Chương 1263: Đại đệ tử Lâm gia.
EK
07/05/2014
Lâm Hạo Thiên có hai đứa con gái, trưởng nữ đã hơn 40 tuổi sớm đã lập gia đình, chỉ còn ấu nữ Lâm Lạc Phù chưa chồng.
Toàn bộ đệ tử Lâm gia cơ hồ toàn bộ cũng đã nhận định, Lâm Lạc Phù cùng Lâm Thanh sẽ kết làm phu phụ.
Trong mắt Lâm Thanh từ lâu đã coi Lâm Lạc Phù trở thành nữ nhân của mình, tuy rằng. . . Lâm Lạc Phù không thích hắn!
Mặc kệ Lâm Lạc Phù có thích hay không, Lâm Thanh một chút cũng không thèm để ý, hắn chỉ toan tính Lâm Hạo Thiên nhìn hắn như thế nào, chỉ cần hậu bối Lâm gia không có nam nhân thành vương giả, nghĩa tử hắn sớm muộn sẽ trở thành một phần tử chính thức của Lâm gia ngồi lên vị trí gia chủ.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hết thảy dựa theo phát triển bình thường, lấy Lâm Lạc Phù làm vợ, trở thành gia chủ Lâm gia có lẽ đều là nước chảy thành sông!
Bất quá!
Lâm Lạc Phù ngẫu nhiên có một ngày mang về một nam nhân hôn mê bất tỉnh để cho trong lòng Lâm Thanh sinh ra cảnh giác.
Nam nhân hôn mê bất tỉnh này lại còn là một vương giả, càng làm cho Lâm Thanh cảm thấy uy hiếp cực lớn.
Nếu như Lâm Lạc Phù ưa thích người nam nhân này, nếu như người nam nhân này đứng ở Lâm gia, mộng tưởng của Lâm Thanh sẽ tan thành bọt biển hết.
Vì thế Lâm Thanh vô cùng chú ý nhất cử nhất động của Huyền Thiên.
Một ngày một ngày đi qua, Huyền Thiên một mực hôn mê bất tỉnh mới khiến áp lực trong lòng Lâm Thanh dần dần nới lỏng một hơi.
Hôm nay thời gian trôi qua hơn hai tháng ngay cả Lâm Hạo Thiên đều cho rằng Huyền Thiên khó tỉnh lại, trong lòng Lâm Thanh xem như triệt để thả lỏng.
Hắn nhìn con cá bơi qua bơi lại trong hồ nước thanh tịnh, khóe miệng lộ ra mỉm cười, trong lòng vô cùng an bình.
Vẻ an bình này một mực bảo trì đến thời điểm Tiêu Khoát tới.
Lâm Thanh chậm rãi quay người, ánh mắt rơi vào Tiêu Khoát hỏi:
- Có tin tức gì cần nói không?
Tiêu Khoát nhíu nhíu mày, nói:
- Đại sư huynh, là tin xấu...
Nét vui vẻ trên khóe miệng Lâm Thanh dừng lại, thần sắc không thay đổi phất phất tay nói:
- Nói đi...
- Thiên Thần đã tỉnh!
Tiêu Khoát nói, rồi sợ Lâm Thanh không hiểu, lại giải thích:
- Thiên Thần chính là thanh y nam tử từ trên trời giáng xuống hôn mê bất tỉnh.
- Thiên Thần? Ngôi sao trên bầu trời, danh tự nghe kêu đó, tiếp đến thì sao?
Lâm Thanh hỏi:
- Hắn đến từ Vương Phẩm thế lực nào? Vì sao bị đánh từ phía trên xuống dưới?
Niên kỉ Huyền Thiên thoạt nhìn chừng hai mươi, thân là một gã vương giả, niên kỷ sẽ không vượt qua 35 tuổi!
Từ mấy chục không gian giới chỉ trên cổ Huyền Thiên mà xét thì thế lực sau lưng Huyền Thiên thực lực không thấp, ít nhất Vương Phẩm thế lực như Lâm gia vẫn còn không cầm mấy chục không gian giới chỉ cho một kẻ hậu bối.
Theo Lâm Thanh suy nghĩ, Huyền Thiên nhất định là có chuyện gì, mới bị người đánh từ trên cao xuống. Nếu hắn tỉnh lại có lẽ sẽ rời đi Lâm gia, như vậy khả năng gây uy hiếp với hắn phi thường nhỏ rồi.
Tiêu Khoát nói:
- Đại sư huynh, tên Thiên Thần này.... Hắn mất ký ức, đã quên chuyện trước kia, không nhớ rõ tên của mình, không nhớ rõ đến từ ở đâu, cái gì đều không nhớ rõ. Cái tên Thiên Thần là do Lạc Phù biểu muội đặt cho hắn, hiện tại Thiên Thần đã được gia chủ cho phép trở thành đệ tử Lâm gia trở thành một thành viên của Lâm gia.
Ánh mắt Lâm Thanh trở nên thâm thúy, sâu trong con ngươi ẩn ẩn có lệ mang hiện lên, nhưng thần sắc trên mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước nói:
- Tên gọi là Thiên Thần này, xem ra là hắn chuẩn bị muốn lưu lại Lâm gia lâu đây.
Tiêu Khoát gật nhẹ đầu nói:
- Đúng vậy! Đại sư huynh, Thiên Thần cũng là một vị vương giả, hơn nữa Lạc Phù biểu muội rất có hứng thú với hắn, có vẻ còn thích hắn, chuyên này đối với địa vị của Đại sư huynh...
Lâm Thanh phất phất tay cắt lời của Tiêu Khoát, hắn khẽ cười nói:
- Thời gian còn sớm, có lẽ không được bao lâu, hắn sẽ khôi phục ký ức, hắn. . . Nhất định sẽ rời đi Lâm gia.
Ngữ khí Lâm Thanh rất kiên định.
- Đại sư huynh, ngươi còn có thể bói toán sao? Biết rõ Thiên Thần nhất định sẽ rời đi?
Tiêu Khoát kinh ngạc nói.
Lâm Thanh phất phất tay nói:
- Tùy tiện đoán mà thôi, việc này ta đã biết rồi, ngươi lui ra đi!
- Vâng, Đại sư huynh!
Thần sắc Tiêu Khoát cung kính lui ra.
- Hừ - - !
Sau khi Tiêu Khoát rời đi, Lâm Thanh hừ nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra một tia lạnh lùng, hai mắt lăng lệ ác liệt như đao quang kiếm ảnh, bàn tay của hắn nắm chặt tạo thành quyền. Phịch một tiếng vang lớn, không khí đều bị bóp nát.
- Cha ta cho phép rồi, hôm nay ta sẽ dạy ngươi Võ Đạo nhập môn Vương cấp công pháp của Lâm gia chúng ta...
Bên ngoài gian phòng chỗ ở của Huyền Thiên, trong một cái sân, Lâm Lạc Phù ngồi đối diện nhau Huyền Thiên ước chừng năm mét. Lâm Lạc Phù nói: Cửu Hàn Sương Linh Công là Vương cấp thần công của Lâm gia, là một loại thủy hệ công pháp, không biết tư chất thủy thuộc tính của ngươi như thế nào. Bất quá ngươi đã là vương giả, bất luận công pháp gì dưới vương giả với ngươi đều tu luyện dễ dàng...
Vương cấp công pháp từ Võ Đạo nhập môn tu luyện, nhưng cảnh giới bất đồng từ thấp đến cao, lại không có khẩu quyết tu luyện. Trên cơ bản chia làm Võ Đạo Thiên, Tiên Thiên Thiên, Địa Giai Thiên, Thiên Giai Thiên, Vương Giả Thiên.
Thủy thuộc tính Huyền Thiên không xuất chúng, nhưng mà hắn đã là vương giả, tu luyện công pháp phía dưới vương giả cảnh không cần tư chất, giống với một con đường đã đào thành, mặc kệ nó khó hay dễ đào đều thông thuận nước.
Bởi vì con đường đã có sẵn, chỉ cần Huyền Thiên đi lên thì tu vi sẽ lên.
- Thiên hạ chi nhu không ai qua được nước, thủy hàn là băng, thủy....
Lâm Lạc Phù giảng Vũ Đạo Thiên Cửu Hàn Sương Linh Công cho Huyền Thiên nghe, Huyền Thiên tuy rằng mất trí nhớ nhưng mà trí nhớ hiện tại rất tốt, Lâm Lạc Phù đọc một lần, hắn đã nhớ rõ.
Lâm Lạc Phù nói:
- Trí nhớ của ngươi rất tốt, xem ra không cần ta nói lần thứ hai. Ngươi bây giờ bắt đầu tu luyện a, thân là vương giả, luyện thành Vũ Đạo Thiên Cửu Hàn Sương Linh Công tối đa nửa canh giờ là đủ rồi, chờ ngươi luyện thành, ta sẽ dạy ngươi Cửu Hàn Sương Linh Công Tiên Thiên Thiên.
Võ Đạo cảnh chủ yếu dùng Luyện Thể làm chủ, nhất là trước thất trọng.
Ngoại trừ lý luận Vũ Đạo Thiên của Cửu Hàn Sương Linh Công còn có một bộ võ học có thể tu luyện ra nội kình sương lạnh.
Huyền Thiên đứng lên, trong lòng lĩnh hội khẩu quyết tu luyện dựa theo chiêu thức võ học tu luyện.
Thân là vương giả, Huyền Thiên tu luyện động tác đương nhiên là tiêu chuẩn 100% nhưng mà trọn vẹn chiêu thức võ học xong, Huyền Thiên không có sinh ra một tí tẹo hàn sương nội kình.
Đừng nói nội kình, trong cơ thể ngay cả một tia hàn khí đều không có.
Huyền Thiên tiếp theo lại luyện lần thứ hai, kết quả còn không có, hắn lại luyện lần thứ ba, hàn khí vẫn không có.
Huyền Thiên một hơi tu luyện mười lần không có sinh ra một tia hàn khí, hàn sương nội kình đương nhiên là càng không có!
- Không đúng!
Lâm Lạc Phù ở một bên nhíu mày nói:
- Động tác của ngươi vô cùng tiêu chuẩn, thể chất chỉ thiếu thốn mộc thuộc tính, lại không thiếu thủy thuộc tính, như thế nào không có một chút hiệu quả của tu luyện Cửu Hàn Sương Linh Công?
Toàn bộ đệ tử Lâm gia cơ hồ toàn bộ cũng đã nhận định, Lâm Lạc Phù cùng Lâm Thanh sẽ kết làm phu phụ.
Trong mắt Lâm Thanh từ lâu đã coi Lâm Lạc Phù trở thành nữ nhân của mình, tuy rằng. . . Lâm Lạc Phù không thích hắn!
Mặc kệ Lâm Lạc Phù có thích hay không, Lâm Thanh một chút cũng không thèm để ý, hắn chỉ toan tính Lâm Hạo Thiên nhìn hắn như thế nào, chỉ cần hậu bối Lâm gia không có nam nhân thành vương giả, nghĩa tử hắn sớm muộn sẽ trở thành một phần tử chính thức của Lâm gia ngồi lên vị trí gia chủ.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hết thảy dựa theo phát triển bình thường, lấy Lâm Lạc Phù làm vợ, trở thành gia chủ Lâm gia có lẽ đều là nước chảy thành sông!
Bất quá!
Lâm Lạc Phù ngẫu nhiên có một ngày mang về một nam nhân hôn mê bất tỉnh để cho trong lòng Lâm Thanh sinh ra cảnh giác.
Nam nhân hôn mê bất tỉnh này lại còn là một vương giả, càng làm cho Lâm Thanh cảm thấy uy hiếp cực lớn.
Nếu như Lâm Lạc Phù ưa thích người nam nhân này, nếu như người nam nhân này đứng ở Lâm gia, mộng tưởng của Lâm Thanh sẽ tan thành bọt biển hết.
Vì thế Lâm Thanh vô cùng chú ý nhất cử nhất động của Huyền Thiên.
Một ngày một ngày đi qua, Huyền Thiên một mực hôn mê bất tỉnh mới khiến áp lực trong lòng Lâm Thanh dần dần nới lỏng một hơi.
Hôm nay thời gian trôi qua hơn hai tháng ngay cả Lâm Hạo Thiên đều cho rằng Huyền Thiên khó tỉnh lại, trong lòng Lâm Thanh xem như triệt để thả lỏng.
Hắn nhìn con cá bơi qua bơi lại trong hồ nước thanh tịnh, khóe miệng lộ ra mỉm cười, trong lòng vô cùng an bình.
Vẻ an bình này một mực bảo trì đến thời điểm Tiêu Khoát tới.
Lâm Thanh chậm rãi quay người, ánh mắt rơi vào Tiêu Khoát hỏi:
- Có tin tức gì cần nói không?
Tiêu Khoát nhíu nhíu mày, nói:
- Đại sư huynh, là tin xấu...
Nét vui vẻ trên khóe miệng Lâm Thanh dừng lại, thần sắc không thay đổi phất phất tay nói:
- Nói đi...
- Thiên Thần đã tỉnh!
Tiêu Khoát nói, rồi sợ Lâm Thanh không hiểu, lại giải thích:
- Thiên Thần chính là thanh y nam tử từ trên trời giáng xuống hôn mê bất tỉnh.
- Thiên Thần? Ngôi sao trên bầu trời, danh tự nghe kêu đó, tiếp đến thì sao?
Lâm Thanh hỏi:
- Hắn đến từ Vương Phẩm thế lực nào? Vì sao bị đánh từ phía trên xuống dưới?
Niên kỉ Huyền Thiên thoạt nhìn chừng hai mươi, thân là một gã vương giả, niên kỷ sẽ không vượt qua 35 tuổi!
Từ mấy chục không gian giới chỉ trên cổ Huyền Thiên mà xét thì thế lực sau lưng Huyền Thiên thực lực không thấp, ít nhất Vương Phẩm thế lực như Lâm gia vẫn còn không cầm mấy chục không gian giới chỉ cho một kẻ hậu bối.
Theo Lâm Thanh suy nghĩ, Huyền Thiên nhất định là có chuyện gì, mới bị người đánh từ trên cao xuống. Nếu hắn tỉnh lại có lẽ sẽ rời đi Lâm gia, như vậy khả năng gây uy hiếp với hắn phi thường nhỏ rồi.
Tiêu Khoát nói:
- Đại sư huynh, tên Thiên Thần này.... Hắn mất ký ức, đã quên chuyện trước kia, không nhớ rõ tên của mình, không nhớ rõ đến từ ở đâu, cái gì đều không nhớ rõ. Cái tên Thiên Thần là do Lạc Phù biểu muội đặt cho hắn, hiện tại Thiên Thần đã được gia chủ cho phép trở thành đệ tử Lâm gia trở thành một thành viên của Lâm gia.
Ánh mắt Lâm Thanh trở nên thâm thúy, sâu trong con ngươi ẩn ẩn có lệ mang hiện lên, nhưng thần sắc trên mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước nói:
- Tên gọi là Thiên Thần này, xem ra là hắn chuẩn bị muốn lưu lại Lâm gia lâu đây.
Tiêu Khoát gật nhẹ đầu nói:
- Đúng vậy! Đại sư huynh, Thiên Thần cũng là một vị vương giả, hơn nữa Lạc Phù biểu muội rất có hứng thú với hắn, có vẻ còn thích hắn, chuyên này đối với địa vị của Đại sư huynh...
Lâm Thanh phất phất tay cắt lời của Tiêu Khoát, hắn khẽ cười nói:
- Thời gian còn sớm, có lẽ không được bao lâu, hắn sẽ khôi phục ký ức, hắn. . . Nhất định sẽ rời đi Lâm gia.
Ngữ khí Lâm Thanh rất kiên định.
- Đại sư huynh, ngươi còn có thể bói toán sao? Biết rõ Thiên Thần nhất định sẽ rời đi?
Tiêu Khoát kinh ngạc nói.
Lâm Thanh phất phất tay nói:
- Tùy tiện đoán mà thôi, việc này ta đã biết rồi, ngươi lui ra đi!
- Vâng, Đại sư huynh!
Thần sắc Tiêu Khoát cung kính lui ra.
- Hừ - - !
Sau khi Tiêu Khoát rời đi, Lâm Thanh hừ nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra một tia lạnh lùng, hai mắt lăng lệ ác liệt như đao quang kiếm ảnh, bàn tay của hắn nắm chặt tạo thành quyền. Phịch một tiếng vang lớn, không khí đều bị bóp nát.
- Cha ta cho phép rồi, hôm nay ta sẽ dạy ngươi Võ Đạo nhập môn Vương cấp công pháp của Lâm gia chúng ta...
Bên ngoài gian phòng chỗ ở của Huyền Thiên, trong một cái sân, Lâm Lạc Phù ngồi đối diện nhau Huyền Thiên ước chừng năm mét. Lâm Lạc Phù nói: Cửu Hàn Sương Linh Công là Vương cấp thần công của Lâm gia, là một loại thủy hệ công pháp, không biết tư chất thủy thuộc tính của ngươi như thế nào. Bất quá ngươi đã là vương giả, bất luận công pháp gì dưới vương giả với ngươi đều tu luyện dễ dàng...
Vương cấp công pháp từ Võ Đạo nhập môn tu luyện, nhưng cảnh giới bất đồng từ thấp đến cao, lại không có khẩu quyết tu luyện. Trên cơ bản chia làm Võ Đạo Thiên, Tiên Thiên Thiên, Địa Giai Thiên, Thiên Giai Thiên, Vương Giả Thiên.
Thủy thuộc tính Huyền Thiên không xuất chúng, nhưng mà hắn đã là vương giả, tu luyện công pháp phía dưới vương giả cảnh không cần tư chất, giống với một con đường đã đào thành, mặc kệ nó khó hay dễ đào đều thông thuận nước.
Bởi vì con đường đã có sẵn, chỉ cần Huyền Thiên đi lên thì tu vi sẽ lên.
- Thiên hạ chi nhu không ai qua được nước, thủy hàn là băng, thủy....
Lâm Lạc Phù giảng Vũ Đạo Thiên Cửu Hàn Sương Linh Công cho Huyền Thiên nghe, Huyền Thiên tuy rằng mất trí nhớ nhưng mà trí nhớ hiện tại rất tốt, Lâm Lạc Phù đọc một lần, hắn đã nhớ rõ.
Lâm Lạc Phù nói:
- Trí nhớ của ngươi rất tốt, xem ra không cần ta nói lần thứ hai. Ngươi bây giờ bắt đầu tu luyện a, thân là vương giả, luyện thành Vũ Đạo Thiên Cửu Hàn Sương Linh Công tối đa nửa canh giờ là đủ rồi, chờ ngươi luyện thành, ta sẽ dạy ngươi Cửu Hàn Sương Linh Công Tiên Thiên Thiên.
Võ Đạo cảnh chủ yếu dùng Luyện Thể làm chủ, nhất là trước thất trọng.
Ngoại trừ lý luận Vũ Đạo Thiên của Cửu Hàn Sương Linh Công còn có một bộ võ học có thể tu luyện ra nội kình sương lạnh.
Huyền Thiên đứng lên, trong lòng lĩnh hội khẩu quyết tu luyện dựa theo chiêu thức võ học tu luyện.
Thân là vương giả, Huyền Thiên tu luyện động tác đương nhiên là tiêu chuẩn 100% nhưng mà trọn vẹn chiêu thức võ học xong, Huyền Thiên không có sinh ra một tí tẹo hàn sương nội kình.
Đừng nói nội kình, trong cơ thể ngay cả một tia hàn khí đều không có.
Huyền Thiên tiếp theo lại luyện lần thứ hai, kết quả còn không có, hắn lại luyện lần thứ ba, hàn khí vẫn không có.
Huyền Thiên một hơi tu luyện mười lần không có sinh ra một tia hàn khí, hàn sương nội kình đương nhiên là càng không có!
- Không đúng!
Lâm Lạc Phù ở một bên nhíu mày nói:
- Động tác của ngươi vô cùng tiêu chuẩn, thể chất chỉ thiếu thốn mộc thuộc tính, lại không thiếu thủy thuộc tính, như thế nào không có một chút hiệu quả của tu luyện Cửu Hàn Sương Linh Công?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.