Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Chương 168: Đáng Sợ Đệ Nhị Võ Hồn, Linh Hồn Kiếm
BanhBaoThit
25/11/2018
Vân Chính Thiên ở trong thiên địa thanh âm vang vọng mà ra, không cần
biết Ám Kim Khủng Trảo Hùng bên kia có hay không hiểu hắn nói gì. Hắn
vẫn như vậy nói tiếp, tựa như nói cho chính mình nghe.
“Hồn Kiếm võ hồn, đệ nhất hồn kỹ Câu Hồn.”
Vân Chính Thiên vừa hô lên, tức thì tóc đen Vân Chính Thiên như quỉ dị đột ngột tiêu thất. Ám Kim Khủng Trảo Hùng bên kia đối với tốc độ của đối phương tương đối am hiểu, nó đem hữu trảo vỗ thẳng vào hư không trước mặt.
“PHÁCH.”
Thế nhưng một trảo dừng ở hư không, chỉ có thểm chạm vào hư không. Tóc đen Vân Chính Thiên vẫn không có xuất hiện như Ám Kim Khủng Trảo Hùng tưởng tượng.
Hắn cứ như vậy mà biến mất, tựa như chưa hề tồn tại. Mà ngay lúc này, Ám Kim Khủng Trảo Hùng khẽ rên lên một tiếng thê lương. Tứ chi của nó đột nhiên cứng đờ, thân thể cao sáu mét run rẩy một trận kịch liệt.
Một khắc sau, tròng mắt của nó vốn một màu hoàng kim, bây giờ chuyển sang màu trắng dã, tựa như linh hồn đã bị câu dẫn tới một phương trời khác.
Trong lúc Ám Kim Khủng Trảo Hùng tình huống chưa rõ ràng bên kia, Vân Chính Thiên bản tôn lúc này bắt đầu động. Hắn sau lưng Hỏa Phượng Dực mở ra, tức thì đem cơ thể huyền phù cách mặt đất khoảng một mét, cánh Phượng triển khai vỗ nhẹ đem hỏa nguyên tố giam lỏng càng thêm cháy hừng hực.
Sau lưng hắn, đệ tứ cùng đệ nhị hồn hoàn đồng thời lóe lên.
Chân Phượng Thiên Mệnh, Hỏa Phượng Kiếm cùng Hỏa Phượng Dực. Ba loại năng lực lần lượt được Vân Chính Thiên thôi động tới cực điểm. Hắn từ đầu đã xác định rằng, không đem toàn bộ thực lực sử dụng ra, tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Ám Kim Khủng Trảo Hùng vạn năm kia được.
Vân Chính Thiên như Chân Phượng tái thế, uy áp tỏa ra cực kỳ mãnh liệt, xa xa vượt qua bốn hoàn Hồn Tông có thể chưởng khống lực lượng.
Hắn tuy miễn cưỡng có thể gọi là song sinh võ hồn, bất quá đệ nhị võ hồn của hắn không hề giúp ích cho việc thăng cấp hồn lực, bởi vì võ hồn này không lấy hồn lực làm gốc rễ, mà sử dụng chính là hắc hóa lực lượng kia. Vân Chính Thiên đã quyết định đặt tên cho loại lực lượng mới này, gọi là Hắc lực.
Cho nên bề ngoài người khác chỉ cảm thụ được hắn vẫn là Hồn Tông cấp bậc, thế nhưng chân chính sức chiến đấu, e rằng Linh Tôn Thượng cũng không phải đối thủ của hắn.
Tiểu bạch hổ gầm nhẹ một tiếng, tức thì tóc đen Vân Chính Thiên đột nhiên xuất hiện trở lại, bất quá, hắn không phải xuất hiện theo cách bình thường, mà là chui từ lồng ngực của Ám Kim Khủng Trảo Hùng ra.
Trên tay tóc đen Vân Chính Thiên cầm một thanh màu đen trường kiếm, kiếm khí tỏa ra vô tận sát lực, kiếm này danh tự, gọi là Linh Hồn Kiếm. Theo thân ảnh hắn trồi ra từ lồng ngực Ám Kim Khủng Trảo Hùng, Linh Hồn Kiếm kéo theo một đạo bóng đen to lớn.
Mà khi tóc đen Vân Chính Thiên hoàn toàn thoát ly cơ thể Ám Kim Khủng Trảo Hùng, đạo bóng đen to lớn kia trực tiếp ngưng hình, nó có hình dáng giống như Ám Kim Khủng Trảo Hùng thu nhỏ vậy.
Vân Chính Thiên trong lòng cũng hết sức nghi hoặc, năng lực này hắn vẫn chưa lần nào thi triển, cho nên hiện tại cũng có chút mơ hồ không rõ lắm.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng sau khi bị tóc đen Vân Chính Thiên kéo ra đạo bóng đen to lớn kia, thân thể nó càng run rẩy, trong miệng gấu phát ra vô số tiếng rên rỉ thanh âm. Tựa như một phần linh hồn của nó đã bị cưỡng chế kéo ra bên ngoài.
Đúng vậy, đạo bóng đen này chính là linh hồn của Ám Kim Khủng Trảo Hùng, không phải một linh hồn thuần khiết, mà là một linh hồn đã bị tiêm nhiễm Tà hồn lực, cực kỳ trầm trọng.
Võ hồn thứ hai của Vân Chính Thiên, chính là sở hữu một năng lực kỳ lạ như thế này, phản phất có thể trích xuất linh hồn của đối phương ra bên ngoài theo một cách thức không thể thô bạo hơn.
Hồn Kiếm võ hồn, cái tên này chính là do hắn tự nghĩ ra, bởi vì thời điểm hắn tỉnh dậy trong hắc kén kia, cả Vực Chủ lẫn Bao Lão không thể đoán được võ hồn của hắn là cái gì. Loại này võ hồn trong lịch sử Đấu La Đại Lục hình như không có ghi chép qua.
Hồn Kiếm võ hồn được hắn ngưng tụ, chính là lấy một phần linh hồn của mình, nói chính xác hơn chính là phần tà ác bên trong cơ thể, đem nó dung hợp với hắc hóa lực lượng đến từ thanh ma kiếm ẩn núp bấy lâu. Cuối cùng hai thứ này hòa quyện lại thành một, sinh ra Hồn Kiếm võ hồn.
Khi hắn sử dụng Hồn Kiếm võ hồn, bản thể sẽ tách ra thêm một cái phân thân, mà cái phân thân này cũng không phải thực thể, chỉ có vẻ giống như thực thể mà thôi. Nó tồn tại ở một dạng riêng biệt, giống như linh hồn hữu hình vậy.
Đặc điểm nhận dạng chính là phân thân này có màu tóc đen dài, giống như hắc hóa Vân Chính Thiên lúc trước. Bất quá, phân thân không có khả năng nói chuyện, chỉ có những cử chỉ đặc trưng của Vân Chính Thiên mà thôi. Và trên hết, Vân Chính Thiên toàn quyền chưởng khống mọi hành động của phân thân này. Chỉ cần hắn tâm niệm vừa động, đạo phân thân kia lập tức xông lên, cho dù phía trước là núi đao biển lửa đi chăng nữa.
Hồn Kiếm võ hồn sau khi tách ra thành một cái phân thân, thì bản tôn vẫn có thể linh hoạt hành động như cũ, không có một chút ảnh hưởng nào. Như vậy có thể nói, đệ nhị võ hồn mang tới cho Vân Chính Thiên khủng bố năng lực. Thử tưởng tượng trong một cuộc đơn đấu, hắn lại có tới hai người, năng lực cùng kỹ xảo chiến đấu y hệt nhau, không cần xem cũng biết đối phương kinh sợ như thế nào.
Hắn hiện tại không rõ phân thân này nếu như bị hủy đi, thì bản tôn có chịu ảnh hưởng không, bấ quá điều này hiện tại không có thời gian đi chứng thực, tốt nhất vẫn mau chóng giải quyết Ám Kim Khủng Trảo Hùng sau đó đi tới Thiên Sơn hội ngộ mọi người.
Không muốn trì hoãn thêm nữa, tóc đen Vân Chính Thiên vừa xuất hiện liền trực tiếp vận dụng vạn năm hồn hoàn đầu tiên của mình. Còn bản tôn Vân Chính Thiên, cũng sử ra Chân Phượng tam đại kỹ năng, muốn nhanh chóng đem Ám Kim Khủng Trảo Hùng nhanh chóng giết chết.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng sau khi bị câu dẫn linh hồn ra bên ngoài, mặc dù vẫn nắm giữ được ý thức nhưng gương mặt xanh xao, hoàn toàn không còn sức sống, tổng thể lực lượng của nó bị hạ xuống mấy phần.
Vân Chính Thiên triển khai cánh Phượng, một khắc sau hắn bỗng hóa thành một đạo lưu quang xông thẳng tới Ám Kim Khủng Trảo Hùng thân thể. Hỏa Phượng Kiếm như hóa thành một mũi tên, xé rách không gian mà tới, vị trí chính là trái tim của Ám Kim Khủng Trảo Hùng.
Cự hùng dù sao cũng là vạn năm hồn thú cấp bậc, bản năng cầu sinh cực kỳ mạnh mẽ. Mắt thấy Vân Chính Thiên như Tử Thần sà xuống, nó hai mắt trắng dã trở nên ngưng trọng. Hữu trảo cùng Tả trảo, song trảo đồng loạt đánh tới, đem Vân Chính Thiên thế công hung hăng cản lại.
“NGANG ——.”
Giòn tan thanh âm vang lên, ngay tại vị trí song phương vừa va chạm, cũng không thấy có bất kỳ xung lực nào truyền ra, chỉ đơn giản như vậy hai bên chạm vào nhau. Bất quá, diễn biến tiếp theo có chút không hợp đạo lý.
Nguyên bản thân cao sáu mét Ám Kim Khủng Trảo Hùng, bị một kiếm của Vân Chính Thiên đánh cho chật vật ngã ra mặt đất. Trên miệng đã bắt đầu có máu tươi chảy ra. Hai tròng mắt xuất hiện vẻ hoang mang rõ rệt. Nó vạn lần không ngờ rằng, nhân loại nhỏ bé trước mặt, lại sở hữu khủng bố năng lực đến như vậy.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng rốt cuộc sau vạn năm qua, lần đầu tiên cảm thấy run rẩy từ trong linh hồn, nhân loại trước mặt nó bây giờ, tuyệt đối có thể đem nó chém giết.
Tình hình trước mắt như thế, bất quá Vân Chính Thiên là người hiểu rõ hơn ai hết. Sở dĩ hắn có thể ở trước mặt vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng diễu võ dương oai, chủ yếu là nhờ vào sự may mắn và yếu tốt bất ngờ.
Sai lầm của Ám Kim Khủng Trảo Hùng chính là chủ quan, vào thời điểm tóc đen Vân Chính Thiên sử dụng đệ nhất hồn hoàn, là nó đã mất đi thượng phong rồi.
Hồn Kiếm võ hồn, đệ nhất hồn kỹ Câu Hồn.
Câu Hồn, ý nghĩa như tên gọi. Tóc đen Vân Chính Thiên sau khi tiêu thất một cách quỉ dị, nó đã lặng lẽ dung nhập vào trong người Ám Kim Khủng Trảo Hùng, mạnh mẽ đem linh hồn của nó câu dẫn ra bên ngoài theo cách thức thô bạo nhất có thể, đến mức Ám Kim Khủng Trảo Hùng không thể phản kháng lại được, tất cả là do sự chủ quan mà ra, bây giờ có hối hận cũng đã quá muộn rồi.
Một khi để tóc đen Vân Chính Thiên thành công dẫn linh hồn ra, tuyệt đối không thể thay đổi được. Trừ phi ngươi có tu vi tinh thần lực cao hơn hắn.
Không cần biết ngươi là cường giả bậc nào, đối với linh hồn khái niệm đều vô cùng mơ hồ. Linh hồn chính là yếu ớt nhất lực lượng, một khi bị đối phương nắm vào điểm yếu này, cho dù là ai cũng cảm thấy thống khổ cùng cực.
Đó chính là cảm giác mà Ám Kim Khủng Trảo Hùng đang phải gánh chịu. Tu vi của nó cao hơn nhân loại bên kia không biết bao nhiêu lần, thể chất của nó cũng mạnh hơn rất nhiều. Thế nhưng, về mặt linh hồn chưởng khống, nó hoàn toàn thua kém đối phương. Rốt cuộc cuối cùng, để Vân Chính Thiên nắm lấy tiên cơ lần này mà phân ra thắng bại.
“HỐNG ——.”
Bị dồn ép vào chân tường thì đến chó cũng hóa sư tử. Ám Kim Khủng Trảo Hùng là bậc nào hồn thú, kẻ có thể dồn ép nó như vậy trên đời này không có mấy ai. Bất giác thẹn quá hóa giận cảm xúc truyền khắp đại não. Ám Kim Khủng Trảo Hùng gầm lên một tiếng thê lương, thân thể to lớn một lần nữa xông tới Vân Chính Thiên bản tôn bên kia.
Vân Chính Thiên ánh mắt cực kỳ ngưng trọng, Ám Kim Khủng Trảo Hùng chính thức liều mạng, hắn tuyệt đối không thể lơ là. Mắt khẽ liếc sang đạo phân thân đang chộp lấy cổ họng đạo linh hồn của Ám Kim Khủng Trảo Hùng, nhưng cũng chỉ là như vậy, hắn không thể trực tiếp đả thương linh hồn đối thủ, nếu không trận đấu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng am hiểu nhất vẫn là công kích và phòng ngự, cho nên những đòn tấn công của nó không có chứa đựng kỹ xảo hoa lệ như Vân Chính Thiên, chỉ có uy mãnh lực lượng đơn giản mà phát động.
Thế nhưng tốc độ của Ám Kim Khủng Trảo Hùng vẫn cực nhanh, Tả trảo xé không mà tới, Vân Chính Thiên cảm thấy hô hấp của mình dồn dập hẳn lên, trong lòng nhất thời khẩn trương thêm mấy phần.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng chính thức liều mạng, lại cường hoành như thế này.
Vân Chính Thiên theo bản năng đưa Hỏa Phượng Kiếm đặt ở trước ngực, hư ảnh Phượng Hoàng sáng óng ánh. Chân Phượng Thiên Mệnh đại tăng phúc mang tới cho hắn huyết thống chi lực cùng khả năng phục hồi thần kỳ. Nhưng như vậy vẫn có chút không đủ, dưới một trảo liều mạng của Ám Kim Khủng Trảo Hùng, hắn vẫn bị đánh bay đi.
“ẦM ——.”
Vân Chính Thiên văng ra xa đụng vào một gốc cây đại thụ, ngay lập tức đại thụ vỡ nát để thân thể hắn tiếp tục bay tiếp. Vân Chính Thiên cắn răng nhịn đau, Hỏa Phượng Dực cố gắng triển khai từ từ giảm bớp uy lực công kích. Đến khi hắn đặt được chân xuống mặt đất, thân thể đã bay một quãng hơn ngàn mét.
Trên miệng máu tươi trào ra, thần sắc hóa thành ngưng trọng. Vân Chính Thiên tâm niệm vừa động, tức thì tóc đen Vân Chính Thiên hư huyễn xuất hiện bên cạnh hắn.
Điều này đồng nghĩa với việc hắn buông tha cho linh hồn Ám Kim Khủng Trảo Hùng.
“Tức thật, đã đem linh hồn của nó kéo ra ngoài mà nó vẫn mạnh đến nghịch thiên như vậy.”
Vân Chính Thiên tay áo chùi đi vệt máu trên miệng, nội tâm thầm mắng.
Trước khi rời khỏi Huyết Đô, Bao Lão đã nói với hắn một điều, chỉ khi nào tiến vào Hồn Thánh cấp bậc, thì lão mới mở ra cấm chế hồn hoàn cho Hồn Kiếm võ hồn. Mà đệ nhất hồn hoàn vạn năm hiện tại chỉ dừng ở mức trích xuất linh hồn ra, đem đối phương một phần lực lượng hạ xuống, nhưng đối với Ám Kim Khủng Trảo Hùng vẫn không thấm vào đâu.
Theo phán đoán của hắn, những hồn hoàn sau nhất định có khả năng công kích vào linh hồn, bất quá cần tiến vào bảy hoàn cấp bậc mới có thể mở ra. Mà bây giờ hắn lại đang rất cần năng lực này.
“Hừ.”
Hừ lạnh một cái, Vân Chính Thiên hào quang Chân Phượng trên người ảm đạm rồi biến mất. Hỏa Phượng Kiếm thay đổi hình dạng, trở thành Băng Đế Kiếm, băng hàn nhiệt độ lần nữa toàn diện triển khai.
Vân Chính Thiên đối với hai loại băng hỏa thuộc tính chưởng khống đã tới mức lô hỏa thuần thanh, Băng Đế Kiếm vừa phát động, một đợt băng vụ ồ ạt bay lên, đem một mảnh rừng rậm ngập tràn hoa tuyết.
Tâm niệm vừa động, tóc đen Vân Chính Thiên thình lình xông lên phía trước, trên tay Linh Hồn Kiếm lăng lệ mà quỉ dị, hướng mũi nhọn vào Ám Kim Khủng Trảo Hùng.
Vân Chính Thiên trên mặt bây giờ tràn ngập kiên định ý tứ, hắn siết chặt Băng Đế Kiếm, quyết liệt ý niệm cường hoành bay ra, chiến ý một lần nữa sục sôi.
“Ngươi liều mạng, ta không biết liều mạng sao?”
“Hồn Kiếm võ hồn, đệ nhất hồn kỹ Câu Hồn.”
Vân Chính Thiên vừa hô lên, tức thì tóc đen Vân Chính Thiên như quỉ dị đột ngột tiêu thất. Ám Kim Khủng Trảo Hùng bên kia đối với tốc độ của đối phương tương đối am hiểu, nó đem hữu trảo vỗ thẳng vào hư không trước mặt.
“PHÁCH.”
Thế nhưng một trảo dừng ở hư không, chỉ có thểm chạm vào hư không. Tóc đen Vân Chính Thiên vẫn không có xuất hiện như Ám Kim Khủng Trảo Hùng tưởng tượng.
Hắn cứ như vậy mà biến mất, tựa như chưa hề tồn tại. Mà ngay lúc này, Ám Kim Khủng Trảo Hùng khẽ rên lên một tiếng thê lương. Tứ chi của nó đột nhiên cứng đờ, thân thể cao sáu mét run rẩy một trận kịch liệt.
Một khắc sau, tròng mắt của nó vốn một màu hoàng kim, bây giờ chuyển sang màu trắng dã, tựa như linh hồn đã bị câu dẫn tới một phương trời khác.
Trong lúc Ám Kim Khủng Trảo Hùng tình huống chưa rõ ràng bên kia, Vân Chính Thiên bản tôn lúc này bắt đầu động. Hắn sau lưng Hỏa Phượng Dực mở ra, tức thì đem cơ thể huyền phù cách mặt đất khoảng một mét, cánh Phượng triển khai vỗ nhẹ đem hỏa nguyên tố giam lỏng càng thêm cháy hừng hực.
Sau lưng hắn, đệ tứ cùng đệ nhị hồn hoàn đồng thời lóe lên.
Chân Phượng Thiên Mệnh, Hỏa Phượng Kiếm cùng Hỏa Phượng Dực. Ba loại năng lực lần lượt được Vân Chính Thiên thôi động tới cực điểm. Hắn từ đầu đã xác định rằng, không đem toàn bộ thực lực sử dụng ra, tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Ám Kim Khủng Trảo Hùng vạn năm kia được.
Vân Chính Thiên như Chân Phượng tái thế, uy áp tỏa ra cực kỳ mãnh liệt, xa xa vượt qua bốn hoàn Hồn Tông có thể chưởng khống lực lượng.
Hắn tuy miễn cưỡng có thể gọi là song sinh võ hồn, bất quá đệ nhị võ hồn của hắn không hề giúp ích cho việc thăng cấp hồn lực, bởi vì võ hồn này không lấy hồn lực làm gốc rễ, mà sử dụng chính là hắc hóa lực lượng kia. Vân Chính Thiên đã quyết định đặt tên cho loại lực lượng mới này, gọi là Hắc lực.
Cho nên bề ngoài người khác chỉ cảm thụ được hắn vẫn là Hồn Tông cấp bậc, thế nhưng chân chính sức chiến đấu, e rằng Linh Tôn Thượng cũng không phải đối thủ của hắn.
Tiểu bạch hổ gầm nhẹ một tiếng, tức thì tóc đen Vân Chính Thiên đột nhiên xuất hiện trở lại, bất quá, hắn không phải xuất hiện theo cách bình thường, mà là chui từ lồng ngực của Ám Kim Khủng Trảo Hùng ra.
Trên tay tóc đen Vân Chính Thiên cầm một thanh màu đen trường kiếm, kiếm khí tỏa ra vô tận sát lực, kiếm này danh tự, gọi là Linh Hồn Kiếm. Theo thân ảnh hắn trồi ra từ lồng ngực Ám Kim Khủng Trảo Hùng, Linh Hồn Kiếm kéo theo một đạo bóng đen to lớn.
Mà khi tóc đen Vân Chính Thiên hoàn toàn thoát ly cơ thể Ám Kim Khủng Trảo Hùng, đạo bóng đen to lớn kia trực tiếp ngưng hình, nó có hình dáng giống như Ám Kim Khủng Trảo Hùng thu nhỏ vậy.
Vân Chính Thiên trong lòng cũng hết sức nghi hoặc, năng lực này hắn vẫn chưa lần nào thi triển, cho nên hiện tại cũng có chút mơ hồ không rõ lắm.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng sau khi bị tóc đen Vân Chính Thiên kéo ra đạo bóng đen to lớn kia, thân thể nó càng run rẩy, trong miệng gấu phát ra vô số tiếng rên rỉ thanh âm. Tựa như một phần linh hồn của nó đã bị cưỡng chế kéo ra bên ngoài.
Đúng vậy, đạo bóng đen này chính là linh hồn của Ám Kim Khủng Trảo Hùng, không phải một linh hồn thuần khiết, mà là một linh hồn đã bị tiêm nhiễm Tà hồn lực, cực kỳ trầm trọng.
Võ hồn thứ hai của Vân Chính Thiên, chính là sở hữu một năng lực kỳ lạ như thế này, phản phất có thể trích xuất linh hồn của đối phương ra bên ngoài theo một cách thức không thể thô bạo hơn.
Hồn Kiếm võ hồn, cái tên này chính là do hắn tự nghĩ ra, bởi vì thời điểm hắn tỉnh dậy trong hắc kén kia, cả Vực Chủ lẫn Bao Lão không thể đoán được võ hồn của hắn là cái gì. Loại này võ hồn trong lịch sử Đấu La Đại Lục hình như không có ghi chép qua.
Hồn Kiếm võ hồn được hắn ngưng tụ, chính là lấy một phần linh hồn của mình, nói chính xác hơn chính là phần tà ác bên trong cơ thể, đem nó dung hợp với hắc hóa lực lượng đến từ thanh ma kiếm ẩn núp bấy lâu. Cuối cùng hai thứ này hòa quyện lại thành một, sinh ra Hồn Kiếm võ hồn.
Khi hắn sử dụng Hồn Kiếm võ hồn, bản thể sẽ tách ra thêm một cái phân thân, mà cái phân thân này cũng không phải thực thể, chỉ có vẻ giống như thực thể mà thôi. Nó tồn tại ở một dạng riêng biệt, giống như linh hồn hữu hình vậy.
Đặc điểm nhận dạng chính là phân thân này có màu tóc đen dài, giống như hắc hóa Vân Chính Thiên lúc trước. Bất quá, phân thân không có khả năng nói chuyện, chỉ có những cử chỉ đặc trưng của Vân Chính Thiên mà thôi. Và trên hết, Vân Chính Thiên toàn quyền chưởng khống mọi hành động của phân thân này. Chỉ cần hắn tâm niệm vừa động, đạo phân thân kia lập tức xông lên, cho dù phía trước là núi đao biển lửa đi chăng nữa.
Hồn Kiếm võ hồn sau khi tách ra thành một cái phân thân, thì bản tôn vẫn có thể linh hoạt hành động như cũ, không có một chút ảnh hưởng nào. Như vậy có thể nói, đệ nhị võ hồn mang tới cho Vân Chính Thiên khủng bố năng lực. Thử tưởng tượng trong một cuộc đơn đấu, hắn lại có tới hai người, năng lực cùng kỹ xảo chiến đấu y hệt nhau, không cần xem cũng biết đối phương kinh sợ như thế nào.
Hắn hiện tại không rõ phân thân này nếu như bị hủy đi, thì bản tôn có chịu ảnh hưởng không, bấ quá điều này hiện tại không có thời gian đi chứng thực, tốt nhất vẫn mau chóng giải quyết Ám Kim Khủng Trảo Hùng sau đó đi tới Thiên Sơn hội ngộ mọi người.
Không muốn trì hoãn thêm nữa, tóc đen Vân Chính Thiên vừa xuất hiện liền trực tiếp vận dụng vạn năm hồn hoàn đầu tiên của mình. Còn bản tôn Vân Chính Thiên, cũng sử ra Chân Phượng tam đại kỹ năng, muốn nhanh chóng đem Ám Kim Khủng Trảo Hùng nhanh chóng giết chết.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng sau khi bị câu dẫn linh hồn ra bên ngoài, mặc dù vẫn nắm giữ được ý thức nhưng gương mặt xanh xao, hoàn toàn không còn sức sống, tổng thể lực lượng của nó bị hạ xuống mấy phần.
Vân Chính Thiên triển khai cánh Phượng, một khắc sau hắn bỗng hóa thành một đạo lưu quang xông thẳng tới Ám Kim Khủng Trảo Hùng thân thể. Hỏa Phượng Kiếm như hóa thành một mũi tên, xé rách không gian mà tới, vị trí chính là trái tim của Ám Kim Khủng Trảo Hùng.
Cự hùng dù sao cũng là vạn năm hồn thú cấp bậc, bản năng cầu sinh cực kỳ mạnh mẽ. Mắt thấy Vân Chính Thiên như Tử Thần sà xuống, nó hai mắt trắng dã trở nên ngưng trọng. Hữu trảo cùng Tả trảo, song trảo đồng loạt đánh tới, đem Vân Chính Thiên thế công hung hăng cản lại.
“NGANG ——.”
Giòn tan thanh âm vang lên, ngay tại vị trí song phương vừa va chạm, cũng không thấy có bất kỳ xung lực nào truyền ra, chỉ đơn giản như vậy hai bên chạm vào nhau. Bất quá, diễn biến tiếp theo có chút không hợp đạo lý.
Nguyên bản thân cao sáu mét Ám Kim Khủng Trảo Hùng, bị một kiếm của Vân Chính Thiên đánh cho chật vật ngã ra mặt đất. Trên miệng đã bắt đầu có máu tươi chảy ra. Hai tròng mắt xuất hiện vẻ hoang mang rõ rệt. Nó vạn lần không ngờ rằng, nhân loại nhỏ bé trước mặt, lại sở hữu khủng bố năng lực đến như vậy.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng rốt cuộc sau vạn năm qua, lần đầu tiên cảm thấy run rẩy từ trong linh hồn, nhân loại trước mặt nó bây giờ, tuyệt đối có thể đem nó chém giết.
Tình hình trước mắt như thế, bất quá Vân Chính Thiên là người hiểu rõ hơn ai hết. Sở dĩ hắn có thể ở trước mặt vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng diễu võ dương oai, chủ yếu là nhờ vào sự may mắn và yếu tốt bất ngờ.
Sai lầm của Ám Kim Khủng Trảo Hùng chính là chủ quan, vào thời điểm tóc đen Vân Chính Thiên sử dụng đệ nhất hồn hoàn, là nó đã mất đi thượng phong rồi.
Hồn Kiếm võ hồn, đệ nhất hồn kỹ Câu Hồn.
Câu Hồn, ý nghĩa như tên gọi. Tóc đen Vân Chính Thiên sau khi tiêu thất một cách quỉ dị, nó đã lặng lẽ dung nhập vào trong người Ám Kim Khủng Trảo Hùng, mạnh mẽ đem linh hồn của nó câu dẫn ra bên ngoài theo cách thức thô bạo nhất có thể, đến mức Ám Kim Khủng Trảo Hùng không thể phản kháng lại được, tất cả là do sự chủ quan mà ra, bây giờ có hối hận cũng đã quá muộn rồi.
Một khi để tóc đen Vân Chính Thiên thành công dẫn linh hồn ra, tuyệt đối không thể thay đổi được. Trừ phi ngươi có tu vi tinh thần lực cao hơn hắn.
Không cần biết ngươi là cường giả bậc nào, đối với linh hồn khái niệm đều vô cùng mơ hồ. Linh hồn chính là yếu ớt nhất lực lượng, một khi bị đối phương nắm vào điểm yếu này, cho dù là ai cũng cảm thấy thống khổ cùng cực.
Đó chính là cảm giác mà Ám Kim Khủng Trảo Hùng đang phải gánh chịu. Tu vi của nó cao hơn nhân loại bên kia không biết bao nhiêu lần, thể chất của nó cũng mạnh hơn rất nhiều. Thế nhưng, về mặt linh hồn chưởng khống, nó hoàn toàn thua kém đối phương. Rốt cuộc cuối cùng, để Vân Chính Thiên nắm lấy tiên cơ lần này mà phân ra thắng bại.
“HỐNG ——.”
Bị dồn ép vào chân tường thì đến chó cũng hóa sư tử. Ám Kim Khủng Trảo Hùng là bậc nào hồn thú, kẻ có thể dồn ép nó như vậy trên đời này không có mấy ai. Bất giác thẹn quá hóa giận cảm xúc truyền khắp đại não. Ám Kim Khủng Trảo Hùng gầm lên một tiếng thê lương, thân thể to lớn một lần nữa xông tới Vân Chính Thiên bản tôn bên kia.
Vân Chính Thiên ánh mắt cực kỳ ngưng trọng, Ám Kim Khủng Trảo Hùng chính thức liều mạng, hắn tuyệt đối không thể lơ là. Mắt khẽ liếc sang đạo phân thân đang chộp lấy cổ họng đạo linh hồn của Ám Kim Khủng Trảo Hùng, nhưng cũng chỉ là như vậy, hắn không thể trực tiếp đả thương linh hồn đối thủ, nếu không trận đấu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng am hiểu nhất vẫn là công kích và phòng ngự, cho nên những đòn tấn công của nó không có chứa đựng kỹ xảo hoa lệ như Vân Chính Thiên, chỉ có uy mãnh lực lượng đơn giản mà phát động.
Thế nhưng tốc độ của Ám Kim Khủng Trảo Hùng vẫn cực nhanh, Tả trảo xé không mà tới, Vân Chính Thiên cảm thấy hô hấp của mình dồn dập hẳn lên, trong lòng nhất thời khẩn trương thêm mấy phần.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng chính thức liều mạng, lại cường hoành như thế này.
Vân Chính Thiên theo bản năng đưa Hỏa Phượng Kiếm đặt ở trước ngực, hư ảnh Phượng Hoàng sáng óng ánh. Chân Phượng Thiên Mệnh đại tăng phúc mang tới cho hắn huyết thống chi lực cùng khả năng phục hồi thần kỳ. Nhưng như vậy vẫn có chút không đủ, dưới một trảo liều mạng của Ám Kim Khủng Trảo Hùng, hắn vẫn bị đánh bay đi.
“ẦM ——.”
Vân Chính Thiên văng ra xa đụng vào một gốc cây đại thụ, ngay lập tức đại thụ vỡ nát để thân thể hắn tiếp tục bay tiếp. Vân Chính Thiên cắn răng nhịn đau, Hỏa Phượng Dực cố gắng triển khai từ từ giảm bớp uy lực công kích. Đến khi hắn đặt được chân xuống mặt đất, thân thể đã bay một quãng hơn ngàn mét.
Trên miệng máu tươi trào ra, thần sắc hóa thành ngưng trọng. Vân Chính Thiên tâm niệm vừa động, tức thì tóc đen Vân Chính Thiên hư huyễn xuất hiện bên cạnh hắn.
Điều này đồng nghĩa với việc hắn buông tha cho linh hồn Ám Kim Khủng Trảo Hùng.
“Tức thật, đã đem linh hồn của nó kéo ra ngoài mà nó vẫn mạnh đến nghịch thiên như vậy.”
Vân Chính Thiên tay áo chùi đi vệt máu trên miệng, nội tâm thầm mắng.
Trước khi rời khỏi Huyết Đô, Bao Lão đã nói với hắn một điều, chỉ khi nào tiến vào Hồn Thánh cấp bậc, thì lão mới mở ra cấm chế hồn hoàn cho Hồn Kiếm võ hồn. Mà đệ nhất hồn hoàn vạn năm hiện tại chỉ dừng ở mức trích xuất linh hồn ra, đem đối phương một phần lực lượng hạ xuống, nhưng đối với Ám Kim Khủng Trảo Hùng vẫn không thấm vào đâu.
Theo phán đoán của hắn, những hồn hoàn sau nhất định có khả năng công kích vào linh hồn, bất quá cần tiến vào bảy hoàn cấp bậc mới có thể mở ra. Mà bây giờ hắn lại đang rất cần năng lực này.
“Hừ.”
Hừ lạnh một cái, Vân Chính Thiên hào quang Chân Phượng trên người ảm đạm rồi biến mất. Hỏa Phượng Kiếm thay đổi hình dạng, trở thành Băng Đế Kiếm, băng hàn nhiệt độ lần nữa toàn diện triển khai.
Vân Chính Thiên đối với hai loại băng hỏa thuộc tính chưởng khống đã tới mức lô hỏa thuần thanh, Băng Đế Kiếm vừa phát động, một đợt băng vụ ồ ạt bay lên, đem một mảnh rừng rậm ngập tràn hoa tuyết.
Tâm niệm vừa động, tóc đen Vân Chính Thiên thình lình xông lên phía trước, trên tay Linh Hồn Kiếm lăng lệ mà quỉ dị, hướng mũi nhọn vào Ám Kim Khủng Trảo Hùng.
Vân Chính Thiên trên mặt bây giờ tràn ngập kiên định ý tứ, hắn siết chặt Băng Đế Kiếm, quyết liệt ý niệm cường hoành bay ra, chiến ý một lần nữa sục sôi.
“Ngươi liều mạng, ta không biết liều mạng sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.