Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Chương 254: Bị đe dọa
BanhBaoThit
14/03/2017
Phách!
Một quyền mang theo hỏa diễm đặt ở trên ngực một con hạ đẳng ác linh, tức thì hỏa diễm bộc phát đem con ác linh này đánh văng đi, nát thây vạn mảnh. Hắc vụ ngưng tụ lại hóa thành một viên ác linh châu, bắn vào vòng đeo tay của hắn.
Vân Chính Thiên ở trong Hạo Thiên Trì nội vi săn giết có thể dùng từ dạo bước mà mô tả. Tuy rằng nội vi còn chưa phải Hạo Thiên Trì chỗ sâu nhất, nhưng nơi này sẽ gặp phải không ít ác linh có thực lực mạnh mẽ, tỷ như kỵ sĩ không đầu ác linh kia.
Thế nhưng Vân Chính Thiên đi ròng rã nữa ngày trời, cũng không có tiếp tục gặp thêm một con kỵ sĩ không đầu nào, họa may vài lần gặp phải chiến sĩ ác linh mà thôi.
Đánh chết chiến sĩ ác linh đem lại ác linh châu số lượng mười lăm viên, giảm hẳn một nữa so với kỵ sĩ không đầu ác linh. Vì vậy số lượng ác linh châu của Vân Chính Thiên tăng lên chậm như rùa bò. Hiện tại chỉ mới một trăm mười lăm viên. Chuyện này khiến hắn cũng đau đầu không ít.
Coi như đánh chết hạ đẳng ác linh chỉ thu được từ một đến ba viên ác châu từ theo thực lực bọn chúng, thế nhưng Vân Chính Thiên không vì vậy mà nản chí, trái lại còn rất kiên trì trong khoảng cày cuốc này. Dựa theo ngoại hình của hạ đẳng ác linh, Vân Chính Thiên gọi nó là khô lâu ác linh. Đám khô lâu ác linh này thực lực tuy yếu nhớt nhưng được cái đi thành bầy rất đông.
Mỗi lần trông thấy một bầy khô lâu ác linh dạo chơi trong rừng, hắn liền xông pha nhảy vào chính giữa, quần ẩu một phen.
Quyền vừa rồi chính là sự kết hợp quyền pháp với hỏa diễm, là do hắn đem hỏa thuộc tính trong cơ thể ngưng tụ ra ngoài.
Băng, Hỏa, Quang Minh ba loại thuộc tính nguyên tố lần lượt ngưng tụ ra ngoài có tên gọi Băng Chưởng, Hỏa Quyền cùng Quang Minh Chỉ.
Chỉ duy có thôn phệ thuộc tính Vân Chính Thiên không thường sử dụng, bởi vì thôn phệ chi lực vốn dĩ rất bá đạo, nếu miễn cưỡng ngưng tụ ra bên ngoài tuyệt đối không thể dùng bản thân mình làm vật truyền dẫn được mà phải thông qua một món đồ vật nào đó.
Ví dụ như thanh hắc trường thương mà hắn lấy được từ kỵ sĩ không đầu ác linh kia, trực tiếp đem thôn phệ chi lực truyền vào, sau đó lại ném về phía đối phương. Chỉ cần đối phương trúng thương, thôn phệ chi lực có thể hoành hành.
Mấy con khô lâu ác linh kia căn bản một đòn cũng không tiếp được, cho nên quần chiến với bọn chúng Vân Chính Thiên chỉ cần tốn một chút tinh lực mà thôi, liên tục như vậy suốt nữa ngày trời mà không cần dừng lại minh tưởng khôi phục trạng thái.
Dịch Cân Kinh trên nền tảng hồn lực tuy không hữu dụng như thời gian Vân Chính Thiên bắt đầu tu luyện, nhưng bộ công pháp này đối với khả năng khôi phục hồn lực vẫn có trợ giúp nhất định. Vân Chính Thiên vừa di chuyển, vừa vận chuyển hồn lực chu thiên theo lộ trình Dịch Cân Kinh, cứ như vậy mà tiến lên không cần nghỉ ngơi.
Không rõ lý do tại sao nội vi khu vực lại thưa thớt trung đẳng ác linh, Vân Chính Thiên trong lòng bắt đầu nghi hoặc. Tình huống hai con trung đẳng ác linh giao tiếp với nhau luôn hiện lên trong đầu hắn.
Không lẽ bọn ác linh này đang có âm mưu gì đó.
Bất quá, tạm gác chuyện này sang một bên. Nếu không thể tìm được ác linh có thực lực ở nội vi khu vực, hay là thẳng một mạch xông vào hạch tâm khu vực đi.
Lại thêm nữa ngày di chuyển, rốt cuộc hắn cũng đến rồi. Nơi này là biên giới giữa nội vi khu vực và hạch tâm khu vực, chỉ cần vượt qua cái đầm lầy này là có bước vào hạch tâm lãnh thổ. Vân Chính Thiên cước bộ dừng lại, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào bản đồ lập thể trên cổ tay.
“Tíc, tíc.”
Vòng đeo tay phát ra tín hiệu cảnh báo, Vân Chính Thiên hơi nhướng mày một cái, bởi vì trên bản đồ bây giờ có khoảng năm cái chấm vàng đang tiến về phía hắn.
Chấm vàng đại biểu tuyển thủ, mà bọn hắn tụ tập lại thành nhóm năm người như vậy, chính là một cái tiểu đội a.
Vân Chính Thiên liếc nhìn số lượng ác linh châu mà mỗi người sở hữu, tất cả đều có khoảng trên dưới ba mươi viên, tính vào thời điểm này thì không nói là nhiều lắm. Dù sao đó là vấn đề hội phải gặp nếu kết thành tiểu đội cùng với nhau săn giết.
Ví dụ như ngươi đơn đả độc đấu một con trung đẳng ác linh, hoàn toàn đánh bại nó thì ác linh châu toàn bộ là của ngươi. Thế nhưng tiểu đội tình huống lại là chuyện khác. Chiến sĩ ác linh chết đi hóa thành mười lăm viên ác linh châu, cho dù có dựa theo công trạng mà phân phó thì một người cùng lắm thu hoạch được mười viên là cao.
Cho nên ở Hạo Thiên Trì thành lập một cái tiểu đội chưa hẳn là quyết định tốt nhất, chỉ có thể nói là tính an toàn cao nhất mà thôi.
“Ồ! Nơi này có người.”
Tại phía xa truyền tới một đạo thanh âm, rõ ràng là đám tuyển thủ năm người đã phát hiện Vân Chính Thiên ở phía trước.
“Là một tên nhóc tuổi còn nhỏ. Oa, làm sao ác linh châu số lượng lại nhiều như vậy!”
Một tên khác trầm trồ lên khi nhìn thấy Vân Chính Thiên số lượng ác linh châu hiển thị trên bản đồ.
“Để ta tra lý lịch của hắn. Vân Chính Thiên, mười bảy tuổi, Thiên Phủ. Chưa từng nghe qua a.”
“Chắc là một cái môn phái nhỏ bé nào đó mà thôi, cần gì để ý.”
Đám tuyển thủ này nói chuyện tất cả đều lọt vào trong tai của hắn. Vân Chính Thiên cũng không có khẩn trương, lẳng lặng đứng một chỗ chờ đám bọn họ đi về phía mình.
Ngay khi đám tuyển thủ này xuất hiện, thì đó là một đám quần áo lòe loẹt tuyển thủ a. Dẫn đầu là một tên trung niên nam tử râu ria xồm soàm, phía sau hắn là ba tên nam tử, một tên nữ tử. Nhìn gương mặt bọn hắn thì đoán chừng tuổi tác không giống Vân Chính Thiên nhỏ như vậy, ít nhất cũng phải gần ba mươi tuổi, chẳng trách lại khinh thường hắn nhỏ tuổi.
Ở ba mươi tuổi có thể trở thành Hồn Vương hay Hồn Đế đã không quá mức hiếm hoi, có thể nói là phổ thông cũng được. Những tên tuyển thủ này, chắc hẳn đến từ một cái trung lưu môn phái.
“Tiểu tử, ngươi từ đâu tìm được nhiều ác linh châu như vậy?”
Tên trung niên nam tử tiến về phía Vân Chính Thiên, không đầu không đuôi cất giọng hỏi.
Vân Chính Thiên nghe vậy, suýt chút nữa là bật cười, cố gắng kìm lại nói:
“Đại thúc, ác linh châu ở nơi này, ngoài đánh giết ác linh rồi còn tìm được ở đâu?”Bị Vân Chính Thiên gọi là đại thúc, tên trung niên nam tử cả giận quát:
“Còn lý lẽ với ta, bằng vào ngươi Hồn Tôn cấp bậc còn không có đủ tư cách kiếm được nhiều như vậy ác linh châu. Ta xem rõ ràng ngươi là quân trộm cắp, nhân lúc người nào đó lơ là liền đem vòng tay của hắn lấy đi, sau đó nói là của mình a. Hoặc có thể ngươi lòng dạ đủ sâu, nhân lúc người khác trọng thương mà ra tay cướp đoạt. Mọi người nghe ta nói có hợp lý không?”
Trung niên nam tử vừa dứt câu, đám người ở phía sau đều nhao nhao tán thành.
Vân Chính Thiên hành tẩu trong Hạo Thiên Trì suốt một ngày, hắn đều đem khí tức của mình triệt để hạ xuống khoảng chừng Hồn Tôn cấp độ. Tên trung niên nam tử này nhìn thấy đối phương chỉ là Hồn Tôn, cho nên mới tiến tới gây sự.
Vân Chính Thiên nghe vậy khóe miệng hơi nhếch lên một vòng mỉm cười, thì ra ác linh châu còn có thể thông qua cướp đoạt giữa các tuyển thủ với nhau mà có a.
Như vậy thì quá hay rồi. Bổn đại gia còn đang lo lắng ác linh châu thu hoạch khó khăn đây.
Dựa theo hơi thở mà tên trung niên nam tử này truyền ra, hẳn là một vị vừa bước vào Hồn Đế cấp bậc không lâu, căn cơ còn chưa vững vàng. Sau lưng hắn bốn người thì hết ba người là Hồn Tông, chỉ có một người là Hồn Vương.
Đội hình thực lực như thế này, tiến vào sâu như thế này đã là cực hạn của bọn hắn, ác linh châu thu hoạch bắt đầu khó khăn trùng trùng.
Đánh giết khô lâu ác linh thì chậm. Đánh với chiến sĩ ác linh thì được nhưng bọn này tựa như bốc hơi không thấy bóng dáng, còn đụng độ kỵ sĩ không đầu ác linh thì chỉ biết chạy thục mạng. Thời gian trôi qua nhưng mỗi cá nhân chỉ thu được chưa tới ba mươi viên ác linh châu, quả thực ít ỏi. Cho nên bọn hắn mới làm ra quyết định, đó là đi cướp.
Chỉ cần đối phương không quá đông người, tu vi lại kém. Bọn chúng sẽ không cần mặt mũi mà đứng chặn đường tước đoạt.
Con mồi đầu tiên của bọn chúng, cũng chính là thiếu niên tóc bạch kim trước mắt đây.
Tu vi Hồn Tôn, một trăm mười lăm viên ác linh châu. Còn con mồi nào béo bở hơn được.
“Tiểu tử, ta thấy ngươi tuổi trẻ chưa hiểu chuyện nên gây ra tội. Kỳ thực ta cũng muốn đem ngươi giáo huấn một trận nhưng thiết nghĩ ngươi cùng vì bản năng mà thôi.”
Trung niên nam tử cười nói.
Vân Chính Thiên tỏ vẻ bất ngờ hỏi: “Ngươi tha cho ta?”
Trung niên nam tử cùng đám tuyển thủ cười sặc sụa, một lát lại đáp: “Chỉ cần ngươi đưa cho bọn ta một trăm viên ác linh châu, ta hẳn có thể bỏ qua mà không giáo huấn ngươi một trận.”
Trung niên nam tử vừa nói lời này, trong lòng không khỏi có chút sảng khoái. Dù sao tiểu tử tóc bạch kim này cũng có vẻ biết điều, vậy thì chừa cho hắn một số ác linh châu coi như làm phước. Bổn đại nhân quả thực rất biết làm người a, chắc chắn hắn sẽ cảm động đến rơi lệ.
Trung niêm nam tử mang theo hý hửng vẻ mặt, bước về phía Vân Chính Thiên, sau đó chìa tay ra.
“Nào, đưa cho ta vòng đeo tay, ta đảm bảo bí mật trộm cắp của ngươi sẽ an toàn.”
Trên thế giới này, loại tiểu nhân như trung niên nam tử này nhiều vô số. Bọn chúng lấy hiếp đáp người yếu thế làm trò vui, sau đó còn tự huyễn hoặc bản thân là quang minh chính đại, là kẻ biết trước biết sau.
Không may cho hắn, Vân Chính Thiên lại cực ghét loại người này.
“Đại thúc, của ngươi đây.”
Vân Chính Thiên cười nói, sau đó đem vòng đeo tay của mình tháo ra, giơ tới trước mặt trung niên nam tử.
Vị trung niên nam tử này ánh mắt lóe sáng, báu vật sắp vào trong tay, hắn làm sao không kinh hỷ cho được. Hắn cũng giơ tay về phía trước, định đón lấy vòng đeo tay kia. Thì một màn bất ngờ bỗng diễn ra.
Vân Chính Thiên chính vào lúc này đem vòng đeo tay ném lên không trung. Dưới con mắt ngỡ ngàng của trung niên nam tử, một cỗ nóng bỏng đã oanh vào lồng ngực.
Ầm!
Trung niên nam tử bị một quyền này chấn văng đi, nện vào một gốc cây đại thụ ngã sấp mặt xuống đất.
Bốn tên tuyển thủ trong đội nhìn thấy một màn không thể nào tin được, liền há mồm trợn mắt.
Tên tiểu tử kia không phải chỉ Hồn Tôn thôi sao, lại có thể một quyền đánh bay Hồn Đế cấp bậc.
Trung niên nam tử gương mặt ngây ngốc, lòng ngực đau đớn như có lửa đốt. Hắn ngửa mặt lên trời nôn ra một ngụm máu tươi. Trong miệng không khỏi rên rỉ, sắc mặt tái nhợt.
Vân Chính Thiên một quyền vừa nãy, chính là Hỏa Quyền. Hỏa Quyền am hiểu lực công kích, lại còn có thể đem hỏa diễm truyền vào trong người đối phương, tiến hành thiêu đốt từ bên trong.
Nếu như bình thường đối chiến, trung niên nam tử kia ăn phải một quyền này còn không đến mức khó coi như vậy. Bởi do khi nãy hắn kỳ thực không nghĩ Vân Chính Thiên hội đối với mình ra tay, cho nên hoàn toàn buông bỏ phòng thủ.
Vân Chính Thiên thu lại một quyền, gương mặt anh tuấn vào lúc này trở nên giống như sát thần, lạnh tanh nói:
“Vẫn là người chết giữ bí mật tốt nhất a. Thứ lỗi, ác linh châu của các ngươi, ta muốn.”
Một quyền mang theo hỏa diễm đặt ở trên ngực một con hạ đẳng ác linh, tức thì hỏa diễm bộc phát đem con ác linh này đánh văng đi, nát thây vạn mảnh. Hắc vụ ngưng tụ lại hóa thành một viên ác linh châu, bắn vào vòng đeo tay của hắn.
Vân Chính Thiên ở trong Hạo Thiên Trì nội vi săn giết có thể dùng từ dạo bước mà mô tả. Tuy rằng nội vi còn chưa phải Hạo Thiên Trì chỗ sâu nhất, nhưng nơi này sẽ gặp phải không ít ác linh có thực lực mạnh mẽ, tỷ như kỵ sĩ không đầu ác linh kia.
Thế nhưng Vân Chính Thiên đi ròng rã nữa ngày trời, cũng không có tiếp tục gặp thêm một con kỵ sĩ không đầu nào, họa may vài lần gặp phải chiến sĩ ác linh mà thôi.
Đánh chết chiến sĩ ác linh đem lại ác linh châu số lượng mười lăm viên, giảm hẳn một nữa so với kỵ sĩ không đầu ác linh. Vì vậy số lượng ác linh châu của Vân Chính Thiên tăng lên chậm như rùa bò. Hiện tại chỉ mới một trăm mười lăm viên. Chuyện này khiến hắn cũng đau đầu không ít.
Coi như đánh chết hạ đẳng ác linh chỉ thu được từ một đến ba viên ác châu từ theo thực lực bọn chúng, thế nhưng Vân Chính Thiên không vì vậy mà nản chí, trái lại còn rất kiên trì trong khoảng cày cuốc này. Dựa theo ngoại hình của hạ đẳng ác linh, Vân Chính Thiên gọi nó là khô lâu ác linh. Đám khô lâu ác linh này thực lực tuy yếu nhớt nhưng được cái đi thành bầy rất đông.
Mỗi lần trông thấy một bầy khô lâu ác linh dạo chơi trong rừng, hắn liền xông pha nhảy vào chính giữa, quần ẩu một phen.
Quyền vừa rồi chính là sự kết hợp quyền pháp với hỏa diễm, là do hắn đem hỏa thuộc tính trong cơ thể ngưng tụ ra ngoài.
Băng, Hỏa, Quang Minh ba loại thuộc tính nguyên tố lần lượt ngưng tụ ra ngoài có tên gọi Băng Chưởng, Hỏa Quyền cùng Quang Minh Chỉ.
Chỉ duy có thôn phệ thuộc tính Vân Chính Thiên không thường sử dụng, bởi vì thôn phệ chi lực vốn dĩ rất bá đạo, nếu miễn cưỡng ngưng tụ ra bên ngoài tuyệt đối không thể dùng bản thân mình làm vật truyền dẫn được mà phải thông qua một món đồ vật nào đó.
Ví dụ như thanh hắc trường thương mà hắn lấy được từ kỵ sĩ không đầu ác linh kia, trực tiếp đem thôn phệ chi lực truyền vào, sau đó lại ném về phía đối phương. Chỉ cần đối phương trúng thương, thôn phệ chi lực có thể hoành hành.
Mấy con khô lâu ác linh kia căn bản một đòn cũng không tiếp được, cho nên quần chiến với bọn chúng Vân Chính Thiên chỉ cần tốn một chút tinh lực mà thôi, liên tục như vậy suốt nữa ngày trời mà không cần dừng lại minh tưởng khôi phục trạng thái.
Dịch Cân Kinh trên nền tảng hồn lực tuy không hữu dụng như thời gian Vân Chính Thiên bắt đầu tu luyện, nhưng bộ công pháp này đối với khả năng khôi phục hồn lực vẫn có trợ giúp nhất định. Vân Chính Thiên vừa di chuyển, vừa vận chuyển hồn lực chu thiên theo lộ trình Dịch Cân Kinh, cứ như vậy mà tiến lên không cần nghỉ ngơi.
Không rõ lý do tại sao nội vi khu vực lại thưa thớt trung đẳng ác linh, Vân Chính Thiên trong lòng bắt đầu nghi hoặc. Tình huống hai con trung đẳng ác linh giao tiếp với nhau luôn hiện lên trong đầu hắn.
Không lẽ bọn ác linh này đang có âm mưu gì đó.
Bất quá, tạm gác chuyện này sang một bên. Nếu không thể tìm được ác linh có thực lực ở nội vi khu vực, hay là thẳng một mạch xông vào hạch tâm khu vực đi.
Lại thêm nữa ngày di chuyển, rốt cuộc hắn cũng đến rồi. Nơi này là biên giới giữa nội vi khu vực và hạch tâm khu vực, chỉ cần vượt qua cái đầm lầy này là có bước vào hạch tâm lãnh thổ. Vân Chính Thiên cước bộ dừng lại, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào bản đồ lập thể trên cổ tay.
“Tíc, tíc.”
Vòng đeo tay phát ra tín hiệu cảnh báo, Vân Chính Thiên hơi nhướng mày một cái, bởi vì trên bản đồ bây giờ có khoảng năm cái chấm vàng đang tiến về phía hắn.
Chấm vàng đại biểu tuyển thủ, mà bọn hắn tụ tập lại thành nhóm năm người như vậy, chính là một cái tiểu đội a.
Vân Chính Thiên liếc nhìn số lượng ác linh châu mà mỗi người sở hữu, tất cả đều có khoảng trên dưới ba mươi viên, tính vào thời điểm này thì không nói là nhiều lắm. Dù sao đó là vấn đề hội phải gặp nếu kết thành tiểu đội cùng với nhau săn giết.
Ví dụ như ngươi đơn đả độc đấu một con trung đẳng ác linh, hoàn toàn đánh bại nó thì ác linh châu toàn bộ là của ngươi. Thế nhưng tiểu đội tình huống lại là chuyện khác. Chiến sĩ ác linh chết đi hóa thành mười lăm viên ác linh châu, cho dù có dựa theo công trạng mà phân phó thì một người cùng lắm thu hoạch được mười viên là cao.
Cho nên ở Hạo Thiên Trì thành lập một cái tiểu đội chưa hẳn là quyết định tốt nhất, chỉ có thể nói là tính an toàn cao nhất mà thôi.
“Ồ! Nơi này có người.”
Tại phía xa truyền tới một đạo thanh âm, rõ ràng là đám tuyển thủ năm người đã phát hiện Vân Chính Thiên ở phía trước.
“Là một tên nhóc tuổi còn nhỏ. Oa, làm sao ác linh châu số lượng lại nhiều như vậy!”
Một tên khác trầm trồ lên khi nhìn thấy Vân Chính Thiên số lượng ác linh châu hiển thị trên bản đồ.
“Để ta tra lý lịch của hắn. Vân Chính Thiên, mười bảy tuổi, Thiên Phủ. Chưa từng nghe qua a.”
“Chắc là một cái môn phái nhỏ bé nào đó mà thôi, cần gì để ý.”
Đám tuyển thủ này nói chuyện tất cả đều lọt vào trong tai của hắn. Vân Chính Thiên cũng không có khẩn trương, lẳng lặng đứng một chỗ chờ đám bọn họ đi về phía mình.
Ngay khi đám tuyển thủ này xuất hiện, thì đó là một đám quần áo lòe loẹt tuyển thủ a. Dẫn đầu là một tên trung niên nam tử râu ria xồm soàm, phía sau hắn là ba tên nam tử, một tên nữ tử. Nhìn gương mặt bọn hắn thì đoán chừng tuổi tác không giống Vân Chính Thiên nhỏ như vậy, ít nhất cũng phải gần ba mươi tuổi, chẳng trách lại khinh thường hắn nhỏ tuổi.
Ở ba mươi tuổi có thể trở thành Hồn Vương hay Hồn Đế đã không quá mức hiếm hoi, có thể nói là phổ thông cũng được. Những tên tuyển thủ này, chắc hẳn đến từ một cái trung lưu môn phái.
“Tiểu tử, ngươi từ đâu tìm được nhiều ác linh châu như vậy?”
Tên trung niên nam tử tiến về phía Vân Chính Thiên, không đầu không đuôi cất giọng hỏi.
Vân Chính Thiên nghe vậy, suýt chút nữa là bật cười, cố gắng kìm lại nói:
“Đại thúc, ác linh châu ở nơi này, ngoài đánh giết ác linh rồi còn tìm được ở đâu?”Bị Vân Chính Thiên gọi là đại thúc, tên trung niên nam tử cả giận quát:
“Còn lý lẽ với ta, bằng vào ngươi Hồn Tôn cấp bậc còn không có đủ tư cách kiếm được nhiều như vậy ác linh châu. Ta xem rõ ràng ngươi là quân trộm cắp, nhân lúc người nào đó lơ là liền đem vòng tay của hắn lấy đi, sau đó nói là của mình a. Hoặc có thể ngươi lòng dạ đủ sâu, nhân lúc người khác trọng thương mà ra tay cướp đoạt. Mọi người nghe ta nói có hợp lý không?”
Trung niên nam tử vừa dứt câu, đám người ở phía sau đều nhao nhao tán thành.
Vân Chính Thiên hành tẩu trong Hạo Thiên Trì suốt một ngày, hắn đều đem khí tức của mình triệt để hạ xuống khoảng chừng Hồn Tôn cấp độ. Tên trung niên nam tử này nhìn thấy đối phương chỉ là Hồn Tôn, cho nên mới tiến tới gây sự.
Vân Chính Thiên nghe vậy khóe miệng hơi nhếch lên một vòng mỉm cười, thì ra ác linh châu còn có thể thông qua cướp đoạt giữa các tuyển thủ với nhau mà có a.
Như vậy thì quá hay rồi. Bổn đại gia còn đang lo lắng ác linh châu thu hoạch khó khăn đây.
Dựa theo hơi thở mà tên trung niên nam tử này truyền ra, hẳn là một vị vừa bước vào Hồn Đế cấp bậc không lâu, căn cơ còn chưa vững vàng. Sau lưng hắn bốn người thì hết ba người là Hồn Tông, chỉ có một người là Hồn Vương.
Đội hình thực lực như thế này, tiến vào sâu như thế này đã là cực hạn của bọn hắn, ác linh châu thu hoạch bắt đầu khó khăn trùng trùng.
Đánh giết khô lâu ác linh thì chậm. Đánh với chiến sĩ ác linh thì được nhưng bọn này tựa như bốc hơi không thấy bóng dáng, còn đụng độ kỵ sĩ không đầu ác linh thì chỉ biết chạy thục mạng. Thời gian trôi qua nhưng mỗi cá nhân chỉ thu được chưa tới ba mươi viên ác linh châu, quả thực ít ỏi. Cho nên bọn hắn mới làm ra quyết định, đó là đi cướp.
Chỉ cần đối phương không quá đông người, tu vi lại kém. Bọn chúng sẽ không cần mặt mũi mà đứng chặn đường tước đoạt.
Con mồi đầu tiên của bọn chúng, cũng chính là thiếu niên tóc bạch kim trước mắt đây.
Tu vi Hồn Tôn, một trăm mười lăm viên ác linh châu. Còn con mồi nào béo bở hơn được.
“Tiểu tử, ta thấy ngươi tuổi trẻ chưa hiểu chuyện nên gây ra tội. Kỳ thực ta cũng muốn đem ngươi giáo huấn một trận nhưng thiết nghĩ ngươi cùng vì bản năng mà thôi.”
Trung niên nam tử cười nói.
Vân Chính Thiên tỏ vẻ bất ngờ hỏi: “Ngươi tha cho ta?”
Trung niên nam tử cùng đám tuyển thủ cười sặc sụa, một lát lại đáp: “Chỉ cần ngươi đưa cho bọn ta một trăm viên ác linh châu, ta hẳn có thể bỏ qua mà không giáo huấn ngươi một trận.”
Trung niên nam tử vừa nói lời này, trong lòng không khỏi có chút sảng khoái. Dù sao tiểu tử tóc bạch kim này cũng có vẻ biết điều, vậy thì chừa cho hắn một số ác linh châu coi như làm phước. Bổn đại nhân quả thực rất biết làm người a, chắc chắn hắn sẽ cảm động đến rơi lệ.
Trung niêm nam tử mang theo hý hửng vẻ mặt, bước về phía Vân Chính Thiên, sau đó chìa tay ra.
“Nào, đưa cho ta vòng đeo tay, ta đảm bảo bí mật trộm cắp của ngươi sẽ an toàn.”
Trên thế giới này, loại tiểu nhân như trung niên nam tử này nhiều vô số. Bọn chúng lấy hiếp đáp người yếu thế làm trò vui, sau đó còn tự huyễn hoặc bản thân là quang minh chính đại, là kẻ biết trước biết sau.
Không may cho hắn, Vân Chính Thiên lại cực ghét loại người này.
“Đại thúc, của ngươi đây.”
Vân Chính Thiên cười nói, sau đó đem vòng đeo tay của mình tháo ra, giơ tới trước mặt trung niên nam tử.
Vị trung niên nam tử này ánh mắt lóe sáng, báu vật sắp vào trong tay, hắn làm sao không kinh hỷ cho được. Hắn cũng giơ tay về phía trước, định đón lấy vòng đeo tay kia. Thì một màn bất ngờ bỗng diễn ra.
Vân Chính Thiên chính vào lúc này đem vòng đeo tay ném lên không trung. Dưới con mắt ngỡ ngàng của trung niên nam tử, một cỗ nóng bỏng đã oanh vào lồng ngực.
Ầm!
Trung niên nam tử bị một quyền này chấn văng đi, nện vào một gốc cây đại thụ ngã sấp mặt xuống đất.
Bốn tên tuyển thủ trong đội nhìn thấy một màn không thể nào tin được, liền há mồm trợn mắt.
Tên tiểu tử kia không phải chỉ Hồn Tôn thôi sao, lại có thể một quyền đánh bay Hồn Đế cấp bậc.
Trung niên nam tử gương mặt ngây ngốc, lòng ngực đau đớn như có lửa đốt. Hắn ngửa mặt lên trời nôn ra một ngụm máu tươi. Trong miệng không khỏi rên rỉ, sắc mặt tái nhợt.
Vân Chính Thiên một quyền vừa nãy, chính là Hỏa Quyền. Hỏa Quyền am hiểu lực công kích, lại còn có thể đem hỏa diễm truyền vào trong người đối phương, tiến hành thiêu đốt từ bên trong.
Nếu như bình thường đối chiến, trung niên nam tử kia ăn phải một quyền này còn không đến mức khó coi như vậy. Bởi do khi nãy hắn kỳ thực không nghĩ Vân Chính Thiên hội đối với mình ra tay, cho nên hoàn toàn buông bỏ phòng thủ.
Vân Chính Thiên thu lại một quyền, gương mặt anh tuấn vào lúc này trở nên giống như sát thần, lạnh tanh nói:
“Vẫn là người chết giữ bí mật tốt nhất a. Thứ lỗi, ác linh châu của các ngươi, ta muốn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.