Chương 289: Điên cuồng giết chóc. (1)
EK
06/03/2014
Vũ Chấn Khôn kỳ quái nhìn Long Tử Nghiên, hiển nhiên đối với việc nàng
biết rõ tin tức về Luyện Huyết Giáo như vậy có chút kinh ngạc.
Huyền Thiên giải thích nói:
- Tử nhi từng bị Luyện Huyết Tà Giáo đuổi giết, cho nên có chút hiểu rõ.
Vũ Chấn Khôn nhìn Huyền Thiên nói:
- Tầm Huyết Châu này của ngươi là từ đâu có?
Huyền Thiên Đạo:
- Lần trước trên người rời khỏi gia tộc quay về tông môn, ở một nơi cách nơi này chừng trăm dặm đệ tử giết Quỷ Ảnh Kiếm Khách, từ trên người hắn lấy được, chẳng lẽ Quỷ Ảnh Kiếm Khách là người của Luyện Huyết Tà Giáo sao?
Long Tử Nghiên gật đầu nói:
- Nhất định là như vẩy rồi, hơn nữa, thân phận đặc thù, Luyện Huyết Tà Giáo mỗi một cứ điểm ít nhất đều là cao thủ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ chưởng quản, nếu là Tầm Huyết Châu Huyền cấp, cũng chỉ có cao thủ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ mới có được, ngươi lần trước quay về tông môn có thể đánh chết Quỷ Ảnh Kiếm Khách, tu vi của hắn khẳng định không phải Tiên Thiên cảnh hậu kỳ.
- Đệ tử hiểu được... !
Nghi vấn trong đầu Huyền Thiên liền thông suốt.
Huyền Thiên nói:
- Bắt đi mấy vị sư đệ đúng là người của Luyện Huyết Tà Giáo. Quỷ Ảnh Kiếm Khách hiển nhiên là nhi tử của một vị đại nhân vật Luyện Huyết Tà Giáo, bị đệ tử giết, nhưng lúc ấy ba vị sư đệ đang nhận nhiệm vụ tông môn đuổi giết Quỷ Ảnh Kiếm Khách, cho nên, đệ tử đưa đầu Quỷ Ảnh Kiếm Khách cho bọn họ, bọn họ hoàn thành nhiệm vụ đuổi giết Quỷ Ảnh Kiếm Khách tất cả mọi người biết rõ, Quỷ Ảnh Kiếm Khách là ba người bọn hắn giết, người của Luyện Huyết Tà Giáo hiển nhiên cũng cho rằng như vậy, vậy nên mới bắt bọn họ... Đây là do đệ tử gây họa, lại khiến ba người kia bị hại, đệ tử... Đều tại đệ tử.
Vũ Chấn Khôn nói:
- Hoàng Thiên, tự trách cũng không phải cách giải quyết vấn đề, nếu Tầm Huyết Châu này chỉ có trên người nhân vật trọng yếu mới có, cao thủ Luyện Huyết Tà Giáo ở phụ cận có thể là thủ lĩnh của cứ điểm Luyện Huyết Tà Giáo trong Thần Đao vương triều, nếu Quỷ Ảnh Kiếm Khách là bị đuổi giết ở phụ cận, ba người kia có nhiều khả năng đã bị bắt vào cứ điểm, người Đặng gia biến mất không thấy gì nữa, nơi này cách Nam Dã Trấn chỉ trăm dặm, khẳng định có quan hệ, có Tầm Huyết Châu nơi tay, tìm được cao thủ của Luyện Huyết Tà Giáo, vậy thì ba người kia và nơi hạ lạc của Đặng gia đều sẽ có manh mối rồi.
Huyền Thiên lập tức tỉnh lại, nói:
- Tốt, chuyện đã phát sinh, đệ tử cũng sẽ không oán trời trách đất, tận hết sức lực cũng phải cứu mấy sư đệ ra.
Vũ Chấn Khôn ở phụ cận lưu lại ấn ký bí mật của Thiên Kiếm Tông, sau đó, liền theo theo phương hướng Tầm Huyết Châu chỉ mà đi.
Mỗi khi đi 300~400m, Vũ Chấn Khôn đều lưu lại ấn ký.
Đi như thế hơn ba nghìn mét, hào quang của Tầm Huyết Châu càng ngày càng thịnh.
Khi hào quang của Tầm Huyết Châu càng ngày càng thịnh, cơ hồ bao trùm toàn bộ hạt châu thì Long Tử Nghiên nói:
- Nơi này là vị trí một viên Tầm Huyết Châu khác, thật sự là kỳ quái, sao lại không thấy bóng dáng, chẳng lẽ người nọ ở trong lòng đất sao?
Vũ Chấn Khôn cảm xúc hơi có vẻ hưng phấn, nói:
- Nếu là ở lòng đất vậy thì nơi này rất có khả năng là một cứ điểm của Luyện Huyết Tà Giáo, tìm ở phụ cận một chút, có người hoạt động nhất định sẽ lưu lại dấu vết.
Mấy người bắt đầu tìm tòi, khi phạm vi tìm tòi đạt đến bán kinh 500m thì dưới một ngọn núi ở phương Bắc phát hiện không ít dấu chân, quả nhiên là có người thường xuyên ra vào.
Vũ Chấn Khôn với tư cách là trưởng lão thủ tọa Võ Kỹ Các của Thiên Kiếm Tông, một thân thực lực không thể nghi ngờ, trong cùng cảnh giới căn bản là tồn tại vô địch, mặc dù cùng là cao thủ Tiên Thiên cảnh thập trọng thì cũng chiến thắng dễ dàng.
Luyện Huyết Tà Giáo tuy rằng là quái vật khổng lồ, tùy tiện một Phân đường đều có thể khiến toàn bộ tứ đại tông môn của Thần Đao vương triều bị diệt, nhưng Thần Châu đại địa rộng lớn vô biên, vương triều như Thần Đao vương triều nhiều như sao đầy trời.
Chỉ riêng Bắc Vực đã có mười tám châu, Ngạo Châu là một trong mười tám châu Bắc Vực, có mười bảy vương triều, vương triều thượng phẩm ba cái, trung phẩm năm cái, hạ phẩm chín cái, Thần Đao vương triều chính là một vương triều hạ phẩm trong Ngạo Châu.
Tổng bộ Luyện Huyết Tà Giáo ở Hải Ngoại Ma Vực phía đông Thần Châu, tuy rằng Bắc Vực là tổng bộ của nó ở Thần Châu đại địa, nhưng Đông Vực mới là căn bản của Luyện Huyết Tà Giáo.
Chỉ một Bắc Vực đã có nhiều vương triều như vậy, Bắc Vực và Đông Vực cộng lại số lượng càng nhiều đến bảy tám trăm, Luyện Huyết Tà Giáo mặc dù cường đại, nhưng cũng không phải bỏ qua đại bản doanh ở Hải Ngoại Ma Vực, toàn bộ xâm lấn, cũng không cách nào mỗi một vương triều đều phái tới cường giả Địa giai cảnh.
Huống chi cao tầng Luyện Huyết Tà Giáo còn phải tranh đấu với Thiên Tinh Các, sẽ không tùy tiện lộ diện, nếu không tất sẽ bị cường giả siêu cấp của Thiên Tinh Các đuổi giết. Toàn bộ hoạt động của Luyện Huyết Tà Giáo đều chỉ có thể bí mật tiến hành ở chỗ tối. Các cứ điểm ở trong vương triều không có khả năng đầu nhập quá nhiều thực lực.
Chỉ cần không phải cường giả Địa giai cảnh thì Vũ Chấn Khôn cũng không chút sợ hãi. Cho nên hắn chỉ để lại một ám hiệu bí mật, cũng không có quay về tông môn cầu viện.
Tầm Huyết Châu có thể cảm ứng giúp nhau, chủ nhân viên Tầm Huyết Châu khác thấy Tầm Huyết Châu vô cớ sáng lên, cũng sẽ cảnh giác. Từ Nam Dã Huyện phản hồi Thiên Kiếm Tông nhanh nhất cũng phải ba ngày, đến lúc đó cho dù cưỡi Kim Nhãn Thanh Điêu tới thì cũng đã muộn, có thể người Luyện Huyết Tà Giáo đã sớm đi không còn một mống rồi.
Vũ Chấn Khôn tài cao mật lớn, hơn nữa, thực lực Huyền Thiên cũng không thấp, cùng Long Tử Nghiên tự bảo vệ mình có thừa, vậy nên hắn liền muốn mang theo hai người, một mẻ hốt gọn cứ điểm Luyện Huyết Tà Giáo này.
Theo dấu chân, ba người đã tìm được một sơn động bí mật dưới chấn ngọn núi, ánh sáng tiến vào trong sơn động 4- 5m, đằng sau là một mảnh đen kịt.
Cửa vào sơn động này cách nơi vừa rồi Tầm Huyết Châu phát sáng rực rỡ chỉ chừng năm trăm thước, xem ra dưới nền đất này hiển nhiên có không ít thông đạo.
Vũ Chấn Khôn hiển nhiên là người từng trải, hắn cẩn thận kiểm tra bốn phía thông đạo một lần, xác nhận không có cơ quan, sau đó nhặt lên không ít cục đá trên mặt đất đi vào trong sơn động.
Huyền Thiên và Long Tử Nghiên đi theo sau lưng Vũ Chấn Khôn chừng 2m.
Ba người bước chân nhẹ vô cùng, không phát ra tiếng vang gì.
Đi đến biên giới sơn động, Vũ Chấn Khôn cong ngón búng ra, một cục đá nổ bắn ra, đánh lên mặt đất phía trước, lực lượng cường đại khiến cục đá trực tiếp xuyên thấu mặt đất, cắm vào bên dưới, xác nhận phía trước là thực địa liền tiếp tục đi thẳng về phía trước.
- Khẩu lệnh!
Tiến vào trong sơn động ước 10m đột nhiên, phía trước hơi nghiêng, vang lên một thanh âm.
Trong sơn động ánh sáng không đủ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn được tầm 20m, vị trí thanh âm kia vang lên vẫn còn ở ngoài 20m nên không cách nào thấy rõ.
Huyền Thiên giải thích nói:
- Tử nhi từng bị Luyện Huyết Tà Giáo đuổi giết, cho nên có chút hiểu rõ.
Vũ Chấn Khôn nhìn Huyền Thiên nói:
- Tầm Huyết Châu này của ngươi là từ đâu có?
Huyền Thiên Đạo:
- Lần trước trên người rời khỏi gia tộc quay về tông môn, ở một nơi cách nơi này chừng trăm dặm đệ tử giết Quỷ Ảnh Kiếm Khách, từ trên người hắn lấy được, chẳng lẽ Quỷ Ảnh Kiếm Khách là người của Luyện Huyết Tà Giáo sao?
Long Tử Nghiên gật đầu nói:
- Nhất định là như vẩy rồi, hơn nữa, thân phận đặc thù, Luyện Huyết Tà Giáo mỗi một cứ điểm ít nhất đều là cao thủ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ chưởng quản, nếu là Tầm Huyết Châu Huyền cấp, cũng chỉ có cao thủ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ mới có được, ngươi lần trước quay về tông môn có thể đánh chết Quỷ Ảnh Kiếm Khách, tu vi của hắn khẳng định không phải Tiên Thiên cảnh hậu kỳ.
- Đệ tử hiểu được... !
Nghi vấn trong đầu Huyền Thiên liền thông suốt.
Huyền Thiên nói:
- Bắt đi mấy vị sư đệ đúng là người của Luyện Huyết Tà Giáo. Quỷ Ảnh Kiếm Khách hiển nhiên là nhi tử của một vị đại nhân vật Luyện Huyết Tà Giáo, bị đệ tử giết, nhưng lúc ấy ba vị sư đệ đang nhận nhiệm vụ tông môn đuổi giết Quỷ Ảnh Kiếm Khách, cho nên, đệ tử đưa đầu Quỷ Ảnh Kiếm Khách cho bọn họ, bọn họ hoàn thành nhiệm vụ đuổi giết Quỷ Ảnh Kiếm Khách tất cả mọi người biết rõ, Quỷ Ảnh Kiếm Khách là ba người bọn hắn giết, người của Luyện Huyết Tà Giáo hiển nhiên cũng cho rằng như vậy, vậy nên mới bắt bọn họ... Đây là do đệ tử gây họa, lại khiến ba người kia bị hại, đệ tử... Đều tại đệ tử.
Vũ Chấn Khôn nói:
- Hoàng Thiên, tự trách cũng không phải cách giải quyết vấn đề, nếu Tầm Huyết Châu này chỉ có trên người nhân vật trọng yếu mới có, cao thủ Luyện Huyết Tà Giáo ở phụ cận có thể là thủ lĩnh của cứ điểm Luyện Huyết Tà Giáo trong Thần Đao vương triều, nếu Quỷ Ảnh Kiếm Khách là bị đuổi giết ở phụ cận, ba người kia có nhiều khả năng đã bị bắt vào cứ điểm, người Đặng gia biến mất không thấy gì nữa, nơi này cách Nam Dã Trấn chỉ trăm dặm, khẳng định có quan hệ, có Tầm Huyết Châu nơi tay, tìm được cao thủ của Luyện Huyết Tà Giáo, vậy thì ba người kia và nơi hạ lạc của Đặng gia đều sẽ có manh mối rồi.
Huyền Thiên lập tức tỉnh lại, nói:
- Tốt, chuyện đã phát sinh, đệ tử cũng sẽ không oán trời trách đất, tận hết sức lực cũng phải cứu mấy sư đệ ra.
Vũ Chấn Khôn ở phụ cận lưu lại ấn ký bí mật của Thiên Kiếm Tông, sau đó, liền theo theo phương hướng Tầm Huyết Châu chỉ mà đi.
Mỗi khi đi 300~400m, Vũ Chấn Khôn đều lưu lại ấn ký.
Đi như thế hơn ba nghìn mét, hào quang của Tầm Huyết Châu càng ngày càng thịnh.
Khi hào quang của Tầm Huyết Châu càng ngày càng thịnh, cơ hồ bao trùm toàn bộ hạt châu thì Long Tử Nghiên nói:
- Nơi này là vị trí một viên Tầm Huyết Châu khác, thật sự là kỳ quái, sao lại không thấy bóng dáng, chẳng lẽ người nọ ở trong lòng đất sao?
Vũ Chấn Khôn cảm xúc hơi có vẻ hưng phấn, nói:
- Nếu là ở lòng đất vậy thì nơi này rất có khả năng là một cứ điểm của Luyện Huyết Tà Giáo, tìm ở phụ cận một chút, có người hoạt động nhất định sẽ lưu lại dấu vết.
Mấy người bắt đầu tìm tòi, khi phạm vi tìm tòi đạt đến bán kinh 500m thì dưới một ngọn núi ở phương Bắc phát hiện không ít dấu chân, quả nhiên là có người thường xuyên ra vào.
Vũ Chấn Khôn với tư cách là trưởng lão thủ tọa Võ Kỹ Các của Thiên Kiếm Tông, một thân thực lực không thể nghi ngờ, trong cùng cảnh giới căn bản là tồn tại vô địch, mặc dù cùng là cao thủ Tiên Thiên cảnh thập trọng thì cũng chiến thắng dễ dàng.
Luyện Huyết Tà Giáo tuy rằng là quái vật khổng lồ, tùy tiện một Phân đường đều có thể khiến toàn bộ tứ đại tông môn của Thần Đao vương triều bị diệt, nhưng Thần Châu đại địa rộng lớn vô biên, vương triều như Thần Đao vương triều nhiều như sao đầy trời.
Chỉ riêng Bắc Vực đã có mười tám châu, Ngạo Châu là một trong mười tám châu Bắc Vực, có mười bảy vương triều, vương triều thượng phẩm ba cái, trung phẩm năm cái, hạ phẩm chín cái, Thần Đao vương triều chính là một vương triều hạ phẩm trong Ngạo Châu.
Tổng bộ Luyện Huyết Tà Giáo ở Hải Ngoại Ma Vực phía đông Thần Châu, tuy rằng Bắc Vực là tổng bộ của nó ở Thần Châu đại địa, nhưng Đông Vực mới là căn bản của Luyện Huyết Tà Giáo.
Chỉ một Bắc Vực đã có nhiều vương triều như vậy, Bắc Vực và Đông Vực cộng lại số lượng càng nhiều đến bảy tám trăm, Luyện Huyết Tà Giáo mặc dù cường đại, nhưng cũng không phải bỏ qua đại bản doanh ở Hải Ngoại Ma Vực, toàn bộ xâm lấn, cũng không cách nào mỗi một vương triều đều phái tới cường giả Địa giai cảnh.
Huống chi cao tầng Luyện Huyết Tà Giáo còn phải tranh đấu với Thiên Tinh Các, sẽ không tùy tiện lộ diện, nếu không tất sẽ bị cường giả siêu cấp của Thiên Tinh Các đuổi giết. Toàn bộ hoạt động của Luyện Huyết Tà Giáo đều chỉ có thể bí mật tiến hành ở chỗ tối. Các cứ điểm ở trong vương triều không có khả năng đầu nhập quá nhiều thực lực.
Chỉ cần không phải cường giả Địa giai cảnh thì Vũ Chấn Khôn cũng không chút sợ hãi. Cho nên hắn chỉ để lại một ám hiệu bí mật, cũng không có quay về tông môn cầu viện.
Tầm Huyết Châu có thể cảm ứng giúp nhau, chủ nhân viên Tầm Huyết Châu khác thấy Tầm Huyết Châu vô cớ sáng lên, cũng sẽ cảnh giác. Từ Nam Dã Huyện phản hồi Thiên Kiếm Tông nhanh nhất cũng phải ba ngày, đến lúc đó cho dù cưỡi Kim Nhãn Thanh Điêu tới thì cũng đã muộn, có thể người Luyện Huyết Tà Giáo đã sớm đi không còn một mống rồi.
Vũ Chấn Khôn tài cao mật lớn, hơn nữa, thực lực Huyền Thiên cũng không thấp, cùng Long Tử Nghiên tự bảo vệ mình có thừa, vậy nên hắn liền muốn mang theo hai người, một mẻ hốt gọn cứ điểm Luyện Huyết Tà Giáo này.
Theo dấu chân, ba người đã tìm được một sơn động bí mật dưới chấn ngọn núi, ánh sáng tiến vào trong sơn động 4- 5m, đằng sau là một mảnh đen kịt.
Cửa vào sơn động này cách nơi vừa rồi Tầm Huyết Châu phát sáng rực rỡ chỉ chừng năm trăm thước, xem ra dưới nền đất này hiển nhiên có không ít thông đạo.
Vũ Chấn Khôn hiển nhiên là người từng trải, hắn cẩn thận kiểm tra bốn phía thông đạo một lần, xác nhận không có cơ quan, sau đó nhặt lên không ít cục đá trên mặt đất đi vào trong sơn động.
Huyền Thiên và Long Tử Nghiên đi theo sau lưng Vũ Chấn Khôn chừng 2m.
Ba người bước chân nhẹ vô cùng, không phát ra tiếng vang gì.
Đi đến biên giới sơn động, Vũ Chấn Khôn cong ngón búng ra, một cục đá nổ bắn ra, đánh lên mặt đất phía trước, lực lượng cường đại khiến cục đá trực tiếp xuyên thấu mặt đất, cắm vào bên dưới, xác nhận phía trước là thực địa liền tiếp tục đi thẳng về phía trước.
- Khẩu lệnh!
Tiến vào trong sơn động ước 10m đột nhiên, phía trước hơi nghiêng, vang lên một thanh âm.
Trong sơn động ánh sáng không đủ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn được tầm 20m, vị trí thanh âm kia vang lên vẫn còn ở ngoài 20m nên không cách nào thấy rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.