Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ
Chương 82
Hải Diêm Chi Sĩ Quyển
26/05/2023
Sau một hồi nín thinh, Yên Cửu cảm thấy mình đang bị kỳ thị.
Bắt yêu so tài vẽ bùa đạo với nguyên đám Kiếm tu và Pháp tu từ nhỏ đã được dạy đạo thống chính tông khác gì bức tử yêu đâu.
Yên Cửu thấy mấy đệ tử xung quanh đã bắt đầu vùi đầu vẽ bùa bèn quyết đoán kéo Trường Ly vào một góc, nghiêm mặt nói: “Bé Trường Ly, vì “bọn mình” phải qua cửa nên cửa đầu tiên nàng lo nhé.”
Trường Ly nhìn chằm chằm Yên Cửu, không khỏi cảm thán: Gã Kiếm tu này trông đẹp trai lai láng thế mà không ngờ lại có thể mặt dày thốt ra một câu ráo hoảnh cỡ đó với linh kiếm của mình.
Yên Cửu bị nàng nhìn chòng chọc thì bất giác giơ tay lên sờ mặt.
“Nàng nhìn thế chứ nhìn nữa thì ta cũng không tự dưng thông minh đột xuất mà biến thành cao thủ vẽ bùa được đâu.”
Trường Ly chầm chậm thở dài một hơi, chung quy vẫn phải dùng thân kiếm gầy yếu mong manh chống đỡ cái nhà liêu xiêu này.
Thấy Trường Ly đã xuôi xuôi, Yên Cửu lập tức thức thời trải giấy vẽ bùa ra bàn, lấy bút chấm khẽ một lượng mực son vừa đủ rồi cung kính dâng bút lên trước mặt Trường Ly bằng cả hai tay.
“Trường Ly đại nhân, xin mời ngài hạ bút.”
Trường Ly nghe cách xưng hô ấy thì sướng tê người, bẽn lẽn gật đầu.
Nàng dùng linh lực giữ bút lưu loát vẽ lá bùa đầu tiên.
Ngay khi nàng dừng bút, lá bùa hơi lóe sáng ẩn chứa linh lực lờ mờ dao động.
Lá bùa thứ nhất đã thành công.
Yên Cửu lập tức vỗ tay bôm bốp, “Đúng là Trường Ly đại nhân có khác, lia bút như thần, mượt mà nước chảy mây trôi, quả đúng là siêu kiếm tạo bùa.”
Cây bút Trường Ly đang cầm lập tức run lên mấy cái, suýt bắn hết mực lên mặt Yên Cửu.
“Yên Tiểu Cửu, huynh một vừa hai phải thôi, siêu kiếm tạo bùa gì hả... Chẳng thế thì sao đây, chắc giới tu tiên này chỉ có mỗi huynh là cần kiếm linh vẽ bùa giùm để qua cửa thôi đấy.”
Yên Cửu chẳng những không xấu hổ mà còn hãnh diện nói: “Ai bảo ta tốt số gặp được một kiếm linh giỏi giang như nàng chứ, tất cả là nhờ ông trời chiếu cố ta đó.”
Trường Ly: Da mặt của Yên Tiểu Cửu đúng là càng ngày càng dày.
Trường Ly thây kệ chàng ba hoa, bắt đầu lụi cụi vẽ.
Nàng liếc nhìn 1000 mẫu bùa trên tường, nhanh chóng chọn ra vài loại ít nét trông khá đơn giản để vẽ theo.
Mới đầu thỉnh thoảng Trường Ly còn làm hỏng mấy lá vì vẽ nhầm nét hoặc dùng rót linh lực không đều.
Dần dà, nàng bắt đầu nhuần nhuyễn.
Từng lá bùa thắm mực son với đường nét trôi chảy, linh lực luân chuyển tự nhiên lần lượt ra đời dưới ngòi bút của nàng.
Những đệ tử khác đều đang tập trung vẽ bùa, chỉ có mỗi Yên Cửu toàn tâm toàn ý ngắm kiếm linh nhà mình bận rộn.
Chàng cười toe toét, chỉ ước có thể khoe cho cả thiên hạ biết là cô nhóc kiếm linh nhà chàng thông minh nhường nào.
Vẽ trăm lá bùa dễ ợt như trở bàn tay.
Lúc này nếu có gã đệ tử nào học sâu hiểu rộng mà ngẩng lên xem hẳn sẽ chết điếng vì tốc độ học vẽ bùa của Trường Ly.
Phần lớn đệ tử ở đây đều từng được dạy cách tạo bùa không ít thì nhiều, nên giờ ai vẽ chậm cũng đã xong mười mấy lá, mà nhanh thì phải vài chục.
Còn Trường Ly chỉ tới Đạo Pháp Đường nghe mỗi một tiết bùa đạo, mới học duy nhất một loại là bùa tụ linh, mà đó là do phải làm bài tập giùm Yên Tiểu Cửu.
Nhưng nhìn chung ở tầng này của Vô Tướng Các thì số bùa Trường Ly vẽ đã vượt qua 80% đệ tử, vững vàng chiếm tốp đầu.
Tiếc là Trường Ly đang chìm đắm trong chuyện vẽ bùa nên không hay biết gì, mà một kẻ ngoại đạo như Yên Cửu cũng chẳng có hứng thú gì với tiến độ của đám đệ tử khác.
Sau khi Trường Ly vẽ xong hết mấy mẫu đơn giản nhất, nàng nhìn đám bùa có độ khó cao hơn bỗng thấy hơi nhộn nhạo.
Bùa tốc độ, bùa đóng băng, bùa im lặng, bùa nổ tung... thoạt trông đều rất hữu ích, hay là nhân dịp này học hết luôn ta?
Thời gian thấm thoắt trôi qua, đám đệ tử đều giành giật từng giây để vẽ bùa, thỉnh thoảng mới nhín chút thời gian nhét một viên tích cốc đan vào miệng.
Bọn họ không chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ vẽ 100 lá bùa mà còn muốn so bì với nhau xem người hoàn thành nhanh nhất sẽ là Kiếm tông hay Pháp tông.
Dù không giành được hạng nhất thì vào tốp mười cũng được.
Còn nếu không lọt nổi tốp mười thì tốp trăm vậy.
Yên Cửu luôn theo dõi Trường Ly sát sao, lâu lâu lại rót một ít linh khí cho nàng để tránh nàng bị gián đoạn linh lực.
Tuy chàng không biết vẽ bùa nhưng rất am hiểu công tác hậu cần.
Yên Cửu hí hửng nghĩ bụng.
Thi thố đến ngày thứ ba, người đầu tiên qua cửa đã xuất hiện.
Giọng nói già nua kia lại vang lên bên tai chúng đệ tử: “Người qua cửa: Ninh Tầm.”
Đệ tử Kiếm tông đều nhìn nàng bằng cặp mắt ngưỡng mộ, bỗng thấy tự hào khôn tả.
Hạng nhất là Quy Nguyên Kiếm tông bọn họ!
Đám đệ tử Vạn Pháp Tông bắt đầu tăng tốc. Bọn họ đã vuột mất hạng nhất nên tuyệt đối sẽ không nhường luôn hạng hai cho Quy Nguyên Kiếm tông.
Ninh Tầm khẽ chắp tay nói với chúng đệ tử, “Thưa chư vị, Ninh Tầm xin phép đi trước.”
Vừa dứt lời, bóng dáng nàng lập tức biến mất.
Sau Ninh Tầm, tầng đầu tiên lần lượt có thêm vài đệ tử qua cửa.
Trường Ly nghe tiếng thông báo liên tục vang bên tai vẫn tỉnh bơ vẽ bùa tiếp.
Lúc vẽ đến lá thứ 99, Trường Ly khựng lại.
Nàng quay sang nhìn Yên Cửu hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh đâu vội lên tầng hai đúng không?”
Yên Cửu ngẩn ra, “Không vội, chỉ cần qua cửa là được, đi sớm hay muộn chẳng khác gì nhau, phần thưởng của Vô Tướng Các có mọc chân chạy mất đâu mà lo.”
Trường Ly nghe vậy bèn thong thả xé một lá bùa.
“Thế thì ta sẽ ở đây vẽ thêm mấy bữa nữa, có vài loại bùa trông rất thú vị.”
Yên Cửu hoang mang gật đầu đồng ý.
Ủa nay mặt trời mọc đằng Tây hả ta?
Không ngờ Trường Ly lại có hứng thú với chuyện tạo bùa.
Trường Ly tiếp tục duy trì số lượng 99 lá bùa, cứ vẽ một lá lại xé một lá.
Dần dà số lượng bùa cấp thấp trong tay nàng mỗi lúc một ít, thay vào đó là những loại bùa cao cấp.
Mà những lá bùa do các đệ tử vẽ ra đều có thể tùy ý sử dụng sau khi họ qua cửa, đây cũng là một mục trong số các phần thưởng.
Đến hôm thứ mười, số đệ tử còn ở lại tầng đầu tiên lác đác chẳng còn bao nhiêu.
Mấy người thừa lại nếu mặt này không nhễ nhại mồ hôi lộ vẻ sốt ruột thì cũng ủ ê chán chường toan bỏ cuộc.
Chỉ có Trường Ly vẫn tỉnh bơ mà ung dung vẽ bùa.
Mãi đến khắc cuối cùng, Trường Ly mới rề rà vẽ lá bùa thứ 100.
Ngay khi bùa hoàn thành, lời thông báo cuối cùng vang vọng trong không khí: “Người qua cửa: Yên Cửu.”
Những đệ tử không thể hoàn thành thử thách nhao nhao nhìn Yên Cửu với ánh mắt hâm mộ.
Yên Cửu không hề thấy xấu hổ chút nào, ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn Trường Ly bước vào lối thông lên tầng hai.
Đến tầng hai, bọn họ chẳng thấy ai cả.
Trường Ly nghi ngờ nhìn khắp xung quanh, “Sao chẳng có ma nào vậy? Không lẽ mọi người đã lên hết tầng ba chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy?”
Yên Cửu khẽ nhíu mày, “Không thể nào, dù đám người lên tầng hai sớm nhất như Ninh Tầm đã qua cửa đi chăng nữa thì cũng không có chuyện tên đệ tử mới rời khỏi tầng đầu trước nàng có mấy canh giờ qua được ngay. Độ khó của tầng hai đâu thể thấp hơn tầng đầu nhiều đến nỗi để mọi người dễ dàng qua cửa thế được.”
Chàng đang nói thì bốn tủ thuốc màu đen cao chất ngất đột nhiên giáng từ trên trời xuống tứ phía bao vây bọn họ.
Trên mỗi tủ thuốc đều xếp dày đặc vô số kệ và ngăn kéo nhỏ.
Nếu không chịu nhìn kỹ mà lơ là một thoáng là chẳng biết mình vừa nhìn ngăn kéo nào luôn.
Một giọng nữ dịu dàng vọng từ sau tới: “Thử thách thứ hai: Tìm thuốc.”
“Tăng nguyên đan sau khi uống một canh giờ có thể giúp tu vi tăng lên một cấp nhỏ. Nguyên liệu điều chế bao gồm 1 đồng nấm thạch anh, 2 lạng dịch thiên diệp, 1 đóa hoa thiên thanh... Trong vòng 10 ngày, ai tìm đủ các vị thuốc trên sẽ qua cửa.”
(*) 1 đồng = 1/10 lạng (đơn vị đo khối lượng thời xưa)
Giọng nói này thông báo quy tắc xong là xung quanh yên ắng lại ngay.
Yên Cửu suy nghĩ rồi nói, “Xem ra tầng hai tách mọi người ra để khảo sát, nếu không mọi người có thể nhặt thuốc theo người khác hoặc chia nhau ra tìm để đẩy nhanh tốc độ.”
Giờ Trường Ly không rảnh quan tâm tới những đệ tử khác, nàng ngước lên nhìn hàng trăm hàng nghìn ngăn kéo, thấy trước mắt tối sầm.
“Nhiều ngăn kéo thế mà bọn mình lại không biết gì về dược liệu thì làm sao tìm đủ các vị thuốc trong vòng mười ngày được?”
Yên Cửu ngẫm ngợi, “Trong số các vị thuốc trên, ta chỉ biết mỗi hoa thiên thanh thôi vì mùi của nó rất đặc biệt, đã ngửi là không quên nổi, chi bằng ta thử tìm nó trước vậy.”
Trường Ly chọc vào ngăn kéo trước mắt, “Dù có mở từng ngăn kéo ra tìm thì cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian.”
Yên Cửu khẽ nhướng mày, thuận miệng nói: “Không cần phiền thế đâu.”
Trường Ly á một tiếng, “Huynh có cách gì à?”
Yên Cửu khụt khịt mũi, “Hình như ta ngửi thấy mùi hoa thiên thanh rồi.”
Trường Ly vỡ lẽ, suýt thì quên cái mũi của Yên Tiểu Cửu còn thính hơn cả mũi chó.
Yên Cửu không biết Trường Ly đang nghĩ gì trong đầu, chàng lần theo hương hoa, giơ tay giữ chặt một ngăn kéo sơn đen trên trời rồi khẽ kéo nó ra.
Một đóa hoa nhỏ màu xanh đã khô quắt lặng lẽ nằm trong ngăn kéo, tỏa mùi chua cay nhè nhẹ.
Yên Cửu âm thầm nín thở, lấy đóa hoa trong ngăn kéo ra.
Đúng lúc chàng tính đẩy ngăn kéo vào thì Trường Ly chợt kêu lên: “Khoan đã, phía đáy ngăn kéo có cái gì ấy.”
Yên Cửu lập tức mò xuống đáy ngăn kéo, quả nhiên tìm được một tờ giấy mỏng dính như cánh ve.
Chàng cẩn thận bóc tờ giấy ra khỏi đáy ngăn kéo rồi nhảy xuống đất.
Yên Cửu mở tờ giấy ra, bên trên có ba chữ nấm thạch anh và một đoạn mô tả tỉ mỉ bên dưới:
Nấm thạch anh tính hàn, màu ngọc bích, chạm vào thấy mát, vị ngọt...
Trường Ly tức khắc ngộ ra, “Hóa ra chỉ cần tìm được vị thuốc đầu tiên là sẽ có manh mối về loại tiếp theo, thế thì cũng không khó tìm đủ số nguyên liệu chế đan, nếu không thì đúng là làm khó Kiếm tu và Pháp tu vốn không am hiểu dược liệu.”
Yên Cửu vẫy tờ giấy trong tay, “Nhưng khó nhất là bước đầu tiên, nếu ai mù tịt chẳng biết vị thuốc nào thì chỉ có nước chịu chết.”
Trường Ly vung vẩy tua kiếm, “Dù tìm được loại đầu tiên mà không cẩn thận quan sát thì cũng không phát hiện manh mối giấu dưới đáy ngăn kéo.”
Yên Cửu nhoẻn môi cười, “Ít nhiều nhờ bé Trường Ly nhà mình tinh mắt lại kỹ tính nên mới phát hiện ra chuyện quan trọng như vậy.”
Trường Ly đắc ý vểnh mũi kiếm lên.
Yên Cửu tiếp tục đọc manh mối viết trên giấy, khẽ gõ đầu ngón tay lên hàng chữ “Nếu ngửi sẽ thấy có mùi chát ngọt...”
“Để ta tìm mùi này thử.”
Trường Ly thấy Yên Cửu vừa đi vừa ngửi, thỉnh thoảng lại mở một ngăn kéo ra tỉ mỉ phân biệt hình dạng vị thuốc trong đó thì yên lặng ngồi xổm một bên chờ đợi.
Xem ra tầng này không cần nàng góp công góp sức vì cái mũi của Yên Tiểu Cửu dư sức xử đẹp thử thách.
Bắt yêu so tài vẽ bùa đạo với nguyên đám Kiếm tu và Pháp tu từ nhỏ đã được dạy đạo thống chính tông khác gì bức tử yêu đâu.
Yên Cửu thấy mấy đệ tử xung quanh đã bắt đầu vùi đầu vẽ bùa bèn quyết đoán kéo Trường Ly vào một góc, nghiêm mặt nói: “Bé Trường Ly, vì “bọn mình” phải qua cửa nên cửa đầu tiên nàng lo nhé.”
Trường Ly nhìn chằm chằm Yên Cửu, không khỏi cảm thán: Gã Kiếm tu này trông đẹp trai lai láng thế mà không ngờ lại có thể mặt dày thốt ra một câu ráo hoảnh cỡ đó với linh kiếm của mình.
Yên Cửu bị nàng nhìn chòng chọc thì bất giác giơ tay lên sờ mặt.
“Nàng nhìn thế chứ nhìn nữa thì ta cũng không tự dưng thông minh đột xuất mà biến thành cao thủ vẽ bùa được đâu.”
Trường Ly chầm chậm thở dài một hơi, chung quy vẫn phải dùng thân kiếm gầy yếu mong manh chống đỡ cái nhà liêu xiêu này.
Thấy Trường Ly đã xuôi xuôi, Yên Cửu lập tức thức thời trải giấy vẽ bùa ra bàn, lấy bút chấm khẽ một lượng mực son vừa đủ rồi cung kính dâng bút lên trước mặt Trường Ly bằng cả hai tay.
“Trường Ly đại nhân, xin mời ngài hạ bút.”
Trường Ly nghe cách xưng hô ấy thì sướng tê người, bẽn lẽn gật đầu.
Nàng dùng linh lực giữ bút lưu loát vẽ lá bùa đầu tiên.
Ngay khi nàng dừng bút, lá bùa hơi lóe sáng ẩn chứa linh lực lờ mờ dao động.
Lá bùa thứ nhất đã thành công.
Yên Cửu lập tức vỗ tay bôm bốp, “Đúng là Trường Ly đại nhân có khác, lia bút như thần, mượt mà nước chảy mây trôi, quả đúng là siêu kiếm tạo bùa.”
Cây bút Trường Ly đang cầm lập tức run lên mấy cái, suýt bắn hết mực lên mặt Yên Cửu.
“Yên Tiểu Cửu, huynh một vừa hai phải thôi, siêu kiếm tạo bùa gì hả... Chẳng thế thì sao đây, chắc giới tu tiên này chỉ có mỗi huynh là cần kiếm linh vẽ bùa giùm để qua cửa thôi đấy.”
Yên Cửu chẳng những không xấu hổ mà còn hãnh diện nói: “Ai bảo ta tốt số gặp được một kiếm linh giỏi giang như nàng chứ, tất cả là nhờ ông trời chiếu cố ta đó.”
Trường Ly: Da mặt của Yên Tiểu Cửu đúng là càng ngày càng dày.
Trường Ly thây kệ chàng ba hoa, bắt đầu lụi cụi vẽ.
Nàng liếc nhìn 1000 mẫu bùa trên tường, nhanh chóng chọn ra vài loại ít nét trông khá đơn giản để vẽ theo.
Mới đầu thỉnh thoảng Trường Ly còn làm hỏng mấy lá vì vẽ nhầm nét hoặc dùng rót linh lực không đều.
Dần dà, nàng bắt đầu nhuần nhuyễn.
Từng lá bùa thắm mực son với đường nét trôi chảy, linh lực luân chuyển tự nhiên lần lượt ra đời dưới ngòi bút của nàng.
Những đệ tử khác đều đang tập trung vẽ bùa, chỉ có mỗi Yên Cửu toàn tâm toàn ý ngắm kiếm linh nhà mình bận rộn.
Chàng cười toe toét, chỉ ước có thể khoe cho cả thiên hạ biết là cô nhóc kiếm linh nhà chàng thông minh nhường nào.
Vẽ trăm lá bùa dễ ợt như trở bàn tay.
Lúc này nếu có gã đệ tử nào học sâu hiểu rộng mà ngẩng lên xem hẳn sẽ chết điếng vì tốc độ học vẽ bùa của Trường Ly.
Phần lớn đệ tử ở đây đều từng được dạy cách tạo bùa không ít thì nhiều, nên giờ ai vẽ chậm cũng đã xong mười mấy lá, mà nhanh thì phải vài chục.
Còn Trường Ly chỉ tới Đạo Pháp Đường nghe mỗi một tiết bùa đạo, mới học duy nhất một loại là bùa tụ linh, mà đó là do phải làm bài tập giùm Yên Tiểu Cửu.
Nhưng nhìn chung ở tầng này của Vô Tướng Các thì số bùa Trường Ly vẽ đã vượt qua 80% đệ tử, vững vàng chiếm tốp đầu.
Tiếc là Trường Ly đang chìm đắm trong chuyện vẽ bùa nên không hay biết gì, mà một kẻ ngoại đạo như Yên Cửu cũng chẳng có hứng thú gì với tiến độ của đám đệ tử khác.
Sau khi Trường Ly vẽ xong hết mấy mẫu đơn giản nhất, nàng nhìn đám bùa có độ khó cao hơn bỗng thấy hơi nhộn nhạo.
Bùa tốc độ, bùa đóng băng, bùa im lặng, bùa nổ tung... thoạt trông đều rất hữu ích, hay là nhân dịp này học hết luôn ta?
Thời gian thấm thoắt trôi qua, đám đệ tử đều giành giật từng giây để vẽ bùa, thỉnh thoảng mới nhín chút thời gian nhét một viên tích cốc đan vào miệng.
Bọn họ không chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ vẽ 100 lá bùa mà còn muốn so bì với nhau xem người hoàn thành nhanh nhất sẽ là Kiếm tông hay Pháp tông.
Dù không giành được hạng nhất thì vào tốp mười cũng được.
Còn nếu không lọt nổi tốp mười thì tốp trăm vậy.
Yên Cửu luôn theo dõi Trường Ly sát sao, lâu lâu lại rót một ít linh khí cho nàng để tránh nàng bị gián đoạn linh lực.
Tuy chàng không biết vẽ bùa nhưng rất am hiểu công tác hậu cần.
Yên Cửu hí hửng nghĩ bụng.
Thi thố đến ngày thứ ba, người đầu tiên qua cửa đã xuất hiện.
Giọng nói già nua kia lại vang lên bên tai chúng đệ tử: “Người qua cửa: Ninh Tầm.”
Đệ tử Kiếm tông đều nhìn nàng bằng cặp mắt ngưỡng mộ, bỗng thấy tự hào khôn tả.
Hạng nhất là Quy Nguyên Kiếm tông bọn họ!
Đám đệ tử Vạn Pháp Tông bắt đầu tăng tốc. Bọn họ đã vuột mất hạng nhất nên tuyệt đối sẽ không nhường luôn hạng hai cho Quy Nguyên Kiếm tông.
Ninh Tầm khẽ chắp tay nói với chúng đệ tử, “Thưa chư vị, Ninh Tầm xin phép đi trước.”
Vừa dứt lời, bóng dáng nàng lập tức biến mất.
Sau Ninh Tầm, tầng đầu tiên lần lượt có thêm vài đệ tử qua cửa.
Trường Ly nghe tiếng thông báo liên tục vang bên tai vẫn tỉnh bơ vẽ bùa tiếp.
Lúc vẽ đến lá thứ 99, Trường Ly khựng lại.
Nàng quay sang nhìn Yên Cửu hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh đâu vội lên tầng hai đúng không?”
Yên Cửu ngẩn ra, “Không vội, chỉ cần qua cửa là được, đi sớm hay muộn chẳng khác gì nhau, phần thưởng của Vô Tướng Các có mọc chân chạy mất đâu mà lo.”
Trường Ly nghe vậy bèn thong thả xé một lá bùa.
“Thế thì ta sẽ ở đây vẽ thêm mấy bữa nữa, có vài loại bùa trông rất thú vị.”
Yên Cửu hoang mang gật đầu đồng ý.
Ủa nay mặt trời mọc đằng Tây hả ta?
Không ngờ Trường Ly lại có hứng thú với chuyện tạo bùa.
Trường Ly tiếp tục duy trì số lượng 99 lá bùa, cứ vẽ một lá lại xé một lá.
Dần dà số lượng bùa cấp thấp trong tay nàng mỗi lúc một ít, thay vào đó là những loại bùa cao cấp.
Mà những lá bùa do các đệ tử vẽ ra đều có thể tùy ý sử dụng sau khi họ qua cửa, đây cũng là một mục trong số các phần thưởng.
Đến hôm thứ mười, số đệ tử còn ở lại tầng đầu tiên lác đác chẳng còn bao nhiêu.
Mấy người thừa lại nếu mặt này không nhễ nhại mồ hôi lộ vẻ sốt ruột thì cũng ủ ê chán chường toan bỏ cuộc.
Chỉ có Trường Ly vẫn tỉnh bơ mà ung dung vẽ bùa.
Mãi đến khắc cuối cùng, Trường Ly mới rề rà vẽ lá bùa thứ 100.
Ngay khi bùa hoàn thành, lời thông báo cuối cùng vang vọng trong không khí: “Người qua cửa: Yên Cửu.”
Những đệ tử không thể hoàn thành thử thách nhao nhao nhìn Yên Cửu với ánh mắt hâm mộ.
Yên Cửu không hề thấy xấu hổ chút nào, ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn Trường Ly bước vào lối thông lên tầng hai.
Đến tầng hai, bọn họ chẳng thấy ai cả.
Trường Ly nghi ngờ nhìn khắp xung quanh, “Sao chẳng có ma nào vậy? Không lẽ mọi người đã lên hết tầng ba chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy?”
Yên Cửu khẽ nhíu mày, “Không thể nào, dù đám người lên tầng hai sớm nhất như Ninh Tầm đã qua cửa đi chăng nữa thì cũng không có chuyện tên đệ tử mới rời khỏi tầng đầu trước nàng có mấy canh giờ qua được ngay. Độ khó của tầng hai đâu thể thấp hơn tầng đầu nhiều đến nỗi để mọi người dễ dàng qua cửa thế được.”
Chàng đang nói thì bốn tủ thuốc màu đen cao chất ngất đột nhiên giáng từ trên trời xuống tứ phía bao vây bọn họ.
Trên mỗi tủ thuốc đều xếp dày đặc vô số kệ và ngăn kéo nhỏ.
Nếu không chịu nhìn kỹ mà lơ là một thoáng là chẳng biết mình vừa nhìn ngăn kéo nào luôn.
Một giọng nữ dịu dàng vọng từ sau tới: “Thử thách thứ hai: Tìm thuốc.”
“Tăng nguyên đan sau khi uống một canh giờ có thể giúp tu vi tăng lên một cấp nhỏ. Nguyên liệu điều chế bao gồm 1 đồng nấm thạch anh, 2 lạng dịch thiên diệp, 1 đóa hoa thiên thanh... Trong vòng 10 ngày, ai tìm đủ các vị thuốc trên sẽ qua cửa.”
(*) 1 đồng = 1/10 lạng (đơn vị đo khối lượng thời xưa)
Giọng nói này thông báo quy tắc xong là xung quanh yên ắng lại ngay.
Yên Cửu suy nghĩ rồi nói, “Xem ra tầng hai tách mọi người ra để khảo sát, nếu không mọi người có thể nhặt thuốc theo người khác hoặc chia nhau ra tìm để đẩy nhanh tốc độ.”
Giờ Trường Ly không rảnh quan tâm tới những đệ tử khác, nàng ngước lên nhìn hàng trăm hàng nghìn ngăn kéo, thấy trước mắt tối sầm.
“Nhiều ngăn kéo thế mà bọn mình lại không biết gì về dược liệu thì làm sao tìm đủ các vị thuốc trong vòng mười ngày được?”
Yên Cửu ngẫm ngợi, “Trong số các vị thuốc trên, ta chỉ biết mỗi hoa thiên thanh thôi vì mùi của nó rất đặc biệt, đã ngửi là không quên nổi, chi bằng ta thử tìm nó trước vậy.”
Trường Ly chọc vào ngăn kéo trước mắt, “Dù có mở từng ngăn kéo ra tìm thì cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian.”
Yên Cửu khẽ nhướng mày, thuận miệng nói: “Không cần phiền thế đâu.”
Trường Ly á một tiếng, “Huynh có cách gì à?”
Yên Cửu khụt khịt mũi, “Hình như ta ngửi thấy mùi hoa thiên thanh rồi.”
Trường Ly vỡ lẽ, suýt thì quên cái mũi của Yên Tiểu Cửu còn thính hơn cả mũi chó.
Yên Cửu không biết Trường Ly đang nghĩ gì trong đầu, chàng lần theo hương hoa, giơ tay giữ chặt một ngăn kéo sơn đen trên trời rồi khẽ kéo nó ra.
Một đóa hoa nhỏ màu xanh đã khô quắt lặng lẽ nằm trong ngăn kéo, tỏa mùi chua cay nhè nhẹ.
Yên Cửu âm thầm nín thở, lấy đóa hoa trong ngăn kéo ra.
Đúng lúc chàng tính đẩy ngăn kéo vào thì Trường Ly chợt kêu lên: “Khoan đã, phía đáy ngăn kéo có cái gì ấy.”
Yên Cửu lập tức mò xuống đáy ngăn kéo, quả nhiên tìm được một tờ giấy mỏng dính như cánh ve.
Chàng cẩn thận bóc tờ giấy ra khỏi đáy ngăn kéo rồi nhảy xuống đất.
Yên Cửu mở tờ giấy ra, bên trên có ba chữ nấm thạch anh và một đoạn mô tả tỉ mỉ bên dưới:
Nấm thạch anh tính hàn, màu ngọc bích, chạm vào thấy mát, vị ngọt...
Trường Ly tức khắc ngộ ra, “Hóa ra chỉ cần tìm được vị thuốc đầu tiên là sẽ có manh mối về loại tiếp theo, thế thì cũng không khó tìm đủ số nguyên liệu chế đan, nếu không thì đúng là làm khó Kiếm tu và Pháp tu vốn không am hiểu dược liệu.”
Yên Cửu vẫy tờ giấy trong tay, “Nhưng khó nhất là bước đầu tiên, nếu ai mù tịt chẳng biết vị thuốc nào thì chỉ có nước chịu chết.”
Trường Ly vung vẩy tua kiếm, “Dù tìm được loại đầu tiên mà không cẩn thận quan sát thì cũng không phát hiện manh mối giấu dưới đáy ngăn kéo.”
Yên Cửu nhoẻn môi cười, “Ít nhiều nhờ bé Trường Ly nhà mình tinh mắt lại kỹ tính nên mới phát hiện ra chuyện quan trọng như vậy.”
Trường Ly đắc ý vểnh mũi kiếm lên.
Yên Cửu tiếp tục đọc manh mối viết trên giấy, khẽ gõ đầu ngón tay lên hàng chữ “Nếu ngửi sẽ thấy có mùi chát ngọt...”
“Để ta tìm mùi này thử.”
Trường Ly thấy Yên Cửu vừa đi vừa ngửi, thỉnh thoảng lại mở một ngăn kéo ra tỉ mỉ phân biệt hình dạng vị thuốc trong đó thì yên lặng ngồi xổm một bên chờ đợi.
Xem ra tầng này không cần nàng góp công góp sức vì cái mũi của Yên Tiểu Cửu dư sức xử đẹp thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.