vội cúi đầu, khuôn mặt dịu dàng dưới ánh nến càng thêm đặc biệt nhu hòa, khẽ hỏi: "Sao thức dậy rồi?"
Tương Thành chống người dậy, nâng bàn tay mềm nhỏ lên, xoa xoa mi tâm cố Hoàng hậu, thanh âm nữ đồng mềm mại: "Mẫu hậu, nơi này của người nhăn lại rồi".
Cố Hoàng hậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy đặt lên tim, cười nói: "Mẫu hậu đang đợi Tương Thành ngủ, rồi mới đi an giấc". Bất luận là nàng hay là bệ hạ, đều rất sủng ái nữ nhi duy nhất này, không muốn nàng có một chút ưu phiền nào.
Tương Thành gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong lòng thấy lạ, nàng cảm thấy Mẫu hậu đang không vui, khi người ta không vui, thì nơi chân mày sẽ nhăn lại, nhất định là mẫu hậu không vui, nhưng nàng lại không biết nguyên nhân là gì.
Cũng phải thôi, ai mà lại nói những chuyện buồn phiền này cho một tiểu nữ đồng phải qua bốn tháng nữa mới được ba tuổi này chứ?
Dung nhan của tiểu nam hài thập phần xinh đẹp, tóc đen da tuyết, dáng người nho nhỏ, tướng đi rất có phong phạm của thế gia, không có một chút ngượng nghịu nào, toát lên vẻ ung dung, điềm tĩnh. Nhìn tình hình trước mắt có thể thấy được tương lai tất sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Dù Cố Hoàng hậu đã gặp muôn vàn kiểu người, nhưng vẫn không nhịn được mà tán dương trong lòng một câu - - Không hổ là con cháu Bách thị!
Lần đầu tiên Bách Nhiễm tiến cung cũng không có một chút lo lắng bất an nào - - Dù sao đã biết là không có việc gì - - Còn thong thả quan sát đánh giá bốn phương một chút.
Nơi Hoàng hậu ở nằm ngay giữa cung, cách bố trí hoành tráng, bày trí sang trọng, bên trong có người hầu hạ, cũng không nghe được chút tiếng động nào, cực kỳ trang trọng, làm tôn lên thân phận Nhất quốc chi mẫu của Hoàng hậu. Lại nhìn phía bên trên, Cố Hoàng hậu với gương mặt ân cần, ngồi bên cạnh là một tiểu cô nương trắng trẻo mập mạp, có vẻ nữ hài này nhỏ hơn nàng, trông cũng chỉ mới hơn hai tuổi, y phục có họa tiết hình cáo trắng, cổ và tay áo đều được khảm lông trắng, cả người như có lớp lông xù lên, còn tò mò mở to đôi mắt to tròn, quả thực là đáng yêu muốn chết.
"Đây là đại nương nhà ta." Cố Hoàng hậu thân thiết giới thiệu hai vị tiểu bằng hữu với nhau.
Được rồi, thì ra là công chúa. Bách Nhiễm hơi khom người về phía trước, hành lễ: "Bái kiến Tương Thành điện hạ."
Tiểu khả ái kia rất hào phóng, thanh âm mềm mềm dẻo dẻo không chút sợ hãi: "Miễn lễ."
Trong lòng Bách Nhiễm hơi quẫn 囧, đoàn tử này cũng giả vờ làm một đại nhân. Nàng cũng không chút nào ý thức được bản thân trong mắt người khác cũng chỉ là một tiểu nam hài mới hơn ba tuổi mà thôi.
Ngoài cửa có cung nhân đi vào bẩm chuyện, Cố Hoàng hậu nghe xong, hơi áy náy mà nói: "Tiểu lang quân cứ cùng chơi với đại nương nhà ta trước, ta đi rồi sẽ về ngay."
Tất nhiên Bách Nhiễm sẽ không nói không. Hoàng hậu vừa đi, ánh mắt tò mò của Tương Thành công chúa lại càng thêm rõ ràng, chỉ vào Bách Nhiễm mà hỏi: "Ngươi đến từ đâu?"
"Từ ngoài cung."
Vừa dứt lời, ánh mắt tiểu khả ái đã sáng long lanh, vịn trường kỷ đứng lên, nâng váy lạch bạch lạch bạch chạy đến chỗ Bách Nhiễm đang ngồi quỳ, ngẩng đầu nhìn, hướng đến cạnh nàng mà hỏi tới: "Ngoài cung có thú vị không?"
Bách Nhiễm ngẩng đầu, cảm giác ưu việt hiện lên rõ ràng: "Thú vị!" Kỳ thực nàng cũng rất ít khi xuất phủ, nhưng cũng không làm trở ngại việc nàng trêu chọc tiểu khả ái này.
Quả nhiên, ánh mắt Tương Thành công chúa càng thêm phát sáng, nuốt nuốt nước miếng: "Vậy, cái nào chơi vui?"
Ôi, thật sự là đáng yêu muốn chết mà. Bách Nhiễm thích vô cùng, cúi đầu chụt một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mũm mĩm đó - - Đây là cách biểu đạt tình cảm nàng học được từ Thất nương ở Tạ gia, nàng muốn giả làm tiểu hài tử, tất phải có mẫu người làm tiêu chuẩn, rất tự nhiên sẽ chọn người xấp xỉ tuổi của nàng, là Thất nương.
Tương Thành đang chờ vị tiểu ca ca thiện lương dịu dàng này kể cho nàng nghe chuyện thú vị ngoài cung, đột nhiên trên mặt bị hôn chụt một cái, gặm ra một vệt nước miếng lên mặt nàng. Công chúa điện hạ ngẩn người, lập tức giận dữ, giơ cánh tay nhỏ bé lên, không chút lưu tình in hằn năm móng vuốt lên trên mặt Bách Nhiễm.
Nhất thời Bách Nhiễm lập tức ngỡ ngàng... Vẻ mặt (⊙o⊙), hài tử nhà ai mà hung hãn thế này! Sao hung dữ vậy chứ! Hôn một cái thì có làm sao, mới bao lớn mà kiên trinh như vậy làm gì? Hôn một cái cũng không mang thai được đâu!
Hài tử hung hãn bên kia đang trừng mắt nhìn nàng như hổ rình mồi, vệt nước miếng trên mặt sáng lấp lánh, nói năng dõng dạc: "Mẫu hậu nói, không thể để người khác khinh bạc, hành vi này của ngươi, không được xem là quân tử!" Bách Nhiễm xoa xoa mặt, lòng còn sợ hãi mà tạ lỗi: "Là lỗi của ta."
(Ed: đúng rồi, là thê tử không phải quân tử. Không biết ai stop ai boss, mà biết ai rén vợ rồi đó)
Hài tử hung hãn cảm thấy thỏa mãn khi nghe được nàng nhận sai, sau đó lại hung dữ nói: "Nói mau, ngoài cung có cái gì thú vị!"
"Cái đó, cũng không có gì, chỉ như vậy thôi..." Bách Nhiễm vừa nói, vừa nghiêng người, muốn tránh xa khỏi mối nguy hiểm, trong lòng không ngừng nghĩ, sao Hoàng hậu nương nương còn chưa trở lại, ta không muốn ở cùng một phòng với hài tử hung hãn này đâu, nguy hiểm lắm đó!
"Ngươi nói dối!" Tương Thành công chúa trừng mắt trách mắng, "Ban đầu ngươi không phải nói như vậy."
Bách Nhiễm nghĩ, mới có bao lớn mà đã hung dữ, khó lừa gạt đến vậy rồi, không biết khi trưởng thành rồi sẽ thế nào nữa, sau này vẫn nên cách Tương Thành công chúa xa xa một chút, hu hu, từ khi nàng xuyên đến đây còn chưa có ai dám động một đầu ngón tay đến nàng đâu. Nàng âm thầm rơi lệ trong lòng, ngoài miệng còn phải kể cho thật sinh động, miễn cho Điện hạ này tức giận lại lấy móng vuốt 'vuốt' lên má nàng: "Có chợ, nơi thương nhân mua bán, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt..."
Tiểu công chúa nghe đến say sưa mê mẩn.
Chỉ chốc lát sau, Cố Hoàng hậu đã trở lại, hài tử hung hãn kia lại biến trở về thành tiểu khả ái, ngoan ngoãn ngồi lại bên cạnh Hoàng hậu. Tức khắc Bách Nhiễm cảm thấy như được giải thoát.
"Để ngươi chờ lâu rồi, ở trong cung nhiều người nhiều việc". Cố Hoàng hậu nói năng ôn hòa, cũng không xem Bách Nhiễm là tiểu hài tử mà đối đãi. Bách Nhiễm cũng không khách khí mà trả lời: "Nương nương khách khí rồi".
"A nương của ngươi sao rồi? Hai nhà Cố Tạ vốn có kết giao, ngày xưa khi còn ở khuê phòng, ta thường đến chơi cùng A Tạ". Bắt đầu ân cần hỏi thăm Tạ thị.
"A nương rất tốt, tạ nương nương thăm hỏi, A nương cũng thường mong nhớ nương nương". Đối đáp trôi chảy, không mất lễ nghĩa cũng không làm người ta cảm thấy quá thân cận.
Cố Hoàng hậu hơi chớp hạ mắt, lại hỏi: "Sớm nghe nói thế tôn đã sớm có tuệ danh, không biết đương thời đang đọc sách gì?"
Bách Nhiễm càng cảm thấy không thích hợp, đầu tiên Cố Hoàng hậu đột nhiên muốn gặp nàng đã không phải là chuyện bình thường, sau đó lại hòa ái ân cần lôi kéo làm quen, lại còn hỏi han kỹ càng như thế, trong lòng nàng suy tính một chút, giương mắt nhìn đến hài tử hung hãn đang dựa vào bên cạnh Hoàng hậu, dựng đứng tai nhỏ tò mò nghe các nàng trò chuyện, bỗng chốc, nàng đã hiểu được chân tướng rồi... Sẽ không phải là đang cho hài tử hung hãn kia gặp Phò mã đó chứ...
Dường như người Hoàng thất rất thích định thân cho người khác, thông qua việc liên hôn để kết nối quyền lực chính trị. Liên hệ đến thế cục triều đình hiện giờ cùng với quyền hành nhà nàng đang nắm giữ, Bách Nhiễm cảm thấy rất có khả năng, trong lòng nàng tính toán trước sau, trên mặt cũng không hiển lộ gì, vẫn cung kính trả lời: "Nhiễm vẫn còn ngu si, còn đang học chữ, vẫn chưa đọc sách". Sau khi về nhất định phải nói cho A ông, nàng mới không thèm cưới cái hài tử hung hãn kia đâu...
Cố Hoàng hậu cũng không phát giác được việc nàng đã âm thầm đoán được hơn phân nửa ý đồ của nàng ấy, còn ôn hòa, nói bóng nói gió hỏi han hơn nửa ngày, sau đó ban thưởng chút điểm tâm cho nàng, rồi sai người đưa nàng trở về.
Tương Thành công chúa bất lực nhìn tiểu ca ca có thể kể cho mình nghe những điều thú vị ngoài cung rời đi, nhất thời cảm thấy nhàm chán hẳn lên. Nhưng nàng biết thân nương đang suy nghĩ chuyện gì đó, nên không dám lên tiếng quấy rầy, nhịn một lúc, mới bắt đầu lắc lắc thân mình nói khẽ: "Mẫu hậu, con ngồi mệt rồi".
Bắt nàng ngồi cũng đã lâu. Cố Hoàng hậu trìu mến sờ sờ bàn tay nhỏ bé của nàng, nghĩ đến cũng đã gần trưa, bên cung Chiêu Dương kia hẳn cũng đã truyền lệnh, tiện đó nói: "Đi tìm Phụ hoàng của con đi".
Bách Nhiễm vừa lên xe ngựa đã nói hết tình hình diễn ra ở cung Hoàng hậu cho Lâm Truy Hầu. Trong quá trình tự thuật, còn cường điệu việc gặp được Tương Thành điện hạ ở trong cung của Hoàng hậu, lại nhấn mạnh thêm chuyện đột nhiên Hoàng hậu muốn gặp nàng là rất kỳ quái, với ý đồ để ông xem trọng chuyện này. Trên thực tế, dù cho nàng không nói, thì Lâm Truy Hầu vừa nghe Hoàng hậu muốn gặp Bách Nhiễm, đã có thể đoán được bảy tám phần ý đồ của Cố Hoàng hậu. Nếu có thể cùng liên hôn với Bách thị, tương lai nếu có thể sinh hạ Hoàng tử, Bách thị phải vì hài tử đó mà hộ giá, còn nếu không sinh được, Bách thị cũng có thể bảo hộ cho Công chúa vô ưu, trăm lợi mà không một hại.
Nếu đến điều này cũng không nhìn ra được, lão nhân gia ông cũng đã uổng phí hơn nửa đời người ở trên triều rồi.
Lâm Truy Hầu nhìn nhìn Bách Nhiễm, giọng nói ôn hòa: "Qua năm tiên sinh sẽ đến đây, con phải chăm chỉ đọc sách, không được chạy chơi nơi khác".
Bách Nhiễm cố ý chớp chớp mắt, thuận theo: "Dạ".
Cố Hoàng hậu vốn nghĩ nếu có thể gả Tương Thành vào Bách thị, không gì có thể tốt hơn được nữa. Thế gia trọng quy củ, tất sẽ không bạc đãi chính thất, Tương Thành lại còn có nghĩa Quân thần, bất luận là thế nào, Bách thị đều sẽ che chở cho nàng, cứ như vậy, tương lai nàng và bệ hạ có đi gặp tổ tiên, cũng sẽ không thể không được nhắm mắt. Lại nói, bệ hạ đang trong độ tuổi xuân, đã có thể sinh được Tương Thành, chứng tỏ vẫn có hi vọng sinh được Hoàng tử, như vậy cũng có thể chiếm được nhiều lợi thế hơn.
Nghĩ thế nào đều là có lợi cho mình, Cố Hoàng hậu mệt mỏi xoa mi tâm, nhưng mà, Bách thị chưa hẳn sẽ đáp ứng, Lâm Truy Hầu chưa chắc sẽ đồng ý. Hôm nay đặc biệt gặp được đại lang Bách gia, tuổi tác còn nhỏ, đã tỏa sáng rạng rỡ như châu như ngọc, nghe đồn hài tử này thông minh, mới tám tháng đã nói được, một tuổi đã biết chữ, hai tuổi có thể cầm bút, Lâm Truy Hầu rất thương yêu. Lần này vừa gặp, quả nhiên đúng là vậy..
Gặp được Bách Nhiễm, tâm Cố Hoàng hậu cũng nguội đi một nửa, nếu là một hài tử bình thường một chút, còn có thể đánh cược một lần, Tương Thành cũng có nương gia và ngoại gia, nghe nói Lâm Truy Hầu muốn bỏ qua đời Thế tử, trực tiếp truyền tước vị cho Thế tôn. Như thế thì ngày sau Thế tôn kế thừa tước vị sẽ có khúc chiết, liên hôn với Hoàng thất là sự đảm bảo tốt nhất, bọn họ đều muốn tự bảo vệ mình -- Thế nhưng hài tử này lại tỏa hào quang như châu ngọc, là người thông minh, tất nhiên tâm tư sẽ nhạy bén, những ưu việt của Công chúa sẽ giảm hơn phân nửa trên người hắn, không suy tính chu toàn, thì không biết được ai sẽ thượng vị?
Gần đây, địa vị của thế gia lại cao hơn, nhưng cũng phải thượng tôn lễ nghĩa Quân thần, tam cương ngũ thường, Công chúa gả đi là Quân, Phò mã là thần, sẽ thấp hơn một bậc, người bình thường ai lại muốn bản thân thấp hơn thê tử mình một bậc? Dân phong ở Đại Thiệu cởi mở, cũng không cấm Phò mã không được làm chuyện chính sự, đến Công chúa cũng thường xuyên can thiệp đến chính sự kia mà. Tiên đế cũng có hai vị Công chúa Phò mã cũng tham gia vào các mắc xích xung quanh, muốn trợ giúp huynh đệ cùng mẹ đoạt vị, sau khi bại trận đến cả Phò mã cũng bị Khương Thái hậu tru sát toàn bộ.
Tình hình trước mắt vẫn chưa rõ ràng, Lâm Truy Hầu vẫn đang ngồi xem không chịu tỏ thái độ, đến Hoàng đế lão cũng không nguyện giúp, sao có thể dùng Thế tôn của mình tham dự vào cuộc chiến giành trữ vị rối loạn này được?
Trong tay không có nhiều lợi thế, suy cho cùng cũng là vì nguyên nhân vô tự.
Cố Hoàng hậu khe khẽ thở dài, nếu Bách thị không được, sẽ suy xét đến thế gia khác, nhà ai thì được đây, Cố thị là ngoại gia của Tương Thành, vốn là thỏa đáng nhất, đáng tiếc mấy năm nay lại dần suy bại rồi.
Tương Thành công chúa đang ngủ mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh nghe được tiếng thở dài của mẫu thân ngay bên tai, liền dần tỉnh lại, mở mắt ra, xoa xoa, gọi nhỏ: "Mẫu hậu."
Cố Hoàng hậu vội cúi đầu, khuôn mặt dịu dàng dưới ánh nến càng thêm đặc biệt nhu hòa, khẽ hỏi: "Sao thức dậy rồi?"
Tương Thành chống người dậy, nâng bàn tay mềm nhỏ lên, xoa xoa mi tâm cố Hoàng hậu, thanh âm nữ đồng mềm mại: "Mẫu hậu, nơi này của người nhăn lại rồi".
Cố Hoàng hậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy đặt lên tim, cười nói: "Mẫu hậu đang đợi Tương Thành ngủ, rồi mới đi an giấc". Bất luận là nàng hay là bệ hạ, đều rất sủng ái nữ nhi duy nhất này, không muốn nàng có một chút ưu phiền nào.
Tương Thành gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong lòng thấy lạ, nàng cảm thấy Mẫu hậu đang không vui, khi người ta không vui, thì nơi chân mày sẽ nhăn lại, nhất định là mẫu hậu không vui, nhưng nàng lại không biết nguyên nhân là gì.
Cũng phải thôi, ai mà lại nói những chuyện buồn phiền này cho một tiểu nữ đồng phải qua bốn tháng nữa mới được ba tuổi này chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.