Kiếm Phệ Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 179: Kiếm trận khủng bố

Thừa Phong Ngự Kiếm

17/04/2013



Hiện ra trước mắt mọi người cũng không có sự ngăn chặn của dân bản địa!

Đây là một biển sa mạc không có giới hạn!

Vô số cự kiếm quỷ dị to lớn như những pho tượng, tuần hoàn theo một loại trận đồ thần bí khó lường, có vẻ cô lập chập chờn giữa biển cát!

Những cự kiếm này không biết được làm từ chất liệu gì, mỗi một thanh đều giống như những ngọn núi nhỏ đột ngột mọc lên từ mặt đất, cao gần trăm trượng. Một ít Kiếm Thánh tiện tay nhổ lên, muốn tìm hiểu chút lai lịch, nhưng đều cảm thấy kinh hãi trước sức nặng khủng bố của nó, nếu như nó va chạm với Thánh kiếm thì bảo đảm có thể đem Thánh kiếm chấn thành phấn vụn!

Mặc dù những cự kiếm này hết sức thưa thớt, vài dặm mới có một thanh, nhưng trong tầm mắt mọi người lại có tới ngàn vạn kiếm ảnh, có thể thấy số lượng đáng sợ tới mức nào, những Kiếm Thánh vừa mới hạ xuống, da đầu đều cảm thấy tê dại.

Những cự kiếm cắm đầy biển cát khổng lồ này đại đa số đều nghiêng về một hướng. Ngoài những cự kiếm hoàn chỉnh ra, trên sa mạc hầu đa là những thanh tàn kiếm. Là chuôi kiếm, thân kiếm, hoặc là lưỡi kiếm, nằm lặng lẽ vô thanh trong biển cát, để lộ ra không khí tang thương qua vô số năm tháng, vô tình tạo ra cho Lăng Vân cảm giác giống như trở về Táng Kiếm Thâm Cốc.

Chẳng qua là so với Táng Kiếm Thâm Cốc, những thanh cự kiếm này có thể tích hơn xa, bên cạnh đó số lượng cũng ít hơn mấy lần... Không, nếu dựa theo tỷ lệ lớn nhỏ thì nơi này hẳn lại không ít hơn Táng Kiếm Thâm Cốc!

Thế giới này trừ bỏ đầy rẫy cự kiếm và cát ra cũng không hề có vật gì khác, cho dù là vận công nhìn về phía chân trời thì cũng chỉ là cát và cát.

Ở trên đầu, cũng là tầng tầng mây, nhìn không thấu đến vũ trụ, gió thổi hây hây, tạo ra một loại cảm giác tĩnh mịch khiến cho tâm thần sảng khoái.

- Tinh thần lực lượng... Nơi này đã không còn cảm ứng được tinh thần lực lượng! Địa phương quỷ dị này... hơn nữa còn áp chế tinh thần lực trong phạm vi ngàn thước quanh thân thể. (2 loại tinh thần lực - DG)

Một vị Kiếm Thánh lần đầu đi Chí Cao Thần Giới hơi thất kinh nói.

Bất quá khi hắn thấy vẻ mặt đương nhiên của một số người nhất thời cũng hơi tĩnh tâm đôi chút. Nơi này là Chí Cao Thần Giới, hoàn toàn bất đồng so với Trung Ương Tinh, nếu như bọn họ còn có thể mượn tinh thần lực lượng thì không khỏi có chút không biết nói sao.

Chẳng qua là về tinh thần lực...

Tất cả Kiếm Thánh đều thử phóng thích ra tinh thần lực của mình cảm ứng bốn phía, kết quả đều phát hiện ra sự áp chế của không gian này đối với tinh thần lực, phạm vi vượt qua ngàn dặm hiện tại chỉ còn ngàn thước.

Ở Chí Cao Thần Giới, không chỉ là tinh thần lực lượng bị mất đi tác dụng, ngay cả các pháp tắc lực lượng mà các thần linh lĩnh ngộ cũng bị suy yếu tới cực điểm! Điểm này thì trong điển tịch cũng có ghi lại. Hiện tại lại có thêm tinh thần lực, những Kiếm Thánh này, cơ hồ đã thụt lùi lại thành thánh kiếm sư...



Bởi vậy, đối với địa phương yên tĩnh đến quỷ dị này, mọi người đều tụm năm tụm bảy, cẩn thận quan sát bốn phía. Ở một nơi xa lạ thì nguy hiểm tùy thời có thể xảy ra.

Sự yên tĩnh của rừng kiếm vẫn kéo dài như cũ, phản phất như loại tĩnh mịch này đã kéo dài không biết bao nhiêu năm tháng.

Thấy không có nguy hiểm gì phát sinh, mọi người đều có xu hướng phân tán, tùy theo cảm giác của mình về nơi có khả năng có bảo tàng tìm đến!

- Chí Cao Thần Giới quả nhiên không giống như trong truyền thuyết, khắp nơi là hoàng kim.

- Ca ca, chúng ta bây giờ nên làm gì?

Lăng Vân nhìn thoáng qua phiến hư không trống rỗng, cùng với rừng kiếm thần bí phủ khắp vài ngàn dặm, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, nơi này tuyệt đối không phải là địa cầu, trên địa cầu nếu là có địa phương thần dị như vậy thì đã sớm truyền lưu khắp thế giới.

Lăng Vân tùy ý chọn một phương hướng nói:

- Đi thôi, rời khỏi rừng kiếm này rồi nói sau. Ở giữa rừng kiếm khổng lồ này hắn cảm thấy hơi nhỏ bé và hèn mọn, điều này khiến cho hắn có chút không thoải mái.

Đám người Lâm Tuyết tất nhiên là gật đầu lia lịa, ngay cả Lăng Vân cũng cảm thấy áp lực, chớ nói chi những người bọn họ.

Thấy đội ngũ Lăng Vân có chút cô đơn, Diệu Âm lại tới chào hỏi:

- Lăng Vân có muốn đồng hành cùng chúng ta không, chúng ta có gần hai trăm Kiếm Thánh và mười chín vị Bán Thần, thực lực như thế, cho dù gặp phải nguy hiểm gì cũng có thể chiếu cố cho nhau.

- Đa tạ hảo ý của Diệu Âm các hạ, Bất quá Chí Cao Thần Giới lấy cơ duyên làm chính, nếu như vận khí không tốt thì cũng không thể trách ai được.

Lăng Vân hờ hững trả lời.

- Ha ha, nhiều người tất nhiên là sẽ an toàn hơn một chút, Chí Cao Thần Giới thần bí khó lường, không ai biết được sẽ có loại hung hiểm nào, Lăng Vân các hạ lần đầu đến đây, như vậy không khỏi có chút thua thiệt. Chúng ta thì lại vào nơi đây hơn trăm lần, đối với sự phân bố của một số thứ cũng có ghi chép, Lăng Vân các hạ sao không thử cân nhắc kĩ...

Diệu Âm lộ ra nụ cười hòa ái, bất quá lời còn chưa dứt, trong mắt đã tràn ngập vẻ sợ hãi nhìn về phía sau Lăng Vân.

Lăng Vân cũng giống như ý thức được điều gì, quay đầu hướng về phía Diệu Âm đang nhìn. Một màn trước mắt, cho dù là thần cấp cường giả cũng nhịn không được mà cảm thấy rung động.

Cuối chân trời xa xôi, đột nhiên hiện ra vô số điểm đen, phảng phất như đem bầu trời che lại, ngay cả bầu trời nguyên bản là xanh thẳm cũng phải ảm đạm thất sắc...



Những điểm đen này so sánh với đại quân Tần khi Lăng Vân đi ngang qua những rạp chiếu phim trong thành thị tùy ý quan sát thì còn muốn gấp không chỉ mấy lần!

Khi những điểm đen này tới gần, con ngươi của toàn bộ Kiếm Thánh, Bán Thần đều co rút lại!

Cự kiếm, vô số cự kiếm, chi chít rậm rạp, trải rộng khắp bầu trời! Mỗi điểm đen đại biểu cho một thanh cự kiếm, mà hiện tại ở trước mắt, chỉ sợ lại không ít hơn ức thanh!

Nhìn những tàn kiếm khắp nơi trên mặt đất, mọi người hình như liên tưởng tới điều gì...

Sức nặng của những thanh cự kiếm này hoàn toàn không phù hợp với thể tích của chúng, nếu như lấy tốc độ cao nhất đụng vào một vị Kiếm Thánh, cũng đủ đem hắn đánh cho trọng thương... Mà bây giờ...

Một ức!?

Đây là kiếm trận!?

- Chạy mau!

Một thanh âm vang lên giữa gần ba nghìn Kiếm Thánh, cơn khủng hoảng rất nhanh được lan ra giống như ôn dịch. Mọi người đều lấy tốc độ nhanh nhất điên cuồng chạy trốn, giống như binh sĩ của sáu nước phổ thông đối diện với trận mưa tên của quân Tần. Ngay cả những Bán Thần cũng không ngoại lệ.

Song, tốc độ Kiếm Thánh nhanh, tốc độ của cự kiếm bắn tới lại càng nhanh hơn! Vô số kiếm ảnh lấy một loại tốc độ đáng sợ mang theo áp bách trầm trọng như núi, gào thét phá toái hư không, tạo ra một loại âm bạo chấn động linh hồn con người!

- Ca ca...

Lăng Vân không nói một lời, trăm thước lam quang trong nháy mắt bao phủ lấy năm người Lâm Tuyết bên trong, đồng thời, từ trên người hắn cũng dâng lên một cổ kiếm thế vô cùng lăng lệ, theo đó hơn một ngàn đạo năng lượng kiếm do Thượng Huyền kiếm khí ngưng tụ ra cũng phù hiện ra sau lưng hắn, mà ánh mắt của hắn thì lại gắt gao nhìn chằm chằm những cự kiếm đang bắn tới như thiểm điện!

Cuối cùng, cự kiếm đầy trời đã vượt qua cự ly ngắn ngủn giữa chân trời và rừng kiếm, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Sự thật chứng minh, hành động đào vong vô vị, căn bản chỉ là lãng phí năng lượng trong thể nội, phạm vi bao trùm của mưa kiếm khoảng trăm dặm, trừ khi bọn họ có thể vượt qua được cự ly này, nếu không, cũng chỉ là phí công!

Lui không thể lui, tất cả Kiếm Thánh đều bạo phát ra toàn bộ lực lượng của mình!

Mang theo thanh thế khiến người ta hít thở không thông, mưa kiếm mãnh liệt va chạm với kiếm khí do gần ba nghìn Kiếm Thánh, Bán Thần bạo phát ra. Lăng Vân đã sớm ngưng tụ ra hơn ngàn kiếm khí, cũng nhanh chóng đem chúng đối chọi với những cự kiếm kia...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Phệ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook