Kiếm Khí Triều Thiên (Bản Dịch)
Chương 8: Đạo Nhân (2)
Tịnh Vô Ngân
30/11/2024
"Quẻ tượng đã ra." Chỉ thấy đạo sĩ nhíu mày, nhìn quẻ tượng trên mai rùa dưới đất.
"Thế nào?" Đám đông hò hét hỏi.
"Ta thấy sợ rằng các vị sẽ gặp họa sát thân." Đạo sĩ luộm thuộm mở miệng nói.
"..."
"Lão già, trò lừa bịp giang hồ của ngươi đã lỗi thời rồi."
"Ta thấy là Trần gia quá dễ nói chuyện, ai cũng cho vào." Đám đông xung quanh nói qua nói lại.
Trần gia tổ chức đại hội trảm yêu, người đến như mây, những người đến đều là hạng người hỗn tạp.
"Các ngươi có tin hay không thì tùy, tiền thì không trả lại." Đạo sĩ thò tay vào trong ngực, giấu tiền đi, mặc kệ tiếng mắng chửi của đám đông.
"Cứ coi như thưởng cho ngươi." Những người xung quanh nói.
Đạo sĩ ngẩng đầu lên, thấy Lý Phàm và Hoàng Yên đứng đó, mắt hắn nheo lại thành một khe hở, nhìn chằm chằm vào Lý Phàm.
"Tiểu hữu có muốn bói một quẻ không?" Lão đạo sĩ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lý Phàm lúc này mới mở miệng nói.
Lý Phàm lắc đầu, hắn không có tiền.
"Không lấy tiền bói." Đạo sĩ như đoán được suy nghĩ của Lý Phàm.
Vậy thì cũng được!
Lý Phàm nói: "Bói thế nào?"
"Đưa tay cho ta." Lão đạo sĩ mở miệng.
Lý Phàm ngồi xổm xuống, thấy lão đạo sĩ đưa tay ra, đặt lên lòng bàn tay của Lý Phàm.
Một lát sau, hắn lại đưa tay kia ra.
"Không tệ, không tệ!" Lão đạo sĩ nắm lấy lòng bàn tay của Lý Phàm nói.
???
Lý Phàm rụt tay lại, không phải lão già này có sở thích đặc biệt gì chứ?
"Khà khà." Lão già cười với Lý Phàm.
Lý Phàm: “...”
"Quẻ tượng thế nào?" Lý Phàm hỏi.
"Gần đây ngươi sẽ gặp một kiếp nạn." Lão đạo sĩ cười đáp.
Lý Phàm không nói gì.
Lão đạo sĩ thấy Lý Phàm dường như không tin, tiếp tục nói: "Không chỉ ngươi, những người thân cận bên ngươi, đều sẽ gặp kiếp nạn."
"Nếu ta hỏi cách hóa giải, ngươi có lấy tiền bói không?" Lý Phàm cười hỏi.
"Không hóa giải được, phải dựa vào chính ngươi." Lão đạo sĩ lắc đầu cười.
"Nói hươu nói vượn?" Lý Phàm cười không để ý, lão đạo sĩ này lừa được hắn sao?
"Lão đạo sĩ, vậy ngươi cũng bói cho ta một quẻ đi?" Bên cạnh, Hoàng Yên nói.
Đạo sĩ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói: "Có tiểu xảo, không có đại trí."
"Lão đạo sĩ, ngươi còn chưa bói mà?" Hoàng Yên nói.
"Lão đạo hành tẩu giang hồ, nhìn tướng mạo là biết." Lão đạo sĩ nói.
Hoàng Yên: “…”
Lý Phàm không để ý đến lão đạo sĩ, hắn và Hoàng Yên đi đến bên hồ, nơi này đã chật kín người.
"Chúng ta có thể ngồi đây không?" Lý Phàm nhìn về phía một hán tử trung niên, bên cạnh hắn ta là một nữ đồng, hai người hẳn là cha con.
"Nếu thiếu hiệp không chê thì xin mời ngồi." Hán tử trung niên nói.
Sau khi Lý Phàm ngồi xuống, hắn nhìn sang nữ đồng bên cạnh, thấy nàng gầy gò, da đen nhẻm, quần áo đơn giản nhưng sạch sẽ, tay nhỏ đang cầm một cái đùi gà, miệng và tay đều dính đầy dầu mỡ.
Thấy Lý Phàm nhìn mình, nữ hài cũng tò mò đánh giá hắn, giọng non nớt hỏi: "Ngươi cũng muốn ăn sao?"
Lý Phàm chớp mắt, nữ đồng cúi đầu nhìn đùi gà còn lại trước mặt, tay trái lau vào người, sau đó cầm đùi gà đưa cho Lý Phàm.
Hoàng Yên liếc nhìn nữ đồng với vẻ khinh thường, trong lòng nghĩ không trách tại sao không có ai ngồi ở đây.
Trần gia tổ chức đại hội diệt yêu, quả nhiên có không ít kẻ đến mạo danh.
Lý Phàm thấy tay nhỏ của nữ đồng giơ giữa không trung, liền đưa tay nhận lấy, nói: "Cảm ơn."
"Ca ca, ngươi cũng đến đây để ăn đồ ngon sao?" Nữ đồng thì thầm hỏi.
Phụ thân của nữ đồng có chút ngượng ngùng nhìn Lý Phàm và Hoàng Yên, chắp tay nói: "Tại hạ là Dương Khuê, đây là nữ nhi của ta là A Thất, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, mong thiếu hiệp thứ lỗi."
"Lý Phàm.”
Lý Phàm nhìn nữ đồng cười nói: "Đúng vậy, ta cũng đến đây để ăn đồ ngon."
Nói rồi hắn cũng cắn đùi gà, nhìn nữ hài, hắn nhớ lại thời thơ ấu của mình, năm đó nếu không được sư phụ và sư tỷ nhận nuôi, giờ này hắn cũng không biết đang lang thang ở đâu.
Nữ hài thấy Lý Phàm cũng giống mình, liền cười khúc khích, nói: "Ca ca tỷ tỷ thật đẹp."
"Ngươi cũng rất đáng yêu." Lý Phàm đưa tay xoa đầu nữ hài, còn Hoàng Yên thì không thèm để ý đến nàng.
"Đùi gà này ăn cũng không ngon như các ngươi tưởng đâu." Lúc này, lão đạo ngồi bên cạnh xen vào nói.
"Lão tiên sinh, lời này có ý gì?" Dương Khuê hỏi.
"Nhưng không sao, có người ăn đùi gà của nàng, tự nhiên sẽ thay nàng tiêu tai." Lão đạo nhìn Lý Phàm cười nói.
"Tiêu tai?" Dương Khuê không hiểu, trước đó lão đạo cũng nói rằng bọn họ sẽ gặp tai ương.
"Đạo trưởng." Lúc này, có người ở chỗ ngồi bên cạnh nhìn về phía này, là một trung niên mặc áo xanh, hắn nhìn lão đạo hỏi: "Tại hạ là Lâm Hòa, vừa rồi đạo trưởng lại nhắc đến chữ 'tai', Trần gia là vọng tộc ở Lâm An huyện, trong phủ Trần gia ngoài những người luyện võ chúng ta ra, trong nội viện còn có không ít luyện khí sĩ, sao lại có thể gặp tai ương?"
"Thế nào?" Đám đông hò hét hỏi.
"Ta thấy sợ rằng các vị sẽ gặp họa sát thân." Đạo sĩ luộm thuộm mở miệng nói.
"..."
"Lão già, trò lừa bịp giang hồ của ngươi đã lỗi thời rồi."
"Ta thấy là Trần gia quá dễ nói chuyện, ai cũng cho vào." Đám đông xung quanh nói qua nói lại.
Trần gia tổ chức đại hội trảm yêu, người đến như mây, những người đến đều là hạng người hỗn tạp.
"Các ngươi có tin hay không thì tùy, tiền thì không trả lại." Đạo sĩ thò tay vào trong ngực, giấu tiền đi, mặc kệ tiếng mắng chửi của đám đông.
"Cứ coi như thưởng cho ngươi." Những người xung quanh nói.
Đạo sĩ ngẩng đầu lên, thấy Lý Phàm và Hoàng Yên đứng đó, mắt hắn nheo lại thành một khe hở, nhìn chằm chằm vào Lý Phàm.
"Tiểu hữu có muốn bói một quẻ không?" Lão đạo sĩ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lý Phàm lúc này mới mở miệng nói.
Lý Phàm lắc đầu, hắn không có tiền.
"Không lấy tiền bói." Đạo sĩ như đoán được suy nghĩ của Lý Phàm.
Vậy thì cũng được!
Lý Phàm nói: "Bói thế nào?"
"Đưa tay cho ta." Lão đạo sĩ mở miệng.
Lý Phàm ngồi xổm xuống, thấy lão đạo sĩ đưa tay ra, đặt lên lòng bàn tay của Lý Phàm.
Một lát sau, hắn lại đưa tay kia ra.
"Không tệ, không tệ!" Lão đạo sĩ nắm lấy lòng bàn tay của Lý Phàm nói.
???
Lý Phàm rụt tay lại, không phải lão già này có sở thích đặc biệt gì chứ?
"Khà khà." Lão già cười với Lý Phàm.
Lý Phàm: “...”
"Quẻ tượng thế nào?" Lý Phàm hỏi.
"Gần đây ngươi sẽ gặp một kiếp nạn." Lão đạo sĩ cười đáp.
Lý Phàm không nói gì.
Lão đạo sĩ thấy Lý Phàm dường như không tin, tiếp tục nói: "Không chỉ ngươi, những người thân cận bên ngươi, đều sẽ gặp kiếp nạn."
"Nếu ta hỏi cách hóa giải, ngươi có lấy tiền bói không?" Lý Phàm cười hỏi.
"Không hóa giải được, phải dựa vào chính ngươi." Lão đạo sĩ lắc đầu cười.
"Nói hươu nói vượn?" Lý Phàm cười không để ý, lão đạo sĩ này lừa được hắn sao?
"Lão đạo sĩ, vậy ngươi cũng bói cho ta một quẻ đi?" Bên cạnh, Hoàng Yên nói.
Đạo sĩ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói: "Có tiểu xảo, không có đại trí."
"Lão đạo sĩ, ngươi còn chưa bói mà?" Hoàng Yên nói.
"Lão đạo hành tẩu giang hồ, nhìn tướng mạo là biết." Lão đạo sĩ nói.
Hoàng Yên: “…”
Lý Phàm không để ý đến lão đạo sĩ, hắn và Hoàng Yên đi đến bên hồ, nơi này đã chật kín người.
"Chúng ta có thể ngồi đây không?" Lý Phàm nhìn về phía một hán tử trung niên, bên cạnh hắn ta là một nữ đồng, hai người hẳn là cha con.
"Nếu thiếu hiệp không chê thì xin mời ngồi." Hán tử trung niên nói.
Sau khi Lý Phàm ngồi xuống, hắn nhìn sang nữ đồng bên cạnh, thấy nàng gầy gò, da đen nhẻm, quần áo đơn giản nhưng sạch sẽ, tay nhỏ đang cầm một cái đùi gà, miệng và tay đều dính đầy dầu mỡ.
Thấy Lý Phàm nhìn mình, nữ hài cũng tò mò đánh giá hắn, giọng non nớt hỏi: "Ngươi cũng muốn ăn sao?"
Lý Phàm chớp mắt, nữ đồng cúi đầu nhìn đùi gà còn lại trước mặt, tay trái lau vào người, sau đó cầm đùi gà đưa cho Lý Phàm.
Hoàng Yên liếc nhìn nữ đồng với vẻ khinh thường, trong lòng nghĩ không trách tại sao không có ai ngồi ở đây.
Trần gia tổ chức đại hội diệt yêu, quả nhiên có không ít kẻ đến mạo danh.
Lý Phàm thấy tay nhỏ của nữ đồng giơ giữa không trung, liền đưa tay nhận lấy, nói: "Cảm ơn."
"Ca ca, ngươi cũng đến đây để ăn đồ ngon sao?" Nữ đồng thì thầm hỏi.
Phụ thân của nữ đồng có chút ngượng ngùng nhìn Lý Phàm và Hoàng Yên, chắp tay nói: "Tại hạ là Dương Khuê, đây là nữ nhi của ta là A Thất, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, mong thiếu hiệp thứ lỗi."
"Lý Phàm.”
Lý Phàm nhìn nữ đồng cười nói: "Đúng vậy, ta cũng đến đây để ăn đồ ngon."
Nói rồi hắn cũng cắn đùi gà, nhìn nữ hài, hắn nhớ lại thời thơ ấu của mình, năm đó nếu không được sư phụ và sư tỷ nhận nuôi, giờ này hắn cũng không biết đang lang thang ở đâu.
Nữ hài thấy Lý Phàm cũng giống mình, liền cười khúc khích, nói: "Ca ca tỷ tỷ thật đẹp."
"Ngươi cũng rất đáng yêu." Lý Phàm đưa tay xoa đầu nữ hài, còn Hoàng Yên thì không thèm để ý đến nàng.
"Đùi gà này ăn cũng không ngon như các ngươi tưởng đâu." Lúc này, lão đạo ngồi bên cạnh xen vào nói.
"Lão tiên sinh, lời này có ý gì?" Dương Khuê hỏi.
"Nhưng không sao, có người ăn đùi gà của nàng, tự nhiên sẽ thay nàng tiêu tai." Lão đạo nhìn Lý Phàm cười nói.
"Tiêu tai?" Dương Khuê không hiểu, trước đó lão đạo cũng nói rằng bọn họ sẽ gặp tai ương.
"Đạo trưởng." Lúc này, có người ở chỗ ngồi bên cạnh nhìn về phía này, là một trung niên mặc áo xanh, hắn nhìn lão đạo hỏi: "Tại hạ là Lâm Hòa, vừa rồi đạo trưởng lại nhắc đến chữ 'tai', Trần gia là vọng tộc ở Lâm An huyện, trong phủ Trần gia ngoài những người luyện võ chúng ta ra, trong nội viện còn có không ít luyện khí sĩ, sao lại có thể gặp tai ương?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.