Chương 880: Huyền Thiên giết Kinh Hoàng. (2)
EK
03/04/2014
Một hồi âm thanh đinh đinh đang đang truyền đến, cũng là Huyền Quý Thông, nhưng mà không có công kích về hướng của Kinh Hoàng, mà trực tiếp công kích về phía linh kiếm, đánh cho từng thanh từng thanh linh kiếm bay một ngàn mét, khiến cho Kinh Hoàng trong lúc nhất thời khó có thể khống chế.
Lúc Kinh Hoàng tránh thoát được một kiếm cương của Huyền Thiên, vừa mới thở dài một hơi, thì lông tơ toàn thân của hắn bỗng dựng đứng lên, trong nháy mắt sinh ra một cảm giác lạnh lẽo đến thấu tâm.
Viu - - !
Một đạo kiếm cương khủng bố đến cực điểm, đột nhiên chém về phía hắn.
Kinh Hoàng không kịp tránh né, vừa vặn bị chém trúng, cả người trong nháy mắt bị chém trúng bạo thối ra ngoài một ngàn mét, da tróc thịt bong, vết kiếm thấu đến tận xương, máu tươi tuôn ra, bị thương rất nặng.
Kinh Hoàng trúng một phát kiếm kia, trong lòng đột nhiên cực kỳ khó hiểu, vì sao lại có một cái Khôi Lỗ Chí Tôn ở đây?
Một kiếm chém trúng Kinh Hoàng đúng là Khôi Lỗ Chí Tôn thiên giai cảnh thất trọng, là do Huyền Thiên thu hoạch được ở Trầm gia, ngay từ đầu Huyền Thiên cũng không có lấy ra Khôi Lỗ Chí Tôn, để cho Kinh Hoàng không hề phòng bị, hiện tại thừa dịp Kinh Hoàng chỉ lo né tránh, liền lấy ra Khôi Lỗ Chí Tôn đánh lén một kiếm, quả nhiên một kích đó có hiệu quả.
Tuy rằng chiến lực của Kinh Hoàng cường đại, nhưng mà Thánh Giáp Khôi Lỗ do Huyền Thiên khống chế, chính là có thể đánh đồng cùng với cường giả thiên giai, thậm chí còn hơn lúc trước, hơn nữa còn có Huyền Quý Thông thiên giai cảnh bát trọng đỉnh phong, hai người liên thủ còn mạnh hơn Kinh Hoàng, hơn nữa lại bị Khôi Lỗ Chí Tôn đánh lén, lập tức bị đánh bại.
Đám Đại Kinh thiên triều bên kia, đã có một số lượng lớn cường giả bay ra, hô to cứu giá...
Thiết Quan Thành thấy thế, cũng vô số cường giả chạy ra, hiện tại Kinh Hoàng đại bại, tinh thần của một đám cường giả Hợp Chủng Liên Minh đại chấn, hô to lên câu giết giết, xuyên qua cả bầu trời xanh.
Kinh Hoàng bị trọng thương, Huyền Thiên cùng Huyền Quý Thông cũng không để cho hắn có thời gian khôi phục, thừa dịp hắn đang đau đớn, phải lấy mạng của hắn, tốc độ của hai người nhanh như điện, cùng một Khôi Lỗ Chí Tôn khác, đồng thời đuổi về phía Kinh Hoàng.
Viu! Viu! Viu!
Thánh Giáp Khôi Lỗ, Khôi Lỗ Chí Tôn, cùng Huyền Quý Thông đồng thời chém ra một đạo kiếm cương.
Ba đạo kiếm cương khủng bố đều đem bầu trời chém thành mấy khối, chém về phía Kinh Hoàng.
Kinh Hoàng bị thương rất nặng, trông thấy ba đạo kiếm cương bổ xuống, trong mắt lộ ra sự sợ hãi đến cực điểm, phốc - - một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Trong chốc lát, ba mươi sáu chuôi linh kiếm ở trong cơ thể của Kinh Hoàng liền lóe lên, sắc mặt của Kinh Hoàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch đến cực điểm, thi triển khống kiếm bí thuật giống y như của Đại Kinh thái tử.
Huyền Thiên đã từng nhìn thấy Đại Kinh thái tử thi triển chiêu này rồi, biết rõ chiêu này lợi hại như thế nào, thân thể lập tức dừng lại, đồng thời hét lớn một tiếng:
- Dừng lại!
Viu viu viu viu...
Trong nháy mắt, ba mươi sáu chuôi linh kiếm ở trong cơ thể của Kinh Hoàng phóng ra ngoài, đánh tan toàn bộ ba đạo kiếm cương, sau đó tiếp tục phóng tới, Huyền Thiên dừng lại sớm, cho nên cách ra khá xa, có đầy đủ thời gian phản ứng, bảo kiếm vung lên, liền chém bay linh kiếm.
Khôi Lỗ Chí Tôn do Huyền Thiên khống chế, đương nhiên cũng giống như vậy.
Còn Huyền Quý Thông thì ngược lại, bởi vì chạy quá nhanh lên phía trước, bị hai thanh kiếm đâm thủng ngực, đâm xuyên thấu, khiến hắn phụt một tiếng nhổ ra một ngụm máu tươi, dường như bị thương không có nhẹ.
Kinh Hoàng là một kiếm trận sư ba mươi sáu kiếm, cho dù bản thân bị trọng thương, nhưng trong lúc vây hãm hắn cũng không nên khinh thường, chỉ cần có chút không cẩn thận sẽ bị hắn phản giết lại.
Huyền Quý Thông bị thương, nhưng Huyền Thiên cũng không có thời gian quan tâm, Kinh Hoàng phát ra một kích này xong lại bắt đầu chạy trối chết, hiện giờ chém giết Kinh Hoàng là chuyện quan trọng nhất, bằng không thì đợi hắn khôi phục lại thì khó có thể đánh chết được hắn.
Thân thể Huyền Thiên nhanh như chớp, trực tiếp đuổi theo hướng chạy của Kinh Hoàng, trong nháy mắt Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm liền đâm ra một kiếm.
Đồng thời, Huyền Thiên đem phòng hộ Thánh Giáp Khôi Lỗ mở ra, há miệng phun một cái, mười sáu chuôi linh kiếm trong nháy mắt phóng về tứ phía, hóa thành Đại tứ cực kiếm trận, Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, tứ tượng thần thú kiếm cương trong nháy mắt bổ nhào về phía trước.
Kiếm cương của chí tôn thiên giai cảnh thất trọng cũng làm theo, chém ra một kiếm cương khủng bố dài hơn 2000m.
Công kích giống như đào núi lấp biển, một đợt sóng nối tiếp một đợt sóng khác, toàn bộ đều hướng về một mình Kinh Hoàng.
Đinh đinh đinh đang đang…
Vài tiếng bạo nổ vang lên, linh kiếm bay trở về chặn vài đạo công kích, nhưng mà lại càng có nhiều công kích tại trên người của Kinh Hoàng, Kinh Hoàng lại một lần nữa bị đánh bay hơn một nghìn thước, vốn bản thân đang bị trọng thương, mà ngay lúc này, trực tiếp chấn thương nội tạng ở bên trong, hấp hối, vết kiếm ở trên người lại càng xâm nhập vào trong xương cốt, rốt cuộc cũng không sống nổi nữa.
Huyền Thiên cùng Kinh Hoàng đại chiến, giả bộ bại lui, khiến cho Kinh Hoàng không chú ý chạy về hướng Thiết Quan Thành.
Cho nên, thời điểm Kinh Hoàng bị đánh bại, cách Thiết Quan Thành cũng tương đối gần, cách thành trì của Đại Kinh thiên triều khá xa.
Đợi cho Huyền Thiên đánh cho Kinh Hoàng hấp hối, thì đám cường giả Hợp Chủng Liên Minh cũng đã chạy đến, mà đám cường giả Đại Kinh thiên triều còn đang ở bên đối diện vài dặm.
Huyền gia phân phó vài vị cường giả đến đỡ Huyền Quý Thông ra khỏi chiến trường, rồi băng bó cứu chữa cho hắn.
Đám cường giả còn lại thì giống như nước chảy cuồn cuộn xông về phía trước chém giết.
Hơn một ngàn cường giả thiên giaai, mấy vạn cường giả địa giai, phi hàng ở trên bầu trời chằng chịt giống như đám châu chấu rậm rạp, chỉ một tiếng quát ‘Giết’, âm thanh đó cũng đủ phá vỡ trời xanh.
Đối mặt với đại quân mấy vạn cường giả địa giai, cho dù bất luận cường giả thiên giai nào cũng không dám dùng lực lượng của bản thân để chống lại.
Mấy vạn cường giả địa giai tụ tập cùng một chỗ, chiến ý xông lên đến tận trời, khí thế như núi như biển, khí huyết ngập trời, không cần xếp đặt trận pháp, khí thế kinh thiên động địa này so với trận pháp câu động thì càng cường đại, đáng sợ hơn…
Đại Kinh thiên triều bên kia, cũng có hơn một ngàn cường giả thiên giai, mấy vạn cường giả địa giai.
Hiện tại mặc dù Kinh Hoàng thất bại, nhưng cũng không biết sống chết ra sao, cường giả Đại Kinh thiên triều đối với Kinh Hoàng sùng bái đến mức độ mù quáng khiến cho người sợ hãi, rõ ràng nhìn thấy Kinh Hoàng bị đánh bay hai lần, nhưng vẫn còn chưa tin Kinh Hoàng đã chết.
Cho nên, sĩ khí bên Đại Kinh thiên triều này vô cùng cường thịnh, hô to cứu giá, chiến ý như thủy triều dâng lên, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, tuyệt đối không yếu hơn hay kém hơn đám quân sĩ Hợp Chủng Liên Minh.
Huyền Thiên cũng biết, Kinh Hoàng là cây trụ cột đối với quân sĩ của Đại Kinh thiên triều, sĩ khí của đối phương được quyết định bởi sự sống hay chết của Kinh Hoàng.
Lúc Kinh Hoàng tránh thoát được một kiếm cương của Huyền Thiên, vừa mới thở dài một hơi, thì lông tơ toàn thân của hắn bỗng dựng đứng lên, trong nháy mắt sinh ra một cảm giác lạnh lẽo đến thấu tâm.
Viu - - !
Một đạo kiếm cương khủng bố đến cực điểm, đột nhiên chém về phía hắn.
Kinh Hoàng không kịp tránh né, vừa vặn bị chém trúng, cả người trong nháy mắt bị chém trúng bạo thối ra ngoài một ngàn mét, da tróc thịt bong, vết kiếm thấu đến tận xương, máu tươi tuôn ra, bị thương rất nặng.
Kinh Hoàng trúng một phát kiếm kia, trong lòng đột nhiên cực kỳ khó hiểu, vì sao lại có một cái Khôi Lỗ Chí Tôn ở đây?
Một kiếm chém trúng Kinh Hoàng đúng là Khôi Lỗ Chí Tôn thiên giai cảnh thất trọng, là do Huyền Thiên thu hoạch được ở Trầm gia, ngay từ đầu Huyền Thiên cũng không có lấy ra Khôi Lỗ Chí Tôn, để cho Kinh Hoàng không hề phòng bị, hiện tại thừa dịp Kinh Hoàng chỉ lo né tránh, liền lấy ra Khôi Lỗ Chí Tôn đánh lén một kiếm, quả nhiên một kích đó có hiệu quả.
Tuy rằng chiến lực của Kinh Hoàng cường đại, nhưng mà Thánh Giáp Khôi Lỗ do Huyền Thiên khống chế, chính là có thể đánh đồng cùng với cường giả thiên giai, thậm chí còn hơn lúc trước, hơn nữa còn có Huyền Quý Thông thiên giai cảnh bát trọng đỉnh phong, hai người liên thủ còn mạnh hơn Kinh Hoàng, hơn nữa lại bị Khôi Lỗ Chí Tôn đánh lén, lập tức bị đánh bại.
Đám Đại Kinh thiên triều bên kia, đã có một số lượng lớn cường giả bay ra, hô to cứu giá...
Thiết Quan Thành thấy thế, cũng vô số cường giả chạy ra, hiện tại Kinh Hoàng đại bại, tinh thần của một đám cường giả Hợp Chủng Liên Minh đại chấn, hô to lên câu giết giết, xuyên qua cả bầu trời xanh.
Kinh Hoàng bị trọng thương, Huyền Thiên cùng Huyền Quý Thông cũng không để cho hắn có thời gian khôi phục, thừa dịp hắn đang đau đớn, phải lấy mạng của hắn, tốc độ của hai người nhanh như điện, cùng một Khôi Lỗ Chí Tôn khác, đồng thời đuổi về phía Kinh Hoàng.
Viu! Viu! Viu!
Thánh Giáp Khôi Lỗ, Khôi Lỗ Chí Tôn, cùng Huyền Quý Thông đồng thời chém ra một đạo kiếm cương.
Ba đạo kiếm cương khủng bố đều đem bầu trời chém thành mấy khối, chém về phía Kinh Hoàng.
Kinh Hoàng bị thương rất nặng, trông thấy ba đạo kiếm cương bổ xuống, trong mắt lộ ra sự sợ hãi đến cực điểm, phốc - - một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Trong chốc lát, ba mươi sáu chuôi linh kiếm ở trong cơ thể của Kinh Hoàng liền lóe lên, sắc mặt của Kinh Hoàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch đến cực điểm, thi triển khống kiếm bí thuật giống y như của Đại Kinh thái tử.
Huyền Thiên đã từng nhìn thấy Đại Kinh thái tử thi triển chiêu này rồi, biết rõ chiêu này lợi hại như thế nào, thân thể lập tức dừng lại, đồng thời hét lớn một tiếng:
- Dừng lại!
Viu viu viu viu...
Trong nháy mắt, ba mươi sáu chuôi linh kiếm ở trong cơ thể của Kinh Hoàng phóng ra ngoài, đánh tan toàn bộ ba đạo kiếm cương, sau đó tiếp tục phóng tới, Huyền Thiên dừng lại sớm, cho nên cách ra khá xa, có đầy đủ thời gian phản ứng, bảo kiếm vung lên, liền chém bay linh kiếm.
Khôi Lỗ Chí Tôn do Huyền Thiên khống chế, đương nhiên cũng giống như vậy.
Còn Huyền Quý Thông thì ngược lại, bởi vì chạy quá nhanh lên phía trước, bị hai thanh kiếm đâm thủng ngực, đâm xuyên thấu, khiến hắn phụt một tiếng nhổ ra một ngụm máu tươi, dường như bị thương không có nhẹ.
Kinh Hoàng là một kiếm trận sư ba mươi sáu kiếm, cho dù bản thân bị trọng thương, nhưng trong lúc vây hãm hắn cũng không nên khinh thường, chỉ cần có chút không cẩn thận sẽ bị hắn phản giết lại.
Huyền Quý Thông bị thương, nhưng Huyền Thiên cũng không có thời gian quan tâm, Kinh Hoàng phát ra một kích này xong lại bắt đầu chạy trối chết, hiện giờ chém giết Kinh Hoàng là chuyện quan trọng nhất, bằng không thì đợi hắn khôi phục lại thì khó có thể đánh chết được hắn.
Thân thể Huyền Thiên nhanh như chớp, trực tiếp đuổi theo hướng chạy của Kinh Hoàng, trong nháy mắt Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm liền đâm ra một kiếm.
Đồng thời, Huyền Thiên đem phòng hộ Thánh Giáp Khôi Lỗ mở ra, há miệng phun một cái, mười sáu chuôi linh kiếm trong nháy mắt phóng về tứ phía, hóa thành Đại tứ cực kiếm trận, Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, tứ tượng thần thú kiếm cương trong nháy mắt bổ nhào về phía trước.
Kiếm cương của chí tôn thiên giai cảnh thất trọng cũng làm theo, chém ra một kiếm cương khủng bố dài hơn 2000m.
Công kích giống như đào núi lấp biển, một đợt sóng nối tiếp một đợt sóng khác, toàn bộ đều hướng về một mình Kinh Hoàng.
Đinh đinh đinh đang đang…
Vài tiếng bạo nổ vang lên, linh kiếm bay trở về chặn vài đạo công kích, nhưng mà lại càng có nhiều công kích tại trên người của Kinh Hoàng, Kinh Hoàng lại một lần nữa bị đánh bay hơn một nghìn thước, vốn bản thân đang bị trọng thương, mà ngay lúc này, trực tiếp chấn thương nội tạng ở bên trong, hấp hối, vết kiếm ở trên người lại càng xâm nhập vào trong xương cốt, rốt cuộc cũng không sống nổi nữa.
Huyền Thiên cùng Kinh Hoàng đại chiến, giả bộ bại lui, khiến cho Kinh Hoàng không chú ý chạy về hướng Thiết Quan Thành.
Cho nên, thời điểm Kinh Hoàng bị đánh bại, cách Thiết Quan Thành cũng tương đối gần, cách thành trì của Đại Kinh thiên triều khá xa.
Đợi cho Huyền Thiên đánh cho Kinh Hoàng hấp hối, thì đám cường giả Hợp Chủng Liên Minh cũng đã chạy đến, mà đám cường giả Đại Kinh thiên triều còn đang ở bên đối diện vài dặm.
Huyền gia phân phó vài vị cường giả đến đỡ Huyền Quý Thông ra khỏi chiến trường, rồi băng bó cứu chữa cho hắn.
Đám cường giả còn lại thì giống như nước chảy cuồn cuộn xông về phía trước chém giết.
Hơn một ngàn cường giả thiên giaai, mấy vạn cường giả địa giai, phi hàng ở trên bầu trời chằng chịt giống như đám châu chấu rậm rạp, chỉ một tiếng quát ‘Giết’, âm thanh đó cũng đủ phá vỡ trời xanh.
Đối mặt với đại quân mấy vạn cường giả địa giai, cho dù bất luận cường giả thiên giai nào cũng không dám dùng lực lượng của bản thân để chống lại.
Mấy vạn cường giả địa giai tụ tập cùng một chỗ, chiến ý xông lên đến tận trời, khí thế như núi như biển, khí huyết ngập trời, không cần xếp đặt trận pháp, khí thế kinh thiên động địa này so với trận pháp câu động thì càng cường đại, đáng sợ hơn…
Đại Kinh thiên triều bên kia, cũng có hơn một ngàn cường giả thiên giai, mấy vạn cường giả địa giai.
Hiện tại mặc dù Kinh Hoàng thất bại, nhưng cũng không biết sống chết ra sao, cường giả Đại Kinh thiên triều đối với Kinh Hoàng sùng bái đến mức độ mù quáng khiến cho người sợ hãi, rõ ràng nhìn thấy Kinh Hoàng bị đánh bay hai lần, nhưng vẫn còn chưa tin Kinh Hoàng đã chết.
Cho nên, sĩ khí bên Đại Kinh thiên triều này vô cùng cường thịnh, hô to cứu giá, chiến ý như thủy triều dâng lên, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, tuyệt đối không yếu hơn hay kém hơn đám quân sĩ Hợp Chủng Liên Minh.
Huyền Thiên cũng biết, Kinh Hoàng là cây trụ cột đối với quân sĩ của Đại Kinh thiên triều, sĩ khí của đối phương được quyết định bởi sự sống hay chết của Kinh Hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.