Chương 33: Lĩnh hội Tuyệt Ảnh. (3)
EK
27/11/2013
Chỉ có điều, kinh nghiệm đánh một trận này khiến Huyền Thiên thu hoạch
rất nhiều, không chỉ thời khắc kề cận sinh tử, lĩnh hội được kiếm kỹ
Huyền giai Tuyệt Ảnh kiếm pháp, thực lực của hắn càng đột nhiên tăng
mạnh, nếu không luận chênh lệch bản chất giữa nội lực và Tiên Thiên chân khí, dù cho cao thủ Tiên Thiên cảnh nhất trọng không sử dụng Tiên Thiên chân khí, Huyền Thiên cũng có nắm chắc đánh một trận.
Hơn nữa, Huyền Thiên ẩn ẩn cảm giác được, tu vi của hắn, tùy thời đều có dấu hiệu đột phá Võ Đạo cảnh cửu trọng, trận đại chiến này khiến thời gian hắn bước vào Võ Đạo cảnh cửu trọng giảm bớt đi rất nhiều.
- Lăng Sư muội, Bạch sư muội, cám ơn trời đất, may mắn hai người không làm sao, nếu không chúng ta cũng không biết nên nói với tông môn thế nào nữa.
Đặng sư huynh bước nhanh tới, nói:
- Kiếm kỹ Huyền giai trung phẩm Dạ Lạc Tinh Hà Kiếm của Sở sư huynh quả nhiên lợi hại, một kiếm bổ ra, mấy ngàn Cự Châm Phong đền tội, cơ hồ rơi xuống như mưa, nếu đám Cự Châm Phong kia không trốn đi, qua không bao lâu đều sẽ chết dưới kiếm của Sở sư huynh thôi.
Sở Phong đã thu kiếm vào vỏ, cười nhạt một tiếng, nói:
- Đáng tiếc, Dạ Lạc Tinh Hà Kiếm của ta mới tu luyện tới cảnh giới tiểu thành, nếu là đại thành thì hôm nay tất cả Cự Châm Phong, một đầu cũng chạy không được.
Mỹ nữ áo trắng họ Bạch tự nhiên cười nói:
- Sở sư huynh quả nhiên không hổ là đệ nhất đệ tử nội môn, vậy mà lại luyện kiếm kỹ Huyền giai trung phẩm đến cảnh giới tiểu thành, trong hàng đệ tử nội môn, học tập võ kỹ Huyền giai trung phẩm không nhiều lắm, tu luyện tới cảnh giới tiểu thành lại càng điên cuồng, cũng chỉ có mình Sở sư huynh ngươi thôi.
Mỹ nữ áo lam họ Lăng kia đi đến bên người Huyền Thiên nói:
- Dạ Lạc Tinh Hà Kiếm của Sở sư huynh tuy lợi hại, nhưng nếu không phải vị sư đệ này cứu giúp, chỉ sợ ta và Bạch sư muội đã sớm bỏ mạng bởi Cự Châm Phong, khó có thể chèo chống đến khi hai vị sư huynh đến, cho nên, phải cảm tạ đầu tiên phải là vị sư đệ này mới đúng, hắn mặc dù chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng một tay khoái kiếm kia lại khiến ta mở rộng tầm mắt, sư đệ, Tinh Nguyệt vạn phần cảm tạ, ngươi tên là gì? Sau khi quay về tông môn ta sẽ nói cho gia gia về ngươi.
Nghe được bốn chữ "đệ tử ngoại môn", Sở Phong và sư huynh họ Đặng trong mắt đều hiện lên một tia khinh thường, nhưng khi nghe Lăng Tinh Nguyệt nói sẽ nhắc tới Huyền Thiên với gia gia thì sư huynh họ Đặng vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía Sở Phong, mà Sở Phong thì sắc mặt trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh ngoại nhân khó phát hiện.
Nghe Lăng Sư tỷ nhắc tới mình, Huyền Thiên ôm kiếm nói:
- Đệ tử ngoại môn Hoàng Thiên, bái kiến chư vị sư huynh, sư tỷ nội môn.
Lăng Tinh Nguyệt nhẹ gật đầu, nói:
- Ta gọi là Lăng Tinh Nguyệt, Hoàng Thiên sư đệ, vị này chính là Bạch Linh sư tỷ, vị này chính là Sở Phong sư huynh, vị này chính là Đặng Phi sư huynh.
Theo Lăng Tinh Nguyệt giới thiệu, ba người theo thứ tự gật đầu, chỉ có điều, vẻ khinh thường trong mắt Sở Phong và Đặng Phi đối với Huyền Thiên lại không chút che dấu, đệ tử nội môn và ngoại môn như trời và đất, hoàn toàn không cùng cấp bậc, hơn nữa, Sở Phong thấy Huyền Thiên đã đoạt danh tiếng của hắn nên trong nội tâm khó chịu, nhìn Huyền Thiên càng không vừa mắt, tự nhiên sẽ không quá mức khách khí với một đệ tử ngoại môn, trực tiếp trần trụi coi thường.
Đặng Phi tựa hồ lấy Sở Phong vi tôn, Sở Phong ẩn ẩn tỏ vẻ khó chịu với Huyền Thiên, Đặng Phi không cần bất luận lý do gì, tự nhiên cũng trần trụi coi rẻ Huyền Thiên rồi.
- Bạch sư tỷ, Sở sư huynh, Đặng sư huynh!
Theo Lăng Tinh Nguyệt giới thiệu, Huyền Thiên theo thứ tự hô.
Huyền Thiên cảm nhận được rõ ràng sự coi rẻ của hai người, trong lòng đã tự vẽ ra một giới tuyết, Sở Phong và Đặng Phi là người bên kia giới tuyết.
Lăng Tinh Nguyệt cũng cảm nhận được sự coi rẻ của Sở Phong và Đặng Phi đối với Huyền Thiên, nàng biết rõ Sở Phong và Đặng Phi, với tư cách là người nổi bật trong hàng đệ tử nội môn, để tử nội môn bình thường đều không lọt vào mắt bọn hắn, đệ tử ngoại môn tự nhiên càng không.
Nhưng Huyền Thiên thực lực thấp kém, nhưng vẫn nhảy vào bầy ong, Lăng Tinh Nguyệt đối với Huyền Thiên cảm giác rất tốt, muốn vì hắn tranh thủ thêm chút địa vị ở trước mặt Sở Phong và Đặng Phi, nói:
- Sở sư huynh, Đặng sư huynh, các ngươi chớ xem thường Hoàng Thiên sư đệ, hắn tuy rằng là đệ tử ngoại môn nhưng vừa rồi Cự Châm Phong, hắn lại chặn một nửa, so với ta và Bạch sư muội còn nhiều hơn, hắn tuổi không lớn lắm, rất có tiềm lực phát triển, về sau nhất định sẽ tiến vào nội môn, Hoàng Thiên sư đệ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi.
Huyền Thiên cảm giác được Lăng Tinh Nguyệt càng nói tốt về hắn thì trong mắt Sở Phong càng thâm thêm một tầng, chỉ sợ Sở Phong là người theo đuổi Lăng Tinh Nguyệt, cho nên nghe nàng không ngừng khoa trương người khác trong nội tâm khẳng định càng tăng thêm lửa giận.
Không lý do bị vị đệ tử đệ nhất nội môn Sở Phong này cừu thị, Huyền Thiên thật sự cảm thấy oan uổng, nhưng Lăng Tinh Nguyệt đối với hắn quả thật không tệ, nghe nàng hỏi, Huyền Thiên liền nói:
- Đã đủ 14.
Lăng Tinh Nguyệt nói:
- Mới 14 tuổi, tu vị cũng đã đạt tới Võ Đạo cảnh bát trọng, nhiều nhất mười bảy tuổi, thậm chí mười sáu tuổi, là có thể bước vào Tiên Thiên, trở thành đệ tử nội môn, không đến hai ba năm nữa Hoàng Thiên sư đệ cũng sẽ giống chúng ta rồi.
- Hứ!
Sở Phong xì mũi coi thường, khẽ cười nói:
- Ta tuổi vừa mới mười ba, liền bước vào Tiên Thiên, trở thành đệ tử nội môn, năm gần mười lăm, liền bước vào Tiên Thiên cảnh tam trọng, lĩnh ngộ kiếm ý, đánh khắp nội môn không địch thủ, trở thành đệ tử đệ nhất nội môn, hai ba năm sau, chờ hắn trở thành đệ tử nội môn thì ta đã sớm bước vào Tiên Thiên cảnh tứ trọng, trở thành đệ tử hạch tâm, thậm chí sẽ trở thành tồn tại đệ nhất trong đệ tử hạch tâm, hắn sao có thể giống ta được!
- Sở sư huynh là bất thế thiên tài trăm năm khó gặp của bổn tông, Hoàng Thiên sư đệ tự nhiên kém hơn rồi!
Bạch Linh và Đặng Phi trăm miệng một lời nói.
- Lão tử một ngụm nước miếng phun chết hai người các ngươi.
Không lý do bị người giẫm một cước, Huyền Thiên cảm thấy rất khó chịu, trong nội tâm phỉ báng, đồng thời ánh mắt liếc nhìn hai ngọn núi cao ngất hơn hẳn thường nhân trước ngực Bạch Linh, thầm nghĩ:
- Đợi về sau lão tử vượt qua Sở Phong, lão tử bóp vỡ meomeo của ngươi để trừng phạt.
Bạch Linh tuy rằng nói một câu giống Đặng Phi nhưng ánh mắt hai người nhìn về phía Huyền Thiên lại hoàn toàn bất đồng, Đặng Phi là coi rẻ còn Bach Linh thì mang theo vài phần hưng phấn, tựa hồ đối với Huyền Thiên rất có hứng thú, hiển nhiên vừa rồi câu nói kia Bạch Linh khác với Đặng Phi. Đặng Phi là cố ý đả kích Huyền Thiên, mà Bạch Linh thì trong lòng cho rằng như vậy, chỉ ăn ngay nói thật.
Bạch Linh nói tiếp:
- Hoàng Thiên sư đệ, kiếm kỹ vô cùng nhanh vừa rồi của ngươi cảm giác phi thường tương tự Tuyệt ảnh kiếm pháp, chẳng lẽ ngươi vừa rồi trong chiến đấu lĩnh ngộ chính là Tuyệt Ảnh kiếm pháp sao?
Thanh âm Bạch Linh có chút kích động, Huyền Thiên đã biết tại sao nàng hứng thú với mình như vậy, nguyên lai nàng là hứng thú với Tuyệt Ảnh kiếm pháp.
Hơn nữa, Huyền Thiên ẩn ẩn cảm giác được, tu vi của hắn, tùy thời đều có dấu hiệu đột phá Võ Đạo cảnh cửu trọng, trận đại chiến này khiến thời gian hắn bước vào Võ Đạo cảnh cửu trọng giảm bớt đi rất nhiều.
- Lăng Sư muội, Bạch sư muội, cám ơn trời đất, may mắn hai người không làm sao, nếu không chúng ta cũng không biết nên nói với tông môn thế nào nữa.
Đặng sư huynh bước nhanh tới, nói:
- Kiếm kỹ Huyền giai trung phẩm Dạ Lạc Tinh Hà Kiếm của Sở sư huynh quả nhiên lợi hại, một kiếm bổ ra, mấy ngàn Cự Châm Phong đền tội, cơ hồ rơi xuống như mưa, nếu đám Cự Châm Phong kia không trốn đi, qua không bao lâu đều sẽ chết dưới kiếm của Sở sư huynh thôi.
Sở Phong đã thu kiếm vào vỏ, cười nhạt một tiếng, nói:
- Đáng tiếc, Dạ Lạc Tinh Hà Kiếm của ta mới tu luyện tới cảnh giới tiểu thành, nếu là đại thành thì hôm nay tất cả Cự Châm Phong, một đầu cũng chạy không được.
Mỹ nữ áo trắng họ Bạch tự nhiên cười nói:
- Sở sư huynh quả nhiên không hổ là đệ nhất đệ tử nội môn, vậy mà lại luyện kiếm kỹ Huyền giai trung phẩm đến cảnh giới tiểu thành, trong hàng đệ tử nội môn, học tập võ kỹ Huyền giai trung phẩm không nhiều lắm, tu luyện tới cảnh giới tiểu thành lại càng điên cuồng, cũng chỉ có mình Sở sư huynh ngươi thôi.
Mỹ nữ áo lam họ Lăng kia đi đến bên người Huyền Thiên nói:
- Dạ Lạc Tinh Hà Kiếm của Sở sư huynh tuy lợi hại, nhưng nếu không phải vị sư đệ này cứu giúp, chỉ sợ ta và Bạch sư muội đã sớm bỏ mạng bởi Cự Châm Phong, khó có thể chèo chống đến khi hai vị sư huynh đến, cho nên, phải cảm tạ đầu tiên phải là vị sư đệ này mới đúng, hắn mặc dù chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng một tay khoái kiếm kia lại khiến ta mở rộng tầm mắt, sư đệ, Tinh Nguyệt vạn phần cảm tạ, ngươi tên là gì? Sau khi quay về tông môn ta sẽ nói cho gia gia về ngươi.
Nghe được bốn chữ "đệ tử ngoại môn", Sở Phong và sư huynh họ Đặng trong mắt đều hiện lên một tia khinh thường, nhưng khi nghe Lăng Tinh Nguyệt nói sẽ nhắc tới Huyền Thiên với gia gia thì sư huynh họ Đặng vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía Sở Phong, mà Sở Phong thì sắc mặt trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh ngoại nhân khó phát hiện.
Nghe Lăng Sư tỷ nhắc tới mình, Huyền Thiên ôm kiếm nói:
- Đệ tử ngoại môn Hoàng Thiên, bái kiến chư vị sư huynh, sư tỷ nội môn.
Lăng Tinh Nguyệt nhẹ gật đầu, nói:
- Ta gọi là Lăng Tinh Nguyệt, Hoàng Thiên sư đệ, vị này chính là Bạch Linh sư tỷ, vị này chính là Sở Phong sư huynh, vị này chính là Đặng Phi sư huynh.
Theo Lăng Tinh Nguyệt giới thiệu, ba người theo thứ tự gật đầu, chỉ có điều, vẻ khinh thường trong mắt Sở Phong và Đặng Phi đối với Huyền Thiên lại không chút che dấu, đệ tử nội môn và ngoại môn như trời và đất, hoàn toàn không cùng cấp bậc, hơn nữa, Sở Phong thấy Huyền Thiên đã đoạt danh tiếng của hắn nên trong nội tâm khó chịu, nhìn Huyền Thiên càng không vừa mắt, tự nhiên sẽ không quá mức khách khí với một đệ tử ngoại môn, trực tiếp trần trụi coi thường.
Đặng Phi tựa hồ lấy Sở Phong vi tôn, Sở Phong ẩn ẩn tỏ vẻ khó chịu với Huyền Thiên, Đặng Phi không cần bất luận lý do gì, tự nhiên cũng trần trụi coi rẻ Huyền Thiên rồi.
- Bạch sư tỷ, Sở sư huynh, Đặng sư huynh!
Theo Lăng Tinh Nguyệt giới thiệu, Huyền Thiên theo thứ tự hô.
Huyền Thiên cảm nhận được rõ ràng sự coi rẻ của hai người, trong lòng đã tự vẽ ra một giới tuyết, Sở Phong và Đặng Phi là người bên kia giới tuyết.
Lăng Tinh Nguyệt cũng cảm nhận được sự coi rẻ của Sở Phong và Đặng Phi đối với Huyền Thiên, nàng biết rõ Sở Phong và Đặng Phi, với tư cách là người nổi bật trong hàng đệ tử nội môn, để tử nội môn bình thường đều không lọt vào mắt bọn hắn, đệ tử ngoại môn tự nhiên càng không.
Nhưng Huyền Thiên thực lực thấp kém, nhưng vẫn nhảy vào bầy ong, Lăng Tinh Nguyệt đối với Huyền Thiên cảm giác rất tốt, muốn vì hắn tranh thủ thêm chút địa vị ở trước mặt Sở Phong và Đặng Phi, nói:
- Sở sư huynh, Đặng sư huynh, các ngươi chớ xem thường Hoàng Thiên sư đệ, hắn tuy rằng là đệ tử ngoại môn nhưng vừa rồi Cự Châm Phong, hắn lại chặn một nửa, so với ta và Bạch sư muội còn nhiều hơn, hắn tuổi không lớn lắm, rất có tiềm lực phát triển, về sau nhất định sẽ tiến vào nội môn, Hoàng Thiên sư đệ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi.
Huyền Thiên cảm giác được Lăng Tinh Nguyệt càng nói tốt về hắn thì trong mắt Sở Phong càng thâm thêm một tầng, chỉ sợ Sở Phong là người theo đuổi Lăng Tinh Nguyệt, cho nên nghe nàng không ngừng khoa trương người khác trong nội tâm khẳng định càng tăng thêm lửa giận.
Không lý do bị vị đệ tử đệ nhất nội môn Sở Phong này cừu thị, Huyền Thiên thật sự cảm thấy oan uổng, nhưng Lăng Tinh Nguyệt đối với hắn quả thật không tệ, nghe nàng hỏi, Huyền Thiên liền nói:
- Đã đủ 14.
Lăng Tinh Nguyệt nói:
- Mới 14 tuổi, tu vị cũng đã đạt tới Võ Đạo cảnh bát trọng, nhiều nhất mười bảy tuổi, thậm chí mười sáu tuổi, là có thể bước vào Tiên Thiên, trở thành đệ tử nội môn, không đến hai ba năm nữa Hoàng Thiên sư đệ cũng sẽ giống chúng ta rồi.
- Hứ!
Sở Phong xì mũi coi thường, khẽ cười nói:
- Ta tuổi vừa mới mười ba, liền bước vào Tiên Thiên, trở thành đệ tử nội môn, năm gần mười lăm, liền bước vào Tiên Thiên cảnh tam trọng, lĩnh ngộ kiếm ý, đánh khắp nội môn không địch thủ, trở thành đệ tử đệ nhất nội môn, hai ba năm sau, chờ hắn trở thành đệ tử nội môn thì ta đã sớm bước vào Tiên Thiên cảnh tứ trọng, trở thành đệ tử hạch tâm, thậm chí sẽ trở thành tồn tại đệ nhất trong đệ tử hạch tâm, hắn sao có thể giống ta được!
- Sở sư huynh là bất thế thiên tài trăm năm khó gặp của bổn tông, Hoàng Thiên sư đệ tự nhiên kém hơn rồi!
Bạch Linh và Đặng Phi trăm miệng một lời nói.
- Lão tử một ngụm nước miếng phun chết hai người các ngươi.
Không lý do bị người giẫm một cước, Huyền Thiên cảm thấy rất khó chịu, trong nội tâm phỉ báng, đồng thời ánh mắt liếc nhìn hai ngọn núi cao ngất hơn hẳn thường nhân trước ngực Bạch Linh, thầm nghĩ:
- Đợi về sau lão tử vượt qua Sở Phong, lão tử bóp vỡ meomeo của ngươi để trừng phạt.
Bạch Linh tuy rằng nói một câu giống Đặng Phi nhưng ánh mắt hai người nhìn về phía Huyền Thiên lại hoàn toàn bất đồng, Đặng Phi là coi rẻ còn Bach Linh thì mang theo vài phần hưng phấn, tựa hồ đối với Huyền Thiên rất có hứng thú, hiển nhiên vừa rồi câu nói kia Bạch Linh khác với Đặng Phi. Đặng Phi là cố ý đả kích Huyền Thiên, mà Bạch Linh thì trong lòng cho rằng như vậy, chỉ ăn ngay nói thật.
Bạch Linh nói tiếp:
- Hoàng Thiên sư đệ, kiếm kỹ vô cùng nhanh vừa rồi của ngươi cảm giác phi thường tương tự Tuyệt ảnh kiếm pháp, chẳng lẽ ngươi vừa rồi trong chiến đấu lĩnh ngộ chính là Tuyệt Ảnh kiếm pháp sao?
Thanh âm Bạch Linh có chút kích động, Huyền Thiên đã biết tại sao nàng hứng thú với mình như vậy, nguyên lai nàng là hứng thú với Tuyệt Ảnh kiếm pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.