Chương 1585: Vận khí ngươi thực không tốt.
EK
10/06/2014
Phía trước mọi người, tòa thành chính thức còn có một tòa đại môn, đây là đại môn cao chừng hơn hai trăm trượng.
Một mắt nhìn đi, toàn bộ tòa thành tựa hồ cũng bị phong cực kỳ chặt chẽ, chỉ có thông qua đại môn tiến vào.
Tòa đại môn này cũng được mở rộng ra
Bọn người oàng Phủ Nhất Lưu nhớ lúc trước tòa đại môn này là đóng lại, nhất định đã bị cường giả Yêu tộc mở ra rồi.
Hoàng Đạo Thiên Nhãn của Huyền Thiên quét qua hai bên trái phái, cũng không có thể phát hiện khu vực trống trải kia có gì nguy hiểm, mọi người tiến đến, rất nhanh liền đã đến trước mặt tòa thành.
Trong cửa lớn, là một cái cung điện cự đại, trống trơn, chỉ sợ dài cũng hơn nghìn thước.
Huyền Thiên thông qua Hoàng Đạo Thiên Nhãn có thể thấy được, hư không bên trong có chút vặn vẹo, nói rõ trong cung điện có khả năng có trận pháp bao phủ, nhưng Hoàng Đạo Thiên Nhãn lại nhìn không ra hư thật.
- Bên trong có trận pháp, trận pháp rất cao cấp !
Huyền Thiên nói:
- Nhưng không giống như là trận pháp công kích, không gặp nguy hiểm gì đâu.
- Ta đến thử xem!
Phong Vân Vô Địch nói.
Nói xong, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm, ném vào.
XÍU... UU! -- chuôi kiếm nầy mới bay vào hơn mười mét, liền biến mất, tiếp theo thuấn di, lóe lên ở bên ngoài hơn trăm thước lại biến mất không thấy gì nữa, tiếp qua trong nháy mắt, kiếm quang lại ở bên ngoài vài trăm mét lóe lên một cái.
- Xem ra không gặp nguy hiểm, cụ thể như thế nào, chỉ có thể tiến vào tìm tòi thôi!
Phong Vân Vô Địch nói xong, trực tiếp đi vào trong đó, thân ảnh của hắn rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng rất nhanh lại ở bên ngoài trăm mét lộ ra thân ảnh, lập tức lại biến mất.
Thân ảnh Phong Vân Vô Địch ẩn ẩn hiện hiện, càng ngày càng xa, rất nhanh liền triệt để biến mất ở phía xa.
Bọn người Huyền Thiên cũng đi theo tiến nhập vào trong điện phủ.
Vừa tiến vào trong điện phủ, Huyền Thiên liền cảm giác được hư không bốn phía đã có biến hóa, tựa hồ đang cấp tốc lưu động, không gian thập phần hỗn loạn.
Trong nháy mắt Huyền Thiên liền xuyên thẳng qua hư không, xuất hiện ở bên ngoài hơn trăm thước, thiếu nghiêng, hắn lại xuyên thẳng qua hư không, lại thuấn di hơn trăm thước.
Hắn xuyên thẳng qua trong hư không, nhưng phương hướng lại không bị hắn khống chế, hơn mười người đều tiến nhập vào trong cung điện, lúc tiến vào mọi người khoảng cách đều không xa, nhưng rất nhanh liền theo hư không loạn lưu kia tản ra khắp nơi.
Tuy rằng thuấn di không bị khống chế, nhưng vẫn có xu thế tiến tới, Huyền Thiên càng ngày càng tiến vào sâu trong cung điện.
Cứ như vậy thuấn di hơn trăm lần, Huyền Thiên cũng không biết những người khác tới nơi nào, một lần cuối cùng thuấn di qua đi, hắn xuất hiện ở trong một đầu hành lang.
Phía sau của hắn, là hư không vô tận, có lẽ chính là cung điện, hắn đang từ trong cung điện mà đến, hành lang này có lẽ cũng thông hướng đến chỗ càng sâu hơn rồi.
Huyền Thiên dọc theo hành lang đi đến phía trước, đột nhiên, sau lưng truyền đến một hồi chấn động, hắn quay người nhìn lại, có người xuất hiện ở nơi vừa rồi hắn xuất hiện.
Là một vị Hoàng giả tứ cấp của Hoàng Phủ thế gia, tên là Hoàng Phủ Vĩnh Thành, năm nay mới hơn sáu mươi tuổi, cũng là nhân vật thiên tài, có chiến lực Hoàng giả ngũ cấp, thậm chí có kỷ lục từng đánh bại Hoàng giả ngũ cấp.
Hoàng Phủ Vĩnh Thành đột nhiên xuất hiện trong hành lang, vốn thần sắc kinh ngạc đánh giá bốn phía, ánh mắt thoáng cái liền rời vào trên người Huyền Thiên ở phía trước.
Lập tức Hoàng Phủ Vĩnh Thành lại nhìn nhìn bốn phía, phát hiện trong hành lang chỉ có hắn và Huyền Thiên.
Ánh mắt Hoàng Phủ Vĩnh Thành lại một lần nữa rơi vào trên người Huyền Thiên, nhưng đã thay đổi.
Hắn lộ ra một khuôn mặt tươi cười hưng phấn, nói:
- Huyền Thiên, xem ra vận khí ngươi thực không tốt, ha ha... lúc này Phong Vân Vô Địch và Chiến Lãng không ở bên ngươi, không có bọn hắn bảo hộ, ngươi vậy mà lại gặp phải ta, ha ha... Năm nay quả nhiên là Khí Vận Chi Niên, đã chú định Hoàng Phủ Vĩnh Thành ta số mệnh thịnh vượng, may mắn, lập được đại công rồi!
Huyền Thiên thần sắc bình tĩnh nhìn Hoàng Phủ Vĩnh Thành, nói:
- Hoàng Phủ thế gia, giết bằng hữu Lý Dật Phong của ta phải không!
Hoàng Phủ Vĩnh Thành nhún vai, nói:
- Một tiểu nhân vật, giết cũng giết rồi, ngươi còn có ý kiến sao? Ah, đã quên nói cho ngươi biết, gia chủ hạ lệnh giết hắn đi, là ta đã hạ thủ... !
Nói xong Hoàng Phủ Vĩnh Thành giơ tay phải lên, năm ngón tay sờ sờ, nói tiếp:
- Chính là cái tya này đã giết tiểu tử kia, hôm nay, ngươi cũng sẽ chết dưới cái tay này của ta, ha ha... , đây là tay phải may nắm của ta... , ah --!
Bỗng nhiên, Hoàng Phủ Vĩnh Thành kêu thảm thiết một tiếng thê lương .
Hắn đang giơ tay phải của mình xú mỹ, một đạo hào quang màu đỏ chợt lóe lên, toàn bộ tay phải từ cổ tay liền đứt đoạn.
Máu tươi lập tức từ trong bắn ra ngoài.
Tứ chuyển xích!
Hào quang màu đỏ kia lóe lên, đúng là một đạo Kiếm Cương ẩn chứa Tứ Chuyển Kiếm Đan chi lực .
Huyền Thiên tu thành Tứ Chuyển Kiếm Đan, chiến lực còn mạnh hơn cả Hoàng giả lục cấp, mà Kiếm Đan Chi Thuật chú ý chính là tốc độ và lực công kích, chợt một kiếm bổ ra, Hoàng giả lục cấp cũng khó ngăn cản, huống chi Hoàng Phủ Vĩnh Thành, mới chỉ có Hoàng giả ngũ cấp, sao mà tránh được?
- Đây là tay phải may mắn của ngươi?
Huyền Thiên cầm theo bảo kiếm Hoàng cấp đi tới Hoàng Phủ Vĩnh Thành.
Vẻ hứng phấn trên mặt Hoàng Phủ Vĩnh Thành t đã sớm theo cánh tay phải bị chặt đứt kia mà nhạt nhòa, giờ phút này nhìn xem Huyền Thiên, trong ánh mắt chỉ còn lại sợ hãi, la lớn:
- Làm sao có thể, tốc độ của ngươi sao lại nhanh như vậy, ngươi... Ngươi muốn làm gì?
- Hướng Hoàng Phủ thế gia thu chút tiền lãi mà thôi... !
Huyền Thiên lạnh lùng thốt.
- Không... , ta là thiên tài, không nên giết ta... Không nên giết ta... !
Hoàng Phủ Vĩnh Thành trong lúc kêu sợ hãi liền nhanh chóng lui về sau, muốn xông đến cung điện.
XÍU... UU! -- một đạo Kiếm Cương màu đỏ, trong chốc lát nổ bắn ra mà ra.
Khoảng cách của hai người bất quá chỉ mấy chục thước, thân ảnh Hoàng Phủ Vĩnh Thành vừa mới khẽ động, Kiếm Cương màu đỏ đã bổ qua thân thể của hắn, chém hắn thành hai nửa, lập tức bị mất mạng.
Huyền Thiên phóng tiểu Hổ ra khỏi Lôi Chi Thánh Đỉnh, rất nhanh, Hoàng Phủ Vĩnh Thành liền vào bụng tiểu Hổ bụng, tiểu Hổ trở lại bên cạnh Huyền Thiên, nhổ ra chút ít vật phẩm Bảo Khí, sau đó Huyền Thiên lại thu nó vào trong Lôi Chi Thánh Đỉnh.
Tiến vào Bắc Hải Cổ Khư, Huyền Thiên liền một mực để tiểu Hổ trong Lôi Chi Thánh Đỉnh, trong Bắc Hải Cổ Khư nguy hiểm không chỗ nào không có, không phải tất yếu hắn sẽ không cho tiểu Hổ hiện thân.
Đợi một hồi, không còn có người xuất hiện ở hành lang này nữa, xem ra hành lang kết nối cung điện không chỉ một đầu này, hơn nữa số lượng không ít, nếu không cũng không đến mức mười bảy người tiến vào, chỉ có hai người trùng hợp xuất hiện trong cùng một hành lang rồi.
Thấy không có người tiến đến, Huyền Thiên quay người, đi về phía sâu trong hành lang.
Rất nhanh, Huyền Thiên liền trải qua một ngày trong Kiếm Bảo.
Tuy rằng Kiếm Bảo không phải một không gian vô cùng lớn, dài rộng trong vòng hơn mười dặm, hoàn cảnh bên trong hết sức phức tạp
Một mắt nhìn đi, toàn bộ tòa thành tựa hồ cũng bị phong cực kỳ chặt chẽ, chỉ có thông qua đại môn tiến vào.
Tòa đại môn này cũng được mở rộng ra
Bọn người oàng Phủ Nhất Lưu nhớ lúc trước tòa đại môn này là đóng lại, nhất định đã bị cường giả Yêu tộc mở ra rồi.
Hoàng Đạo Thiên Nhãn của Huyền Thiên quét qua hai bên trái phái, cũng không có thể phát hiện khu vực trống trải kia có gì nguy hiểm, mọi người tiến đến, rất nhanh liền đã đến trước mặt tòa thành.
Trong cửa lớn, là một cái cung điện cự đại, trống trơn, chỉ sợ dài cũng hơn nghìn thước.
Huyền Thiên thông qua Hoàng Đạo Thiên Nhãn có thể thấy được, hư không bên trong có chút vặn vẹo, nói rõ trong cung điện có khả năng có trận pháp bao phủ, nhưng Hoàng Đạo Thiên Nhãn lại nhìn không ra hư thật.
- Bên trong có trận pháp, trận pháp rất cao cấp !
Huyền Thiên nói:
- Nhưng không giống như là trận pháp công kích, không gặp nguy hiểm gì đâu.
- Ta đến thử xem!
Phong Vân Vô Địch nói.
Nói xong, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm, ném vào.
XÍU... UU! -- chuôi kiếm nầy mới bay vào hơn mười mét, liền biến mất, tiếp theo thuấn di, lóe lên ở bên ngoài hơn trăm thước lại biến mất không thấy gì nữa, tiếp qua trong nháy mắt, kiếm quang lại ở bên ngoài vài trăm mét lóe lên một cái.
- Xem ra không gặp nguy hiểm, cụ thể như thế nào, chỉ có thể tiến vào tìm tòi thôi!
Phong Vân Vô Địch nói xong, trực tiếp đi vào trong đó, thân ảnh của hắn rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng rất nhanh lại ở bên ngoài trăm mét lộ ra thân ảnh, lập tức lại biến mất.
Thân ảnh Phong Vân Vô Địch ẩn ẩn hiện hiện, càng ngày càng xa, rất nhanh liền triệt để biến mất ở phía xa.
Bọn người Huyền Thiên cũng đi theo tiến nhập vào trong điện phủ.
Vừa tiến vào trong điện phủ, Huyền Thiên liền cảm giác được hư không bốn phía đã có biến hóa, tựa hồ đang cấp tốc lưu động, không gian thập phần hỗn loạn.
Trong nháy mắt Huyền Thiên liền xuyên thẳng qua hư không, xuất hiện ở bên ngoài hơn trăm thước, thiếu nghiêng, hắn lại xuyên thẳng qua hư không, lại thuấn di hơn trăm thước.
Hắn xuyên thẳng qua trong hư không, nhưng phương hướng lại không bị hắn khống chế, hơn mười người đều tiến nhập vào trong cung điện, lúc tiến vào mọi người khoảng cách đều không xa, nhưng rất nhanh liền theo hư không loạn lưu kia tản ra khắp nơi.
Tuy rằng thuấn di không bị khống chế, nhưng vẫn có xu thế tiến tới, Huyền Thiên càng ngày càng tiến vào sâu trong cung điện.
Cứ như vậy thuấn di hơn trăm lần, Huyền Thiên cũng không biết những người khác tới nơi nào, một lần cuối cùng thuấn di qua đi, hắn xuất hiện ở trong một đầu hành lang.
Phía sau của hắn, là hư không vô tận, có lẽ chính là cung điện, hắn đang từ trong cung điện mà đến, hành lang này có lẽ cũng thông hướng đến chỗ càng sâu hơn rồi.
Huyền Thiên dọc theo hành lang đi đến phía trước, đột nhiên, sau lưng truyền đến một hồi chấn động, hắn quay người nhìn lại, có người xuất hiện ở nơi vừa rồi hắn xuất hiện.
Là một vị Hoàng giả tứ cấp của Hoàng Phủ thế gia, tên là Hoàng Phủ Vĩnh Thành, năm nay mới hơn sáu mươi tuổi, cũng là nhân vật thiên tài, có chiến lực Hoàng giả ngũ cấp, thậm chí có kỷ lục từng đánh bại Hoàng giả ngũ cấp.
Hoàng Phủ Vĩnh Thành đột nhiên xuất hiện trong hành lang, vốn thần sắc kinh ngạc đánh giá bốn phía, ánh mắt thoáng cái liền rời vào trên người Huyền Thiên ở phía trước.
Lập tức Hoàng Phủ Vĩnh Thành lại nhìn nhìn bốn phía, phát hiện trong hành lang chỉ có hắn và Huyền Thiên.
Ánh mắt Hoàng Phủ Vĩnh Thành lại một lần nữa rơi vào trên người Huyền Thiên, nhưng đã thay đổi.
Hắn lộ ra một khuôn mặt tươi cười hưng phấn, nói:
- Huyền Thiên, xem ra vận khí ngươi thực không tốt, ha ha... lúc này Phong Vân Vô Địch và Chiến Lãng không ở bên ngươi, không có bọn hắn bảo hộ, ngươi vậy mà lại gặp phải ta, ha ha... Năm nay quả nhiên là Khí Vận Chi Niên, đã chú định Hoàng Phủ Vĩnh Thành ta số mệnh thịnh vượng, may mắn, lập được đại công rồi!
Huyền Thiên thần sắc bình tĩnh nhìn Hoàng Phủ Vĩnh Thành, nói:
- Hoàng Phủ thế gia, giết bằng hữu Lý Dật Phong của ta phải không!
Hoàng Phủ Vĩnh Thành nhún vai, nói:
- Một tiểu nhân vật, giết cũng giết rồi, ngươi còn có ý kiến sao? Ah, đã quên nói cho ngươi biết, gia chủ hạ lệnh giết hắn đi, là ta đã hạ thủ... !
Nói xong Hoàng Phủ Vĩnh Thành giơ tay phải lên, năm ngón tay sờ sờ, nói tiếp:
- Chính là cái tya này đã giết tiểu tử kia, hôm nay, ngươi cũng sẽ chết dưới cái tay này của ta, ha ha... , đây là tay phải may nắm của ta... , ah --!
Bỗng nhiên, Hoàng Phủ Vĩnh Thành kêu thảm thiết một tiếng thê lương .
Hắn đang giơ tay phải của mình xú mỹ, một đạo hào quang màu đỏ chợt lóe lên, toàn bộ tay phải từ cổ tay liền đứt đoạn.
Máu tươi lập tức từ trong bắn ra ngoài.
Tứ chuyển xích!
Hào quang màu đỏ kia lóe lên, đúng là một đạo Kiếm Cương ẩn chứa Tứ Chuyển Kiếm Đan chi lực .
Huyền Thiên tu thành Tứ Chuyển Kiếm Đan, chiến lực còn mạnh hơn cả Hoàng giả lục cấp, mà Kiếm Đan Chi Thuật chú ý chính là tốc độ và lực công kích, chợt một kiếm bổ ra, Hoàng giả lục cấp cũng khó ngăn cản, huống chi Hoàng Phủ Vĩnh Thành, mới chỉ có Hoàng giả ngũ cấp, sao mà tránh được?
- Đây là tay phải may mắn của ngươi?
Huyền Thiên cầm theo bảo kiếm Hoàng cấp đi tới Hoàng Phủ Vĩnh Thành.
Vẻ hứng phấn trên mặt Hoàng Phủ Vĩnh Thành t đã sớm theo cánh tay phải bị chặt đứt kia mà nhạt nhòa, giờ phút này nhìn xem Huyền Thiên, trong ánh mắt chỉ còn lại sợ hãi, la lớn:
- Làm sao có thể, tốc độ của ngươi sao lại nhanh như vậy, ngươi... Ngươi muốn làm gì?
- Hướng Hoàng Phủ thế gia thu chút tiền lãi mà thôi... !
Huyền Thiên lạnh lùng thốt.
- Không... , ta là thiên tài, không nên giết ta... Không nên giết ta... !
Hoàng Phủ Vĩnh Thành trong lúc kêu sợ hãi liền nhanh chóng lui về sau, muốn xông đến cung điện.
XÍU... UU! -- một đạo Kiếm Cương màu đỏ, trong chốc lát nổ bắn ra mà ra.
Khoảng cách của hai người bất quá chỉ mấy chục thước, thân ảnh Hoàng Phủ Vĩnh Thành vừa mới khẽ động, Kiếm Cương màu đỏ đã bổ qua thân thể của hắn, chém hắn thành hai nửa, lập tức bị mất mạng.
Huyền Thiên phóng tiểu Hổ ra khỏi Lôi Chi Thánh Đỉnh, rất nhanh, Hoàng Phủ Vĩnh Thành liền vào bụng tiểu Hổ bụng, tiểu Hổ trở lại bên cạnh Huyền Thiên, nhổ ra chút ít vật phẩm Bảo Khí, sau đó Huyền Thiên lại thu nó vào trong Lôi Chi Thánh Đỉnh.
Tiến vào Bắc Hải Cổ Khư, Huyền Thiên liền một mực để tiểu Hổ trong Lôi Chi Thánh Đỉnh, trong Bắc Hải Cổ Khư nguy hiểm không chỗ nào không có, không phải tất yếu hắn sẽ không cho tiểu Hổ hiện thân.
Đợi một hồi, không còn có người xuất hiện ở hành lang này nữa, xem ra hành lang kết nối cung điện không chỉ một đầu này, hơn nữa số lượng không ít, nếu không cũng không đến mức mười bảy người tiến vào, chỉ có hai người trùng hợp xuất hiện trong cùng một hành lang rồi.
Thấy không có người tiến đến, Huyền Thiên quay người, đi về phía sâu trong hành lang.
Rất nhanh, Huyền Thiên liền trải qua một ngày trong Kiếm Bảo.
Tuy rằng Kiếm Bảo không phải một không gian vô cùng lớn, dài rộng trong vòng hơn mười dặm, hoàn cảnh bên trong hết sức phức tạp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.