Chương 86: Tiểu báo nhân, tranh thủ tình cảm, phúc lợi
Tiếu Dương
21/11/2017
Editor: ChieuNinh
Lỗ Đạt Mã động lòng trắc ẩn, nàng dùng thức ăn dẫn dụ Tiểu Báo từ trong hàng rào trâu ra ngoài, ôm trở về trong động.
Tiểu Báo giống như quả cầu bùn rất nhẹ rất nhẹ, gần như chỉ là một lớp da bọc xương, xem ra là đói bụng rất nhiều ngày mới chạy đến tìm đồ ăn.
Lỗ Đạt Mã có chút đau lòng khẽ vuốt đầu tiểu tử một cái.
Đói bụng đã làm Tiểu Báo bỏ qua tất cả phòng bị, hắn nằm ở trong ngực Lỗ Đạt Mã gặm cục thịt từng ngụm từng ngụm. Bị Lỗ Đạt Mã khẽ vuốt, không hài lòng phát ra mấy tiếng "Ưmh ưmh", hai cái chân ngắn nhỏ ôm thức ăn lại nắm thật chặt, giống như là sợ bị cướp đi.
Đợi Tiểu Báo ăn no, Lỗ Đạt Mã vốn định đun nước tắm giúp hắn, kết quả thấy tiểu tử ôm cục thịt gặm một nửa đâm vào trên đệm da thú ngủ say sưa.
Lỗ Đạt Mã dở khóc dở cười, thật là một tiểu tử không có tim không có phổi, ăn no là có thể ngủ.
Nhưng mà, Lỗ Đạt Mã nghĩ lại liền hiểu. Tiểu tử này chính là một đứa bé, tại thời điểm "Binh Hoang Mã Loạn" mất mẫu thân như vậy, nhất định là vừa đói vừa sợ, mệt mỏi cực kỳ. Lúc này thật vất vả có một chỗ an thân, mới an tâm ngủ một giấc thôi.
Lỗ Đạt Mã muốn lấy cục thịt nó ôm ra, để cho nó ngủ được thoải mái hơn một chút, ai biết vừa mới động, tiểu tử liền tỉnh lại. Nó nhe hàm răng trắng bén nhọn, phát ra tiếng cảnh cáo "ha ha", nếu như không phải là bị bùn dán kín, lúc này ngay cả lông trên người cũng xù lên.
Lỗ Đạt Mã bất đắc dĩ cười một tiếng, buông tay trả lại cục thịt đến trong ngực Tiểu Báo. Loại thời điểm này, chỉ có thức ăn mới có thể cho nó cảm giác an toàn.
Tiểu tử ôm cục thịt, lúc này cũng không ngủ, hai con ngươi tròn vo màu xanh lam nhìn chằm chằm, con ngươi xê dịch nhìn theo Lỗ Đạt Mã, ở trong đó đều là phòng bị. Xem ra mới vừa chợp mắt một cái, để cho nó có tinh thần không ít. Nếu như vậy, vậy thì tắm thôi. Lỗ Đạt Mã có tư tưởng xấu cười cười.
Trong nồi có nước nóng đun sẵn, vốn là dự định để cho Dạ trở lại dùng, hiện tại tắm rửa sạch sẽ cho tiểu tử trước đi!
Lỗ Đạt Mã đổi xong nước ấm, hai cái tay nắm nhẹ dưới nách Tiểu Báo, bỏ vào trong chậu nước.
Tiểu tử vào nước còn sống chết ôm cục thịt không buông lỏng. Chỉ cần Lỗ Đạt Mã giơ tay muốn lấy đi, nó liền không ngừng "Ô lãi nhãi". Diendanlequydon~ChieuNinh Giống như cục thịt này chính là lãnh thổ của nó, thề không buông tha.
Cái này Lỗ Đạt Mã trêu chọc hỏng rồi, cũng sẽ không giành với nó, dù sao nhà nàng không thiếu một miếng thịt này, không thể ăn thì vứt bỏ là được.
Thấy Lỗ Đạt Mã không giành thịt của nó nữa, tiểu tử cũng sẽ không giãy giụa, mặc cho Lỗ Đạt Mã bóp dẹp vê tròn.
Khi nước bùn hết rồi, một báo tuyết nhỏ xuất hiện ở trước mắt Lỗ Đạt Mã.
Mới vừa rồi Lỗ Đạt Mã thấy ánh mắt của Tiểu Báo là màu xanh dương còn kỳ quái, hiện tại thấy nguyên hình của nó thì hiểu được.
Vùng rừng núi này ngoại hình tộc quần báo nhân không riêng chỉ có báo đốm, cũng có báo tuyết, chỉ là báo nhân bề ngoài là báo tuyết tương đối thưa thớt, Lỗ Đạt Mã ở chỗ này cũng chỉ mới gặp qua hai con. Mà hắc báo nàng chỉ nhìn thấy một con, chính là Dạ.
Giúp tiểu tử tắm rửa sạch sẽ, cũng không thể lấy cục thịt nó ôm. Lỗ Đạt Mã cầm một cục thịt nướng thơm ngát khác đến đổi với nó.
Không ngờ tiểu tử còn tham lam đều mơ tưởng cả hai miếng, Lỗ Đạt Mã nửa dụ dỗ nửa cướp mới cho đổi lại.
Thu xếp xong cho Tiểu Báo, không có qua bao lâu, Dạ liền khiêng con mồi trở lại.
Mũi của hắn không phải là dùng tốt bình thường, mới vừa vào động đã ngửi được mùi không giống với hắn và Lỗ Đạt Mã lập tức cảnh giác. Đợi nhìn thấy Tiểu Báo nằm ở trên đệm da thú thì lập tức hướng về phía nó phát ra tiếng "khúc khích" cảnh cáo.
Tiểu Báo thấy Dạ, cũng đáp lại bằng âm thanh "ha ha" giống vậy.
Hai báo nhân một lớn một nhỏ lần đầu tiên gặp mặt, tuyệt không vui vẻ.
Dạ bởi vì săn bắt lâu dài nên đã tích lũy được sát khí trên người, một tiểu báo nhân mới vừa ra đời gần một trăm ngày làm sao có thể chống lại?
Rất nhanh nó liền thua trận. Thay đổi phòng bị trước đó đối với Lỗ Đạt Mã, một cục lông nho nhỏ tròn vo ngang nhiên đi qua bên người nàng. So sánh với lệ khí trên người Dạ, lúc này Lỗ Đạt Mã ở trong mắt tiểu báo nhân chính là gió xuân ấm áp.
Lỗ Đạt Mã nháy nháy con mắt về phía Dạ, giảng hòa.
"Dạ, ta đói rồi!"
Những lời này tương đối có tác dụng, Dạ lập tức thu hồi lệ khí cả người lại, hướng về phía Lỗ Đạt Mã cười một cái, xoay người đi dọn dẹp con mồi. Thật ra thì hắn cũng không có địch ý đối với tiểu tử kia, chỉ là hù dọa nó giật mình, tuyên thệ chủ quyền lãnh thổ một cái, nói cho nó biết đây là địa bàn của người nào.
Tiểu tử báo nhân này tương đối có linh tính, lập tức liền hiểu ngay, cái tên to con lại còn hung ác kia, cũng phải nghe lời tiểu giống cái yếu ớt trước mắt này.
Nó cạ chân Lỗ Đạt Mã "Ưmh ưmh" làm nũng.
Lỗ Đạt Mã giống như ôm con mèo sủng vật, ôm nó vào trong ngực kéo râu hai cái. Đợi nhìn đến khi Dạ cầm mấy miếng thịt lớn thu thập xong tiến vào, nàng thả tiểu báo nhân đến trên đệm da thú bên cạnh, đứng dậy đẩy Dạ vào phòng tắm đi tắm, mà nàng phụ trách nướng chín thịt. Chờ lúc Dạ đi ra là có thể dọn cơm.
Tiểu báo nhân mới đầu còn ngồi chồm hổm ở trên đệm da thú nhìn. Sau đó lại ức chế không được lòng hiếu kỳ của mình cọ đến chân của Lỗ Đạt Mã, nhắm mắt theo đuôi đi theo nhìn, thỉnh thoảng còn muốn bới lấy bếp lò coi trộm một chút, bị nhiệt độ bếp lò nóng hai cái mới thôi.
Lỗ Đạt Mã nhìn bộ dạng báo nhân nhỏ, đột nhiên nghĩ đến một câu nói: "Nghé con không sợ cọp". Tiểu tử này cũng không phải giống như báo nhân thành niên, nó tuyệt không e sợ mồi lửa, có lẽ là chưa từng biết sự lợi hại của lửa.
Ăn xong bữa cơm, Lỗ Đạt Mã và Dạ ngồi xuống, thương lượng vấn đề tiểu báo nhân đi hay ở.
Ý định ban đầu của Lỗ Đạt Mã là muốn giữ nó ở lại, nhưng nàng phải cân nhắc ý nguyện của Dạ, dù sao kế sinh nhai cái gia đình này của bọn họ đều là dựa vào một mình Dạ. Thêm một miệng ăn, ở thời điểm thức ăn thiếu hụt, con mồi không dễ bắt được không thể nghi ngờ sẽ gia tăng gánh nặng cho Dạ.
Hiện tại tiểu báo nhân còn nhỏ, ăn không nhiều lắm, nhưng nó sẽ càng ngày càng ăn nhiều, tục ngữ nói: tiểu tử choai choai ăn chết lão tử. Diendanlequydon~ChieuNinh Trong ấn tượng của Lỗ Đạt Mã, báo con lớn lên đến có thể độc lập ít nhất phải mười ba đến hai mươi tháng, ở trên cái thế giới này cũng chính là thời gian phải kéo dài qua hai mùa màng.
Lỗ Đạt Mã không biết kỳ phát triển chính xác của tiểu báo nhân, nhưng mà nàng cảm thấy hẳn là xê xích không bao nhiêu với Tiểu Báo thuần túy.
Cho nên, nếu như Dạ không muốn giữ tiểu báo nhân này lại, cho dù nàng cảm thấy tàn nhẫn, cũng vẫn sẽ hạ quyết tâm tiễn bước tiểu báo nhân đi. Dù sao, ở trong lòng của nàng Dạ là không ai có thể so sánh được.
Không ngờ, thế nhưng Dạ đồng ý nuôi dưỡng tiểu báo nhân.
Lỗ Đạt Mã đoán, hẳn là Dạ cảm thấy tiểu báo nhân trải qua thời ấu thú tương tự như hắn. Nếu như lúc trước hắn không có được Cự Lang nuôi lớn, có lẽ hiện tại hắn đã sớm chết rồi. Thậm chí Lỗ Đạt Mã đang suy đoán, mẹ của Dạ có lẽ cũng chết đi duới tình huống như thế, mà Dạ lại trời đất xui khiến được vợ chồng Rhona nhặt được, mang vào thảo nguyên.
Bất luận là Dạ nghĩ như thế nào, dù sao tiểu báo nhân lại có nhà mới, nó có thể bình an trưởng thành.
Lỗ Đạt Mã đặt tên gọi cho nó: Tuyết.
Ực. . . . . .
Đặt tên xong rồi Lỗ Đạt Mã mới nhớ tới chú ý chuyện giới tính của tiểu tử, người ta là một Tiểu Chính Thái, chỉ là tên cũng không có đổi lại. Lỗ Đạt Mã cảm thấy nó có một thân da lông màu trắng hơi mang chút lấm tấm màu xám thẫm, từ xa nhìn lại tựa như một tòa điêu khắc Tiểu Tuyết, đẹp mắt cực kỳ. (Tiểu Chính Thái: ý nói là một bé trai xinh xắn đáng yêu)
Mặc dù ngày đầu tiên Dạ hào phóng cho Tuyết ở lại, nhưng mà, ngày hôm sau hắn liền hối hận.
Tên tiểu tử này giành Lỗ Đạt Mã với hắn.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lỗ Đạt Mã làm cho Tuyết một cái giường nhỏ, để cho hắn ngủ ở trên đó.
Nửa đêm thì tiếng có sấm lớn, làm tiểu tử có thể là sợ hãi, đã tìm đến trên giường lớn của Lỗ Đạt Mã và Dạ, chui vào giữa hai người bọn họ, cái mông đưa về phía Dạ, đầu củng vào ngực Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã vùi ở trong ngực Dạ ngủ say sưa hoàn toàn không biết, Dạ luôn luôn ngủ cạn, bị tiểu tử ngăn trở hắn cùng với Lỗ Đạt Mã nên thân mật hết sức khó chịu. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Mấy lần bỏ tiểu báo nhân lại giường, cũng lại bị hắn bò trở về. Cuối cùng đánh thức Lỗ Đạt Mã, nàng ôm lấy tiểu báo nhân vào trong ngực, lật người, đưa lưng tựa vào trong ngực Dạ ngủ thật say rồi.
Nhưng Dạ buồn bực, Đạt Mã là của một mình hắn, hôm nay lại bị một tiểu báo nhân chia sẻ.
Tâm tình như vậy ảnh hưởng Dạ, cho đến buổi sáng chuẩn bị đi ra ngoài săn bắt thì mặt đều là tối sầm.
Sau đó, mỗi ngày, Dạ cũng sẽ cùng tiểu báo nhân —— Tuyết, trình diễn tiết mục tranh thủ tình cảm.
Trong nhà nhiều hơn một tiểu báo nhân, đối với Lỗ Đạt Mã mà nói, cuộc sống trở nên thú vị hơn nhiều. Bây giờ nàng giống như có nhiều hơn một con sủng vật nhỏ Tiểu Báo, suy nghĩ một chút, Tiểu Báo làm sủng vật, thật phong cách. Ực. . . . . . , thật ra thì từ lúc có Dạ, nàng đã sớm đủ phong cách.
Trải qua mấy ngày có thức ăn ngon nuôi nấng, tiểu báo nhân đã từ da bọc xương biến thành một viên thịt nhỏ vòng tròn cuồn cuộn, bước đi cái mông nhỏ uốn éo một cái uốn éo một cái, cái đuôi nhỏ vung vung, phải nói là hình ảnh vô cùng manh, Lỗ Đạt Mã đều sẽ ôm nó vào trong ngực xoa nắn một phen.
Tiểu tử rất dính Lỗ Đạt Mã, đại khái từ trên người của Lỗ Đạt Mã, nó có thể tìm được cảm giác tình thương của mẹ.
Đối với cái bộ dáng này của tiểu tử, Lỗ Đạt Mã rất là hưởng thụ. Nhưng Dạ rất ấm ức, mỗi khi thấy gia hỏa như cục thịt này đâm vào trước ngực Lỗ Đạt Mã, dùng đầu cọ a cọ, Dạ liền muốn cắn một cái rơi đầu của nó. Trước ngực Đạt Mã có bao nhiêu mềm mại, cọ lên thật thư thái, nhưng hắn cũng không có cạ vào mấy lần. Dạ hết sức hoài niệm rạng sáng hôm đó, cái loại tư vị khó có thể dùng lời diễn tả được đó, cảm giác hủy thiên diệt địa, rất muốn lại có nhiều hơn mấy lần, chỉ là Đạt Mã sẽ bị thương.
Hôm nay ăn cơm tối xong, Lỗ Đạt Mã tựa vào trên người Dạ, nhẹ nhàng kéo guồng quay tơ từng cái một. Đột nhiên một tiếng sấm nổ "Roẹt …ẹt …ẹt" vang lên, tiểu tử đang nằm trên đệm da thú "vèo" một cái chạy như bay vào trong ngực Lỗ Đạt Mã, "Ô ô" bày tỏ hắn bị giật mình, tìm kiếm an ủi.
Một bàn tay to đột nhiên để ngang trước ngực Lỗ Đạt Mã, trở cách tiểu tử cùng 34C Lỗ Đạt Mã tiếp xúc thân mật, cũng thoải mái đặt lên ở phía trên mềm mại. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Sau đó hơi dùng lực một chút, tiểu tử liền bị bàn tay đẩy đến trên mặt đất. Chủ nhân bàn tay lớn này, đương nhiên, không có ai khác, là Dạ.
Sau đó, bàn tay lớn kia thay thế vị trí tiểu báo nhân, dừng lại ở nơi đó.
Bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, làm Dạ mê muội không muốn rời đi. . . . . .
Hắn không tự chủ được lật tay, không cách nào khống chế lực độ hung ác nắm xuống. . . . . .
"Ừm!"
Bị nắm đau Lỗ Đạt Mã rên lên một tiếng.
Nàng không ngờ Dạ người này lại đột nhiên đến một tay như vậy. Nhất thời có chút tê dại ở dưới sự kích thích hơi đau mà hồi hồn, nụ cười xinh đẹp nhiễm lên một tầng đỏ ửng.
Vội vàng lấy bàn tay đang tác quái ra, khiến Dạ dừng lại. Tuy nói tiểu báo nhân chỉ là tiểu thí hài nhi cái gì cũng không hiểu đi, nhưng khi có mặt người thứ ba, giống như này. . . . . .
Đây cũng quá hào phóng rồi, Lỗ Đạt Mã cảm thấy cái này quá vượt qua điểm mấu chốt, nàng không tiếp nhận được.
"Đạt Mã. . . . . ."
Bị ngăn trở Dạ lấy đầu cạ cổ Lỗ Đạt Mã, bàn tay giật giật, trong con ngươi màu tím sẫm lộ ra một loại ánh sáng khiến Lỗ Đạt Mã nhìn mà tim đập nhanh.
"Dạ! Không được. . . . . ."
Lỗ Đạt Mã gắt gao nắm bàn tay Dạ muốn tác quái, mặt hồng tim đập.
"Buổi tối, đợi. . . . . . Tuyết ngủ. . . . . . rồi. . . . . ."
Nàng có chút líu lưỡi nói.
Lỗ Đạt Mã biết, loại chuyện như vậy nếu như không có hưởng qua thì giống như thưởng thức trà, có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng một khi mở ra thì tựa như hút thuốc sẽ thành nghiện, hơi chút kích thích, dục niệm sẽ giống như hồ thuỷ điện xả lũ, muốn lao chồm ra. Tính toán một chút mình còn đang ở kỳ an toàn, nàng liền không bỏ được nếu để cho Dạ như trăm móng vuốt cào tâm.
"Đạt Mã, có thể?"
Hiển nhiên, Dạ nghe hiểu ý tứ Lỗ Đạt Mã, trong con ngươi màu tím sẫm sâu thẳm lóe lấp lánh ánh sáng, nhưng cũng mang theo một chút do dự, hắn lo lắng Lỗ Đạt Mã sẽ bị thương nữa.
"Ừm!"
Sắc mặt Lỗ Đạt Mã đỏ bừng gật đầu một cái, cho Dạ trả lời khẳng định.
Sau đó, Dạ làm một chuyện làm cho Lỗ Đạt Mã rớt bể mắt kiếng —— hắn duỗi cánh tay dài một cái, ôm tiểu báo nhân nằm bên cạnh vào ở trong ngực, vỗ nhè nhẹ an ủi.
Ực. . . . . .
Hắn đang dỗ tiểu tử ngủ.
Lỗ Đạt Mã giựt giựt khóe miệng, đối với hành động của Dạ, nàng có chút dở khóc dở cười.
Hiển nhiên, đối với Dạ đột nhiên biểu hiện ra yêu mến, tiểu báo nhân cũng không cách nào tiếp nhận, trong đôi mắt to màu xanh lam lộ ra một mảnh mê mang.
Dĩ nhiên, sau khi tiểu báo nhân ngủ, Dạ được như nguyện cùng Lỗ Đạt Mã đánh nhau kịch liệt hồi lâu. Trời sáng rõ rồi, hắn ôm Lỗ Đạt Mã hôn rồi lại hôn, sau đó hài lòng đi săn. Mà Lỗ Đạt Mã bởi vì thể lực cạn kiệt, ngay cả hắn đi lúc nào cũng không biết.
Trong giấc ngủ mơ hồ, nàng cảm thấy nơi cổ có chút ngứa ngáy, mở mắt ra, liền nhìn thấy một đứa bé chừng ba tuổi đang dùng đầu nhỏ củng nàng. Lỗ Đạt Mã lại nhắm hai mắt lại, cái này nhất định là đang nằm mơ, tại sao có thể có đứa bé đây.
Nhưng mà, cảm giác này chân thực như vậy, đứa bé còn phát ra âm thanh "Ưmh ưmh", nghe giống như tiểu báo nhân đang gọi nàng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Lỗ Đạt Mã lại mở mắt một lần nữa, hơn nữa xoa xoa. Sau đó xác định, trước mặt mình quả thật một đứa bé đang nằm.
"Tuyết?"
Lỗ Đạt Mã có chút do dự xác nhận.
"Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Đứa bé củng Lỗ Đạt Mã rầm rì.
Thật sự là Tuyết? Tiểu báo nhân có thể hoá thành hình người rồi hả?
Lỗ Đạt Mã ôm lấy thảm da thú ngồi dậy, trải qua đánh nhau kịch liệt đêm qua, bây giờ nàng còn đang trong trạng thái chân không.
"Tuyết, để ta nhìn ngươi nào."
Tiểu báo nhân hoá thành hình người Ngọc Tuyết đáng yêu, con mắt màu xanh lam, tóc hơi xoăn, như một búp bê nhỏ.
Lỗ Đạt Mã đỡ cục thịt béo múp míp đứng lên.
Ực. . . . . .
Một chú chim non nhỏ hiện ra ở trước mắt Lỗ Đạt Mã, tiểu tử đang cởi truồng.
Lỗ Đạt Mã nháy mắt một cái, không phải nàng cố ý muốn nhìn.
Chống thân thể đau nhức, Lỗ Đạt Mã bò dậy làm ít đồ ăn cho tiểu tử, sau đó tìm ra da thú ước lượng làm cho hắn hai cái yếm nhỏ. Nếu có thể hoá thành hình người rồi, phải có văn minh của nhân loại, không thể tùy tiện dắt chim đi rong.
Nhìn tiểu gia hỏa mặc cái yếm, ôm cục thịt miệng to gặm, Lỗ Đạt Mã lại bắt đầu suy nghĩ, sao tiểu tử này lại đột nhiên sẽ biến thành hình người cơ chứ? Chẳng lẽ là báo nhân từ lúc vừa ra đời thì có năng lực biến hình, chỉ phải xem bọn nó có muốn biến hay không? Nếu đúng như vậy, như vậy thì có thể giải thích thông, sao tiểu tử lại đột nhiên sẽ biến thành hình người rồi.
Nhân loại đều có tình cảm con người, có lẽ, tiểu báo nhân cũng có. Tiểu tử chung sống lâu dài cùng chung một chỗ với Lỗ Đạt Mã và Dạ, nhìn bọn họ lấy hình người hoạt động trao đổi, cho nên tự nhiên cũng muốn trở nên giống như bọn họ.
Dạ săn bắt trở lại, thấy tiểu tử thay đổi hình người ngược lại không có kỳ quái, hình như việc này ở trong mắt của hắn giống như hết sức bình thường thôi.
Lỗ Đạt Mã động lòng trắc ẩn, nàng dùng thức ăn dẫn dụ Tiểu Báo từ trong hàng rào trâu ra ngoài, ôm trở về trong động.
Tiểu Báo giống như quả cầu bùn rất nhẹ rất nhẹ, gần như chỉ là một lớp da bọc xương, xem ra là đói bụng rất nhiều ngày mới chạy đến tìm đồ ăn.
Lỗ Đạt Mã có chút đau lòng khẽ vuốt đầu tiểu tử một cái.
Đói bụng đã làm Tiểu Báo bỏ qua tất cả phòng bị, hắn nằm ở trong ngực Lỗ Đạt Mã gặm cục thịt từng ngụm từng ngụm. Bị Lỗ Đạt Mã khẽ vuốt, không hài lòng phát ra mấy tiếng "Ưmh ưmh", hai cái chân ngắn nhỏ ôm thức ăn lại nắm thật chặt, giống như là sợ bị cướp đi.
Đợi Tiểu Báo ăn no, Lỗ Đạt Mã vốn định đun nước tắm giúp hắn, kết quả thấy tiểu tử ôm cục thịt gặm một nửa đâm vào trên đệm da thú ngủ say sưa.
Lỗ Đạt Mã dở khóc dở cười, thật là một tiểu tử không có tim không có phổi, ăn no là có thể ngủ.
Nhưng mà, Lỗ Đạt Mã nghĩ lại liền hiểu. Tiểu tử này chính là một đứa bé, tại thời điểm "Binh Hoang Mã Loạn" mất mẫu thân như vậy, nhất định là vừa đói vừa sợ, mệt mỏi cực kỳ. Lúc này thật vất vả có một chỗ an thân, mới an tâm ngủ một giấc thôi.
Lỗ Đạt Mã muốn lấy cục thịt nó ôm ra, để cho nó ngủ được thoải mái hơn một chút, ai biết vừa mới động, tiểu tử liền tỉnh lại. Nó nhe hàm răng trắng bén nhọn, phát ra tiếng cảnh cáo "ha ha", nếu như không phải là bị bùn dán kín, lúc này ngay cả lông trên người cũng xù lên.
Lỗ Đạt Mã bất đắc dĩ cười một tiếng, buông tay trả lại cục thịt đến trong ngực Tiểu Báo. Loại thời điểm này, chỉ có thức ăn mới có thể cho nó cảm giác an toàn.
Tiểu tử ôm cục thịt, lúc này cũng không ngủ, hai con ngươi tròn vo màu xanh lam nhìn chằm chằm, con ngươi xê dịch nhìn theo Lỗ Đạt Mã, ở trong đó đều là phòng bị. Xem ra mới vừa chợp mắt một cái, để cho nó có tinh thần không ít. Nếu như vậy, vậy thì tắm thôi. Lỗ Đạt Mã có tư tưởng xấu cười cười.
Trong nồi có nước nóng đun sẵn, vốn là dự định để cho Dạ trở lại dùng, hiện tại tắm rửa sạch sẽ cho tiểu tử trước đi!
Lỗ Đạt Mã đổi xong nước ấm, hai cái tay nắm nhẹ dưới nách Tiểu Báo, bỏ vào trong chậu nước.
Tiểu tử vào nước còn sống chết ôm cục thịt không buông lỏng. Chỉ cần Lỗ Đạt Mã giơ tay muốn lấy đi, nó liền không ngừng "Ô lãi nhãi". Diendanlequydon~ChieuNinh Giống như cục thịt này chính là lãnh thổ của nó, thề không buông tha.
Cái này Lỗ Đạt Mã trêu chọc hỏng rồi, cũng sẽ không giành với nó, dù sao nhà nàng không thiếu một miếng thịt này, không thể ăn thì vứt bỏ là được.
Thấy Lỗ Đạt Mã không giành thịt của nó nữa, tiểu tử cũng sẽ không giãy giụa, mặc cho Lỗ Đạt Mã bóp dẹp vê tròn.
Khi nước bùn hết rồi, một báo tuyết nhỏ xuất hiện ở trước mắt Lỗ Đạt Mã.
Mới vừa rồi Lỗ Đạt Mã thấy ánh mắt của Tiểu Báo là màu xanh dương còn kỳ quái, hiện tại thấy nguyên hình của nó thì hiểu được.
Vùng rừng núi này ngoại hình tộc quần báo nhân không riêng chỉ có báo đốm, cũng có báo tuyết, chỉ là báo nhân bề ngoài là báo tuyết tương đối thưa thớt, Lỗ Đạt Mã ở chỗ này cũng chỉ mới gặp qua hai con. Mà hắc báo nàng chỉ nhìn thấy một con, chính là Dạ.
Giúp tiểu tử tắm rửa sạch sẽ, cũng không thể lấy cục thịt nó ôm. Lỗ Đạt Mã cầm một cục thịt nướng thơm ngát khác đến đổi với nó.
Không ngờ tiểu tử còn tham lam đều mơ tưởng cả hai miếng, Lỗ Đạt Mã nửa dụ dỗ nửa cướp mới cho đổi lại.
Thu xếp xong cho Tiểu Báo, không có qua bao lâu, Dạ liền khiêng con mồi trở lại.
Mũi của hắn không phải là dùng tốt bình thường, mới vừa vào động đã ngửi được mùi không giống với hắn và Lỗ Đạt Mã lập tức cảnh giác. Đợi nhìn thấy Tiểu Báo nằm ở trên đệm da thú thì lập tức hướng về phía nó phát ra tiếng "khúc khích" cảnh cáo.
Tiểu Báo thấy Dạ, cũng đáp lại bằng âm thanh "ha ha" giống vậy.
Hai báo nhân một lớn một nhỏ lần đầu tiên gặp mặt, tuyệt không vui vẻ.
Dạ bởi vì săn bắt lâu dài nên đã tích lũy được sát khí trên người, một tiểu báo nhân mới vừa ra đời gần một trăm ngày làm sao có thể chống lại?
Rất nhanh nó liền thua trận. Thay đổi phòng bị trước đó đối với Lỗ Đạt Mã, một cục lông nho nhỏ tròn vo ngang nhiên đi qua bên người nàng. So sánh với lệ khí trên người Dạ, lúc này Lỗ Đạt Mã ở trong mắt tiểu báo nhân chính là gió xuân ấm áp.
Lỗ Đạt Mã nháy nháy con mắt về phía Dạ, giảng hòa.
"Dạ, ta đói rồi!"
Những lời này tương đối có tác dụng, Dạ lập tức thu hồi lệ khí cả người lại, hướng về phía Lỗ Đạt Mã cười một cái, xoay người đi dọn dẹp con mồi. Thật ra thì hắn cũng không có địch ý đối với tiểu tử kia, chỉ là hù dọa nó giật mình, tuyên thệ chủ quyền lãnh thổ một cái, nói cho nó biết đây là địa bàn của người nào.
Tiểu tử báo nhân này tương đối có linh tính, lập tức liền hiểu ngay, cái tên to con lại còn hung ác kia, cũng phải nghe lời tiểu giống cái yếu ớt trước mắt này.
Nó cạ chân Lỗ Đạt Mã "Ưmh ưmh" làm nũng.
Lỗ Đạt Mã giống như ôm con mèo sủng vật, ôm nó vào trong ngực kéo râu hai cái. Đợi nhìn đến khi Dạ cầm mấy miếng thịt lớn thu thập xong tiến vào, nàng thả tiểu báo nhân đến trên đệm da thú bên cạnh, đứng dậy đẩy Dạ vào phòng tắm đi tắm, mà nàng phụ trách nướng chín thịt. Chờ lúc Dạ đi ra là có thể dọn cơm.
Tiểu báo nhân mới đầu còn ngồi chồm hổm ở trên đệm da thú nhìn. Sau đó lại ức chế không được lòng hiếu kỳ của mình cọ đến chân của Lỗ Đạt Mã, nhắm mắt theo đuôi đi theo nhìn, thỉnh thoảng còn muốn bới lấy bếp lò coi trộm một chút, bị nhiệt độ bếp lò nóng hai cái mới thôi.
Lỗ Đạt Mã nhìn bộ dạng báo nhân nhỏ, đột nhiên nghĩ đến một câu nói: "Nghé con không sợ cọp". Tiểu tử này cũng không phải giống như báo nhân thành niên, nó tuyệt không e sợ mồi lửa, có lẽ là chưa từng biết sự lợi hại của lửa.
Ăn xong bữa cơm, Lỗ Đạt Mã và Dạ ngồi xuống, thương lượng vấn đề tiểu báo nhân đi hay ở.
Ý định ban đầu của Lỗ Đạt Mã là muốn giữ nó ở lại, nhưng nàng phải cân nhắc ý nguyện của Dạ, dù sao kế sinh nhai cái gia đình này của bọn họ đều là dựa vào một mình Dạ. Thêm một miệng ăn, ở thời điểm thức ăn thiếu hụt, con mồi không dễ bắt được không thể nghi ngờ sẽ gia tăng gánh nặng cho Dạ.
Hiện tại tiểu báo nhân còn nhỏ, ăn không nhiều lắm, nhưng nó sẽ càng ngày càng ăn nhiều, tục ngữ nói: tiểu tử choai choai ăn chết lão tử. Diendanlequydon~ChieuNinh Trong ấn tượng của Lỗ Đạt Mã, báo con lớn lên đến có thể độc lập ít nhất phải mười ba đến hai mươi tháng, ở trên cái thế giới này cũng chính là thời gian phải kéo dài qua hai mùa màng.
Lỗ Đạt Mã không biết kỳ phát triển chính xác của tiểu báo nhân, nhưng mà nàng cảm thấy hẳn là xê xích không bao nhiêu với Tiểu Báo thuần túy.
Cho nên, nếu như Dạ không muốn giữ tiểu báo nhân này lại, cho dù nàng cảm thấy tàn nhẫn, cũng vẫn sẽ hạ quyết tâm tiễn bước tiểu báo nhân đi. Dù sao, ở trong lòng của nàng Dạ là không ai có thể so sánh được.
Không ngờ, thế nhưng Dạ đồng ý nuôi dưỡng tiểu báo nhân.
Lỗ Đạt Mã đoán, hẳn là Dạ cảm thấy tiểu báo nhân trải qua thời ấu thú tương tự như hắn. Nếu như lúc trước hắn không có được Cự Lang nuôi lớn, có lẽ hiện tại hắn đã sớm chết rồi. Thậm chí Lỗ Đạt Mã đang suy đoán, mẹ của Dạ có lẽ cũng chết đi duới tình huống như thế, mà Dạ lại trời đất xui khiến được vợ chồng Rhona nhặt được, mang vào thảo nguyên.
Bất luận là Dạ nghĩ như thế nào, dù sao tiểu báo nhân lại có nhà mới, nó có thể bình an trưởng thành.
Lỗ Đạt Mã đặt tên gọi cho nó: Tuyết.
Ực. . . . . .
Đặt tên xong rồi Lỗ Đạt Mã mới nhớ tới chú ý chuyện giới tính của tiểu tử, người ta là một Tiểu Chính Thái, chỉ là tên cũng không có đổi lại. Lỗ Đạt Mã cảm thấy nó có một thân da lông màu trắng hơi mang chút lấm tấm màu xám thẫm, từ xa nhìn lại tựa như một tòa điêu khắc Tiểu Tuyết, đẹp mắt cực kỳ. (Tiểu Chính Thái: ý nói là một bé trai xinh xắn đáng yêu)
Mặc dù ngày đầu tiên Dạ hào phóng cho Tuyết ở lại, nhưng mà, ngày hôm sau hắn liền hối hận.
Tên tiểu tử này giành Lỗ Đạt Mã với hắn.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lỗ Đạt Mã làm cho Tuyết một cái giường nhỏ, để cho hắn ngủ ở trên đó.
Nửa đêm thì tiếng có sấm lớn, làm tiểu tử có thể là sợ hãi, đã tìm đến trên giường lớn của Lỗ Đạt Mã và Dạ, chui vào giữa hai người bọn họ, cái mông đưa về phía Dạ, đầu củng vào ngực Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã vùi ở trong ngực Dạ ngủ say sưa hoàn toàn không biết, Dạ luôn luôn ngủ cạn, bị tiểu tử ngăn trở hắn cùng với Lỗ Đạt Mã nên thân mật hết sức khó chịu. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Mấy lần bỏ tiểu báo nhân lại giường, cũng lại bị hắn bò trở về. Cuối cùng đánh thức Lỗ Đạt Mã, nàng ôm lấy tiểu báo nhân vào trong ngực, lật người, đưa lưng tựa vào trong ngực Dạ ngủ thật say rồi.
Nhưng Dạ buồn bực, Đạt Mã là của một mình hắn, hôm nay lại bị một tiểu báo nhân chia sẻ.
Tâm tình như vậy ảnh hưởng Dạ, cho đến buổi sáng chuẩn bị đi ra ngoài săn bắt thì mặt đều là tối sầm.
Sau đó, mỗi ngày, Dạ cũng sẽ cùng tiểu báo nhân —— Tuyết, trình diễn tiết mục tranh thủ tình cảm.
Trong nhà nhiều hơn một tiểu báo nhân, đối với Lỗ Đạt Mã mà nói, cuộc sống trở nên thú vị hơn nhiều. Bây giờ nàng giống như có nhiều hơn một con sủng vật nhỏ Tiểu Báo, suy nghĩ một chút, Tiểu Báo làm sủng vật, thật phong cách. Ực. . . . . . , thật ra thì từ lúc có Dạ, nàng đã sớm đủ phong cách.
Trải qua mấy ngày có thức ăn ngon nuôi nấng, tiểu báo nhân đã từ da bọc xương biến thành một viên thịt nhỏ vòng tròn cuồn cuộn, bước đi cái mông nhỏ uốn éo một cái uốn éo một cái, cái đuôi nhỏ vung vung, phải nói là hình ảnh vô cùng manh, Lỗ Đạt Mã đều sẽ ôm nó vào trong ngực xoa nắn một phen.
Tiểu tử rất dính Lỗ Đạt Mã, đại khái từ trên người của Lỗ Đạt Mã, nó có thể tìm được cảm giác tình thương của mẹ.
Đối với cái bộ dáng này của tiểu tử, Lỗ Đạt Mã rất là hưởng thụ. Nhưng Dạ rất ấm ức, mỗi khi thấy gia hỏa như cục thịt này đâm vào trước ngực Lỗ Đạt Mã, dùng đầu cọ a cọ, Dạ liền muốn cắn một cái rơi đầu của nó. Trước ngực Đạt Mã có bao nhiêu mềm mại, cọ lên thật thư thái, nhưng hắn cũng không có cạ vào mấy lần. Dạ hết sức hoài niệm rạng sáng hôm đó, cái loại tư vị khó có thể dùng lời diễn tả được đó, cảm giác hủy thiên diệt địa, rất muốn lại có nhiều hơn mấy lần, chỉ là Đạt Mã sẽ bị thương.
Hôm nay ăn cơm tối xong, Lỗ Đạt Mã tựa vào trên người Dạ, nhẹ nhàng kéo guồng quay tơ từng cái một. Đột nhiên một tiếng sấm nổ "Roẹt …ẹt …ẹt" vang lên, tiểu tử đang nằm trên đệm da thú "vèo" một cái chạy như bay vào trong ngực Lỗ Đạt Mã, "Ô ô" bày tỏ hắn bị giật mình, tìm kiếm an ủi.
Một bàn tay to đột nhiên để ngang trước ngực Lỗ Đạt Mã, trở cách tiểu tử cùng 34C Lỗ Đạt Mã tiếp xúc thân mật, cũng thoải mái đặt lên ở phía trên mềm mại. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Sau đó hơi dùng lực một chút, tiểu tử liền bị bàn tay đẩy đến trên mặt đất. Chủ nhân bàn tay lớn này, đương nhiên, không có ai khác, là Dạ.
Sau đó, bàn tay lớn kia thay thế vị trí tiểu báo nhân, dừng lại ở nơi đó.
Bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, làm Dạ mê muội không muốn rời đi. . . . . .
Hắn không tự chủ được lật tay, không cách nào khống chế lực độ hung ác nắm xuống. . . . . .
"Ừm!"
Bị nắm đau Lỗ Đạt Mã rên lên một tiếng.
Nàng không ngờ Dạ người này lại đột nhiên đến một tay như vậy. Nhất thời có chút tê dại ở dưới sự kích thích hơi đau mà hồi hồn, nụ cười xinh đẹp nhiễm lên một tầng đỏ ửng.
Vội vàng lấy bàn tay đang tác quái ra, khiến Dạ dừng lại. Tuy nói tiểu báo nhân chỉ là tiểu thí hài nhi cái gì cũng không hiểu đi, nhưng khi có mặt người thứ ba, giống như này. . . . . .
Đây cũng quá hào phóng rồi, Lỗ Đạt Mã cảm thấy cái này quá vượt qua điểm mấu chốt, nàng không tiếp nhận được.
"Đạt Mã. . . . . ."
Bị ngăn trở Dạ lấy đầu cạ cổ Lỗ Đạt Mã, bàn tay giật giật, trong con ngươi màu tím sẫm lộ ra một loại ánh sáng khiến Lỗ Đạt Mã nhìn mà tim đập nhanh.
"Dạ! Không được. . . . . ."
Lỗ Đạt Mã gắt gao nắm bàn tay Dạ muốn tác quái, mặt hồng tim đập.
"Buổi tối, đợi. . . . . . Tuyết ngủ. . . . . . rồi. . . . . ."
Nàng có chút líu lưỡi nói.
Lỗ Đạt Mã biết, loại chuyện như vậy nếu như không có hưởng qua thì giống như thưởng thức trà, có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng một khi mở ra thì tựa như hút thuốc sẽ thành nghiện, hơi chút kích thích, dục niệm sẽ giống như hồ thuỷ điện xả lũ, muốn lao chồm ra. Tính toán một chút mình còn đang ở kỳ an toàn, nàng liền không bỏ được nếu để cho Dạ như trăm móng vuốt cào tâm.
"Đạt Mã, có thể?"
Hiển nhiên, Dạ nghe hiểu ý tứ Lỗ Đạt Mã, trong con ngươi màu tím sẫm sâu thẳm lóe lấp lánh ánh sáng, nhưng cũng mang theo một chút do dự, hắn lo lắng Lỗ Đạt Mã sẽ bị thương nữa.
"Ừm!"
Sắc mặt Lỗ Đạt Mã đỏ bừng gật đầu một cái, cho Dạ trả lời khẳng định.
Sau đó, Dạ làm một chuyện làm cho Lỗ Đạt Mã rớt bể mắt kiếng —— hắn duỗi cánh tay dài một cái, ôm tiểu báo nhân nằm bên cạnh vào ở trong ngực, vỗ nhè nhẹ an ủi.
Ực. . . . . .
Hắn đang dỗ tiểu tử ngủ.
Lỗ Đạt Mã giựt giựt khóe miệng, đối với hành động của Dạ, nàng có chút dở khóc dở cười.
Hiển nhiên, đối với Dạ đột nhiên biểu hiện ra yêu mến, tiểu báo nhân cũng không cách nào tiếp nhận, trong đôi mắt to màu xanh lam lộ ra một mảnh mê mang.
Dĩ nhiên, sau khi tiểu báo nhân ngủ, Dạ được như nguyện cùng Lỗ Đạt Mã đánh nhau kịch liệt hồi lâu. Trời sáng rõ rồi, hắn ôm Lỗ Đạt Mã hôn rồi lại hôn, sau đó hài lòng đi săn. Mà Lỗ Đạt Mã bởi vì thể lực cạn kiệt, ngay cả hắn đi lúc nào cũng không biết.
Trong giấc ngủ mơ hồ, nàng cảm thấy nơi cổ có chút ngứa ngáy, mở mắt ra, liền nhìn thấy một đứa bé chừng ba tuổi đang dùng đầu nhỏ củng nàng. Lỗ Đạt Mã lại nhắm hai mắt lại, cái này nhất định là đang nằm mơ, tại sao có thể có đứa bé đây.
Nhưng mà, cảm giác này chân thực như vậy, đứa bé còn phát ra âm thanh "Ưmh ưmh", nghe giống như tiểu báo nhân đang gọi nàng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Lỗ Đạt Mã lại mở mắt một lần nữa, hơn nữa xoa xoa. Sau đó xác định, trước mặt mình quả thật một đứa bé đang nằm.
"Tuyết?"
Lỗ Đạt Mã có chút do dự xác nhận.
"Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Đứa bé củng Lỗ Đạt Mã rầm rì.
Thật sự là Tuyết? Tiểu báo nhân có thể hoá thành hình người rồi hả?
Lỗ Đạt Mã ôm lấy thảm da thú ngồi dậy, trải qua đánh nhau kịch liệt đêm qua, bây giờ nàng còn đang trong trạng thái chân không.
"Tuyết, để ta nhìn ngươi nào."
Tiểu báo nhân hoá thành hình người Ngọc Tuyết đáng yêu, con mắt màu xanh lam, tóc hơi xoăn, như một búp bê nhỏ.
Lỗ Đạt Mã đỡ cục thịt béo múp míp đứng lên.
Ực. . . . . .
Một chú chim non nhỏ hiện ra ở trước mắt Lỗ Đạt Mã, tiểu tử đang cởi truồng.
Lỗ Đạt Mã nháy mắt một cái, không phải nàng cố ý muốn nhìn.
Chống thân thể đau nhức, Lỗ Đạt Mã bò dậy làm ít đồ ăn cho tiểu tử, sau đó tìm ra da thú ước lượng làm cho hắn hai cái yếm nhỏ. Nếu có thể hoá thành hình người rồi, phải có văn minh của nhân loại, không thể tùy tiện dắt chim đi rong.
Nhìn tiểu gia hỏa mặc cái yếm, ôm cục thịt miệng to gặm, Lỗ Đạt Mã lại bắt đầu suy nghĩ, sao tiểu tử này lại đột nhiên sẽ biến thành hình người cơ chứ? Chẳng lẽ là báo nhân từ lúc vừa ra đời thì có năng lực biến hình, chỉ phải xem bọn nó có muốn biến hay không? Nếu đúng như vậy, như vậy thì có thể giải thích thông, sao tiểu tử lại đột nhiên sẽ biến thành hình người rồi.
Nhân loại đều có tình cảm con người, có lẽ, tiểu báo nhân cũng có. Tiểu tử chung sống lâu dài cùng chung một chỗ với Lỗ Đạt Mã và Dạ, nhìn bọn họ lấy hình người hoạt động trao đổi, cho nên tự nhiên cũng muốn trở nên giống như bọn họ.
Dạ săn bắt trở lại, thấy tiểu tử thay đổi hình người ngược lại không có kỳ quái, hình như việc này ở trong mắt của hắn giống như hết sức bình thường thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.