Kiếm Phệ Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 3: Một năm tu luyện

Thừa Phong Ngự Kiếm

17/04/2013



Dưới sự hướng dẫn của Lâm Mạc, hai người lần thứ hai lái xe, đi tới Bích U Các của tinh thần khu.

Diện tích của đại viện Lâm gia không thua một thành thị hiện đại,đi tới đi lui toàn bộ đều dựa vào xe ngựa. Một người bình thường nếu đi bộ từ tiền viện đến hậu viện, không mất một ngày là không thể. Nơi này chính là ở trung tâm đô thành tấc đất tấc vàng, nếu như tính cả diện tích trang viên trên vùng ngoại ô, diện tích Lâm gia chiếm ít nhất phải tăng lên năm, sáu lần.

Lúc này ở Bích U Các, hạ nhân nha hoàn, cùng với thị vệ đã sớm tới đầy đủ.

Ba trăm ngân giáp thị vệ toàn bộ đều mặc đồng phục một màu Cao Cấp Kiếm Sĩ, trong đó thống lĩnh là một vị cường giả cấp bậc Kiếm Sư chính thức. Chỉ nhìn đội ngũ đội hình chỉnh tề, tinh thần hăng hái cũng có thể biết được, đây là một đội quân tinh nhuệ. Dưới sự phòng vệ của bọn họ, phương viên mười dặm của Bích U Các đã hoàn toàn được bảo hộ.

Lăng Vân cùng Lâm Mạc vừa đến Bích U Các, đã có người sớm thông báo cho nhị cấp chấp sự Lâm Bất Ngộ vốn là quản gia nơi này. Dưới sự an bài của hắn, ba trăm người hạ nhân trong gia tộc, cùng với hai trăm thị vệ không ở các nơi phòng thủ trọng yếu toàn bộ tập trung tại nội các, xếp thành hai hàng, sau khi thấy rõ Lăng Vân và Lâm Mạc bước xuống, đồng loạt khom người cung kính:

- Tham kiếm đại nhân, hoan nghênh đại nhân trở về.

Trong đó có bốn vị nữ tử tướng mạo tuyệt mỹ, tay cầm các loại quần áo và đồ dùng hàng ngày của quý tộc đi lên, muốn phủ lên người hắn.

Không thể phủ nhận, bốn thiếu nữ này cho dù Lăng Vân kiếm thức rộng rãi, cũng không nhịn được bị các nàng thoáng mê hoặc. Bất luận là dung mạo khí chất, quần áo trang phục, bốn người các nàng so với Tuyết Vận, Diệu Âm cũng hơn xa. Chỉ tiếc là tâm tư một người căn bản không hướng tới ngươi, cho dù ngươi lớn lên xinh đẹp thêm nữa, cũng là vô tích sự mà thôi.

Giống như Lăng Vân, thấy bốn nữ tử này ý nghĩ đầu tiên của hắn tuy cảm thấy kinh diễm, nhưng tiếp theo tự nhiên là:

- Bốn thiếu nữ này dáng vẻ bất phàm, mỗi người như cửu thiên tiên tử, nếu dùng để ma luyện tâm cảnh, tu luyện định lực của bản thân, không hẳn không phải là một phương pháp.

Ánh mắt Lâm Mạc khẽ nhìn lướt qua bốn nữ tử, có chút thèm muốn, cười một tiếng nói với Lăng Vân:

- Lâm Thành các hạ, ta đã đưa ngươi đến nơi này. Có chuyện gì có thể sai Bất Ngộ đi làm, thật sự có khó khăn cũng có thể tới tìm ta,chỉ cần có thể giúp được, ta nhất định sẽ đem toàn lực trợ giúp. Nhất thiết không nên khách khí.

Lăng Vân gật đầu, nói một câu theo phép lễ độ:

- Làm phiền.

Không có một chút ý tứ nào mời người ta vào nhà.

Lâm Mạc dọc theo đường đi cũng đã hiểu tính tình của Lăng Vân, những kẻ cuồng nhân tu luyện giống như bọn họ không hiểu thế thái nhân tình là điều bình thường. Hắn gật đầu rất hiểu biết:

- Trên đường tu luyện có điều gì không hiểu có thể tới Tiềm Long Các thỉnh giáo các vị trưởng lão, mỗi tháng sẽ có một vị trưởng lão tọa trấn, chuyên môn giảng giải những hoài nghi trên phương diện tu luyện của các vãn bối có tiềm lực trong gia tộc.

- Tiềm Long Các sao.

Lăng Vân nhớ kỹ cái tên này.

- Không có việc gì nữa, ta cũng xin cáo từ, hi vọng ngươi vui vẻ ở gia tộc.



- Ân, quản gia, thay ta tiễn Lâm Mặc chấp sự.

Lâm Mạc khoát tay áo:

- Không cần, khu vực này quả thực ta quen thuộc như nhà mình, không cần khách khí quá như vậy.

Nói xong, hắn làm một cái lễ nghi cáo biệt, lên xe ngựa biến mất trong tầm mắt mọi người.

Lăng Vân nhìn lướt qua những hạ nhân cùng với thị vệ, nói :

- Đi đi, việc ai người ấy làm.

- Vâng.

Mọi người lên tiếng, đều lui xuống.

Bốn thiếu nữ kia lại dịu dàng nói:

- Thiếu gia, ngài đi đường phong trần mệt mỏi, thực sự khổ cực, chúng ta đã chuẩn bị nước nóng, xin để chúng ta tắm rửa thay y phục cho ngài.

Âm thanh nũng nịu kia, khiến cho người nghe cảm giác cả người nhũn ra.

Lăng Vân cũng hơi chịu ảnh hưởng, thanh âm của bốn nữ tử này, sợ là cũng không kém hơn so với Tự Nhiên Nữ Thần Diệu Âm. Hắn nhíu nhíu mày:

- Cho các ngươi hầu hạ, thêm các loại lễ tiết rắc rối, với các việc linh tinh, không mất vài tiếng đồng hồ khó có khả năng xong việc. Tắm rửa thôi, không cần phiền phức như vậy, để ta tự làm.

- Thế nhưng thiếu gia, đây là lễ tiết . . .

- Lui ra!

Lăng Vân vung tay lên, trực tiếp đem bốn thiếp thân thị nữ thối lui!

Tứ nữ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thiếp thân thị nữ sợ nhất chính là gặp phải những cường giả có khuynh hướng ngược đãi, một ngày trở thành thị nữ của những người đó, cuộc sống từ nay về sau thật đúng là muốn sống không được, muốn chết không xong. Giống như Lăng Vân, là một cuồng nhân tu luyện,c hủ nhân cũng không quá tệ. Chí ít hắn sẽ không quản các ngươi, hạn chế tự do các ngươi, các ngươi muốn làm gì thì làm. Ngoại trừ việc cả đời có thể không được ra ngoài, cũng không tổn thất gì.

Bốn người âm thầm vui mừng, vội vã đi theo, thể hiện ra một bộ dáng tùy cho quân chủ sai phái.

Lăng Vân mới đi về phía trước vài bước, đột nhiên ngừng lại, quay đầu về phía bốn người hỏi:

- Phòng tắm ở đâu?

Tứ nữ tu dưỡng khá tốt, cố nhịn không bật cười, nhưng đầu lông mày xuất hiện một ý cười nhàn nhạt khó che giấu được. Có điều chủ nhân lên tiếng, các nàng sao dám không nghe, một người trong đó vội vã đáp:

- Xin thiếu gia theo ta, ngay bên này.



Điều khiến tứ nữ âm thầm kinh ngạc không phải là thời gian hắn tắm rửa, mà là việc hắn nắm kiếm trong tay. Dù tắm rửa, kiếm trong tay vị thiếu gia này cũng đều luôn luôn một ly không rời.

Tiếp theo, bất luận là dùng cơm, hay là lúc nào khác, bảo kiếm nhìn qua không phải phàm vật giống như là sống trên tay hắn, căn bản chưa từng rời tay.

Không chỉ như vậy, liên tiếp vài ngày, hơn mười ngày, mấy tháng đều như vậy.

Khiến bốn thị nữ kinh ngạc hơn nữa chính là, thiếu gia nhà mình và các Kiếm Sư có phương pháp tu luyện căn bản không giống nhau. Hắn ngoại trừ vào ban đêm bảo trì tư thái tu luyện chìm vào giấc ngủ ra, đại đa số thời gian đều là nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trên tay, không nhúc nhích, dường như lâm vào trạng thái đờ đẫn, không mục đích. Việc ngây người còn không tính là gì, càng khiến các nàng phiền muộn không thôi chính là vị thiếu gia này không có khuynh hướng ngược đãi, nhưng dường như có chút khuynh hướng tự ngược đãi mình.

Lâm Thủy Lam, người đứng đầu tứ thị nữ tận mắt nhìn thấy vị thiếu gia này dùng kiếm đem cổ tay mình cắt đứt, hờ hững mặc cho máu tươi chảy ròng ròng theo mũi kiếm.Việc làm này không chỉ một hai lần, gần như mỗi tháng hắn đều phải khiến mình chảy máu một lần.

Buổi tối tu luyện, ban ngày ngây ra, từ hôm bước vào đại môn, hắn căn bản chưa từng ra đến sân.

Người khác thì cho rằng hắn chuyên tâm bế quan tu luyện, không quản việc bên ngoài, nhưng bốn thị nữ lại thanh thanh sở sở biết (nhìn thấy nghe thấy rõ ràng), vị thiếu gia này rất lười nhác, thời gian tu luyện vẻn vẻn chỉ có vài tiếng đồng hồ buổi tối mà thôi. Nếu như không phải hắn thật sự có thực lực nhị giai Kiếm Sư, bốn người đều cho rằng hắn lừa đảo trà trộn vào trong gia tộc.

Cao thủ đều là do thiên phú cùng chăm chỉ tu luyện tích tụ mà thành, nhưng hiện tại thiếu gia cả ngày đều ngây người, tuyệt đối không có quan hệ gì với tính siêng năng cả.



Lăng Vân đến Lâm gia một tháng, đám người Lâm Dương cũng từ Tử Vân đế quốc chuyển tới Lâm gia, đồng thời trú ngụ tại Bích U Các vài ngày. Chẳng qua bởi vì bên trong nhất mạch này thực sự quá kém, ngoại trừ Lâm Tuyết có tiềm lực hơn người có khả năng ở lại Lâm gia ra, đại bộ phận được sai phái đến quản lý các sinh ý của gia tộc.

Việc đám người Lâm Dương đến rồi đi, cũng không tạo ảnh hưởng gì đối với sinh hoạt của Lăng Vân, hắn vẫn như cũ lặp đi lặp lại cuộc sống tràn ngập sắc thái nhàm chán.

Một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng ...

Loại thời gian khô khan không gì sánh được này, chậm rãi trôi qua.

Tích lũy, tích lũy lại tích lũy!

Tích lũy số lượng chân khí! Đây là mục tiêu tu luyện hàng đầu của Lăng Vân! Lấy thời gian có thể dùng tích tụ năng lượng càng lớn trong cơ thể, đạt đến Tiên thiên đại thừa đỉnh phong mới thôi …

Ngoại trừ tích lũy năng lượng ra, thông linh với kiếm cũng là mục tiêu trọng yếu của hắn.

Ngưng tụ Kiếm Hồn quan trọng nhất, chính là linh tính đầu tiên của kiếm, linh tính chính là gốc rễ (căn bản) của Kiếm Hồn.

Huyết luyện, thần luyện, tâm luyện! Ba cái này hợp nhất, lại dưới cơ duyên xảo hợp, là có thể thức tỉnh linh tính trong kiếm!

Mà sau khi tu luyện ra linh tính đầu tiên, kế tiếp lấy tâm thần nuôi nấng, máu huyết nuôi nấng, làm cho linh tính lớn mạnh. Thời gian đầy đủ, chờ cho linh tính này thành hình, trưởng thành đến lúc Kiếm Hồn có khả năng dung nhập vào trong cơ thể cũng là lúc đem nó cùng tinh, khí, thần trong cơ thể hoàn toàn kết hợp một thể, tuy hai mà một.

Sau khi ngưng tụ Kiếm Hồn, Lăng Vân lúc này mới có thể được coi là một người kiếm tu chân chính, mới có khả năng đem uy lực trong chiêu thức của Cửu Cửu Thượng Huyền Kiếm Quyết, phát huy đến cực hạn!

Sự khác biệt này, giống như tu luyện giả có nguyên thần và không có nguyên thần, hai người một trên trời, một dưới đất, không thể so sánh được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Phệ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook