Chương 94: Sống đồng giường, chết đồng quách.
Tiếu Dương
04/12/2017
Sau khi Lỗ Đạt Mã xử
lý tốt vết thương cho Tiểu Mặc cùng với con tiểu sói cái, qua một phen
giày vò lúc này đã rạng sáng, mà tiểu Mặc và tiểu sói cái cũng không có ý tứ muốn lưu lại, ngược lại hi vọng Lỗ Đạt Mã và Dạ có thể đi cùng bọn
nó.
Sau một hồi Dạ và Tiểu Mặc "Ô ô" lại "Gào khóc" trao đổi, hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Đạt Mã, cùng đi."
Vẻ mặt Dạ không được tốt, Lỗ Đạt Mã phỏng đoán hẳn là có liên quan với Rhona.
Nếu là quá khứ, thì nhất định có chuyện, cho nên Lỗ Đạt Mã chỉ lấy một túi muối nhỏ, đủ ăn chừng mười ngày. Tính toán đợi đến lúc đi về thì trở lại hồ chứa nước làm muối chở muối cũng không muộn.
Ba con trâu không sừng, không cần làm cu li, nhưng Dạ không có y theo phong cách dĩ vãng của hắn, giết chết ăn thịt. Mà là một đường xua đuổi đi theo Tiểu Mặc đi về phía trước.
Khi trời sáng thì Tiểu Mặc đang dẫn đường ở phía trước ngừng lại.
Nó hướng về phía một gò đất nhỏ cỏ dại mọc thành bụi "Ô ô" kêu to hai tiếng. Sau đó ý bảo Dạ và Lỗ Đạt Mã theo kịp bọn họ.
Chui vào bụi cỏ cao hơn nửa người, Lỗ Đạt Mã thấy có năm con Cự Lang nằm sấp nằm ở cùng một chỗ.
Trong đó có một con Cự Lang màu xám tro nhạt nổi bật nhất, Lỗ Đạt Mã lập tức liền phân biệt ra được, đó là Rhona.
Tiểu sói cái khi nhìn thấy Rhona, nhanh chóng tiến tới, dùng đầu củng cổ Rhona, sau đó khẽ liếm bên ngoài của nó, thân mật giống như là mẹ con.
Lỗ Đạt Mã chú ý tới trên người Rhona có mấy vết máu nổi bậc ở trên da lông màu xám bạc của nó cực kỳ dễ thấy. Nó dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào tiểu sói cái, nhỏ nhẹ phát ra một tiếng "Ô ô", làm như đáp lại.
Mấy con Cự Lang bên cạnh, vết thương trên người cũng đều thấm ra từng đợt vết máu. Nhẫn canh giữ ở bên cạnh Rhona, liên tục liếm vết thương chỗ bên vai giúp nó.
Bởi vì Nhẫn ở phía trong bóng dáng của Rhona, Lỗ Đạt Mã không nhìn ra tình trạng của nó, nhưng mà lấy tình hình trước mắt mà nói, nó nhất định cũng bị thương không nhẹ.
Nhìn "Tàn binh bại tướng" trước mắt, Lỗ Đạt Mã đã đoán được xảy ra chuyện gì. Trước đó xảy ra tranh đấu với linh cẩu hẳn là bầy sói của Rhona rồi.
Dạ hóa thân thành hắc báo, đến gần Rhona, như đứa bé đi xa trở về, nhẹ nhàng cọ xát nó, sau đó "Ô lãi nhãi" không biết hắn và đám Rhona đang trao đổi cái gì.
Lỗ Đạt Mã nhìn chung quanh một vòng, cũng không tìm thấy bóng dáng Tiểu Ngân.
Tiểu Ngân đi đâu? Rời khỏi bầy sói độc lập sao?
Nếu là như vậy, tại sao Tiểu Mặc thì chưa? Hay là Tiểu Mặc trở lại thăm thân nhân?
Đang lúc Lỗ Đạt Mã còn trong nghi ngờ, đột nhiên Dạ phát ra một tiếng kêu gần như kêu gào thê lương. Bóng dáng màu đen của hắn thật nhanh đi tới trước mặt Lỗ Đạt Mã, ngậm vạt áo của nàng kéo tới chỗ Rhona.
Khi Lỗ Đạt Mã đến gần, mới phát hiện, có một vũng máu lớn đã đọng ở dưới người Rhona thấm đỏ thẩm một mảnh thổ địa. Nàng vọt nhanh tới trước, vạch ra da lông của Rhona ngó nhìn. Trên mông gần đuôi có một vết thương lại thương tổn tới mạch máu. Máu đỏ tươi đang từng chút từng chút rướm ra ngoài.
Lỗ Đạt Mã thật nhanh lấy ống tay áo lông thỏ mặc trên người mình kéo xuống, kêu Dạ đè vết thương lại, giảm bớt tốc độ chảy máu, để bản thân tranh thủ thời gian phẫu thuật.
Nàng kéo tóc dài đến eo của mình xuống nhổ lấy hai sợi, xỏ vào ở bên trong cốt châm, không có thời gian nổi lửa trừ độc. Nàng đẩy Dạ ra, lấy ra móng gấu kiếm răng sử dụng làm tiểu đao sắc bén, khi đang muốn cắt vết thương Rhona lớn hơn chút nữa, để dễ dàng khâu mạch máu lại thì lại phát hiện, thân thể Rhona đã bắt đầu co quắp, hơn nữa dần dần lần lạnh đi. Ánh mắt của Rhona bắt đầu tan rã. . . . . .
Cuối cùng, nhịp tim dừng lại.
Ánh mắt của Lỗ Đạt Mã thấm đầy sương mù, cái gì cũng không thấy rõ.
Trong lòng có một loại cảm giác nói không ra lời, từng chút từng chút lan tràn toàn thân.
Nàng không hiểu tại sao mình sẽ khó chịu, là bởi vì liên quan tới Dạ sao?
Trong tiếng sói tru liên tiếp trộn lẫn tiếng Tiểu Báo kêu gào, là đau thương như vậy, vẫn kéo dài đến khi trời sáng. . . . . .
Dạ không nói một câu đầu tựa vào trong ngực Lỗ Đạt Mã, không nhúc nhích.
Lỗ Đạt Mã có thể cảm thấy trước ngực của mình dần dần trở nên thấm ướt.
Dạ khóc.
Lỗ Đạt Mã không biết làm sao an ủi hắn, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng của hắn từng cái một.
Nhẫn không nhúc nhích nằm sấp ở bên cạnh Rhona, cho dù là ai cũng không cho đến gần. Ánh mắt của nó hoàn toàn đỏ ngầu.
Tiểu Mặc và tiểu sói cái, không ngừng vây xung quanh Rhona và Nhẫn, muốn tới gần, chung quy lại bị Nhẫn tàn nhẫn hung tợn xua đuổi ra.
Mấy con Cự Lang khác cũng không ra vẻ có bao nhiêu khổ sở, nhưng mà bọn nó rất an tĩnh canh giữ ở một bên, không nhúc nhích, nếu như không phải là bụng của bọn nó còn có phập phồng, mắt vẫn còn lóe lên, sẽ cho người ta cảm giác bọn nó đã chết.
Mãi cho đến vào buổi trưa, Dạ vẫn còn tựa đầu vào trong ngực Lỗ Đạt Mã, bất động như cũ.
Lỗ Đạt Mã ý bảo Tuyết giết ba con trâu sừng, chia thức ăn cho mọi người. Nàng nghĩ lúc ấy Dạ mang ba con trâu sừng, cũng là vì giết rồi ăn thịt.
Mấy con sói khác khi Tuyết phân thịt cho thì bọn nó ăn hết, mà Nhẫn thì không cắn một hớp, nó vẫn duy trì một động tác như cũ, canh giữ ở bên cạnh Rhona. Lỗ Đạt Mã biết sói là một loài động vật trung thành với hôn nhân, trung thành với bạn lữ. Đã từng có sói bởi vì bầu bạn chết đi mà không ăn không uống canh giữ ở bên thi thể, để bản thân mình đang còn sống mà đói chết.
Lỗ Đạt Mã có chút bận tâm, có phải Nhẫn cũng như vậy hay không.
Tiểu Mặc và tiểu sói cái cũng không có ăn một miếng thịt nào, bọn nó đi lòng vòng không ngừng.
Lỗ Đạt Mã giao mặt dây chuyền thủy tinh treo trên cổ cho Tuyết, để cho nó nổi lửa nướng thịt.
Đau lòng thì đau lòng, khổ sở thì khổ sở, nhưng mà cuộc sống này vẫn phải tiếp tục.
Cho đến lúc chạng vạng, đột nhiên Dạ có động tác, hắn từ trong ngực Lỗ Đạt Mã ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu tím sẫm sâu thẳm hiện đầy tia máu, ánh mắt hung ác giống như muốn tìm ai liều mạng.
"Dạ? Dạ?"
Mắt thấy Dạ hóa thân thành hắc báo liền muốn tung người nhảy đi.
Lỗ Đạt Mã nhào tới trên người hắn, ôm cổ của hắn thật chặt.
"Dạ? Ngươi muốn làm gì đây? Ngươi muốn ném một mình ta ở nơi này sao?"
Lỗ Đạt Mã sợ hắn muốn đi tìm gia hỏa giết Rhona liều mạng, nàng gắt gao ôm cổ Dạ, không để cho hắn đi.
Mặc dù nàng nghe không hiểu Cự Lang và Dạ đã nói chuyện gì, nhưng mà theo tình huống nàng tận mắt chứng kiến cũng có thể suy luận ra, nổi lên va chạm với bầy sói, tạo thành trọng thương dẫn đến chết của Rhona vô cùng có thể là bầy linh cẩu.
Nàng không thể để cho Dạ đi mạo hiểm.
Lỗ Đạt Mã ôm cổ Dạ, khóc thút thít, bây giờ nàng chỉ có thể dùng nước mắt gọi lý trí Dạ về. Mặc dù biện pháp không cao minh, nhưng cũng rất có tác dụng.
Nghe tiếng khóc của Lỗ Đạt Mã, cảm thấy da lông giữa cổ gáy dần dần ướt, thể thân cứng ngắt của Dạ có dấu hiệu mềm đi, hắn biến trở về hình người, ôm Lỗ Đạt Mã thật chặt thật chặt vào trong ngực.
"Chỉ có Đạt Mã, Dạ chỉ có Đạt Mã. . . . . ."
Ma ma (mẹ) muôi dưỡng hắn lớn lên chết rồi, hiện tại người thân duy nhất của hắn cũng chỉ có Lỗ Đạt Mã thôi.
"Có ta, Dạ, ngươi có ta, sau này sẽ còn có bảo bảo của chúng ta, còn có Tuyết, chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ."
Sinh ly và tử biệt là bất đồng.
Dạ không gặp được Rhona, nhưng biết nàng ở một chỗ nào đó trên thảo nguyên có cuộc sống rất tốt, trong lòng sẽ có một phần nhớ, có một phần ấm áp.
Nhưng mà tử biệt, cũng là vĩnh viễn mất đi. . . . . .
"Đạt Mã không rời đi. . . . . ."
Dạ ôm Lỗ Đạt Mã thật chặt vào trong ngực, lại ôm thật chặt, giống như sợ hắn vừa buông tay, Lỗ Đạt Mã sẽ biến mất.
"Đạt Mã vĩnh viễn không rời khỏi Dạ, ngươi đuổi ta đi, ta cũng sẽ không đi."
Lỗ Đạt Mã nhẹ giọng dụ dỗ Dạ, coi hắn như là một đứa bé bị kinh sợ.
Cảm xúc của Dạ dần dần bình phục, Lỗ Đạt Mã cầm một miếng thịt nướng để cho hắn ăn hết. . . . . .
Buổi tối, Dạ ôm lấy Lỗ Đạt Mã nằm ở trên cỏ, khó khăn giải thích, đây là lần thứ hai Lỗ Đạt Mã nghe được Dạ nói liên tục một lần nhiều như vậy——
Tiểu Ngân chết rồi, chết ở trong tranh đấu giành lãnh địa với linh cẩu.
Sau đó, Rhona cũng chết, cũng do đám linh cẩu ghê tởm kia.
Dạ phải báo thù cho bọn họ.
Trong thế giới động vật, sói và linh cẩu đều là loài sống bầy đàn, hình thể linh cẩu thì muốn lớn hơn sói một chút, thoạt nhìn cũng rất cường tráng. Bọn nó có thể đơn độc vồ con mồi. Mà ở trong phương diện đơn đả độc đấu thì sói không bằng linh cẩu, nhưng mà ở tại phương diện đoàn thể hợp tác thì mạnh hơn linh cẩu rất nhiều.
Lỗ Đạt Mã nhìn thảm trạng hôm nay của bầy sói, nàng có thể suy luận chính là: về mặt số lượng bầy linh cẩu đó phải nhiều hơn bầy sói Rhona, cho nên, bọn họ mới có thể thua thảm thiết như thế.
Từ lúc Dạ bày tỏ hắn muốn báo thù, Lỗ Đạt Mã liền thời thời khắc khắc luôn ở bên cạnh Dạ, nửa bước không dám rời đi. Nàng sợ vừa buông tay, Dạ một khi kích động bỏ chạy đi chịu chết.
Nhưng mà, nhìn Dạ từng ngày từng ngày trở nên sa sút, tâm tình của Lỗ Đạt Mã cũng trở nên tối tăm.
Phải thế nào mới có thể lấy ít thắng nhiều, báo thù giúp bầy sói đây?
Từ lúc Rhona chết đi, đến nay đã ba ngày rồi, Nhẫn cũng không có uống một ngụm nước.
Mấy ngày nay săn bắt đều là Tuyết mang theo bầy sói đi ra ngoài.
Thời điểm ngày thứ tư, Lỗ Đạt Mã kêu Dạ đi đưa thức ăn cho Nhẫn, cũng nói cho hắn biết, mình có chút biện pháp trừng trị đám linh cẩu đáng ghét kia rồi.
Dạ nghe nói, hai mắt tỏa sáng.
Ngày hôm qua, Lỗ Đạt Mã kêu Tuyết lặng lẽ đi điều tra tình huống linh cẩu một cái. Mặc dù Tuyết ở trong mắt Lỗ Đạt Mã còn là một đứa bé, nhưng mà nó rất nhạy bén, trong đầu có thật nhiều cong cong quẹo quẹo, rất nhiều khi đầu óc còn hữu hiệu hơn Dạ bảo thủ nhiều.
Bầy linh cẩu có hơn mười con, số lượng nhiều còn nhiều gấp đôi so với bầy sói của Nhẫn. Bọn chúng cướp được lãnh địa cách hồ chứa nước làm muối rất gần từ trong tay bầy sói của Nhẫn. Mỗi ngày liền bắt đầu ở chỗ đó lắc lư săn thức ăn, hơn nữa cướp đoạt con mồi của mãnh thú khác.
Ở trong lãnh địa bọn chúng hoạt động nhiều nhất chính là đàn trâu không sừng.
Tất cả đàn trâu lớn nhỏ cộng lại có hơn mấy ngàn con.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, nàng có thể cho đám linh cẩu cử hành một tiết mục chạy trốn bầy trâu.
Nhẫn và Tiểu Mặc còn có tiểu sói cái nghe Dạ nói kế hoạch của Lỗ Đạt Mã, hình như tinh thần cũng tỉnh táo.
Ăn xong bữa cơm, Lỗ Đạt Mã đi theo Dạ, lặng lẽ ẩn vào trong địa bàn linh cẩu giành được. Tìm phạm vi linh cẩu thường hoạt động vẽ một vòng tròn cho chúng nó, hơn nữa hoạch định ra một lộ tuyến để trâu không sừng điên cuồng chạy đi.
Về phần làm sao dẫn bầy linh cẩu tới trên con đường này, Nhẫn bày tỏ nhất định phải do nó làm, không cần Lỗ Đạt Mã và Dạ trông nom.
Mặc dù ngôn ngữ không thông, Lỗ Đạt Mã không cách nào trao đổi với Nhẫn, nhưng mà, ở trong mắt Nhẫn nàng thấy được quyết tâm nhất định phải chết. Là bởi vì Rhona rời đi, nó cũng không còn luyến tiếc sống rồi sao?
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, có phải nàng quá nhân cách hóa Nhẫn rồi hay không, có lẽ bọn nó cũng không có tình cảm phong phú như vậy, là mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà, bởi vì có liên quan tới Dạ, đối với cha mẹ nuôi của hắn, Lỗ Đạt Mã luôn không tự chủ được mà quy chúng nó làm đồng loại của mình.
Khi tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, Lỗ Đạt Mã kêu Dạ nhất định phải dặn dò Nhẫn, nếu như trâu không sừng chạy như điên tới, nó không có biện pháp nhanh chóng rời đi, cách địa phương dẫn dụ linh cẩu mắc câu không xa có một con kênh, nó có thể ẩn nấp thân thể vào trong đó, né tránh bị trâu không sừng giẫm đạp.
Lỗ Đạt Mã không biết Dạ nói với Nhẫn thế nào, dù sao thì nàng dặn dò Dạ vô số lần.
Một ngày kia, thời điểm khi gần ngàn con trâu không sừng bị đám Cự Lang hù dọa sợ đến kinh hoàng luống cuống chạy như điên, cả vùng đất cũng bắt đầu không ngừng run rẩy.
Trâu không sừng chạy như điên đi qua, linh cẩu mắc lừa chết thì chết, bị thương thì bị thương. Có hai con lọt lưới bị Tiểu Mặc và Dạ bắt được sau đó tàn nhẫn cắn chết.
Khi tất cả bình tĩnh lại, Lỗ Đạt Mã và Dạ ở nơi đó tìm rất lâu cũng không có phát hiện tung tích của Nhẫn.
Lỗ Đạt Mã có dự cảm xấu, cảm giác Nhẫn đã xảy ra chuyện.
Nhưng lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, nếu như Nhẫn buông tha tiếp tục sống sót, tại sao ở đây không nhìn thấy bóng dáng bị thương, hoặc thân thể chết đi?
Mãi cho đến gần tối, thời điểm Lỗ Đạt Mã và Dạ mang theo bầy sói trở lại nơi ở tạm thời của bọn họ, xa xa liền nhìn thấy Nhẫn canh giữ ở bên thi thể của Rhona, khẽ liếm lấy nó từng cái một.
Trên người của Nhẫn có thật nhiều vết thương, bị linh cẩu bắt cắn, hay bị trâu không sừng chạy như điên giẫm đạp. Cái đuôi của nó đã bị gảy, không còn lay động nữa, chân trước bên trái có chút biến dạng, nhìn qua hẳn là gảy xương. Trong miệng của nó đang có từng tia máu chảy ra ngoài.
Nhưng mà, tất cả thứ này đối với với nó thật giống như đều không quan trọng, nó không cảm thấy đau, chỉ một lòng canh giữ ở bên cạnh Rhona, nhẹ nhàng liếm, giúp nó chải chuốt bộ lông đã sớm mất đi vẻ sáng bóng. Nghiễm nhiên như một trượng phu thương yêu thê tử.
Lỗ Đạt Mã đứng ở nơi đó, trong bất tri bất giác, thì mắt trở nên mơ hồ.
Nàng còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Nhẫn, chân sau của nó thối rữa nghiêm trọng, nếu như không có nhận được cứu trị kịp thời, hoặc là cắn đứt chân bảo vệ tánh mạng, hoặc không trị mà chết.
Rhona vì bảo vệ nó, cùng giấu nó và Tiểu Ngân với Tiểu Mặc ở trong một sơn động nhỏ trong lãnh địa. Nỗ lực nuôi sống một nhà bốn người.
Hôm nay, Rhona chết đi, Nhẫn cũng không muốn sống một mình trên thế gian, kéo thân thể trọng thương cũng muốn trở lại bên cạnh ái thê. Cái này có phải được gọi là: sinh cùng giường, chết cùng quách hay không.
Xuyên qua đến một dị thế như thế này, nhìn hai con Cự Lang ở trước mặt mình biểu diễn một mối tình không xa không rời, sống chết có nhau.
Trong tình cảm giữa sói với sói có thể gọi tình yêu sao?
Lỗ Đạt Mã chỉ mê hoặc trong nháy mắt, trong lòng liền có đáp án.
Nếu như thế này cũng không gọi yêu, như vậy thế gian phải là dạng tình cảm gì mới có thể gọi là yêu đây?
"Yêu" cũng không phải là tình cảm độc chiếm như loài người, chỉ cần có máu có thịt có lòng, như vậy thì sẽ có tình, có yêu.
Khi một giọt máu cuối cùng từ khóe miệng Nhẫn chảy xuống, nó tựa đầu tựa vào cần cổ của Rhona, an tĩnh nhắm hai mắt lại, giống như là ngủ thiếp đi.
Thời gian ở thế giới của bọn nó đã dừng lại. . . . . .
Lỗ Đạt Mã và Dạ chôn Rhona và Nhẫn ở bên cạnh hồ chứa nước làm muối, về sau, mỗi khi bọn họ đến nơi này lấy muối, cũng có thể thăm hai người bọn họ một chút.
Ở bên cạnh chỗ mai táng Rhona và Nhẫn sinh trưởng rất nhiều muối thể kết tinh, giống như là một mảng lớn thủy tinh xinh đẹp, thời điểm khi ánh mặt trời hắt vào, bập bùng giống như tinh linh nhảy múa.
Bầy sói lại trở về lãnh địa của bọn nó, Tiểu Mặc trở thành thủ lĩnh bầy sói, nó mang theo con tiểu sói cái kéo dài phương thức sống của Rhona và Nhẫn, sinh sôi bầy đàn đời sau ở trên mảnh đại thảo nguyên này, sinh sôi không ngừng.
Sau một hồi Dạ và Tiểu Mặc "Ô ô" lại "Gào khóc" trao đổi, hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Đạt Mã, cùng đi."
Vẻ mặt Dạ không được tốt, Lỗ Đạt Mã phỏng đoán hẳn là có liên quan với Rhona.
Nếu là quá khứ, thì nhất định có chuyện, cho nên Lỗ Đạt Mã chỉ lấy một túi muối nhỏ, đủ ăn chừng mười ngày. Tính toán đợi đến lúc đi về thì trở lại hồ chứa nước làm muối chở muối cũng không muộn.
Ba con trâu không sừng, không cần làm cu li, nhưng Dạ không có y theo phong cách dĩ vãng của hắn, giết chết ăn thịt. Mà là một đường xua đuổi đi theo Tiểu Mặc đi về phía trước.
Khi trời sáng thì Tiểu Mặc đang dẫn đường ở phía trước ngừng lại.
Nó hướng về phía một gò đất nhỏ cỏ dại mọc thành bụi "Ô ô" kêu to hai tiếng. Sau đó ý bảo Dạ và Lỗ Đạt Mã theo kịp bọn họ.
Chui vào bụi cỏ cao hơn nửa người, Lỗ Đạt Mã thấy có năm con Cự Lang nằm sấp nằm ở cùng một chỗ.
Trong đó có một con Cự Lang màu xám tro nhạt nổi bật nhất, Lỗ Đạt Mã lập tức liền phân biệt ra được, đó là Rhona.
Tiểu sói cái khi nhìn thấy Rhona, nhanh chóng tiến tới, dùng đầu củng cổ Rhona, sau đó khẽ liếm bên ngoài của nó, thân mật giống như là mẹ con.
Lỗ Đạt Mã chú ý tới trên người Rhona có mấy vết máu nổi bậc ở trên da lông màu xám bạc của nó cực kỳ dễ thấy. Nó dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào tiểu sói cái, nhỏ nhẹ phát ra một tiếng "Ô ô", làm như đáp lại.
Mấy con Cự Lang bên cạnh, vết thương trên người cũng đều thấm ra từng đợt vết máu. Nhẫn canh giữ ở bên cạnh Rhona, liên tục liếm vết thương chỗ bên vai giúp nó.
Bởi vì Nhẫn ở phía trong bóng dáng của Rhona, Lỗ Đạt Mã không nhìn ra tình trạng của nó, nhưng mà lấy tình hình trước mắt mà nói, nó nhất định cũng bị thương không nhẹ.
Nhìn "Tàn binh bại tướng" trước mắt, Lỗ Đạt Mã đã đoán được xảy ra chuyện gì. Trước đó xảy ra tranh đấu với linh cẩu hẳn là bầy sói của Rhona rồi.
Dạ hóa thân thành hắc báo, đến gần Rhona, như đứa bé đi xa trở về, nhẹ nhàng cọ xát nó, sau đó "Ô lãi nhãi" không biết hắn và đám Rhona đang trao đổi cái gì.
Lỗ Đạt Mã nhìn chung quanh một vòng, cũng không tìm thấy bóng dáng Tiểu Ngân.
Tiểu Ngân đi đâu? Rời khỏi bầy sói độc lập sao?
Nếu là như vậy, tại sao Tiểu Mặc thì chưa? Hay là Tiểu Mặc trở lại thăm thân nhân?
Đang lúc Lỗ Đạt Mã còn trong nghi ngờ, đột nhiên Dạ phát ra một tiếng kêu gần như kêu gào thê lương. Bóng dáng màu đen của hắn thật nhanh đi tới trước mặt Lỗ Đạt Mã, ngậm vạt áo của nàng kéo tới chỗ Rhona.
Khi Lỗ Đạt Mã đến gần, mới phát hiện, có một vũng máu lớn đã đọng ở dưới người Rhona thấm đỏ thẩm một mảnh thổ địa. Nàng vọt nhanh tới trước, vạch ra da lông của Rhona ngó nhìn. Trên mông gần đuôi có một vết thương lại thương tổn tới mạch máu. Máu đỏ tươi đang từng chút từng chút rướm ra ngoài.
Lỗ Đạt Mã thật nhanh lấy ống tay áo lông thỏ mặc trên người mình kéo xuống, kêu Dạ đè vết thương lại, giảm bớt tốc độ chảy máu, để bản thân tranh thủ thời gian phẫu thuật.
Nàng kéo tóc dài đến eo của mình xuống nhổ lấy hai sợi, xỏ vào ở bên trong cốt châm, không có thời gian nổi lửa trừ độc. Nàng đẩy Dạ ra, lấy ra móng gấu kiếm răng sử dụng làm tiểu đao sắc bén, khi đang muốn cắt vết thương Rhona lớn hơn chút nữa, để dễ dàng khâu mạch máu lại thì lại phát hiện, thân thể Rhona đã bắt đầu co quắp, hơn nữa dần dần lần lạnh đi. Ánh mắt của Rhona bắt đầu tan rã. . . . . .
Cuối cùng, nhịp tim dừng lại.
Ánh mắt của Lỗ Đạt Mã thấm đầy sương mù, cái gì cũng không thấy rõ.
Trong lòng có một loại cảm giác nói không ra lời, từng chút từng chút lan tràn toàn thân.
Nàng không hiểu tại sao mình sẽ khó chịu, là bởi vì liên quan tới Dạ sao?
Trong tiếng sói tru liên tiếp trộn lẫn tiếng Tiểu Báo kêu gào, là đau thương như vậy, vẫn kéo dài đến khi trời sáng. . . . . .
Dạ không nói một câu đầu tựa vào trong ngực Lỗ Đạt Mã, không nhúc nhích.
Lỗ Đạt Mã có thể cảm thấy trước ngực của mình dần dần trở nên thấm ướt.
Dạ khóc.
Lỗ Đạt Mã không biết làm sao an ủi hắn, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng của hắn từng cái một.
Nhẫn không nhúc nhích nằm sấp ở bên cạnh Rhona, cho dù là ai cũng không cho đến gần. Ánh mắt của nó hoàn toàn đỏ ngầu.
Tiểu Mặc và tiểu sói cái, không ngừng vây xung quanh Rhona và Nhẫn, muốn tới gần, chung quy lại bị Nhẫn tàn nhẫn hung tợn xua đuổi ra.
Mấy con Cự Lang khác cũng không ra vẻ có bao nhiêu khổ sở, nhưng mà bọn nó rất an tĩnh canh giữ ở một bên, không nhúc nhích, nếu như không phải là bụng của bọn nó còn có phập phồng, mắt vẫn còn lóe lên, sẽ cho người ta cảm giác bọn nó đã chết.
Mãi cho đến vào buổi trưa, Dạ vẫn còn tựa đầu vào trong ngực Lỗ Đạt Mã, bất động như cũ.
Lỗ Đạt Mã ý bảo Tuyết giết ba con trâu sừng, chia thức ăn cho mọi người. Nàng nghĩ lúc ấy Dạ mang ba con trâu sừng, cũng là vì giết rồi ăn thịt.
Mấy con sói khác khi Tuyết phân thịt cho thì bọn nó ăn hết, mà Nhẫn thì không cắn một hớp, nó vẫn duy trì một động tác như cũ, canh giữ ở bên cạnh Rhona. Lỗ Đạt Mã biết sói là một loài động vật trung thành với hôn nhân, trung thành với bạn lữ. Đã từng có sói bởi vì bầu bạn chết đi mà không ăn không uống canh giữ ở bên thi thể, để bản thân mình đang còn sống mà đói chết.
Lỗ Đạt Mã có chút bận tâm, có phải Nhẫn cũng như vậy hay không.
Tiểu Mặc và tiểu sói cái cũng không có ăn một miếng thịt nào, bọn nó đi lòng vòng không ngừng.
Lỗ Đạt Mã giao mặt dây chuyền thủy tinh treo trên cổ cho Tuyết, để cho nó nổi lửa nướng thịt.
Đau lòng thì đau lòng, khổ sở thì khổ sở, nhưng mà cuộc sống này vẫn phải tiếp tục.
Cho đến lúc chạng vạng, đột nhiên Dạ có động tác, hắn từ trong ngực Lỗ Đạt Mã ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu tím sẫm sâu thẳm hiện đầy tia máu, ánh mắt hung ác giống như muốn tìm ai liều mạng.
"Dạ? Dạ?"
Mắt thấy Dạ hóa thân thành hắc báo liền muốn tung người nhảy đi.
Lỗ Đạt Mã nhào tới trên người hắn, ôm cổ của hắn thật chặt.
"Dạ? Ngươi muốn làm gì đây? Ngươi muốn ném một mình ta ở nơi này sao?"
Lỗ Đạt Mã sợ hắn muốn đi tìm gia hỏa giết Rhona liều mạng, nàng gắt gao ôm cổ Dạ, không để cho hắn đi.
Mặc dù nàng nghe không hiểu Cự Lang và Dạ đã nói chuyện gì, nhưng mà theo tình huống nàng tận mắt chứng kiến cũng có thể suy luận ra, nổi lên va chạm với bầy sói, tạo thành trọng thương dẫn đến chết của Rhona vô cùng có thể là bầy linh cẩu.
Nàng không thể để cho Dạ đi mạo hiểm.
Lỗ Đạt Mã ôm cổ Dạ, khóc thút thít, bây giờ nàng chỉ có thể dùng nước mắt gọi lý trí Dạ về. Mặc dù biện pháp không cao minh, nhưng cũng rất có tác dụng.
Nghe tiếng khóc của Lỗ Đạt Mã, cảm thấy da lông giữa cổ gáy dần dần ướt, thể thân cứng ngắt của Dạ có dấu hiệu mềm đi, hắn biến trở về hình người, ôm Lỗ Đạt Mã thật chặt thật chặt vào trong ngực.
"Chỉ có Đạt Mã, Dạ chỉ có Đạt Mã. . . . . ."
Ma ma (mẹ) muôi dưỡng hắn lớn lên chết rồi, hiện tại người thân duy nhất của hắn cũng chỉ có Lỗ Đạt Mã thôi.
"Có ta, Dạ, ngươi có ta, sau này sẽ còn có bảo bảo của chúng ta, còn có Tuyết, chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ."
Sinh ly và tử biệt là bất đồng.
Dạ không gặp được Rhona, nhưng biết nàng ở một chỗ nào đó trên thảo nguyên có cuộc sống rất tốt, trong lòng sẽ có một phần nhớ, có một phần ấm áp.
Nhưng mà tử biệt, cũng là vĩnh viễn mất đi. . . . . .
"Đạt Mã không rời đi. . . . . ."
Dạ ôm Lỗ Đạt Mã thật chặt vào trong ngực, lại ôm thật chặt, giống như sợ hắn vừa buông tay, Lỗ Đạt Mã sẽ biến mất.
"Đạt Mã vĩnh viễn không rời khỏi Dạ, ngươi đuổi ta đi, ta cũng sẽ không đi."
Lỗ Đạt Mã nhẹ giọng dụ dỗ Dạ, coi hắn như là một đứa bé bị kinh sợ.
Cảm xúc của Dạ dần dần bình phục, Lỗ Đạt Mã cầm một miếng thịt nướng để cho hắn ăn hết. . . . . .
Buổi tối, Dạ ôm lấy Lỗ Đạt Mã nằm ở trên cỏ, khó khăn giải thích, đây là lần thứ hai Lỗ Đạt Mã nghe được Dạ nói liên tục một lần nhiều như vậy——
Tiểu Ngân chết rồi, chết ở trong tranh đấu giành lãnh địa với linh cẩu.
Sau đó, Rhona cũng chết, cũng do đám linh cẩu ghê tởm kia.
Dạ phải báo thù cho bọn họ.
Trong thế giới động vật, sói và linh cẩu đều là loài sống bầy đàn, hình thể linh cẩu thì muốn lớn hơn sói một chút, thoạt nhìn cũng rất cường tráng. Bọn nó có thể đơn độc vồ con mồi. Mà ở trong phương diện đơn đả độc đấu thì sói không bằng linh cẩu, nhưng mà ở tại phương diện đoàn thể hợp tác thì mạnh hơn linh cẩu rất nhiều.
Lỗ Đạt Mã nhìn thảm trạng hôm nay của bầy sói, nàng có thể suy luận chính là: về mặt số lượng bầy linh cẩu đó phải nhiều hơn bầy sói Rhona, cho nên, bọn họ mới có thể thua thảm thiết như thế.
Từ lúc Dạ bày tỏ hắn muốn báo thù, Lỗ Đạt Mã liền thời thời khắc khắc luôn ở bên cạnh Dạ, nửa bước không dám rời đi. Nàng sợ vừa buông tay, Dạ một khi kích động bỏ chạy đi chịu chết.
Nhưng mà, nhìn Dạ từng ngày từng ngày trở nên sa sút, tâm tình của Lỗ Đạt Mã cũng trở nên tối tăm.
Phải thế nào mới có thể lấy ít thắng nhiều, báo thù giúp bầy sói đây?
Từ lúc Rhona chết đi, đến nay đã ba ngày rồi, Nhẫn cũng không có uống một ngụm nước.
Mấy ngày nay săn bắt đều là Tuyết mang theo bầy sói đi ra ngoài.
Thời điểm ngày thứ tư, Lỗ Đạt Mã kêu Dạ đi đưa thức ăn cho Nhẫn, cũng nói cho hắn biết, mình có chút biện pháp trừng trị đám linh cẩu đáng ghét kia rồi.
Dạ nghe nói, hai mắt tỏa sáng.
Ngày hôm qua, Lỗ Đạt Mã kêu Tuyết lặng lẽ đi điều tra tình huống linh cẩu một cái. Mặc dù Tuyết ở trong mắt Lỗ Đạt Mã còn là một đứa bé, nhưng mà nó rất nhạy bén, trong đầu có thật nhiều cong cong quẹo quẹo, rất nhiều khi đầu óc còn hữu hiệu hơn Dạ bảo thủ nhiều.
Bầy linh cẩu có hơn mười con, số lượng nhiều còn nhiều gấp đôi so với bầy sói của Nhẫn. Bọn chúng cướp được lãnh địa cách hồ chứa nước làm muối rất gần từ trong tay bầy sói của Nhẫn. Mỗi ngày liền bắt đầu ở chỗ đó lắc lư săn thức ăn, hơn nữa cướp đoạt con mồi của mãnh thú khác.
Ở trong lãnh địa bọn chúng hoạt động nhiều nhất chính là đàn trâu không sừng.
Tất cả đàn trâu lớn nhỏ cộng lại có hơn mấy ngàn con.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, nàng có thể cho đám linh cẩu cử hành một tiết mục chạy trốn bầy trâu.
Nhẫn và Tiểu Mặc còn có tiểu sói cái nghe Dạ nói kế hoạch của Lỗ Đạt Mã, hình như tinh thần cũng tỉnh táo.
Ăn xong bữa cơm, Lỗ Đạt Mã đi theo Dạ, lặng lẽ ẩn vào trong địa bàn linh cẩu giành được. Tìm phạm vi linh cẩu thường hoạt động vẽ một vòng tròn cho chúng nó, hơn nữa hoạch định ra một lộ tuyến để trâu không sừng điên cuồng chạy đi.
Về phần làm sao dẫn bầy linh cẩu tới trên con đường này, Nhẫn bày tỏ nhất định phải do nó làm, không cần Lỗ Đạt Mã và Dạ trông nom.
Mặc dù ngôn ngữ không thông, Lỗ Đạt Mã không cách nào trao đổi với Nhẫn, nhưng mà, ở trong mắt Nhẫn nàng thấy được quyết tâm nhất định phải chết. Là bởi vì Rhona rời đi, nó cũng không còn luyến tiếc sống rồi sao?
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, có phải nàng quá nhân cách hóa Nhẫn rồi hay không, có lẽ bọn nó cũng không có tình cảm phong phú như vậy, là mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà, bởi vì có liên quan tới Dạ, đối với cha mẹ nuôi của hắn, Lỗ Đạt Mã luôn không tự chủ được mà quy chúng nó làm đồng loại của mình.
Khi tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, Lỗ Đạt Mã kêu Dạ nhất định phải dặn dò Nhẫn, nếu như trâu không sừng chạy như điên tới, nó không có biện pháp nhanh chóng rời đi, cách địa phương dẫn dụ linh cẩu mắc câu không xa có một con kênh, nó có thể ẩn nấp thân thể vào trong đó, né tránh bị trâu không sừng giẫm đạp.
Lỗ Đạt Mã không biết Dạ nói với Nhẫn thế nào, dù sao thì nàng dặn dò Dạ vô số lần.
Một ngày kia, thời điểm khi gần ngàn con trâu không sừng bị đám Cự Lang hù dọa sợ đến kinh hoàng luống cuống chạy như điên, cả vùng đất cũng bắt đầu không ngừng run rẩy.
Trâu không sừng chạy như điên đi qua, linh cẩu mắc lừa chết thì chết, bị thương thì bị thương. Có hai con lọt lưới bị Tiểu Mặc và Dạ bắt được sau đó tàn nhẫn cắn chết.
Khi tất cả bình tĩnh lại, Lỗ Đạt Mã và Dạ ở nơi đó tìm rất lâu cũng không có phát hiện tung tích của Nhẫn.
Lỗ Đạt Mã có dự cảm xấu, cảm giác Nhẫn đã xảy ra chuyện.
Nhưng lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, nếu như Nhẫn buông tha tiếp tục sống sót, tại sao ở đây không nhìn thấy bóng dáng bị thương, hoặc thân thể chết đi?
Mãi cho đến gần tối, thời điểm Lỗ Đạt Mã và Dạ mang theo bầy sói trở lại nơi ở tạm thời của bọn họ, xa xa liền nhìn thấy Nhẫn canh giữ ở bên thi thể của Rhona, khẽ liếm lấy nó từng cái một.
Trên người của Nhẫn có thật nhiều vết thương, bị linh cẩu bắt cắn, hay bị trâu không sừng chạy như điên giẫm đạp. Cái đuôi của nó đã bị gảy, không còn lay động nữa, chân trước bên trái có chút biến dạng, nhìn qua hẳn là gảy xương. Trong miệng của nó đang có từng tia máu chảy ra ngoài.
Nhưng mà, tất cả thứ này đối với với nó thật giống như đều không quan trọng, nó không cảm thấy đau, chỉ một lòng canh giữ ở bên cạnh Rhona, nhẹ nhàng liếm, giúp nó chải chuốt bộ lông đã sớm mất đi vẻ sáng bóng. Nghiễm nhiên như một trượng phu thương yêu thê tử.
Lỗ Đạt Mã đứng ở nơi đó, trong bất tri bất giác, thì mắt trở nên mơ hồ.
Nàng còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Nhẫn, chân sau của nó thối rữa nghiêm trọng, nếu như không có nhận được cứu trị kịp thời, hoặc là cắn đứt chân bảo vệ tánh mạng, hoặc không trị mà chết.
Rhona vì bảo vệ nó, cùng giấu nó và Tiểu Ngân với Tiểu Mặc ở trong một sơn động nhỏ trong lãnh địa. Nỗ lực nuôi sống một nhà bốn người.
Hôm nay, Rhona chết đi, Nhẫn cũng không muốn sống một mình trên thế gian, kéo thân thể trọng thương cũng muốn trở lại bên cạnh ái thê. Cái này có phải được gọi là: sinh cùng giường, chết cùng quách hay không.
Xuyên qua đến một dị thế như thế này, nhìn hai con Cự Lang ở trước mặt mình biểu diễn một mối tình không xa không rời, sống chết có nhau.
Trong tình cảm giữa sói với sói có thể gọi tình yêu sao?
Lỗ Đạt Mã chỉ mê hoặc trong nháy mắt, trong lòng liền có đáp án.
Nếu như thế này cũng không gọi yêu, như vậy thế gian phải là dạng tình cảm gì mới có thể gọi là yêu đây?
"Yêu" cũng không phải là tình cảm độc chiếm như loài người, chỉ cần có máu có thịt có lòng, như vậy thì sẽ có tình, có yêu.
Khi một giọt máu cuối cùng từ khóe miệng Nhẫn chảy xuống, nó tựa đầu tựa vào cần cổ của Rhona, an tĩnh nhắm hai mắt lại, giống như là ngủ thiếp đi.
Thời gian ở thế giới của bọn nó đã dừng lại. . . . . .
Lỗ Đạt Mã và Dạ chôn Rhona và Nhẫn ở bên cạnh hồ chứa nước làm muối, về sau, mỗi khi bọn họ đến nơi này lấy muối, cũng có thể thăm hai người bọn họ một chút.
Ở bên cạnh chỗ mai táng Rhona và Nhẫn sinh trưởng rất nhiều muối thể kết tinh, giống như là một mảng lớn thủy tinh xinh đẹp, thời điểm khi ánh mặt trời hắt vào, bập bùng giống như tinh linh nhảy múa.
Bầy sói lại trở về lãnh địa của bọn nó, Tiểu Mặc trở thành thủ lĩnh bầy sói, nó mang theo con tiểu sói cái kéo dài phương thức sống của Rhona và Nhẫn, sinh sôi bầy đàn đời sau ở trên mảnh đại thảo nguyên này, sinh sôi không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.