Chương 1166: Ngũ đại biến thái yêu nghiệt. (1)
EK
29/04/2014
Một trăm năm là bao lâu? Cho dù là vương giả cũng mất nửa mạng rồi.
Lời nói của Yến Cô Thành khiến tất cả vương giả đều sợ run cả người, hoàng giả giận dữ khiến vương giả sợ hãi.
- Bổn hoàng chắc chắn quản giáo, Yến Lâu Chủ, Đồng gia đã quấy rầy nhiều cũng nên trở về. Cáo từ!
Hoàng giả Đồng gia mang theo cảm giác vừa giận lại sợ, dẫn theo Đồng Nghệ, Đồng Nhi, Đồng Quan rời đi. Thần sắc Đồng Quan hoảng sợ không thôi, hắn nhìn thoáng qua Huyền Thiên sau đó chạy nhanh theo.
- Yến Lâu Chủ, Kỷ gia cũng cáo từ...
Một giọng nói truyền đến.
Kỷ Xuyên mang theo hai vị nửa bước vương giả thi lễ một cái đối với Yến Lâu Chủ lại hướng Yến Tịch Tịch lên tiếng chào hỏi, cũng nhanh chóng rời đi.
Hoàng giả Trâu gia, Đằng gia cũng lần lượt lên tiếng cáo từ, mang theo tất cả hậu bối rời đi.
Các đại hoàng giả rời đi, Yến Cô Thành mới đem ánh mắt quay sang Huyền Thiên hỏi:
- Ngươi tên là Huyền Thiên?
Huyền Thiên gật nhẹ đầu:
- Vâng, Yến tiền bối.
- Một dòng họ rất hiếm.
Yến Cô Thành nói tiếp;
- Huyền Thiên, nếu như không ngại, ngươi gọi ta một tiếng Yến thúc thúc đi.
Cái gì?
Tất cả thiên tài vương giả, cường giả nơi này đều chấn động mạnh. Trong hai mắt bạo xuất quang mang không ngừng hâm mộ:
- Gọi Kiếm Hoàng Yến Cô Thành là Yến thúc thúc? Ông trời ơi. . . Có chỗ dựa to như núi rồi...
Lý Dật Phong trừng mắt lên:
- Bà mẹ nó! Ta như thế nào cảm giác được tình thế không ổn? Hồng nhan của ta...
Huyền Thiên hơi sững sờ, những ngày này hắn nghe nói qua không ít truyền thuyết về Yến Cô Thành, đều là chiến tích huy hoàng rất nhiều năm trước, hiện tại Yến Cô Thành hoàn toàn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất ít lộ diện. Trong mắt vũ giả Tây Huyền Vực là một nhân vật thần bí.
Nhưng mà Huyền Thiên mới lần thứ nhất cùng Yến Cô Thành tương kiến, nhìn thấy Kiếm Hoàng thần bí truyền thuyết này tựa hồ tuyệt không thần bí, người rất hiền hoà, hơn nữa rất thân cận đối với hắn.
Bất quá Yến Cô Thành là một vị Kiếm Hoàng, thoạt nhìn mới chừng ba mươi, trên thực tế đã hơn một trăm tuổi rồi, niên kỷ còn hơn cả gia gia của Huyền Thiên, gọi tiếng ông còn được, gọi Kiếm Hoàng hơn một trăm tuổi là thúc thúc?
Hắn tại Trung châu thân cô thế cô, cùng một vị Kiếm Hoàng nhờ vả chút quan hệ, coi như là có chút chỗ dựa. Nhưng mà trong lòng Huyền Thiên có chút cảm giác khó có thể mở miệng.
- Huyền công tử, bao nhiêu người muốn nói chuyện với cha ta cũng không có cơ hội, chẳng lẽ bảo ngươi gọi hai tiếng thúc thúc làm ngươi rất khó xử sao?
Thấy Huyền Thiên trầm mặc, Yến Tịch Tịch bên cạnh Yến Cô Thành cong miệng lên nói.
- Không phải!
Huyền Thiên lắc đầu, thật đúng là sợ biến thành hiểu lầm, hắn nói:
- Tuổi của Yến tiền bối còn cao hơn cha ta, bảo ta gọi là thúc thúc thật khó mở miệng. Nếu không trách móc, ta gọi ngài là Yến bá bá a!
Thần Châu đại địa, vương giả ngàn năm khó gặp, tất cả mọi người đại đại tương truyền, tuy rằng niên kỷ hơi có khác biệt nhưng không kém nhiều, vì thế tương đối coi trọng bối phận, cao hơn một tuổi chính là tiền bối.
Mà Trung châu đại địa, hoàng giả rất nhiều, vương giả như mây, đại lượng vũ giả đột phá thọ nguyên cực hạn sống đến hơn hai trăm tuổi hoặc là hơn năm trăm tuổi, kinh nghiệm cả đời đối với phàm nhân không biết truyền thừa bao nhiêu đời, vì thế bối phận không quan tâm lắm.
Ví dụ như Yến Cô Thành hiện tại hơn một trăm tuổi, vũ giả cùng thời với hắn nếu như không có Thành vương, cũng sớm đã chết rồi, giống với gia gia của Huyền Thiên, không có khả năng mỗi người cũng gọi Yến Cô Thành lão gia gia a, mà Yến Tịch Tịch thân là con gái của Yến Cô Thành, luận bối phận so với lớn hơn bao nhiêu vũ giả cùng thế hệ lớn hơn vài bối phận. Không thể gọi nàng là bà cô được...
Tại Trung châu đại địa, chỉ cần không phải chí thân có liên hệ máu mủ, bối phận cũng rất tùy ý, võ giả một khi bước vào vương giả cảnh có thể cùng vương giả hơn trăm tuổi xưng huynh gọi đệ. Một khi thành hoàng giả thì cho dù là cùng lão quái vật ba bốn trăm tuổi đó cũng là cùng thế hệ tương xứng, không có khả năng đều là hoàng giả, còn mở miệng một tiếng lão tiền bối.
Thấy Huyền Thiên coi trọng bối phận như thế, Yến Cô Thành và Yến Tịch Tịch đều mỉm cười, từ điểm này có thể đoán được, Huyền Thiên thật sự là mới hành tẩu thiên hạ, cơ hồ không có kinh nghiệm gì, cường giả Trung châu đại địa ai mà để ý tới điều này?
Yến Cô Thành gật nhẹ đầu, cười nói:
- Ha ha. . . , thúc thúc bá bá đều cũng được, Huyền Thiên, thời gian cách Đan Đế Dược Viên mở ra không xa, những ngày này ngươi hãy ở lại Tịch Dương Lâu a, hiện tại đi theo ta một chuyến, Yến bá bá có mấy lời muốn nói chuyện.
- Vâng, Yến bá bá, bất quá, bằng hữu của cháu. . . !
Ánh mắt Huyền Thiên hướng đối diện hồ nước, rất sắc bén nhìn ra chỗ của Thần Cơ tiên sinh.
Yến Cô Thành còn chưa mở miệng. Yến Tịch Tịch đã nói:
- Ngươi cứ yên tâm đi đi, bằng hữu của ngươi ta sẽ dàn xếp tốt. Các ngươi đều là khách quý của Tịch Dương Lâu được hảo hảo chiêu đãi.
Huyền Thiên gật đầu ngượng ngùng cười cười, ánh mắt nhìn Lý Dật Phong, nói:
- Lý huynh, tiểu đệ không tiếp chuyện với huynh nữa.
Chỉ thấy Lý Dật Phong lộ một bộ mặt như ăn mướp đắng, gật đầu với Huyền Thiên:
-Ừ!
Huyền Thiên cau mày nói:
- Chuyện gì để cho Lý huynh không vui sao?
Yến Tịch Tịch một bên nói:
- Lý huynh, ngươi cũng đi làm khách quý của Tịch Dương Lâu, cùng đi với tiểu nữ. Ta an bài chỗ ở cho các ngươi...
Tinh thần Lý Dật Phong lập tức tốt lên, hắn mỉm cười nói:
- Được rồi, được rồi... Ha ha, Huyền lão đệ, ngươi cùng Yến tiền bối đi thôi, ta cùng Tịch Tịch cô nương đi. .
...
Huyền Thiên đi theo Yến Cô Thành vào trong một tòa lầu các không xa.
Trong một gian phòng thanh nhã trên lầu, một bàn hai ghế dựa bày ở bên cửa sổ, có người bưng lên một bình trà thơm, hai cái chén trà có đầy trà được đặt lên mặt bàn.
Trong phòng xuất hiện một mùi hương trà nồng đậm.
- Ngồi!
Yến Cô Thành ngồi xuống chủ tọa chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện nói.
Huyền Thiên không có khách khí, hắn ngồi xuống đối diện nói:
- Yến bá bá tìm ta đến đây chuyện gì?
Yến Cô Thành nói:
- Có lẽ ngươi không biết. Ngươi bây giờ đã chọc họa sát thân, cho dù là trong Tịch Dương Thành cũng không nhất định an toàn, có thể sẽ có người xuất thủ chém giết ngươi.
Thần sắc Huyền Thiên đại biến nói:
- Ta mới vào thiên hạ không cừu không oán với người ta, ai muốn giết ta? Chẳng lẽ là người của Đồng gia, bởi vì ta cùng Đồng Nghệ có chút mâu thuẫn mà muốn lấy tính mạng của ta?
Yến Cô Thành nói:
- Không chỉ là Đồng gia, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, thiên tài toàn bộ Trung châu đại địa nghe nói chiến tích một trận chiến này của ngươi, chí ít có hơn phân nửa người sinh ra sát tâm với ngươi.
Điểm này cho dù là tại Thần Châu đại địa cũng như thế, Huyền Thiên sau vượt trước, biểu hiện xuất sắc, Đệ Nhất Công Tử liền muốn gạt bỏ hắn. Kiếm Công Tử sẽ vượt qua Đệ Nhất Công Tử, Đệ Nhất Công Tử cũng muốn diệt hắn.
Lời nói của Yến Cô Thành khiến tất cả vương giả đều sợ run cả người, hoàng giả giận dữ khiến vương giả sợ hãi.
- Bổn hoàng chắc chắn quản giáo, Yến Lâu Chủ, Đồng gia đã quấy rầy nhiều cũng nên trở về. Cáo từ!
Hoàng giả Đồng gia mang theo cảm giác vừa giận lại sợ, dẫn theo Đồng Nghệ, Đồng Nhi, Đồng Quan rời đi. Thần sắc Đồng Quan hoảng sợ không thôi, hắn nhìn thoáng qua Huyền Thiên sau đó chạy nhanh theo.
- Yến Lâu Chủ, Kỷ gia cũng cáo từ...
Một giọng nói truyền đến.
Kỷ Xuyên mang theo hai vị nửa bước vương giả thi lễ một cái đối với Yến Lâu Chủ lại hướng Yến Tịch Tịch lên tiếng chào hỏi, cũng nhanh chóng rời đi.
Hoàng giả Trâu gia, Đằng gia cũng lần lượt lên tiếng cáo từ, mang theo tất cả hậu bối rời đi.
Các đại hoàng giả rời đi, Yến Cô Thành mới đem ánh mắt quay sang Huyền Thiên hỏi:
- Ngươi tên là Huyền Thiên?
Huyền Thiên gật nhẹ đầu:
- Vâng, Yến tiền bối.
- Một dòng họ rất hiếm.
Yến Cô Thành nói tiếp;
- Huyền Thiên, nếu như không ngại, ngươi gọi ta một tiếng Yến thúc thúc đi.
Cái gì?
Tất cả thiên tài vương giả, cường giả nơi này đều chấn động mạnh. Trong hai mắt bạo xuất quang mang không ngừng hâm mộ:
- Gọi Kiếm Hoàng Yến Cô Thành là Yến thúc thúc? Ông trời ơi. . . Có chỗ dựa to như núi rồi...
Lý Dật Phong trừng mắt lên:
- Bà mẹ nó! Ta như thế nào cảm giác được tình thế không ổn? Hồng nhan của ta...
Huyền Thiên hơi sững sờ, những ngày này hắn nghe nói qua không ít truyền thuyết về Yến Cô Thành, đều là chiến tích huy hoàng rất nhiều năm trước, hiện tại Yến Cô Thành hoàn toàn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất ít lộ diện. Trong mắt vũ giả Tây Huyền Vực là một nhân vật thần bí.
Nhưng mà Huyền Thiên mới lần thứ nhất cùng Yến Cô Thành tương kiến, nhìn thấy Kiếm Hoàng thần bí truyền thuyết này tựa hồ tuyệt không thần bí, người rất hiền hoà, hơn nữa rất thân cận đối với hắn.
Bất quá Yến Cô Thành là một vị Kiếm Hoàng, thoạt nhìn mới chừng ba mươi, trên thực tế đã hơn một trăm tuổi rồi, niên kỷ còn hơn cả gia gia của Huyền Thiên, gọi tiếng ông còn được, gọi Kiếm Hoàng hơn một trăm tuổi là thúc thúc?
Hắn tại Trung châu thân cô thế cô, cùng một vị Kiếm Hoàng nhờ vả chút quan hệ, coi như là có chút chỗ dựa. Nhưng mà trong lòng Huyền Thiên có chút cảm giác khó có thể mở miệng.
- Huyền công tử, bao nhiêu người muốn nói chuyện với cha ta cũng không có cơ hội, chẳng lẽ bảo ngươi gọi hai tiếng thúc thúc làm ngươi rất khó xử sao?
Thấy Huyền Thiên trầm mặc, Yến Tịch Tịch bên cạnh Yến Cô Thành cong miệng lên nói.
- Không phải!
Huyền Thiên lắc đầu, thật đúng là sợ biến thành hiểu lầm, hắn nói:
- Tuổi của Yến tiền bối còn cao hơn cha ta, bảo ta gọi là thúc thúc thật khó mở miệng. Nếu không trách móc, ta gọi ngài là Yến bá bá a!
Thần Châu đại địa, vương giả ngàn năm khó gặp, tất cả mọi người đại đại tương truyền, tuy rằng niên kỷ hơi có khác biệt nhưng không kém nhiều, vì thế tương đối coi trọng bối phận, cao hơn một tuổi chính là tiền bối.
Mà Trung châu đại địa, hoàng giả rất nhiều, vương giả như mây, đại lượng vũ giả đột phá thọ nguyên cực hạn sống đến hơn hai trăm tuổi hoặc là hơn năm trăm tuổi, kinh nghiệm cả đời đối với phàm nhân không biết truyền thừa bao nhiêu đời, vì thế bối phận không quan tâm lắm.
Ví dụ như Yến Cô Thành hiện tại hơn một trăm tuổi, vũ giả cùng thời với hắn nếu như không có Thành vương, cũng sớm đã chết rồi, giống với gia gia của Huyền Thiên, không có khả năng mỗi người cũng gọi Yến Cô Thành lão gia gia a, mà Yến Tịch Tịch thân là con gái của Yến Cô Thành, luận bối phận so với lớn hơn bao nhiêu vũ giả cùng thế hệ lớn hơn vài bối phận. Không thể gọi nàng là bà cô được...
Tại Trung châu đại địa, chỉ cần không phải chí thân có liên hệ máu mủ, bối phận cũng rất tùy ý, võ giả một khi bước vào vương giả cảnh có thể cùng vương giả hơn trăm tuổi xưng huynh gọi đệ. Một khi thành hoàng giả thì cho dù là cùng lão quái vật ba bốn trăm tuổi đó cũng là cùng thế hệ tương xứng, không có khả năng đều là hoàng giả, còn mở miệng một tiếng lão tiền bối.
Thấy Huyền Thiên coi trọng bối phận như thế, Yến Cô Thành và Yến Tịch Tịch đều mỉm cười, từ điểm này có thể đoán được, Huyền Thiên thật sự là mới hành tẩu thiên hạ, cơ hồ không có kinh nghiệm gì, cường giả Trung châu đại địa ai mà để ý tới điều này?
Yến Cô Thành gật nhẹ đầu, cười nói:
- Ha ha. . . , thúc thúc bá bá đều cũng được, Huyền Thiên, thời gian cách Đan Đế Dược Viên mở ra không xa, những ngày này ngươi hãy ở lại Tịch Dương Lâu a, hiện tại đi theo ta một chuyến, Yến bá bá có mấy lời muốn nói chuyện.
- Vâng, Yến bá bá, bất quá, bằng hữu của cháu. . . !
Ánh mắt Huyền Thiên hướng đối diện hồ nước, rất sắc bén nhìn ra chỗ của Thần Cơ tiên sinh.
Yến Cô Thành còn chưa mở miệng. Yến Tịch Tịch đã nói:
- Ngươi cứ yên tâm đi đi, bằng hữu của ngươi ta sẽ dàn xếp tốt. Các ngươi đều là khách quý của Tịch Dương Lâu được hảo hảo chiêu đãi.
Huyền Thiên gật đầu ngượng ngùng cười cười, ánh mắt nhìn Lý Dật Phong, nói:
- Lý huynh, tiểu đệ không tiếp chuyện với huynh nữa.
Chỉ thấy Lý Dật Phong lộ một bộ mặt như ăn mướp đắng, gật đầu với Huyền Thiên:
-Ừ!
Huyền Thiên cau mày nói:
- Chuyện gì để cho Lý huynh không vui sao?
Yến Tịch Tịch một bên nói:
- Lý huynh, ngươi cũng đi làm khách quý của Tịch Dương Lâu, cùng đi với tiểu nữ. Ta an bài chỗ ở cho các ngươi...
Tinh thần Lý Dật Phong lập tức tốt lên, hắn mỉm cười nói:
- Được rồi, được rồi... Ha ha, Huyền lão đệ, ngươi cùng Yến tiền bối đi thôi, ta cùng Tịch Tịch cô nương đi. .
...
Huyền Thiên đi theo Yến Cô Thành vào trong một tòa lầu các không xa.
Trong một gian phòng thanh nhã trên lầu, một bàn hai ghế dựa bày ở bên cửa sổ, có người bưng lên một bình trà thơm, hai cái chén trà có đầy trà được đặt lên mặt bàn.
Trong phòng xuất hiện một mùi hương trà nồng đậm.
- Ngồi!
Yến Cô Thành ngồi xuống chủ tọa chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện nói.
Huyền Thiên không có khách khí, hắn ngồi xuống đối diện nói:
- Yến bá bá tìm ta đến đây chuyện gì?
Yến Cô Thành nói:
- Có lẽ ngươi không biết. Ngươi bây giờ đã chọc họa sát thân, cho dù là trong Tịch Dương Thành cũng không nhất định an toàn, có thể sẽ có người xuất thủ chém giết ngươi.
Thần sắc Huyền Thiên đại biến nói:
- Ta mới vào thiên hạ không cừu không oán với người ta, ai muốn giết ta? Chẳng lẽ là người của Đồng gia, bởi vì ta cùng Đồng Nghệ có chút mâu thuẫn mà muốn lấy tính mạng của ta?
Yến Cô Thành nói:
- Không chỉ là Đồng gia, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, thiên tài toàn bộ Trung châu đại địa nghe nói chiến tích một trận chiến này của ngươi, chí ít có hơn phân nửa người sinh ra sát tâm với ngươi.
Điểm này cho dù là tại Thần Châu đại địa cũng như thế, Huyền Thiên sau vượt trước, biểu hiện xuất sắc, Đệ Nhất Công Tử liền muốn gạt bỏ hắn. Kiếm Công Tử sẽ vượt qua Đệ Nhất Công Tử, Đệ Nhất Công Tử cũng muốn diệt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.