Kiếm Tầm Thiên Sơn

Chương 73

Mặc Thư Bạch

04/01/2023

Nghe những lời này, Tô Lạc Minh lặng im không nói chuyện, Tần Vân Y kiên nhẫn đợi Tô Lạc Minh, một lúc lâu sau, Tô Lạc Minh chầm chậm nói: “Đa tạ Tần Thiếu chủ cho biết chuyện này, bổn tọa sẽ trao đổi với người trong tông, nếu không còn chuyện gì khác, bổn tọa xin cáo từ trước.”

“Cung tiễn Tô Chưởng môn.”

Tần Vân Y hành lễ.

Ảo ảnh trước mắt tan đi, bên trong Thiên Kiếm Tông, Tô Lạc Minh mở mắt, Côn Hư Tử căng thẳng nhìn về phía Tô Lạc Minh: “Tây Cảnh bên đó có tin tức gì?”

“Thiếu chủ Minh Loan Cung – Tần Vân Y, nàng nói Vực Linh ở chỗ của Hoa Hướng Vãn.” Vẻ mặt Tô Lạc Minh lo lắng, “Nhưng Trường Tịch chưa từng nói đến chuyện này với chúng ta.”

Côn Hư Tử sững sờ, sau đó vội nói: “Năm đó Vực Linh do Hoa Hướng Vãn và Vân Đình cùng nhau phong ấn, Vực Linh ở chỗ của nàng...”

“Người đệ lo lắng không phải Hoa Hướng Vãn.”

Tô Lạc Minh dời mắt nhìn về phía Côn Hư Tử: “Người đệ lo lắng là ai, huynh biết mà.”

Côn Hư Tử nghe thấy thì mím môi, chỉ nói: “Trường Tịch... không thể nào xảy ra chuyện.”

“Huynh nói nó không thể xảy ra chuyện,” Tô Lạc Minh nhìn Côn Hư Tử một cách dò xét, “là bởi vì thiên mệnh hay là vì sự hiểu biết của huynh với nó?”

Côn Hư Tử im lặng, Tô Lạc Minh thở dài một hơi, ông đi ra khỏi đại điện, ngẩng đầu nhìn lên quỹ đạo ngôi sao di chuyển trên trời.

“Năm đó nó sinh ra thì trời giáng dị tượng, Vân Đình được Vấn Tâm Kiếm chỉ thị, quan sát tinh tượng bói quẻ, cuối cùng xác định được vị trí của nó, để cho huynh ngàn dặm xa xôi đi tìm nó. Không giống với nhiều thế hệ Kiếm Chủ Vấn Tâm Kiếm, nó không phải kiếm thể mà là hư không thể, sinh ra đã vô tâm vô tình, có thể dễ dàng hoà hợp với bất kỳ kiếm hồn nào nhưng ta và huynh đều rõ...”

Tô Lạc Minh quay đầu nhìn về phía Côn Hư Tử: “Nó không chỉ là người tu luyện Vấn Tâm Kiếm tốt nhất, nếu có một ý nghĩ sai lầm thì cũng là vật chứa Vực Linh tốt nhất. Nó có thể tiêu diệt cả một Tử Sinh Giới...”

Cũng có thể tiêu diệt cả một Tu Chân Giới.

Một ý niệm thành Phật, một ý niệm thành Ma.

Thanh kiếm mạnh nhất Thiên Kiếm Tông, không có vỏ kiếm, cho dù là bản thân Thiên Kiếm Tông thì cũng sẽ sợ hãi nó.

Côn Hư Tử lắng nghe, trong lòng biết Tô Lạc Minh nói rất đúng nhưng ông vẫn kiên trì nói: “Nhưng nó là Trường Tịch.”

Một Tạ Trường Tịch được tông môn dạy dỗ từ nhỏ, giữ gìn sự công bằng, trong lòng gắn liền với Thiên Đạo.

“Hơn nữa,” Côn Hư Tử ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc, “năm đó ở Tử Sinh Giới nó đã từng lựa chọn.”

Sư phụ nó, đồng môn của nó, thê tử nó, đối mặt với sự lựa chọn giữa phong ấn Vực Linh giải cứu bá tánh và chính bản thân thì nó đã lựa chọn.

Tô Lạc Minh lắng nghe, cúi mắt, sau khi suy nghĩ một lúc, ông đã thở dài một hơi: “Vẫn nên hỏi nó trước đi.”

Nói xong, tay Tô Lạc Minh xoay chuyển, kim phấn từ Thiên Kiếm Tông bay ra, chẳng mấy chốc, Tạ Trường Tịch đã cảm nhận được lời kêu gọi của Tông môn.

Lúc này, Hoa Hướng Vãn vẫn đang hấp thụ linh khí xung quanh, đám mây lôi kiếp quanh quẩn trên đầu.

Cốc Vũ bảo vệ tộc nhân Ôn thị đến Hợp Hoan Cung, Cung Thương ở lại Thanh Lạc Cung, ba người Trưởng lão phối hợp với Cốc Vũ, cùng Cung Thương tu sửa trận pháp truyền tống giữa hai cung.

Hồ Miên dẫn người bắt đầu bố trí canh phòng, ba cung cực kỳ bận rộn, trên dưới đèn đuốc sáng trưng.

Cảm nhận được lời kêu gọi của sư môn, Tạ Trường Tịch ở trên tháp Vân Phù chầm chậm mở mắt ra.

Chàng nhìn Hoa Hướng Vãn bên trong trận pháp phía trước, hơi thở nàng vững vàng, linh lực vận chuyển trôi chảy, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, chàng bày ra kết giới cho nàng, sau đó đưa tay gạt lên hư không, phía trước đã xuất hiện bóng dáng Tô Lạc Minh và Côn Hư Tử.

Tạ Trường Tịch nhìn thấy trưởng bối, vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu hành lễ: “Chưởng môn, sư thúc.”

“Trường Tịch,” Côn Hư Tử nhìn thấy Tạ Trường Tịch, khuôn mặt có chút lo lắng, “hiện giờ Tây Cảnh thế nào? Tình hình con vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn ạ.”

Tạ Trường Tịch bẩm báo đúng sự thật: “Vãn Vãn đang tiến vào Độ Kiếp.”

“Chuyện này ta đã nghe nói.”

Tô Lạc Minh nghe thấy Tạ Trường Tịch báo tình hình của Hoa Hướng Vãn, tâm trạng khẽ bình tĩnh, trực tiếp nói: “Lúc nãy Tần Vân Y tìm đến ta.”

Động tác Tạ Trường Tịch chợt dừng lại, chàng ngước mắt nhìn về phía Tô Lạc Minh, Tô Lạc Minh nhìn chằm chằm chàng, hơi nhíu mày: “Nàng nói cho ta biết, Vực Linh ở chỗ của Hoa Hướng Vãn, có chuyện này không?”

Tạ Trường Tịch không nói chuyện, vừa nghe thấy lời của Tô Lạc Minh thì chàng đã biết mục đích đến đây của Tô Lạc Minh và Côn Hư Tử.

Chàng nắm chặt Vấn Tâm Kiếm đặt trên đầu gối theo bản năng, Tô Lạc Minh và Côn Hư Tử vừa thấy vẻ mặt của chàng thì đã biết được câu trả lời.

“Tại sao không nói cho sư môn?” Tô Lạc Minh nhìn chằm chằm chàng, “Con biết Vực Linh là chuyện quan trọng hàng đầu của Thiên Kiếm Tông, nếu con đã phát hiện Vực Linh ở chỗ của Hoa Hướng Vãn, tại sao không nói?”

“Con nói,” Tạ Trường Tịch nhìn Tô Lạc Minh, chỉ hỏi, “các người định làm gì?”

Nghe thấy lời này, Tô Lạc Minh sững sờ, ông có chút không hiểu sao Tạ Trường Tịch phải hỏi ra câu hỏi này, một lúc sau, ông nhíu chặt chân mày, kiên nhẫn nói: “Dĩ nhiên đem Vực Linh về Thiên Kiếm Tông phong ấn, hoặc tìm biện pháp gì đó để loại trừ.”

“Loại trừ như thế nào?”

Tạ Trường Tịch tiếp tục truy hỏi, Tô Lạc Minh và Côn Hư Tử trong phút chốc đã hiểu được ý của chàng, Côn Hư Tử suy nghĩ, giải thích rằng: “Trường Tịch, chúng ta không hề muốn đuổi tận giết tuyệt Hoa Thiếu chủ. Hoa Thiếu chủ là thê tử của con, tông môn sẽ không làm ra loại chuyện này, con có thể đem Hoa Thiếu chủ về Thiên Kiếm Tông, canh giữ ở Tử Sinh Giới, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”

“Cho nên con không nói.”

Tạ Trường Tịch đưa ra câu trả lời, Côn Hư Tử và Tô Lạc Minh không hiểu nổi. Tô Lạc Minh kiềm chế cảm xúc, chỉ hỏi: “Ngay cả chuyện đem nàng quay về cũng không được hay sao?”

“Nàng muốn báo thù.” Tạ Trường Tịch bình tĩnh nói, “Hai trăm năm trước, các tông môn trong Tây Cảnh liên thủ ép Hợp Hoan Cung vào đường cùng, khiến nàng đứt hết gân mạch, Kim Đan vỡ nửa, bằng hữu thân thích chết hết. Mối thù lớn nàng còn chưa báo được, con không thể dẫn nàng quay về.”

“Đây chính là lý do nàng cướp đoạt Vực Linh?”

Tô Lạc Minh rất nhanh đã phản ứng kịp: “Vì chút lòng riêng của mình mà muốn nương nhờ sức lực Tà Ma? Trường Tịch, có người nào cướp đoạt Vực Linh, cung phụng Vực Ma mà không có lý do của mình cơ chứ? Nhưng nếu như nàng thả Vực Linh ra, nàng thật sự khống chế được Vực Linh hay sao?”

“Cho nên con ở đây.”

Tạ Trường Tịch quả quyết nói, chàng bình tĩnh nhìn Tô Lạc Minh: “Con canh giữ nàng.”

“Thế đã canh giữ được hay chưa?” Tô Lạc Minh nhìn chằm chằm chàng, chỉ hỏi: “Nàng đã sử dụng Vực Linh hay chưa?”

Tạ Trường Tịch không nói nên lời, nhìn vẻ mặt của Tạ Trường Tịch, Tô Lạc Minh đã biết được kết quả, ông nhìn chằm chằm Tạ Trường Tịch, chỉ hỏi: “Trường Tịch, nếu như có một ngày, nàng thả Vực Linh ra, bị Vực Linh thao túng, trở thành một thế hệ Tà Ma, tàn sát người vô tội, con sẽ làm sao?”

Tạ Trường Tịch cúi mắt, thấy chàng không nói chuyện, Tô Lạc Minh hít một hơi thật sâu, lại hỏi: “Thế ta đổi một câu hỏi, nếu có một ngày, giữa Hoa Hướng Vãn và người trong thiên hạ, con cần phải chọn một, con lại chọn như thế nào?”

“Người trong thiên hạ...” Tạ Trường Tịch nghe thấy câu hỏi này, khẽ vuốt qua thanh trường kiếm trên đầu gối, “liên quan gì đến con?”

Nghe thấy lời này, Tô Lạc Minh trừng to đôi mắt.



“Từ nhỏ con vâng theo lời dạy dỗ, xem lời của trưởng bối là nguyên tắc, cấm dục, giữ mình, tự kiềm chế, bảo vệ Đạo.”

Giọng điệu Tạ Trường Tịch bình tĩnh: “Cho nên, lúc sư phụ dùng máu tế Vấn Tâm Kiếm, con không ngăn cản, lúc đồng môn dùng cái chết để ngăn chặn Tà Ma, con cũng không khuyên ngăn, Vãn Vãn rơi vào biển ma quỷ, con càng chưa từng cứu nàng. Cuối cùng bằng hữu thân thích chết hết, chỉ còn lại cái thân này, con vẫn phải canh giữ Tử Sinh Giới để bảo vệ chúng sinh.”

Tạ Trường Tịch nói xong chầm chậm ngước mắt, bình tĩnh nhìn hai người trước mặt, ánh mắt mang theo chút chất vấn: “Nhưng tại sao con phải làm những chuyện này?”

“Duy trì chính đạo, vốn chính là trách nhiệm của ta và con!”

Tô Lạc Minh vội vàng nói, muốn quát mắng, thế nhưng sắc mặt Tạ Trường Tịch không thay đổi, chỉ hỏi: “Tại sao?”

“Trường Tịch,” Côn Hư Tử nghe những lời này, ông nhìn chằm chằm chàng thanh niên trước mắt, chỉ hỏi, “đây chính là những điều con hiểu ra được khi ở Tây Cảnh hay sao?”

“Không,” Tạ Trường Tịch lắc đầu, chỉ nói, “đây chỉ là những điều, hai trăm năm trước con khó hiểu.”

“Cho nên năm đó, con lựa chọn từ bỏ chuyện cứu Vãn Vãn, lựa chọn cùng đồng môn liều chết phong ấn Vực Linh cũng không phải sự lựa chọn trong lòng con?”

Côn Hư Tử nhìn chằm chằm Tạ Trường Tịch, Tạ Trường Tịch cẩn thận nghĩ lại.

Chàng không nói rõ được cõi lòng lúc đó.

Không phải sự lựa chọn của chàng sao?

Nếu lặp lại lần nữa, chàng thật sự không lựa chọn thế này hay sao?

Chàng cúi mắt: “Con không biết, cho nên lần này...”

Giọng điệu Tạ Trường Tịch hơi dừng lại: “Con muốn chọn Vãn Vãn.”

“Bất kể thành Thần thành Ma, chính đạo tà đạo, Hoa Hướng Vãn còn sống chính là chuyện con mong muốn.”

“Thế lỡ như Hoa Hướng Vãn vứt bỏ con thì sao?”

Nghe thấy lời này, Tô Lạc Minh bộc phát cơn tức giận, ông nhấc cao giọng: “Nếu như nàng lợi dụng con, nàng hoàn toàn không để ý con, nếu nàng không giống như những điều con mong muốn thì sao? Hoặc là nàng chết...”

“Không thể nào.”

Tạ Trường Tịch ngắt lời ông, chàng ngước mắt lên, bên trong đôi mắt trong sáng mang theo chút đỏ sẫm.

“Nàng sẽ không chết,” Tạ Trường Tịch nhìn chằm chằm Tô Lạc Minh, Tô Lạc Minh bị vẻ đỏ sẫm dưới đáy mắt chàng làm kinh ngạc, nghe chàng nhấn mạnh, “nàng lợi dụng hay không để ý con thì đều được cả. Nàng đã nói,” Giọng điệu Tạ Trường Tịch nghiêm túc, “Vãn Vãn yêu Tạ Trường Tịch.”

Thế thôi đã đủ.

Nàng từng yêu chàng, chàng có thể ôm theo chút tình yêu nhỏ bé đó, ở bên cạnh nàng mãi mãi nhớ đến nó.

Đây là sự trừng phạt của chàng, cũng là kiếp nạn của chàng.

“Trường Tịch,” Côn Hư Tử quan sát trạng thái của chàng, bình tĩnh nói, “đây thật sự là điều con muốn?”

Tạ Trường Tịch không nói chuyện.

Côn Hư Tử nhíu mày, gằn giọng nhắc nhở: “Trường Tịch, con thế này không phải là phá tâm chuyển đạo, là đọa đạo.”

“Chắc thế đi.”

Vẻ mặt Tạ Trường Tịch nhàn nhạt: “Nhưng đây cũng là đạo của con, không phải sao?”

Lúc nói chuyện, linh khí trên người Hoa Hướng Vãn đã đủ, trên trời tiếng sấm sét đùng đùng, Tạ Trường Tịch ngước mắt, nhìn về phía bức bích họa Thần Hợp Hoan Âm Dương được điêu khắc trên đỉnh tháp Vân Phù.

Thần Hợp Hoan Âm Dương, một thể hai thân, nam nữ gi40 hợp, thay phiên là âm dương, ánh sáng bóng tối chồng lên nhau.

Lôi kiếp ầm ầm đánh xuống, trước tiên đánh vào pháp trận ở tháp Vân Phù, kiếm ý Vấn Tâm Kiếm đi theo trận pháp chịu đựng lôi kiếp, cả ngọn tháp Vân Phù bị sấm chớp đánh cho bừng sáng.

Tháp Vân Phù bị lôi kiếp làm chấn động, thân tháp rung lắc mạnh, tiếp đó bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, đệ tử Thiên Kiếm Tông – Tuế Văn từ bên ngoài cổng xông vào, vội vàng nói: “Thượng quân, Minh Loan Cung đã dẫn người đến! Bọn họ đến tận năm người Độ Kiếp Kỳ!”

Nghe thấy lời này, Tạ Trường Tịch bình tĩnh đứng dậy, quay người về phía bên ngoài.

Tô Lạc Minh bỗng phản ứng, vội nói: “Trường Tịch!”

“Trường Tịch có thẹn với sư môn,” Tạ Trường Tịch quay lưng với Tô Lạc Minh và Côn Hư Tử, giọng nói bình tĩnh, “hôm nay tự mình xin rời đi, sau này sẽ để cho một trăm người đệ tử an toàn rời khỏi, đúng số lượng quay về tông môn. Từ nay mọi hành vi của Tạ Trường Tịch ở Tây Cảnh không còn liên quan đến Thiên Kiếm Tông.”

Nói xong, Tạ Trường Tịch nhấc bước rời đi, Côn Hư Tử và Tạ Trường Tịch nhìn bóng dáng trước mắt biến mất, ai cũng kinh ngạc không nói nên lời.

Một lúc sau, Tô Lạc Minh hồi thần: “Không đúng, tình trạng của Trường Tịch không đúng, người mà Vấn Tâm Kiếm mệnh định, sao có thể đọa đạo? Đệ muốn mở Thiên Mệnh Trận,” Trong lòng Tô Lạc Minh khẽ bình tĩnh, nhấc bước đi ra bên ngoài, “đệ đi tìm Thiên Cơ lão nhân, mở Thiên Mệnh Trận bói nhân quả.”

“Huynh phải đến Tây Cảnh.”

Côn Hư Tử bình tĩnh nói, ông suy nghĩ: “Huynh phải đích thân đến xem tình trạng của Trường Tịch. Đệ thông báo cho Tuế Văn,” Côn Hư Tử ngước mắt, “bất kể sau này xảy ra chuyện gì, hiện giờ Trường Tịch vẫn là đệ tử Thiên Kiếm Tông, thế thì chúng ta phải quan tâm nó, để cho Tuế Văn xem tình hình, giúp đỡ Trường Tịch một chút. Huynh đi trước đây.”

Sau khi sắp xếp xong, Côn Hư Tử đưa tay gọi kiếm, ngự kiếm lên đường rời đi.

Tô Lạc Minh sững sờ đứng đó một lúc, sau đó hơi đau khổ nắm nắm mái tóc: “Thế này rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ!”

Tạ Trường Tịch cắt đứt liên lạc với Thiên Kiếm Tông, đi ra khỏi tháp Vân Phù.

Tuế Văn nghe thấy những lời chàng nói với Côn Hư Tử và Tô Lạc Minh, hơi thấp thỏm: “Thượng quân...”

“Ngươi và Trường Sinh dẫn theo những đệ tử khác núp bên trong Hợp Hoan Cung trước đi.”

Vẻ mặt Tạ Trường Tịch bình tĩnh, lệnh cho Tuế Văn đi xuống dưới: “Đợi Hoa Thiếu chủ độ kiếp thành công, ta sẽ đưa các ngươi rời đi.”

“Thượng quân...” Vẻ mặt Tuế Văn do dự, một lúc sau mới nói, “tại sao...”

“Đi nghỉ ngơi đi.”

Biết y muốn hỏi chuyện gì, Tạ Trường Tịch ngắt lời y: “Chăm sóc những người đệ tử khác, bảo bọn họ đừng sợ hãi.”

Nói xong, Tạ Trường Tịch đưa tay lên gọi kiếm, ngự kiếm rời đi, đi thẳng đến cổng thành.

Đến trước thành lâu thì thấy đại trận của Hợp Hoan Cung đã khởi động, cách đó không xa linh thuyền của Minh Loan Cung lơ lửng trên không, từng người đệ tử ngự kiếm từ trên linh thuyền đi xuống.

Tần Phong Liệt dẫn theo mấy người Tần Vân Y, Tần Vân Thường, Tả Hữu sứ - Trần Nam Triệu Thuận, ba vị Trưởng lão và Tông chủ Kiếm Tông – Diệp Trăn, Tông chủ Dược Tông – Tiết Nhiên đứng lơ lửng trên không trung, lạnh lùng nhìn mọi người trong Hợp Hoan Cung.

Bên phía Hợp Hoan Cung, Bạch Trúc Duyệt đang trong dáng vẻ “Hoa Nhiễm Nhan” dẫn theo mấy người Ngọc cô, Vân cô, Mộng cô, Cung Thương Cốc Vũ - hai người Độ Kiếp của Thanh Lạc Cung và Tông chủ Bách Thú Tông – Mạnh Hạo đứng trên thành, khá căng thẳng nhìn vào những tu sĩ Minh Loan Cung đang càng lúc càng nhiều ở cách đó không xa.

Tạ Trường Tịch nhàn nhạt quét mắt nhìn, phát hiện ở chỗ tối có một chàng thanh niên áo đen đang đứng, bước chân chàng chợt dừng lại, sau khi nhìn chằm chằm một lúc mới khẽ nhíu mày: “Tiết Tử Đan?”

Động tác của Tiết Tử Đan chợt run lên, một lúc sau, y lập tức giơ tay, vội vàng nói: “Ta đến giúp đỡ đó.”



“Tông môn của ngươi ở phía đối diện.”

Tạ Trường Tịch nhắc nhở, Tiết Tử Đan xoa mũi: “Thế thì ta ở bên này nha. Hơn nữa Tiết Nhiên ấy à...”

Tiết Tử Đan nhún nhún vai: “Dù sao Dược Tông làm việc không liên quan đến ta.”

Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chàng quay đầu nhìn qua, Cung Thương Cốc Vũ vội vàng tiến lên trước, cung kính nói: “Thanh Hoành Thượng quân.”

Tạ Trường Tịch gật đầu, đi đến bên cạnh Bạch Trúc Duyệt, gọi theo cách gọi của Hoa Hướng Vãn, cung kính nói: “Mẫu thân.”

Bạch Trúc Duyệt bị gọi như thế, vẫn có chút không quen, bà khẽ hắng một tiếng, gật gật đầu nói: “Trường Tịch đến rồi à.”

“Tạ Trường Tịch.”

Thấy Tạ Trường Tịch xuất hiện, Tần Phong Liệt mở lời trước: “Lần tranh đấu này không liên quan đến Thiên Kiếm Tông ngươi, ngươi nhanh chóng nhường đường, bổn tọa có thể miễn tội chết cho ngươi.”

Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chàng bình tĩnh nhìn Tần Phong Liệt, cứ như nhìn một người chết vậy: “Ông muốn ta chết thế nào?”

“Tạ Trường Tịch,” Triệu Nam bên cạnh mỉm cười thành tiếng, “ngươi đừng cho rằng chính mình ở Vân Lai là người mạnh nhất thì đến Tây Cảnh cũng thế. Tuy Cung Thương Cốc Vũ là Độ Kiếp nhưng chẳng qua chỉ là Pháp tu giỏi thuật trị liệu, không giúp được ngươi quá nhiều, cả một đám già yếu bệnh tật này của Hợp Hoan Cung, một mình ngươi muốn bảo vệ được bọn họ, như vậy gọi là dựa vào thế hiểm yếu để ngoan cố chống lại.”

“Già yếu bệnh tật?”

Nghe thấy lời này, Hồ Miên mỉm cười: “Triệu Tả sứ, vậy chi bằng để cho một người già yếu bệnh tật như ta đây đến lĩnh giáo một chút?”

Nói xong, mũi bàn chân Hồ Miên khẽ nhón lên, vọt thẳng lên trên không, bút vẽ trong tay ném ra, chóp bút vừa phất, mực nước phóng ra ngoài, bỗng chốc biến hoá huyền ảo thành vô số mãnh thú, xông về phía Triệu Nam.

Tần Vân Thường vừa thấy Hồ Miên ra tay, nhanh chóng rút kiếm nhảy ra, vung kiếm chém xuống một con Mặc thú xông đến trước mặt Triệu Nam, quay đầu cười nói: “Chút chuyện nhỏ này không làm phiền Triệu Hữu sứ, ta làm cho.”

Nói xong, kiếm khí Tần Vân Thường như cuồng phong, ép về phía Hồ Miên!

Hai người vừa ra tay, mấy người Linh Nam Linh Bắc, ba vị Trưởng lão cũng dẫn theo đệ tử nhảy vọt ra bên ngoài kết giới, sau khi hét lớn một tiếng “giết” thì lao về về phía đệ tử Minh Loan Cung phía trước.

Cung Thương Cốc Vũ trở tay, một người cầm sáo, một người ôm đàn, lập tức ngồi xếp bằng xuống.

Đàn sáo hợp tấu, đem theo linh lực đánh về phía chiến trường, không ngừng chữa lành vết thương của đệ tử hai cung Hợp Hoan, Thanh Lạc trên chiến trường.

Cách đó không xa Tiết Nhiên thấy vậy, không nói thêm lời nào, vừa trở tay đã xuất hiện một cái hương lô, hắn ta bỏ một viên đan dược vào trong hương lô, đưa tay khẽ vẫy, cơn gió mạnh mang theo kịch độc thổi về phía Hợp Hoan Cung.

Cùng lúc đó, Tiết Tử Đan núp trong chỗ tối ngửi mùi hương bên trong không khí, nhanh chóng lấy ra một cái đỉnh lô bằng đồng đen từ trong túi Càn Khôn, bốc một nắm thuốc ném vào trong, sau đó lấy ra một cái quạt, quạt thật mạnh cơn gió mang theo thuốc giải này về phía chiến trường.

Y đã dùng quạt Ba Tiêu bát phẩm, cơn gió quạt ra mạnh mẽ hơn Tiết Nhiên rất nhiều, trong nhất thời, thổi đến mức chiến trường che trời rợp đất, ngập tràn bụi đất.

Tất cả mọi người đều ho sặc sụa, Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn về phía góc tường, Tiết Tử Đan nhận ra ánh mắt của Tạ Trường Tịch, ngượng ngùng mỉm cười: “Cái đó... có bột mới gột nên hồ.”

Ánh mắt Tạ Trường Tịch rơi xuống trên đỉnh lô lớn bên cạnh Tiết Tử Đan đó, so với hương lô nhỏ của Tiết Nhiên thì chiếc đỉnh này tốt, quạt cũng tốt, quả thật lớn hơn khá nhiều.

Một quạt này của Tiết Tử Đan đã kinh động đến Triệu Nam ở chỗ cao.

Vốn dĩ năm người Độ Kiếp của Minh Loan Cung đều đang ngồi im quan sát, nhìn thấy cơn gió to này thổi đến, Triệu Nam không nhịn được, đưa tay ném Phất trần qua, nhìn thấy Triệu Nam ra tay, tiếng đàn của Cung Thương lập tức chuyển đổi âm điệu, trở thành âm thanh âm vang sát phạt, tiếng đàn làm đao, bay nhanh về phía Triệu Nam.

Triệu Nam cười lạnh thành tiếng, vung trần phất gạt bỏ âm đàn sắc bén, Triệu Thuận bên cạnh không nói tiếng nào, thanh trường kiếm trên tay bay ra, tàn nhẫn chém xuống phương hướng của Cung Thương!

“Chịu chết đi!”

Triệu Thuận hét lớn thành tiếng, thanh trường kiếm phá vỡ kết giới của Hợp Hoan Cung, Cung Thương hoang mang trừng mắt, thế nhưng cũng ngay lúc đó, trước mặt Cung Thương cứ như xuất hiện một không gian vô hình, tất cả mọi người trơ mắt nhìn thanh kiếm của Triệu Thuận từ từ rơi vào bên trong không gian, sau đó biến mất không thấy đâu.

Triệu Thuận kinh hãi, còn chưa phản ứng kịp thì mọi người đã cảm nhận linh lực dao động cực lớn, sau đó thì thấy thanh kiếm của Triệu Thuận xuất hiện trên không trung, chỉ là mũi kiếm đã đổi hướng, đem theo khí thế như sóng lớn dữ dội, nhắm chính xác vào Triệu Thuận, bay thẳng đến đó!

Cảm nhận được kiếm ý dời núi lấp biển này, Triệu Thuận vội vàng lui về phía sau, ánh mắt Tần Phong Liệt chợt lạnh lẽo, nhất thời, thanh trường kiếm trong tay đệ tử cứ như nhận được lời kêu gọi gì đó, rời khỏi tay bay đến!

Hàng trăm thanh linh kiếm hóa thành kiếm trận, xông thẳng đến đón lấy thanh kiếm của Triệu Thuận.

Hai bên đấu nhau, hàng trăm thanh kiếm chọi lại một thanh kiếm, Tần Vân Y không do dự, rút thanh trường kiếm ra tàn nhẫn chém về phía kết giới của Hợp Hoan Cung, hai vị Trưởng lão Độ Kiếp bên cạnh và Triệu Nam cũng cùng lúc vọt ra, bất ngờ tấn công về phía Tạ Trường Tịch.

Tạ Trường Tịch đứng trên tường thành, vẻ mặt bình tĩnh, chàng cứ như một mình đứng trong một không gian, thời gian của chàng dừng chuyển động, vẻ mặt ung dung, tay áo dài tự phất phơ dù không có gió, chỉ có băng tuyết rét lạnh từ trên người chàng tan ra hòa vào không gian.

Mọi người xung quanh có nhanh, có gấp đến đâu đi nữa thì cũng không làm phiền đến chàng chút nào.

Năm vị Độ Kiếp cùng bao vây lên tấn công, Cốc Vũ không nhịn được mà hét lên thành tiếng: “Thượng quân cẩn thận!”

Thế nhưng cũng chính ngay khoảnh khắc đó... gió làm kiếm, đất làm kiếm, lá làm kiếm, vạn vật đều là kiếm hết!

Kiếm khí từ trên người Tạ Trường Tịch bộc phát ra ngoài, sinh linh hóa thành kiếm, điên cuồng đánh úp về phía năm người tu sĩ!

Mọi người trừng to đôi mắt, chỉ cảm thấy kiếm ý cứ như dày đặc trong không gian, chỗ nào cũng là sát khí, mỗi một tấc đều chứa sương.

Mấy người Tần Vân Y cảm thấy không ổn, nhanh chóng đẩy đi, Tần Phong Liệt đứng dậy, linh khí trên người dâng lên, mượn kiếm từ trong tay mọi người, va chạm với thanh kiếm từ vạn vật của Tạ Trường Tịch, bùng nổ ở trên chỗ cao!

Linh kiếm bị chấn động bay ra tứ phía, vạn vật vỡ ra lại quay về với đất trời, kết cục đã định, Tần Phong Liệt đứng ở chỗ cao, dẫn theo mấy người Tần Vân Y nhìn chằm chằm Tạ Trường Tịch.

Tạ Trường Tịch nắm lấy Vấn Tâm Kiếm, đầu ngón chân khẽ điểm, nhảy lên không trung.

Chàng đi dạo dưới ánh trăng, mỗi một bước, ánh trăng lại như sóng nước gợn lăn tăn.

Áo trắng tay áo rộng, tung bay tựa thần tiên.

“Tạ Trường Tịch,” Tần Vân Y vội vàng nói, “Hoa Hướng Vãn đang giữ Vực Linh, đó là vật tà ma ngoại đạo, hiện giờ Thiên Kiếm Tông tự nguyện đắm chìm trong sự sa đọa, muốn làm bạn với Tà Ma hay sao?”

“Không.”

Tạ Trường Tịch nói, sắc mặt Triệu Nam vui mừng, đang muốn lên tiếng thì nghe thấy Tạ Trường Tịch nói.

“Ta ở chỗ này, không phải Thiên Kiếm Tông ở chỗ này.”

Lời này làm bọn họ nhíu mày, Tần Phong Liệt nghe mà không hiểu: “Ngươi có ý gì?”

“Ý của ta là, từ ngày hôm nay, Tạ Trường Tịch xóa tên khỏi Thiên Kiếm Tông. Mọi hành vi của Tạ Trường Tịch không liên quan đến Thiên Kiếm Tông.”

Nói xong, chàng đặt ngang thanh kiếm ở phía trước, từng tấc từng tấc rút thanh trường kiếm ra.

Vấn Tâm Kiếm hiện ra dưới ánh trăng sáng, phản chiếu đôi mắt bình tĩnh của chàng.

“Hôm nay người giết các người, là, Tạ Trường Tịch,” Tạ Trường Tịch ngước mắt, nhìn về phía trước, lúc thanh trường kiếm được rút ra, sát ý dâng lên đột ngột như cưỡi biển đạp sóng, bay nhanh về phía trước, một kiếm lở núi đánh xuống, “của Hợp Hoan Cung!”

- -------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Tầm Thiên Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook