Chương 27: Quá vô sỉ rồi
Cuồng Kiếm
23/11/2017
Hoa Phong cứ nhàn nhã làm việc, khi hết một canh giờ trong đầu hắn chỉ
hiện lên một ý nghĩ duy nhất, đi đâu tìm nơi tu luyện, chứ không bận tâm đám người Dương Kỳ, với hắn chuyện gì không tránh được thì sẵn sàng đối mặt.
Vân Phong sơn nơi ở của đệ tử tạp dịch giới hạn từ chân núi cho đến sườn núi, đỉnh núi là nơi của đệ tử ngoại môn.
Ngọn Vân Phong này từ chân núi lên đến sườn núi có rất nhiều hạp cốc nhỏ, nhưng vì mới tới không lâu, địa hình chưa thông thạo, Hoa Phong nhất thời còn không biết nơi nào để đi.
- Thôi thì cứ đi lang thang mà tìm vậy.
Hoa Phong suy tính. Hắn nắm chắc sẽ tìm thấy nơi phù hợp nhất, bởi thần thức của hắn có thể nhìn được cả dặm.
Vừa mới đi ra khỏi vườn rau được một đoạn, do không triển khai thần thức, cũng đang suy nghĩ vu vơ gì đó, bất ngờ bọn người Dương Kỳ xuất hiệp phía trước lúc nào hắn cũng không hay.
- Sư đệ! làm xong việc rồi sao?
Hoa Phong vừa đi tới, Dương kỳ lên tiếng hỏi thăm.
Thấy Hoa Phong trầm mặc không trả lời, hắn vô cùng tức giận, nhưng vẫn cố nặn nụ cười nói tiếp.
-Nghe nói sư đệ rất muốn không phải làm việc, có đúng không?
-Không phải nói với sư huynh hồi sáng rồi sao?
Hoa Phong không sợ hãi đáp lại.
-Tốt! rất tốt.
Dương kỳ trán nổi gân xanh, đã đến nước này, tiểu tử chết tiệt còn không quỳ xuống xin tha, còn cố tình nói móc hắn. Rõ ràng hồi sáng hắn đã nghe rồi, giờ hỏi lại chẳng khác nào nói hắn ngu, trí nhớ không tốt. Thật đúng như suy nghĩ của hắn Hoa Phong là có ý này.
- Nếu đã như vậy, ta làm sư huynh, giúp sư đệ một chút cũng hợp lý hợp tình.
- Đảm bảo sư đệ mười ngày nữa tháng không cần phải đi làm, nhưng có điều phải húp cháo trừ cơm.
Sắc mặt Dương kỳ âm trầm, vừa nói dứt câu, hắn đã tung cước về phía Hoa Phong
-Bịch!
Tốc độ của Dương Kỳ rất nhanh, Hoa Phong chưa kịp phản ứng thì đã lĩnh trọn một cước vào ngực, bay một đoạn gần ba thước.
-Khụ khụ!
- Bịch! bịch! bịch!....
Hoa Phong miệng thổ huyết ho khan, chưa kịp ngồi dậy thì Dương Kỳ đã bên cạnh bồi thêm mấy cú đá, mấy tên đệ tử đi theo cũng lao vào đánh hội đồng.
Đám tân đệ tử đằng xa nhìn qua bên này, có tên cười nhếch mép khinh thường loại người không biết sống chết như Hoa Phong, có tên đứng xem trò vui, cũng có vài người đồng tình thay hắn và thầm chửi đám Dương Kỳ vô liên sĩ.
Đánh đến khi Hoa Phong bất tỉnh, một tên trong số đó đem nước dội vào mặt hắn, chân đạp lên ngực miệng cười hả hê. Dường như trút được cơn giận, đợi Hoa Phong tỉnh lại, Dương Kỳ ngồi xuống lấy tay vỗ vỗ mặt. Hắn nói.
- Lần sau nếu đệ không muốn làm việc, mấy sư huynh đây cũng không ngại giúp đệ thêm lần nữa.
Nói xong hắn đứng dậy ra dấu rời đi, trước khi rời đi cái tên dội nước vừa nãy, không quên bồi thêm một phát nữa vào Hoa Phong đang nằm xụi lơ trên mặt đất.
Sau khi đám Dương kỳ rời đi, các đệ tử khác sợ liên lụy, nên không dám lại gần Hoa Phong mà vũng rời đi sạch sẽ.Hoa Phong đau đến không thể nhúc nhích được, nhưng hắn thầm kêu may mắn, nếu vừa rồi bọn họ dùng đến chân khí, cái mạng nhỏ của hắn đã không còn.
Dương Kỳ và các đệ tử lâu năm ở đây, ít nhiều gì tất cả đều có tu vi luyện khí từ nhất trọng đến tam trọng. Vừa nãy đánh hội đồng Hoa Phong, bọn họ không dùng chân khí, thậm chí sức lực thông thường còn chưa sử dụng tối đa. Nếu dùng chân khí Hoa Phong chết chắc không nghi ngờ.
Cũng vì cố kỵ tông môn cho nên bọn chúng không dám khinh suất, bằng không hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Phải biết Hoa Phong mà có mệnh hệ gì, Thanh Vân tông cũng không cần tồn tại nữa. Nhưng mọi việc vẫn chưa đến mức xấu nhất.
Suy nghĩ một hồi Hoa Phong vội xua đi ý nghĩ dựa dẫm gia tộc, hắn cần phải là do chính hắn tự mình đi lên.
Cố gắng bò dậy cắn răng chịu đau Hoa Phong lê từng bước về chỗ ở của mình. Ý niệm khẽ động, hắn dùng Thiên Địa quyết làm giảm bớt trọng lực của đất, để bước đi được nhẹ nhàng hơn đôi chút.
Nhưng khiến hắn vô cùng bất ngờ và mừng rỡ chính là, khi hắn điều động Thiên Địa quyết, ở đâu có một dòng khí lưu ấm luân chuyển toàn thân chữa thương cho hắn, khí lưu đi đến đâu vết thương nơi đó liền khỏi hẳn. Chỉ mất vài hơi thở toàn thân Hoa Phong các chỗ đau liền biến mất, còn lại các vết bầm thì vẫn nguyên vẹn, nhưng không còn một chút đau đớn nào tồn tại.
-Tốc độ chữa trị cực kỳ khủng khiếp
Nhanh, nhanh đến mức Hoa Phong phải líu lưỡi khiếp sợ.
Sau một hồi kinh ngạc vui mừng, thử cử động toàn thân thì đã khỏi hẳn, như chưa từng xảy ra chuyện gì, thậm chí có phần tốt hơn.
Nhưng một vấn đề khiến Hoa Phong khó hiểu, rõ ràng hắn cảm ngộ bản chất của trọng lực, chứ không hề cảm ngộ thứ gì khác. Trong lúc cảm ngộ lý do vì sao sinh ra dòng khí lưu kinh khủng ấy, hắn cũng không hề nắm rõ.
Nhắm mắt thử tìm hiểu sâu xa vấn đề này, hắn quyết không bỏ qua, đối với hắn bây giờ và đối với cả sau này, đó là điều vô cùng trọng yếu. Không nói đến vấn đề khác chỉ riêng tốc độ trị thương, cũng đủ cho hắn trong lúc đánh nhau với người khác, có thể bỏ qua thương thế mà liều mạng.
Tâm thần hơi chấn động, Hoa Phong mở mắt, trong ánh mắt chợt xẹt qua một sự huyền diệu cao thâm, mà ngay cả chính hắn cũng không hề hay biết.
-Cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân rồi.
Hắn kích động không thôi. Vốn là do hắn thân bị trọng thương, trong lúc cảm ngộ thay đổi trọng lực thì vấn đề đã xảy ra.
Thân mang trọng thương điều tiên quyết nhất là chữa trị, vì vậy khi hắn cảm ngộ trọng lực mà thân thể cần chữa trị, cho nên Thiên Địa quyết đã chuyển sang điều động dược khí.
Trong trời đất bao la có đủ mọi chủng loại khí, trong đó có dược khí và độc khí, hai loại này ở nơi khác rất mỏng manh. Nhưng đây là Thanh Vân tông, trong tông môn trồng rất nhiều độc dược và thảo dược, hai loại dược khi trao đổi chất cùng thiên địa, sẽ tiết ra một lượng rất nhỏ tinh hoa vào trong không khí, lâu dần sẽ tích tụ nhiều lên, nên được gọi là dược khí.
Võ giả thông thường không thể nào hấp thu được cái dược khí này, vì thứ công pháp mà họ tu luyện không thuộc về thiên địa.
Thiên Địa quyết lại khác, bộ công pháp này được sinh ra khi Hoa Phong ngưng tụ linh đài, cho nên nó là công pháp thuộc về thiên địa, mọi thứ của thiên địa nó có thể hấp thu và điều khiển dễ dàng, đặc biệt là những vật chết.
Khi hắn cảm ngộ công pháp điều khiển trọng lực, do đang bị thương, công pháp chuyển hướng hấp thu dược khí vào cơ thể, những thứ có lợi cho thương thế sẽ được dùng để điều trị. Về phần những thứ khác, sẽ bị thân thể Hoa Phong bài trừ.
Thân thể của hắn cũng coi như một phần của thiên địa, những gì liên quan đến tu luyện của hắn tất cả đều bắt đầu từ thiên địa. Cho nên những vật chất được sinh ra từ thiên địa, tuyệt đối không thể gây hại cho hắn, ngược lại còn là thứ tốt.
Nhưng khó khăn là muốn thành thục điều động, còn cần phải tìm hiểu thêm nữa. Do vừa rồi hắn bị thương quá nặng, nên lúc điều động mới tự chuyển để trị thương. Nhưng vừa rồi trong quá trình tìm hiểu hắn biết trong tình huống thông thường, hoặc bị thương nhẹ, tuyệt đối không thể nào biến chuyển như vậy.
Tạm thời bỏ qua vấn đề thành thục điều động, cái làm Hoa Phong tặc lưỡi chính là các vết bầm tím không hề biến mất, hắn liên tưởng đến một vấn đề khác của mình.
Thiên Địa linh đài và Thiên Địa linh căn được giấu trong giả linh đài và Hoàng linh căn. Thiên Địa đan điền được bao phủ bởi đan điền của chính hắn, cuối cùng còn lại Thiên Địa kinh mạch, cũng nằm nốt bên trong kinh mạch. Đến bây giờ, chữa thương bên trong đã khỏi bên ngoài vẫn còn nguyên.
Tất cả nêu trên dường như để che dấu đi sự tình nghịch thiên nào đó, mà không muốn cho ai biết. Hoặc có thể nói như câu châm ngôn “giả heo ăn thịt cọp”
-Nếu như vậy thì quá vô sỉ rồi
Hoa Phong cười khổ, không nghĩ chính mình trong lúc vô tình, lại trở thành một tên vô sỉ như vậy.
Vân Phong sơn nơi ở của đệ tử tạp dịch giới hạn từ chân núi cho đến sườn núi, đỉnh núi là nơi của đệ tử ngoại môn.
Ngọn Vân Phong này từ chân núi lên đến sườn núi có rất nhiều hạp cốc nhỏ, nhưng vì mới tới không lâu, địa hình chưa thông thạo, Hoa Phong nhất thời còn không biết nơi nào để đi.
- Thôi thì cứ đi lang thang mà tìm vậy.
Hoa Phong suy tính. Hắn nắm chắc sẽ tìm thấy nơi phù hợp nhất, bởi thần thức của hắn có thể nhìn được cả dặm.
Vừa mới đi ra khỏi vườn rau được một đoạn, do không triển khai thần thức, cũng đang suy nghĩ vu vơ gì đó, bất ngờ bọn người Dương Kỳ xuất hiệp phía trước lúc nào hắn cũng không hay.
- Sư đệ! làm xong việc rồi sao?
Hoa Phong vừa đi tới, Dương kỳ lên tiếng hỏi thăm.
Thấy Hoa Phong trầm mặc không trả lời, hắn vô cùng tức giận, nhưng vẫn cố nặn nụ cười nói tiếp.
-Nghe nói sư đệ rất muốn không phải làm việc, có đúng không?
-Không phải nói với sư huynh hồi sáng rồi sao?
Hoa Phong không sợ hãi đáp lại.
-Tốt! rất tốt.
Dương kỳ trán nổi gân xanh, đã đến nước này, tiểu tử chết tiệt còn không quỳ xuống xin tha, còn cố tình nói móc hắn. Rõ ràng hồi sáng hắn đã nghe rồi, giờ hỏi lại chẳng khác nào nói hắn ngu, trí nhớ không tốt. Thật đúng như suy nghĩ của hắn Hoa Phong là có ý này.
- Nếu đã như vậy, ta làm sư huynh, giúp sư đệ một chút cũng hợp lý hợp tình.
- Đảm bảo sư đệ mười ngày nữa tháng không cần phải đi làm, nhưng có điều phải húp cháo trừ cơm.
Sắc mặt Dương kỳ âm trầm, vừa nói dứt câu, hắn đã tung cước về phía Hoa Phong
-Bịch!
Tốc độ của Dương Kỳ rất nhanh, Hoa Phong chưa kịp phản ứng thì đã lĩnh trọn một cước vào ngực, bay một đoạn gần ba thước.
-Khụ khụ!
- Bịch! bịch! bịch!....
Hoa Phong miệng thổ huyết ho khan, chưa kịp ngồi dậy thì Dương Kỳ đã bên cạnh bồi thêm mấy cú đá, mấy tên đệ tử đi theo cũng lao vào đánh hội đồng.
Đám tân đệ tử đằng xa nhìn qua bên này, có tên cười nhếch mép khinh thường loại người không biết sống chết như Hoa Phong, có tên đứng xem trò vui, cũng có vài người đồng tình thay hắn và thầm chửi đám Dương Kỳ vô liên sĩ.
Đánh đến khi Hoa Phong bất tỉnh, một tên trong số đó đem nước dội vào mặt hắn, chân đạp lên ngực miệng cười hả hê. Dường như trút được cơn giận, đợi Hoa Phong tỉnh lại, Dương Kỳ ngồi xuống lấy tay vỗ vỗ mặt. Hắn nói.
- Lần sau nếu đệ không muốn làm việc, mấy sư huynh đây cũng không ngại giúp đệ thêm lần nữa.
Nói xong hắn đứng dậy ra dấu rời đi, trước khi rời đi cái tên dội nước vừa nãy, không quên bồi thêm một phát nữa vào Hoa Phong đang nằm xụi lơ trên mặt đất.
Sau khi đám Dương kỳ rời đi, các đệ tử khác sợ liên lụy, nên không dám lại gần Hoa Phong mà vũng rời đi sạch sẽ.Hoa Phong đau đến không thể nhúc nhích được, nhưng hắn thầm kêu may mắn, nếu vừa rồi bọn họ dùng đến chân khí, cái mạng nhỏ của hắn đã không còn.
Dương Kỳ và các đệ tử lâu năm ở đây, ít nhiều gì tất cả đều có tu vi luyện khí từ nhất trọng đến tam trọng. Vừa nãy đánh hội đồng Hoa Phong, bọn họ không dùng chân khí, thậm chí sức lực thông thường còn chưa sử dụng tối đa. Nếu dùng chân khí Hoa Phong chết chắc không nghi ngờ.
Cũng vì cố kỵ tông môn cho nên bọn chúng không dám khinh suất, bằng không hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Phải biết Hoa Phong mà có mệnh hệ gì, Thanh Vân tông cũng không cần tồn tại nữa. Nhưng mọi việc vẫn chưa đến mức xấu nhất.
Suy nghĩ một hồi Hoa Phong vội xua đi ý nghĩ dựa dẫm gia tộc, hắn cần phải là do chính hắn tự mình đi lên.
Cố gắng bò dậy cắn răng chịu đau Hoa Phong lê từng bước về chỗ ở của mình. Ý niệm khẽ động, hắn dùng Thiên Địa quyết làm giảm bớt trọng lực của đất, để bước đi được nhẹ nhàng hơn đôi chút.
Nhưng khiến hắn vô cùng bất ngờ và mừng rỡ chính là, khi hắn điều động Thiên Địa quyết, ở đâu có một dòng khí lưu ấm luân chuyển toàn thân chữa thương cho hắn, khí lưu đi đến đâu vết thương nơi đó liền khỏi hẳn. Chỉ mất vài hơi thở toàn thân Hoa Phong các chỗ đau liền biến mất, còn lại các vết bầm thì vẫn nguyên vẹn, nhưng không còn một chút đau đớn nào tồn tại.
-Tốc độ chữa trị cực kỳ khủng khiếp
Nhanh, nhanh đến mức Hoa Phong phải líu lưỡi khiếp sợ.
Sau một hồi kinh ngạc vui mừng, thử cử động toàn thân thì đã khỏi hẳn, như chưa từng xảy ra chuyện gì, thậm chí có phần tốt hơn.
Nhưng một vấn đề khiến Hoa Phong khó hiểu, rõ ràng hắn cảm ngộ bản chất của trọng lực, chứ không hề cảm ngộ thứ gì khác. Trong lúc cảm ngộ lý do vì sao sinh ra dòng khí lưu kinh khủng ấy, hắn cũng không hề nắm rõ.
Nhắm mắt thử tìm hiểu sâu xa vấn đề này, hắn quyết không bỏ qua, đối với hắn bây giờ và đối với cả sau này, đó là điều vô cùng trọng yếu. Không nói đến vấn đề khác chỉ riêng tốc độ trị thương, cũng đủ cho hắn trong lúc đánh nhau với người khác, có thể bỏ qua thương thế mà liều mạng.
Tâm thần hơi chấn động, Hoa Phong mở mắt, trong ánh mắt chợt xẹt qua một sự huyền diệu cao thâm, mà ngay cả chính hắn cũng không hề hay biết.
-Cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân rồi.
Hắn kích động không thôi. Vốn là do hắn thân bị trọng thương, trong lúc cảm ngộ thay đổi trọng lực thì vấn đề đã xảy ra.
Thân mang trọng thương điều tiên quyết nhất là chữa trị, vì vậy khi hắn cảm ngộ trọng lực mà thân thể cần chữa trị, cho nên Thiên Địa quyết đã chuyển sang điều động dược khí.
Trong trời đất bao la có đủ mọi chủng loại khí, trong đó có dược khí và độc khí, hai loại này ở nơi khác rất mỏng manh. Nhưng đây là Thanh Vân tông, trong tông môn trồng rất nhiều độc dược và thảo dược, hai loại dược khi trao đổi chất cùng thiên địa, sẽ tiết ra một lượng rất nhỏ tinh hoa vào trong không khí, lâu dần sẽ tích tụ nhiều lên, nên được gọi là dược khí.
Võ giả thông thường không thể nào hấp thu được cái dược khí này, vì thứ công pháp mà họ tu luyện không thuộc về thiên địa.
Thiên Địa quyết lại khác, bộ công pháp này được sinh ra khi Hoa Phong ngưng tụ linh đài, cho nên nó là công pháp thuộc về thiên địa, mọi thứ của thiên địa nó có thể hấp thu và điều khiển dễ dàng, đặc biệt là những vật chết.
Khi hắn cảm ngộ công pháp điều khiển trọng lực, do đang bị thương, công pháp chuyển hướng hấp thu dược khí vào cơ thể, những thứ có lợi cho thương thế sẽ được dùng để điều trị. Về phần những thứ khác, sẽ bị thân thể Hoa Phong bài trừ.
Thân thể của hắn cũng coi như một phần của thiên địa, những gì liên quan đến tu luyện của hắn tất cả đều bắt đầu từ thiên địa. Cho nên những vật chất được sinh ra từ thiên địa, tuyệt đối không thể gây hại cho hắn, ngược lại còn là thứ tốt.
Nhưng khó khăn là muốn thành thục điều động, còn cần phải tìm hiểu thêm nữa. Do vừa rồi hắn bị thương quá nặng, nên lúc điều động mới tự chuyển để trị thương. Nhưng vừa rồi trong quá trình tìm hiểu hắn biết trong tình huống thông thường, hoặc bị thương nhẹ, tuyệt đối không thể nào biến chuyển như vậy.
Tạm thời bỏ qua vấn đề thành thục điều động, cái làm Hoa Phong tặc lưỡi chính là các vết bầm tím không hề biến mất, hắn liên tưởng đến một vấn đề khác của mình.
Thiên Địa linh đài và Thiên Địa linh căn được giấu trong giả linh đài và Hoàng linh căn. Thiên Địa đan điền được bao phủ bởi đan điền của chính hắn, cuối cùng còn lại Thiên Địa kinh mạch, cũng nằm nốt bên trong kinh mạch. Đến bây giờ, chữa thương bên trong đã khỏi bên ngoài vẫn còn nguyên.
Tất cả nêu trên dường như để che dấu đi sự tình nghịch thiên nào đó, mà không muốn cho ai biết. Hoặc có thể nói như câu châm ngôn “giả heo ăn thịt cọp”
-Nếu như vậy thì quá vô sỉ rồi
Hoa Phong cười khổ, không nghĩ chính mình trong lúc vô tình, lại trở thành một tên vô sỉ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.