Chương 6: NHU THUẬT SƯ ĐỒ KÝ (4)
Nhiều tác giả
29/05/2014
Sekiguchi Hachirou Zaemon trở lại Edo là vào ba năm sau, tháng năm niên hiệu Empo thứ tư.
Lúc bấy giờ, Hachirou Zaemon đã bốn mươi bảy tuổi. Matsuda Yogoro coi sóc võ đường Hisaemon thay sư phụ, khi vừa nhìn thấy thầy mình bước vào thì dường như chẳng còn tin ở mắt mình nữa. Mới ba năm thôi nhưng dung mạo của Hachirou Zaemon đã trở nên già cỗi như mười năm đã trôi qua. Chỏm tóc võ sĩ trên đầu cũng đã cạo sạch nhẵn nhụi như thầy tu.
- Hirau Yasou đã bệnh mà mất từ năm ngoái. - Matsuda thưa.
- Thế à... Thế thì….
- Thế ân sư đã ở những nơi nào?
- Chu du khắp thiên hạ.
- Căn phòng của ân sư vẫn còn nguyên như trước khi ngài ra đi.
- Đa tạ. Nhưng từ hôm nay thì nó là phòng của ngươi. Từ bây giờ ta trở lại phục vụ nhà Kishu.…
- Dạ vâng!
- Võ đường này, cả bọn môn nhân cũng đều là của ngươi. Hãy chăm sóc cẩn thận.
Hachirou Zaemon trở lại phục vụ nhà Kishu nhưng không giữ chức “Nhu thuật chỉ nam” như trước nữa, mà chỉ làm một anh giữ ngựa bổng lộc ba trăm hộc. Trong khi đó, người em út Sekiguchi Man Emon Ujihide ở bản xứ Wakayama thuộc Kishu thì đến Edo nhậm chức Chỉ nam dưới phủ Tướng quân Tokugawa. Còn thứ đệ Sekiguchi Yatarou Ujiaki thì trước sau vẫn giữ chức Nhu thuật chỉ nam ở Kishu.
Năm năm đã trôi qua. Chúa Kishu là Kii Chunagon thấy Hachirou Zaemon tuổi đã ngoài năm mươi mà vẫn chưa thành gia lập thất thì lấy làm lo lắng.
- Để ta chọn thê tử cho ngươi.
- Thần thấy không cần thiết.
Thời trẻ, Hachirou Zaemon đột nhiên ngừng phục vụ nhà Kishu rồi mượn danh nghĩa tu luyện võ nghệ mà lang bạt khắp nơi trong thiên hạ. Thiên hạ đồn rằng nguyên nhân là thê tử và đứa con nhỏ lần lượt bệnh mà qua đời, Hachirou Zaemon không chịu được nỗi đau mất mát ấy nhưng đương sự chẳng bao giờ tiết lộ một lời về chuyện này.
- Nếu nói là không cần thê tử thì hãy lo việc nhận dưỡng tử. Đây là nghiêm mệnh của cô, không được trái.
Chúa Chunagon lo lắng không muốn để dòng Hachirou Zaemon phải tuyệt tự. Vì là quân mệnh nên chẳng thể làm khác. Rồi Hachirou Zaemon đón thứ nam của người em út Man Emon, tức là đứa cháu trai của mình tên là Gon Nojo về làm dưỡng tử.
Đấy là vào năm Jokyo [1] thứ nhất, khi Hachirou Zaemon đã đến tuổi năm mươi lăm, còn Gon Nojo vừa tròn hai mươi. Gon Nojo là đứa được thực phụ Man Emon giáo dục đạo đức kĩ lưỡng, trình độ Nhu thuật cũng tương xứng với mức ấy.
[1] Niên hiệu kéo dài từ năm 1684-1688
Vào một buổi sáng mùa hạ năm Jokyo thứ nhất, lúc bấy giờ Hachirou Zaemon đang ngụ tại khu nhà dài dành cho lính trơn trong phiên Kishu, thì tên gác cổng hối hả chạy vào trình một phong thư.
- Nhìn dáng thì là một tên thường dân nhưng hắn xin chuyển cái này đến ngài.
- Hắn còn ngoài cổng không?
- Tiểu nhân chưa kịp giữ lại thì hắn đã đi mất rồi.
Trên phong thư đề người gửi là Itsuchi Hayato. Cặp lông mày trắng của Hachirou Zaemon khẽ nhíu động. Dĩ nhiên là không thể nào quên được người anh trai duy nhất của Itsuchi Tora Jirou.
Đại khái thư viết như sau:
“Mười hai năm trước, vãn bối nhận được tin báo từ tiên sinh về việc ngu đệ Tora Jirou chịu hình phạt dưới tay ngài. Thân mẫu vì không chịu được nỗi đau ấy mà chẳng bao lâu sau đã quy tiên. Sự việc kể cũng hơn mười năm rồi. Trong lòng vãn bối vẫn còn đôi chút nghi vấn, và tuy đã về sống ở Kyoto, nhưng lần này đến Edo dám mong được giải bày nỗi nghi vấn trong lòng với ngài.
Ngày mười tám tháng sáu tới, vào khắc thứ bảy (bốn giờ chiều) rất mong tiên sinh bỏ chút thì giờ đến tích chùa Chân Minh ở khu Naka Meguro. Kính bút”.
Như vậy là còn ba hôm nữa. Ngày mười tám nhằm lúc Hachirou Zaemon rảnh rỗi không phải dạy dỗ cho vị chúa trẻ nọ.
- Ta đến võ đường Hisaemon.
Hachirou nói rồi rời khỏi dinh thự Kishu đến võ đường của mình ngày xưa. Sau khi bàn bạc và dùng cơm trưa với đường chủ Matsuda Yogorou, Sekiguchi mới nói.
- Cho ta gửi đôi kiếm này lại đây. Đừng hỏi tại sao.
- Thưa thầy….?
- Đừng hỏi gì nữa.
- Thế thì….
- Khi xong việc sẽ quay lại lấy. Trong lúc đó thì cho ta gửi nhờ, được chứ?
Thấy sư phụ giờ đây đã là gia thần của chúa Kishu, nay lại gửi cặp song đao lớn nhỏ tượng trưng cho linh hồn người võ sĩ mà đi đâu mất thì Matsuda không khỏi lo ngại.
- Cho ta mượn chiếc nón lá.
- Dạ.
Thế rồi giữa trưa nắng chói chang, Hachirou Zaemon hông không đeo kiếm, đội chiếc nón lá rồi thản nhiên rời khỏi võ đường. Matsuda cảm thấy bất an nên bí mật bám theo sau. Đến gần cổng trước của chùa Tăng Thượng thì Hachirou Zaemon bỗng dừng chân, quay người chỉ tay về phía Matsuda Yogorou đang nấp bên gốc tùng cạnh quán nước, quát to.
- Vô ích, về đi!
Matsuda không khỏi bàng hoàng. Như vậy là không thể đuổi theo sau được nữa nên hắn ngậm ngùi dõi theo hình bóng ân sư khuất dần về phương nam.
NHU THUẬT SƯ ĐỒ KÝ (5)
Năm năm trước, chùa Chân Minh ở khu Naka Meguro bị cháy rụi trong một trận hỏa hoạn, giờ chỉ còn là đống phế tích bị chôn vùi trong đám cỏ tạp. Chỉ có tháp chuông là không bị cháy, nhưng sau này người ta tháo quả chuông ra, đổ đầy đá trên nền tháp.
Hachirou Zaemon xuất hiện trên đài là vào khắc thứ bảy. Ánh mặt trời chói chang giữa hạ vẫn chưa có dấu hiệu suy giảm. Mùi hương thảo mộc nồng nặc theo gió đưa vào. Hachirou Zaemon ngồi đợi dưới chân tháp chẳng buồn cởi bỏ chiếc nón lá. Một lúc sau, một người đàn ông ra dáng dân thành thị xuất hiện từ giữa bức tường đất đổ nát. Hachirou Zaemon cởi bỏ nón đứng dậy.
- Quả nhiên là Hayato.
Người đàn ông ăn vận theo lối lữ hành, phong thái đĩnh đạc và khuôn mặt không khác chút nào so với thân hữu quá cố là Itsuchi Hyogo. Hayato giống cha còn hơn cả Tora Jirou. Trong ký ức của Hachirou Zaemon hai mươi năm trước, thì Hayato chỉ là một đứa trẻ bủng beo yếu đuối mà thôi.
- Hayato đã trở thành thương nhân rồi nhỉ.
- Vâng.
Hayato gật đầu.
- Vãn bối có chuyện muốn rõ.
Giọng điệu vô cùng gay gắt.
- Chuyện gì?
- Trước đây vãn bối đã rõ lý do ngu đệ Tora Jirou phải chịu phạt dưới tay ngài. Nhưng ngay từ thuở thơ ấu, thì Tora Jirou đã được chính tay Sekiguchi tiên sinh dạy dỗ, đúng không?
- Không sai.
- Như vậy là do Tora Jirou không tốt nên phải chịu phạt dưới tay tiên sinh?
- Dĩ nhiên, ta cũng có phần trách nhiệm không nhỏ.
Bỗng nhiên Hayato thay đổi sắc mặt.
- Bậc làm thầy cũng như kẻ làm cha, khi ra hình phạt đối với đệ tử cũng như con mình, thì thử hỏi tiên sinh không cảm thấy chút tội lỗi nào hay sao?
- Như thế…. Như thế, ta đã tuyệt đường Nhu thuật rồi.
- Hừm….
- Ta không ngờ đến chuyện Tora Jirou đã thay đổi. Nó là đứa được thiên phú về Nhu thuật, cổ lai hiếm có, nên ta vốn định truyền dạy cho cực ý của phái Sekiguchi, hòng trau dồi tinh thần bên cạnh việc rèn luyện thể xác…. Nào ngờ, trình độ của nó ngày càng tiến bộ ghê gớm, tinh thần không đuổi kịp nên đã dần dần biến thành con ác thú… Đến lúc ta nhận ra thì đã không còn kịp nữa rồi… Chuyện giải quyết chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Nói xong Hachirou Zaemon nhảy khỏi tháp chuông. Hayato thét lớn đáp lại.
- Tại sao lại dùng kiếm hạ sát nó?!
- Nếu ta dùng Nhu Thuật thì chắc để nó sổng mất.
- Cái gì?
- Nó mà thoát được thì không hay cho thế gian.
- Hừm!
Trong phút chốc, khuôn mặt Hayato bỗng biến đổi dữ dằn như quỷ địa ngục, rồi nhanh chóng thối lui.
- Ra đi!
Tiếng thét vừa dứt, từ trong góc khuất của bức tường đất xuất hiện năm người ăn vận theo lối kiếm sĩ giang hồ. Năm võ sĩ nhất tề tuốt gươm vây lấy Hachirou Zaemon vào giữa.
Trời đã về chiều, không khí cũng dịu dần và từng đợt gió lạnh bắt đầu thổi. Cái mùi nồng nặc của cỏ cây dưới ánh nắng gay gắt lúc nãy cũng đã biến mất.
Năm người vây lấy một. Một tiếng thét Kiai mãnh liệt đột ngột xé toạc bầu không khí ngột ngạt khó thở. Từ trước mặt, một tên xông vào chém tới, Hachirou Zaemon lách vội sang một bên rồi chộp lấy tay thuận của hắn. Đồng thời, từ hai bên tả hữu lại thêm hai con thiêu thân lao vào ngọn lửa. Hachirou Zaemon vội xoay toàn bộ thân thể của gã kiếm khách mình đang chộp tay sang trái đỡ trọn một đao lao tới, tránh một kiếm như ánh chớp từ bên phải chém tới, rồi tung một đòn Atemi sấm sét vào bụng hắn. Tiếng la thét vang cả một góc trời.
Một kẻ bị chém dưới lưỡi đao của đồng bọn, một tên trúng đòn Atemi.
Từ trong đám cỏ lại thêm một thân thể nữa bị hất tung lên trời, khi vừa rơi xuống liền bị thủ đao [1] của Hachirou Zaemon chém nát cằm. Trong sát na lại có thêm một kiếm sĩ ngã gục dưới ngọn cước bay như núi thái sơn đập vào.
[1] Cạnh bàn tay
- Eitt!!!
Quả nhiên là Hayato đã bỏ ra không ít tiền để thuê bọn kiếm khách giang hồ này. Cho đến kẻ cuối cùng cũng không hề có ý định thối lui mà lại hùng hổ xông vào.
Hachirou Zaemon thoăn thoắt tiến tới rồi trong phút chốc, hai thân thể đã ôm chặt lấy nhau.
Kiếm khách đổ sập xuống rồi chìm hẳn trong biển cỏ.
Trận đấu này chỉ kéo dài bằng khoảng thời gian đếm đến mười. Không còn thấy bóng dáng Itsuchi Hayato đâu nữa rồi. Hachirou Zaemon gọi với theo Hayato đang chạy thục mạng trên đồng.
- Chờ đã! Ta vốn định đến đây để ngươi thảo tội mà. Này, Hayato….
Trong lòng Hayato lúc này chỉ toàn một nỗi sợ hãi. Có lẽ những lời này chẳng hề đến được tai hắn.
NHU THUẬT SƯ ĐỒ KÝ (6)
Sekiguchi Hachirou Zaemon còn sống được gần ba mươi năm nữa. Vào ngày hai mươi hai tháng tư năm Shoutoku thứ sáu, Hachirou Zaemon qua đời tại Wakayama thuộc Kishu, thọ tám mươi bảy tuổi. Trước khi mất vài ngày, có gọi dưỡng tử Gon Nojo đến giường bệnh dặn dò.
- Ngươi nay cũng đã già rồi nhỉ?
Hachirou Zaemon nở nụ cười gượng.
Năm Genroku thứ mười lăm, Gon Nojo trở thành đương chủ nhà Sekiguchi, bổng lộc bốn trăm hộc, trong tay có không ít bộ hạ. Lúc này cũng đã quá ngũ tuần. Hachirou Zaemon từ khi về ở ẩn lấy hiệu là Rohaku.
- Sắt đá gì rồi cũng như thế này thôi, nhỉ.
- Dạ.
- Con người ta khi về già thường quên hết những chuyện thời trẻ. Vì vậy mà trong việc chỉ đạo, dạy dỗ người trẻ thường mắc phải sai lầm. Ngươi cũng phải chú ý săn sóc bọn trẻ trong phiên bây giờ.
- Dạ.
- Ngày xưa, ta cũng đã một thời sử dụng võ nghệ mà sát phạt loạn bạo không ít. Nhưng may mắn vô sự mà nên người được... Thời bấy giờ tuy đã ba, bốn năm sau, kể từ khi thiên hạ lọt vào tay nhà Tokugawa mà không khí hãy còn sặc mùi máu, chiến trận liên miên không ngớt. Bọn võ sĩ lại ra sức loạn bạo nhằm gây sự chú ý của thiên hạ.
- Quả nhiên là ….
- Nhưng hai mươi năm đã trôi qua. Thời thế cũng đổi khác rồi. Bây giờ là lúc thiên hạ thái bình, những trò đánh đá sát phạt tanh tưởi mùi máu kia phỏng còn tác dụng gì nữa. Ngươi hiểu không?
- Dạ!
- Vì vậy mà….
Đang nói dở lão Rohaku bỗng nín bặt, hình như là dần dần chìm vào trạng thái miên man bất tận.
Nghe nói là ngủ đến ba ngày ba đêm.
Lão Rohaku thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Lão mơ thấy mình đang dạy Nhu thuật cho Itsuchi Tora Jirou trên một cách đồng rộng lớn. Thân thể mảnh dẻ trắng toát của Tora Jirou đẫm đầy mồ hôi lấp lánh dưới ánh nắng. Tora Jirou đang bị hai cánh tay lực lưỡng ghì chặt lấy.
- Sao nào, hãy thử thoát ra khỏi đôi tay này xem.
Đôi môi của Hachirou Zaemon thì thầm vào bên tai, hơi thở Tora Jirou càng lúc càng dồn dập. Hachirou Zaemon như say trong mùi thân thể nồng nặc của đứa học trò yêu.
- Sao nào, thử xem nào.…
- Aa... Aa… Đủ rồi… Thầy, thầy tha cho…
- Chưa, chưa được… Thử xem nào.
- Ta… Ta… Tora Jirou…
Dường như không chịu nỗi cơn kích động trong mê, Rohaku bật gọi. Cả gia tộc đang vây quanh giường bệnh, thấy đôi môi người sắp chết khẽ động đậy.
- Nghĩa phụ… Nghĩa phụ…
Gon Nojo lắng tai nhưng Rohaku đã im bặt. Gon Nojo quay sang hỏi vợ.
- Vừa rồi nghĩa phụ nói gì thế nhỉ?
- Chắc là ông gọi tên nghĩa mẫu và con trai.
- Ừm, cũng đúng thôi. Cả đời nghĩa phụ gánh nhiều đau thương, cả vợ lẫn con đều lần lượt ra đi. Vì vậy mà quyết không bao giờ tái hôn.
- A, xem kìa.
- Ừm.…?
- Xem ông ngủ giống như đứa trẻ chưa kìa.
Lúc bấy giờ, Hachirou Zaemon đã bốn mươi bảy tuổi. Matsuda Yogoro coi sóc võ đường Hisaemon thay sư phụ, khi vừa nhìn thấy thầy mình bước vào thì dường như chẳng còn tin ở mắt mình nữa. Mới ba năm thôi nhưng dung mạo của Hachirou Zaemon đã trở nên già cỗi như mười năm đã trôi qua. Chỏm tóc võ sĩ trên đầu cũng đã cạo sạch nhẵn nhụi như thầy tu.
- Hirau Yasou đã bệnh mà mất từ năm ngoái. - Matsuda thưa.
- Thế à... Thế thì….
- Thế ân sư đã ở những nơi nào?
- Chu du khắp thiên hạ.
- Căn phòng của ân sư vẫn còn nguyên như trước khi ngài ra đi.
- Đa tạ. Nhưng từ hôm nay thì nó là phòng của ngươi. Từ bây giờ ta trở lại phục vụ nhà Kishu.…
- Dạ vâng!
- Võ đường này, cả bọn môn nhân cũng đều là của ngươi. Hãy chăm sóc cẩn thận.
Hachirou Zaemon trở lại phục vụ nhà Kishu nhưng không giữ chức “Nhu thuật chỉ nam” như trước nữa, mà chỉ làm một anh giữ ngựa bổng lộc ba trăm hộc. Trong khi đó, người em út Sekiguchi Man Emon Ujihide ở bản xứ Wakayama thuộc Kishu thì đến Edo nhậm chức Chỉ nam dưới phủ Tướng quân Tokugawa. Còn thứ đệ Sekiguchi Yatarou Ujiaki thì trước sau vẫn giữ chức Nhu thuật chỉ nam ở Kishu.
Năm năm đã trôi qua. Chúa Kishu là Kii Chunagon thấy Hachirou Zaemon tuổi đã ngoài năm mươi mà vẫn chưa thành gia lập thất thì lấy làm lo lắng.
- Để ta chọn thê tử cho ngươi.
- Thần thấy không cần thiết.
Thời trẻ, Hachirou Zaemon đột nhiên ngừng phục vụ nhà Kishu rồi mượn danh nghĩa tu luyện võ nghệ mà lang bạt khắp nơi trong thiên hạ. Thiên hạ đồn rằng nguyên nhân là thê tử và đứa con nhỏ lần lượt bệnh mà qua đời, Hachirou Zaemon không chịu được nỗi đau mất mát ấy nhưng đương sự chẳng bao giờ tiết lộ một lời về chuyện này.
- Nếu nói là không cần thê tử thì hãy lo việc nhận dưỡng tử. Đây là nghiêm mệnh của cô, không được trái.
Chúa Chunagon lo lắng không muốn để dòng Hachirou Zaemon phải tuyệt tự. Vì là quân mệnh nên chẳng thể làm khác. Rồi Hachirou Zaemon đón thứ nam của người em út Man Emon, tức là đứa cháu trai của mình tên là Gon Nojo về làm dưỡng tử.
Đấy là vào năm Jokyo [1] thứ nhất, khi Hachirou Zaemon đã đến tuổi năm mươi lăm, còn Gon Nojo vừa tròn hai mươi. Gon Nojo là đứa được thực phụ Man Emon giáo dục đạo đức kĩ lưỡng, trình độ Nhu thuật cũng tương xứng với mức ấy.
[1] Niên hiệu kéo dài từ năm 1684-1688
Vào một buổi sáng mùa hạ năm Jokyo thứ nhất, lúc bấy giờ Hachirou Zaemon đang ngụ tại khu nhà dài dành cho lính trơn trong phiên Kishu, thì tên gác cổng hối hả chạy vào trình một phong thư.
- Nhìn dáng thì là một tên thường dân nhưng hắn xin chuyển cái này đến ngài.
- Hắn còn ngoài cổng không?
- Tiểu nhân chưa kịp giữ lại thì hắn đã đi mất rồi.
Trên phong thư đề người gửi là Itsuchi Hayato. Cặp lông mày trắng của Hachirou Zaemon khẽ nhíu động. Dĩ nhiên là không thể nào quên được người anh trai duy nhất của Itsuchi Tora Jirou.
Đại khái thư viết như sau:
“Mười hai năm trước, vãn bối nhận được tin báo từ tiên sinh về việc ngu đệ Tora Jirou chịu hình phạt dưới tay ngài. Thân mẫu vì không chịu được nỗi đau ấy mà chẳng bao lâu sau đã quy tiên. Sự việc kể cũng hơn mười năm rồi. Trong lòng vãn bối vẫn còn đôi chút nghi vấn, và tuy đã về sống ở Kyoto, nhưng lần này đến Edo dám mong được giải bày nỗi nghi vấn trong lòng với ngài.
Ngày mười tám tháng sáu tới, vào khắc thứ bảy (bốn giờ chiều) rất mong tiên sinh bỏ chút thì giờ đến tích chùa Chân Minh ở khu Naka Meguro. Kính bút”.
Như vậy là còn ba hôm nữa. Ngày mười tám nhằm lúc Hachirou Zaemon rảnh rỗi không phải dạy dỗ cho vị chúa trẻ nọ.
- Ta đến võ đường Hisaemon.
Hachirou nói rồi rời khỏi dinh thự Kishu đến võ đường của mình ngày xưa. Sau khi bàn bạc và dùng cơm trưa với đường chủ Matsuda Yogorou, Sekiguchi mới nói.
- Cho ta gửi đôi kiếm này lại đây. Đừng hỏi tại sao.
- Thưa thầy….?
- Đừng hỏi gì nữa.
- Thế thì….
- Khi xong việc sẽ quay lại lấy. Trong lúc đó thì cho ta gửi nhờ, được chứ?
Thấy sư phụ giờ đây đã là gia thần của chúa Kishu, nay lại gửi cặp song đao lớn nhỏ tượng trưng cho linh hồn người võ sĩ mà đi đâu mất thì Matsuda không khỏi lo ngại.
- Cho ta mượn chiếc nón lá.
- Dạ.
Thế rồi giữa trưa nắng chói chang, Hachirou Zaemon hông không đeo kiếm, đội chiếc nón lá rồi thản nhiên rời khỏi võ đường. Matsuda cảm thấy bất an nên bí mật bám theo sau. Đến gần cổng trước của chùa Tăng Thượng thì Hachirou Zaemon bỗng dừng chân, quay người chỉ tay về phía Matsuda Yogorou đang nấp bên gốc tùng cạnh quán nước, quát to.
- Vô ích, về đi!
Matsuda không khỏi bàng hoàng. Như vậy là không thể đuổi theo sau được nữa nên hắn ngậm ngùi dõi theo hình bóng ân sư khuất dần về phương nam.
NHU THUẬT SƯ ĐỒ KÝ (5)
Năm năm trước, chùa Chân Minh ở khu Naka Meguro bị cháy rụi trong một trận hỏa hoạn, giờ chỉ còn là đống phế tích bị chôn vùi trong đám cỏ tạp. Chỉ có tháp chuông là không bị cháy, nhưng sau này người ta tháo quả chuông ra, đổ đầy đá trên nền tháp.
Hachirou Zaemon xuất hiện trên đài là vào khắc thứ bảy. Ánh mặt trời chói chang giữa hạ vẫn chưa có dấu hiệu suy giảm. Mùi hương thảo mộc nồng nặc theo gió đưa vào. Hachirou Zaemon ngồi đợi dưới chân tháp chẳng buồn cởi bỏ chiếc nón lá. Một lúc sau, một người đàn ông ra dáng dân thành thị xuất hiện từ giữa bức tường đất đổ nát. Hachirou Zaemon cởi bỏ nón đứng dậy.
- Quả nhiên là Hayato.
Người đàn ông ăn vận theo lối lữ hành, phong thái đĩnh đạc và khuôn mặt không khác chút nào so với thân hữu quá cố là Itsuchi Hyogo. Hayato giống cha còn hơn cả Tora Jirou. Trong ký ức của Hachirou Zaemon hai mươi năm trước, thì Hayato chỉ là một đứa trẻ bủng beo yếu đuối mà thôi.
- Hayato đã trở thành thương nhân rồi nhỉ.
- Vâng.
Hayato gật đầu.
- Vãn bối có chuyện muốn rõ.
Giọng điệu vô cùng gay gắt.
- Chuyện gì?
- Trước đây vãn bối đã rõ lý do ngu đệ Tora Jirou phải chịu phạt dưới tay ngài. Nhưng ngay từ thuở thơ ấu, thì Tora Jirou đã được chính tay Sekiguchi tiên sinh dạy dỗ, đúng không?
- Không sai.
- Như vậy là do Tora Jirou không tốt nên phải chịu phạt dưới tay tiên sinh?
- Dĩ nhiên, ta cũng có phần trách nhiệm không nhỏ.
Bỗng nhiên Hayato thay đổi sắc mặt.
- Bậc làm thầy cũng như kẻ làm cha, khi ra hình phạt đối với đệ tử cũng như con mình, thì thử hỏi tiên sinh không cảm thấy chút tội lỗi nào hay sao?
- Như thế…. Như thế, ta đã tuyệt đường Nhu thuật rồi.
- Hừm….
- Ta không ngờ đến chuyện Tora Jirou đã thay đổi. Nó là đứa được thiên phú về Nhu thuật, cổ lai hiếm có, nên ta vốn định truyền dạy cho cực ý của phái Sekiguchi, hòng trau dồi tinh thần bên cạnh việc rèn luyện thể xác…. Nào ngờ, trình độ của nó ngày càng tiến bộ ghê gớm, tinh thần không đuổi kịp nên đã dần dần biến thành con ác thú… Đến lúc ta nhận ra thì đã không còn kịp nữa rồi… Chuyện giải quyết chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Nói xong Hachirou Zaemon nhảy khỏi tháp chuông. Hayato thét lớn đáp lại.
- Tại sao lại dùng kiếm hạ sát nó?!
- Nếu ta dùng Nhu Thuật thì chắc để nó sổng mất.
- Cái gì?
- Nó mà thoát được thì không hay cho thế gian.
- Hừm!
Trong phút chốc, khuôn mặt Hayato bỗng biến đổi dữ dằn như quỷ địa ngục, rồi nhanh chóng thối lui.
- Ra đi!
Tiếng thét vừa dứt, từ trong góc khuất của bức tường đất xuất hiện năm người ăn vận theo lối kiếm sĩ giang hồ. Năm võ sĩ nhất tề tuốt gươm vây lấy Hachirou Zaemon vào giữa.
Trời đã về chiều, không khí cũng dịu dần và từng đợt gió lạnh bắt đầu thổi. Cái mùi nồng nặc của cỏ cây dưới ánh nắng gay gắt lúc nãy cũng đã biến mất.
Năm người vây lấy một. Một tiếng thét Kiai mãnh liệt đột ngột xé toạc bầu không khí ngột ngạt khó thở. Từ trước mặt, một tên xông vào chém tới, Hachirou Zaemon lách vội sang một bên rồi chộp lấy tay thuận của hắn. Đồng thời, từ hai bên tả hữu lại thêm hai con thiêu thân lao vào ngọn lửa. Hachirou Zaemon vội xoay toàn bộ thân thể của gã kiếm khách mình đang chộp tay sang trái đỡ trọn một đao lao tới, tránh một kiếm như ánh chớp từ bên phải chém tới, rồi tung một đòn Atemi sấm sét vào bụng hắn. Tiếng la thét vang cả một góc trời.
Một kẻ bị chém dưới lưỡi đao của đồng bọn, một tên trúng đòn Atemi.
Từ trong đám cỏ lại thêm một thân thể nữa bị hất tung lên trời, khi vừa rơi xuống liền bị thủ đao [1] của Hachirou Zaemon chém nát cằm. Trong sát na lại có thêm một kiếm sĩ ngã gục dưới ngọn cước bay như núi thái sơn đập vào.
[1] Cạnh bàn tay
- Eitt!!!
Quả nhiên là Hayato đã bỏ ra không ít tiền để thuê bọn kiếm khách giang hồ này. Cho đến kẻ cuối cùng cũng không hề có ý định thối lui mà lại hùng hổ xông vào.
Hachirou Zaemon thoăn thoắt tiến tới rồi trong phút chốc, hai thân thể đã ôm chặt lấy nhau.
Kiếm khách đổ sập xuống rồi chìm hẳn trong biển cỏ.
Trận đấu này chỉ kéo dài bằng khoảng thời gian đếm đến mười. Không còn thấy bóng dáng Itsuchi Hayato đâu nữa rồi. Hachirou Zaemon gọi với theo Hayato đang chạy thục mạng trên đồng.
- Chờ đã! Ta vốn định đến đây để ngươi thảo tội mà. Này, Hayato….
Trong lòng Hayato lúc này chỉ toàn một nỗi sợ hãi. Có lẽ những lời này chẳng hề đến được tai hắn.
NHU THUẬT SƯ ĐỒ KÝ (6)
Sekiguchi Hachirou Zaemon còn sống được gần ba mươi năm nữa. Vào ngày hai mươi hai tháng tư năm Shoutoku thứ sáu, Hachirou Zaemon qua đời tại Wakayama thuộc Kishu, thọ tám mươi bảy tuổi. Trước khi mất vài ngày, có gọi dưỡng tử Gon Nojo đến giường bệnh dặn dò.
- Ngươi nay cũng đã già rồi nhỉ?
Hachirou Zaemon nở nụ cười gượng.
Năm Genroku thứ mười lăm, Gon Nojo trở thành đương chủ nhà Sekiguchi, bổng lộc bốn trăm hộc, trong tay có không ít bộ hạ. Lúc này cũng đã quá ngũ tuần. Hachirou Zaemon từ khi về ở ẩn lấy hiệu là Rohaku.
- Sắt đá gì rồi cũng như thế này thôi, nhỉ.
- Dạ.
- Con người ta khi về già thường quên hết những chuyện thời trẻ. Vì vậy mà trong việc chỉ đạo, dạy dỗ người trẻ thường mắc phải sai lầm. Ngươi cũng phải chú ý săn sóc bọn trẻ trong phiên bây giờ.
- Dạ.
- Ngày xưa, ta cũng đã một thời sử dụng võ nghệ mà sát phạt loạn bạo không ít. Nhưng may mắn vô sự mà nên người được... Thời bấy giờ tuy đã ba, bốn năm sau, kể từ khi thiên hạ lọt vào tay nhà Tokugawa mà không khí hãy còn sặc mùi máu, chiến trận liên miên không ngớt. Bọn võ sĩ lại ra sức loạn bạo nhằm gây sự chú ý của thiên hạ.
- Quả nhiên là ….
- Nhưng hai mươi năm đã trôi qua. Thời thế cũng đổi khác rồi. Bây giờ là lúc thiên hạ thái bình, những trò đánh đá sát phạt tanh tưởi mùi máu kia phỏng còn tác dụng gì nữa. Ngươi hiểu không?
- Dạ!
- Vì vậy mà….
Đang nói dở lão Rohaku bỗng nín bặt, hình như là dần dần chìm vào trạng thái miên man bất tận.
Nghe nói là ngủ đến ba ngày ba đêm.
Lão Rohaku thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Lão mơ thấy mình đang dạy Nhu thuật cho Itsuchi Tora Jirou trên một cách đồng rộng lớn. Thân thể mảnh dẻ trắng toát của Tora Jirou đẫm đầy mồ hôi lấp lánh dưới ánh nắng. Tora Jirou đang bị hai cánh tay lực lưỡng ghì chặt lấy.
- Sao nào, hãy thử thoát ra khỏi đôi tay này xem.
Đôi môi của Hachirou Zaemon thì thầm vào bên tai, hơi thở Tora Jirou càng lúc càng dồn dập. Hachirou Zaemon như say trong mùi thân thể nồng nặc của đứa học trò yêu.
- Sao nào, thử xem nào.…
- Aa... Aa… Đủ rồi… Thầy, thầy tha cho…
- Chưa, chưa được… Thử xem nào.
- Ta… Ta… Tora Jirou…
Dường như không chịu nỗi cơn kích động trong mê, Rohaku bật gọi. Cả gia tộc đang vây quanh giường bệnh, thấy đôi môi người sắp chết khẽ động đậy.
- Nghĩa phụ… Nghĩa phụ…
Gon Nojo lắng tai nhưng Rohaku đã im bặt. Gon Nojo quay sang hỏi vợ.
- Vừa rồi nghĩa phụ nói gì thế nhỉ?
- Chắc là ông gọi tên nghĩa mẫu và con trai.
- Ừm, cũng đúng thôi. Cả đời nghĩa phụ gánh nhiều đau thương, cả vợ lẫn con đều lần lượt ra đi. Vì vậy mà quyết không bao giờ tái hôn.
- A, xem kìa.
- Ừm.…?
- Xem ông ngủ giống như đứa trẻ chưa kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.