Chương 608: Kiếm chém Thiên giai. (3)
EK
23/03/2014
- Tiểu tử khẩu khí của ngươi cũng không nhỏ, không biết thực lực của ngươi có lớn như khẩu khí không, ngươi nếu có thể tiếp lão phu một kiếm, lão phu hôm nay liền không động thủ với ngươi nữa.
Vũ Văn Hưng là người đầu tiên xuất thủ, trong khi nói chuyện, liền rút kiếm chỉ hoạch xuất một đạo Kiếm Cương, chém tới Huyền Thiên
Siêu cấp cường giả Thiên giai cảnh nhị trọng ra tay, tuy là một kích tiện tay thì cũng không phải là cường giả Địa giai cảnh có thể thừa nhận được.
Cho dù là cường giả Địa giai cảnh thập trọng, một đạo kiếm chỉ này của Vũ Văn Hưng chém ra cũng có thể đơn giản chém đối phương thành hai nửa, cản cũng không cản nổi.
Hơn nữa tốc độ một kiếm chỉ này nhanh tới cực điểm, Kiếm Cương cũng nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt liền chém xuống dưới, không phải cường giả Thiên giai cảnh căn bản không có phản ứng nhanh như thế, trốn cũng trốn không được.
Nhưng Huyền Thiên đối mặt với một đạo kiếm chỉ này chém xuống, nhưng không chút sợ hãi, mặt không đổi sắc, thân thể cũng không chút trốn tránh, cũng duổi hai ngón tay ra vẽ một cái.
Ầm ầm!
Một đạo tiếng sấm nổ vang, lôi điện vô cùng bỗng từ đầu ngón tay Huyền Thiên bắn ra, hóa thành một đạo Kiếm Cương, đón lấy một kiếm chém tới của Vũ Văn Hưng.
Lôi Đình Kiếm Cương, so với Kiếm Cương mà Vũ Văn Hưng chém ra hào quang càng sáng chói hơn, uy thế cường đại hơn, tốc độ càng nhanh chóng hơn, thực lực kinh khủng hơn.
Xoạt! Như một tấm vải bị xé toạt, Kiếm Cương do Vũ Văn Hưng chém ra lập tức bị Lôi Đình Kiếm Cương chém thành hai nửa.
Lôi Đình Kiếm Cương hào quang không giảm, uy thế không giảm, tốc độ không giảm, lực lượng không giảm tiếp tục chém tới Vũ Văn Hưng.
Biến hóa đột nhiên khiến sáu vị cường giả Thiên giai giật nảy mình, lập tức khiếp sợ.
Một vị võ giả Địa giai cảnh tam trọng vậy mà tiện tay chém ra một đạo Kiếm Cương cường đại như thế, so với kiếm chỉ do siêu cấp cường giả Thiên giai cảnh nhị trọng chém ra còn cường đại hơn nhiều, điều này sao có thể?
Năm vị cường giả Thiên giai Vũ Văn Hỗ, Vũ Văn Hầu, Huyền Phong, Huyền Lâm, Huyền Nhược Bách trong mắt đều là không thể tin.
Mà Vũ Văn Hưng chính diện tương đối đạo Lôi Đình Kiếm Cương này chém tới sắc mặt liền hoảng hốt, trong nội tâm đại sợ.
Trong khắp sơn mạch Lôi Đình đều là Lôi Đình chi lực, lôi điện trên bầu trời không ngớt không dứt, Huyền Thiên ở trong sơn mạch Lôi Đình bằng vào Ngự Lôi Châu hấp thu Lôi Đình chi lực, thực lực có thể tăng lên vô số lần.
Nhất là nơi này, ở sâu trong sơn mạch Lôi Đình, Huyền Thiên từng bằng vào Ngự Lôi Châu hấp thu Lôi Đình chi lực đánh một trận với thây khô lông xanh khi còn sống có tu vị Thiên giai cảnh đỉnh phong, tuy rằng không địch lại, nhưng cũng đủ để chứng minh Huyền Thiên ở trong sơn mạch Lôi Đình có thực lực cường đại cỡ nào, không phải cường giả Thiên giai cảnh hậu kỳ thì không thể địch lại.
Còn đối phương chỉ có sáu cường giả Thiên giai, cường đại nhất cũng chỉ là Thiên giai cảnh tứ trọng, Huyền Thiên tự nhiên sẽ không để vào mắt.
Chém sáu vị cường giả Thiên giai Huyền Thiên cũng không phải là khẩu xuất cuồng ngôn mà là đang trong sơn mạch Lôi Đình, hắn có được thực lực như vậy. Cho nên, hắn nói thập phần tự tin, giống như làm một chuyện không có ý nghĩa, như bóp chết sáu con côn trùng vậy.
Vũ Văn Hưng từ trong đạo Lôi Đình Kiếm Cương mà Huyền Thiên chém tới cảm nhận được một cổ lực lượng không cách nào kháng cự, hắn cảm giác không thể ngăn cản được.
Bá -- Thân thể Vũ Văn Hưng nhanh chóng tránh qua bên phải.
Nhưng mà đạo Lôi Đình Kiếm Cương Huyền Thiên chém xuống tốc độ cũng nhanh tới cực điểm, lập tức liền trảm xuống, chém trúng vào tàn ảnh của Vũ Văn Hưng.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, không trung bắn ra một bãi máu tươi.
Thân thể Vũ Văn Hưng trong chốc lát bay sang bên cạnh mấy chục thước, nhanh như di hình đổi ảnh vậy, nhưng vẫn bị Lôi Đình Kiếm Cương chém trúng thân thể, một cánh tay trái hoàn toàn bị chém xuống, máu tươi từ miệng vết thương trên vai mãnh liệt mà ra.
Võ giả càng cường đại khí huyết càng tràn đầy, siêu cấp cường giả Thiên giai cảnh huyết khi trong cơ thể đạt đến cực hạn của phàm thể, vô cùng tràn trề, cho nên, máu từ trong vết thương của Vũ Văn Hưng phun ra cực kỳ khiến người sợ hãi.
Nếu là người bình thường, mấy nhiều máu như vậy, không hơn mười tức chỉ sợ phải máu tươi lưu tận mà chết, nhưng đối với cường giả Thiên giai mà nói, chẳng qua là bị thương chút nguyên khí, tổn thương chủ yếu là Vũ Văn Hưng bị chém một tay, cái này là tổn thương không cách nào cứu vãn được.
- Ngươi... Tu vi của ngươi đến tột cùng đạt đến cảnh giới gì rồi?
Tu vị của Huyền Nhược Bách thấp nhất, ngay cả Vũ Văn Hưng Thiên giai cảnh nhị trọng cũng Huyền Thiên tiện tay chém thương khiến hắn cực kỳ sợ hãi.
- Mặc kệ đến cảnh giới nào nhưng chém giết các ngươi cũng dư xài rồi.
Đầy trời cuồng lôi bay múa, Lôi Đình chi lực vô cùng vô tận bị Huyền Thiên hút vào trong cơ thể, cả người hoàn toàn bị lôi điện bao phủ, thân thể phóng lên trời, trong cơ thể kiếm quang chớp động, hư không giẫm chân tại chỗ, như Lôi Thần hàng lâm nhân gian vậy.
Huyền Thiên vừa mới nói xong, mười ngón đều động, liên tục điểm ra, trong chốc lát chém ra hơn mười đạo Lôi Đình Kiếm Cương, đánh về phía sáu vị cường giả Thiên giai.
Mà bản thân Huyền Thiên thì trực tiếp bay về phía Huyền Nhược Bách.
Huyền Thiên khi còn nhỏ, từng bị Huyền Nhược Bách gây thương tích, hơn nữa, ông ngoại Hoàng Viễn Thành cũng bởi vì cứu hắn mà bị Huyền Nhược Bách đâm một kiếm, suýt nữa chết, lúc đến giờ thương thế cũng còn chưa phục nguyên, đối với Huyền Nhược Bách, sát tâm của Huyền Thiên là sâu đậm nhất.
Hơn mười đạo kiếm cương phân biệt đánh về phía sau vị cường giả Thiên giai, tuy rằng Kiếm Cương phân tán, lực công kích so với lúc một đạo tề tụ yếu hơn không ít nhưng đối với sáu người vẫn có nguy hiếm trí mệnh. Sáu người từng người dùng hết thủ đoạn ngăn cản, trong lúc nhất thời bản thân khó bảo toàn, căn bản đều bất chấp người khác.
Tốc độ của Huyền Thiên cực nhanh, Huyền Nhược Bách vừa mới ngăn trở Lôi Đình Kiếm Cương thì đã trông thấy cả người Huyền Thiên đến trước mặt hắn, lập tức hồn kinh táng đảm
- Kiếm thuẫn!
Huyền Nhược Bách hét lớn một tiếng.
Hai tay của hắn bay múa, vô số đạo Kiếm Cương trong chốc lát chém ra phía trước, chỉnh tề xếp đặt cùng một chỗ, như vách tường lấp kín, càng giống như một tấm chắn cực lớn, chắn phía trước, thân thể của hắn cấp tốc lui về phía sau.
Cương nguyên trong cơ thể cường giả Thiên giai vô cùng chắc chắn, trình độ chắc chắn so với bảo kiếm Địa cấp thượng phẩm cũng chỉ mạnh hơn chứ không yếu, Kiếm thuẫn do Kiếm Cương tạo thành lực phòng ngự thập phần cường đại.
Huyền Thiên duỗi cánh tay phải ra, lôi điện vô tận lập tức ngưng tụ thành một đạo Kiếm Cương, trong chốc lát thi triển ra Tam Tinh Tương, Lôi Đình Kiếm Cương hóa thành ba khỏa ngôi sao, như ba khỏa lôi cầu cực lớn, trong chốc lát liền đánh lên Kiếm thuẫn.
Bành --!
Kiếm thuẫn tứ liệt, lập tức hóa thành nát bấy, Tam Tinh Tương cấp tốc lao về phía trước, trong chốc lát bao phủ Huyền Nhược Bách.
Vũ Văn Hưng là người đầu tiên xuất thủ, trong khi nói chuyện, liền rút kiếm chỉ hoạch xuất một đạo Kiếm Cương, chém tới Huyền Thiên
Siêu cấp cường giả Thiên giai cảnh nhị trọng ra tay, tuy là một kích tiện tay thì cũng không phải là cường giả Địa giai cảnh có thể thừa nhận được.
Cho dù là cường giả Địa giai cảnh thập trọng, một đạo kiếm chỉ này của Vũ Văn Hưng chém ra cũng có thể đơn giản chém đối phương thành hai nửa, cản cũng không cản nổi.
Hơn nữa tốc độ một kiếm chỉ này nhanh tới cực điểm, Kiếm Cương cũng nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt liền chém xuống dưới, không phải cường giả Thiên giai cảnh căn bản không có phản ứng nhanh như thế, trốn cũng trốn không được.
Nhưng Huyền Thiên đối mặt với một đạo kiếm chỉ này chém xuống, nhưng không chút sợ hãi, mặt không đổi sắc, thân thể cũng không chút trốn tránh, cũng duổi hai ngón tay ra vẽ một cái.
Ầm ầm!
Một đạo tiếng sấm nổ vang, lôi điện vô cùng bỗng từ đầu ngón tay Huyền Thiên bắn ra, hóa thành một đạo Kiếm Cương, đón lấy một kiếm chém tới của Vũ Văn Hưng.
Lôi Đình Kiếm Cương, so với Kiếm Cương mà Vũ Văn Hưng chém ra hào quang càng sáng chói hơn, uy thế cường đại hơn, tốc độ càng nhanh chóng hơn, thực lực kinh khủng hơn.
Xoạt! Như một tấm vải bị xé toạt, Kiếm Cương do Vũ Văn Hưng chém ra lập tức bị Lôi Đình Kiếm Cương chém thành hai nửa.
Lôi Đình Kiếm Cương hào quang không giảm, uy thế không giảm, tốc độ không giảm, lực lượng không giảm tiếp tục chém tới Vũ Văn Hưng.
Biến hóa đột nhiên khiến sáu vị cường giả Thiên giai giật nảy mình, lập tức khiếp sợ.
Một vị võ giả Địa giai cảnh tam trọng vậy mà tiện tay chém ra một đạo Kiếm Cương cường đại như thế, so với kiếm chỉ do siêu cấp cường giả Thiên giai cảnh nhị trọng chém ra còn cường đại hơn nhiều, điều này sao có thể?
Năm vị cường giả Thiên giai Vũ Văn Hỗ, Vũ Văn Hầu, Huyền Phong, Huyền Lâm, Huyền Nhược Bách trong mắt đều là không thể tin.
Mà Vũ Văn Hưng chính diện tương đối đạo Lôi Đình Kiếm Cương này chém tới sắc mặt liền hoảng hốt, trong nội tâm đại sợ.
Trong khắp sơn mạch Lôi Đình đều là Lôi Đình chi lực, lôi điện trên bầu trời không ngớt không dứt, Huyền Thiên ở trong sơn mạch Lôi Đình bằng vào Ngự Lôi Châu hấp thu Lôi Đình chi lực, thực lực có thể tăng lên vô số lần.
Nhất là nơi này, ở sâu trong sơn mạch Lôi Đình, Huyền Thiên từng bằng vào Ngự Lôi Châu hấp thu Lôi Đình chi lực đánh một trận với thây khô lông xanh khi còn sống có tu vị Thiên giai cảnh đỉnh phong, tuy rằng không địch lại, nhưng cũng đủ để chứng minh Huyền Thiên ở trong sơn mạch Lôi Đình có thực lực cường đại cỡ nào, không phải cường giả Thiên giai cảnh hậu kỳ thì không thể địch lại.
Còn đối phương chỉ có sáu cường giả Thiên giai, cường đại nhất cũng chỉ là Thiên giai cảnh tứ trọng, Huyền Thiên tự nhiên sẽ không để vào mắt.
Chém sáu vị cường giả Thiên giai Huyền Thiên cũng không phải là khẩu xuất cuồng ngôn mà là đang trong sơn mạch Lôi Đình, hắn có được thực lực như vậy. Cho nên, hắn nói thập phần tự tin, giống như làm một chuyện không có ý nghĩa, như bóp chết sáu con côn trùng vậy.
Vũ Văn Hưng từ trong đạo Lôi Đình Kiếm Cương mà Huyền Thiên chém tới cảm nhận được một cổ lực lượng không cách nào kháng cự, hắn cảm giác không thể ngăn cản được.
Bá -- Thân thể Vũ Văn Hưng nhanh chóng tránh qua bên phải.
Nhưng mà đạo Lôi Đình Kiếm Cương Huyền Thiên chém xuống tốc độ cũng nhanh tới cực điểm, lập tức liền trảm xuống, chém trúng vào tàn ảnh của Vũ Văn Hưng.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, không trung bắn ra một bãi máu tươi.
Thân thể Vũ Văn Hưng trong chốc lát bay sang bên cạnh mấy chục thước, nhanh như di hình đổi ảnh vậy, nhưng vẫn bị Lôi Đình Kiếm Cương chém trúng thân thể, một cánh tay trái hoàn toàn bị chém xuống, máu tươi từ miệng vết thương trên vai mãnh liệt mà ra.
Võ giả càng cường đại khí huyết càng tràn đầy, siêu cấp cường giả Thiên giai cảnh huyết khi trong cơ thể đạt đến cực hạn của phàm thể, vô cùng tràn trề, cho nên, máu từ trong vết thương của Vũ Văn Hưng phun ra cực kỳ khiến người sợ hãi.
Nếu là người bình thường, mấy nhiều máu như vậy, không hơn mười tức chỉ sợ phải máu tươi lưu tận mà chết, nhưng đối với cường giả Thiên giai mà nói, chẳng qua là bị thương chút nguyên khí, tổn thương chủ yếu là Vũ Văn Hưng bị chém một tay, cái này là tổn thương không cách nào cứu vãn được.
- Ngươi... Tu vi của ngươi đến tột cùng đạt đến cảnh giới gì rồi?
Tu vị của Huyền Nhược Bách thấp nhất, ngay cả Vũ Văn Hưng Thiên giai cảnh nhị trọng cũng Huyền Thiên tiện tay chém thương khiến hắn cực kỳ sợ hãi.
- Mặc kệ đến cảnh giới nào nhưng chém giết các ngươi cũng dư xài rồi.
Đầy trời cuồng lôi bay múa, Lôi Đình chi lực vô cùng vô tận bị Huyền Thiên hút vào trong cơ thể, cả người hoàn toàn bị lôi điện bao phủ, thân thể phóng lên trời, trong cơ thể kiếm quang chớp động, hư không giẫm chân tại chỗ, như Lôi Thần hàng lâm nhân gian vậy.
Huyền Thiên vừa mới nói xong, mười ngón đều động, liên tục điểm ra, trong chốc lát chém ra hơn mười đạo Lôi Đình Kiếm Cương, đánh về phía sáu vị cường giả Thiên giai.
Mà bản thân Huyền Thiên thì trực tiếp bay về phía Huyền Nhược Bách.
Huyền Thiên khi còn nhỏ, từng bị Huyền Nhược Bách gây thương tích, hơn nữa, ông ngoại Hoàng Viễn Thành cũng bởi vì cứu hắn mà bị Huyền Nhược Bách đâm một kiếm, suýt nữa chết, lúc đến giờ thương thế cũng còn chưa phục nguyên, đối với Huyền Nhược Bách, sát tâm của Huyền Thiên là sâu đậm nhất.
Hơn mười đạo kiếm cương phân biệt đánh về phía sau vị cường giả Thiên giai, tuy rằng Kiếm Cương phân tán, lực công kích so với lúc một đạo tề tụ yếu hơn không ít nhưng đối với sáu người vẫn có nguy hiếm trí mệnh. Sáu người từng người dùng hết thủ đoạn ngăn cản, trong lúc nhất thời bản thân khó bảo toàn, căn bản đều bất chấp người khác.
Tốc độ của Huyền Thiên cực nhanh, Huyền Nhược Bách vừa mới ngăn trở Lôi Đình Kiếm Cương thì đã trông thấy cả người Huyền Thiên đến trước mặt hắn, lập tức hồn kinh táng đảm
- Kiếm thuẫn!
Huyền Nhược Bách hét lớn một tiếng.
Hai tay của hắn bay múa, vô số đạo Kiếm Cương trong chốc lát chém ra phía trước, chỉnh tề xếp đặt cùng một chỗ, như vách tường lấp kín, càng giống như một tấm chắn cực lớn, chắn phía trước, thân thể của hắn cấp tốc lui về phía sau.
Cương nguyên trong cơ thể cường giả Thiên giai vô cùng chắc chắn, trình độ chắc chắn so với bảo kiếm Địa cấp thượng phẩm cũng chỉ mạnh hơn chứ không yếu, Kiếm thuẫn do Kiếm Cương tạo thành lực phòng ngự thập phần cường đại.
Huyền Thiên duỗi cánh tay phải ra, lôi điện vô tận lập tức ngưng tụ thành một đạo Kiếm Cương, trong chốc lát thi triển ra Tam Tinh Tương, Lôi Đình Kiếm Cương hóa thành ba khỏa ngôi sao, như ba khỏa lôi cầu cực lớn, trong chốc lát liền đánh lên Kiếm thuẫn.
Bành --!
Kiếm thuẫn tứ liệt, lập tức hóa thành nát bấy, Tam Tinh Tương cấp tốc lao về phía trước, trong chốc lát bao phủ Huyền Nhược Bách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.