Chương 379: Đệ tử Tiêu Diêu. (2)
EK
21/03/2014
- Hắc hắc hắc hắc - -
Tên võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng cười lạnh một tiếng, kiếm trong tay ra khỏi vỏ, mang theo hào quang chói mắ, cũng không nói bắt đầu, một kiếm đâm về phía Huyền Thiên.
Tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đâm vào ba thốn trước ngực Huyền Thiên, kiếm quang như sao băng đâm vào người Huyền Thiên.
Hoành Tiệm Vân ba người đều khoanh tay trước ngực, nhẹ nhõm nhìn qua hai người chiến đấu, tên võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng tốc độ cực nhanh, cũng không phải võ giả Tiên Thiên cảnh thất trọng có thể kịp phản ứng, trong mắt bọn họ thì bắt Huyền Thiên quá dễ dàng.
Khóe miệng Huyền Thiên nhếch lên, lộ ra nụ cười vui vẻ, tốc độ tên võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng này mặc dù nhanh, nhưng trong mắt kẻ thiên về tốc độ như Huyền Thiên thì chậm chạp tới đáng thương.
Ngay thời điểm mũi kiếm của đối phương cách lồng ngực một tấc xa, Huyền Thiên đã ra tay, "Trọng Nhạc Kiếm" sau lưng lập tức ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang chói mắt hiện ra, dùng tốc độ ánh sáng đâm tới.
Tốc độ của Huyền Thiên so với võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng kia nhanh hơn không chỉ mười lần.
Trong khoảng khắc đó, kiếm quang sáng chói chém vào thân thể võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng, một kiếm hai phần, chém thành hai khúc.
Mũi kiếm của đối phương còn cách ngực của Huyền Thiên một thốn, nhưng lại như cách xa tận chân trời, làm thế nào cũng không đâm vào người của Huyền Thiên được.
Tên võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng kia hóa thành một đạo hào quang, biến mất không thấy gì nữa, bị truyền tống ra khỏi "Mộng Huyễn Thần Cung", bao phục trên lưng của hắn biến mất, nhưng mà yêu hạch và linh thảo lại rơi xuống như mưa.
Trong Mộng Huyễn Thần Cung thù thu hoạch được thứ gì, sau khi tử vong thì sẽ rơi vào trong "Mộng Huyễn Thần Cung", không ai ngoại lệ cả.
- Cung sư đệ!
Chuyện này diễn ra với tốc độ ánh sáng, thần sắc Hoành Tiệm Vân ba người chấn động, thét lên kinh hãi!
"Trọng Nhạc Kiếm" lập tức cho vào bao, Huyền Thiên không để ý yêu hạch, linh thảo, dưới chân, ánh mắt nhìn qua Hoành Tiệm Minh ba người, nói:
- Cho các ngươi cơ hội cuối cùng, cút đi cho ta!
Sắc mặt tức giận của ba người biến thành tái nhợt, tuy Huyền Thiên một kiếm bổ đôi võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng, nhưng mà ba người còn lại có hai là Tiên Thiên cảnh cửu trọng, một Tiên Thiên cảnh thập trọng, lại bị một võ giả Tiên Thiên cảnh thất trọng bảo cút thì mới thấy lần đầu tiên.
Nhất là Hoành Tiệm Minh, năm nay gần mười tám, cũng đã bước vào Tiên Thiên cảnh thập trọng, trong võ giả cùng cảnh giới là tồn tại cao nhất, trong "Mộng Huyễn Thần Cung" cũng gần với võ giả nửa bước chân nguyên, mặc dù Huyền Thiên trong khoảnh khắc chém giết võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng, nhưng trong mắt Hoành Tiệm Minh vẫn là cặn bã, không được xem trọng.
Trong đệ tử Tiêu Diêu Kiếm Tông thì Hoành Tiệm Minh có địa vị siêu nhiên hơn nhiều đệ tử, thân phận tôn quý, kết quả nghe Huyền Thiên nói với giọng điệu coi rẻ, trong nội tâm lập tức giận dữ.
Âm thanh Hoành Tiệm Minh lạnh lùng nói:
- Xem ra còn có vài phần thực lực, trách không được trấn định như thế, đồng thời còn tự cho là đứng trên tất cả, vô tri đến cực điểm, hiện tại ngươi sẽ phải trả giá thê thảm vì sự vô tri của mình, Thái sư đệ, nên giáo huấn hắn, đừng một kiếm chém chết hắn, chậm rãi tra tấn hắn.
- Vâng, Hoành sư huynh!
Thái Khang Lai nói xong, hai mắt nhìn qua Huyền Thiên tràn đầy sát cơ.
Ánh mắt Huyền Thiên lạnh hơn, nếu đối phương không biết sống chết, vậy hắn chỉ có thể dùng thủ đoạn sắt máu dùng giết phản giết, bất luận là người nào muốn giết hắn phải trả giá bằng tính mạng.
Ánh mắt Huyền Thiên nhìn qua Thái Khang Lai làm hắn run sợ trong lòng, nhưng ý niệm sợ hãi bị hắn đè trong lòng, hắn là võ giả Tiên Thiên cảnh cửu trọng, trong cùng cảnh giới là cao thủ nhất lưu. Thực lực vượt qua xa võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng võ giả có thể so sánh, tuy Huyền Thiên có thể thuấn sát võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng. Nhưng mà dựa theo tốc độ thì thực lực biểu hiện ra tuyệt đối không làm Thái Khang Lai sợ.
Kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng như trăng, là một thanh huyền giai thượng phẩm bảo kiếm.
Bảo kiếm nơi tay, Thái Khang Lai tin tưởng tăng gấp đôi, thân ảnh như mũi tên, xông lên phía trước, bảo kiếm trong tay sáng ngời. Kiếm quang bắn ra trăm mét. Nhìn qua Huyền Thiên bổ tới một kiếm.
Huyền Thiên bắt chước làm theo, muốn chém giết đối thủ.
"Trọng Nhạc Kiếm" chém ra đạo kiếm quang vô cùng chói mắt, kiếm khí kịch liệt, trảm phá hư không vài trăm mét, hai đạo kiếm quang chém tới. Tiên Thiên chân khí của Huyền Thiên hiển nhiên muốn ngưng luyện một ít, kiếm quang uy lực càng lớn.
Thái Khang Lai kiếm quang chém tới bị "Trọng Nhạc Kiếm" đánh tan, trùng trùng điệp điệp chém tan kiếm khí huyền giai thượng phẩm bảo khí Thái Khang Lai.
Một kiếm này chém xuống, quan trọng hơn mười ngàn cân!
Tuy trên tay Thái Khang Lai cầm Huyền cấp thượng phẩm bảo kiếm, không đến mức bị một kiếm của Huyền Thiên chặt dứt, nhưng mà lực lượng không lớn. Nhưng mà toàn thân của hắn chấn động, bảo kiếm trong tay bay đi.
"Trọng Nhạc Kiếm" không chút khách khí chém thẳng xuống.
Thái Khang Lai lập tức hóa thành một đạo quang mang biến mất không thấy gì nữa, lại là một kiếm mất mạng, đồ vật thu được trong "Mộng Huyễn Thần Cung" lưu lại. Yêu hạch và linh thảo rơi đầy đất.
Thần sắc Hoành Tiệm Minh cùng Điền Lệ kinh hãi, cho tới giờ khắc này mới biết được Huyền Thiên đáng sợ như thế, lúc trước khinh thường Huyền Thiên là vô tri cỡ nào.
Hoành Tiệm Minh khiếp sợ, nhưng nhiều hơn là tức giận, bọn họ trong "Mộng Huyễn Thần Cung" chuyên chém giết võ giả lạc đàn, không có mười cũng có bảy tám, đều căn cứ vào tu vi và bối cảnh mà ra tay.
Nhưng mà hiện giờ bị chém chết hai người, sớm biết như thế, lúc trước không cần làm cái gì, bốn người cùng xông lên làm thịt đối thủ.
Hiện tại nghĩ như thế, đã trễ, bốn đệ tử Tiêu Diêu Kiếm Tông chỉ còn lại Hoành Tiệm Minh cùng Điền Lệ, hai người chết đi bị truyền tống ra khỏi "Mộng Huyễn Thần Cung", đã vào không được.
Hoành Tiệm Minh vẫn còn khiếp sợ, một đạo kiếm quang sáng ngời đâm vào cổ của hắn.
Chuyện này đã hai lần, không thể có lần thứ ba.
Huyền Thiên đã cho đối phương hai cơ hội, nhưng mà đối phương muốn đưa hắn vào chỗ chết, trong nội tâm Huyền Thiên cũng tức giận, quyết không cho đối thủ cơ hội thứ ba, chủ động tiến công, chém về phía Hoành Tiệm Minh.
Trong nội tâm Hoành Tiệm Minh giận dữ, nghĩ thầm lão tử đúng là lửa giận công tâm, nên chậm rãi tra tấn ngươi tới chết, không ngờ lại vội vã đi tới chịu chết.
Chân Lôi Kiếm Quyết - -
Hoành Tiệm Minh một kiếm đánh ra, một tiếng ầm vang, trên bầu trời vang lên âm thanh như sấm sét, một đạo lôi điện to như nắm tay trong lúc này đánh xuống, rơi vào trên mũi kiếm Hoành Tiệm Minh.
Lôi điện cùng Tiên Thiên chân khí dung hợp, hóa thành một đạo lôi đình kiếm quang, đâm vào mũi kiêm của Huyền Thiên .
Điền Lệ cũng quát lên một tiếng, kiếm quang như nước chấn động, chồng chất đâm về phía Huyền Thiên.
Tuy không sợ kiếm quang lôi đình của Hoành Tiệm Minh, nhưng hai bảo kiếm bảo khí Huyền cấp thượng phẩm tạo thành uy hiếp trí mạng với Huyền Thiên, đồng thời đối mặt với hai người vô cùng liên thủ công kích.
Tên võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng cười lạnh một tiếng, kiếm trong tay ra khỏi vỏ, mang theo hào quang chói mắ, cũng không nói bắt đầu, một kiếm đâm về phía Huyền Thiên.
Tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đâm vào ba thốn trước ngực Huyền Thiên, kiếm quang như sao băng đâm vào người Huyền Thiên.
Hoành Tiệm Vân ba người đều khoanh tay trước ngực, nhẹ nhõm nhìn qua hai người chiến đấu, tên võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng tốc độ cực nhanh, cũng không phải võ giả Tiên Thiên cảnh thất trọng có thể kịp phản ứng, trong mắt bọn họ thì bắt Huyền Thiên quá dễ dàng.
Khóe miệng Huyền Thiên nhếch lên, lộ ra nụ cười vui vẻ, tốc độ tên võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng này mặc dù nhanh, nhưng trong mắt kẻ thiên về tốc độ như Huyền Thiên thì chậm chạp tới đáng thương.
Ngay thời điểm mũi kiếm của đối phương cách lồng ngực một tấc xa, Huyền Thiên đã ra tay, "Trọng Nhạc Kiếm" sau lưng lập tức ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang chói mắt hiện ra, dùng tốc độ ánh sáng đâm tới.
Tốc độ của Huyền Thiên so với võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng kia nhanh hơn không chỉ mười lần.
Trong khoảng khắc đó, kiếm quang sáng chói chém vào thân thể võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng, một kiếm hai phần, chém thành hai khúc.
Mũi kiếm của đối phương còn cách ngực của Huyền Thiên một thốn, nhưng lại như cách xa tận chân trời, làm thế nào cũng không đâm vào người của Huyền Thiên được.
Tên võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng kia hóa thành một đạo hào quang, biến mất không thấy gì nữa, bị truyền tống ra khỏi "Mộng Huyễn Thần Cung", bao phục trên lưng của hắn biến mất, nhưng mà yêu hạch và linh thảo lại rơi xuống như mưa.
Trong Mộng Huyễn Thần Cung thù thu hoạch được thứ gì, sau khi tử vong thì sẽ rơi vào trong "Mộng Huyễn Thần Cung", không ai ngoại lệ cả.
- Cung sư đệ!
Chuyện này diễn ra với tốc độ ánh sáng, thần sắc Hoành Tiệm Vân ba người chấn động, thét lên kinh hãi!
"Trọng Nhạc Kiếm" lập tức cho vào bao, Huyền Thiên không để ý yêu hạch, linh thảo, dưới chân, ánh mắt nhìn qua Hoành Tiệm Minh ba người, nói:
- Cho các ngươi cơ hội cuối cùng, cút đi cho ta!
Sắc mặt tức giận của ba người biến thành tái nhợt, tuy Huyền Thiên một kiếm bổ đôi võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng, nhưng mà ba người còn lại có hai là Tiên Thiên cảnh cửu trọng, một Tiên Thiên cảnh thập trọng, lại bị một võ giả Tiên Thiên cảnh thất trọng bảo cút thì mới thấy lần đầu tiên.
Nhất là Hoành Tiệm Minh, năm nay gần mười tám, cũng đã bước vào Tiên Thiên cảnh thập trọng, trong võ giả cùng cảnh giới là tồn tại cao nhất, trong "Mộng Huyễn Thần Cung" cũng gần với võ giả nửa bước chân nguyên, mặc dù Huyền Thiên trong khoảnh khắc chém giết võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng, nhưng trong mắt Hoành Tiệm Minh vẫn là cặn bã, không được xem trọng.
Trong đệ tử Tiêu Diêu Kiếm Tông thì Hoành Tiệm Minh có địa vị siêu nhiên hơn nhiều đệ tử, thân phận tôn quý, kết quả nghe Huyền Thiên nói với giọng điệu coi rẻ, trong nội tâm lập tức giận dữ.
Âm thanh Hoành Tiệm Minh lạnh lùng nói:
- Xem ra còn có vài phần thực lực, trách không được trấn định như thế, đồng thời còn tự cho là đứng trên tất cả, vô tri đến cực điểm, hiện tại ngươi sẽ phải trả giá thê thảm vì sự vô tri của mình, Thái sư đệ, nên giáo huấn hắn, đừng một kiếm chém chết hắn, chậm rãi tra tấn hắn.
- Vâng, Hoành sư huynh!
Thái Khang Lai nói xong, hai mắt nhìn qua Huyền Thiên tràn đầy sát cơ.
Ánh mắt Huyền Thiên lạnh hơn, nếu đối phương không biết sống chết, vậy hắn chỉ có thể dùng thủ đoạn sắt máu dùng giết phản giết, bất luận là người nào muốn giết hắn phải trả giá bằng tính mạng.
Ánh mắt Huyền Thiên nhìn qua Thái Khang Lai làm hắn run sợ trong lòng, nhưng ý niệm sợ hãi bị hắn đè trong lòng, hắn là võ giả Tiên Thiên cảnh cửu trọng, trong cùng cảnh giới là cao thủ nhất lưu. Thực lực vượt qua xa võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng võ giả có thể so sánh, tuy Huyền Thiên có thể thuấn sát võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng. Nhưng mà dựa theo tốc độ thì thực lực biểu hiện ra tuyệt đối không làm Thái Khang Lai sợ.
Kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng như trăng, là một thanh huyền giai thượng phẩm bảo kiếm.
Bảo kiếm nơi tay, Thái Khang Lai tin tưởng tăng gấp đôi, thân ảnh như mũi tên, xông lên phía trước, bảo kiếm trong tay sáng ngời. Kiếm quang bắn ra trăm mét. Nhìn qua Huyền Thiên bổ tới một kiếm.
Huyền Thiên bắt chước làm theo, muốn chém giết đối thủ.
"Trọng Nhạc Kiếm" chém ra đạo kiếm quang vô cùng chói mắt, kiếm khí kịch liệt, trảm phá hư không vài trăm mét, hai đạo kiếm quang chém tới. Tiên Thiên chân khí của Huyền Thiên hiển nhiên muốn ngưng luyện một ít, kiếm quang uy lực càng lớn.
Thái Khang Lai kiếm quang chém tới bị "Trọng Nhạc Kiếm" đánh tan, trùng trùng điệp điệp chém tan kiếm khí huyền giai thượng phẩm bảo khí Thái Khang Lai.
Một kiếm này chém xuống, quan trọng hơn mười ngàn cân!
Tuy trên tay Thái Khang Lai cầm Huyền cấp thượng phẩm bảo kiếm, không đến mức bị một kiếm của Huyền Thiên chặt dứt, nhưng mà lực lượng không lớn. Nhưng mà toàn thân của hắn chấn động, bảo kiếm trong tay bay đi.
"Trọng Nhạc Kiếm" không chút khách khí chém thẳng xuống.
Thái Khang Lai lập tức hóa thành một đạo quang mang biến mất không thấy gì nữa, lại là một kiếm mất mạng, đồ vật thu được trong "Mộng Huyễn Thần Cung" lưu lại. Yêu hạch và linh thảo rơi đầy đất.
Thần sắc Hoành Tiệm Minh cùng Điền Lệ kinh hãi, cho tới giờ khắc này mới biết được Huyền Thiên đáng sợ như thế, lúc trước khinh thường Huyền Thiên là vô tri cỡ nào.
Hoành Tiệm Minh khiếp sợ, nhưng nhiều hơn là tức giận, bọn họ trong "Mộng Huyễn Thần Cung" chuyên chém giết võ giả lạc đàn, không có mười cũng có bảy tám, đều căn cứ vào tu vi và bối cảnh mà ra tay.
Nhưng mà hiện giờ bị chém chết hai người, sớm biết như thế, lúc trước không cần làm cái gì, bốn người cùng xông lên làm thịt đối thủ.
Hiện tại nghĩ như thế, đã trễ, bốn đệ tử Tiêu Diêu Kiếm Tông chỉ còn lại Hoành Tiệm Minh cùng Điền Lệ, hai người chết đi bị truyền tống ra khỏi "Mộng Huyễn Thần Cung", đã vào không được.
Hoành Tiệm Minh vẫn còn khiếp sợ, một đạo kiếm quang sáng ngời đâm vào cổ của hắn.
Chuyện này đã hai lần, không thể có lần thứ ba.
Huyền Thiên đã cho đối phương hai cơ hội, nhưng mà đối phương muốn đưa hắn vào chỗ chết, trong nội tâm Huyền Thiên cũng tức giận, quyết không cho đối thủ cơ hội thứ ba, chủ động tiến công, chém về phía Hoành Tiệm Minh.
Trong nội tâm Hoành Tiệm Minh giận dữ, nghĩ thầm lão tử đúng là lửa giận công tâm, nên chậm rãi tra tấn ngươi tới chết, không ngờ lại vội vã đi tới chịu chết.
Chân Lôi Kiếm Quyết - -
Hoành Tiệm Minh một kiếm đánh ra, một tiếng ầm vang, trên bầu trời vang lên âm thanh như sấm sét, một đạo lôi điện to như nắm tay trong lúc này đánh xuống, rơi vào trên mũi kiếm Hoành Tiệm Minh.
Lôi điện cùng Tiên Thiên chân khí dung hợp, hóa thành một đạo lôi đình kiếm quang, đâm vào mũi kiêm của Huyền Thiên .
Điền Lệ cũng quát lên một tiếng, kiếm quang như nước chấn động, chồng chất đâm về phía Huyền Thiên.
Tuy không sợ kiếm quang lôi đình của Hoành Tiệm Minh, nhưng hai bảo kiếm bảo khí Huyền cấp thượng phẩm tạo thành uy hiếp trí mạng với Huyền Thiên, đồng thời đối mặt với hai người vô cùng liên thủ công kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.