Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ
Chương 53
Hải Diêm Chi Sĩ Quyển
21/04/2023
Sáng sớm hôm sau, Trường Ly bị tiếng rao ầm ĩ ngoài cửa đánh thức.
“Tào phớ đây, tào phớ mới nấu có đủ vị mặn ngọt đây!”
“Bánh rán nhân thịt heo hành tây mới ra lò thơm lừng đây!”
“Xe tới, nhường đường chút, nhường đường chút!”
Hàng loạt tiếng rao lẫn với tiếng bánh xe lừa nặng nề, tiếng gã đánh xe quất roi chan chát và tiếng lừa hí nghe vô cùng ồn ào.
Trường Ly vẫn còn ngái ngủ ngáp dài một cái, vô cùng hoài nghi vì tối qua họ vô ý làm mếch lòng tiểu nhị nên mới bị xếp cho cái phòng sát đường cái ầm ĩ như thế này.
Mới sáng sớm, trấn Lưu Vân đã tấp nập người qua kẻ lại, những tiệm dọc phố đều treo đèn lồng thỏ đủ mọi kiểu dáng, đám phục vụ đứng trước cửa tiệm nhiệt tình chào mời khách khứa.
Trường Ly và Yên Cửu ra ngoài từ sớm, tới một chốn tuyệt vời để tìm hiểu tin tức – Quán trà.
Yên Cửu gọi một ấm trà và bốn món điểm tâm, vị trí họ chọn khá đắc địa để nghe kể chuyện.
Trong lúc đợi dọn món, khách khứa trong quán trà dần đông lên.
“Hôm nay kể chuyện thỏ tiên đúng không?”
“Đúng thế, ông tới vì thỏ tiên à?”
“Chứ không thì sao, ta đang chờ nghe sự tích thỏ tiên mà.”
Khi khách khứa đã ngồi đầy hơn nửa quán, một thầy kể chuyện mặc đồ xám, cầm thước gõ lên sân khấu trong làn khói trà nghi ngút.
“Lần trước ta đã kể tới đoạn thỏ đại tiên vân du ngang qua đây, phát hiện tiệm đồ kho của Trần thị nuôi nhốt thỏ trắng trong lồng. Đám thỏ trắng kia bị nhốt trong lồng sắt cứng rắn trông uể oải ủ rũ, nét mặt buồn bực khôn nguôi. Thỏ đại tiên nổi lòng từ bi, không đành lòng chứng kiến sinh linh cùng tộc bị hại nên đã mở lồng giải cứu thỏ trắng vô tội.”
Vừa nghe đến hai chữ “đồ kho”, Trường Ly bất giác nuốt nước miếng. Nàng chợt nhớ tới vô số món ngon chế biến từ thịt thỏ như đầu thỏ cay, chân thỏ cay, thỏ cay cắt miếng,...
Nàng lẩm bẩm: “Chẳng biết bây giờ tiệm đồ kho ấy còn bán không...”
Yên Cửu chậm rãi dùng nắp trà vớt vụn trà nổi lềnh phềnh ra ngoài, “Nếu tiệm đồ kho kia đắc tội thỏ yêu thì tất nhiên là không còn nữa.”
Trường Ly tiếc nuối thở dài một hơi.
Chẳng bao lâu sau, thầy kể chuyện kể tới đoạn tiệm đồ kho đóng cửa thật, nhưng nguyên nhân lại không giống như họ suy đoán.
“Sau đó, con trai cả nhà họ Trần mắc bệnh nặng, thỏ đại tiên không so đo hiềm khích cũ mà ra tay cứu chữa, kê thuốc trị bệnh cho hắn. Để đền ơn thỏ đại tiên, nhà họ Trần bèn dẹp tiệm đồ kho, dùng nửa gia tài xây miếu thờ thỏ tiên.”
Trường Ly không kìm được mà quào một tiếng, “Yên Tiểu Cửu, tên thỏ yêu kia đỉnh thật, còn khiến dân chúng chủ động xây miếu thờ hắn nữa kìa.”
Yên Cửu thong dong gắp một miếng điểm tâm, “Lát nữa bọn mình tới miếu thỏ tiên xem thử đi, có khi lại tìm thấy manh mối gì cũng nên.”
Thầy kể chuyện vẫn tiếp tục: “Từ khi xây miếu thỏ tiên, hễ người dân trấn Lưu Vân chúng ta bị bệnh là lại thích tới đó bái lạy.”
“Thỏ đại tiên linh lắm, chỉ cần có ai đó tới miếu thỏ tiên khấn vái thì người nhà chẳng cần thuốc thang cũng khỏi bệnh, ví như nhà thợ thêu nọ...”
Nghe vậy, Trường Ly không khỏi nhủ thầm trong bụng: Quả nhiên Thỏ tộc rất giỏi y thuật, chẳng lẽ đây là năng khiếu bẩm sinh à?
Vừa nghĩ, nàng vừa mở miệng nói: “Nghe thầy kể chuyện kể thì hình như tên thỏ yêu này là một yêu tốt thích cứu giúp người khác, đâu giống thỏ yêu làm loạn như nhiệm vụ nói đâu.”
Yên Cửu gõ tay lên bàn, “Bọn mình chỉ mới nghe ý kiến từ phía tiểu nhị quán trọ và thầy kể chuyện thôi, không thể tin ngay được.”
Trường Ly khua đuôi kiếm, “Với mức độ yêu thích thỏ yêu cuồng nhiệt của người dân trấn Lưu Vân thì e là bọn mình khó tìm thấy ai dám nói xấu hắn.”
Yên Cửu ăn xong điểm tâm thì câu chuyện cũng kể gần xong.
Thầy kể chuyện: “Sau khi thợ thêu lành bệnh đã thờ một pho tượng thỏ tiên trong nhà rồi khấn vái mỗi ngày. Chẳng những thế mà người thợ thêu khéo tay ấy còn dùng trăm vạn mũi kim thêu nên bức tranh Thỏ tiên hưởng phúc suốt mấy tháng ròng.”
“Khi tin tức về bức tranh thêu quý giá ấy truyền đến tai gã nhà giàu Tôn, hoạ lớn bỗng giáng xuống.”
“Nếu quý khách muốn biết chuyện sau đó thế nào xin lần sau đến nghe ta kể tiếp.”
Đám khách uống trà đang nghe say mê bên dưới tức khắc kêu ca bất mãn, thầy kể chuyện mỉm cười chắp tay chào mọi người rồi lui xuống.
Ngay sau đó, một gánh hát lên sân khấu diễn hí khúc lập tức thu hút sự chú ý của mọi người khiến họ không canh cánh về chuyện người thợ thêu kia nữa.
Yên Cửu uống cạn hớp trà cuối rồi đứng dậy nói: “Đi thôi, bọn mình tới miếu thỏ tiên xem thử.”
Trường Ly lập tức lướt theo chàng.
Ra khỏi quán trà, Yên Cửu túm đại một người qua đường hỏi đường tới miếu thỏ tiên.
Người nọ nhiệt tình chỉ: “Miếu thỏ tiên hả? Cứ đi thẳng về hướng Đông là được, tới gần đó mà thấy nơi nào đông người nhất thì đúng là chỗ đó.”
“Sắp đến hội đèn lồng rồi nên cậu nhớ tới sớm nhé, nếu không sẽ không kiếm được vé vào miếu đâu.”
Sau khi cảm ơn người qua đường nhiệt tình, Yên Cửu đi dọc đường cái về hướng Đông.
Trường Ly tránh né đám đông náo nhiệt xung quanh, thầm thấy líu lưỡi.
“Vào miếu mà còn phải xếp hàng chứng tỏ miếu thỏ tiên nổi tiếng thật đấy.”
Một người một kiếm càng đi về hướng Đông lại càng thấy nhiều người hơn.
Trường Ly chen chúc giữa đám đông, ngước lên chỉ thấy một đống cánh tay, đừng nói là miếu mà ngay cả đường đến miếu nàng cũng chẳng thấy.
Nàng gân cổ lên gào: “Yên Tiểu Cửu, huynh có trông thấy miếu thỏ tiên không?”
Yên Cửu lướt mắt qua đám đông, dừng ở tấm biển dưới mái hiên cách đó không xa, ba chữ Miếu Thỏ Tiên bằng bạc tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Yên Cửu hơi nheo mắt lại, “Thấy.”
Chàng cất bước đi về phía miếu thỏ tiên, nhưng mới đi được hai bước đã bị chặn lại.
“Có vé không? Có thì vào, không thì mời về cho.”
Trường Ly điếng người.
Bọn họ còn chưa tới cổng miếu nữa mà.
Yên Cửu hỏi: “Vé này mua thế nào?”
Người kia chưa kịp đáp thì phía sau đã có người phất tay gào, “Ta có vé, ta có vé, cho ta vào đi.”
Trước ánh mắt hâm mộ của quần chúng xung quanh, người anh em có vé ngẩng đầu ưỡn ngực chen vào trong.
Bị đám đông xô đẩy, Yên Cửu liên tục lùi về sau mấy bước, người xung quanh đã đổi sạch nên không thấy kẻ vừa cản lối chàng đâu.
Trường Ly bị chen ngạt thở, khổ sở nói: “Yên Tiểu Cửu, hay bọn mình về trước đi, ở đây đông người quá.”
Một người một kiếm tốn không ít sức để thoát khỏi đám đông, bấy giờ mới thở phào một hơi.
Trường Ly giũ mồ hôi không có thật khỏi thân kiếm, thở hồng hộc nói: “Chẳng biết ở đây có bọn bán vé chợ đen không, chứ với tình hình này thì dù bọn mình tới xếp hàng từ sáng sớm thì cũng không tới lượt.”
Yên Cửu đang tính hỏi bọn bán vé chợ đen là gì thì một tên đàn ông thấp bé trông lấm la lấm lét đã sấn tới.
“Tiểu công tử muốn mua vé à?”
Trường Ly vội chọc Yên Cửu, “Nhìn kìa, mới nhắc đã có luôn, đây chính là bọn bán vé chợ đen.”
Lần đầu tiên Yên Cửu gặp loại giao dịch phi pháp này nên mặt ngơ ra như bò đội nón.
May mà tên kia là một tay bán vé chợ đen lành nghề. Vừa liếc thấy cách ăn diện sang chảnh của Yên Cửu, hắn thì thầm ra giá ngay: “500 lạng bạc nhé?”
Trường Ly há hốc miệng.
Hồi trước Liên Nương chỉ bồi thường 100 lạng bạc cho mấy nhà bị mất đồ, thế mà giờ tên bán vé chợ đen này vừa mở miệng đã dám hét giá 500 lạng, đúng là quá hiểm ác.
Nàng vội bảo: “Đắt quá, 50 lạng thôi.”
Yên Cửu nghe nàng trả giá thấp lè tè thì thoáng ngẩn ra, rồi mới chậm rãi lên tiếng sau khi bị Trường Ly giục: “50 lạng.”
Tên đàn ông thấp bé nhìn chàng với ánh mắt nghi ngờ, sao vị công tử này thoạt trông có vẻ là con nhà giàu không thiếu tiền mà lại biết trả giá dữ vậy, không lẽ hắn đã nhìn nhầm?
Hắn thử nói: “Giá này bèo quá, thôi thì 300 lạng nhé.”
Yên Cửu bị kiểu giảm giá dễ dãi này doạ khiếp vía.
Nhưng 300 lạng có vẻ rẻ hơn 500 lạng nhiều, giá này chàng thấy cũng hợp lý.
Thừa dịp Yên Cửu chưa kịp mở miệng, Trường Ly quả quyết nói: “50 lạng, không bán thì dẹp.”
Yên Cửu vội lặp lại lời Trường Ly.
Tên kia nhíu mày, “150 lạng, không bớt được nữa đâu.”
Trường Ly vẫn kiên định: “Không được, 50 lạng thích thì bán không thì thôi.”
Yên Cửu vô cảm lặp lại lần nữa.
Tên đàn ông kia khẽ cắn môi, đau lòng móc một tấm vé nhăn nhúm trong ống tay áo ra, “Thôi, bán cho cậu giá 50 lạng này, ta lỗ to rồi.”
Yên Cửu lơ ngơ trả tiền nhận vé, nghi ngờ trước kia mình đã trả hớ không ít lần.
Trường Ly lại thầm thấy hối hận, khẽ lẩm bẩm: “Hình như hắn đồng ý hơi nhanh, chắc chắn mình mua lỗ rồi.”
Dù lời hay lỗ thì nhờ có tấm vé này mà rốt cuộc họ cũng thành công chen vào đám người, tới trước cổng miếu thỏ tiên.
Trước miếu bày một lư hương đúc bằng đồng rất to, trên đó có khắc hoa văn như ý cát tường.
Trong lư hương cắm chi chít hương toả khói nghi ngút, tàn hương phủ một lớp dày bên dưới.
Trước lư hương là một hàng người cúng bái, mặt ai nấy trông cũng thành kính, miệng khẽ cầu khấn.
Trong làn hương mù mịt, Trường Ly và Yên Cửu lặng lẽ vòng qua đám đông, đi vào thẳng điện chính.
Trong điện có bày một pho tượng thỏ bằng ngọc trắng lớn, dưới người con thỏ là đám mây bay được chạm khắc rất thanh thoát tỉ mỉ trông cực kỳ mượt mà đầy đặn.
Trường Ly lượn quanh pho tượng ngọc chạm khắc sinh động này một vòng, buột miệng nói: “Mở tiệm đồ kho kiếm lời dữ vậy sao? Chẳng những xây được cái miếu thỏ tiên bề thế mà còn đúc thêm cả pho tượng ngọc này, không biết đã tốn bao nhiêu bạc.”
Yên Cửu nhìn đám đông tới lui, khẽ nói: “Dù ban đầu không có nhiều tiền nhưng nếu được dân chúng thờ cúng thì ắt sẽ có thôi.”
Trường Ly gật đầu đồng ý.
Từ xưa đến nay, mê tín lạc hậu là dễ kiếm tiền nhất.
Yên Cửu dạo quanh miếu thỏ tiên một vòng nhưng không hề ngửi thấy mùi yêu khí.
Hàng ngày có vô số người vào miếu, dù thỏ yêu từng tới đây thì chắc mùi của hắn cũng bị mùi người át hết.
Mất trắng 50 lạng bạc mà chẳng thu hoạch được gì, một người một kiếm ủ rũ rời khỏi miếu thỏ tiên.
Trường Ly thở dài: “Thế chẳng khác nào bỏ 50 lạng bạc chỉ để ngắm cái tượng ngọc, phí tham quan đắt quá đi mất.”
Yên Cửu vuốt ve chuôi kiếm để trấn an nàng, lạc quan nói: “Không sao, nếu nàng không nhắc thì chắc ta đã chi 500 lạng rồi, kể ra thì giờ bọn mình lời những 450 lạng mà!”
Trường Ly nhất thời câm nín.
Dọc đường về, một người một kiếm đi ngang một hiệu sách, tình cờ nghe tiểu nhị rao.
“Tiệm bọn ta mới nhập một lô Truyện thỏ tiên mới, quý khách đi ngang chớ bỏ lỡ, hoan nghênh vào tiệm chọn mua.”
Trường Ly và Yên Cửu không hẹn mà đều dừng lại, liếc nhìn nhau rồi đi vào trong hiệu sách.
Đống Truyện thỏ tiên kia được bày ngay vị trí nổi bật nhất hiệu sách. Yên Cửu bước tới cầm lấy một cuốn, mở trang lót ra.
Trường Ly vội bò lên vai chàng, cùng xem₫ nội dung sách viết.
Chưa đọc hết trang đầu, tiểu nhị hiệu sách đã bước tới mỉm cười nhắc nhở: “Xin lỗi, tiệm chúng ta không cho đọc thử miễn phí, nếu quý khách muốn đọc thì phải mua trước.”
Trường Ly nghĩ bụng: Không biết mảng khác của trấn Lưu Vân thế nào chứ riêng khoản làm ăn thì ai cũng khôn khéo hết.
Trường Ly chỉ lơ đễnh một giây thôi mà Yên Cửu đã móc bạc ra mua cuốn Truyện thỏ tiên không rõ nội dung này rồi.
Nàng khiếp sợ hỏi: “Yên Tiểu Cửu, sao huynh không chịu trả giá?”
Bàn tay đang lật sách của Yên Cửu khựng lại, “Vô hiệu sách cũng được trả giá được hả?”
Trường Ly thấy trước mắt tối sầm.
Chẳng biết cái tật phá của của Yên Tiểu Cửu lòi đâu ra nữa.
“Tào phớ đây, tào phớ mới nấu có đủ vị mặn ngọt đây!”
“Bánh rán nhân thịt heo hành tây mới ra lò thơm lừng đây!”
“Xe tới, nhường đường chút, nhường đường chút!”
Hàng loạt tiếng rao lẫn với tiếng bánh xe lừa nặng nề, tiếng gã đánh xe quất roi chan chát và tiếng lừa hí nghe vô cùng ồn ào.
Trường Ly vẫn còn ngái ngủ ngáp dài một cái, vô cùng hoài nghi vì tối qua họ vô ý làm mếch lòng tiểu nhị nên mới bị xếp cho cái phòng sát đường cái ầm ĩ như thế này.
Mới sáng sớm, trấn Lưu Vân đã tấp nập người qua kẻ lại, những tiệm dọc phố đều treo đèn lồng thỏ đủ mọi kiểu dáng, đám phục vụ đứng trước cửa tiệm nhiệt tình chào mời khách khứa.
Trường Ly và Yên Cửu ra ngoài từ sớm, tới một chốn tuyệt vời để tìm hiểu tin tức – Quán trà.
Yên Cửu gọi một ấm trà và bốn món điểm tâm, vị trí họ chọn khá đắc địa để nghe kể chuyện.
Trong lúc đợi dọn món, khách khứa trong quán trà dần đông lên.
“Hôm nay kể chuyện thỏ tiên đúng không?”
“Đúng thế, ông tới vì thỏ tiên à?”
“Chứ không thì sao, ta đang chờ nghe sự tích thỏ tiên mà.”
Khi khách khứa đã ngồi đầy hơn nửa quán, một thầy kể chuyện mặc đồ xám, cầm thước gõ lên sân khấu trong làn khói trà nghi ngút.
“Lần trước ta đã kể tới đoạn thỏ đại tiên vân du ngang qua đây, phát hiện tiệm đồ kho của Trần thị nuôi nhốt thỏ trắng trong lồng. Đám thỏ trắng kia bị nhốt trong lồng sắt cứng rắn trông uể oải ủ rũ, nét mặt buồn bực khôn nguôi. Thỏ đại tiên nổi lòng từ bi, không đành lòng chứng kiến sinh linh cùng tộc bị hại nên đã mở lồng giải cứu thỏ trắng vô tội.”
Vừa nghe đến hai chữ “đồ kho”, Trường Ly bất giác nuốt nước miếng. Nàng chợt nhớ tới vô số món ngon chế biến từ thịt thỏ như đầu thỏ cay, chân thỏ cay, thỏ cay cắt miếng,...
Nàng lẩm bẩm: “Chẳng biết bây giờ tiệm đồ kho ấy còn bán không...”
Yên Cửu chậm rãi dùng nắp trà vớt vụn trà nổi lềnh phềnh ra ngoài, “Nếu tiệm đồ kho kia đắc tội thỏ yêu thì tất nhiên là không còn nữa.”
Trường Ly tiếc nuối thở dài một hơi.
Chẳng bao lâu sau, thầy kể chuyện kể tới đoạn tiệm đồ kho đóng cửa thật, nhưng nguyên nhân lại không giống như họ suy đoán.
“Sau đó, con trai cả nhà họ Trần mắc bệnh nặng, thỏ đại tiên không so đo hiềm khích cũ mà ra tay cứu chữa, kê thuốc trị bệnh cho hắn. Để đền ơn thỏ đại tiên, nhà họ Trần bèn dẹp tiệm đồ kho, dùng nửa gia tài xây miếu thờ thỏ tiên.”
Trường Ly không kìm được mà quào một tiếng, “Yên Tiểu Cửu, tên thỏ yêu kia đỉnh thật, còn khiến dân chúng chủ động xây miếu thờ hắn nữa kìa.”
Yên Cửu thong dong gắp một miếng điểm tâm, “Lát nữa bọn mình tới miếu thỏ tiên xem thử đi, có khi lại tìm thấy manh mối gì cũng nên.”
Thầy kể chuyện vẫn tiếp tục: “Từ khi xây miếu thỏ tiên, hễ người dân trấn Lưu Vân chúng ta bị bệnh là lại thích tới đó bái lạy.”
“Thỏ đại tiên linh lắm, chỉ cần có ai đó tới miếu thỏ tiên khấn vái thì người nhà chẳng cần thuốc thang cũng khỏi bệnh, ví như nhà thợ thêu nọ...”
Nghe vậy, Trường Ly không khỏi nhủ thầm trong bụng: Quả nhiên Thỏ tộc rất giỏi y thuật, chẳng lẽ đây là năng khiếu bẩm sinh à?
Vừa nghĩ, nàng vừa mở miệng nói: “Nghe thầy kể chuyện kể thì hình như tên thỏ yêu này là một yêu tốt thích cứu giúp người khác, đâu giống thỏ yêu làm loạn như nhiệm vụ nói đâu.”
Yên Cửu gõ tay lên bàn, “Bọn mình chỉ mới nghe ý kiến từ phía tiểu nhị quán trọ và thầy kể chuyện thôi, không thể tin ngay được.”
Trường Ly khua đuôi kiếm, “Với mức độ yêu thích thỏ yêu cuồng nhiệt của người dân trấn Lưu Vân thì e là bọn mình khó tìm thấy ai dám nói xấu hắn.”
Yên Cửu ăn xong điểm tâm thì câu chuyện cũng kể gần xong.
Thầy kể chuyện: “Sau khi thợ thêu lành bệnh đã thờ một pho tượng thỏ tiên trong nhà rồi khấn vái mỗi ngày. Chẳng những thế mà người thợ thêu khéo tay ấy còn dùng trăm vạn mũi kim thêu nên bức tranh Thỏ tiên hưởng phúc suốt mấy tháng ròng.”
“Khi tin tức về bức tranh thêu quý giá ấy truyền đến tai gã nhà giàu Tôn, hoạ lớn bỗng giáng xuống.”
“Nếu quý khách muốn biết chuyện sau đó thế nào xin lần sau đến nghe ta kể tiếp.”
Đám khách uống trà đang nghe say mê bên dưới tức khắc kêu ca bất mãn, thầy kể chuyện mỉm cười chắp tay chào mọi người rồi lui xuống.
Ngay sau đó, một gánh hát lên sân khấu diễn hí khúc lập tức thu hút sự chú ý của mọi người khiến họ không canh cánh về chuyện người thợ thêu kia nữa.
Yên Cửu uống cạn hớp trà cuối rồi đứng dậy nói: “Đi thôi, bọn mình tới miếu thỏ tiên xem thử.”
Trường Ly lập tức lướt theo chàng.
Ra khỏi quán trà, Yên Cửu túm đại một người qua đường hỏi đường tới miếu thỏ tiên.
Người nọ nhiệt tình chỉ: “Miếu thỏ tiên hả? Cứ đi thẳng về hướng Đông là được, tới gần đó mà thấy nơi nào đông người nhất thì đúng là chỗ đó.”
“Sắp đến hội đèn lồng rồi nên cậu nhớ tới sớm nhé, nếu không sẽ không kiếm được vé vào miếu đâu.”
Sau khi cảm ơn người qua đường nhiệt tình, Yên Cửu đi dọc đường cái về hướng Đông.
Trường Ly tránh né đám đông náo nhiệt xung quanh, thầm thấy líu lưỡi.
“Vào miếu mà còn phải xếp hàng chứng tỏ miếu thỏ tiên nổi tiếng thật đấy.”
Một người một kiếm càng đi về hướng Đông lại càng thấy nhiều người hơn.
Trường Ly chen chúc giữa đám đông, ngước lên chỉ thấy một đống cánh tay, đừng nói là miếu mà ngay cả đường đến miếu nàng cũng chẳng thấy.
Nàng gân cổ lên gào: “Yên Tiểu Cửu, huynh có trông thấy miếu thỏ tiên không?”
Yên Cửu lướt mắt qua đám đông, dừng ở tấm biển dưới mái hiên cách đó không xa, ba chữ Miếu Thỏ Tiên bằng bạc tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Yên Cửu hơi nheo mắt lại, “Thấy.”
Chàng cất bước đi về phía miếu thỏ tiên, nhưng mới đi được hai bước đã bị chặn lại.
“Có vé không? Có thì vào, không thì mời về cho.”
Trường Ly điếng người.
Bọn họ còn chưa tới cổng miếu nữa mà.
Yên Cửu hỏi: “Vé này mua thế nào?”
Người kia chưa kịp đáp thì phía sau đã có người phất tay gào, “Ta có vé, ta có vé, cho ta vào đi.”
Trước ánh mắt hâm mộ của quần chúng xung quanh, người anh em có vé ngẩng đầu ưỡn ngực chen vào trong.
Bị đám đông xô đẩy, Yên Cửu liên tục lùi về sau mấy bước, người xung quanh đã đổi sạch nên không thấy kẻ vừa cản lối chàng đâu.
Trường Ly bị chen ngạt thở, khổ sở nói: “Yên Tiểu Cửu, hay bọn mình về trước đi, ở đây đông người quá.”
Một người một kiếm tốn không ít sức để thoát khỏi đám đông, bấy giờ mới thở phào một hơi.
Trường Ly giũ mồ hôi không có thật khỏi thân kiếm, thở hồng hộc nói: “Chẳng biết ở đây có bọn bán vé chợ đen không, chứ với tình hình này thì dù bọn mình tới xếp hàng từ sáng sớm thì cũng không tới lượt.”
Yên Cửu đang tính hỏi bọn bán vé chợ đen là gì thì một tên đàn ông thấp bé trông lấm la lấm lét đã sấn tới.
“Tiểu công tử muốn mua vé à?”
Trường Ly vội chọc Yên Cửu, “Nhìn kìa, mới nhắc đã có luôn, đây chính là bọn bán vé chợ đen.”
Lần đầu tiên Yên Cửu gặp loại giao dịch phi pháp này nên mặt ngơ ra như bò đội nón.
May mà tên kia là một tay bán vé chợ đen lành nghề. Vừa liếc thấy cách ăn diện sang chảnh của Yên Cửu, hắn thì thầm ra giá ngay: “500 lạng bạc nhé?”
Trường Ly há hốc miệng.
Hồi trước Liên Nương chỉ bồi thường 100 lạng bạc cho mấy nhà bị mất đồ, thế mà giờ tên bán vé chợ đen này vừa mở miệng đã dám hét giá 500 lạng, đúng là quá hiểm ác.
Nàng vội bảo: “Đắt quá, 50 lạng thôi.”
Yên Cửu nghe nàng trả giá thấp lè tè thì thoáng ngẩn ra, rồi mới chậm rãi lên tiếng sau khi bị Trường Ly giục: “50 lạng.”
Tên đàn ông thấp bé nhìn chàng với ánh mắt nghi ngờ, sao vị công tử này thoạt trông có vẻ là con nhà giàu không thiếu tiền mà lại biết trả giá dữ vậy, không lẽ hắn đã nhìn nhầm?
Hắn thử nói: “Giá này bèo quá, thôi thì 300 lạng nhé.”
Yên Cửu bị kiểu giảm giá dễ dãi này doạ khiếp vía.
Nhưng 300 lạng có vẻ rẻ hơn 500 lạng nhiều, giá này chàng thấy cũng hợp lý.
Thừa dịp Yên Cửu chưa kịp mở miệng, Trường Ly quả quyết nói: “50 lạng, không bán thì dẹp.”
Yên Cửu vội lặp lại lời Trường Ly.
Tên kia nhíu mày, “150 lạng, không bớt được nữa đâu.”
Trường Ly vẫn kiên định: “Không được, 50 lạng thích thì bán không thì thôi.”
Yên Cửu vô cảm lặp lại lần nữa.
Tên đàn ông kia khẽ cắn môi, đau lòng móc một tấm vé nhăn nhúm trong ống tay áo ra, “Thôi, bán cho cậu giá 50 lạng này, ta lỗ to rồi.”
Yên Cửu lơ ngơ trả tiền nhận vé, nghi ngờ trước kia mình đã trả hớ không ít lần.
Trường Ly lại thầm thấy hối hận, khẽ lẩm bẩm: “Hình như hắn đồng ý hơi nhanh, chắc chắn mình mua lỗ rồi.”
Dù lời hay lỗ thì nhờ có tấm vé này mà rốt cuộc họ cũng thành công chen vào đám người, tới trước cổng miếu thỏ tiên.
Trước miếu bày một lư hương đúc bằng đồng rất to, trên đó có khắc hoa văn như ý cát tường.
Trong lư hương cắm chi chít hương toả khói nghi ngút, tàn hương phủ một lớp dày bên dưới.
Trước lư hương là một hàng người cúng bái, mặt ai nấy trông cũng thành kính, miệng khẽ cầu khấn.
Trong làn hương mù mịt, Trường Ly và Yên Cửu lặng lẽ vòng qua đám đông, đi vào thẳng điện chính.
Trong điện có bày một pho tượng thỏ bằng ngọc trắng lớn, dưới người con thỏ là đám mây bay được chạm khắc rất thanh thoát tỉ mỉ trông cực kỳ mượt mà đầy đặn.
Trường Ly lượn quanh pho tượng ngọc chạm khắc sinh động này một vòng, buột miệng nói: “Mở tiệm đồ kho kiếm lời dữ vậy sao? Chẳng những xây được cái miếu thỏ tiên bề thế mà còn đúc thêm cả pho tượng ngọc này, không biết đã tốn bao nhiêu bạc.”
Yên Cửu nhìn đám đông tới lui, khẽ nói: “Dù ban đầu không có nhiều tiền nhưng nếu được dân chúng thờ cúng thì ắt sẽ có thôi.”
Trường Ly gật đầu đồng ý.
Từ xưa đến nay, mê tín lạc hậu là dễ kiếm tiền nhất.
Yên Cửu dạo quanh miếu thỏ tiên một vòng nhưng không hề ngửi thấy mùi yêu khí.
Hàng ngày có vô số người vào miếu, dù thỏ yêu từng tới đây thì chắc mùi của hắn cũng bị mùi người át hết.
Mất trắng 50 lạng bạc mà chẳng thu hoạch được gì, một người một kiếm ủ rũ rời khỏi miếu thỏ tiên.
Trường Ly thở dài: “Thế chẳng khác nào bỏ 50 lạng bạc chỉ để ngắm cái tượng ngọc, phí tham quan đắt quá đi mất.”
Yên Cửu vuốt ve chuôi kiếm để trấn an nàng, lạc quan nói: “Không sao, nếu nàng không nhắc thì chắc ta đã chi 500 lạng rồi, kể ra thì giờ bọn mình lời những 450 lạng mà!”
Trường Ly nhất thời câm nín.
Dọc đường về, một người một kiếm đi ngang một hiệu sách, tình cờ nghe tiểu nhị rao.
“Tiệm bọn ta mới nhập một lô Truyện thỏ tiên mới, quý khách đi ngang chớ bỏ lỡ, hoan nghênh vào tiệm chọn mua.”
Trường Ly và Yên Cửu không hẹn mà đều dừng lại, liếc nhìn nhau rồi đi vào trong hiệu sách.
Đống Truyện thỏ tiên kia được bày ngay vị trí nổi bật nhất hiệu sách. Yên Cửu bước tới cầm lấy một cuốn, mở trang lót ra.
Trường Ly vội bò lên vai chàng, cùng xem₫ nội dung sách viết.
Chưa đọc hết trang đầu, tiểu nhị hiệu sách đã bước tới mỉm cười nhắc nhở: “Xin lỗi, tiệm chúng ta không cho đọc thử miễn phí, nếu quý khách muốn đọc thì phải mua trước.”
Trường Ly nghĩ bụng: Không biết mảng khác của trấn Lưu Vân thế nào chứ riêng khoản làm ăn thì ai cũng khôn khéo hết.
Trường Ly chỉ lơ đễnh một giây thôi mà Yên Cửu đã móc bạc ra mua cuốn Truyện thỏ tiên không rõ nội dung này rồi.
Nàng khiếp sợ hỏi: “Yên Tiểu Cửu, sao huynh không chịu trả giá?”
Bàn tay đang lật sách của Yên Cửu khựng lại, “Vô hiệu sách cũng được trả giá được hả?”
Trường Ly thấy trước mắt tối sầm.
Chẳng biết cái tật phá của của Yên Tiểu Cửu lòi đâu ra nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.