Chương 50: Thế như chẻ tre. (1)
EK
04/12/2013
Không sai, kiếm đầu tiên, Phàn Hồng bị Huyền Tiên bức lùi hai bước rồi mới phản kích được.
Nếu không lui về phía sau thì Phàn Hồng không nhất định phá được một kiếm nhìn như bình thản không có gì đặc biệt kia của Huyền Thiên.
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt ra nhìn, ánh mắt nhìn chăm chú lên lôi đài. Lúc này, trong nội tâm chúng đệ tử đều xảy ra biến hóa, một kiếm này chứng tỏ Huyền Thiên không phải không biết cao thấp, khinh thị Phàn Hồng mà là hắn quả thực có được thực lực không bình thường.
Đối mặt với bảy đóa kiếm hoa của Phàn Hồng đâm tới, Huyền Thiên cũng không né tránh, vỏ kiếm thu lại, quét quang qua giống như cuồng phong đảo ngang địa địa.
- Đinh Đinh Đinh Đinh Đinh Đinh Đinh!
Bảy tiếng va chạm vang lên, Thất Kiếm Phàn Hồng đâm ra đã bị Huyền Thiên ngăn trở. Trên thân kiếm Phàn Hồng truyền đến một cảm giác tê tê, trong nội tâm vô cùng kinh hãi, phát hiện nội lực đối phương vô cùng hùng hậu, không thua kém hắn chút nào.
Huyền Thiên thuận thế tiến hai bước về phía trước, vỏ kiếm lại đâm ngang ra một lần nữa, khá tương đồng với chiêu Như Phong Khởi của Truy Phong Kiếm vừa rồi nhưng cũng có chỗ bất đồng, khiến người khó mà ngăn cản.
Phàn Hồng lại bị bức lui hai bước rồi mới triển khai phản kích được, ngăn hai kiếm của Huyền Thiên, kiếm của Phàn Hồng quét qua, một đạo kiếm khí liền kích thẳng về phía cổ Huyền Thiên.
Huyền Thiên vẫn như cũ, thu kiếm giống như cuồng phong quét ngang, rót nội lực vào bên trong kiếm, trên vỏ kiếm lóe lên hào quang, phát ra một đạo kiếm khí, ngăn hết thảy kiếm khí của Phàn Hồng.
Hắn lập tức tiến về phía trước hai bước, lại đâm ra một kiếm nghiêng nghiêng.
Phàn Hồng lại bị bức lui hai bước, lúc này trong nội tâm đã cực kỳ chấn động.
Huyền Thiên cứ đâm ra hơn 10 kiếm như thế, mỗi một kiếm đều tiến về phía trước hai bước, khí thế như gió thổi, thế không thể đỡ, vô luận Phàn Hồng phản kích như thế nào thì Huyền THiên cũng đều thu kiếm quét qua, giống như cuồng phong quét ngang, hóa giải từng kiếm của đối phương rồi lại đâm ra một kiếm.
Sau hơn 10 kiếm, rốt cục Phàn Hồng đã bị bức lui đến sát mép lôi đài, không còn đường lùi nữa.
Huyền THiên lại đâm ra một kiếm nghiêng nữa, lúc này Phàn Hồng đã không còn chỗ thối lui, lập tức quét ngang một kiếm phản kích giống như Huyền Thiên.
Tuy chiêu thức giống nhau nhưng kết quả lại hoàn toàn bất đồng.
Phàn Hồng cảm thấy ngực vô cùng đau nhức, vỏ kiếm Huyền Thiên đã xuyên thấu qua kiếm quang của hắn, trực tiếp kích lên ngực hắn.
Sắc mặt Phàn Hồng lập tức ảm đạm, chua xót nói:
- Ta thua.
Vòng thứ tư, Huyền Thiên đã đánh bại đệ tử Thập Trọng cự đầu Phàn Hồng, tiến vào vòng thứ năm.
Mũi vỏ kiếm của Huyền Thiên chỉa thẳng vào phía trước ngực của Phàn Hồng, giả như trong tay Huyền Thiên là một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ thì một kiếm này cũng đủ để đâm thủng tim của Phàn Hồng, một kích giết hắn.
Phàn Hồng nhận thua, Huyền Thiên thu kiếm lại, ôm kiếm nói:
- Phàn Hồng sư huynh, đa tạ đã nhường.
Phàn Hồng thở dài một hơi, trong mắt đã khôi phục lại tinh thần, nói:
- Hoàng Thiên sư đệ, kiếm pháp của ngươi đúng là huyền diệu khó lường, kiếm kỹ vô cùng quỷ dị, trong tất cả đệ tử môn ngoại, ta chỉ mới thấy có Yêu Kiếm Lý Ức là khá tương tự mà thôi, lấy thực lực của ngươi, tuyệt đối có hi vọng tiến vào mười vị trí đầu, cùng đánh một trận phân cao thấp với Yêu Kiếm Lý Ức, ta thua trong tay ngươi, đúng là không uổng….
Nói xong, vẻ ảm đạm trên mặt của Phàn Hồng đã mất hết, trực tiếp nhảy xuống khỏi lôi đài rồi rời đi.
Chúng đệ tử đứng dưới lôi đài lại một lần nữa ồ lên.
Mỗi lần Huyền Thiên xuất ra một kiếm thì liền bức Phàn Hồng lùi lại hai bước, chỉ có mười lăm kiếm, đã vừa vặn khiến Phàn Hồng từ giữa lôi đài, bị bức phải lui tới mép lôi đài.
Kiếm thứ mười sáu, Phàn Hồng muốn lùi cũng không thể lùi, cứng rắn đỡ một kiếm của Huyền Thiên, kết quả là bị một kiếm của Huyền Thiên đâm trúng ngực, bại dưới tay của Huyền Thiên.
Đệ tử Võ Đạo cảnh thập trọng, tính hết cả ngoại môn cũng chỉ gần ba mươi hai người, mỗi một vị đều là người đứng đầu trong đệ tử ngoại môn, thực lực phi phàm, là người được những đệ tử ngoại môn khác ngưỡng vọng.
Thế nhưng, chỉ có mười sáu kiếm, liền thua trong tay Huyền Thiên, hơn nữa, kiếm của Huyền Thiên vẫn còn chưa ra khỏi võ, vẻn vẹn chỉ dùng khoảng nửa phần thực lực!
Kết quả như vậy làm sao mà không khiến nội tâm của chúng đệ tử rung động được cơ chứ?
Một nửa thực lực, đây vẫn chỉ là suy đoán của chúng đệ tử mà thôi, con người Huyền Thiên sâu như biển lớn, người khác cũng không thể nhìn ra thực lực thật sự của hắn bây giờ là bao nhiêu, chỉ có chính hắn mới biết mà thôi.
Không chỉ có đệ tử ngoại môn bình thường, mấy đệ tử tinh anh có tu vi thất, bát, cửu trọng, thậm chí ngay cả mấy đệ tử tu vi thập trọng cũng đều lộ ra vẻ kinh sợ, trong mắt đầy vẻ không dám tin.
Ngay cả Phàn Hồng bị đánh bại cũng không lộ ra nửa phần chán chường, hay là nửa điểm phẫn hận gì hết, có thể thấy được, trận chiến này, hắn chính là thua Huyền Thiên một cách tâm phục khẩu phục, nên không bản thân cũng không có cảm giác mất mặt.
Bởi vì, mấy tên đệ tử tinh anh khác có thực lực tương đương với hắn mà gặp phải Huyền Thiên thì cũng sẽ gặp phải kết cục tương tự, thật sự không phải thực lực của Phàn Hồng hắn quá thấp mà là thực lực của Huyền Thiên quá cao.
Phía xa!
Trong mắt Trương Long lóe ra quang mang hưng phấn, chiến ý xông lên tận trời, trong lòng thầm nghĩ:
- Qủa nhiên là ngày càng thú vị mà, tiểu tử này đúng là có vài phẩn bản sự, Hoàng Thiên, ngươi cố mà chờ thêm hai hiệp nữa, tới khi rơi vào tay ta, để ta tự tay đến kết liễu ngươi.
Trong mắt Bạch Triển Hạc thì lại là kinh ngạc, nhìn Huyền Thiên đứng ở phía xa, trong lòng cả kinh nói:
- Tên tiểu tử này thật đúng là đã luyện thành Tiên Thiên công rồi, tất cả những cái này đều nằm trong Hoàng giai công pháp, là công pháp khó luyện nhất nha, năm đó Sở Phong sư huynh tu luyện được một thời gian ngắn cũng chịu không nổi mà bỏ luôn, chẳng lẽ Thiên Kiếm Tông chúng ta, kể từ sau Lăng tổ sư, lại có thêm một thiên tài thứ tư ở tu vi Võ đạo cảnh liền tu luyện Tiên Thiên thần công tới cảnh giới đại thành? Đáng tiếc, hắn cũng sắp mười lăm tuổi rồi, tu vi chỉ mới có bát trọng Võ đạo cảnh, so với Sở Phong sư huynh thì đúng là kém xa cả vạn dặm, so với Lăng tổ sư thì lại càng không thể so nổi, thế nhưng lại có thể luyện thành Thiên tiên công, đúng là quái thai mà.
Dương Đỉnh Thiên nhìn Huyền Thiên ở phía xa, sắc mặt lại là một mảnh âm trầm, trong mắt hình như có lửa giận lóe ra, bên cạnh hắn có không ít đệ tử tinh anh cửu trọng, thậm chí còn có vài tên đệ tử tu vi thập trọng.
Dương Đỉnh Thiên quay sang nói với mấy tên đệ tử hàng đầu tu vi thập trọng kia:
- Vòng thứ năm, nhất định phải rút trúng Hoàng Thiên cho ta, ai gặp phải hắn thì phải đánh thật mạnh cho ta, không cần sợ sẽ đả thương hắn, mặc kệ hắn bị thương nặng cỡ nào, ta đều chịu trách nhiệm cho các ngươi, đánh cho hắn thành tàn phế, đập gãy chân chó của hắn, tốt nhất là đánh cho xương cốt toàn thân đều gãy nát hết cho ta!
Nếu không lui về phía sau thì Phàn Hồng không nhất định phá được một kiếm nhìn như bình thản không có gì đặc biệt kia của Huyền Thiên.
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt ra nhìn, ánh mắt nhìn chăm chú lên lôi đài. Lúc này, trong nội tâm chúng đệ tử đều xảy ra biến hóa, một kiếm này chứng tỏ Huyền Thiên không phải không biết cao thấp, khinh thị Phàn Hồng mà là hắn quả thực có được thực lực không bình thường.
Đối mặt với bảy đóa kiếm hoa của Phàn Hồng đâm tới, Huyền Thiên cũng không né tránh, vỏ kiếm thu lại, quét quang qua giống như cuồng phong đảo ngang địa địa.
- Đinh Đinh Đinh Đinh Đinh Đinh Đinh!
Bảy tiếng va chạm vang lên, Thất Kiếm Phàn Hồng đâm ra đã bị Huyền Thiên ngăn trở. Trên thân kiếm Phàn Hồng truyền đến một cảm giác tê tê, trong nội tâm vô cùng kinh hãi, phát hiện nội lực đối phương vô cùng hùng hậu, không thua kém hắn chút nào.
Huyền Thiên thuận thế tiến hai bước về phía trước, vỏ kiếm lại đâm ngang ra một lần nữa, khá tương đồng với chiêu Như Phong Khởi của Truy Phong Kiếm vừa rồi nhưng cũng có chỗ bất đồng, khiến người khó mà ngăn cản.
Phàn Hồng lại bị bức lui hai bước rồi mới triển khai phản kích được, ngăn hai kiếm của Huyền Thiên, kiếm của Phàn Hồng quét qua, một đạo kiếm khí liền kích thẳng về phía cổ Huyền Thiên.
Huyền Thiên vẫn như cũ, thu kiếm giống như cuồng phong quét ngang, rót nội lực vào bên trong kiếm, trên vỏ kiếm lóe lên hào quang, phát ra một đạo kiếm khí, ngăn hết thảy kiếm khí của Phàn Hồng.
Hắn lập tức tiến về phía trước hai bước, lại đâm ra một kiếm nghiêng nghiêng.
Phàn Hồng lại bị bức lui hai bước, lúc này trong nội tâm đã cực kỳ chấn động.
Huyền Thiên cứ đâm ra hơn 10 kiếm như thế, mỗi một kiếm đều tiến về phía trước hai bước, khí thế như gió thổi, thế không thể đỡ, vô luận Phàn Hồng phản kích như thế nào thì Huyền THiên cũng đều thu kiếm quét qua, giống như cuồng phong quét ngang, hóa giải từng kiếm của đối phương rồi lại đâm ra một kiếm.
Sau hơn 10 kiếm, rốt cục Phàn Hồng đã bị bức lui đến sát mép lôi đài, không còn đường lùi nữa.
Huyền THiên lại đâm ra một kiếm nghiêng nữa, lúc này Phàn Hồng đã không còn chỗ thối lui, lập tức quét ngang một kiếm phản kích giống như Huyền Thiên.
Tuy chiêu thức giống nhau nhưng kết quả lại hoàn toàn bất đồng.
Phàn Hồng cảm thấy ngực vô cùng đau nhức, vỏ kiếm Huyền Thiên đã xuyên thấu qua kiếm quang của hắn, trực tiếp kích lên ngực hắn.
Sắc mặt Phàn Hồng lập tức ảm đạm, chua xót nói:
- Ta thua.
Vòng thứ tư, Huyền Thiên đã đánh bại đệ tử Thập Trọng cự đầu Phàn Hồng, tiến vào vòng thứ năm.
Mũi vỏ kiếm của Huyền Thiên chỉa thẳng vào phía trước ngực của Phàn Hồng, giả như trong tay Huyền Thiên là một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ thì một kiếm này cũng đủ để đâm thủng tim của Phàn Hồng, một kích giết hắn.
Phàn Hồng nhận thua, Huyền Thiên thu kiếm lại, ôm kiếm nói:
- Phàn Hồng sư huynh, đa tạ đã nhường.
Phàn Hồng thở dài một hơi, trong mắt đã khôi phục lại tinh thần, nói:
- Hoàng Thiên sư đệ, kiếm pháp của ngươi đúng là huyền diệu khó lường, kiếm kỹ vô cùng quỷ dị, trong tất cả đệ tử môn ngoại, ta chỉ mới thấy có Yêu Kiếm Lý Ức là khá tương tự mà thôi, lấy thực lực của ngươi, tuyệt đối có hi vọng tiến vào mười vị trí đầu, cùng đánh một trận phân cao thấp với Yêu Kiếm Lý Ức, ta thua trong tay ngươi, đúng là không uổng….
Nói xong, vẻ ảm đạm trên mặt của Phàn Hồng đã mất hết, trực tiếp nhảy xuống khỏi lôi đài rồi rời đi.
Chúng đệ tử đứng dưới lôi đài lại một lần nữa ồ lên.
Mỗi lần Huyền Thiên xuất ra một kiếm thì liền bức Phàn Hồng lùi lại hai bước, chỉ có mười lăm kiếm, đã vừa vặn khiến Phàn Hồng từ giữa lôi đài, bị bức phải lui tới mép lôi đài.
Kiếm thứ mười sáu, Phàn Hồng muốn lùi cũng không thể lùi, cứng rắn đỡ một kiếm của Huyền Thiên, kết quả là bị một kiếm của Huyền Thiên đâm trúng ngực, bại dưới tay của Huyền Thiên.
Đệ tử Võ Đạo cảnh thập trọng, tính hết cả ngoại môn cũng chỉ gần ba mươi hai người, mỗi một vị đều là người đứng đầu trong đệ tử ngoại môn, thực lực phi phàm, là người được những đệ tử ngoại môn khác ngưỡng vọng.
Thế nhưng, chỉ có mười sáu kiếm, liền thua trong tay Huyền Thiên, hơn nữa, kiếm của Huyền Thiên vẫn còn chưa ra khỏi võ, vẻn vẹn chỉ dùng khoảng nửa phần thực lực!
Kết quả như vậy làm sao mà không khiến nội tâm của chúng đệ tử rung động được cơ chứ?
Một nửa thực lực, đây vẫn chỉ là suy đoán của chúng đệ tử mà thôi, con người Huyền Thiên sâu như biển lớn, người khác cũng không thể nhìn ra thực lực thật sự của hắn bây giờ là bao nhiêu, chỉ có chính hắn mới biết mà thôi.
Không chỉ có đệ tử ngoại môn bình thường, mấy đệ tử tinh anh có tu vi thất, bát, cửu trọng, thậm chí ngay cả mấy đệ tử tu vi thập trọng cũng đều lộ ra vẻ kinh sợ, trong mắt đầy vẻ không dám tin.
Ngay cả Phàn Hồng bị đánh bại cũng không lộ ra nửa phần chán chường, hay là nửa điểm phẫn hận gì hết, có thể thấy được, trận chiến này, hắn chính là thua Huyền Thiên một cách tâm phục khẩu phục, nên không bản thân cũng không có cảm giác mất mặt.
Bởi vì, mấy tên đệ tử tinh anh khác có thực lực tương đương với hắn mà gặp phải Huyền Thiên thì cũng sẽ gặp phải kết cục tương tự, thật sự không phải thực lực của Phàn Hồng hắn quá thấp mà là thực lực của Huyền Thiên quá cao.
Phía xa!
Trong mắt Trương Long lóe ra quang mang hưng phấn, chiến ý xông lên tận trời, trong lòng thầm nghĩ:
- Qủa nhiên là ngày càng thú vị mà, tiểu tử này đúng là có vài phẩn bản sự, Hoàng Thiên, ngươi cố mà chờ thêm hai hiệp nữa, tới khi rơi vào tay ta, để ta tự tay đến kết liễu ngươi.
Trong mắt Bạch Triển Hạc thì lại là kinh ngạc, nhìn Huyền Thiên đứng ở phía xa, trong lòng cả kinh nói:
- Tên tiểu tử này thật đúng là đã luyện thành Tiên Thiên công rồi, tất cả những cái này đều nằm trong Hoàng giai công pháp, là công pháp khó luyện nhất nha, năm đó Sở Phong sư huynh tu luyện được một thời gian ngắn cũng chịu không nổi mà bỏ luôn, chẳng lẽ Thiên Kiếm Tông chúng ta, kể từ sau Lăng tổ sư, lại có thêm một thiên tài thứ tư ở tu vi Võ đạo cảnh liền tu luyện Tiên Thiên thần công tới cảnh giới đại thành? Đáng tiếc, hắn cũng sắp mười lăm tuổi rồi, tu vi chỉ mới có bát trọng Võ đạo cảnh, so với Sở Phong sư huynh thì đúng là kém xa cả vạn dặm, so với Lăng tổ sư thì lại càng không thể so nổi, thế nhưng lại có thể luyện thành Thiên tiên công, đúng là quái thai mà.
Dương Đỉnh Thiên nhìn Huyền Thiên ở phía xa, sắc mặt lại là một mảnh âm trầm, trong mắt hình như có lửa giận lóe ra, bên cạnh hắn có không ít đệ tử tinh anh cửu trọng, thậm chí còn có vài tên đệ tử tu vi thập trọng.
Dương Đỉnh Thiên quay sang nói với mấy tên đệ tử hàng đầu tu vi thập trọng kia:
- Vòng thứ năm, nhất định phải rút trúng Hoàng Thiên cho ta, ai gặp phải hắn thì phải đánh thật mạnh cho ta, không cần sợ sẽ đả thương hắn, mặc kệ hắn bị thương nặng cỡ nào, ta đều chịu trách nhiệm cho các ngươi, đánh cho hắn thành tàn phế, đập gãy chân chó của hắn, tốt nhất là đánh cho xương cốt toàn thân đều gãy nát hết cho ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.