Kiếm Phệ Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 153: Tô Tiểu Tiên

Thừa Phong Ngự Kiếm

17/04/2013



Cửu giai thánh kiếm sư của Thương Tùng Phái cảm thụ được cổ khí thế do kiếm ý lăng lệ truyền đến, cũng còn không biết người tới là địch hay bạn!

Chờ đợi bọn hắn kế tiếp, tự nhiên là vạn ngàn kiếm khí từ trên trời giáng xuống, mang theo một cổ uy thế diệt tuyệt đang gào thét, đem đông đảo đệ tử đang bị vây trong vòng vây không thể tránh khỏi kia xuyên thủng! Có kiếm thế áp chế ở phía trên, cho dù là những kiếm khí này chỉ là kiếm khí phổ thông, cũng đủ để lấy đi tính mệnh của bọn họ, huống chi là Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí cực kỳ sắc bén!

Vị cửu giai thánh kiếm sư kia nhận thấy được khí thế cường đại cùng với địch ý của người tới, bị dọa tới mức hồn phi cửu thiên, chuyển thân hướng giữa hư không bỏ chạy.

Bất quá Thanh Trúc ở một bên như thế nào để cho hắn được như ý?

Trong sát na hắn sơ ý chuyển thân, Thanh Trúc lập tức điều động tinh thần lực lượng còn sót trong thể nội, khẽ kêu một tiếng, một đạo kiếm quang xen lẫn tinh thần lực lẫn không gian lực trong nháy mắt xuyên thủng đấu khí khải giáp bên ngoài thân, tiện thể mang đi sinh mệnh của hắn!

Thi triển xong một kích này, Thanh Trúc như nỏ hết đà, vội vàng hạ xuống mặt đất, không để ý tới hình tượng Kiếm Thánh, ngồi bệch xuống mà khôi phục.

Kiếm thế đáng sợ như thế, không cần đoán, nàng cũng đủ biết người tới là người nào.

Lăng Vân thân như lưu quang, trực tiếp hạ xuống trước mặt Thanh Trúc và Thanh Ương. Thánh kiếm sư xung quanh không biết đây là bằng hữu, trước tiên cảnh giới theo dõi hắn, dù cho biết rõ là không địch lại, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà xông lên phía trước, lấy sinh mệnh bảo hộ hai người Thanh Trúc.

Thanh Trúc phất phất tay:

- Các ngươi lui ra! Đây là đồng minh của ta - Kiếm Thánh Lăng Vân các hạ.

Vừa nghe đến tên Lăng Vân, trong mắt những kiếm sư kia đồng thời toát ra một trận nóng bỏng, tâm cảnh giới cũng nhanh chóng bỏ xuống. Trừ bỏ vài người canh gác, đại đa số đều ngồi tại chỗ chữa thương cho mình, cũng không hề để ý tới tín hiệu cầu cứu do Thương Tùng Phái phát ra lúc trước.

Tự nhiên là mọi người đều tin tưởng lấy thực lực một địch ba này của Lăng Vân, thì mọi chuyện đều có thể giải quyết. Mọi người đúng là đều phát ra một cổ thán phục từ nội tâm.

Lúc này, Tử Ngọc cũng đã đuổi tới nơi, thấy một màn trước mắt, không khỏi thất sắc nói:

- Sư thúc, các ngươi đây là.. đây là thế nào?

Thanh Trúc liếc nhìn Lăng Vân một cái, cũng không giấu diếm nói:

- Lần trước ba người chúng ta tính kế giết chết thê tử của Thương Tùng Phái chưởng môn - Kiếm Thánh Liễu Hà. Khiến cho thế lực của Thương Tùng Phái giảm mạnh. Không biết có phải là tự biết việc tranh đoạt danh ngạch đã là vô vọng hay là vì trả thù ba tỷ muội chúng ta. Thương Tùng Phái cư nhiên bỏ qua việc tranh đoạt quyền tiến nhập Chí Cao Thần Giới mà cùng với Trích Tinh Lâu hợp tác! Bọn họ trợ giúp Trích Tinh lâu đoạt lấy danh ngạch, mà Trích Tinh lâu lại trợ giúp bọn họ bảo chứng địa vị bá chủ của Đông Huyền Hải Vực. Ngay ngày hôm qua, Thương Tùng Phái chưởng môn đã tính kế dụ chúng ta tiến vào chỗ này, sau đó hợp lực với Trích Tinh Lâu tổng cộng có năm vị Kiếm Thánh vây công tỷ muội chúng ta... Tuy rằng chúng ta may mắn trốn thoát, bất quá tỷ tỷ thân đã thụ trọng thương. Chỉ sợ rằng dù sư tôn có ban cho thần dược, nếu không có ba bốn tháng điều tức thì cũng khó mà khôi phục...

"Trích Tinh Lâu liên hiệp với Thương Tùng Phái..."

Tuy rằng Thanh Bích nói rất là uyển chuyển, nhưng cũng không khó để đoán được. Nhất định là vì nguyên nhân Thương Tùng Phái muốn trả thù.

Một đôi phu thê tu luyện cùng nhau tới cảnh giới Kiếm Thánh. Nhiều năm ở chung như vậy, tình cảm thắm thiết người bình thường căn bản khó có thể tưởng tượng được. Cổ Tùng vì cái chết của Liễu Hà mà hãm nhập trong điên cuồng, hoàn toàn là hợp tình hợp lý.

- Tất cả thế lực của Tam Thánh Đảo chúng ta, sợ rằng đã bị hai phái nhổ tận gốc. Chiến trường của Uyên Ương Chi Hải, chúng ta coi như là hoàn toàn bất lợi. Đành phải mau sớm lui về Tam Thánh Đảo, bàn bạc kỹ hơn chuyện phản kích.

- Thương Tùng Phái nếu có thể liên hiệp với Trích Tinh Lâu, các ngươi vì sao không cân nhắc việc liên hiệp với Hạo Thiên Kiếm Phái?

Thanh Trúc lắc lắc đầu:

- Thực lực hiện tại của Trích Tinh Lâu rõ ràng mạnh hơn so với Thương Tùng Phái, cho nên khi song phương bọn họ liên hiệp, Trích Tinh Lâu cũng không lo lắng Thương Tùng Phái có quỷ kế gì. Nhưng chúng ta cùng với Hạo Thiên Kiếm Phái...bọn họ không có nhân cơ hội này mà bỏ đá xuống giếng, thì chúng ta cũng đã tạ thiên tạ địa rồi.

Lăng Vân nhíu mày.

Tử Ngọc còn ở bên cạnh cẩn thận giải thích:

- Tuyết Vực Đảo chúng ta trừ bỏ việc tranh đoạt danh ngạch tiến nhập của Đông Huyền Hải Vực ra, đối với Vô Tẫn Nhai, Thâm Uyên Cốc hai nơi này cũng không có buông bỏ. Trong đó ở Vô Tẫn Nhai hiện tại chỉ còn lại chúng ta cùng với Hạo Thiên Kiếm Phái lưỡng phương! Dưới tình huống như vậy, chúng ta cùng với Hạo Thiên Kiếm Phái liên hiệp là điều rất không thực tế.

Nguyên bản theo cách nói của Thanh Ương, Tuyết Vực Đảo bọn họ tựa hồ tại Đông Huyền Hải Vực chiếm cứ lấy không ít ưu thế, nếu không mà nói bọn họ làm sao có thể phân tâm nhúng tay vào sự tình của Vụ Át Sơn? Hiện tại xem ra... trước là có Tô Tiểu Tiên, bây giờ lại có thêm một cái liên minh giữa Trích Tinh Lâu cùng với Thương Tùng Phái...



Thế cục không có lạc quan như mình tưởng tượng a.

Bất quá vô luận lạc quan hay không, hiệp ước đã ký kết, vô luận như thế nào, danh ngạch của Đông Huyền Hải Vực hắn vẫn phải giúp ba người Thanh Ương nắm bắt tới tay.

Hơn nữa...

Hắn hiện tại, căn bản không có cảm nhận được một điểm bóng dáng của nhân đạo, mà trước khi cảm nhận được, hắn còn phải tiếp tục đi theo con đường sát đạo.

- Trước tiên hãy ly khai nơi này thôi, chậm nữa sợ rằng sinh biến.

Thanh Trúc vốn muốn mở miệng, thỉnh cầu Lăng Vân đi đoạt lại địa bàn đã mất của Tam Thánh Đảo. Bất quá cân nhắc việc nguyên khí của mình kịch liệt hao tổn, mà đại tỷ thân lại thụ trọng thương, nếu để cho người ta là một ngoại nhân lại đi giúp các nàng thừa thụ sự trả thù điên cuồng phía trước, không khỏi có phần không thể nào nói nổi. Đành phải đem ý nghĩ này áp chế xuống.

Thời gian vẫn còn ba năm. Trong ba năm này, đủ để cho thương thế các nàng khôi phục, khi đó sẽ mượn lực lượng của Lăng Vân để ngóc đầu trở lại.

Một nhóm ba mươi mấy vị tàn binh bại tướng dưới sự hộ tống của Lăng Vân, tốc độ có chút chậm chạp hướng phía Tam Thánh Đảo bay đi. Bởi vì sợ hãi người của Thương Tùng Phái cùng với Trích Tinh Lâu đuổi theo, bọn họ không thể chọn hải vực nguy hiểm một chút mà đi, khiến cho đội ngũ nguyên vốn đã chậm chạp, lại càng chậm chạp thêm.

Dọc đường bọn họ cũng đã nghĩ hết mọi biện pháp, tận lực tránh khỏi sự truy đuổi.

Bất quá vào ngày thứ bảy, lúc nghỉ ngơi trên một tiểu đảo tiếp cận khu vực bên ngoài của Tam Thánh Đảo, bọn họ rốt cuộc vẫn không thể tránh khỏi bị đại đội nhân mã ngăn chặn.

Chẳng qua là lần này đuổi tới không phải là Thương Tùng Phái, cũng không phải là Trích Tinh Lâu, mà là thế lực cường đại nhất trong bốn thế lực - Hạo Thiên Kiếm Phái.

Người của Hạo Thiên Kiếm Phái hiển nhiên là toàn diện xuất động, do Tô Tiểu Tiên dẫn đầu, tổng cộng hơn tám mươi vị thánh kiếm sư cường giả gào thét từ cuối chân trời đánh tới. Hơn tám mươi vị thánh kiếm sư lấy kiếm vi tôn, kiếm ý tản mát ra từ trên người bọn họ, áp đảo trên hẳn Kiếm Thánh! Mà ở trong đám người kia, một vị thiếu nữ xinh đẹp thân vận bạch y như tuyết, nhìn tựa như tiên tử hình như đã đem tất cả những cổ kiếm ý này hội tụ cùng một chỗ, hình thành nên một cổ kiếm thế vô cùng cường đại! Tại trước mặt cổ kiếm thế đáng sợ này, ngay cả Lăng Vân cũng nhịn không được mà sắc mặt hơi đổi.

- Cuối cùng cũng đuổi kịp.

Tô Tiểu Tiên nhìn thấy tiểu đảo nơi mọi người đang nghỉ ngơi, kêu gọi hơn tám mươi người hạ xuống, khẽ cười một tiếng:

- Thanh Ương tỷ tỷ, các ngươi thật đúng là có khả năng chạy nha, so với tốc độ mà một năm trước ta chạy trốn còn muốn nhanh hơn nhiều.

Một năm trước tam thánh đã tính kế tấn công Tô Tiểu Tiên, nhưng nàng cũng đã may mắn tẩu thoát. Hôm nay nàng nhắc lại chuyện xưa đích thị là không có hảo ý gì.

Nhìn thấy hơn tám mươi vị thánh kiếm sư, cùng với một vị lão giả đang mỉm cười phía sau Tô Tiểu Tiên, sắc mặt Thanh Trúc hơi đổi:

- Tô Tiểu Tiên, các ngươi sao không lo nghĩ biện pháp đối phó với Trích Tinh Lâu, lại đuổi theo chúng ta làm gì? Lần này các ngươi toàn bộ xuất động, chẳng lẻ không sợ Trích Tinh Lâu nhân cơ hội đem tất cả địa bàn của bọn ngươi chiếm lấy? Phải biết rằng, các ngươi bây giờ, chính là địch nhân lớn nhất trong mắt của Trích Tinh Lâu.

Tô Tiểu Tiên cười cười. Nụ cười của nàng mới nhìn qua làm cho người ta cảm thấy rất ngọt ngào, rất ấm áp. Bất quá giờ khắc này, người của Tam Thánh Đảo lại cảm thấy nụ cười này so với ác ma còn muốn đáng sợ hơn.

- Chuyện của Hạo Thiên Kiếm Phái chúng ta cũng không phiền tỷ quan tâm. Có thấy những người phía sau ta không, đây là toàn bộ nhân số còn thừa lại của Hạo Thiên Kiếm Phái chúng ta, chúng ta cũng định thối lui khỏi Đông Huyền Hải Vực.

"Thối lui khỏi!"

Sắc mặt Thanh Trúc khẽ biến, nếu như tất cả Kiếm Thánh cũng đều thối lui, Hạo Thiên Kiếm Phái chẳng phải là nhiều ra hai vị Kiếm Thánh nhàn rỗi sao!? Trong lòng mặc dù đối với cái ý nghĩ cảm thấy giật mình, nhưng trên mặt nàng cũng vẫn bất động thanh sắc nói:

- Hạo Thiên Kiếm Phái các ngươi cùng với Cửu Tinh Sơn còn có lực đánh một trận, làm sao lại có thể bỏ qua nỗ lực nhiều năm như vậy đây?

Tô Tiểu Tiên nhìn thoáng qua đám người Tam Thánh Đảo:

- Như thế nào lại không thấy Thanh Ương tỷ tỷ ở đây? Nhân gia đã lâu không gặp, cũng rất nhớ nàng ấy a.

- Tỷ tỷ đã đi Tam Thánh Đảo trước rồi, cũng không có ở chỗ này.

- Nha.



Tô Tiểu Tiên bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó, nàng lại là ra vẻ nghi ngờ nói:

- Không đúng nha, ta ngày hôm qua mới từ Tam Thánh Đảo của các ngươi trở lại, cũng không nhìn thấy Thanh Ương tỷ tỷ a, có phải thân thể tỷ tỷ không thoải mái hay không, cho nên không muốn gặp ta?

Lời này vừa nói ra, không chỉ là mọi người ở phía sau, mà ngay cả sắc mặt của Thanh Trúc cũng phải đại biến, cuống quít quát hỏi:

- Ngươi nói cái gì, ngươi nói các ngươi ngày hôm qua mới vừa đi Tam Thánh Đảo!?

- Đúng vậy nha, không tin, ngươi có thể hỏi Thanh Bích tỷ tỷ a.

Nói xong, Tô Tiểu Tiên đối với bên trong đám người ở bên mình vung tay lên:

- Thanh Bích tỷ tỷ, ngươi nói cho Thanh Trúc tỷ tỷ hay, Thanh Ương tỷ tỷ có ở Tam Thánh Đảo của các ngươi hay không a.

Tùy theo đám người tản ra, một vị nữ tử mà khí tức toàn thân so với phổ thông kiếm sư cũng không bằng bị hai vị thánh kiếm sư dẫn ra ngoài, đúng là vị mấy hôm trước còn ra nghênh đón Lăng Vân - Thanh Bích.

- Tam muội...

Thanh Bích la lên một tiếng hư nhược, cả người không còn có tinh thần phấn chấn cùng với dương quang như thường ngày, lại giống như một người ở tuổi xế chiều sắp chết!

Nhìn thấy tỷ tỷ mình biến thành bộ dạng như thế này, Thanh Trúc rốt cục cũng nhịn không được lớn tiếng hét lên:

- Tô Tiểu Tiên, ngươi, ngươi cư nhiên dám phá Thánh Vực của tỷ tỷ... lại còn phế bỏ tu vị của nàng...

Tô Tiểu Tiên làm ra vẻ vô tội nhìn Thanh Trúc, cặp mắt tràn ngập sự ngây thơ, nói:

- Ta cũng không muốn như vậy mà, chính là tỷ tỷ nàng không nghe lời của ta, nhất định phải phản kháng chúng ta, cho nên...

Thanh Trúc giận dữ, chỉ vào Tô Tiểu Tiên mà nói không ra được lời.

Mà Thanh Ương ẩn tàng phía sau Lăng Vân rốt cục cũng là kìm nén không được đi ra, trong mắt lóe ra quang mang hận ý:

- Tô Tiểu Tiên, ngươi thật sự là khinh người quá đáng!

- Ai nha, Thanh Ương tỷ tỷ, nguyên lai người cũng ở nơi đây à. Một năm không gặp, nhân gia đối với ngươi vô cùng hoài niệm a.

Sau khi nàng xác định uy hiếp của Thanh Ương còn thấp hơn một vị phổ thông thánh kiếm sư, nụ cười trên mặt không khỏi càng thêm ngọt ngào:

- Thật là tốt a, Thanh Ương tỷ tỷ, ba tỷ muội các ngươi lập tức có thể được đoàn tụ rồi.

Đoàn tụ là không giả, bất quá tất cả mọi người đều biết (ta cũng biết - DG), Tô Tiểu Tiên chỉ đoàn tụ, tuyệt đối là ở dưới mặt đất!

- Hừ!

Thanh Ương cố nén phẫn nộ trong lòng mình lại, thu hồi mục quang, sau đó ánh mắt khó hiểu lại hướng về phía Lăng Vân, không tiếc lấy thân phận Kiếm Thánh thận trọng hành một cái đại lễ:

- Các hạ, chỉ cần ngươi có thể cứu Nhị muội về, hộ tống tỷ muội chúng ta lúc này rời đi, chuyện giữa song phương chúng ta liền thanh toán xong, từ nay không ai thiếu nợ ai!

Trước thực lực khổng lồ phe mình, Thanh Ương lại còn hướng vị nam tử nhìn qua dung mạo tầm thường kia khẩn cầu?

Chẳng lẽ vị nam tử kia là cao thủ, có thể ngăn được cơn sóng dữ?

Không đúng nha, khí tức của hắn, rõ ràng cùng với thánh kiếm sư phổ thông cũng không sai biệt lắm a!

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của toàn bộ mọi người của song phương đều rơi xuống trên người Lăng Vân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Phệ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook