Chương 1629: Phong Chi Thánh Đỉnh. (2)
EK
13/06/2014
Huyết hồng kiếm quang kia lực phá hoại cực lớn, phong quyển của Lục
Tuyệt Trần hợp kích cũng không kém, nhưng hai người ở trên đại hải vô
biên vô hạn chiến đấu, tuy rằng nhấc lên sóng biển ngập trời, cũng sẽ
không đối với hoàn cảnh có cái gì phá hư. Chỉ là trong biển có chút yêu
thú không may, ở dưới công kích của hai người gặp xui xẻo mà thôi.
Huyền Thiên thế tiến công càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng nhanh, không thấy mềm nhũn chút nào.
Mà Lục Tuyệt Trần bằng vào Phong Chi Chân Đế tránh né Huyền Thiên công kích, cũng là càng lúc càng khó khăn, từ lúc ban đầu dễ dàng, chậm rãi liền đầy đầu mồ hôi, y sam trên người thường thường sẽ gặp phá vỡ mấy đạo lỗ hổng. Thời gian non nửa khắc trôi qua, Lục Tuyệt Trần thanh y đã toàn bộ rách nát, tựa như một tên khất cái.
Trên người hắn cũng có mấy đạo vết máu, có đôi khi có đôi khi tránh né qua kiếm quang, nhưng lại vẫn là dựa vào gần một ít, bị kiếm khí kịch liệt chém rách y sam, ngay cả da thịt cũng đều thiếu chút nữa thiết cát ra.
Lục Tuyệt Trần càng đánh càng kinh tâm!
Chậm rãi, trong lòng hắn đã sinh ra thoái ý, không thể lại đánh tiếp được nữa. Huyền Thiên lông tơ cũng chưa hề tổn hại, càng đánh càng hăng, mà hắn cũng càng ngày càng khó ứng phó. Vết thương trên người càng ngày càng nhiều.
Lại đánh tiếp, sinh mệnh của hắn hẳn là sẽ giao cho ở trên tay Huyền Thiên không được rồi.
Sưu....
Thân ảnh Lục Tuyệt Trần cấp tốc lui về phía sau.
Huyền Thiên thuấn di một cái, liền trực tiếp tới gần Lục Tuyệt Trần phụ cận ngoài mấy chục dặm, huyết sắc kiếm quang kinh khủng tiếp tục trùng trùng điệp điệp hướng Lục Tuyệt Trần giết qua đến.
Lục Tuyệt Trần không thể làm gì, chỉ đành lại tiến nhập trong Phong Chi Thánh Đỉnh lẫn nữa, ngự đỉnh mà đi.
Đang đang đang đang....
Từng đạo huyết sắc kiếm quang bổ vào trên Phong Chi Thánh Đỉnh, đáng tiếc, Phong Chi Thánh Đỉnh là không thể hư hao, chỉ có lực lượng cường đại mới có thể xuyên qua Thánh Đỉnh, truyền lại đến đỉnh nội.
Bất quá, xuyên thấu qua Thánh Đỉnh, lực lượng chí ít đã suy yếu sáu bảy thành, đã đối với Lục Tuyệt Trần không thể tạo thành nguy hiểm.
Huyết sắc kiếm quang như mạc, có đôi khi cũng sẽ có vài đạo phong ấn trực tiếp phá vỡ đỉnh khẩu, trực tiếp bổ vào trong Thánh Đỉnh, nhưng lấy Lục Tuyệt Trần lĩnh ngộ đối với Phong Chi Chân Đế, cũng rất dễ dàng tránh né ra.
Phong Chi Thánh Đỉnh hoa phá trường không, Huyền Thiên ở phía sau chăm chú đuổi theo, liên tục truy sát.
Đáng tiếc, Thánh Đỉnh đều có hiệu quả trói buộc hư không, Huyền Thiên không thể trực tiếp thuấn di tới gần Lục Tuyệt Trần quá mức.
Mà trừ đi tốc độ thuấn di, đơn luận tốc độ phi hành bình thường, Lục Tuyệt Trần có Phong Chi Thánh Đỉnh, so với Huyền Thiên vẫn là muốn nhanh hơn không ít.
Hai người một đuổi một chạy, cự ly giữa Lục Tuyệt Trần và Huyền Thiên từ từ kéo, khi giật lại hơn mười dặm, ra khỏi phạm vi trói buộc hư không của Thánh Đỉnh, Huyền Thiên rất nhanh lại sẽ thuấn di một cái truy đuổi theo.
Tình thế tựa hồ là rơi vào một tử cục.
Huyền Thiên không thể triệt để đuổi theo kịp Lục Tuyệt Trần, Lục Tuyệt Trần cũng vô pháp triệt để bỏ qua Huyền Thiên.
Muốn truy sát một người thân mang Thánh Đỉnh lại có Đại Khí Vận, thật sự là quá khó khăn.
Trừ phi là có trận pháp vây khốn hoặc là khống chế, bằng không Lục Tuyệt Trần một lòng chạy trốn chết, Huyền Thiên thật đúng là không thể đuổi theo kịp.
Tựa như hắn cũng là thân mang Thánh Đỉnh, người khác vô pháp thuấn di tới gần được, cũng là đuổi không kịp hắn.
Thời Gian Chi Kính, Thiên Cơ Côn và Thiên Cơ Lão Nhân đem tất cả những chuyện phát sinh giữa hai người Huyền Thiên và Lục Tuyệt Trần đều nhìn ở trong mắt.
Lúc trước, thấy chiến lực của Huyền Thiên dĩ nhiên cường đại đến trình độ như vậy, cũng đều đã vượt lên trước Lục Tuyệt Trần, Thiên Cơ Lão Nhân thần tình trở nên khẩn trương không gì sánh được, rất sợ Lục Tuyệt Trần sẽ bị Huyền Thiên chém giết.
Thẳng đến Lục Tuyệt Trần bắt đầu chạy trốn, Huyền Thiên đuổi không kịp, Thiên Cơ Lão Nhân thần tình khẩn trương căng thẳng mới có điểm thư giãn.
Thiên Cơ Côn tâm tình rất không tệ, vẫn bảo trì mỉm cười, nói:
- Thế nào? Tình thế giữa hai người, từ hôm nay trở đi đã triệt để cải biến.
Trước đây là Lục Tuyệt Trần chiếm thượng phong, có ưu thế thực lực tuyệt đối, chỉ có hắn truy sát Huyền Thiên.
Nhưng hiện tại ngược lại, Huyền Thiên chiếm ưu thế thực lực, bắt đầu truy sát Lục Tuyệt Trần.
Thiên Cơ Lão Nhân hừ lạnh, nói:
- Lão phu thật là nhìn Huyền Thiên nhìn đến mờ mắt, bất quá, hắn muốn giết Lục Tuyệt Trần thu được Phong Chi Thánh Đỉnh, đó đúng là nằm mơ.
Thiên Cơ Côn nhàn nhạt cười cười:
- Hiện tại tình thế đã chuyển biến, Lục Tuyệt Trần không còn có thực lực cùng với Huyền Thiên phong, lúc này đây Lục Tuyệt Trần còn có hi vọng chạy trốn, chờ ngày sau, ngươi cho là hắn còn có thể thoát được mãi sao?
Ba ngày ba đêm...
Huyền Thiên truy sát Lục Tuyệt Trần đủ ba ngày ba đêm!
Lúc trước Lục Tuyệt Trần một đường truy tung Huyền Thiên, truy đuổi thời gian hơn ba ngày, hiện tại lại bị Huyền Thiên đuổi theo đánh trở lại.
Lục Tuyệt Trần thân mang Phong Chi Thánh Đỉnh, tốc độ quá nhanh, chỉ là dựa vào tốc độ phi hành, Huyền Thiên đuổi không kịp hắn. Mà Thánh Đỉnh trói buộc hư không, Huyền Thiên lại không thể thuấn di tiếp cận.
Do đó, truy đuổi ba ngày ba đêm, Huyền Thiên cũng không thể nào đuổi theo Lục Tuyệt Trần, đem hắn chém giết.
Ba ngày sau, Lục Tuyệt Trần từ hải ngoại chạy trở lại Trung Châu đại địa, một đường chạy tới Đông Lục Vực, chạy trở lại Lục gia, Huyền Thiên mới đình chỉ truy sát.
Lục gia là Kiếm Đế thế gia, có Chuẩn Đế tọa trấn.
Lấy thực lực hiện tại của Huyền Thiên, mặc dù ở Trung Châu đại địa cũng là tồn tại đứng ở đỉnh phong, gần với Cửu cấp Hoàng Giả, nhưng tương đối với Kiếm Đế thế gia, lực lượng vẫn là thua kém một ít.
Thu thập chín cổ Thánh Đỉnh, là mục tiêu của Huyền Thiên, nếu Phong Chi Thánh Đỉnh ở trên người Lục Tuyệt Trần, Huyền Thiên sớm muộn sẽ đem Phong Chi Thánh Đỉnh từ trên tay hắn thu trở lại, cho dù phía sau hắn có là Kiếm Đế thế gia, cũng không thể nào ngăn cản được cước bộ của Huyền Thiên.
Hiện tại Huyền Thiên không thể cùng với Kiếm Đế thế gia chống lại, tương lai vị tất cũng không thể, điều mà Huyền Thiên cần, chỉ là thời gian mà thôi.
Huyền Thiên từ Đông Lục Vực Lục gia rời khỏi, hướng Đông mà đi. Một bước trăm vạn dặm, rất nhanh liền đã rời khỏi Trung Châu đại địa, lại đã đến được trong Đông Phương Hải Vực.
Địch nhân của Huyền Thiên tại Trung Châu không phải Kiếm Đế thế gia, vậy cũng chỉ còn Khô Lâu Cốc loại tồn tại có Cửu cấp Hoàng Giả này, hiện tại Huyền Thiên năng lực tự bảo vệ mình có thừa, nhưng muốn đối phó với bọn họ lại vẫn còn kém một chút thực lực.
Do đó, Huyền Thiên vẫn là muốn lầy đề thăng thực lực làm chủ, đối với hắn mà nói, tu vi, thực lực đề thăng, bất quá là vấn đề thời gian mà thôi.
Tại tu luyện đồng thời, hắn dự định đi đến Đông Phương Hải Vực, tìm kiếm chỗ hạ lạc của Long Tử Nghiên. Đây mới chính là mục tiêu ban đầu của chuyến đi lần này. Ngẫu nhiên gặp gỡ Lục Tuyệt Trần, thu được Cực Dương Châu, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Huyền Thiên thế tiến công càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng nhanh, không thấy mềm nhũn chút nào.
Mà Lục Tuyệt Trần bằng vào Phong Chi Chân Đế tránh né Huyền Thiên công kích, cũng là càng lúc càng khó khăn, từ lúc ban đầu dễ dàng, chậm rãi liền đầy đầu mồ hôi, y sam trên người thường thường sẽ gặp phá vỡ mấy đạo lỗ hổng. Thời gian non nửa khắc trôi qua, Lục Tuyệt Trần thanh y đã toàn bộ rách nát, tựa như một tên khất cái.
Trên người hắn cũng có mấy đạo vết máu, có đôi khi có đôi khi tránh né qua kiếm quang, nhưng lại vẫn là dựa vào gần một ít, bị kiếm khí kịch liệt chém rách y sam, ngay cả da thịt cũng đều thiếu chút nữa thiết cát ra.
Lục Tuyệt Trần càng đánh càng kinh tâm!
Chậm rãi, trong lòng hắn đã sinh ra thoái ý, không thể lại đánh tiếp được nữa. Huyền Thiên lông tơ cũng chưa hề tổn hại, càng đánh càng hăng, mà hắn cũng càng ngày càng khó ứng phó. Vết thương trên người càng ngày càng nhiều.
Lại đánh tiếp, sinh mệnh của hắn hẳn là sẽ giao cho ở trên tay Huyền Thiên không được rồi.
Sưu....
Thân ảnh Lục Tuyệt Trần cấp tốc lui về phía sau.
Huyền Thiên thuấn di một cái, liền trực tiếp tới gần Lục Tuyệt Trần phụ cận ngoài mấy chục dặm, huyết sắc kiếm quang kinh khủng tiếp tục trùng trùng điệp điệp hướng Lục Tuyệt Trần giết qua đến.
Lục Tuyệt Trần không thể làm gì, chỉ đành lại tiến nhập trong Phong Chi Thánh Đỉnh lẫn nữa, ngự đỉnh mà đi.
Đang đang đang đang....
Từng đạo huyết sắc kiếm quang bổ vào trên Phong Chi Thánh Đỉnh, đáng tiếc, Phong Chi Thánh Đỉnh là không thể hư hao, chỉ có lực lượng cường đại mới có thể xuyên qua Thánh Đỉnh, truyền lại đến đỉnh nội.
Bất quá, xuyên thấu qua Thánh Đỉnh, lực lượng chí ít đã suy yếu sáu bảy thành, đã đối với Lục Tuyệt Trần không thể tạo thành nguy hiểm.
Huyết sắc kiếm quang như mạc, có đôi khi cũng sẽ có vài đạo phong ấn trực tiếp phá vỡ đỉnh khẩu, trực tiếp bổ vào trong Thánh Đỉnh, nhưng lấy Lục Tuyệt Trần lĩnh ngộ đối với Phong Chi Chân Đế, cũng rất dễ dàng tránh né ra.
Phong Chi Thánh Đỉnh hoa phá trường không, Huyền Thiên ở phía sau chăm chú đuổi theo, liên tục truy sát.
Đáng tiếc, Thánh Đỉnh đều có hiệu quả trói buộc hư không, Huyền Thiên không thể trực tiếp thuấn di tới gần Lục Tuyệt Trần quá mức.
Mà trừ đi tốc độ thuấn di, đơn luận tốc độ phi hành bình thường, Lục Tuyệt Trần có Phong Chi Thánh Đỉnh, so với Huyền Thiên vẫn là muốn nhanh hơn không ít.
Hai người một đuổi một chạy, cự ly giữa Lục Tuyệt Trần và Huyền Thiên từ từ kéo, khi giật lại hơn mười dặm, ra khỏi phạm vi trói buộc hư không của Thánh Đỉnh, Huyền Thiên rất nhanh lại sẽ thuấn di một cái truy đuổi theo.
Tình thế tựa hồ là rơi vào một tử cục.
Huyền Thiên không thể triệt để đuổi theo kịp Lục Tuyệt Trần, Lục Tuyệt Trần cũng vô pháp triệt để bỏ qua Huyền Thiên.
Muốn truy sát một người thân mang Thánh Đỉnh lại có Đại Khí Vận, thật sự là quá khó khăn.
Trừ phi là có trận pháp vây khốn hoặc là khống chế, bằng không Lục Tuyệt Trần một lòng chạy trốn chết, Huyền Thiên thật đúng là không thể đuổi theo kịp.
Tựa như hắn cũng là thân mang Thánh Đỉnh, người khác vô pháp thuấn di tới gần được, cũng là đuổi không kịp hắn.
Thời Gian Chi Kính, Thiên Cơ Côn và Thiên Cơ Lão Nhân đem tất cả những chuyện phát sinh giữa hai người Huyền Thiên và Lục Tuyệt Trần đều nhìn ở trong mắt.
Lúc trước, thấy chiến lực của Huyền Thiên dĩ nhiên cường đại đến trình độ như vậy, cũng đều đã vượt lên trước Lục Tuyệt Trần, Thiên Cơ Lão Nhân thần tình trở nên khẩn trương không gì sánh được, rất sợ Lục Tuyệt Trần sẽ bị Huyền Thiên chém giết.
Thẳng đến Lục Tuyệt Trần bắt đầu chạy trốn, Huyền Thiên đuổi không kịp, Thiên Cơ Lão Nhân thần tình khẩn trương căng thẳng mới có điểm thư giãn.
Thiên Cơ Côn tâm tình rất không tệ, vẫn bảo trì mỉm cười, nói:
- Thế nào? Tình thế giữa hai người, từ hôm nay trở đi đã triệt để cải biến.
Trước đây là Lục Tuyệt Trần chiếm thượng phong, có ưu thế thực lực tuyệt đối, chỉ có hắn truy sát Huyền Thiên.
Nhưng hiện tại ngược lại, Huyền Thiên chiếm ưu thế thực lực, bắt đầu truy sát Lục Tuyệt Trần.
Thiên Cơ Lão Nhân hừ lạnh, nói:
- Lão phu thật là nhìn Huyền Thiên nhìn đến mờ mắt, bất quá, hắn muốn giết Lục Tuyệt Trần thu được Phong Chi Thánh Đỉnh, đó đúng là nằm mơ.
Thiên Cơ Côn nhàn nhạt cười cười:
- Hiện tại tình thế đã chuyển biến, Lục Tuyệt Trần không còn có thực lực cùng với Huyền Thiên phong, lúc này đây Lục Tuyệt Trần còn có hi vọng chạy trốn, chờ ngày sau, ngươi cho là hắn còn có thể thoát được mãi sao?
Ba ngày ba đêm...
Huyền Thiên truy sát Lục Tuyệt Trần đủ ba ngày ba đêm!
Lúc trước Lục Tuyệt Trần một đường truy tung Huyền Thiên, truy đuổi thời gian hơn ba ngày, hiện tại lại bị Huyền Thiên đuổi theo đánh trở lại.
Lục Tuyệt Trần thân mang Phong Chi Thánh Đỉnh, tốc độ quá nhanh, chỉ là dựa vào tốc độ phi hành, Huyền Thiên đuổi không kịp hắn. Mà Thánh Đỉnh trói buộc hư không, Huyền Thiên lại không thể thuấn di tiếp cận.
Do đó, truy đuổi ba ngày ba đêm, Huyền Thiên cũng không thể nào đuổi theo Lục Tuyệt Trần, đem hắn chém giết.
Ba ngày sau, Lục Tuyệt Trần từ hải ngoại chạy trở lại Trung Châu đại địa, một đường chạy tới Đông Lục Vực, chạy trở lại Lục gia, Huyền Thiên mới đình chỉ truy sát.
Lục gia là Kiếm Đế thế gia, có Chuẩn Đế tọa trấn.
Lấy thực lực hiện tại của Huyền Thiên, mặc dù ở Trung Châu đại địa cũng là tồn tại đứng ở đỉnh phong, gần với Cửu cấp Hoàng Giả, nhưng tương đối với Kiếm Đế thế gia, lực lượng vẫn là thua kém một ít.
Thu thập chín cổ Thánh Đỉnh, là mục tiêu của Huyền Thiên, nếu Phong Chi Thánh Đỉnh ở trên người Lục Tuyệt Trần, Huyền Thiên sớm muộn sẽ đem Phong Chi Thánh Đỉnh từ trên tay hắn thu trở lại, cho dù phía sau hắn có là Kiếm Đế thế gia, cũng không thể nào ngăn cản được cước bộ của Huyền Thiên.
Hiện tại Huyền Thiên không thể cùng với Kiếm Đế thế gia chống lại, tương lai vị tất cũng không thể, điều mà Huyền Thiên cần, chỉ là thời gian mà thôi.
Huyền Thiên từ Đông Lục Vực Lục gia rời khỏi, hướng Đông mà đi. Một bước trăm vạn dặm, rất nhanh liền đã rời khỏi Trung Châu đại địa, lại đã đến được trong Đông Phương Hải Vực.
Địch nhân của Huyền Thiên tại Trung Châu không phải Kiếm Đế thế gia, vậy cũng chỉ còn Khô Lâu Cốc loại tồn tại có Cửu cấp Hoàng Giả này, hiện tại Huyền Thiên năng lực tự bảo vệ mình có thừa, nhưng muốn đối phó với bọn họ lại vẫn còn kém một chút thực lực.
Do đó, Huyền Thiên vẫn là muốn lầy đề thăng thực lực làm chủ, đối với hắn mà nói, tu vi, thực lực đề thăng, bất quá là vấn đề thời gian mà thôi.
Tại tu luyện đồng thời, hắn dự định đi đến Đông Phương Hải Vực, tìm kiếm chỗ hạ lạc của Long Tử Nghiên. Đây mới chính là mục tiêu ban đầu của chuyến đi lần này. Ngẫu nhiên gặp gỡ Lục Tuyệt Trần, thu được Cực Dương Châu, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.