Chương 233: Cường thế phản giết. (1)
EK
08/02/2014
Hai người quay ra nhìn nhau, trong chốc lát đều có tâm tư giống nhau: Trốn.
Trong nháy mắt, Đặng Thiên Phong và Đặng Hoài Sơn đồng thời quay người bỏ trốn, cuối cùng là Đặng Thiên Phong có tu vi Tiên Thiên ngũ trọng nhanh hơn một bước, thân thể giống như tật quang phóng đi.
Đặng Hoài Sơn cũng lập tức chạy trốn nhưng bị bỏ lại phía sau. Phía sau hắn, Huyền Thiền chém tới một kiếm, hét lên một tiếng:
- Đi chết đi!
Một đạo kiếm quang huyễn lệ bỗng nhiên xuất hiện đâm xuyên từ đằng sau ra trước ngực Đặng Hoài Sơn.
- Tru Tâm Thức.
Một kiếm đâm thủng trái tim của Đặng Hoài Sơn, tốc độ cực nhanh, hoàn toàn vượt qua sự phản ứng của Đặng Hoài Sơn.
Trái tim bị một kiếm đâm thủng với tốc độ cực nhanh, Đặng Hoài Sơn không có cảm giác đau đớn gì, chỉ cúi xuống nhìn vết thương rồi ngẩng đầu quay lại nhìn Huyền Thiên nói một chữ:
- Ngươi...
Đặng Hoài Sơn đang muốn mở miệng nói cái gì đó thì Trọng Nhạc Kiếm bị Huyền Thiên rút ra, một dòng máu tươi bắn ra, Đặng Hoài Sơn hét thảm một tiếng lập tức mất mạng, ngã vật xuống đất.
Thân thể Huyền Thiên vẻn vẹn dừng lại trong giây lát lại tiếp tục đuổi theo Đặng Thiên Phong.
Huyền Thiên toàn lực đuổi theo, mỗi một bước đều để lại trên mặt đất dấu chân sâu hơn một tấc. Trong nháy mắt liền vượt qua hơn một trăm mét. Đuổi theo bảy trăm mét thì khoảng cách giữa hắn và Đặng Thiên Phong chỉ còn lại không đến năm mươi mét.
Một cỗ lực lượng vô hình từ trong cơ thể Huyền Thiên bộc phát ra. Một thanh cự kiếm xuất hiện ở trong không trung nhanh chóng bay về phía trước.
Huyền Thiên xuất ra lực lượng Kiếm Ý nhị giai.
Thiếu nữ tuyệt sắc ở cách xa gần ngàn mét không cảm giác được sự xuất hiện của Kiếm Ý. Nhưng Đặng Thiên Phong cách Huyền Thiên chỉ còn không đến năm mươi mét. Đứng mũi chịu sao, hắn nằm trong phạm vi công kích của Kiếm Ý nhị giai.
Mà ngay cả Tứ trưởng lão có tu vi Tiên Thiên lục trọng đột nhiên bị Kiếm Ý nhị giai công kích cũng phải giật mình huống chi Đặng Thiên Phong có tu vi Tiên Thiên ngũ trọng.
Hét thảm một tiếng, Đặng Thiên Phong ngã bả nhào về phía trước, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn cảm giác được một thanh lợi kiếm đâm xuyên từ sau lưng hắn ra phía trước. Hắn lại đang mải miết chạy trốn cho nên không thể nào tránh né được.
Thời điểm này, Đặng Thiên Phong đang toàn lực chạy trốn, cũng là lúc chân khí vận chuyển kịch liệt nhất thì hắn cảm giác giống như trái tim mình bị một kiếm xuyên thủng, dòng khí huyết trong cơ thể nghịch chuyển khiến Đặng Thiên Phong phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc Đặng Thiên Phong ngã xuống đất, Huyền Thiên sử dụng Như Ảnh Tùy Hình lóe lên đạp một cước lên người hắn. Một cước nặng ngàn cân dẫm nát xương sống của Đặng Thiên Phong.
Giờ phút này, Đặng Thiên Phong không thể giữ mình, chân khí trong cơ thể tán loạn, căn bản không cách nào chủ động vận chuyển Tiên Thiên chân khí hộ thể, lực phòng ngự giảm nhiều. Lại bị Huyền Thiên đạp một cước, lập tức bị thương nặng, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó, đùi Đặng Thiên Phong mát lạnh, hắn lại bị Huyền Thiên đâm một kiếm.
Lúc này, không phải là tinh thần công kích nữa mà thật sự hắn bị Huyền Thiên đâm một kiếm vào đùi. Một kiện bảo kiếm Huyền giai trung cấp đâm xuyên qua đùi Đặng Thiên Phong lún tới tận cán cắm chặt xuống đất, ghim chân Đặng Thiên Phong lại, không cho hắn di chuyển.
Bản thân Đặng Thiên Phong đã bị trọng thương, lại bị một kiếm đóng đinh trên mặt đất, hắn quằn quại nằm trên mặt đất, miệng vết thương ở đùi lại càng bị rách thên, truyền đến từng trận đau đớn kịch liệt, khiến Đặng Thiên Phong không dám nhúc nhích nữa.
Huyền Thiên rút Trọng Nhạc Kiếm lên, đi về phía trước mặt Đặng Thiên Phong, một kiếm đâm xuống bàn tay của hắn, lạnh lùng nói:
- Nói! Đặng gia các ngươi ở đâu? Tại sao phải truy sát ta?
- Ngươi....ngươi đừng mơ tưởng dựa vào ta mà nhận được bất cứ tin tức gì!
Trọng Nhạc Kiếm lại đâm vào vai của Đặng Thiên Phong, Huyền Thiên nói:
- Ngươi không nói, ta cũng biết. Ta cùng Đặng gia các ngươi trên cơ bản không có ân oán gì. Nếu thật có người nhằm vào ta thì chỉ có tên đệ tử nội môn Đặng Phi ở trong Thiên Kiếm Tông. Hắn là người của Sở Phong, Sở Phong từng bị ta sỉ nhục, nên hắn mới ra tay. Ta thật sự không ngờ sư huynh đệ cùng tông môn có chút bất hòa mà hắn lại phái người tới giết ta. Mà hắn và các ngươi đều là người Đặng gia ở Nam Dã huyện. Đặng gia các ngươi chỉ là một gia tộc bát phẩm vậy mà cũng dám đuổi giết đệ tử nội môn của một tông môn lục phẩm. Các ngươi thật sự quá lớn mật rồi.
Theo như lời Huyền Thiên nói thì cũng chỉ là suy đoán trong lòng của hắn mà thôi. Nhưng Đặng Thiên Phong nghe được lại sợ hãi vô cùng. Điều này khiến Huyền Thiên đối với suy đoán của mình chắc đến tám chín phần mười.
Máu tươi chảy thấm đẫm vãi Đặng Thiên Phong, hắn không ngừng rên lên, cả giận nói:
- Hoàng Thiên, ngươi chớ vội đắc ý. Tứ trưởng lão rất nhanh sẽ chạy tới đây. Ngươi nếu dám giết ta, Tứ trưởng lão sẽ chém ngươi thành vạn đoạn.
Huyền Thiên khẽ cười nói:
- Ta còn sợ hắn không dám tới nữa cơ. Ta ở chỗ này đợi lão già kia tới. Nhìn ngươi cứng rắn như vậy, trước tiên ta cắt đi hai lỗ tai của ngươi, lại móc mắt ngươi, chém đứt hai tay hai chân ngươi. Đến khi lão già kia đến thì sẽ chặt đầu ngươi xuống, làm lễ gặp mặt với hắn. Ngươi cảm thấy thế nào?
Đang nói chuyện, Huyền Thiên cầm Trọng Nhạc Kiếm nhẹ nhàng chém rụng hai tai của Đặng Thiên Phong.
- Ah!
Đặng Thiên Phong thảm thiết kêu lên, lần này hắn vô cùng đau đớn, còn đau đớn hơn lúc trước nhiều lắm.
Đặng Thiên Phong hét lớn:
- Ta nói, ta nói!
Huyền Thiên thu hồi Trọng Nhạc Kiếm, nói:
- Có phải các ngươi là người của Đặng gia ở Nam Dã huyện không?
- Đúng vậy!
Đặng Thiên Phong không còn cốt khí run rẩy trả lời.
Huyền Thiên hỏi tieeso:
- Tứ trưởng lão tên gọi là gì?
- Đặng Vạn Xuyên.
- Ai là người sai các ngươi tới đây?
- Gia chủ.
- Đặng gia vì cái gì truy sát ta?
- Là Đặng thiếu gia truyền mệnh lệnh. Chúng ta chủ làm theo mệnh lệnh, không liên quan gì đến ta. Không liên quan gì đến ta.
- Gia chủ các ngươi tên là gì?
- Đặng Vạn Lưu.
- Các ngươi phát ra tổng cộng bao nhiêu người truy sát ta. Tu vi cụ thể như thế nào?
- Tổng cộng mười người. Tiên Thiên lục trọng, chỉ có một mình Tứ trưởng lão. Tiên Thiên ngũ trọng có ba người, một là ta, hai người còn lại là Đặng Thiên Quân và Đặng Thiên Quốc. Sáu người còn lại đều có tu vi Tiên Thiên tứ trọng.
- Tên bị ta đánh trọng thương tên là gì?
- Đặng Thiên Quốc.
- Tốt! Ngươi có thể chết.
- Cái gì....? Ah!
...
Ba tên hắc y nhân cuối cùng đều chết trong tay Huyền Thiên. Bảo kiếm của ba người đều bị Huyền Thiên thu lấy, cả đan dược, ngân phiếu trên người bọn chúng cũng bị tịch thu. Huyền Thiên giấu thi thể ba người vào trong bụi cỏ rậm rạp bên cạnh, rồi đứng chờ mấy tên hắc y nhân khác tới.
Vị thiếu nữ tuyệt sắc kia một mực đứng ở chỗ cũ, nhìn thấy Huyền Thiên có thể dễ dàng giết chết ba người, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Nam tử này lớn lên anh tuấn dị thường, mới nhìn qua có thể thấy được hắn phong độ nhẹ nhàng. Thực sự không nghĩ đến sát phạt quyết đoán như vậy. Ra tay nhanh chóng, vừa tới, chưa nói câu nào đã đại khai sát giới. Giết người như thái rau, nhanh chóng giết chết ba tên hắc y nhân.
Trong nháy mắt, Đặng Thiên Phong và Đặng Hoài Sơn đồng thời quay người bỏ trốn, cuối cùng là Đặng Thiên Phong có tu vi Tiên Thiên ngũ trọng nhanh hơn một bước, thân thể giống như tật quang phóng đi.
Đặng Hoài Sơn cũng lập tức chạy trốn nhưng bị bỏ lại phía sau. Phía sau hắn, Huyền Thiền chém tới một kiếm, hét lên một tiếng:
- Đi chết đi!
Một đạo kiếm quang huyễn lệ bỗng nhiên xuất hiện đâm xuyên từ đằng sau ra trước ngực Đặng Hoài Sơn.
- Tru Tâm Thức.
Một kiếm đâm thủng trái tim của Đặng Hoài Sơn, tốc độ cực nhanh, hoàn toàn vượt qua sự phản ứng của Đặng Hoài Sơn.
Trái tim bị một kiếm đâm thủng với tốc độ cực nhanh, Đặng Hoài Sơn không có cảm giác đau đớn gì, chỉ cúi xuống nhìn vết thương rồi ngẩng đầu quay lại nhìn Huyền Thiên nói một chữ:
- Ngươi...
Đặng Hoài Sơn đang muốn mở miệng nói cái gì đó thì Trọng Nhạc Kiếm bị Huyền Thiên rút ra, một dòng máu tươi bắn ra, Đặng Hoài Sơn hét thảm một tiếng lập tức mất mạng, ngã vật xuống đất.
Thân thể Huyền Thiên vẻn vẹn dừng lại trong giây lát lại tiếp tục đuổi theo Đặng Thiên Phong.
Huyền Thiên toàn lực đuổi theo, mỗi một bước đều để lại trên mặt đất dấu chân sâu hơn một tấc. Trong nháy mắt liền vượt qua hơn một trăm mét. Đuổi theo bảy trăm mét thì khoảng cách giữa hắn và Đặng Thiên Phong chỉ còn lại không đến năm mươi mét.
Một cỗ lực lượng vô hình từ trong cơ thể Huyền Thiên bộc phát ra. Một thanh cự kiếm xuất hiện ở trong không trung nhanh chóng bay về phía trước.
Huyền Thiên xuất ra lực lượng Kiếm Ý nhị giai.
Thiếu nữ tuyệt sắc ở cách xa gần ngàn mét không cảm giác được sự xuất hiện của Kiếm Ý. Nhưng Đặng Thiên Phong cách Huyền Thiên chỉ còn không đến năm mươi mét. Đứng mũi chịu sao, hắn nằm trong phạm vi công kích của Kiếm Ý nhị giai.
Mà ngay cả Tứ trưởng lão có tu vi Tiên Thiên lục trọng đột nhiên bị Kiếm Ý nhị giai công kích cũng phải giật mình huống chi Đặng Thiên Phong có tu vi Tiên Thiên ngũ trọng.
Hét thảm một tiếng, Đặng Thiên Phong ngã bả nhào về phía trước, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn cảm giác được một thanh lợi kiếm đâm xuyên từ sau lưng hắn ra phía trước. Hắn lại đang mải miết chạy trốn cho nên không thể nào tránh né được.
Thời điểm này, Đặng Thiên Phong đang toàn lực chạy trốn, cũng là lúc chân khí vận chuyển kịch liệt nhất thì hắn cảm giác giống như trái tim mình bị một kiếm xuyên thủng, dòng khí huyết trong cơ thể nghịch chuyển khiến Đặng Thiên Phong phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc Đặng Thiên Phong ngã xuống đất, Huyền Thiên sử dụng Như Ảnh Tùy Hình lóe lên đạp một cước lên người hắn. Một cước nặng ngàn cân dẫm nát xương sống của Đặng Thiên Phong.
Giờ phút này, Đặng Thiên Phong không thể giữ mình, chân khí trong cơ thể tán loạn, căn bản không cách nào chủ động vận chuyển Tiên Thiên chân khí hộ thể, lực phòng ngự giảm nhiều. Lại bị Huyền Thiên đạp một cước, lập tức bị thương nặng, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó, đùi Đặng Thiên Phong mát lạnh, hắn lại bị Huyền Thiên đâm một kiếm.
Lúc này, không phải là tinh thần công kích nữa mà thật sự hắn bị Huyền Thiên đâm một kiếm vào đùi. Một kiện bảo kiếm Huyền giai trung cấp đâm xuyên qua đùi Đặng Thiên Phong lún tới tận cán cắm chặt xuống đất, ghim chân Đặng Thiên Phong lại, không cho hắn di chuyển.
Bản thân Đặng Thiên Phong đã bị trọng thương, lại bị một kiếm đóng đinh trên mặt đất, hắn quằn quại nằm trên mặt đất, miệng vết thương ở đùi lại càng bị rách thên, truyền đến từng trận đau đớn kịch liệt, khiến Đặng Thiên Phong không dám nhúc nhích nữa.
Huyền Thiên rút Trọng Nhạc Kiếm lên, đi về phía trước mặt Đặng Thiên Phong, một kiếm đâm xuống bàn tay của hắn, lạnh lùng nói:
- Nói! Đặng gia các ngươi ở đâu? Tại sao phải truy sát ta?
- Ngươi....ngươi đừng mơ tưởng dựa vào ta mà nhận được bất cứ tin tức gì!
Trọng Nhạc Kiếm lại đâm vào vai của Đặng Thiên Phong, Huyền Thiên nói:
- Ngươi không nói, ta cũng biết. Ta cùng Đặng gia các ngươi trên cơ bản không có ân oán gì. Nếu thật có người nhằm vào ta thì chỉ có tên đệ tử nội môn Đặng Phi ở trong Thiên Kiếm Tông. Hắn là người của Sở Phong, Sở Phong từng bị ta sỉ nhục, nên hắn mới ra tay. Ta thật sự không ngờ sư huynh đệ cùng tông môn có chút bất hòa mà hắn lại phái người tới giết ta. Mà hắn và các ngươi đều là người Đặng gia ở Nam Dã huyện. Đặng gia các ngươi chỉ là một gia tộc bát phẩm vậy mà cũng dám đuổi giết đệ tử nội môn của một tông môn lục phẩm. Các ngươi thật sự quá lớn mật rồi.
Theo như lời Huyền Thiên nói thì cũng chỉ là suy đoán trong lòng của hắn mà thôi. Nhưng Đặng Thiên Phong nghe được lại sợ hãi vô cùng. Điều này khiến Huyền Thiên đối với suy đoán của mình chắc đến tám chín phần mười.
Máu tươi chảy thấm đẫm vãi Đặng Thiên Phong, hắn không ngừng rên lên, cả giận nói:
- Hoàng Thiên, ngươi chớ vội đắc ý. Tứ trưởng lão rất nhanh sẽ chạy tới đây. Ngươi nếu dám giết ta, Tứ trưởng lão sẽ chém ngươi thành vạn đoạn.
Huyền Thiên khẽ cười nói:
- Ta còn sợ hắn không dám tới nữa cơ. Ta ở chỗ này đợi lão già kia tới. Nhìn ngươi cứng rắn như vậy, trước tiên ta cắt đi hai lỗ tai của ngươi, lại móc mắt ngươi, chém đứt hai tay hai chân ngươi. Đến khi lão già kia đến thì sẽ chặt đầu ngươi xuống, làm lễ gặp mặt với hắn. Ngươi cảm thấy thế nào?
Đang nói chuyện, Huyền Thiên cầm Trọng Nhạc Kiếm nhẹ nhàng chém rụng hai tai của Đặng Thiên Phong.
- Ah!
Đặng Thiên Phong thảm thiết kêu lên, lần này hắn vô cùng đau đớn, còn đau đớn hơn lúc trước nhiều lắm.
Đặng Thiên Phong hét lớn:
- Ta nói, ta nói!
Huyền Thiên thu hồi Trọng Nhạc Kiếm, nói:
- Có phải các ngươi là người của Đặng gia ở Nam Dã huyện không?
- Đúng vậy!
Đặng Thiên Phong không còn cốt khí run rẩy trả lời.
Huyền Thiên hỏi tieeso:
- Tứ trưởng lão tên gọi là gì?
- Đặng Vạn Xuyên.
- Ai là người sai các ngươi tới đây?
- Gia chủ.
- Đặng gia vì cái gì truy sát ta?
- Là Đặng thiếu gia truyền mệnh lệnh. Chúng ta chủ làm theo mệnh lệnh, không liên quan gì đến ta. Không liên quan gì đến ta.
- Gia chủ các ngươi tên là gì?
- Đặng Vạn Lưu.
- Các ngươi phát ra tổng cộng bao nhiêu người truy sát ta. Tu vi cụ thể như thế nào?
- Tổng cộng mười người. Tiên Thiên lục trọng, chỉ có một mình Tứ trưởng lão. Tiên Thiên ngũ trọng có ba người, một là ta, hai người còn lại là Đặng Thiên Quân và Đặng Thiên Quốc. Sáu người còn lại đều có tu vi Tiên Thiên tứ trọng.
- Tên bị ta đánh trọng thương tên là gì?
- Đặng Thiên Quốc.
- Tốt! Ngươi có thể chết.
- Cái gì....? Ah!
...
Ba tên hắc y nhân cuối cùng đều chết trong tay Huyền Thiên. Bảo kiếm của ba người đều bị Huyền Thiên thu lấy, cả đan dược, ngân phiếu trên người bọn chúng cũng bị tịch thu. Huyền Thiên giấu thi thể ba người vào trong bụi cỏ rậm rạp bên cạnh, rồi đứng chờ mấy tên hắc y nhân khác tới.
Vị thiếu nữ tuyệt sắc kia một mực đứng ở chỗ cũ, nhìn thấy Huyền Thiên có thể dễ dàng giết chết ba người, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Nam tử này lớn lên anh tuấn dị thường, mới nhìn qua có thể thấy được hắn phong độ nhẹ nhàng. Thực sự không nghĩ đến sát phạt quyết đoán như vậy. Ra tay nhanh chóng, vừa tới, chưa nói câu nào đã đại khai sát giới. Giết người như thái rau, nhanh chóng giết chết ba tên hắc y nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.