Chương 325: Tam đại công tử. (1)
EK
20/03/2014
Hàm răng của Tiểu Hổ cực kì sắc bén, không thua gì bảo khí huyền giai thượng phẩm, cũng giống như lợi trảo của nó vậy, dễ dàng cắn xé thi thể của Hoành Tiệm Vân, sau đó trực tiếp nuốt vào.
Huyền Thiên lập tức xoay đầu sang một bên, mặc dù Hoành Tiệm Vân là kẻ thù của hắn đi nữa nhưng nhìn thấy thi thể của đồng loại bị ăn tươi nuốt sống sau khi chết, Huyền Thiên vẫn có chút không đành lòng.
Nhưng hắn cũng không ngăn cản Tiểu Hổ. bởi vì hắn biết rõ đây là phương pháp tốt nhất để phi tang thi thể, hơn nữa, Huyền Thiên cũng sẽ không phung phí quá nhiều lòng đồng tình trên người kẻ thù, là ba người bọn họ ức hiếp người khác trước, có kết quả như vậy cũng là chết chưa hết tội thôi.
Hắn tuy cũng có không đành lòng, nhưng thiết huyết càng nhiều hơn đồng tình.
Ánh mắt của Huyền Thiên chuyển hướng nhìn về phía Hiên Viên Sơ Tuyết đứng ở cách đó hơn ngàn mét, nhưng hắn lại thất vọng phát hiện, Hiên Viên Sơ Tuyết đã không thấy đâu nữa.
Trong lúc đại chiến khi nãy thì nàng ta vẫn còn ở đó, lúc Hoành Tiệm Vân chạy trốn thì Huyền Thiên cũng loáng thoáng nhìn thấy, nàng ta tuy rằng đứng ở cách đó khá xa, nhưng chí ít vẫn còn nhìn thấy, chỉ chớp mắt một cái, không biết nàng ta đã chạy mất bóng từ lúc nào!
Trong lòng Huyền Thiên lập tức cảm thấy có chút mất mác!
Cho dù đây là lần đầu gặp được Hiên Viên Sơ Tuyết, nhưng Huyền Thiên tin tưởng vào một loại duyên phận tên là tiền thế kim sinh, tuy thoạt nhìn thì Hiên Viên Sơ Tuyết ít nhất cũng đã hai bốn hai lăm tuổi, hầu như lớn hơn hắn những mười tuổi, thế nhưng hắn không quan tâm.
Chính như đại trưởng lão Bạch Kiếm Tuyết đã nói, trong chuyện tình cảm, cần phải cố gắng tới cùng, không thể lưu lại tiếc nuối, tránh cho sau này hối hận.
Gặp được Hiên Viên Sơ Tuyết, ngoại trừ biết được tên của đối phương ra thì không lấy được thêm chút tin tức gì, lần này từ biệt cũng không biết tới năm nào tháng nào mới có thể gặp lại nhau lần nữa, chuyện này khiến cho trong nội tâm của Huyền Thiên đã sinh ra chút tiếc nuối nho nhỏ!
Tiểu Hổ tuy vẫn còn trong thời kì ấu niên, nhưng thân hình cũng đã dài hơn hai thước, cỡ này cũng đã chẳng xê xích bao nhiêu với mấy con hổ trưởng thành mà Huyền Thiên nhìn thấy ở kiếp trước rồi, đương nhiên, sức ăn cũng không nhỏ, rất nhanh liền nuốt hết cả da lẫn xương của Hoành Tiệm Vân vào trong bụng.
Vì Hoành Tiệm Vân mắng Tiểu Hổ một câu súc sinh, xem như sờ phải nghịch lân của Tiểu Hổ, trong ba tên, cho dù Hoành Tiệm Vân không phải là người đầu tiên bị thương nặng, nhưng là người đầu tiên chết đi, cũng là người đầu tiên bị Tiểu Hổ nuốt gọn ghẽ.
Ăn xong Hoành Tiệm Vân rồi, Tiểu Hổ lại chạy tới cạnh thi thể của Nhâm Phách Đạo, thi thể của võ giả đối với yêu thú mà nói thì là vật đại bổ, có thể từ trong thi thể của võ giả lấy được năng lượng chân khí, đẩy nhanh tốc độ tiến giai, đối với thi thể của huynh đệ nhà họ Nhậm cùng với thi thể của thiếu chủ Tiêu Dao, Tiểu Hổ đều sẽ không bỏ qua.
Ngay lúc Tiểu Hổ xử lí thi thể của Nhậm phách Đạo thì Huyền Thiên cũng thu thập bảo khí bị rơi xuống của ba tên kia, một kiện bảo khí huyền giai thượng phẩm, hai kiện bảo khí huyền giai trung phâm, tất cả đều là bảo kiếm.
Hiện tại Huyền Thiên có Thất diễm hồng liên, có thể phân hóa huyền giai bảo khí, căn bản không sợ đối phương động thủ động cước gì trên bảo khí, về phần vật phẩm tùy thân của mấy tên kia, Huyền Thiên ngoại trừ lấy được hai mươi mấy viên thượng phẩm chân khí đan trên người Hoành Tiệm Vân ra thì mấy thứ còn lại hắn chả thèm động vào tí gì.
Rất nhanh, thi thể của Nhâm Phách Đạo cũng bị Tiểu Hổ ăn không xót lại tí nào, Tiểu Hổ lại bắt đầu chuyển hướng sang tấn công thi thể của Hoành Tiệm Vân.
Lúc này đây! Tiêu Diêu Kiếm tông ở cách đó mấy vạn dặm, người người hầu như đều khiếp sợ.
Ngay tại lúc này, đột nhiên có một cỗ khí thế cự đại phun trào ngay sau hậu sơn, tạo thành chấn động, hầu như ảnh hưởng tới mười dặm xung quanh Tiêu Diêu Kiếm tông.
Sau đó, tất cả trưởng lão, chấp sự, đệ tử của Tiêu Diêu Kiếm tông cũng đều nghe được một tiếng rống to đầy giận dữ của đại thái thượng trưởng lão đang bế quan ở hậu sơn:
- Ai dám giết chết hậu nhân Hoành gia ta, ta muốn giết chết thập môn cửu tộc nhà hắn! Giết chết thập môn cửu tộc của hắn!
Tiếp ngay sau đó, liền nhìn thấy một đạo hào quang từ hậu sơn vọt thẳng lên trời, lao về phía tây bắc.
Phía tây bắc của Tiêu Dao vương triều chính là Lôi Đình sơn mạch.
Đợi Tiểu Hổ ăn xong hết thi thể của ba người, Huyền Thiên liền dùng thất diễm hồng liên luyện hóa ba thanh bảo khí kia thành chất lỏng, sau đó thu hồi thất diễm hồng liên, ba đoàn chất lỏng trong nháy mắt liền đông lại, biến thành ba quả cầu kim loại hình tròn.
Mấy quả cầu kim loại này chính tài liệu sau khi bảo khí trở lại như lúc đầu, thế nhưng, bảo khí đã luyện thành, một khi luyện hóa trở lại như cũ thì phẩm chất của tài liệu sẽ bị hao tổn, ít nhất cũng giảm xuống một cấp, sau này ba quả câu kim loại này chỉ có thể luyện chế ra được một liện bảo khí Huyền giai trung phẩm cùng với hai kiện Huyền giai hạ phẩm mà thôi.
- Tiểu Hổ! chúng ta mau rời khỏi đây thôi!
Tiểu Hổ là yêu thú của Hiên Viên Sơ Tuyết, hiện tại Hiên Viên Sơ Tuyết đi mất rồi, Huyền Thiên liền theo bản năng coi nó trở thành chiến hữu, cùng tiến cùng lùi với mình.
Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, tuy rằng nơi này là chỗ sâu trong Lôi Đình sơn mạch, thế nhưng, võ giả ở bên trong Lôi Đình sơn mạch cũng không ít, vừa rồi hắn từ lòng đất đi ra, gây ra động tĩnh khá lớn, nói không chừng sẽ thu hút những võ giả khác tới đây.
Tuy rằng cũng đã hủy thi diệt tích rồi, nhưng nơi này không nên ở lâu, đi khỏi càng nhanh càng tốt.
Tiểu Hổ nhún người một cái đã đi tới bên cạnh Huyền Thiên.
- Hừ! hừ!
Tiểu Hổ ngẩng đầu kêu lên hai tiếng, hai cái cánh sau lưng xòe ra, xãi cánh cũng phải rộng năm thước, tung người một cái, đôi cánh màu đen vỗ lên vài cái liền phóng lên trời cao.
Ngay lúc này, Tiểu Hổ liền lộn một vòng trên không trung, sau đó liền đáp xuống trước mặt của Huyền Thiên, lại ngửa đầu kêu hai tiếng:
- Hừ! hừ!
Huyền Thiên lập tức hiểu ý:
- Ngươi muốn ta ngồi lên lưng ngươi sao?
- Hừ! hừ!
Tiểu Hổ gật gật đầu.
Huyền Thiên cũng không khách khí nữa, trực tiếp leo lên ngồi trên lưng Tiểu Hổ.
Thân hình của Tiểu Hổ dài hơn hai thước, cho dù là có thêm hai ba tên Huyền Thiên ngồi lên cũng còn dư.
- Hừ!
Tiểu Hổ ngửa đầu kêu một tiếng. xem như nhắc nhở, hai cánh vỗ mạnh, phóng thẳng lên trời.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm! ! !
Trên bầu trời bao la của Lôi Đình sơn mạch, sấm sét dày đặc, rất nhiều lôi điện đều chưa đánh xuống tới mặt đất thì đã tan biến ngay trên bầu trời, cho nên, lôi điện ở trên trời so với mặt đất thì dày đặc hơn nhiều lần, có rất ít vị trí thông khoáng.
Nhưng cảm nhận của Tiểu Hổ đối với lôi điện tựa hồ phi thường linh mẫn, cõng theo Huyền Thiên, phi hành ở độ cao hơn ngàn mét trên không trung, đại bộ phận lôi điện đều bị Tiểu Hổ nhanh chân né tránh.
Huyền Thiên lập tức xoay đầu sang một bên, mặc dù Hoành Tiệm Vân là kẻ thù của hắn đi nữa nhưng nhìn thấy thi thể của đồng loại bị ăn tươi nuốt sống sau khi chết, Huyền Thiên vẫn có chút không đành lòng.
Nhưng hắn cũng không ngăn cản Tiểu Hổ. bởi vì hắn biết rõ đây là phương pháp tốt nhất để phi tang thi thể, hơn nữa, Huyền Thiên cũng sẽ không phung phí quá nhiều lòng đồng tình trên người kẻ thù, là ba người bọn họ ức hiếp người khác trước, có kết quả như vậy cũng là chết chưa hết tội thôi.
Hắn tuy cũng có không đành lòng, nhưng thiết huyết càng nhiều hơn đồng tình.
Ánh mắt của Huyền Thiên chuyển hướng nhìn về phía Hiên Viên Sơ Tuyết đứng ở cách đó hơn ngàn mét, nhưng hắn lại thất vọng phát hiện, Hiên Viên Sơ Tuyết đã không thấy đâu nữa.
Trong lúc đại chiến khi nãy thì nàng ta vẫn còn ở đó, lúc Hoành Tiệm Vân chạy trốn thì Huyền Thiên cũng loáng thoáng nhìn thấy, nàng ta tuy rằng đứng ở cách đó khá xa, nhưng chí ít vẫn còn nhìn thấy, chỉ chớp mắt một cái, không biết nàng ta đã chạy mất bóng từ lúc nào!
Trong lòng Huyền Thiên lập tức cảm thấy có chút mất mác!
Cho dù đây là lần đầu gặp được Hiên Viên Sơ Tuyết, nhưng Huyền Thiên tin tưởng vào một loại duyên phận tên là tiền thế kim sinh, tuy thoạt nhìn thì Hiên Viên Sơ Tuyết ít nhất cũng đã hai bốn hai lăm tuổi, hầu như lớn hơn hắn những mười tuổi, thế nhưng hắn không quan tâm.
Chính như đại trưởng lão Bạch Kiếm Tuyết đã nói, trong chuyện tình cảm, cần phải cố gắng tới cùng, không thể lưu lại tiếc nuối, tránh cho sau này hối hận.
Gặp được Hiên Viên Sơ Tuyết, ngoại trừ biết được tên của đối phương ra thì không lấy được thêm chút tin tức gì, lần này từ biệt cũng không biết tới năm nào tháng nào mới có thể gặp lại nhau lần nữa, chuyện này khiến cho trong nội tâm của Huyền Thiên đã sinh ra chút tiếc nuối nho nhỏ!
Tiểu Hổ tuy vẫn còn trong thời kì ấu niên, nhưng thân hình cũng đã dài hơn hai thước, cỡ này cũng đã chẳng xê xích bao nhiêu với mấy con hổ trưởng thành mà Huyền Thiên nhìn thấy ở kiếp trước rồi, đương nhiên, sức ăn cũng không nhỏ, rất nhanh liền nuốt hết cả da lẫn xương của Hoành Tiệm Vân vào trong bụng.
Vì Hoành Tiệm Vân mắng Tiểu Hổ một câu súc sinh, xem như sờ phải nghịch lân của Tiểu Hổ, trong ba tên, cho dù Hoành Tiệm Vân không phải là người đầu tiên bị thương nặng, nhưng là người đầu tiên chết đi, cũng là người đầu tiên bị Tiểu Hổ nuốt gọn ghẽ.
Ăn xong Hoành Tiệm Vân rồi, Tiểu Hổ lại chạy tới cạnh thi thể của Nhâm Phách Đạo, thi thể của võ giả đối với yêu thú mà nói thì là vật đại bổ, có thể từ trong thi thể của võ giả lấy được năng lượng chân khí, đẩy nhanh tốc độ tiến giai, đối với thi thể của huynh đệ nhà họ Nhậm cùng với thi thể của thiếu chủ Tiêu Dao, Tiểu Hổ đều sẽ không bỏ qua.
Ngay lúc Tiểu Hổ xử lí thi thể của Nhậm phách Đạo thì Huyền Thiên cũng thu thập bảo khí bị rơi xuống của ba tên kia, một kiện bảo khí huyền giai thượng phẩm, hai kiện bảo khí huyền giai trung phâm, tất cả đều là bảo kiếm.
Hiện tại Huyền Thiên có Thất diễm hồng liên, có thể phân hóa huyền giai bảo khí, căn bản không sợ đối phương động thủ động cước gì trên bảo khí, về phần vật phẩm tùy thân của mấy tên kia, Huyền Thiên ngoại trừ lấy được hai mươi mấy viên thượng phẩm chân khí đan trên người Hoành Tiệm Vân ra thì mấy thứ còn lại hắn chả thèm động vào tí gì.
Rất nhanh, thi thể của Nhâm Phách Đạo cũng bị Tiểu Hổ ăn không xót lại tí nào, Tiểu Hổ lại bắt đầu chuyển hướng sang tấn công thi thể của Hoành Tiệm Vân.
Lúc này đây! Tiêu Diêu Kiếm tông ở cách đó mấy vạn dặm, người người hầu như đều khiếp sợ.
Ngay tại lúc này, đột nhiên có một cỗ khí thế cự đại phun trào ngay sau hậu sơn, tạo thành chấn động, hầu như ảnh hưởng tới mười dặm xung quanh Tiêu Diêu Kiếm tông.
Sau đó, tất cả trưởng lão, chấp sự, đệ tử của Tiêu Diêu Kiếm tông cũng đều nghe được một tiếng rống to đầy giận dữ của đại thái thượng trưởng lão đang bế quan ở hậu sơn:
- Ai dám giết chết hậu nhân Hoành gia ta, ta muốn giết chết thập môn cửu tộc nhà hắn! Giết chết thập môn cửu tộc của hắn!
Tiếp ngay sau đó, liền nhìn thấy một đạo hào quang từ hậu sơn vọt thẳng lên trời, lao về phía tây bắc.
Phía tây bắc của Tiêu Dao vương triều chính là Lôi Đình sơn mạch.
Đợi Tiểu Hổ ăn xong hết thi thể của ba người, Huyền Thiên liền dùng thất diễm hồng liên luyện hóa ba thanh bảo khí kia thành chất lỏng, sau đó thu hồi thất diễm hồng liên, ba đoàn chất lỏng trong nháy mắt liền đông lại, biến thành ba quả cầu kim loại hình tròn.
Mấy quả cầu kim loại này chính tài liệu sau khi bảo khí trở lại như lúc đầu, thế nhưng, bảo khí đã luyện thành, một khi luyện hóa trở lại như cũ thì phẩm chất của tài liệu sẽ bị hao tổn, ít nhất cũng giảm xuống một cấp, sau này ba quả câu kim loại này chỉ có thể luyện chế ra được một liện bảo khí Huyền giai trung phẩm cùng với hai kiện Huyền giai hạ phẩm mà thôi.
- Tiểu Hổ! chúng ta mau rời khỏi đây thôi!
Tiểu Hổ là yêu thú của Hiên Viên Sơ Tuyết, hiện tại Hiên Viên Sơ Tuyết đi mất rồi, Huyền Thiên liền theo bản năng coi nó trở thành chiến hữu, cùng tiến cùng lùi với mình.
Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, tuy rằng nơi này là chỗ sâu trong Lôi Đình sơn mạch, thế nhưng, võ giả ở bên trong Lôi Đình sơn mạch cũng không ít, vừa rồi hắn từ lòng đất đi ra, gây ra động tĩnh khá lớn, nói không chừng sẽ thu hút những võ giả khác tới đây.
Tuy rằng cũng đã hủy thi diệt tích rồi, nhưng nơi này không nên ở lâu, đi khỏi càng nhanh càng tốt.
Tiểu Hổ nhún người một cái đã đi tới bên cạnh Huyền Thiên.
- Hừ! hừ!
Tiểu Hổ ngẩng đầu kêu lên hai tiếng, hai cái cánh sau lưng xòe ra, xãi cánh cũng phải rộng năm thước, tung người một cái, đôi cánh màu đen vỗ lên vài cái liền phóng lên trời cao.
Ngay lúc này, Tiểu Hổ liền lộn một vòng trên không trung, sau đó liền đáp xuống trước mặt của Huyền Thiên, lại ngửa đầu kêu hai tiếng:
- Hừ! hừ!
Huyền Thiên lập tức hiểu ý:
- Ngươi muốn ta ngồi lên lưng ngươi sao?
- Hừ! hừ!
Tiểu Hổ gật gật đầu.
Huyền Thiên cũng không khách khí nữa, trực tiếp leo lên ngồi trên lưng Tiểu Hổ.
Thân hình của Tiểu Hổ dài hơn hai thước, cho dù là có thêm hai ba tên Huyền Thiên ngồi lên cũng còn dư.
- Hừ!
Tiểu Hổ ngửa đầu kêu một tiếng. xem như nhắc nhở, hai cánh vỗ mạnh, phóng thẳng lên trời.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm! ! !
Trên bầu trời bao la của Lôi Đình sơn mạch, sấm sét dày đặc, rất nhiều lôi điện đều chưa đánh xuống tới mặt đất thì đã tan biến ngay trên bầu trời, cho nên, lôi điện ở trên trời so với mặt đất thì dày đặc hơn nhiều lần, có rất ít vị trí thông khoáng.
Nhưng cảm nhận của Tiểu Hổ đối với lôi điện tựa hồ phi thường linh mẫn, cõng theo Huyền Thiên, phi hành ở độ cao hơn ngàn mét trên không trung, đại bộ phận lôi điện đều bị Tiểu Hổ nhanh chân né tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.