Chương 77: Bước lên thảo nguyên lần nữa, gặp linh cẩu
Tiếu Dương
09/11/2017
Editor: ChieuNinh
Vừa mới bước lên tiếp giáp thảo nguyên và rừng rậm, Lỗ Đạt Mã liền bắt đầu tìm cu li đáng tin bốn phía.
Chỉ là, lúc này cảnh tượng trên thảo nguyên hết sức tiêu điều, lúc mùa xuân tới cỏ xanh non mềm tươi tốt, lúc này phần lớn nhũn như con chi chi ngã xuống đất, có khô héo, có đã sớm rửa nát, trên mặt đất cũng có không ít vũng nước. Lỗ Đạt Mã biết những thứ này đều là nước lũ tạo thành.
Chỉ là, chồi non lá cỏ đang lúc như ẩn như hiện, làm cho người ta cảm thấy hồi sinh và hi vọng.
Khi mùa xuân dê sừng hươu và ngựa sừng trâu nhóm thành đàn lớn, lúc này cũng chỉ có thể nhìn thấy quần thể rất nhỏ. Cũng không biết phần lớn là chưa có di chuyển trở lại, hay là đã tiêu vong trận trong hồng thủy này.
Nhưng mà, rất nhanh, Lỗ Đạt Mã liền không có tâm tư nghĩ đến những vấn đề này.
Nàng phát hiện, lúc này dã thú ăn thịt trên thảo nguyên giống như kỳ sinh động, cái này cùng với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bọn nó có sự bất đồng rất lớn. Mãnh thú hoạt động ban đêm mất đi nhàn tản và lười biếng đã từng có vào giữa ban ngày, chúng nó trở nên nóng nảy mà háo chiến.
Mỗi lần Lỗ Đạt Mã và Dạ đi được một đoạn đường, sẽ nghe được mấy tiếng gào thét hung mãnh của động vật ăn thịt phát ra, nhìn thấy chúng nó có khi là một con hoặc mấy con hoặc một đám đang cắn xé lẫn nhau.
Kẻ thắng cho dù có thương tích, cũng sẽ hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi bộ quan sát khắp mọi nơi, mà kẻ bại thì ủ rũ cúi đầu, cụp đuôi ẩn núp liếm láp vết thương, chuẩn bị tái chiến.
Một đường đi tới, qua bốn ngày rồi, bất luận ngày hoặc là đêm, Lỗ Đạt Mã đều có thể thấy cũng như nghe được tiếng đọ sức, cắn xé. Giống mãnh thú ăn thịt gần như đều đang tiến hành hành động xua đuổi và bị xua đuổi.
Đây là lễ rửa tội lớn sau khi trải qua nước lũ, các mãnh thú tránh được kiếp nạn di chuyển trở về đang phân chia lãnh địa lần nữa.
Trên đại thảo nguyên rộng lớn bao la, thời thời khắc khắc đều đang trình diễn tiết mục tranh đấu và cướp đoạt, bọn chúng lấy sự thật tàn khốc, một lần một lần đang thực hiện "được làm vua thua làm giặc".
Tranh đấu tàn khốc trình diễn từng lần một ở trước mắt Lỗ Đạt Mã, tối ngủ thì trong tai của nàng còn loáng thoáng vang vọng tiếng hét lên điên cuồng và kêu rên. Thân thể nàng co ro, vùi đầu vào trong ngực ấm áp kiên cố của Dạ, tìm kiếm an tâm.
Dạ khẽ vuốt ve lưng của nàng từng cái một nói: "Đạt Mã, có Dạ!"
Ban ngày đi tiếp thì nàng nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh Dạ, tiếng gào thét thỉnh thoảng truyền tới làm nàng sợ. Nàng lôi kéo thật chặt bàn tay Dạ hiện đầy vết chai, không dám cách xa hắn nửa bước. Đã từng nhao nhao hăm hở muốn thử sóng vai đi săn bắt cùng với Dạ đã sớm hồn bay phách tán. Khi chân chính thấy được cá lớn nuốt cá bé, Lỗ Đạt Mã mới biết, Dạ bảo vệ cho nàng quá an nhàn, an nhàn đến độ làm nàng quên mất thế giới chỗ này là tàn khốc dường nào; an nhàn đến nỗi khiến cho nàng vô hạn bành trướng, chỉ dựa vào đầu óc và trí khôn thông minh liền vọng tưởng chống lại răng nhọn, móng nhọn; an nhàn làm nàng quên mất sự nhỏ yếu của mình, đã từng bị một con ngựa sừng trâu đuổi đến chạy trối chết.
Bởi vì tiến vào thảo nguyên rồi vẫn chưa tìm được cước lực (cu li) thích hợp, tất cả vật phẩm bọn họ mang theo cũng vác ở trên người Dạ, Lỗ Đạt Mã kiên định cự tuyệt ý tưởng Dạ muốn cõng nàng đi.
Dạ nhìn Lỗ Đạt Mã nhu thuận lôi kéo chặt tay của mình, đi theo bên cạnh hắn, cũng không có cố chấp nữa, chỉ là, thả chậm bước chân tiến lên, mỗi khi đi một lát liền dừng lại cho Lỗ Đạt Mã nghỉ ngơi.
Lỗ Đạt Mã phát hiện, Dạ bao giờ cũng có thể rất khéo léo tránh khỏi tranh đoạt lãnh địa giữa dã thú, một khi xuyên qua trong lãnh địa, cũng không bị "Lĩnh Chủ" phát hiện.
Mà phát hiện này làm Lỗ Đạt Mã đau lòng. Dọc theo đường đi những bóng dáng chiến bại bị xua đuổi ở trong đầu nàng trùng hợp thành Dạ. Hình như nàng nhìn thấy một tiểu thú màu đen vết thương đầy người, cúi thấp đầu, đang kẹp đuôi, mệt mỏi không ngừng, tránh né cự thú hung tàn công kích đến từ bốn phương tám hướng.
Sở dĩ Dạ có thể mang theo nàng xuyên qua lãnh địa mãnh thú mà không bị phát hiện, đều là kinh nghiệm hắn có được từ trong lần lượt bị thương, lần lượt bị xua đuổi.
"Dạ......"
Lúc nghỉ ngơi, Lỗ Đạt Mã ôm chầm lấy cái eo gầy gò mà có lực của Dạ, vùi đầu vào trong ngực của hắn, mắt trở nên ẩm ướt, trong lòng không biết vì sao lại có một loại ê ẩm đang không ngừng lên men như vậy.
Lỗ Đạt Mã thình lình làm ra động tác làm Dạ có chút tay chân luống cuống.
"Đạt Mã?"
Hắn thận trọng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Lỗ Đạt Mã lên, liếm đi nước mắt ở khóe mắt nàng, đưa túi nước vác trên người cho nàng. Sau đó xoay người đi nhổ cỏ đánh lên một đống cỏ không tâm có khả năng dung nạp hai người bọn họ, hắn cho là Lỗ Đạt Mã mệt mỏi. Dựa vào mùi phán đoán, hiện tại địa phương bọn họ đang nghỉ ngơi cũng không thuộc về lãnh địa của ai, bọn họ có thể an tâm đợi ở chỗ này, không cần phải lo lắng bị xua đuổi, hoặc đưa tới tranh đấu không đáng.
Lỗ Đạt Mã giương mắt nhìn mặt trời một chút, mặt trời còn chưa ngã về tây, hôm nay bọn họ "xây dựng cơ sở tạm thời" có chút sớm. Chỉ là, mấy ngày liên tiếp nhàm chán đi đường, nàng đã sớm cảm thấy mệt mỏi. Lần trước gần như đều là ở trên lưng Dạ mà vượt qua, cũng không cảm thấy thế nào, lần này toàn dựa vào hai chân của mình, mới phát hiện "hai vạn năm ngàn dặm" gì đó, thật không phải là công việc của người.
Lượm lá cỏ khô vàng nhóm lên đống lửa, Dạ dặn dò Lỗ Đạt Mã cả buổi, mới đi săn bắt, trước khi đi vẫn còn rất không yên lòng nhìn hai mắt nàng.
Kể từ khi bước lên thảo nguyên, thời gian Dạ săn bắt cũng không còn cố định nữa, lo lắng một thân một mình Lỗ Đạt Mã không an toàn, hắn đều bằng tốc độ nhanh nhất săn thức ăn ở gần đó rồi trở lại. Dĩ nhiên cũng không có lựa chọn gì rồi, bình thường nhìn thấy cái gì thì liền bắt cái đó.
Lỗ Đạt Mã xem chừng Dạ cũng liền đi khoảng nửa giờ, liền khiêng một con ngựa sừng trâu không lớn trở lại. Bởi vì không có ở bên cạnh nguồn nước, Lỗ Đạt Mã cũng không có chú ý nhiều như vậy, đợi Dạ lột da con mồi, nàng sẽ dùng cốt đao cắt từng miếng từng miếng thịt đi thả vào mép lửa nướng chín.
Địa phương bọn họ nghỉ ngơi hiện tại, mặc dù còn không có ở trong lãnh địa một con thú lớn, nhưng cũng không thể bảo đảm, không có thú khác đánh chủ ý tới nơi này.
Ở thời điểm Dạ thu dọn con mồi, mùi vị máu tanh nồng đậm đưa tới linh cẩu, dĩ nhiên, có nhiều chỗ người ta cũng gọi bọn chúng là Thổ Lang. Bọn chúng du đãng ở chung quanh doanh trại Lỗ Đạt Mã và Dạ.
Linh cẩu xuất hiện làm da đầu Lỗ Đạt Mã tê dại.
Bản thân linh cẩu có thể tự săn bắt, nhưng cũng thường xuyên cướp đoạt thức ăn của dã thú giống loài ăn thịt khác. Bọn nó sẽ chạy ở chung quanh dã thú đang ăn uống, cũng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng "Cáp Xích Cáp Xích" khó nghe, giống như tiếng cười gằn âm dương quái khí, làm nhiễu loạn dã thú ăn uống, khiến cho tâm thần không yên, cho rằng chúng nó sẽ phát động tấn công.
Bởi vì bọn nó sống thành đàn, cho nên bình thường dưới tình huống này, mãnh thú bắt con mồi chuẩn bị ăn uống phần lớn cũng sẽ không chịu nổi bên ngoài quấy nhiễu, buông tha con mồi ăn một nửa xoay người bỏ đi, mà không muốn tranh đấu cùng bọn chúng, dù sao song quyền nan địch tứ thủ.
Linh cẩu sẽ gặp không làm mà hưởng, ăn ngấu ăn nghiến.
Mà lúc này, linh cẩu bên cạnh bọn họ cũng đang làm hành động như vậy.
Lỗ Đạt Mã đối với loại động vật tham lam mà vô sỉ này cực kỳ không thích, dáng dấp xấu xí không nói, lại còn vô sỉ, không biết xấu hổ cướp đoạt đồ cua người khác.
Bởi vì có linh cẩu ở chung quanh không ngừng khiêu khích, Dạ thu thập con mồi xong, không có giúp Lỗ Đạt Mã nướng lên, liền hóa thân thành hắc báo, một đôi con ngươi màu tím sẫm tĩnh mịch tràn ngập lệ khí khóa lại linh cẩu cách đó không xa. Phía sau lưng của hắn căng thẳng, cái đuôi thật dài thỉnh thoảng quật lên mặt đất một cái, trong cổ họng đã phát ra tiếng "Ô oa oa oa ô" cảnh cáo, đang tuyên cáo chủ quyền của mình.
Thân hình những con linh cẩu kia không phân cao thấp với Dạ, nếu như so sánh với Rhona và Nhẫn còn muốn lớn hơn nhóm Cự Lang một cái đầu. Bọn chúng và linh cẩu Lỗ Đạt Mã nhìn thấy ở thế giới trước kia chỉ có một chút bất đồng, đó chính là bọn nó có răng nanh thật dài như heo rừng.
Dạ cảnh cáo cũng không đưa đến tác dụng gì, linh cẩu vẫn còn đang quanh quẩn một chỗ, khiêu khích.
Lỗ Đạt Mã đã thấy qua trong chương trình thế giới động vật, thương tổn do bị bầy linh cẩu cắn ngang ngửa với hùng sư. Nàng có chút lo lắng đối với tình cảnh của mình và Dạ. Mặc dù trước mắt chỉ có ba con linh cẩu, nhưng mà, một khi xảy ra xung đột, bọn nó gào lên sẽ đưa tới bầy linh cẩu, như vậy, nàng và Dạ cũng quá bị động, rất có thể sẽ bị mất mạng. Căn cứ tôn chỉ "tránh voi chẳng xấu mặt nào", Lỗ Đạt Mã cảm thấy, nếu như tình huống không ổn, bọn họ có thể buông tha con mồi. Dù sao "giữ lại núi xanh, lo gì thiếu củi đốt", nàng và Dạ không bị thương mới phải trọng điểm.
Nhưng, hiển nhiên, nàng và Dạ còn không có đạt tới cảnh giới "Tâm Hữu Linh Tê Nhất Điểm Thông" (tâm ý tương thông).
Ở trong thế giới của Dạ, lui bước chính là nhận thua, nhận thua thì ý nghĩa là bị xua đuổi. Hắn trong một đường bị xua đuổi mà lớn lên, từ từ trở nên cường đại, vì không còn muốn bị xua đuổi nữa. Mà hôm nay, để cho hắn cúi đầu đối với ba con linh cẩu, đó nhất định là không thể nào. Huống chi bên cạnh hắn còn có Lỗ Đạt Mã, tôn nghiêm giống đực cường đại càng không cho phép hắn lui bước.
Gầm nhẹ một tiếng, Dạ đánh về phía linh cẩu.
Ba con linh cẩu hiển nhiên không nghĩ tới Dạ sẽ khởi xướng chủ động công kích. Bọn nó sững sờ hai giây sau đó liền bắt đầu nghênh chiến. Hơn nữa dường như bọn nó cũng không có để một con hắc báo ở trong mắt, cũng không có kêu gọi bầy đàn.
Nhưng mà, rất nhanh bọn nó liền hối hận.
Bọn nó đánh giá thấp lực chiến đấu của Dạ.
Tố chất thân thể của Dạ rất rõ ràng mạnh hơn rất nhiều nếu so với ba con linh cẩu này có cuộc sống bầy đàn, xé xác ăn thịt tươi hơn nữa một bữa đói một bữa no. Dù sao từ khi hắn gặp được Lỗ Đạt Mã liền bắt đầu ăn đồ ăn chín, ăn chín dễ tiêu hóa, lại dễ dàng hấp thu thành phần dinh dưỡng. Hơn nữa tập quán sinh hoạt càng ngày càng có quy luật, đối với tố chất tăng cường thân thể của hắn cũng đã có tác dụng.
Lỗ Đạt Mã ngồi ở bên đống lửa, thấy Dạ chiếm thượng phong, lo âu trong lòng hơi để xuống một chút. Nhưng mà, nàng vẫn dựng lỗ tai như cũ, thận trọng quan sát động tĩnh chung quanh. Lỗ Đạt Mã lo lắng, sẽ có hàng loạt linh cẩu được kêu gọi tới gia nhập chiến đấu.
Lại nói, kì thực linh cẩu hết sức giảo hoạt.
Chúng nó liên tục bại lui, nhưng cũng phát hiện, trong chiến đấu Dạ thủy chung cố gắng duy trì chiến trường ở sau lưng cách động vật quái dị vả lại không có da lông ở bên đống lửa chúng nó chưa từng thấy qua, thật rõ ràng, hắn là đang bảo vệ nàng.
Một con linh cẩu lặng lẽ thối lui ra khỏi chiến trường, nó muốn thừa dịp thời điểm đồng bạn chiến đấu với Dạ thì đi đánh lén.
Dạ và linh cẩu chiến đấu tiến vào gay cấn, không rảnh lo cái khác.
Mà Lỗ Đạt Mã một bên xem cuộc chiến lại chú ý tới, hình như chính mình biến thành mục tiêu của con linh cẩu kia. Đôi mắt nhỏ u ám lộ ra ánh lạnh sâu kín, khóa ở trên người của nàng. Từng bước từng bước chậm rãi đến gần, nó đang tìm khoảng cách thích hợp nhào lên cắn chết nàng.
Cả người Lỗ Đạt Mã toát mồ hôi lạnh, sống lưng cứng còng, sợ hãi từ sâu trong nội tâm từng chút từng chút lan tràn ra ngoài. Lần trước bị con mồi dòm ngó là lúc nào?
Cũng là ở trên đại thảo nguyên này, Dạ và nàng gặp phải Cự Mãng. Lần trước là Dạ cứu nàng, còn lần này, nàng cũng muốn la lên cầu cứu. Dạ nghe được nàng la lên nhất định sẽ bứt ra tới cứu mình, nhưng nhất định thời điểm hắn bứt ra cũng sẽ bị thương.
Lỗ Đạt Mã nắm chặt que thịt nướng trong tay, nếu như nàng ném thịt nướng ra, sẽ có hiệu quả "bánh bao thịt đáng chó" hay không?
Trong lòng ý tưởng vừa động, xâu thịt liền rời khỏi tay Lỗ Đạt Mã, nhanh chóng bay tới trước mặt linh cẩu.
Hiệu quả không tệ, linh cẩu nghe thấy được mùi thịt nồng đậm, lập tức há miệng ngậm lấy, liền ăn liên tục. Lỗ Đạt Mã lại ném ra hai chuỗi thịt nướng, kéo dài thời gian.
Ở thời điểm linh cẩu tham ăn, nàng thật nhanh tìm kiếm vũ khí có thể dùng từ trong túi đeo lưng.
Hai thùng gỗ nhỏ đựng mỡ xuất hiện ở trước mắt.
Còn đổ mỡ giống như đối với gấu răng kiếm như vậy sao?
Không được, mỡ không còn kịp đốt nóng nữa, mỡ lạnh tạt vào trên người linh cẩu, không kịp đợi mình ném cây đuốc nó sẽ nhào lên cắn chết mình rồi.
Gừng gây tê!
Miếng gừng gây tê hơi đỏ lên xuất hiện ở trước mặt của Lỗ Đạt Mã.
Có lẽ nàng có thể thử xem?
Mắt nhìn thấy linh cẩu ăn hết một khối thịt nướng cuối cùng trước mặt nó, đang định nhào tới mình.
Lỗ Đạt Mã làm quyết định thật nhanh.
Nàng lấy gừng gây tê và thịt vào chung một chỗ, lại một lần nữa ném ra ngoài hướng linh cẩu.
Thấy thịt bay tới, linh cẩu không chút do dự phi thân nhảy lên, một hớp nuốt vào trong miệng.
Sau đó......
Rất rõ ràng, một con "chó chết". Đề phòng nó lại "xác chết vùng dậy", Lỗ Đạt Mã lấy cốt đao ra, run rẩy đi tới, canh chuẩn cổ họng linh cẩu, hung hăng đâm một đao, lại chỉ rạch ra một đường kẽ nhỏ......
Động vật ở thế giới này, vì thích ứng hoàn cảnh, có thể vượt qua một mùa giá rét khá dài, cũng vì không bị ánh nắng khắc nghiệt phơi thương tổn, da lông của bọn chúng đều rất dày, hơn nữa vô cùng dẻo dai.
Cốt đao không đủ sắc bén, bình thường cắt thịt thì còn có thể, nhưng mà muốn mở ra da lông linh cẩu dầy mà bền bỉ, hết sức khó khăn.
Khi Lỗ Đạt Mã muốn bổ thêm một đao, linh cẩu bị gừng gây tê đánh ngã đột nhiên mở mắt.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, cặp mắt vẩn đục của nó, đôi mắt nhỏ u ám gắt gao khóa ở trên người của mình, một cỗ khí lạnh từ sau gáy nàng mãnh liệt tuôn ra.
Theo phản xạ, nàng khép chặt hai mắt, cũng không quản là chỗ nào liền liều mạng chém xuống từng đao từng đao.
Máu vẩy ra khắp người khắp mặt nàng......
Lại mở mắt ra thì đầu linh cẩu đã biến thành một hồ lô máu. Không thể nào tiếp thu được cảnh tượng tàn nhẫn trước mắt Lỗ Đạt Mã buông cốt đao, đặt mông ngồi dưới đất, thở hồn hển hồi lâu.
Nàng an ủi mình một lần lại một lần, vì mạng sống, đây là không có biện pháp.
Khi con linh cẩu thoát khỏi chiến đấu không bao lâu thì Dạ liền phát hiện, hắn muốn phân thân đi giúp Lỗ Đạt Mã, bất đắc dĩ bị hai con linh cẩu khác dây dưa thật chặt, trong gấp gáp liền rối loạn trận cước, khiến hai con linh cẩu này đắc thủ, lông đen nhánh bóng loáng lưng trên trong nháy mắt liền có hơn hai vết thương.
Chỉ là, hành động Lỗ Đạt Mã quăng thức ăn giúp Dạ rất lớn.
Khi hai con linh cẩu đấu với Dạ thấy đồng bạn của bọn nó có thịt ăn, cũng gấp gáp nóng nảy lên, tham lam khống chế đầu óc của bọn nó, một lòng chỉ nghĩ tới bọn nó cũng muốn ăn thịt, liền vô tâm ham chiến với Dạ. Cái này làm Dạ chiếm thượng phong, khi Lỗ Đạt Mã chém đầu con linh cẩu thành hồ lô máu thì bên kia Dạ chiến đấu cũng tiến vào hồi cuối.
Cắn đứt cổ họng một linh cẩu cuối cùng, Dạ nhảy mấy cái đi tới bên cạnh Lỗ Đạt Mã, hóa thành hình người, ôm nàng vào trong ngực mình.
"Đạt Mã, không sợ......"
Dạ vỗ nhẹ sau lưng của Lỗ Đạt Mã, đầu lưỡi ấm áp cẩn thận liếm vết máu trên mặt nàng từng chút một.
Vừa mới bước lên tiếp giáp thảo nguyên và rừng rậm, Lỗ Đạt Mã liền bắt đầu tìm cu li đáng tin bốn phía.
Chỉ là, lúc này cảnh tượng trên thảo nguyên hết sức tiêu điều, lúc mùa xuân tới cỏ xanh non mềm tươi tốt, lúc này phần lớn nhũn như con chi chi ngã xuống đất, có khô héo, có đã sớm rửa nát, trên mặt đất cũng có không ít vũng nước. Lỗ Đạt Mã biết những thứ này đều là nước lũ tạo thành.
Chỉ là, chồi non lá cỏ đang lúc như ẩn như hiện, làm cho người ta cảm thấy hồi sinh và hi vọng.
Khi mùa xuân dê sừng hươu và ngựa sừng trâu nhóm thành đàn lớn, lúc này cũng chỉ có thể nhìn thấy quần thể rất nhỏ. Cũng không biết phần lớn là chưa có di chuyển trở lại, hay là đã tiêu vong trận trong hồng thủy này.
Nhưng mà, rất nhanh, Lỗ Đạt Mã liền không có tâm tư nghĩ đến những vấn đề này.
Nàng phát hiện, lúc này dã thú ăn thịt trên thảo nguyên giống như kỳ sinh động, cái này cùng với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bọn nó có sự bất đồng rất lớn. Mãnh thú hoạt động ban đêm mất đi nhàn tản và lười biếng đã từng có vào giữa ban ngày, chúng nó trở nên nóng nảy mà háo chiến.
Mỗi lần Lỗ Đạt Mã và Dạ đi được một đoạn đường, sẽ nghe được mấy tiếng gào thét hung mãnh của động vật ăn thịt phát ra, nhìn thấy chúng nó có khi là một con hoặc mấy con hoặc một đám đang cắn xé lẫn nhau.
Kẻ thắng cho dù có thương tích, cũng sẽ hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi bộ quan sát khắp mọi nơi, mà kẻ bại thì ủ rũ cúi đầu, cụp đuôi ẩn núp liếm láp vết thương, chuẩn bị tái chiến.
Một đường đi tới, qua bốn ngày rồi, bất luận ngày hoặc là đêm, Lỗ Đạt Mã đều có thể thấy cũng như nghe được tiếng đọ sức, cắn xé. Giống mãnh thú ăn thịt gần như đều đang tiến hành hành động xua đuổi và bị xua đuổi.
Đây là lễ rửa tội lớn sau khi trải qua nước lũ, các mãnh thú tránh được kiếp nạn di chuyển trở về đang phân chia lãnh địa lần nữa.
Trên đại thảo nguyên rộng lớn bao la, thời thời khắc khắc đều đang trình diễn tiết mục tranh đấu và cướp đoạt, bọn chúng lấy sự thật tàn khốc, một lần một lần đang thực hiện "được làm vua thua làm giặc".
Tranh đấu tàn khốc trình diễn từng lần một ở trước mắt Lỗ Đạt Mã, tối ngủ thì trong tai của nàng còn loáng thoáng vang vọng tiếng hét lên điên cuồng và kêu rên. Thân thể nàng co ro, vùi đầu vào trong ngực ấm áp kiên cố của Dạ, tìm kiếm an tâm.
Dạ khẽ vuốt ve lưng của nàng từng cái một nói: "Đạt Mã, có Dạ!"
Ban ngày đi tiếp thì nàng nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh Dạ, tiếng gào thét thỉnh thoảng truyền tới làm nàng sợ. Nàng lôi kéo thật chặt bàn tay Dạ hiện đầy vết chai, không dám cách xa hắn nửa bước. Đã từng nhao nhao hăm hở muốn thử sóng vai đi săn bắt cùng với Dạ đã sớm hồn bay phách tán. Khi chân chính thấy được cá lớn nuốt cá bé, Lỗ Đạt Mã mới biết, Dạ bảo vệ cho nàng quá an nhàn, an nhàn đến độ làm nàng quên mất thế giới chỗ này là tàn khốc dường nào; an nhàn đến nỗi khiến cho nàng vô hạn bành trướng, chỉ dựa vào đầu óc và trí khôn thông minh liền vọng tưởng chống lại răng nhọn, móng nhọn; an nhàn làm nàng quên mất sự nhỏ yếu của mình, đã từng bị một con ngựa sừng trâu đuổi đến chạy trối chết.
Bởi vì tiến vào thảo nguyên rồi vẫn chưa tìm được cước lực (cu li) thích hợp, tất cả vật phẩm bọn họ mang theo cũng vác ở trên người Dạ, Lỗ Đạt Mã kiên định cự tuyệt ý tưởng Dạ muốn cõng nàng đi.
Dạ nhìn Lỗ Đạt Mã nhu thuận lôi kéo chặt tay của mình, đi theo bên cạnh hắn, cũng không có cố chấp nữa, chỉ là, thả chậm bước chân tiến lên, mỗi khi đi một lát liền dừng lại cho Lỗ Đạt Mã nghỉ ngơi.
Lỗ Đạt Mã phát hiện, Dạ bao giờ cũng có thể rất khéo léo tránh khỏi tranh đoạt lãnh địa giữa dã thú, một khi xuyên qua trong lãnh địa, cũng không bị "Lĩnh Chủ" phát hiện.
Mà phát hiện này làm Lỗ Đạt Mã đau lòng. Dọc theo đường đi những bóng dáng chiến bại bị xua đuổi ở trong đầu nàng trùng hợp thành Dạ. Hình như nàng nhìn thấy một tiểu thú màu đen vết thương đầy người, cúi thấp đầu, đang kẹp đuôi, mệt mỏi không ngừng, tránh né cự thú hung tàn công kích đến từ bốn phương tám hướng.
Sở dĩ Dạ có thể mang theo nàng xuyên qua lãnh địa mãnh thú mà không bị phát hiện, đều là kinh nghiệm hắn có được từ trong lần lượt bị thương, lần lượt bị xua đuổi.
"Dạ......"
Lúc nghỉ ngơi, Lỗ Đạt Mã ôm chầm lấy cái eo gầy gò mà có lực của Dạ, vùi đầu vào trong ngực của hắn, mắt trở nên ẩm ướt, trong lòng không biết vì sao lại có một loại ê ẩm đang không ngừng lên men như vậy.
Lỗ Đạt Mã thình lình làm ra động tác làm Dạ có chút tay chân luống cuống.
"Đạt Mã?"
Hắn thận trọng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Lỗ Đạt Mã lên, liếm đi nước mắt ở khóe mắt nàng, đưa túi nước vác trên người cho nàng. Sau đó xoay người đi nhổ cỏ đánh lên một đống cỏ không tâm có khả năng dung nạp hai người bọn họ, hắn cho là Lỗ Đạt Mã mệt mỏi. Dựa vào mùi phán đoán, hiện tại địa phương bọn họ đang nghỉ ngơi cũng không thuộc về lãnh địa của ai, bọn họ có thể an tâm đợi ở chỗ này, không cần phải lo lắng bị xua đuổi, hoặc đưa tới tranh đấu không đáng.
Lỗ Đạt Mã giương mắt nhìn mặt trời một chút, mặt trời còn chưa ngã về tây, hôm nay bọn họ "xây dựng cơ sở tạm thời" có chút sớm. Chỉ là, mấy ngày liên tiếp nhàm chán đi đường, nàng đã sớm cảm thấy mệt mỏi. Lần trước gần như đều là ở trên lưng Dạ mà vượt qua, cũng không cảm thấy thế nào, lần này toàn dựa vào hai chân của mình, mới phát hiện "hai vạn năm ngàn dặm" gì đó, thật không phải là công việc của người.
Lượm lá cỏ khô vàng nhóm lên đống lửa, Dạ dặn dò Lỗ Đạt Mã cả buổi, mới đi săn bắt, trước khi đi vẫn còn rất không yên lòng nhìn hai mắt nàng.
Kể từ khi bước lên thảo nguyên, thời gian Dạ săn bắt cũng không còn cố định nữa, lo lắng một thân một mình Lỗ Đạt Mã không an toàn, hắn đều bằng tốc độ nhanh nhất săn thức ăn ở gần đó rồi trở lại. Dĩ nhiên cũng không có lựa chọn gì rồi, bình thường nhìn thấy cái gì thì liền bắt cái đó.
Lỗ Đạt Mã xem chừng Dạ cũng liền đi khoảng nửa giờ, liền khiêng một con ngựa sừng trâu không lớn trở lại. Bởi vì không có ở bên cạnh nguồn nước, Lỗ Đạt Mã cũng không có chú ý nhiều như vậy, đợi Dạ lột da con mồi, nàng sẽ dùng cốt đao cắt từng miếng từng miếng thịt đi thả vào mép lửa nướng chín.
Địa phương bọn họ nghỉ ngơi hiện tại, mặc dù còn không có ở trong lãnh địa một con thú lớn, nhưng cũng không thể bảo đảm, không có thú khác đánh chủ ý tới nơi này.
Ở thời điểm Dạ thu dọn con mồi, mùi vị máu tanh nồng đậm đưa tới linh cẩu, dĩ nhiên, có nhiều chỗ người ta cũng gọi bọn chúng là Thổ Lang. Bọn chúng du đãng ở chung quanh doanh trại Lỗ Đạt Mã và Dạ.
Linh cẩu xuất hiện làm da đầu Lỗ Đạt Mã tê dại.
Bản thân linh cẩu có thể tự săn bắt, nhưng cũng thường xuyên cướp đoạt thức ăn của dã thú giống loài ăn thịt khác. Bọn nó sẽ chạy ở chung quanh dã thú đang ăn uống, cũng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng "Cáp Xích Cáp Xích" khó nghe, giống như tiếng cười gằn âm dương quái khí, làm nhiễu loạn dã thú ăn uống, khiến cho tâm thần không yên, cho rằng chúng nó sẽ phát động tấn công.
Bởi vì bọn nó sống thành đàn, cho nên bình thường dưới tình huống này, mãnh thú bắt con mồi chuẩn bị ăn uống phần lớn cũng sẽ không chịu nổi bên ngoài quấy nhiễu, buông tha con mồi ăn một nửa xoay người bỏ đi, mà không muốn tranh đấu cùng bọn chúng, dù sao song quyền nan địch tứ thủ.
Linh cẩu sẽ gặp không làm mà hưởng, ăn ngấu ăn nghiến.
Mà lúc này, linh cẩu bên cạnh bọn họ cũng đang làm hành động như vậy.
Lỗ Đạt Mã đối với loại động vật tham lam mà vô sỉ này cực kỳ không thích, dáng dấp xấu xí không nói, lại còn vô sỉ, không biết xấu hổ cướp đoạt đồ cua người khác.
Bởi vì có linh cẩu ở chung quanh không ngừng khiêu khích, Dạ thu thập con mồi xong, không có giúp Lỗ Đạt Mã nướng lên, liền hóa thân thành hắc báo, một đôi con ngươi màu tím sẫm tĩnh mịch tràn ngập lệ khí khóa lại linh cẩu cách đó không xa. Phía sau lưng của hắn căng thẳng, cái đuôi thật dài thỉnh thoảng quật lên mặt đất một cái, trong cổ họng đã phát ra tiếng "Ô oa oa oa ô" cảnh cáo, đang tuyên cáo chủ quyền của mình.
Thân hình những con linh cẩu kia không phân cao thấp với Dạ, nếu như so sánh với Rhona và Nhẫn còn muốn lớn hơn nhóm Cự Lang một cái đầu. Bọn chúng và linh cẩu Lỗ Đạt Mã nhìn thấy ở thế giới trước kia chỉ có một chút bất đồng, đó chính là bọn nó có răng nanh thật dài như heo rừng.
Dạ cảnh cáo cũng không đưa đến tác dụng gì, linh cẩu vẫn còn đang quanh quẩn một chỗ, khiêu khích.
Lỗ Đạt Mã đã thấy qua trong chương trình thế giới động vật, thương tổn do bị bầy linh cẩu cắn ngang ngửa với hùng sư. Nàng có chút lo lắng đối với tình cảnh của mình và Dạ. Mặc dù trước mắt chỉ có ba con linh cẩu, nhưng mà, một khi xảy ra xung đột, bọn nó gào lên sẽ đưa tới bầy linh cẩu, như vậy, nàng và Dạ cũng quá bị động, rất có thể sẽ bị mất mạng. Căn cứ tôn chỉ "tránh voi chẳng xấu mặt nào", Lỗ Đạt Mã cảm thấy, nếu như tình huống không ổn, bọn họ có thể buông tha con mồi. Dù sao "giữ lại núi xanh, lo gì thiếu củi đốt", nàng và Dạ không bị thương mới phải trọng điểm.
Nhưng, hiển nhiên, nàng và Dạ còn không có đạt tới cảnh giới "Tâm Hữu Linh Tê Nhất Điểm Thông" (tâm ý tương thông).
Ở trong thế giới của Dạ, lui bước chính là nhận thua, nhận thua thì ý nghĩa là bị xua đuổi. Hắn trong một đường bị xua đuổi mà lớn lên, từ từ trở nên cường đại, vì không còn muốn bị xua đuổi nữa. Mà hôm nay, để cho hắn cúi đầu đối với ba con linh cẩu, đó nhất định là không thể nào. Huống chi bên cạnh hắn còn có Lỗ Đạt Mã, tôn nghiêm giống đực cường đại càng không cho phép hắn lui bước.
Gầm nhẹ một tiếng, Dạ đánh về phía linh cẩu.
Ba con linh cẩu hiển nhiên không nghĩ tới Dạ sẽ khởi xướng chủ động công kích. Bọn nó sững sờ hai giây sau đó liền bắt đầu nghênh chiến. Hơn nữa dường như bọn nó cũng không có để một con hắc báo ở trong mắt, cũng không có kêu gọi bầy đàn.
Nhưng mà, rất nhanh bọn nó liền hối hận.
Bọn nó đánh giá thấp lực chiến đấu của Dạ.
Tố chất thân thể của Dạ rất rõ ràng mạnh hơn rất nhiều nếu so với ba con linh cẩu này có cuộc sống bầy đàn, xé xác ăn thịt tươi hơn nữa một bữa đói một bữa no. Dù sao từ khi hắn gặp được Lỗ Đạt Mã liền bắt đầu ăn đồ ăn chín, ăn chín dễ tiêu hóa, lại dễ dàng hấp thu thành phần dinh dưỡng. Hơn nữa tập quán sinh hoạt càng ngày càng có quy luật, đối với tố chất tăng cường thân thể của hắn cũng đã có tác dụng.
Lỗ Đạt Mã ngồi ở bên đống lửa, thấy Dạ chiếm thượng phong, lo âu trong lòng hơi để xuống một chút. Nhưng mà, nàng vẫn dựng lỗ tai như cũ, thận trọng quan sát động tĩnh chung quanh. Lỗ Đạt Mã lo lắng, sẽ có hàng loạt linh cẩu được kêu gọi tới gia nhập chiến đấu.
Lại nói, kì thực linh cẩu hết sức giảo hoạt.
Chúng nó liên tục bại lui, nhưng cũng phát hiện, trong chiến đấu Dạ thủy chung cố gắng duy trì chiến trường ở sau lưng cách động vật quái dị vả lại không có da lông ở bên đống lửa chúng nó chưa từng thấy qua, thật rõ ràng, hắn là đang bảo vệ nàng.
Một con linh cẩu lặng lẽ thối lui ra khỏi chiến trường, nó muốn thừa dịp thời điểm đồng bạn chiến đấu với Dạ thì đi đánh lén.
Dạ và linh cẩu chiến đấu tiến vào gay cấn, không rảnh lo cái khác.
Mà Lỗ Đạt Mã một bên xem cuộc chiến lại chú ý tới, hình như chính mình biến thành mục tiêu của con linh cẩu kia. Đôi mắt nhỏ u ám lộ ra ánh lạnh sâu kín, khóa ở trên người của nàng. Từng bước từng bước chậm rãi đến gần, nó đang tìm khoảng cách thích hợp nhào lên cắn chết nàng.
Cả người Lỗ Đạt Mã toát mồ hôi lạnh, sống lưng cứng còng, sợ hãi từ sâu trong nội tâm từng chút từng chút lan tràn ra ngoài. Lần trước bị con mồi dòm ngó là lúc nào?
Cũng là ở trên đại thảo nguyên này, Dạ và nàng gặp phải Cự Mãng. Lần trước là Dạ cứu nàng, còn lần này, nàng cũng muốn la lên cầu cứu. Dạ nghe được nàng la lên nhất định sẽ bứt ra tới cứu mình, nhưng nhất định thời điểm hắn bứt ra cũng sẽ bị thương.
Lỗ Đạt Mã nắm chặt que thịt nướng trong tay, nếu như nàng ném thịt nướng ra, sẽ có hiệu quả "bánh bao thịt đáng chó" hay không?
Trong lòng ý tưởng vừa động, xâu thịt liền rời khỏi tay Lỗ Đạt Mã, nhanh chóng bay tới trước mặt linh cẩu.
Hiệu quả không tệ, linh cẩu nghe thấy được mùi thịt nồng đậm, lập tức há miệng ngậm lấy, liền ăn liên tục. Lỗ Đạt Mã lại ném ra hai chuỗi thịt nướng, kéo dài thời gian.
Ở thời điểm linh cẩu tham ăn, nàng thật nhanh tìm kiếm vũ khí có thể dùng từ trong túi đeo lưng.
Hai thùng gỗ nhỏ đựng mỡ xuất hiện ở trước mắt.
Còn đổ mỡ giống như đối với gấu răng kiếm như vậy sao?
Không được, mỡ không còn kịp đốt nóng nữa, mỡ lạnh tạt vào trên người linh cẩu, không kịp đợi mình ném cây đuốc nó sẽ nhào lên cắn chết mình rồi.
Gừng gây tê!
Miếng gừng gây tê hơi đỏ lên xuất hiện ở trước mặt của Lỗ Đạt Mã.
Có lẽ nàng có thể thử xem?
Mắt nhìn thấy linh cẩu ăn hết một khối thịt nướng cuối cùng trước mặt nó, đang định nhào tới mình.
Lỗ Đạt Mã làm quyết định thật nhanh.
Nàng lấy gừng gây tê và thịt vào chung một chỗ, lại một lần nữa ném ra ngoài hướng linh cẩu.
Thấy thịt bay tới, linh cẩu không chút do dự phi thân nhảy lên, một hớp nuốt vào trong miệng.
Sau đó......
Rất rõ ràng, một con "chó chết". Đề phòng nó lại "xác chết vùng dậy", Lỗ Đạt Mã lấy cốt đao ra, run rẩy đi tới, canh chuẩn cổ họng linh cẩu, hung hăng đâm một đao, lại chỉ rạch ra một đường kẽ nhỏ......
Động vật ở thế giới này, vì thích ứng hoàn cảnh, có thể vượt qua một mùa giá rét khá dài, cũng vì không bị ánh nắng khắc nghiệt phơi thương tổn, da lông của bọn chúng đều rất dày, hơn nữa vô cùng dẻo dai.
Cốt đao không đủ sắc bén, bình thường cắt thịt thì còn có thể, nhưng mà muốn mở ra da lông linh cẩu dầy mà bền bỉ, hết sức khó khăn.
Khi Lỗ Đạt Mã muốn bổ thêm một đao, linh cẩu bị gừng gây tê đánh ngã đột nhiên mở mắt.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, cặp mắt vẩn đục của nó, đôi mắt nhỏ u ám gắt gao khóa ở trên người của mình, một cỗ khí lạnh từ sau gáy nàng mãnh liệt tuôn ra.
Theo phản xạ, nàng khép chặt hai mắt, cũng không quản là chỗ nào liền liều mạng chém xuống từng đao từng đao.
Máu vẩy ra khắp người khắp mặt nàng......
Lại mở mắt ra thì đầu linh cẩu đã biến thành một hồ lô máu. Không thể nào tiếp thu được cảnh tượng tàn nhẫn trước mắt Lỗ Đạt Mã buông cốt đao, đặt mông ngồi dưới đất, thở hồn hển hồi lâu.
Nàng an ủi mình một lần lại một lần, vì mạng sống, đây là không có biện pháp.
Khi con linh cẩu thoát khỏi chiến đấu không bao lâu thì Dạ liền phát hiện, hắn muốn phân thân đi giúp Lỗ Đạt Mã, bất đắc dĩ bị hai con linh cẩu khác dây dưa thật chặt, trong gấp gáp liền rối loạn trận cước, khiến hai con linh cẩu này đắc thủ, lông đen nhánh bóng loáng lưng trên trong nháy mắt liền có hơn hai vết thương.
Chỉ là, hành động Lỗ Đạt Mã quăng thức ăn giúp Dạ rất lớn.
Khi hai con linh cẩu đấu với Dạ thấy đồng bạn của bọn nó có thịt ăn, cũng gấp gáp nóng nảy lên, tham lam khống chế đầu óc của bọn nó, một lòng chỉ nghĩ tới bọn nó cũng muốn ăn thịt, liền vô tâm ham chiến với Dạ. Cái này làm Dạ chiếm thượng phong, khi Lỗ Đạt Mã chém đầu con linh cẩu thành hồ lô máu thì bên kia Dạ chiến đấu cũng tiến vào hồi cuối.
Cắn đứt cổ họng một linh cẩu cuối cùng, Dạ nhảy mấy cái đi tới bên cạnh Lỗ Đạt Mã, hóa thành hình người, ôm nàng vào trong ngực mình.
"Đạt Mã, không sợ......"
Dạ vỗ nhẹ sau lưng của Lỗ Đạt Mã, đầu lưỡi ấm áp cẩn thận liếm vết máu trên mặt nàng từng chút một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.