Chương 1510: Trung Châu! Lại đến Trung Châu! (1)
EK
01/06/2014
Đem tất cả không gian vật phẩm đều kiểm tra lại một lần, Huyền Thiên
lại ở trong một không gian giới chỉ khác thu hoạch được hai mươi chuôi
linh kiếm, trong đó có chín chuôi linh kiếm Hoàng cấp, mười bảy chuôi
linh kiếm Vương cấp, đối với Huyền Thiên thì cơ bản đều không có tác
dụng gì.
- Cảnh Vũ Thanh, Đàm Nghệ Ngạn đào tẩu thì bao lâu mới có thể tìm được sự giúp đỡ, sau đó lại xâm phạm lần nữa?
Huyền Thiên hỏi.
Cảnh Vũ Thanh nói:
- Thiên hồn lĩnh là thế lực ma môn gần đây nhất, Đàm Nghệ Ngạn đến một lần thì ít nhất cũng phải mất bốn ngày, lúc bọn người Âm Thiếu Kỳ đến thì thiên hồn lĩnh phải biết tin tức, có thể phái ra viện binh sớm hay không thì cũng không thể biết được.
Huyền Thiên nói:
- Cách Thanh Vân kiếm pháp ngàn dặm trái phải bố trí trận pháp, chúng ta ở trong này hai ngày, đợi cường giả Bích Hà cung vừa đến thì chúng ta liền chạy đi.
- Chủ nhân, người của Thanh Vân kiếm pháp không niệm ân tình của ngài thì ngài cần gì phải thủ hộ cho bọn họ chứ.
Cảnh Vũ Thanh cảm thấy không hiểu nói.
Huyền Thiên nói:
- Thanh Vân kiếm phái có hơn mười vạn võ giả, làm sao có thể dùng một số ít người vong ân bội nghĩa mà liền định luận phẩm cách của tất cả mọi người, huống chi Huyền Thiên ta muốn làm chuyện gì thì làm cái việc đó, cần gì phải để bị ảnh hưởng với việc người khác niệm hay không niệm ân tình chứ, hơn nữa ta đã thu hoạch được một bộ phương pháp kiếm trận, hai ngày này vừa lúc có thể tu luyện, vậy nên ở lại chỗ này hai ngày đi.
- Vâng thưa chủ nhân!
Cảnh Vũ Thanh nói.
Thân ảnh của hai người lóe lên liền biến mất ở trong tầm mắt chúng cường giả Thanh Vân kiếm phái.
Ai cũng không hề biết cách liền Vân Phong ngàn dặm gì đó có một ngọn núi, Huyền Thiên và Cảnh Vũ Thanh đã đến nơi này.
Huyền Thiên ngồi im một chỗ trận tảng đá, cầm “Kiếm trận Lục Chuyển Thiên Luân” lên quan sát, Cảnh Vũ Thanh thì lại bố trí trận pháp xung quanh bốn phía ở dưới núi.
Vô luận là tu luyện kiếm kỹ, công pháp, hoặc là kiếm trận thì Huyền Thiên đều thích xem rõ lý luận trước, nhìn thấu hết tất cả, hiểu được đạo lý trong đó, như vậy thì khi tu luyện mới có kết quả to lớn được.
Ước chừng nhìn cả một ngày thì Huyền Thiên tổng cộng đã nhìn “Kiếm trận Lục Chuyển Thiên Luân” hơn mười lượt, mỗi khi xem qua một lần thì lĩnh ngộ đều sâu thêm một phần, nhất là càng đi về phía sau thì càng có lĩnh ngộ khắc sâu.
Tuy rằng Huyền Thiên còn chưa có bắt đầu tu luyện kiếm trận nhưng ở trong lòng cũng đã đem kiếm trận diễn luyện trăm ngàn lần, rốt cục là đã hoàn toàn hoàn chỉnh.
Ngày thứ hai thì Huyền Thiên bắt đầu thu hồi bí tịch kiếm trận, bắt đầu thực luyện.
Hưu hưu hưu hưu hưu hưu...
Một trăm lẻ tám chuôi linh kiếm bay ra, bốn phía xoay tròn xung quanh Huyền Thiên.
Kiếm trận Lục Chuyển Thiên Luân, sáu chuôi linh kiếm làm cơ sở, sau đó ba mười sáu chuôi linh kiếm làm thành một trận cơ, muốn bày ra cái kiếm trận này thì cần ít nhất là ba mươi sáu chuôi linh kiếm.
Lúc sau, có thể căn cứ vào số lượng linh kiếm cùng lực tinh thần của võ giả để gia tăng số lượng trận cơ, trận cơ càng nhiều thì uy lực càng mạnh.
Căn cứ theo bí tịch ghi lại thì trên lý luận là trong một kiếm trận nhiều nhất có thể dung nạp được chín trận cơ.
Từng cái trận cơ đều cần ba mươi sáu chuôi linh kiếm, mà phải là đồng cấp, nếu như mà mạnh yếu không đồng nhất thì không thể tạo thành trận pháp đạo vận được.
Nguyên nhân chính là như thế, tuy rằng Âm Thiếu Kỳ có chín thanh linh kiếm Hoàng cấp, nhưng mà lại không cách nào sử dụng ở trong kiếm trận.
Tay phải Huyền Thiên vừa nhấc liền có ba mươi sau thanh linh kiếm bay ra, thủ thế tùy tâm niệm mà động, bày ra trận thế, vẽ ra từng cái từng cái vòng tròn phải trái.
Chỉ thấy ba mươi sáu thanh linh kiếm xoay tròn rất nhanh, cứ mỗi sáu thanh linh kiếm hội tụ cùng một chỗ, hình thành một vòng tròn xoay tròn, có cái thuận kim đồng hồ, có cái nghịch kim đồng hồ, cuối cùng lại ở trên bầu trời mà hội tụ thành bộ dáng một cái bánh răng khổng lồ.
Kiếm trận này trong lòng Huyền Thiên đã diễn luyện trên trăm ngàn lần, hết thảy đều nước chảy thành sông.
Huyền Thiên điều khiển kiếm trận, du tẩu cùng thân thể ra bốn phía bên ngoài hơn nhìn thước đều dễ dàng.
Cũng không lâu sau thì tay trái của Huyền Thiên cũng nhấc lên, lại là ba mươi sáu thanh linh kiếm Hoàng cấp bay lên.
Điều khiển linh kiếm Vương cấp thì thoải mái hơn nhiều so với điều khiển linh kiếm Hoàng cấp, nhưng mà giờ phút này Huyền Thiên lại cảm thấy áp lực không nhỏ.
Kiếm trận Lục Chuyển Thiên Luân, mỗi khi nhiều lên thêm một trận cơ thì khó khăn liền nhiều thêm một phần, Huyền Thiên lần đầu tu luyện mà đã có thể thông thuận hoàn thành một cái trận cơ thì đã là vô cùng hiếm thấy rồi.
Huyền Thiên điều khiển trận cơ thứ hai bay về phía trước, dung hợp cùng một chỗ với trận cơ ba mươi sáu thanh linh kiếm Hoàng cấp thứ nhất.
Keng keng keng keng keng...
Một hồi tiếng bạo vang lên, có một cái Huyền Thiên khống chế không được nên linh kiếm xoay tròn trái phải liền đụng vào nhau.
Một cái va chạm trong nháy mắt đều làm cho tất cả linh kiếm đều bị rối loạn, toàn bộ đều bị rối loạn, bảy mươi hai thanh linh kiếm đều rơi lả tả.
Diễn luyện trong nội tâm là một chuyện mà thao tác thực tế là một chuyện, trong nội tâm diễn luyện thành thạo thì đúng là có thể giúp Huyền Thiên sử dụng ngay từ đầu tiến triển nhanh hơn, nhưng mà chính thức muốn luyện thành một cái kiếm trận thì còn cần thời gian dài thao tác thực tế.
Chỉ có đem từng cái đều dày công tu luyện, không cần tự hỏi, vô ý thức có thể làm được hoàn mỹ thì mới có thể ở thời điểm đối chiến phát sinh ra linh kiếm mới có thể tự động.
Ý niệm của Huyền Thiên vừa động thì bảy mươi hai thanh linh kiếm đều được thu trở về, một lần nữa tu luyện bắt đầu tạo thành một trận cơ từ ba mươi sáu thanh linh kiếm.
Thời gian trôi qua vôi vàng, mặt trời lên rồi mặt trời lặn, lại là một ngày trôi qua.
Trải qua cả ngày tu luyện nên Huyền Thiên đã hết sức quen thuộc đối với Kiếm trận Lục Chuyển Thiên Luân, tuy rằng dùng để đối địch còn không thuần thục nhưng thả ra toàn bộ một trăm lẻ tám thanh linh kiếm thì cũng sẽ không phát sinh ra hiện tượng tự đụng vào mình.
Chỉ cần tiếp tục tu luyện trong mười ngày thì với tư chất cùng ngộ tính của Huyền Thiên, khẳng định sẽ vô cùng thành thạo, có thể dùng để chiến đấu.
Hai ngày yên bình trôi qua, cũng không hề có cường giả ma môn tiến đến Thanh Vân kiếm phái.
Lại là một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau có mấy vị cường từ phía nam mà đến, thực lực vô cùng cường đại, người cầm đầu là hoàng giả lục cấp.
Hoàng giả Thanh Vân kiếm phái trực tiếp đi ra nghênh đón, là viện binh của Bích Hà cung đến đây.
Ánh mắt Huyền Thiên liền thu hồi lại từ trên Vân Phong, nói:
- Chúng ta đi.
Viện quân của Thanh Vân kiếm phái đã tới, còn cường đại hơn so với hắn rất nhiều, từ nay về sau có đấu với ma môn như thế nào thì Huyền Thiên cũng sẽ không quản.
- Chủ nhân, chúng ta đi Trung Châu sao?
Cảnh Vũ Thanh đã đi tới.
- Cảnh Vũ Thanh, Đàm Nghệ Ngạn đào tẩu thì bao lâu mới có thể tìm được sự giúp đỡ, sau đó lại xâm phạm lần nữa?
Huyền Thiên hỏi.
Cảnh Vũ Thanh nói:
- Thiên hồn lĩnh là thế lực ma môn gần đây nhất, Đàm Nghệ Ngạn đến một lần thì ít nhất cũng phải mất bốn ngày, lúc bọn người Âm Thiếu Kỳ đến thì thiên hồn lĩnh phải biết tin tức, có thể phái ra viện binh sớm hay không thì cũng không thể biết được.
Huyền Thiên nói:
- Cách Thanh Vân kiếm pháp ngàn dặm trái phải bố trí trận pháp, chúng ta ở trong này hai ngày, đợi cường giả Bích Hà cung vừa đến thì chúng ta liền chạy đi.
- Chủ nhân, người của Thanh Vân kiếm pháp không niệm ân tình của ngài thì ngài cần gì phải thủ hộ cho bọn họ chứ.
Cảnh Vũ Thanh cảm thấy không hiểu nói.
Huyền Thiên nói:
- Thanh Vân kiếm phái có hơn mười vạn võ giả, làm sao có thể dùng một số ít người vong ân bội nghĩa mà liền định luận phẩm cách của tất cả mọi người, huống chi Huyền Thiên ta muốn làm chuyện gì thì làm cái việc đó, cần gì phải để bị ảnh hưởng với việc người khác niệm hay không niệm ân tình chứ, hơn nữa ta đã thu hoạch được một bộ phương pháp kiếm trận, hai ngày này vừa lúc có thể tu luyện, vậy nên ở lại chỗ này hai ngày đi.
- Vâng thưa chủ nhân!
Cảnh Vũ Thanh nói.
Thân ảnh của hai người lóe lên liền biến mất ở trong tầm mắt chúng cường giả Thanh Vân kiếm phái.
Ai cũng không hề biết cách liền Vân Phong ngàn dặm gì đó có một ngọn núi, Huyền Thiên và Cảnh Vũ Thanh đã đến nơi này.
Huyền Thiên ngồi im một chỗ trận tảng đá, cầm “Kiếm trận Lục Chuyển Thiên Luân” lên quan sát, Cảnh Vũ Thanh thì lại bố trí trận pháp xung quanh bốn phía ở dưới núi.
Vô luận là tu luyện kiếm kỹ, công pháp, hoặc là kiếm trận thì Huyền Thiên đều thích xem rõ lý luận trước, nhìn thấu hết tất cả, hiểu được đạo lý trong đó, như vậy thì khi tu luyện mới có kết quả to lớn được.
Ước chừng nhìn cả một ngày thì Huyền Thiên tổng cộng đã nhìn “Kiếm trận Lục Chuyển Thiên Luân” hơn mười lượt, mỗi khi xem qua một lần thì lĩnh ngộ đều sâu thêm một phần, nhất là càng đi về phía sau thì càng có lĩnh ngộ khắc sâu.
Tuy rằng Huyền Thiên còn chưa có bắt đầu tu luyện kiếm trận nhưng ở trong lòng cũng đã đem kiếm trận diễn luyện trăm ngàn lần, rốt cục là đã hoàn toàn hoàn chỉnh.
Ngày thứ hai thì Huyền Thiên bắt đầu thu hồi bí tịch kiếm trận, bắt đầu thực luyện.
Hưu hưu hưu hưu hưu hưu...
Một trăm lẻ tám chuôi linh kiếm bay ra, bốn phía xoay tròn xung quanh Huyền Thiên.
Kiếm trận Lục Chuyển Thiên Luân, sáu chuôi linh kiếm làm cơ sở, sau đó ba mười sáu chuôi linh kiếm làm thành một trận cơ, muốn bày ra cái kiếm trận này thì cần ít nhất là ba mươi sáu chuôi linh kiếm.
Lúc sau, có thể căn cứ vào số lượng linh kiếm cùng lực tinh thần của võ giả để gia tăng số lượng trận cơ, trận cơ càng nhiều thì uy lực càng mạnh.
Căn cứ theo bí tịch ghi lại thì trên lý luận là trong một kiếm trận nhiều nhất có thể dung nạp được chín trận cơ.
Từng cái trận cơ đều cần ba mươi sáu chuôi linh kiếm, mà phải là đồng cấp, nếu như mà mạnh yếu không đồng nhất thì không thể tạo thành trận pháp đạo vận được.
Nguyên nhân chính là như thế, tuy rằng Âm Thiếu Kỳ có chín thanh linh kiếm Hoàng cấp, nhưng mà lại không cách nào sử dụng ở trong kiếm trận.
Tay phải Huyền Thiên vừa nhấc liền có ba mươi sau thanh linh kiếm bay ra, thủ thế tùy tâm niệm mà động, bày ra trận thế, vẽ ra từng cái từng cái vòng tròn phải trái.
Chỉ thấy ba mươi sáu thanh linh kiếm xoay tròn rất nhanh, cứ mỗi sáu thanh linh kiếm hội tụ cùng một chỗ, hình thành một vòng tròn xoay tròn, có cái thuận kim đồng hồ, có cái nghịch kim đồng hồ, cuối cùng lại ở trên bầu trời mà hội tụ thành bộ dáng một cái bánh răng khổng lồ.
Kiếm trận này trong lòng Huyền Thiên đã diễn luyện trên trăm ngàn lần, hết thảy đều nước chảy thành sông.
Huyền Thiên điều khiển kiếm trận, du tẩu cùng thân thể ra bốn phía bên ngoài hơn nhìn thước đều dễ dàng.
Cũng không lâu sau thì tay trái của Huyền Thiên cũng nhấc lên, lại là ba mươi sáu thanh linh kiếm Hoàng cấp bay lên.
Điều khiển linh kiếm Vương cấp thì thoải mái hơn nhiều so với điều khiển linh kiếm Hoàng cấp, nhưng mà giờ phút này Huyền Thiên lại cảm thấy áp lực không nhỏ.
Kiếm trận Lục Chuyển Thiên Luân, mỗi khi nhiều lên thêm một trận cơ thì khó khăn liền nhiều thêm một phần, Huyền Thiên lần đầu tu luyện mà đã có thể thông thuận hoàn thành một cái trận cơ thì đã là vô cùng hiếm thấy rồi.
Huyền Thiên điều khiển trận cơ thứ hai bay về phía trước, dung hợp cùng một chỗ với trận cơ ba mươi sáu thanh linh kiếm Hoàng cấp thứ nhất.
Keng keng keng keng keng...
Một hồi tiếng bạo vang lên, có một cái Huyền Thiên khống chế không được nên linh kiếm xoay tròn trái phải liền đụng vào nhau.
Một cái va chạm trong nháy mắt đều làm cho tất cả linh kiếm đều bị rối loạn, toàn bộ đều bị rối loạn, bảy mươi hai thanh linh kiếm đều rơi lả tả.
Diễn luyện trong nội tâm là một chuyện mà thao tác thực tế là một chuyện, trong nội tâm diễn luyện thành thạo thì đúng là có thể giúp Huyền Thiên sử dụng ngay từ đầu tiến triển nhanh hơn, nhưng mà chính thức muốn luyện thành một cái kiếm trận thì còn cần thời gian dài thao tác thực tế.
Chỉ có đem từng cái đều dày công tu luyện, không cần tự hỏi, vô ý thức có thể làm được hoàn mỹ thì mới có thể ở thời điểm đối chiến phát sinh ra linh kiếm mới có thể tự động.
Ý niệm của Huyền Thiên vừa động thì bảy mươi hai thanh linh kiếm đều được thu trở về, một lần nữa tu luyện bắt đầu tạo thành một trận cơ từ ba mươi sáu thanh linh kiếm.
Thời gian trôi qua vôi vàng, mặt trời lên rồi mặt trời lặn, lại là một ngày trôi qua.
Trải qua cả ngày tu luyện nên Huyền Thiên đã hết sức quen thuộc đối với Kiếm trận Lục Chuyển Thiên Luân, tuy rằng dùng để đối địch còn không thuần thục nhưng thả ra toàn bộ một trăm lẻ tám thanh linh kiếm thì cũng sẽ không phát sinh ra hiện tượng tự đụng vào mình.
Chỉ cần tiếp tục tu luyện trong mười ngày thì với tư chất cùng ngộ tính của Huyền Thiên, khẳng định sẽ vô cùng thành thạo, có thể dùng để chiến đấu.
Hai ngày yên bình trôi qua, cũng không hề có cường giả ma môn tiến đến Thanh Vân kiếm phái.
Lại là một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau có mấy vị cường từ phía nam mà đến, thực lực vô cùng cường đại, người cầm đầu là hoàng giả lục cấp.
Hoàng giả Thanh Vân kiếm phái trực tiếp đi ra nghênh đón, là viện binh của Bích Hà cung đến đây.
Ánh mắt Huyền Thiên liền thu hồi lại từ trên Vân Phong, nói:
- Chúng ta đi.
Viện quân của Thanh Vân kiếm phái đã tới, còn cường đại hơn so với hắn rất nhiều, từ nay về sau có đấu với ma môn như thế nào thì Huyền Thiên cũng sẽ không quản.
- Chủ nhân, chúng ta đi Trung Châu sao?
Cảnh Vũ Thanh đã đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.