Chương 70: Yêu thích, hạn mùa xuân, sông ngầm
Tiếu Dương
24/10/2017
Tự nhận là rất chính trực, Lỗ Đạt Mã tóm lấy Tiểu Hồng giơ nĩa tự trong
đầu, vo tròn vo tròn, một cước đạp bay. Tiểu Bạch đính hào quang tự cho
là mình thắng lợi, đang định vui mừng, ai biết thế nhưng cũng bị Lỗ Đạt
Mã kéo ra khỏi đầu, treo lên trên cành cây......
Bạn Dương nào đó (tác giả) đang gõ chữ gõ chữ thì kinh ngạc, đứa nhỏ này muốn làm gì?? Tình tiết này không phải là của ta định ra......
Lỗ Đạt Mã quăng cho Dương một ánh mắt như dao: "Câm miệng! Chuyện của ta ta làm chủ!"
Bạn Dương lặng yên......
Lỗ Đạt Mã đấu tranh mấy ngày ở trong lòng, quyết định nói cho Dạ sự thật.
Về phần là sự thật gì, nhiều năm qua nhìn xem tin tức, Lỗ Đạt Mã học được một chút —— trên tin tức báo cáo đều là sự thật, mà không phải chuyện có thực cũng được tin tức báo cáo.
Cho nên, tất cả mọi người hiểu ha......
Hôm nay ăn xong điểm tâm, Lỗ Đạt Mã hắng giọng một cái, rất nghiêm túc nhìn thẳng vào trong con ngươi sâu thẳm màu tím sẫm của Dạ.
"Dạ, ta và ngươi không giống nhau!"
Trong đôi mắt của Dạ rõ ràng treo lên hai dấu chấm hỏi.
"Dạ, ta sẽ không biến thân, sẽ không giống như ngươi biến thành Tiểu Báo!"
Lỗ Đạt Mã tiếp tục trần thuật sự thật.
Dạ rất nghiêm túc gật đầu: "Biết!"
Hắn biết? Đúng, Dạ đơn thuần nhưng cũng không ngu xuẩn, chung sống lâu như vậy, Dạ nên sớm phát hiện, ở thời gian gặp phải nguy hiểm nàng chưa bao giờ biến thành dáng vẻ dã thú để bảo vệ mình hoặc là chạy trốn, chuyện này chỉ có thể nói rõ một sự thật, nàng không biết.
Vậy mà, Dạ trả lời khiến cho Lỗ Đạt Mã không biết tiếp theo mình phải nói tiếp như thế nào, nhưng mà lời cần nói vẫn phải nói.
"Dạ, chúng ta không phải đồng loại." Sợ Dạ không hiểu ý tứ của đồng loại, Lỗ Đạt Mã lại nêu ví dụ nói: "Giống như dê sừng hươu và ngựa sừng trâu, bọn nó đều có bốn chân, đều ăn cỏ, đều có sừng dài hơn, nhưng mà bọn nó cũng không giống nhau. Tựa như ngươi và ta......"
Nói xong, Lỗ Đạt Mã nhìn chăm chú vào Dạ, thấp thỏm trong lòng chờ đợi hắn đáp lại.
Dạ chần chờ một chút, hắn nghiêng đầu một cái, như đang tiêu hóa lời Lỗ Đạt Mã mới vừa nói.
Trầm ngâm một lát, Dạ gật đầu một cái, bày tỏ hắn hiểu được rồi.
Đang lúc Lỗ Đạt Mã muốn tiếp tục lời mình muốn nói thì đột nhiên, Dạ nói hai chữ: "Yêu thích!"
"......" Nhất thời Lỗ Đạt Mã không có xoay chuyển kịp, bây giờ vấn đề bọn họ thảo luận và thích có liên quan sao? Nàng nhìn vào tròng mắt của Dạ, muốn từ trong mắt hắn nhìn ra suy nghĩ của hắn.
"Thích, Đạt Mã!"
Dạ nói rất nghiêm túc, con ngươi màu tím sẫm khóa khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo của Lỗ Đạt Mã lại thật chặt.
Trầm mặc......
Vẫn là trầm mặc......
Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng có chút hiểu ý tứ của Dạ.
Thích, Dạ chỉ là đơn thuần thích mình, không liên quan với chủng tộc, không liên quan với tướng mạo, không liên quan với năng lực, chỉ là thích, thích rất thuần túy và tinh khiết.
Đúng vậy, thích, mình cũng thích Dạ giống vậy, không phải sao? Cũng đồng dạng không liên quan chủng tộc, không liên quan tướng mạo, chỉ dựa vào cảm giác. Như vậy là đủ rồi, nàng vẫn còn đang rối rắm cái gì? Quản nó là loại thích nào, vô luận là yêu người nhà, nghĩa đồng bạn, hay là tình bầu bạn, vậy cũng không quan trọng, quan trọng là nàng thích, không phải sao?
Đột nhiên Lỗ Đạt Mã cảm thấy trong lòng rộng mở thông suốt, nàng ôm thật chặt eo gầy gò của Dạ, lớn tiếng nói: "Đúng, thích, thích Dạ!"
......
Giải quyết xong rối rắm trong lòng, tất cả hình như lại trở về quỹ đạo.
Lỗ Đạt Mã ghi vào lịch Man Hoang mùa xuân ngày thứ hai trăm sáu mươi chín. Thời tiết càng ngày càng khô nóng, thậm chí Lỗ Đạt Mã cũng hoài nghi, thời tiết nơi này có phải đã âm thầm tiến vào mùa hè hay không.
Từ trận tuyết rơi dầy kéo dài khắp nơi vào mùa đông kia, bầu trời ngay cả một giọt nước cũng chưa từng rớt xuống.
Lỗ Đạt Mã đang suy nghĩ, nếu không có trận tuyết kia toàn bộ tan rã sau đó thấm vào ở bên trong mảnh đất này, cung cấp đầy đủ nước ngầm trong thảm thực vật, những thứ cây này hoa này, nói không chừng đã sớm bị hạn chết rồi. Nhưng khi nhìn đất đai dần dần khô nứt, ngay cả dòng suối nhỏ trong thung lũng, nước chảy cũng càng ngày càng ít đi, giống như ở nơi nào đó bị lắp một cái miệng cống, chặn lại dòng nước trong suối. Cái này làm Lỗ Đạt Mã rất lo âu, thức ăn không có, rễ cỏ vỏ cây gì cũng có thể chấp nhận, nhưng nếu không có nước, thật sự khó khăn rồi, nàng có nên để Dạ giúp đỡ đào một cái giếng hay không? Giếng đào xong, nhưng mà muốn đào giếng có nước cũng quá khó khăn, mình không biết khảo sát nguồn nước! Lỗ Đạt Mã rầu rĩ.
Trữ nước, Lỗ Đạt Mã không thể không nghĩ tới, nhưng dù sao đây cũng là một biện pháp đần, hơn nữa vừa không trị được phần ngọn cũng không trị được phần gốc, nhiều lắm là trì hoãn thời gian một chút nàng và Dạ bị chết khát.
Thời gian lại qua hai mươi ngày nữa, dòng suối chỉ còn lại một mạch nước nhỏ xuyên qua đá cuội ở dưới đáy, rất nhiều cá cũng bị hạn chết rồi.
Lỗ Đạt Mã đứng ở bên dòng suối mà sầu lo, cầm trong tay một cành cây nhỏ đâm từng phát từng phát lên những con cá chết. Mà dáng vẻ của Dạ cũng rất vui vẻ, nhặt hết cá lên bờ, cạo vảy cá và dọn dẹp nội tạng, sau đó bắt đầu có thứ tự bôi muối lên trên người bọn nó. Đây là Lỗ Đạt Mã dạy hắn ướp cá muối.
Lỗ Đạt Mã liếc mắt nhìn Dạ một cái, khẽ thở dài một hơi, thật là tuổi trẻ không biết tư vị buồn lo! Dạ cũng không lo lắng không có nước thì phải làm thế nào sao?
Cuối cùng, Lỗ Đạt Mã quyết định dùng cái biện pháp đần đó, nàng mang mấy thùng gỗ lớn ra ngoài đựng nước, lại dùng da thú che kín chặt chẽ, tận lực giảm bớt bốc hơi. Như bây giờ chỉ có thể kéo được một ngày thì tính một ngày, cầu nguyện ông trời mưa sớm một chút thôi.
Dạ đối với cách làm của Lỗ Đạt Mã có chút không hiểu.
"Đạt Mã?" Hắn chỉ chỉ mấy thùng nước lớn, hỏi.
Lỗ Đạt Mã cho hắn một ánh mắt "ngươi đứa ngốc", nói: "Dòng suối sắp khô cạn rồi, dự trữ chút nước, nếu không không đợi được trời mưa thì hai người chúng ta cũng bị chết khát."
Nghe Lỗ Đạt Mã nói xong, Dạ lập tức phát ra tiếng cười tương tự thở dốc.
Lỗ Đạt Mã buồn bực, người này mỗi lần phát ra loại tiếng cười này mười lần có chin lần sẽ là: đang cười nhạo nàng.Dạ cười đủ rồi, duỗi cánh tay dài một cái, cõng nàng đến trên lưng, đi tới chỗ sâu trong hẻm núi.
Đây là muốn đi làm cái gì? Lỗ Đạt Mã không hiểu ra sao.
Con đường này, thời điểm ban đầu đi tìm dầu con rùa bọn họ đã từng đi qua.
Dạ cõng nàng đi chừng gần mười phút thì dừng lại. Lỗ Đạt Mã nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, hai bên vách đá cao chót vót, thảm thực vật cũng chẳng cao lớn, nhưng rất um tùm, điều này làm cho Lỗ Đạt Mã rất kỳ quái. Bởi vì thời gian dài không có mưa mà trời lại nắng chan chan, phần lớn thực vật đã ỉu xìu ủ rũ cúi đầu, nhưng tại sao nơi này lại đặc biệt như vậy?
Lỗ Đạt Mã lập tức tỉnh táo tinh thần, nàng leo xuống từ trên lưng Dạ, nghiêm túc quan sát.
Rất nhanh nàng đã phát hiện then chốt.
Lỗ Đạt Mã phát hiện, dòng nước của dòng suối nhỏ vốn cũng không lớn, bị một tảng đá lớn đứng nghiêm ở giữa dòng phân chia thành hai dòng chảy rồi. Một luồng nước dọc theo dòng sông tiếp tục kéo dài, mà một luồng khác đi nơi nào rồi hả?
Nàng từ trên bờ bò xuống dòng sông, nàng phát hiện, thì ra là phía sau tảng đá to lớn có một chỗ tựa như con suối, chỉ là con suối chỗ khác thì nước chảy ra ngoài, mà "lỗ thủng" này không ngừng hút nước vào bên trong.
Lỗ Đạt mã chợt hiểu, nơi này có một con sông ngầm, sự phát hiện này làm nàng thật hưng phấn, nghiêng đầu, trên bờ Dạ đang mỉm cười với nàng.
Khó trách, mắt nhìn thấy sắp không có nước uống rồi, Dạ cũng không nóng nảy, thì ra là hắn còn có một khối bảo địa như thế. Lỗ Đạt Mã trợn mắt nhìn về phía Dạ, lại lè lưỡi, hừ, rõ ràng không nói cho mình biết.
Làm mặt quỷ xong, Lỗ Đạt Mã quay đầu trở lại tiếp tục nghiên cứu con sông ngầm này.
Cửa vào sông ngầm cũng không tính là lớn, liếc mắt một cái nhìn vào chỉ là một mảnh đen ngòm, cảm giác cũng rất sâu, hơn nữa có một nữa bị tảng đá to cao hơn ba thước chặn lại, cũng không cách nào bơi vào đi. Khó trách, bị hạn chết tất cả đều là cá lớn, còn cá nhỏ đều đã âm thầm chạy vào đi tránh nạn.
Làm thế nào Dạ uống được nước? Lỗ Đạt Mã kỳ quái, nàng gọi Dạ xuống giải đáp nghi hoặc. Dạ chớp chớp con ngươi màu tím sẫm nhìn về phía nàng, không nói lời nào, cũng không làm bất kỳ động tác gì, chỉ ngạo kiều nhìn nàng mỉm cười, ý kia: mau tới lấy lòng ta!
Lỗ Đạt Mã giựt giựt khóe miệng, quyết định không chấp nhặt với hắn, dịu dàng cười cười với Dạ, sau đó không ngại học hỏi kẻ dưới.
Dạ đắc ý đủ rồi, ý bảo Lỗ Đạt Mã tránh qua một chút, sau đó đi lên phía trước, dùng sức đẩy tảng đá lớn sang một bên, lộ ra cửa sông ngầm to lớn. Đó là một sườn dốc, lấy chiều cao của Lỗ Đạt Mã, đứng thẳng đi xuống cũng không có chút vấn đề nào, nếu như Dạ biến thân thành Tiểu Báo bò xuống đi vậy thì hoàn toàn có thể. Nhưng tại sao hắn phải dùng tảng đá lớn ngăn lại cửa sông hả? Đây hoàn toàn không cần thiết!
Lỗ Đạt Mã nhíu nhíu mày, nghĩ không ra, không nghĩ nữa. Nàng dọc theo sườn dốc cẩn thận đi xuống, muốn nhìn một chút bên trong là hình dáng gì, có thể xuất hiện Mỹ Nhân Ngư cống ngầm gì hay không? Nơi này có sự bất đồng rất lớn với thế giới cũ của mình, không chắc bên trong thật sự có quái vật gì đó nói cũng không chừng, cái này nếu gặp được......
Nghĩ tới đây Lỗ Đạt Mã có chút hưng phấn, cũng có chút khẩn trương, nàng nghiêng đầu nhìn Dạ, lấy ánh mắt mời hắn đi xuống cùng với mình.
Dạ cũng không kiểu cách, thay đổi thành hắc báo liền đi tới trước mặt của Lỗ Đạt Mã.
Dòng sông ngầm rất sâu, cũng rất tối, có thể tưởng tượng thời điểm lượng nước dư thừa, nơi này nhất định đều là nước tràn đầy. Hôm nay nước ít đi, cũng thêm vẻ thần bí. Nghe tiếng nước chảy róc rách, dòng nước rơi xuống đập vào đá cuội lồi lõm, Lỗ Đạt Mã bước thấp bước cao đi tới, đột nhiên nàng hiểu tại sao cửa động phải có tảng đá lớn kia rồi. Đó không phải là Dạ chặn lại, mà là dòng nước chảy lâu dài trùng kích vào, bị chuyển tới.
Xem chừng đi hơn hai trăm mét, Dạ ngừng lại, Lỗ Đạt Mã cũng cảm thấy dưới chân mơ hồ có hơi nước đánh tới, nàng lại tiếp tục tiến về phía trước hai bước, liền có nước ngập lên bàn chân.
Lỗ Đạt Mã vui mừng, không còn lo lắng vấn đề thiếu nước nữa, lôi kéo Dạ về nhà. Nàng cần phải cẩn thận suy nghĩ, vấn đề làm thế nào chuyển nước, còn nữa, lần sau lúc tới phải mang theo cây đuốc, nàng thật tò mò bên trong con sông ngầm này là hình dáng gì.
Về đến nhà, Lỗ Đạt Mã để cho Dạ đi chặt một cây gỗ tương đối thẳng, tước bỏ cành cây dư thừa, lại lột vỏ cây phía trên, lộ ra thân cây trơn bóng màu trắng làm thành đòn gánh. Lấy da thú bện thành hai sợi dây thô thô, ở mỗi hai đầu đòn gánh treo lên một cái thùng gỗ to, vậy thì đã có công cụ gánh nước. Về phần phu khuân vác hả, bỏ tên Dạ nào đó vào!
Ngày hôm sau, Lỗ Đạt Mã liền cầm cây đuốc, để Dạ gánh đòn gánh, chạy tới sông ngầm dưới lòng đất.
Đến cửa sông ngầm, Lỗ Đạt Mã phát hiện cửa động không đủ chiều rộng, đòn gánh không vào được, mà nếu Dạ biến thành Tiểu Báo một lần chỉ có thể mang theo một cái thùng gỗ, hơn nữa còn phải tốn sức dùng miệng ngậm. Gặp phải tình huống như vậy, Lỗ Đạt Mã cảm giác mình rất vô dụng, không giúp được gì, phải cải tiến một cái thùng gỗ thế nào mới có thể để cho mình vừa dùng ít sức lại có thể dễ lấy được nước? Đây là một vấn đề.
Dạ không có nhiều ý tưởng như nàng, biến thân thành hắc báo, ngậm một cái thùng gỗ tiến vào động, cũng không quên ý bảo Lỗ Đạt Mã cùng đi với hắn.
Giơ cây đuốc đang cháy, Lỗ Đạt Mã đi theo sau lưng Dạ, nhờ ánh lửa mà nghiêm túc quan sát tình huống trong động. Mà Dạ thì sử dụng cái đuôi thật dài của hắn vòng chặt một cánh tay của Lỗ Đạt Mã, giống như sợ nàng đi lạc mất. Thật ra thì cái động này là một đường thông tới đáy, căn bản không cần thiết.
Lỗ Đạt Mã phát hiện, đây là một động thạch nhũ rộng rãi. Thạch nhũ dài dài ngắn ngắn treo ở trên đỉnh, giống như màn che, giống như Tu Trúc......
Không có ánh đèn tăng màu nhiều màu sắc khác nhau như trong khu du lịch, bọn chúng cũng chỉ có bộ dạng thuần phác nhất, bị ánh sáng cây đuốc nhảy lên chiếu rọi, có thêm vài phần thần bí.
Lỗ Đạt Mã đi theo Dạ, gánh đầy hai thùng nước đi trở về.
Không có gặp phải quái thú gì trong nước, Lỗ Đạt Mã cũng không thất vọng, thật ra thì nàng chỉ là phát huy trí tưởng tượng của mình một chút, trong đầu thỏa mãn một chút làm người mạo hiểm. Thật sự có quái thú gì đó thì coi như xong, nàng không muốn Dạ mạo hiểm, càng không muốn hắn bị thương.
Không lo nguồn nước, cuộc sống của Lỗ Đạt Mã lại trở nên bình tĩnh vô ba.
Mỗi ngày mặt trời mọc thì làm việc mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, bây giờ nàng rất có cảm giác "Người nào ao ước thoải mái? Tự nhiên thở dài suy thoái."
Khi Lỗ Đạt Mã ghi nhận lịch Man Hoang mùa xuân ngày thứ hai trăm chín mươi ba, rốt cuộc nghênh đón một trận mưa.
Mưa không lớn, là chân chân chính chính mưa phùn rả rích.
Lỗ Đạt Mã đứng ở cửa động, xuyên thấu qua tầng tầng mưa bụi, nhìn lá cây đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió, chịu đựng qua Đại Hạn Hán, rốt cuộc bọn chúng được sống lại, không còn ỉu xìu cúi đầu nữa, trong mưa phùn màu xanh lá cây như tinh linh nhảy múa.
Một trận mưa xuống kéo dài chừng mười ngày, làm cho khắp nơi đều dinh dính mà ẩm ướt, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, thời tiết cực kỳ giống thế giới cũ trong tiết trời mùa mưa dầm. Vì để giảm bớt ẩm ướt, Lỗ Đạt Mã muốn đốt một chậu than ở trong động, mà mặt trời núp ở trong mây thật dầy, không có đầy đủ ánh mặt trời, mặt dây chuyền thủy tinh không cách nào nhóm lửa, cho dù là có thể nhóm lửa cũng không có củi khô dẫn cháy. Cơn mưa dài liên miên chán ghét này làm tất cả mọi thứ cũng đầy ắp nước, ngay cả đánh lửa cũng khỏi phải nghĩ đến.
Từ lúc ba ngày trước, bởi vì hơi ẩm quá nặng sau khi lửa tắt, Lỗ Đạt Mã đã ăn sáu bữa cá ướp muối Dạ làm, tiếp tục như vậy nữa, nàng cũng chỉ có thể ăn thịt sống rồi.
Mỗi ngày ăn thịt sống, Dạ thì không sao cả, trước khi gặp được Lỗ Đạt Mã, mỗi ngày hắn đều là như thế. Chỉ là, bây giờ khẩu vị của Lỗ Đạt Mã thật không tốt, mỗi ngày chỉ ăn chút cá, hơn nữa cũng ăn không được nhiều lắm, cái này làm Dạ rất lo lắng. Mỗi ngày đi săn, thấy có hoa, cỏ, trái cây gì đó... mà động vật đang ăn, hắn cũng nếm thử, nếu như mùi vị không tệ, sẽ cho mang về Lỗ Đạt Mã, hi vọng nàng ăn thêm một chút.
Lỗ Đạt Mã chỉ dựa vào cá ướp muối và hoa quả Dạ mang về, chịu đựng qua hơn bốn mươi ngày, rốt cuộc trông thấy bầu trời trong xanh. Chuyện đầu tiên Lỗ Đạt Mã làm chính là phơi khô củi, đốt lên đống lửa, đun một bồn nước nóng lớn, tắm một cái thật thoải mái, nàng cảm thấy mình cũng sắp mọc nấm rồi. Tiếp theo, chuyển quần áo da thú, tấm thảm trong động ra phơi, những thứ đồ này ngột ngạt ở trong không khí ẩm ướt mấy ngày nay, đã sớm phát ra một mùi nấm mốc.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ nhớ nhung ánh mặt trời như thế, ngồi phơi ở mặt trời chói chang ước chừng một ngày, cũng không quản da có thể bị rám đen hay không, có thể bị phơi thương da hay không.
Sau khi trải qua khô hạn và mưa dầm, hình như thời tiết trở nên bình thường, thỉnh thoảng sẽ có vài trận mưa rào có sấm chớp, xua đi sự khô nóng trong không khí.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, cái này có phải bày tỏ mùa xuân đã qua hay không, mùa hè đang tiến tới?
Vì vậy nàng xác định sau ngày mưa dầm ngừng lại ghi nhận "lịch Man Hoang mùa hè ngày thứ nhất".
Bạn Dương nào đó (tác giả) đang gõ chữ gõ chữ thì kinh ngạc, đứa nhỏ này muốn làm gì?? Tình tiết này không phải là của ta định ra......
Lỗ Đạt Mã quăng cho Dương một ánh mắt như dao: "Câm miệng! Chuyện của ta ta làm chủ!"
Bạn Dương lặng yên......
Lỗ Đạt Mã đấu tranh mấy ngày ở trong lòng, quyết định nói cho Dạ sự thật.
Về phần là sự thật gì, nhiều năm qua nhìn xem tin tức, Lỗ Đạt Mã học được một chút —— trên tin tức báo cáo đều là sự thật, mà không phải chuyện có thực cũng được tin tức báo cáo.
Cho nên, tất cả mọi người hiểu ha......
Hôm nay ăn xong điểm tâm, Lỗ Đạt Mã hắng giọng một cái, rất nghiêm túc nhìn thẳng vào trong con ngươi sâu thẳm màu tím sẫm của Dạ.
"Dạ, ta và ngươi không giống nhau!"
Trong đôi mắt của Dạ rõ ràng treo lên hai dấu chấm hỏi.
"Dạ, ta sẽ không biến thân, sẽ không giống như ngươi biến thành Tiểu Báo!"
Lỗ Đạt Mã tiếp tục trần thuật sự thật.
Dạ rất nghiêm túc gật đầu: "Biết!"
Hắn biết? Đúng, Dạ đơn thuần nhưng cũng không ngu xuẩn, chung sống lâu như vậy, Dạ nên sớm phát hiện, ở thời gian gặp phải nguy hiểm nàng chưa bao giờ biến thành dáng vẻ dã thú để bảo vệ mình hoặc là chạy trốn, chuyện này chỉ có thể nói rõ một sự thật, nàng không biết.
Vậy mà, Dạ trả lời khiến cho Lỗ Đạt Mã không biết tiếp theo mình phải nói tiếp như thế nào, nhưng mà lời cần nói vẫn phải nói.
"Dạ, chúng ta không phải đồng loại." Sợ Dạ không hiểu ý tứ của đồng loại, Lỗ Đạt Mã lại nêu ví dụ nói: "Giống như dê sừng hươu và ngựa sừng trâu, bọn nó đều có bốn chân, đều ăn cỏ, đều có sừng dài hơn, nhưng mà bọn nó cũng không giống nhau. Tựa như ngươi và ta......"
Nói xong, Lỗ Đạt Mã nhìn chăm chú vào Dạ, thấp thỏm trong lòng chờ đợi hắn đáp lại.
Dạ chần chờ một chút, hắn nghiêng đầu một cái, như đang tiêu hóa lời Lỗ Đạt Mã mới vừa nói.
Trầm ngâm một lát, Dạ gật đầu một cái, bày tỏ hắn hiểu được rồi.
Đang lúc Lỗ Đạt Mã muốn tiếp tục lời mình muốn nói thì đột nhiên, Dạ nói hai chữ: "Yêu thích!"
"......" Nhất thời Lỗ Đạt Mã không có xoay chuyển kịp, bây giờ vấn đề bọn họ thảo luận và thích có liên quan sao? Nàng nhìn vào tròng mắt của Dạ, muốn từ trong mắt hắn nhìn ra suy nghĩ của hắn.
"Thích, Đạt Mã!"
Dạ nói rất nghiêm túc, con ngươi màu tím sẫm khóa khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo của Lỗ Đạt Mã lại thật chặt.
Trầm mặc......
Vẫn là trầm mặc......
Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng có chút hiểu ý tứ của Dạ.
Thích, Dạ chỉ là đơn thuần thích mình, không liên quan với chủng tộc, không liên quan với tướng mạo, không liên quan với năng lực, chỉ là thích, thích rất thuần túy và tinh khiết.
Đúng vậy, thích, mình cũng thích Dạ giống vậy, không phải sao? Cũng đồng dạng không liên quan chủng tộc, không liên quan tướng mạo, chỉ dựa vào cảm giác. Như vậy là đủ rồi, nàng vẫn còn đang rối rắm cái gì? Quản nó là loại thích nào, vô luận là yêu người nhà, nghĩa đồng bạn, hay là tình bầu bạn, vậy cũng không quan trọng, quan trọng là nàng thích, không phải sao?
Đột nhiên Lỗ Đạt Mã cảm thấy trong lòng rộng mở thông suốt, nàng ôm thật chặt eo gầy gò của Dạ, lớn tiếng nói: "Đúng, thích, thích Dạ!"
......
Giải quyết xong rối rắm trong lòng, tất cả hình như lại trở về quỹ đạo.
Lỗ Đạt Mã ghi vào lịch Man Hoang mùa xuân ngày thứ hai trăm sáu mươi chín. Thời tiết càng ngày càng khô nóng, thậm chí Lỗ Đạt Mã cũng hoài nghi, thời tiết nơi này có phải đã âm thầm tiến vào mùa hè hay không.
Từ trận tuyết rơi dầy kéo dài khắp nơi vào mùa đông kia, bầu trời ngay cả một giọt nước cũng chưa từng rớt xuống.
Lỗ Đạt Mã đang suy nghĩ, nếu không có trận tuyết kia toàn bộ tan rã sau đó thấm vào ở bên trong mảnh đất này, cung cấp đầy đủ nước ngầm trong thảm thực vật, những thứ cây này hoa này, nói không chừng đã sớm bị hạn chết rồi. Nhưng khi nhìn đất đai dần dần khô nứt, ngay cả dòng suối nhỏ trong thung lũng, nước chảy cũng càng ngày càng ít đi, giống như ở nơi nào đó bị lắp một cái miệng cống, chặn lại dòng nước trong suối. Cái này làm Lỗ Đạt Mã rất lo âu, thức ăn không có, rễ cỏ vỏ cây gì cũng có thể chấp nhận, nhưng nếu không có nước, thật sự khó khăn rồi, nàng có nên để Dạ giúp đỡ đào một cái giếng hay không? Giếng đào xong, nhưng mà muốn đào giếng có nước cũng quá khó khăn, mình không biết khảo sát nguồn nước! Lỗ Đạt Mã rầu rĩ.
Trữ nước, Lỗ Đạt Mã không thể không nghĩ tới, nhưng dù sao đây cũng là một biện pháp đần, hơn nữa vừa không trị được phần ngọn cũng không trị được phần gốc, nhiều lắm là trì hoãn thời gian một chút nàng và Dạ bị chết khát.
Thời gian lại qua hai mươi ngày nữa, dòng suối chỉ còn lại một mạch nước nhỏ xuyên qua đá cuội ở dưới đáy, rất nhiều cá cũng bị hạn chết rồi.
Lỗ Đạt Mã đứng ở bên dòng suối mà sầu lo, cầm trong tay một cành cây nhỏ đâm từng phát từng phát lên những con cá chết. Mà dáng vẻ của Dạ cũng rất vui vẻ, nhặt hết cá lên bờ, cạo vảy cá và dọn dẹp nội tạng, sau đó bắt đầu có thứ tự bôi muối lên trên người bọn nó. Đây là Lỗ Đạt Mã dạy hắn ướp cá muối.
Lỗ Đạt Mã liếc mắt nhìn Dạ một cái, khẽ thở dài một hơi, thật là tuổi trẻ không biết tư vị buồn lo! Dạ cũng không lo lắng không có nước thì phải làm thế nào sao?
Cuối cùng, Lỗ Đạt Mã quyết định dùng cái biện pháp đần đó, nàng mang mấy thùng gỗ lớn ra ngoài đựng nước, lại dùng da thú che kín chặt chẽ, tận lực giảm bớt bốc hơi. Như bây giờ chỉ có thể kéo được một ngày thì tính một ngày, cầu nguyện ông trời mưa sớm một chút thôi.
Dạ đối với cách làm của Lỗ Đạt Mã có chút không hiểu.
"Đạt Mã?" Hắn chỉ chỉ mấy thùng nước lớn, hỏi.
Lỗ Đạt Mã cho hắn một ánh mắt "ngươi đứa ngốc", nói: "Dòng suối sắp khô cạn rồi, dự trữ chút nước, nếu không không đợi được trời mưa thì hai người chúng ta cũng bị chết khát."
Nghe Lỗ Đạt Mã nói xong, Dạ lập tức phát ra tiếng cười tương tự thở dốc.
Lỗ Đạt Mã buồn bực, người này mỗi lần phát ra loại tiếng cười này mười lần có chin lần sẽ là: đang cười nhạo nàng.Dạ cười đủ rồi, duỗi cánh tay dài một cái, cõng nàng đến trên lưng, đi tới chỗ sâu trong hẻm núi.
Đây là muốn đi làm cái gì? Lỗ Đạt Mã không hiểu ra sao.
Con đường này, thời điểm ban đầu đi tìm dầu con rùa bọn họ đã từng đi qua.
Dạ cõng nàng đi chừng gần mười phút thì dừng lại. Lỗ Đạt Mã nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, hai bên vách đá cao chót vót, thảm thực vật cũng chẳng cao lớn, nhưng rất um tùm, điều này làm cho Lỗ Đạt Mã rất kỳ quái. Bởi vì thời gian dài không có mưa mà trời lại nắng chan chan, phần lớn thực vật đã ỉu xìu ủ rũ cúi đầu, nhưng tại sao nơi này lại đặc biệt như vậy?
Lỗ Đạt Mã lập tức tỉnh táo tinh thần, nàng leo xuống từ trên lưng Dạ, nghiêm túc quan sát.
Rất nhanh nàng đã phát hiện then chốt.
Lỗ Đạt Mã phát hiện, dòng nước của dòng suối nhỏ vốn cũng không lớn, bị một tảng đá lớn đứng nghiêm ở giữa dòng phân chia thành hai dòng chảy rồi. Một luồng nước dọc theo dòng sông tiếp tục kéo dài, mà một luồng khác đi nơi nào rồi hả?
Nàng từ trên bờ bò xuống dòng sông, nàng phát hiện, thì ra là phía sau tảng đá to lớn có một chỗ tựa như con suối, chỉ là con suối chỗ khác thì nước chảy ra ngoài, mà "lỗ thủng" này không ngừng hút nước vào bên trong.
Lỗ Đạt mã chợt hiểu, nơi này có một con sông ngầm, sự phát hiện này làm nàng thật hưng phấn, nghiêng đầu, trên bờ Dạ đang mỉm cười với nàng.
Khó trách, mắt nhìn thấy sắp không có nước uống rồi, Dạ cũng không nóng nảy, thì ra là hắn còn có một khối bảo địa như thế. Lỗ Đạt Mã trợn mắt nhìn về phía Dạ, lại lè lưỡi, hừ, rõ ràng không nói cho mình biết.
Làm mặt quỷ xong, Lỗ Đạt Mã quay đầu trở lại tiếp tục nghiên cứu con sông ngầm này.
Cửa vào sông ngầm cũng không tính là lớn, liếc mắt một cái nhìn vào chỉ là một mảnh đen ngòm, cảm giác cũng rất sâu, hơn nữa có một nữa bị tảng đá to cao hơn ba thước chặn lại, cũng không cách nào bơi vào đi. Khó trách, bị hạn chết tất cả đều là cá lớn, còn cá nhỏ đều đã âm thầm chạy vào đi tránh nạn.
Làm thế nào Dạ uống được nước? Lỗ Đạt Mã kỳ quái, nàng gọi Dạ xuống giải đáp nghi hoặc. Dạ chớp chớp con ngươi màu tím sẫm nhìn về phía nàng, không nói lời nào, cũng không làm bất kỳ động tác gì, chỉ ngạo kiều nhìn nàng mỉm cười, ý kia: mau tới lấy lòng ta!
Lỗ Đạt Mã giựt giựt khóe miệng, quyết định không chấp nhặt với hắn, dịu dàng cười cười với Dạ, sau đó không ngại học hỏi kẻ dưới.
Dạ đắc ý đủ rồi, ý bảo Lỗ Đạt Mã tránh qua một chút, sau đó đi lên phía trước, dùng sức đẩy tảng đá lớn sang một bên, lộ ra cửa sông ngầm to lớn. Đó là một sườn dốc, lấy chiều cao của Lỗ Đạt Mã, đứng thẳng đi xuống cũng không có chút vấn đề nào, nếu như Dạ biến thân thành Tiểu Báo bò xuống đi vậy thì hoàn toàn có thể. Nhưng tại sao hắn phải dùng tảng đá lớn ngăn lại cửa sông hả? Đây hoàn toàn không cần thiết!
Lỗ Đạt Mã nhíu nhíu mày, nghĩ không ra, không nghĩ nữa. Nàng dọc theo sườn dốc cẩn thận đi xuống, muốn nhìn một chút bên trong là hình dáng gì, có thể xuất hiện Mỹ Nhân Ngư cống ngầm gì hay không? Nơi này có sự bất đồng rất lớn với thế giới cũ của mình, không chắc bên trong thật sự có quái vật gì đó nói cũng không chừng, cái này nếu gặp được......
Nghĩ tới đây Lỗ Đạt Mã có chút hưng phấn, cũng có chút khẩn trương, nàng nghiêng đầu nhìn Dạ, lấy ánh mắt mời hắn đi xuống cùng với mình.
Dạ cũng không kiểu cách, thay đổi thành hắc báo liền đi tới trước mặt của Lỗ Đạt Mã.
Dòng sông ngầm rất sâu, cũng rất tối, có thể tưởng tượng thời điểm lượng nước dư thừa, nơi này nhất định đều là nước tràn đầy. Hôm nay nước ít đi, cũng thêm vẻ thần bí. Nghe tiếng nước chảy róc rách, dòng nước rơi xuống đập vào đá cuội lồi lõm, Lỗ Đạt Mã bước thấp bước cao đi tới, đột nhiên nàng hiểu tại sao cửa động phải có tảng đá lớn kia rồi. Đó không phải là Dạ chặn lại, mà là dòng nước chảy lâu dài trùng kích vào, bị chuyển tới.
Xem chừng đi hơn hai trăm mét, Dạ ngừng lại, Lỗ Đạt Mã cũng cảm thấy dưới chân mơ hồ có hơi nước đánh tới, nàng lại tiếp tục tiến về phía trước hai bước, liền có nước ngập lên bàn chân.
Lỗ Đạt Mã vui mừng, không còn lo lắng vấn đề thiếu nước nữa, lôi kéo Dạ về nhà. Nàng cần phải cẩn thận suy nghĩ, vấn đề làm thế nào chuyển nước, còn nữa, lần sau lúc tới phải mang theo cây đuốc, nàng thật tò mò bên trong con sông ngầm này là hình dáng gì.
Về đến nhà, Lỗ Đạt Mã để cho Dạ đi chặt một cây gỗ tương đối thẳng, tước bỏ cành cây dư thừa, lại lột vỏ cây phía trên, lộ ra thân cây trơn bóng màu trắng làm thành đòn gánh. Lấy da thú bện thành hai sợi dây thô thô, ở mỗi hai đầu đòn gánh treo lên một cái thùng gỗ to, vậy thì đã có công cụ gánh nước. Về phần phu khuân vác hả, bỏ tên Dạ nào đó vào!
Ngày hôm sau, Lỗ Đạt Mã liền cầm cây đuốc, để Dạ gánh đòn gánh, chạy tới sông ngầm dưới lòng đất.
Đến cửa sông ngầm, Lỗ Đạt Mã phát hiện cửa động không đủ chiều rộng, đòn gánh không vào được, mà nếu Dạ biến thành Tiểu Báo một lần chỉ có thể mang theo một cái thùng gỗ, hơn nữa còn phải tốn sức dùng miệng ngậm. Gặp phải tình huống như vậy, Lỗ Đạt Mã cảm giác mình rất vô dụng, không giúp được gì, phải cải tiến một cái thùng gỗ thế nào mới có thể để cho mình vừa dùng ít sức lại có thể dễ lấy được nước? Đây là một vấn đề.
Dạ không có nhiều ý tưởng như nàng, biến thân thành hắc báo, ngậm một cái thùng gỗ tiến vào động, cũng không quên ý bảo Lỗ Đạt Mã cùng đi với hắn.
Giơ cây đuốc đang cháy, Lỗ Đạt Mã đi theo sau lưng Dạ, nhờ ánh lửa mà nghiêm túc quan sát tình huống trong động. Mà Dạ thì sử dụng cái đuôi thật dài của hắn vòng chặt một cánh tay của Lỗ Đạt Mã, giống như sợ nàng đi lạc mất. Thật ra thì cái động này là một đường thông tới đáy, căn bản không cần thiết.
Lỗ Đạt Mã phát hiện, đây là một động thạch nhũ rộng rãi. Thạch nhũ dài dài ngắn ngắn treo ở trên đỉnh, giống như màn che, giống như Tu Trúc......
Không có ánh đèn tăng màu nhiều màu sắc khác nhau như trong khu du lịch, bọn chúng cũng chỉ có bộ dạng thuần phác nhất, bị ánh sáng cây đuốc nhảy lên chiếu rọi, có thêm vài phần thần bí.
Lỗ Đạt Mã đi theo Dạ, gánh đầy hai thùng nước đi trở về.
Không có gặp phải quái thú gì trong nước, Lỗ Đạt Mã cũng không thất vọng, thật ra thì nàng chỉ là phát huy trí tưởng tượng của mình một chút, trong đầu thỏa mãn một chút làm người mạo hiểm. Thật sự có quái thú gì đó thì coi như xong, nàng không muốn Dạ mạo hiểm, càng không muốn hắn bị thương.
Không lo nguồn nước, cuộc sống của Lỗ Đạt Mã lại trở nên bình tĩnh vô ba.
Mỗi ngày mặt trời mọc thì làm việc mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, bây giờ nàng rất có cảm giác "Người nào ao ước thoải mái? Tự nhiên thở dài suy thoái."
Khi Lỗ Đạt Mã ghi nhận lịch Man Hoang mùa xuân ngày thứ hai trăm chín mươi ba, rốt cuộc nghênh đón một trận mưa.
Mưa không lớn, là chân chân chính chính mưa phùn rả rích.
Lỗ Đạt Mã đứng ở cửa động, xuyên thấu qua tầng tầng mưa bụi, nhìn lá cây đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió, chịu đựng qua Đại Hạn Hán, rốt cuộc bọn chúng được sống lại, không còn ỉu xìu cúi đầu nữa, trong mưa phùn màu xanh lá cây như tinh linh nhảy múa.
Một trận mưa xuống kéo dài chừng mười ngày, làm cho khắp nơi đều dinh dính mà ẩm ướt, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, thời tiết cực kỳ giống thế giới cũ trong tiết trời mùa mưa dầm. Vì để giảm bớt ẩm ướt, Lỗ Đạt Mã muốn đốt một chậu than ở trong động, mà mặt trời núp ở trong mây thật dầy, không có đầy đủ ánh mặt trời, mặt dây chuyền thủy tinh không cách nào nhóm lửa, cho dù là có thể nhóm lửa cũng không có củi khô dẫn cháy. Cơn mưa dài liên miên chán ghét này làm tất cả mọi thứ cũng đầy ắp nước, ngay cả đánh lửa cũng khỏi phải nghĩ đến.
Từ lúc ba ngày trước, bởi vì hơi ẩm quá nặng sau khi lửa tắt, Lỗ Đạt Mã đã ăn sáu bữa cá ướp muối Dạ làm, tiếp tục như vậy nữa, nàng cũng chỉ có thể ăn thịt sống rồi.
Mỗi ngày ăn thịt sống, Dạ thì không sao cả, trước khi gặp được Lỗ Đạt Mã, mỗi ngày hắn đều là như thế. Chỉ là, bây giờ khẩu vị của Lỗ Đạt Mã thật không tốt, mỗi ngày chỉ ăn chút cá, hơn nữa cũng ăn không được nhiều lắm, cái này làm Dạ rất lo lắng. Mỗi ngày đi săn, thấy có hoa, cỏ, trái cây gì đó... mà động vật đang ăn, hắn cũng nếm thử, nếu như mùi vị không tệ, sẽ cho mang về Lỗ Đạt Mã, hi vọng nàng ăn thêm một chút.
Lỗ Đạt Mã chỉ dựa vào cá ướp muối và hoa quả Dạ mang về, chịu đựng qua hơn bốn mươi ngày, rốt cuộc trông thấy bầu trời trong xanh. Chuyện đầu tiên Lỗ Đạt Mã làm chính là phơi khô củi, đốt lên đống lửa, đun một bồn nước nóng lớn, tắm một cái thật thoải mái, nàng cảm thấy mình cũng sắp mọc nấm rồi. Tiếp theo, chuyển quần áo da thú, tấm thảm trong động ra phơi, những thứ đồ này ngột ngạt ở trong không khí ẩm ướt mấy ngày nay, đã sớm phát ra một mùi nấm mốc.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ nhớ nhung ánh mặt trời như thế, ngồi phơi ở mặt trời chói chang ước chừng một ngày, cũng không quản da có thể bị rám đen hay không, có thể bị phơi thương da hay không.
Sau khi trải qua khô hạn và mưa dầm, hình như thời tiết trở nên bình thường, thỉnh thoảng sẽ có vài trận mưa rào có sấm chớp, xua đi sự khô nóng trong không khí.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, cái này có phải bày tỏ mùa xuân đã qua hay không, mùa hè đang tiến tới?
Vì vậy nàng xác định sau ngày mưa dầm ngừng lại ghi nhận "lịch Man Hoang mùa hè ngày thứ nhất".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.