Chương 96: Cuộc sống thời gian mang thai, Tuyết rời nhà.
Tiếu Dương
04/12/2017
Khi đã xác định mình
mang thai, Lỗ Đạt Mã bắt đầu đếm trên đầu ngón tay tính ngày, tính ngày
nào nàng mang thai, lại tính đại khái ngày nào nàng sẽ sinh.
Tính toán xong ngày thụ thai, từ một lần cuối cùng "dì cả" tới đoán ngày là tốt rồi. Nhưng nói đến vấn đề ngày sinh dự tính, Lỗ Đạt Mã nhức đầu.
Nàng chiếu theo thời gian loài người mang thai để tính, hay là dựa theo thời gian Tiểu Báo mang thai để tính đây? Chẳng lẽ tổng hợp cả hai?
Hỏi Dạ sao?
Hỏi cũng hỏi vô ích, hắn ngay cả "ăn thịt heo" cũng là lần đầu tiên với nàng, chứ nói chi là "nhìn heo chạy" rồi.
Mùa xuân trước đó, tại sao lại không có quan sát tình huống giống cái báo nhân mang thai kỹ càng một chút chứ, khi đó nếu có thể hiểu rõ hơn một chút quá trình báo nhân từ dựng dục đến sinh sản, lúc này cũng không đến nỗi mờ mịt như vậy!
Lúc này Lỗ Đạt Mã hối hận muốn xanh ruột.
Nhưng mà nghĩ đến báo nhân là rất cẩn trọng, khi đó cho dù là nàng muốn nhìn, có nhìn cũng không thấy được, không khéo còn có thể bị người ta cho thành ý đồ gây rối mà đuổi theo cắn đấy.
Lỗ Đạt Mã dỗ dành mình xong, bắt đầu tính toán ngày dự sinh.
Nếu như theo tế giới cũ của nàng thì, chu kỳ mang thai Tiểu Báo tính toán khoảng chín mươi ngày, ngày này mình đã sớm qua, khẳng định không phải. Nếu là theo chu kỳ mang thai loài người để tính hẳn là trên dưới hai trăm tám mươi ngày, hiện nay cũng đã qua hơn một trăm ngày rồi, bụng mình mới nhô lên một chút, có lẽ cũng không phải.
Nếu như dựa theo chu kỳ mang thai của báo nhân ở đây để tính, họ từ thụ thai đến sinh sản đều ở trong mùa xuân, nói cách khác, chu kỳ mang thai hẳn là ít hơn vài ngày so với nhân loại, là hơn hai trăm ngày.
Lỗ Đạt Mã rầu rĩ, bản thân nàng nên tính thế nào đây? Cũng không thể mỗi ngày làm thành ngày dự sinh đi!
Cuối cùng Lỗ Đạt Mã quyết định, kết hợp lấy chu kỳ sinh lý của mình và chu kỳ mang thai báo nhân với nhau mà tính.
Cho nên nàng muốn tính như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, "mầm móng" là của Dạ, mà hắn là báo nhân, cho nên, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, tiểu bảo bảo trong bụng mình mười phần có chín cũng sẽ là một tiểu báo nhân.
Mà tiểu báo nhân thì dựng dục trong bụng mình, cho nên kỳ phát triển hẳn là cùng một nhịp thở với chu kỳ sinh lý của mình. Mình xuyên qua tới đây rồi, chu kỳ sinh lý rõ ràng kéo dài gấp đôi.
Lỗ Đạt Mã nghĩ, nếu đã như vậy, vậy thì chu kỳ mang thai của mình chắc cũng là gấp đôi báo nhân, nói cách khác, tiếp qua hơn hai trăm ngày sẽ là ngày dự sinh.
Có suy tính này, mặc kệ có chính xác hay không, dù sao Lỗ Đạt Mã đã an tâm rồi.
Mặc dù thời gian chuyển đổi, phản ứng nôn nghén của Lỗ Đạt Mã biến mất, tiếp theo đó chính là khẩu vị thật tốt, cái gì cũng muốn ăn. Tất cả mọi thứ, sau khi Lỗ Đạt Mã thấy, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là: Có thể ăn hay không?
Làm cho nàng hết sức hoài nghi, cất giấu trong bụng mình là một cật hóa.
Lỗ Đạt Mã không còn nôn nữa, Dạ và Tuyết lại trở về trong động nấu cơm, ăn cơm, không cần ngột ngạt vùi ở trong kho hàng nhỏ nữa.
Khi mùa hè qua đi, bụng của Lỗ Đạt Mã đã lộ ra rõ ràng.
Hơn nữa, nàng cũng trở nên đặc biệt thèm ăn, hiện tại một bữa cơm nàng có thể ăn bằng lượng cơm hai bữa trước kia, hơn nữa, một ngày còn muốn ăn năm sáu bữa.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, tên cật hóa ở trong bụng rõ ràng cho thấy muốn nàng bù lại hao tổn nôn nghén lúc ban đầu mang thai tạo thành.
Theo Lỗ Đạt Mã càng ngày càng tham ăn, trọng lượng của nàng dĩ nhiên cũng theo lượng cơm ăn mà gia tăng trưởng theo tỉ lệ thuận.
Lỗ Đạt Mã nhéo nhéo thịt mỡ mới mọc trên người, thở dài, thân hình mảnh mai nhỏ nhắn của mình! Không biết ngày nào mới có thể xuất hiện lại.
Dạ biểu hiện ra vô cùng mừng rỡ đối với vóc người Lỗ Đạt Mã càng ngày càng tròn xoe.
"Đạt Mã, mập mạp, tốt!"
Hắn ôm eo thùng phi của Lỗ Đạt Mã, nhẹ nhàng đung đưa.
Dạ vẫn luôn cho rằng mập một chút, có thịt mới khỏe mạnh, mới có thể sinh tồn tốt hơn trong hoàn cảnh này.
Lỗ Đạt Mã giựt giựt khóe miệng, mập mạp? Hoàn hảo? Tốt TMN chứ tốt! (TMN: coi như chửi tục)
Nàng một mặt rầu rĩ thân hình của mình, một mặt không đỡ được tên cật hóa trong bụng "kêu gào" ăn nhiều phải ăn nhiều.
Sau khi chính thức tiến vào mùa thu, Dạ đuổi Tuyết ra khỏi nhà bọn họ.
Điều này làm cho Lỗ Đạt Mã hết sức khó có thể tiếp nhận.
Mặc dù nàng cũng biết, đây là con đường Tuyết phải đi qua khi lớn lên, nó trưởng thành, thì có cuộc sống độc lập, sau đó ở mùa xuân năm sau tìm được một bạn lữ thích hợp của nó. Nhưng mà, ở trong lòng của nàng, Tuyết vẫn chính là dáng vẻ năm ấy nàng nhặt được ở trong mưa to.
Hôm nay quả cầu nhỏ trưởng thành, phải rời khỏi nhà độc lập, trong lòng của nàng đột nhiên có thương cảm.
Lỗ Đạt Mã dùng mỡ động vật làm cây đuốc và ngọn đèn dầu, cho Tuyết giữ mồi lửa, đưa cho Tuyết mấy bọc lớn trứng muối, cá, thịt, còn có áo da thú mình làm.
Lúc đi Tuyết cũng là ba bước dừng lại, năm bước đứng im, liên tiếp quay đầu lại.
Khi bóng dáng của Tuyết từ từ biến mất ở trong tầm mắt, Lỗ Đạt Mã đột nhiên nhớ tới, Tuyết có thói quen ăn đồ chín, nếu như mồi lửa bị tắt, nó phải làm thế nào?
Lỗ Đạt Mã đung đưa cánh tay Dạ, để cho hắn đi kêu Tuyết trở về.
"Tuyết sẽ lấy lửa."
Tiếng Dạ trầm ổn, khiến Lỗ Đạt Mã an tâm, ngay từ mấy ngày trước hắn đã dạy Tuyết phương pháp đánh lửa. Hắn cũng không yên lòng đối với Tuyết sống một mình.
Tuyết đi ba ngày rồi.
Lỗ Đạt Mã rất không thích ứng sinh hoạt không có Tuyết, mỗi ngày Dạ săn Dạ trở lại, nàng đều sẽ theo thói quen nhìn về sau lưng Dạ, cảm giác Tuyết đang đi theo ở phía sau hắn.
Lúc ăn cơm, nàng cũng luôn chia thức ăn làm ba phần, trong thoáng chốc cảm thấy, Tuyết vẫn còn ở đó.
Luôn như vậy qua hơn mười ngày, Lỗ Đạt Mã mới chậm rãi có thói quen sự thật Tuyết không có ở đây.
Theo bụng mỗi một ngày trở nên to lớn, Lỗ Đạt Mã bắt đầu điên cuồng muốn ăn thức ăn có vị cay. Nấu cá, thịt nướng, chưng trứng, vô luận làm cái gì đều muốn thả vào rất nhiều rất nhiều hồ tiêu.
Dần dần, nàng bắt đầu cảm thấy, hồ tiêu đã không thể thỏa mãn nhu cầu của nàng đối với vị cay, nàng muốn ăn ớt, tốt nhất là cái loại ớt xuyến Vân Nam Cảnh Pha tộc. Dĩ nhiên, nàng biết ở cái thế giới này không nhất định có, chỉ là, nàng muốn đi tìm kiếm, biết đâu có thể tìm được cái gì giống tương đương như ớt nói cũng không chừng.
Dù sao nàng muốn ăn, thì phải nghĩ tới pháp lấy được. Phụ nữ có thai đại khái đều là như vậy, nói gió thì có mưa.
Lỗ Đạt Mã tội nghiệp nháy mắt to, hơi nước liền từ trong mắt nàng tràn ra, năn nỉ Dạ mang nàng đi ra ngoài tìm ăn.
Dạ căn bản chịu không được nàng "một khóc", ngay Lỗ Đạt Mã "hai náo" cũng chưa ra tay, liền bất đắc dĩ thỏa hiệp. (người TQ có câu: một khóc hai nháo ba thắt cổ _ để gây sức ép cho người khác)
Đường trong núi rừng cũng không dễ đi, Lỗ Đạt Mã là một phụ nữ có thai, nâng cao bụng lớn năm tháng, Dạ không có cách nào cõng, ôm lại không dễ ôm, chỉ đành phải lôi kéo tay của nàng, cẩn thận che chở đi từ từ.
Trong núi rừng thảm thực vật vẫn rất phong phú, không thể ít hơn trong rừng rậm bọn họ đã từng ở. Nhưng mà, từ lúc dời qua, suy tính từ an toàn, Dạ chưa từng có mang Lỗ Đạt Mã đi dạo thật kỹ ở chỗ này. Cho dù ra cửa cũng chính là đi bộ ở trong một mẫu ba phần đất của địa bàn nhà.
Hôm nay Dạ theo yêu cầu của Lỗ Đạt Mã, mang theo nàng vào chỗ sâu trong núi rừng.
Nơi này chủng loại thực vật rất nhiều, nhưng mà, nhìn ở trong mắt của Lỗ Đạt Mã, nàng chỉ có hai ý tưởng: ăn được? Không thể ăn?
Cái ý niệm này khiến Lỗ Đạt Mã càng thêm khẳng định, trong bụng mình tuyệt đối là một cật hóa (tên ăn vặt). Từ khi đã hoài thai, bây giờ nàng thấy cái gì, trong đầu đều thoáng qua cái ý niệm "Ăn" này.
Hiện tại, đi ở giữa rừng núi, nhưng phàm là thứ gì đó nàng có thể giơ tay lên, liền luôn nghĩ bỏ vào trong miệng kiểm tra thử mùi vị. Nàng nghĩ như vậy thì cũng đã làm thế rồi, giống như những mệnh lệnh này cũng không có trải qua suy nghĩ.
Cái gì có muốn cẩn thận hay không chứ, sẽ có độc hay không, tất cả đều không có ở trong phạm vi suy xét của nàng. Đây có thể sẽ làm Dạ lo lắng, đồ trong rừng nào đâu có ăn ngon như vậy chứ. Thực vật nhìn như vô hại, chỉ lẳng lặng đứng thẳng, gió không động nó cũng không động. Nhưng mà một khi có người hoặc động vật đi kéo xoắn cành lá của nó, ít nhiều gì cũng sẽ tiết ra một loại vật chất tiến hành tự bảo vệ mình. Giống như thời điểm gọt vỏ củ từ, nó sẽ tiết ra ra một loại dịch nhờn, làm da người ta ngứa. Những vật chất này có lượng ít, cũng chỉ nhẹ kích thích thần kinh cảm giác của con người một cái, mà có vài loại cũng có thể muốn mạng người, đây cũng là cái mà chúng ta gọi là "Độc".
Lỗ Đạt Mã liều mạng như vậy, thật rất nguy hiểm. Khi nàng không quan tâm bỏ cánh hoa vào trong miệng, mới nhớ tới, tính cảnh giác của mình bị quên ở trong nhà không có mang ra ngoài.
Vì ngăn ngừa Lỗ Đạt Mã bị thương tổn, thời điểm mỗi khi nàng đưa tay muốn đi hái cái gì, Dạ cũng sẽ trước nàng một bước bỏ vào trong miệng, xác nhận.
Điều này làm cho Lỗ Đạt Mã lại đau lòng, lại lo lắng.
Nàng cố gắng không hễ thấy cái gì thì hái cái đó nữa, mà lặng lẽ đi theo động vật có tính ăn cỏ, xem một chút bọn nó ăn cái gì, sau đó bản thân mới hái xuống nhấm nháp. Mùi vị không tệ thì mang về nhà, mùi vị không tốt liền không nhìn.
Như vậy cùng nhau đi tới, Lỗ Đạt Mã cũng tìm được không ít đồ ăn vặt coi như thuận miệng. Nhưng lại cũng không có phát hiện đồ có khẩu vị cay.
Chạy hết một vòng, Lỗ Đạt Mã là phụ nữ có thai tinh lực có hạn, đi theo Dạ đi trở về nhà.
Về đến nhà chỉ thấy trên bếp lò ngoài cửa động, trên lá nhựa ruồi to lớn để một đống quả dại xanh xanh hồng hồng, phía trên còn dính giọt nước đã được tẩy rửa, xếp rất là chỉnh tề ở đó.
Là ai để ở đây?
Đại hàng xóm và nhị hàng xóm vào thời điểm mùa xuân thì đã không còn tới trao đổi thức ăn với bọn họ nữa, không thể nào là bọn họ đặt ở đây.
Không phải bọn họ, còn ai vào đây?
Lỗ Đạt Mã nghĩ tới Tuyết. Những quả dại này đều là nàng bình thường thích ăn, trừ Dạ, cũng chỉ có Tuyết hiểu.
Đứa nhỏ này vừa đi hơn hai mươi ngày, không biết đi đâu, trôi qua như thế nào.
Lỗ Đạt Mã tìm kiếm khắp mọi nơi, cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Tuyết, trong lòng rất là thất vọng.
Ăn xong bữa cơm, nàng ngơ ngác ngồi ở bên cửa sổ, đang cầm một quả dại nhìn, làm như muốn nhìn chằm chằm vào trong đó thì Tuyết sẽ ra ngoài.
Ngày hôm sau, ăn qua cơm trưa, Lỗ Đạt Mã nhắm mắt ngủ một lát, thì lại lôi kéo Dạ đi tìm "quả ớt" rồi. Cũng không thu hoạch được gì.
Lúc về đến nhà, rồi lại thấy được quả dại rửa sạch xếp chồng chất trên mặt bếp lò.
Liên tiếp ba ngày đều là như thế.
Ngày thứ tư sau giữa trưa, Lỗ Đạt Mã lại lôi kéo Dạ đi ra ngoài, nhưng mà bọn họ không có đi xa.
Lỗ Đạt Mã muốn nhìn một chút, liên tiếp mấy ngày đưa quả dại đến cho mình đến cùng là ai, có phải Tuyết hay không, tại sao phải lén lút, mà không chịu lộ diện.
Khi Lỗ Đạt Mã dựa vào trong ngực Dạ vừa tỉnh ngủ, một bóng dáng nghiêng nghiêng vác lấy túi da thú, mang cung, ôm một chiếc lá lớn xuất hiện.
Hắn có chút cảnh giác nhìn xung quanh khắp mọi nơi một chút, giống như đang xác định có người hay không. Sau đó quen tay hay việc đi nhanh đến bên cạnh bếp lò, để lá cây ôm trong tay xuống. Quả dại sáng bóng mang theo giọt nước trong suốt hiển lộ ra.
Cái bóng dáng kia không phải là ai khác, chính là Tuyết.
Báo nhân thói quen chính là như vậy, cho dù là người thân của mình, một khi bị đuổi đi, đi sinh sống một mình, như vậy, chưa được cho phép cũng không thể tự mình trở lại lãnh địa người nhà.
Cho nên, Tuyết liền len lén chạy trở về, lại lặng lẽ rời đi.
Chỉ là, lần này, hắn muốn lặng lẽ rời đi cũng không thể.
Có thể là quá lưu luyến với địa phương mình lớn lên, tinh thần Tuyết có chút phân tán, lúc xoay người mới nhìn thấy Lỗ Đạt Mã bày ra dáng bình trà, mắt trợn tròn nhìn hắn. (dáng bình trà: hai tay chống nạnh)
Tuyết bị nàng nhìn chăm chú có chút chột dạ.
Mà Lỗ Đạt Mã đột nhiên giơ tay lên níu lấy lỗ tai của hắn, quát: "Tiểu tử chết tiệt, trở về thì trở về đi, tại sao phải lén lút. . . . . ."
Lời còn chưa dứt nước mắt liền "xoạch xoạch" rơi xuống.
Sau đó liều chết ôm Tuyết cao hơn mình một cái đầu bắt đầu khóc lớn.
Tuyết bị Lỗ Đạt Mã nháo đến tay chân luống cuống, giương mắt sang Dạ cầu cứu.
Dạ khó khi có được không có tranh thủ tình cảm với Tuyết, chỉ liếc nó một cái rồi đi vào động, ý kia rất rõ ràng, phiền phức của mình thì tự mình giải quyết.
Từ lúc bắt được Tuyết len lén chạy trở lại, Lỗ Đạt Mã vẫn không có buông tay, đi tới thì kéo đến đó. Cho đến khi ăn cơm tối xong, Tuyết phải đi trở về địa bàn của mình, Lỗ Đạt Mã mới lưu luyến không rời đưa mắt nhìn nó đi.
Thật ra thì từ sau khi Tuyết rời đi, cũng không có đi xa.
Mấy ngày đầu tiên, nó tốn chút thời gian ở đi vòng vo di chuyển ở trong mảnh núi rừng này, tìm hiểu tình huống. Sau đó thì lại trở về, tìm chỗ ở gần chỗ lãnh địa của Lỗ Đạt Mã, vòng thành địa bàn của mình.
Biết Tuyết sẽ cư trú ở bên cạnh của mình, Lỗ Đạt Mã rất vui vẻ, nói cho nó biết nếu không có việc gì thì trở lại xem một chút.
Mà Dạ cũng không có phản đối, thật ra thì hắn cũng coi Tuyết là người thân, chỉ là không giỏi biểu đạt tình cảm, hay hoặc là, hắn muốn làm nghiêm phụ?
Một ngày nào đó, lần nữa tiến sâu vào trong rừng núi, rốt cuộc Lỗ Đạt Mã tìm được một loại thực vật có thể thay thế ớt. Đó là một loại hạt đậu nhỏ màu vàng nhạt.
Bởi vì cay, ăn không ngon, cho nên động vật bình thường cũng sẽ không đi gặm nó.
Ngày ấy, Lỗ Đạt Mã thấy một con động vật tương tự con khỉ, sau khi nó lỡ ăn, lại nhe răng nhếch miệng, vừa le lưỡi, gãi lỗ tai, nhảy lên nửa ngày, sau lại bình yên vô sự chạy đi.
Lỗ Đạt Mã tò mò thử một chút, phát hiện, thì ra đây chính là "quả ớt" nàng tìm thật lâu.
Thứ này nàng tới đây mấy lần, ngày ngày nhìn thấy, nếu không phải nhờ "con khỉ" thì đã xem nhẹ bỏ qua rồi.
Hái được một bao to, Lỗ Đạt Mã vui vẻ về nhà làm cá chần nước sôi đi.
Khi mùi thơm canh cá tươi cay từ trong nồi bay ra thì Dạ và Tuyết cũng chảy nước miếng ra.
Nhưng mà, rất nhanh, nước mắt hai người bọn họ cũng đều chảy ra —— bị cay!
Tất nhiên rồi, Lỗ Đạt Mã bị hai người bọn hắn lấy lòng.
Dạ và Tuyết hít hít mũi, lau mắt, đối với cá chần nước sôi cũng không động tới một hớp nào nữa. Lỗ Đạt Mã vui vẻ ăn một nồi.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, đến thời điểm trung tuần mùa thu, Lỗ Đạt Mã tính ngày, nàng mang thai có hơn bốn trăm ngày rồi, nhanh đến ngày dự sinh nàng đoán đi!
Nhưng mà, nàng lại không hề có một chút cảm giác nào cảm thấy bụng có vẻ trụy xuống.
Nhẹ nhàng vuốt bụng như một một cái nồi lật úp lên, tiểu tử bên trong giống như đang chào hỏi với nàng, đá từng phát từng phát từ bên trong bụng nàng.
Lỗ Đạt Mã còn nhớ rõ, thời điểm lần đầu tiên máy thai, dáng vẻ ngây ngốc của Dạ.
Hắn nhẹ nhàng nằm ở trên bụng của nàng, thời điểm tiểu tử bên trong luyện nâng quyền cước, Dạ hoàn toàn không có chuẩn bị rất không có hình tượng đặt mông ngồi trên mặt đất.
Trên mặt của hắn đầu tiên là kinh ngạc, ánh mắt giống như chứng thực nhìn sang Lỗ Đạt Mã, khi lấy được đáp án khẳng định, lại chuyển thành mừng rỡ, sau đó an vị trên mặt đất "hắc hắc he he" cười lên không ngừng.
Tính toán xong ngày thụ thai, từ một lần cuối cùng "dì cả" tới đoán ngày là tốt rồi. Nhưng nói đến vấn đề ngày sinh dự tính, Lỗ Đạt Mã nhức đầu.
Nàng chiếu theo thời gian loài người mang thai để tính, hay là dựa theo thời gian Tiểu Báo mang thai để tính đây? Chẳng lẽ tổng hợp cả hai?
Hỏi Dạ sao?
Hỏi cũng hỏi vô ích, hắn ngay cả "ăn thịt heo" cũng là lần đầu tiên với nàng, chứ nói chi là "nhìn heo chạy" rồi.
Mùa xuân trước đó, tại sao lại không có quan sát tình huống giống cái báo nhân mang thai kỹ càng một chút chứ, khi đó nếu có thể hiểu rõ hơn một chút quá trình báo nhân từ dựng dục đến sinh sản, lúc này cũng không đến nỗi mờ mịt như vậy!
Lúc này Lỗ Đạt Mã hối hận muốn xanh ruột.
Nhưng mà nghĩ đến báo nhân là rất cẩn trọng, khi đó cho dù là nàng muốn nhìn, có nhìn cũng không thấy được, không khéo còn có thể bị người ta cho thành ý đồ gây rối mà đuổi theo cắn đấy.
Lỗ Đạt Mã dỗ dành mình xong, bắt đầu tính toán ngày dự sinh.
Nếu như theo tế giới cũ của nàng thì, chu kỳ mang thai Tiểu Báo tính toán khoảng chín mươi ngày, ngày này mình đã sớm qua, khẳng định không phải. Nếu là theo chu kỳ mang thai loài người để tính hẳn là trên dưới hai trăm tám mươi ngày, hiện nay cũng đã qua hơn một trăm ngày rồi, bụng mình mới nhô lên một chút, có lẽ cũng không phải.
Nếu như dựa theo chu kỳ mang thai của báo nhân ở đây để tính, họ từ thụ thai đến sinh sản đều ở trong mùa xuân, nói cách khác, chu kỳ mang thai hẳn là ít hơn vài ngày so với nhân loại, là hơn hai trăm ngày.
Lỗ Đạt Mã rầu rĩ, bản thân nàng nên tính thế nào đây? Cũng không thể mỗi ngày làm thành ngày dự sinh đi!
Cuối cùng Lỗ Đạt Mã quyết định, kết hợp lấy chu kỳ sinh lý của mình và chu kỳ mang thai báo nhân với nhau mà tính.
Cho nên nàng muốn tính như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, "mầm móng" là của Dạ, mà hắn là báo nhân, cho nên, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, tiểu bảo bảo trong bụng mình mười phần có chín cũng sẽ là một tiểu báo nhân.
Mà tiểu báo nhân thì dựng dục trong bụng mình, cho nên kỳ phát triển hẳn là cùng một nhịp thở với chu kỳ sinh lý của mình. Mình xuyên qua tới đây rồi, chu kỳ sinh lý rõ ràng kéo dài gấp đôi.
Lỗ Đạt Mã nghĩ, nếu đã như vậy, vậy thì chu kỳ mang thai của mình chắc cũng là gấp đôi báo nhân, nói cách khác, tiếp qua hơn hai trăm ngày sẽ là ngày dự sinh.
Có suy tính này, mặc kệ có chính xác hay không, dù sao Lỗ Đạt Mã đã an tâm rồi.
Mặc dù thời gian chuyển đổi, phản ứng nôn nghén của Lỗ Đạt Mã biến mất, tiếp theo đó chính là khẩu vị thật tốt, cái gì cũng muốn ăn. Tất cả mọi thứ, sau khi Lỗ Đạt Mã thấy, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là: Có thể ăn hay không?
Làm cho nàng hết sức hoài nghi, cất giấu trong bụng mình là một cật hóa.
Lỗ Đạt Mã không còn nôn nữa, Dạ và Tuyết lại trở về trong động nấu cơm, ăn cơm, không cần ngột ngạt vùi ở trong kho hàng nhỏ nữa.
Khi mùa hè qua đi, bụng của Lỗ Đạt Mã đã lộ ra rõ ràng.
Hơn nữa, nàng cũng trở nên đặc biệt thèm ăn, hiện tại một bữa cơm nàng có thể ăn bằng lượng cơm hai bữa trước kia, hơn nữa, một ngày còn muốn ăn năm sáu bữa.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, tên cật hóa ở trong bụng rõ ràng cho thấy muốn nàng bù lại hao tổn nôn nghén lúc ban đầu mang thai tạo thành.
Theo Lỗ Đạt Mã càng ngày càng tham ăn, trọng lượng của nàng dĩ nhiên cũng theo lượng cơm ăn mà gia tăng trưởng theo tỉ lệ thuận.
Lỗ Đạt Mã nhéo nhéo thịt mỡ mới mọc trên người, thở dài, thân hình mảnh mai nhỏ nhắn của mình! Không biết ngày nào mới có thể xuất hiện lại.
Dạ biểu hiện ra vô cùng mừng rỡ đối với vóc người Lỗ Đạt Mã càng ngày càng tròn xoe.
"Đạt Mã, mập mạp, tốt!"
Hắn ôm eo thùng phi của Lỗ Đạt Mã, nhẹ nhàng đung đưa.
Dạ vẫn luôn cho rằng mập một chút, có thịt mới khỏe mạnh, mới có thể sinh tồn tốt hơn trong hoàn cảnh này.
Lỗ Đạt Mã giựt giựt khóe miệng, mập mạp? Hoàn hảo? Tốt TMN chứ tốt! (TMN: coi như chửi tục)
Nàng một mặt rầu rĩ thân hình của mình, một mặt không đỡ được tên cật hóa trong bụng "kêu gào" ăn nhiều phải ăn nhiều.
Sau khi chính thức tiến vào mùa thu, Dạ đuổi Tuyết ra khỏi nhà bọn họ.
Điều này làm cho Lỗ Đạt Mã hết sức khó có thể tiếp nhận.
Mặc dù nàng cũng biết, đây là con đường Tuyết phải đi qua khi lớn lên, nó trưởng thành, thì có cuộc sống độc lập, sau đó ở mùa xuân năm sau tìm được một bạn lữ thích hợp của nó. Nhưng mà, ở trong lòng của nàng, Tuyết vẫn chính là dáng vẻ năm ấy nàng nhặt được ở trong mưa to.
Hôm nay quả cầu nhỏ trưởng thành, phải rời khỏi nhà độc lập, trong lòng của nàng đột nhiên có thương cảm.
Lỗ Đạt Mã dùng mỡ động vật làm cây đuốc và ngọn đèn dầu, cho Tuyết giữ mồi lửa, đưa cho Tuyết mấy bọc lớn trứng muối, cá, thịt, còn có áo da thú mình làm.
Lúc đi Tuyết cũng là ba bước dừng lại, năm bước đứng im, liên tiếp quay đầu lại.
Khi bóng dáng của Tuyết từ từ biến mất ở trong tầm mắt, Lỗ Đạt Mã đột nhiên nhớ tới, Tuyết có thói quen ăn đồ chín, nếu như mồi lửa bị tắt, nó phải làm thế nào?
Lỗ Đạt Mã đung đưa cánh tay Dạ, để cho hắn đi kêu Tuyết trở về.
"Tuyết sẽ lấy lửa."
Tiếng Dạ trầm ổn, khiến Lỗ Đạt Mã an tâm, ngay từ mấy ngày trước hắn đã dạy Tuyết phương pháp đánh lửa. Hắn cũng không yên lòng đối với Tuyết sống một mình.
Tuyết đi ba ngày rồi.
Lỗ Đạt Mã rất không thích ứng sinh hoạt không có Tuyết, mỗi ngày Dạ săn Dạ trở lại, nàng đều sẽ theo thói quen nhìn về sau lưng Dạ, cảm giác Tuyết đang đi theo ở phía sau hắn.
Lúc ăn cơm, nàng cũng luôn chia thức ăn làm ba phần, trong thoáng chốc cảm thấy, Tuyết vẫn còn ở đó.
Luôn như vậy qua hơn mười ngày, Lỗ Đạt Mã mới chậm rãi có thói quen sự thật Tuyết không có ở đây.
Theo bụng mỗi một ngày trở nên to lớn, Lỗ Đạt Mã bắt đầu điên cuồng muốn ăn thức ăn có vị cay. Nấu cá, thịt nướng, chưng trứng, vô luận làm cái gì đều muốn thả vào rất nhiều rất nhiều hồ tiêu.
Dần dần, nàng bắt đầu cảm thấy, hồ tiêu đã không thể thỏa mãn nhu cầu của nàng đối với vị cay, nàng muốn ăn ớt, tốt nhất là cái loại ớt xuyến Vân Nam Cảnh Pha tộc. Dĩ nhiên, nàng biết ở cái thế giới này không nhất định có, chỉ là, nàng muốn đi tìm kiếm, biết đâu có thể tìm được cái gì giống tương đương như ớt nói cũng không chừng.
Dù sao nàng muốn ăn, thì phải nghĩ tới pháp lấy được. Phụ nữ có thai đại khái đều là như vậy, nói gió thì có mưa.
Lỗ Đạt Mã tội nghiệp nháy mắt to, hơi nước liền từ trong mắt nàng tràn ra, năn nỉ Dạ mang nàng đi ra ngoài tìm ăn.
Dạ căn bản chịu không được nàng "một khóc", ngay Lỗ Đạt Mã "hai náo" cũng chưa ra tay, liền bất đắc dĩ thỏa hiệp. (người TQ có câu: một khóc hai nháo ba thắt cổ _ để gây sức ép cho người khác)
Đường trong núi rừng cũng không dễ đi, Lỗ Đạt Mã là một phụ nữ có thai, nâng cao bụng lớn năm tháng, Dạ không có cách nào cõng, ôm lại không dễ ôm, chỉ đành phải lôi kéo tay của nàng, cẩn thận che chở đi từ từ.
Trong núi rừng thảm thực vật vẫn rất phong phú, không thể ít hơn trong rừng rậm bọn họ đã từng ở. Nhưng mà, từ lúc dời qua, suy tính từ an toàn, Dạ chưa từng có mang Lỗ Đạt Mã đi dạo thật kỹ ở chỗ này. Cho dù ra cửa cũng chính là đi bộ ở trong một mẫu ba phần đất của địa bàn nhà.
Hôm nay Dạ theo yêu cầu của Lỗ Đạt Mã, mang theo nàng vào chỗ sâu trong núi rừng.
Nơi này chủng loại thực vật rất nhiều, nhưng mà, nhìn ở trong mắt của Lỗ Đạt Mã, nàng chỉ có hai ý tưởng: ăn được? Không thể ăn?
Cái ý niệm này khiến Lỗ Đạt Mã càng thêm khẳng định, trong bụng mình tuyệt đối là một cật hóa (tên ăn vặt). Từ khi đã hoài thai, bây giờ nàng thấy cái gì, trong đầu đều thoáng qua cái ý niệm "Ăn" này.
Hiện tại, đi ở giữa rừng núi, nhưng phàm là thứ gì đó nàng có thể giơ tay lên, liền luôn nghĩ bỏ vào trong miệng kiểm tra thử mùi vị. Nàng nghĩ như vậy thì cũng đã làm thế rồi, giống như những mệnh lệnh này cũng không có trải qua suy nghĩ.
Cái gì có muốn cẩn thận hay không chứ, sẽ có độc hay không, tất cả đều không có ở trong phạm vi suy xét của nàng. Đây có thể sẽ làm Dạ lo lắng, đồ trong rừng nào đâu có ăn ngon như vậy chứ. Thực vật nhìn như vô hại, chỉ lẳng lặng đứng thẳng, gió không động nó cũng không động. Nhưng mà một khi có người hoặc động vật đi kéo xoắn cành lá của nó, ít nhiều gì cũng sẽ tiết ra một loại vật chất tiến hành tự bảo vệ mình. Giống như thời điểm gọt vỏ củ từ, nó sẽ tiết ra ra một loại dịch nhờn, làm da người ta ngứa. Những vật chất này có lượng ít, cũng chỉ nhẹ kích thích thần kinh cảm giác của con người một cái, mà có vài loại cũng có thể muốn mạng người, đây cũng là cái mà chúng ta gọi là "Độc".
Lỗ Đạt Mã liều mạng như vậy, thật rất nguy hiểm. Khi nàng không quan tâm bỏ cánh hoa vào trong miệng, mới nhớ tới, tính cảnh giác của mình bị quên ở trong nhà không có mang ra ngoài.
Vì ngăn ngừa Lỗ Đạt Mã bị thương tổn, thời điểm mỗi khi nàng đưa tay muốn đi hái cái gì, Dạ cũng sẽ trước nàng một bước bỏ vào trong miệng, xác nhận.
Điều này làm cho Lỗ Đạt Mã lại đau lòng, lại lo lắng.
Nàng cố gắng không hễ thấy cái gì thì hái cái đó nữa, mà lặng lẽ đi theo động vật có tính ăn cỏ, xem một chút bọn nó ăn cái gì, sau đó bản thân mới hái xuống nhấm nháp. Mùi vị không tệ thì mang về nhà, mùi vị không tốt liền không nhìn.
Như vậy cùng nhau đi tới, Lỗ Đạt Mã cũng tìm được không ít đồ ăn vặt coi như thuận miệng. Nhưng lại cũng không có phát hiện đồ có khẩu vị cay.
Chạy hết một vòng, Lỗ Đạt Mã là phụ nữ có thai tinh lực có hạn, đi theo Dạ đi trở về nhà.
Về đến nhà chỉ thấy trên bếp lò ngoài cửa động, trên lá nhựa ruồi to lớn để một đống quả dại xanh xanh hồng hồng, phía trên còn dính giọt nước đã được tẩy rửa, xếp rất là chỉnh tề ở đó.
Là ai để ở đây?
Đại hàng xóm và nhị hàng xóm vào thời điểm mùa xuân thì đã không còn tới trao đổi thức ăn với bọn họ nữa, không thể nào là bọn họ đặt ở đây.
Không phải bọn họ, còn ai vào đây?
Lỗ Đạt Mã nghĩ tới Tuyết. Những quả dại này đều là nàng bình thường thích ăn, trừ Dạ, cũng chỉ có Tuyết hiểu.
Đứa nhỏ này vừa đi hơn hai mươi ngày, không biết đi đâu, trôi qua như thế nào.
Lỗ Đạt Mã tìm kiếm khắp mọi nơi, cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Tuyết, trong lòng rất là thất vọng.
Ăn xong bữa cơm, nàng ngơ ngác ngồi ở bên cửa sổ, đang cầm một quả dại nhìn, làm như muốn nhìn chằm chằm vào trong đó thì Tuyết sẽ ra ngoài.
Ngày hôm sau, ăn qua cơm trưa, Lỗ Đạt Mã nhắm mắt ngủ một lát, thì lại lôi kéo Dạ đi tìm "quả ớt" rồi. Cũng không thu hoạch được gì.
Lúc về đến nhà, rồi lại thấy được quả dại rửa sạch xếp chồng chất trên mặt bếp lò.
Liên tiếp ba ngày đều là như thế.
Ngày thứ tư sau giữa trưa, Lỗ Đạt Mã lại lôi kéo Dạ đi ra ngoài, nhưng mà bọn họ không có đi xa.
Lỗ Đạt Mã muốn nhìn một chút, liên tiếp mấy ngày đưa quả dại đến cho mình đến cùng là ai, có phải Tuyết hay không, tại sao phải lén lút, mà không chịu lộ diện.
Khi Lỗ Đạt Mã dựa vào trong ngực Dạ vừa tỉnh ngủ, một bóng dáng nghiêng nghiêng vác lấy túi da thú, mang cung, ôm một chiếc lá lớn xuất hiện.
Hắn có chút cảnh giác nhìn xung quanh khắp mọi nơi một chút, giống như đang xác định có người hay không. Sau đó quen tay hay việc đi nhanh đến bên cạnh bếp lò, để lá cây ôm trong tay xuống. Quả dại sáng bóng mang theo giọt nước trong suốt hiển lộ ra.
Cái bóng dáng kia không phải là ai khác, chính là Tuyết.
Báo nhân thói quen chính là như vậy, cho dù là người thân của mình, một khi bị đuổi đi, đi sinh sống một mình, như vậy, chưa được cho phép cũng không thể tự mình trở lại lãnh địa người nhà.
Cho nên, Tuyết liền len lén chạy trở về, lại lặng lẽ rời đi.
Chỉ là, lần này, hắn muốn lặng lẽ rời đi cũng không thể.
Có thể là quá lưu luyến với địa phương mình lớn lên, tinh thần Tuyết có chút phân tán, lúc xoay người mới nhìn thấy Lỗ Đạt Mã bày ra dáng bình trà, mắt trợn tròn nhìn hắn. (dáng bình trà: hai tay chống nạnh)
Tuyết bị nàng nhìn chăm chú có chút chột dạ.
Mà Lỗ Đạt Mã đột nhiên giơ tay lên níu lấy lỗ tai của hắn, quát: "Tiểu tử chết tiệt, trở về thì trở về đi, tại sao phải lén lút. . . . . ."
Lời còn chưa dứt nước mắt liền "xoạch xoạch" rơi xuống.
Sau đó liều chết ôm Tuyết cao hơn mình một cái đầu bắt đầu khóc lớn.
Tuyết bị Lỗ Đạt Mã nháo đến tay chân luống cuống, giương mắt sang Dạ cầu cứu.
Dạ khó khi có được không có tranh thủ tình cảm với Tuyết, chỉ liếc nó một cái rồi đi vào động, ý kia rất rõ ràng, phiền phức của mình thì tự mình giải quyết.
Từ lúc bắt được Tuyết len lén chạy trở lại, Lỗ Đạt Mã vẫn không có buông tay, đi tới thì kéo đến đó. Cho đến khi ăn cơm tối xong, Tuyết phải đi trở về địa bàn của mình, Lỗ Đạt Mã mới lưu luyến không rời đưa mắt nhìn nó đi.
Thật ra thì từ sau khi Tuyết rời đi, cũng không có đi xa.
Mấy ngày đầu tiên, nó tốn chút thời gian ở đi vòng vo di chuyển ở trong mảnh núi rừng này, tìm hiểu tình huống. Sau đó thì lại trở về, tìm chỗ ở gần chỗ lãnh địa của Lỗ Đạt Mã, vòng thành địa bàn của mình.
Biết Tuyết sẽ cư trú ở bên cạnh của mình, Lỗ Đạt Mã rất vui vẻ, nói cho nó biết nếu không có việc gì thì trở lại xem một chút.
Mà Dạ cũng không có phản đối, thật ra thì hắn cũng coi Tuyết là người thân, chỉ là không giỏi biểu đạt tình cảm, hay hoặc là, hắn muốn làm nghiêm phụ?
Một ngày nào đó, lần nữa tiến sâu vào trong rừng núi, rốt cuộc Lỗ Đạt Mã tìm được một loại thực vật có thể thay thế ớt. Đó là một loại hạt đậu nhỏ màu vàng nhạt.
Bởi vì cay, ăn không ngon, cho nên động vật bình thường cũng sẽ không đi gặm nó.
Ngày ấy, Lỗ Đạt Mã thấy một con động vật tương tự con khỉ, sau khi nó lỡ ăn, lại nhe răng nhếch miệng, vừa le lưỡi, gãi lỗ tai, nhảy lên nửa ngày, sau lại bình yên vô sự chạy đi.
Lỗ Đạt Mã tò mò thử một chút, phát hiện, thì ra đây chính là "quả ớt" nàng tìm thật lâu.
Thứ này nàng tới đây mấy lần, ngày ngày nhìn thấy, nếu không phải nhờ "con khỉ" thì đã xem nhẹ bỏ qua rồi.
Hái được một bao to, Lỗ Đạt Mã vui vẻ về nhà làm cá chần nước sôi đi.
Khi mùi thơm canh cá tươi cay từ trong nồi bay ra thì Dạ và Tuyết cũng chảy nước miếng ra.
Nhưng mà, rất nhanh, nước mắt hai người bọn họ cũng đều chảy ra —— bị cay!
Tất nhiên rồi, Lỗ Đạt Mã bị hai người bọn hắn lấy lòng.
Dạ và Tuyết hít hít mũi, lau mắt, đối với cá chần nước sôi cũng không động tới một hớp nào nữa. Lỗ Đạt Mã vui vẻ ăn một nồi.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, đến thời điểm trung tuần mùa thu, Lỗ Đạt Mã tính ngày, nàng mang thai có hơn bốn trăm ngày rồi, nhanh đến ngày dự sinh nàng đoán đi!
Nhưng mà, nàng lại không hề có một chút cảm giác nào cảm thấy bụng có vẻ trụy xuống.
Nhẹ nhàng vuốt bụng như một một cái nồi lật úp lên, tiểu tử bên trong giống như đang chào hỏi với nàng, đá từng phát từng phát từ bên trong bụng nàng.
Lỗ Đạt Mã còn nhớ rõ, thời điểm lần đầu tiên máy thai, dáng vẻ ngây ngốc của Dạ.
Hắn nhẹ nhàng nằm ở trên bụng của nàng, thời điểm tiểu tử bên trong luyện nâng quyền cước, Dạ hoàn toàn không có chuẩn bị rất không có hình tượng đặt mông ngồi trên mặt đất.
Trên mặt của hắn đầu tiên là kinh ngạc, ánh mắt giống như chứng thực nhìn sang Lỗ Đạt Mã, khi lấy được đáp án khẳng định, lại chuyển thành mừng rỡ, sau đó an vị trên mặt đất "hắc hắc he he" cười lên không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.