Chương 750: Duy Ngã Bất Biến. (2)
EK
24/03/2014
Từ vài trăm mét lúc ban đầu, đến bây giờ sắp tới gần trăm mét.
Đối với cường giả Địa giai cảnh hậu kỳ thì khoảng cách trăm mét gần như không tồn tại, Huyền Thiên chém kiếm quang không chỉ có thể chém nát kiếm quang vô hình, còn có thể uy hiếp tới an toàn của Nguyệt Hạm Tích.
- Rất tốt! Huyền Thiên, ngươi là người đầu tiên có tu vi Địa giai cảnh tiếp được Phong Vũ Phiêu Phiêu, nhưng ngươi còn không có hy vọng thắng, Đệ Nhất Công Tử vĩ đại vượt qua xa tưởng tượng của ngươi, uy lực Phong Chi Kiếm Pháp không chỉ có như vậy, đây chỉ là tập thể dục mà thôi
Nguyệt Hạm Tích đang múa phát ra âm thanh dễ nghe.
Cho dù biết rõ Phong Chi Kiếm Pháp hay không biết rõ Phong Chi Kiếm Pháp , chiến đấu đến bây giờ không có người nào không rõ ràng, Nguyệt Hạm Tích thi triển Phong Chi Kiếm Pháp hết sức lợi hại, ngay cả Huyền Thiên đều bị áp chế.
Thế nhưng mà nghe Nguyệt Hạm Tích nói hiện tại mới là tập thể dục, Phong Chi Kiếm Pháp lợi hại hơn còn ở phía sau, tất cả mọi người khiếp sợ, tập thể dục cũng có thể áp chê Huyền Thiên, chính thức Phong Chi Kiếm Pháp còn khủng bố tới mức nào?
- Phong Chi Hỗn Loạn!
Ngay thời điểm người xem đang khiếp sợ, Nguyệt Hạm Tích đã nói ra bốn chữ này.
Nguyệt Hạm Tích nhẹ nhàng dừng múa lại, trong tay nàng Thiên cấp bảo kiếm cũng gia tốc.
Trong sân rộng, gió nhẹ lập tức biến thành cuồng phong!
XIU....XIU... XIU....XIU... XÍU...UU!...
Trong nháy mắt vô số tiếng xé gió vang lên, Nguyệt Hạm Tích bổ kiếm quang tới trước.
Hư không trước mặt của nàng vặn vẹo, khắp nơi đều là dấu vết hư không, những dấu vết hư không này không còn là thẳng tắp chém về phía Huyền Thiên nữa, mà là quanh co, hỗn loạn bổ về các hướng khác nhau, nhưng phương vị đại khái chính là chỗ đứng của Huyền Thiên.
Sắc mặt Huyền Thiên giật mình, hắn cảm giác mình đang ở trong gió lốc, gió lốc bốn phía xoắn lên kịch liệt, mỗi một đạo gió lốc đều là kiếm quang vô hình.
Dấu vết trong hư không rậm rạp, cường giả đứng xa quan sát cuộc chiến nhưng mà số lượng là hằng hà sa số, Huyền Thiên chú ý tới một đạo nhưng không thể chú ý toàn bộ, hắn sững sờ vì phía sau mát lạnh, một đạo kiếm quang vô hình đã tới bên người.
Cảm giác nguy cơ tử vong lập tức bao phủ Huyền Thiên, vô số đạo gió lốc bắn tới, dường như muốn thôn phệ thân thể của hắn, xoắn hắn thành mảnh vụn.
Như ngàn quân tề phát, Huyền Thiên trong lúc này cảm giác thời gian yên tĩnh, dường như dừng lại, vô cùng vô tận hư ngấn phản chiếu trong hai mắt của hắn, hắn nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhưng mà hư ngấn khắp nơi, hỗn loạn không chịu nổi, biến hóa bất định, không có quy luật chút nào, căn bản không cách nào đoán được hư ngấn đâm tới nơi nào.
Trong lúc đó, trong đầu Huyền Thiên tuôn ra rất nhiều cảm ngộ.
Thiên địa vô thường, nhân sinh biến hóa, đều không thể nắm lấy!
Mà Phong Chi Hỗn Loạn có cách làm khác với Vô Thường Nhất Kiếm mà hắn lĩnh ngộ, nhưng mà kết quả lại giống nhau tới kỳ diệu, đều là chiêu số tuyệt diệu không thể nắm lấy, ít có thể ngăn cản, đây là do chiêu thức ẩn chứa đạo, đạo vĩnh hằng tồn tại, không thể phá hư!
Giờ khắc này! Trong nội tâm Huyền Thiên phát ra một cổ ý niệm không gì ngăn cản nổi, đây là thiên địa đại thế uy áp, đây là lực lượng của đạo.
Dường như né tránh vô hạn, đều né tránh không hết, chết ở dưới kiếm này là mệnh trung chú định, vận mệnh đã như vậy, không cách nào cải biến.
Không - -
Trong lúc đó trong lòng Huyền Thiên đang gào thét.
Tuy thiên địa vô thường, nhưng thích người sinh tồn, quản hắn khỉ gió thiên địa biến hóa thế nào, ta cũng có thể đi theo biến hóa, nhân sinh tuy biến hóa, nhưng thay đổi càng tốt thì càng mạnh.
Tuy ta theo thiên địa biến hóa, nhưng ta vẫn là ta! Biểu tượng biến hóa ta vẫn không thay đổi!
Trong nháy mắt ý niệm trong đầu Huyền Thiên lóe lên như tốc độ ánh sáng, hiện lên vô số ý niệm trong đầu, tí ti hiểu ra.
- Thiên địa vô thường! Duy Ngã Bất Biến! (Duy Ngã Bất Biến: chỉ ta không thay đổi)
Trong đầu Huyền Thiên rống to một tiếng, một kiếm đâm ra.
Sưu sưu sưu sưu vèo...
Ánh mắt chúng cường giả hoa lên, chỉ thấy Huyền Thiên chợt trái chợt phải, chợt cao chợt thấp, toàn thân xuất hiện ở nhiều địa phương, giống như hắn đang dùng bước nhảy không gian!
Nguyệt Hạm Tích cũng sững sờ, chỉ thấy vô ảnh kiếm bổ trúng rất nhiều Huyền Thiên, nhưng mà xuyên qua thân thể của hắn không có nửa điểm phản ứng, dường như chỉ là bóng dáng.
Mà Nguyệt Hạm Tích sững sờ, trong lúc đó cổ họng mát lạnh, nàng đưa mắt xem xét, thần sắc hoảng hốt, chỉ thấy Huyền Thiên đã ở trước mặt, trong tay cầm địa cấp thượng phẩm bảo kiếm chỉ thẳng vào cổ họng của nàng.
Huyền Thiên chỉ kiếm vào cổ họng của Nguyệt Hạm Tích, chậm rãi nói:
- Phong Chi Kiếm Pháp không gì hơn cái này, ngươi bại!
Quần áo của Huyền Thiên có hơn mười chỗ tổn tại, càng có vài chỗ có máu tươi chảy ra, nhưng chỉ là rách da thịt, tuy thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng chỉ là bị thương nhẹ, cũng không lo ngại.
Vừa rồi hắn dùng tốc độ ánh sáng ngộ nhân sinh, ngộ kiếm thuật, hiểu được một chiêu tuyệt sát của Phong Chi Hỗn Loạn.
Chiêu kiếm kỹ Phong Chi Hỗn Loạn này giống như phiến thiên địa, khắp nơi đều tràn ngập nguy hiểm, người và người tranh đấu, người cùng yêu thú tranh đấu.
Thần Châu đại địa rộng lớn khôn cùng, nhân khẩu vô số, thời thời khắc khắc bởi vì các loại nguyên nhân tử vong vô số kể.
Nhưng mà thế giới nguy hiểm này có thể sinh tồn sao?
Đáp án dĩ nhiên là khẳng định, tuy người chết là vô số, nhưng người còn sống lại nhiều hơn....
Huyền Thiên khi còn nhỏ trải qua gian khổ, bị vô cùng vô tận đuổi giết, khi đó hắn cho rằng tính mạng của mình đã đi tới cuối cùng, nhưng mà thiên địa vô thường, nhân sinh biến hóa, cũng không phải là biến hóa thành xấu, khả năng từ cát hóa hung, cũng có khả năng từ hung hóa cát.
Thời điểm sau này Huyền Thiên biết rõ, hắn cũng chưa chết, hơn nữa sống càng ngày càng tốt, trở nên mạnh hơn nữa.
Thế giới này tuy nguy hiểm, nhưng mà còn sống là tốt, thế giới này mặc dù có rất nhiều hắc ám xấu xa, nhưng sẽ có ngày thấy ánh rạng đông.
Cho nên nhân sinh trên đời, không có lẽ bó tay bó chân, oán chết oán sống. mà là lớn mật sống sót, sau khi sống thật lâu sẽ phát hiện, mặc dù có gặp nhiều gian nan trắc trở, nhưng mà vẫn phải sông trong thiên địa này.
Nhưng nếu như ngay từ đầu bị hù sợ, không dám sống sót. Lựa chọn tự tuyệt chính mình, vậy đó là chấm dứt chân chính, không còn hy vọng.
Đối phó Phong Chi Hỗn Loạn, cũng giống như với nhân sinh, dũng mãnh tiến tới.
Thiên địa vô thường, nhưng ta bất biến! Huyền Thiên nói ra những lời này tuy có vài phần đạo lý cao thâm, kỳ thật chỉ là dũng cảm sống sót mà thôi.
Hóa thành kiếm chiêu cũng đâm thẳng về phía trước.
Phong Chi Hỗn Loạn có kiếm mang vô ảnh, không chỗ nào không có. Nguyệt Hạm Tích trong nháy mắt phát ra nhiều đạo công kích. Trên thực tế mỗi một đạo uy lực công kích cũng không cường đại.
Lớn mật xông về trước, mặc dù sẽ bị trúng một ít công kích, cũng giống như gặp trắc trở nhân sinh lại có thể vượt qua dễ dàng.
Vốn phía trước có hơn mười đạo kiếm quang chém tới. Nhưng mà Huyền Thiên một kiếm đâm ra, lại chém giết rất nhiều đạo công kích. Cuối cùng chỉ chịu mười công kích là đủ.
Đối với cường giả Địa giai cảnh hậu kỳ thì khoảng cách trăm mét gần như không tồn tại, Huyền Thiên chém kiếm quang không chỉ có thể chém nát kiếm quang vô hình, còn có thể uy hiếp tới an toàn của Nguyệt Hạm Tích.
- Rất tốt! Huyền Thiên, ngươi là người đầu tiên có tu vi Địa giai cảnh tiếp được Phong Vũ Phiêu Phiêu, nhưng ngươi còn không có hy vọng thắng, Đệ Nhất Công Tử vĩ đại vượt qua xa tưởng tượng của ngươi, uy lực Phong Chi Kiếm Pháp không chỉ có như vậy, đây chỉ là tập thể dục mà thôi
Nguyệt Hạm Tích đang múa phát ra âm thanh dễ nghe.
Cho dù biết rõ Phong Chi Kiếm Pháp hay không biết rõ Phong Chi Kiếm Pháp , chiến đấu đến bây giờ không có người nào không rõ ràng, Nguyệt Hạm Tích thi triển Phong Chi Kiếm Pháp hết sức lợi hại, ngay cả Huyền Thiên đều bị áp chế.
Thế nhưng mà nghe Nguyệt Hạm Tích nói hiện tại mới là tập thể dục, Phong Chi Kiếm Pháp lợi hại hơn còn ở phía sau, tất cả mọi người khiếp sợ, tập thể dục cũng có thể áp chê Huyền Thiên, chính thức Phong Chi Kiếm Pháp còn khủng bố tới mức nào?
- Phong Chi Hỗn Loạn!
Ngay thời điểm người xem đang khiếp sợ, Nguyệt Hạm Tích đã nói ra bốn chữ này.
Nguyệt Hạm Tích nhẹ nhàng dừng múa lại, trong tay nàng Thiên cấp bảo kiếm cũng gia tốc.
Trong sân rộng, gió nhẹ lập tức biến thành cuồng phong!
XIU....XIU... XIU....XIU... XÍU...UU!...
Trong nháy mắt vô số tiếng xé gió vang lên, Nguyệt Hạm Tích bổ kiếm quang tới trước.
Hư không trước mặt của nàng vặn vẹo, khắp nơi đều là dấu vết hư không, những dấu vết hư không này không còn là thẳng tắp chém về phía Huyền Thiên nữa, mà là quanh co, hỗn loạn bổ về các hướng khác nhau, nhưng phương vị đại khái chính là chỗ đứng của Huyền Thiên.
Sắc mặt Huyền Thiên giật mình, hắn cảm giác mình đang ở trong gió lốc, gió lốc bốn phía xoắn lên kịch liệt, mỗi một đạo gió lốc đều là kiếm quang vô hình.
Dấu vết trong hư không rậm rạp, cường giả đứng xa quan sát cuộc chiến nhưng mà số lượng là hằng hà sa số, Huyền Thiên chú ý tới một đạo nhưng không thể chú ý toàn bộ, hắn sững sờ vì phía sau mát lạnh, một đạo kiếm quang vô hình đã tới bên người.
Cảm giác nguy cơ tử vong lập tức bao phủ Huyền Thiên, vô số đạo gió lốc bắn tới, dường như muốn thôn phệ thân thể của hắn, xoắn hắn thành mảnh vụn.
Như ngàn quân tề phát, Huyền Thiên trong lúc này cảm giác thời gian yên tĩnh, dường như dừng lại, vô cùng vô tận hư ngấn phản chiếu trong hai mắt của hắn, hắn nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhưng mà hư ngấn khắp nơi, hỗn loạn không chịu nổi, biến hóa bất định, không có quy luật chút nào, căn bản không cách nào đoán được hư ngấn đâm tới nơi nào.
Trong lúc đó, trong đầu Huyền Thiên tuôn ra rất nhiều cảm ngộ.
Thiên địa vô thường, nhân sinh biến hóa, đều không thể nắm lấy!
Mà Phong Chi Hỗn Loạn có cách làm khác với Vô Thường Nhất Kiếm mà hắn lĩnh ngộ, nhưng mà kết quả lại giống nhau tới kỳ diệu, đều là chiêu số tuyệt diệu không thể nắm lấy, ít có thể ngăn cản, đây là do chiêu thức ẩn chứa đạo, đạo vĩnh hằng tồn tại, không thể phá hư!
Giờ khắc này! Trong nội tâm Huyền Thiên phát ra một cổ ý niệm không gì ngăn cản nổi, đây là thiên địa đại thế uy áp, đây là lực lượng của đạo.
Dường như né tránh vô hạn, đều né tránh không hết, chết ở dưới kiếm này là mệnh trung chú định, vận mệnh đã như vậy, không cách nào cải biến.
Không - -
Trong lúc đó trong lòng Huyền Thiên đang gào thét.
Tuy thiên địa vô thường, nhưng thích người sinh tồn, quản hắn khỉ gió thiên địa biến hóa thế nào, ta cũng có thể đi theo biến hóa, nhân sinh tuy biến hóa, nhưng thay đổi càng tốt thì càng mạnh.
Tuy ta theo thiên địa biến hóa, nhưng ta vẫn là ta! Biểu tượng biến hóa ta vẫn không thay đổi!
Trong nháy mắt ý niệm trong đầu Huyền Thiên lóe lên như tốc độ ánh sáng, hiện lên vô số ý niệm trong đầu, tí ti hiểu ra.
- Thiên địa vô thường! Duy Ngã Bất Biến! (Duy Ngã Bất Biến: chỉ ta không thay đổi)
Trong đầu Huyền Thiên rống to một tiếng, một kiếm đâm ra.
Sưu sưu sưu sưu vèo...
Ánh mắt chúng cường giả hoa lên, chỉ thấy Huyền Thiên chợt trái chợt phải, chợt cao chợt thấp, toàn thân xuất hiện ở nhiều địa phương, giống như hắn đang dùng bước nhảy không gian!
Nguyệt Hạm Tích cũng sững sờ, chỉ thấy vô ảnh kiếm bổ trúng rất nhiều Huyền Thiên, nhưng mà xuyên qua thân thể của hắn không có nửa điểm phản ứng, dường như chỉ là bóng dáng.
Mà Nguyệt Hạm Tích sững sờ, trong lúc đó cổ họng mát lạnh, nàng đưa mắt xem xét, thần sắc hoảng hốt, chỉ thấy Huyền Thiên đã ở trước mặt, trong tay cầm địa cấp thượng phẩm bảo kiếm chỉ thẳng vào cổ họng của nàng.
Huyền Thiên chỉ kiếm vào cổ họng của Nguyệt Hạm Tích, chậm rãi nói:
- Phong Chi Kiếm Pháp không gì hơn cái này, ngươi bại!
Quần áo của Huyền Thiên có hơn mười chỗ tổn tại, càng có vài chỗ có máu tươi chảy ra, nhưng chỉ là rách da thịt, tuy thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng chỉ là bị thương nhẹ, cũng không lo ngại.
Vừa rồi hắn dùng tốc độ ánh sáng ngộ nhân sinh, ngộ kiếm thuật, hiểu được một chiêu tuyệt sát của Phong Chi Hỗn Loạn.
Chiêu kiếm kỹ Phong Chi Hỗn Loạn này giống như phiến thiên địa, khắp nơi đều tràn ngập nguy hiểm, người và người tranh đấu, người cùng yêu thú tranh đấu.
Thần Châu đại địa rộng lớn khôn cùng, nhân khẩu vô số, thời thời khắc khắc bởi vì các loại nguyên nhân tử vong vô số kể.
Nhưng mà thế giới nguy hiểm này có thể sinh tồn sao?
Đáp án dĩ nhiên là khẳng định, tuy người chết là vô số, nhưng người còn sống lại nhiều hơn....
Huyền Thiên khi còn nhỏ trải qua gian khổ, bị vô cùng vô tận đuổi giết, khi đó hắn cho rằng tính mạng của mình đã đi tới cuối cùng, nhưng mà thiên địa vô thường, nhân sinh biến hóa, cũng không phải là biến hóa thành xấu, khả năng từ cát hóa hung, cũng có khả năng từ hung hóa cát.
Thời điểm sau này Huyền Thiên biết rõ, hắn cũng chưa chết, hơn nữa sống càng ngày càng tốt, trở nên mạnh hơn nữa.
Thế giới này tuy nguy hiểm, nhưng mà còn sống là tốt, thế giới này mặc dù có rất nhiều hắc ám xấu xa, nhưng sẽ có ngày thấy ánh rạng đông.
Cho nên nhân sinh trên đời, không có lẽ bó tay bó chân, oán chết oán sống. mà là lớn mật sống sót, sau khi sống thật lâu sẽ phát hiện, mặc dù có gặp nhiều gian nan trắc trở, nhưng mà vẫn phải sông trong thiên địa này.
Nhưng nếu như ngay từ đầu bị hù sợ, không dám sống sót. Lựa chọn tự tuyệt chính mình, vậy đó là chấm dứt chân chính, không còn hy vọng.
Đối phó Phong Chi Hỗn Loạn, cũng giống như với nhân sinh, dũng mãnh tiến tới.
Thiên địa vô thường, nhưng ta bất biến! Huyền Thiên nói ra những lời này tuy có vài phần đạo lý cao thâm, kỳ thật chỉ là dũng cảm sống sót mà thôi.
Hóa thành kiếm chiêu cũng đâm thẳng về phía trước.
Phong Chi Hỗn Loạn có kiếm mang vô ảnh, không chỗ nào không có. Nguyệt Hạm Tích trong nháy mắt phát ra nhiều đạo công kích. Trên thực tế mỗi một đạo uy lực công kích cũng không cường đại.
Lớn mật xông về trước, mặc dù sẽ bị trúng một ít công kích, cũng giống như gặp trắc trở nhân sinh lại có thể vượt qua dễ dàng.
Vốn phía trước có hơn mười đạo kiếm quang chém tới. Nhưng mà Huyền Thiên một kiếm đâm ra, lại chém giết rất nhiều đạo công kích. Cuối cùng chỉ chịu mười công kích là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.