Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Chương 13: Gia Nhập Tông Môn
BanhBaoThit
02/11/2016
Vân Chính Thiên cùng Tiểu Mã tiến vào Long Thần thôn khu vực, để đảm bảo an toàn trước khi tới được Bàn Long Môn, hai người quấy khăn lên mặt để che đi dung mạo.
Long Thần thôn sau bốn năm không có nhiều thay đổi, chỉ có một số ngôi nhà được xây mới, nhìn có vẻ khang trang hơn. Bất quá nhà của hắn vốn dĩ rất nghèo, cha mẹ đều làm nông dân, thu nhập chỉ vừa đủ sống. Xây một ngôi nhà mới quả thực ngoài khả năng của bọn họ.
Vân Chính Thiên sải bước đi trên con đường đá quen thuộc dẫn vào Long Thần thành nội vi. Con đường này hắn thường cùng Vân Lý Tân đi mua nhu yếu phẩm, lại còn có cây táo gần đó mà Hàn Phi thường hái cho hắn ăn.
Nhất thời một cảm giác cay cay sóng mũi xuất hiện. Tới khi hắn nhìn thấy được ngôi nhà tồi tàn năm đó, hắn nhất thời không cầm được nước mắt.
Tiểu Mã đi kế bên phát hiện tâm tình Vân Chính Thiên thay đổi, nhìn hắn nói.
“Ngươi có muốn trở về thăm gia đình trước không ?”
Vân Chính Thiên không do dự lắc đầu nói.
“Hiện tại nếu ta trở về quá sớm sẽ liên lụy họ, để việc này tạm lắng xuống rồi tính sau”.
Hiện tại mục tiêu của hắn là gia nhập Bàn Long Môn, một phần nhờ thân phận tiểu hài tử mà xin gia nhập, sau đó sẽ nhận được sự che chở của môn chủ, dù sao Bàn Long Môn trụ sở chính vẫn đặt tại Long Thần thành, nếu có thời gian rảnh hắn sẽ ghé về thăm cha mẹ sau.
Vân Chính Thiên băng qua Long Thần thôn, trực tiếp tiến vào Long Thần thành. Vừa vào thành là tiến vào một quảng trường rộng lớn, tại vị trí trung tâm có tạc một bước tượng bằng đá. Là một tên thanh niên vóc người hoàn mỹ, gương mặt như điêu khắc mà thành.
Hắn một đầu tóc dài, đôi mắt to đặc biệt có thần. Nếu so về khí chất, Vân Chính Thiên tự nhận thua kém một chút. Pho tượng này trên tay cầm một thanh trường thương dài, tỏa ra khí thế sát phạt. Người này đối với tòa thành này có ơn rất lớn.
Bởi vì hắn là Long Thần Đấu La Đường Vũ Lân, người vạn năm trước đã đẩy lui nhiều hồn thú cấp bậc hung thú, giành lại mảnh lãnh thổ này. Để ghi nhớ công ơn của hắn, thành chủ năm đó đã cho đúc một bức tượng này, sau đó xây một cái quảng trường xung quanh để đời đời con dân nhớ đến công lao của Long Thần Đấu La.
Hôm nay Long Thần thành đặc biệt náo nhiệt, những năm gần đây thương lái tới đây giao thương rất nhiều, các cửa tiệm cũng mọc lên như nấm. Ngoài ra đối tác thương mại chính của Long Thần thành chủ yếu là Linh Băng thành ở bên kia Bắc Long sơn mạch.
Mà đi qua Bắc Long sơn mạch rất cần người bảo vệ, cho nên các tông môn mới cũ đều được thành lập. Bàn Long Môn cũng thành lập trụ sở tại nơi này.
Đi ngang qua quảng trường Long Thần, Vân Chính Thiên cùng Tiểu Mã rẽ vào một con hẻm nhỏ. Để anh toàn, Tiểu Mã chọn con đường ít người qua lại, dù có hơi ngoằn ngoèo một chút nhưng còn hơn để người khác bắt gặp. Thảo khấu sắp xếp tay trong rất nhiều a, cho nên mới nắm bắt được thời gian và địa điểm các đội bảo tiêu hộ tống hàng hóa mà mai phục.
“Tới rồi”.
Tiểu Mã chỉ tay về một tòa nhà to lớn nói.
Vân Chính Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào một tòa kiến trúc mang phong cách cổ xưa, diện tích của tòa này phải bằng phân nữa Long Thần thôn. Đây cũng là lần đầu tiên hắn bước vào một nơi rộng lớn như thế.
“Bàn Long Môn quả thực có chút danh tiếng”.
Vân Chính Thiên nghĩ thầm, sau đó theo sau Tiểu Mã đi vào trong. Tiểu Mã chào hỏi hai tên môn sinh gác cổng, sau đó nói sơ qua tình hình bảo tiêu thất bại, nhất thời làm hai tên này ngưng trọng, lập tức dẫn hai người đi vào trong phủ.
“Tiểu Mã chờ ở đây, ta đi báo cho Môn chủ một tiếng”.
Nói rồi hắn lập tức quay đi, Tiểu Mã và Vân Chính Thiên đứng tại chỗ, chờ đợi vị môn chủ kia xuất hiện.
“Tiểu Mã ca, Môn chủ là người như thế nào”.
Vân Chính Thiên đột nhiên hỏi.
Tiểu Mã nhìn hắn đáp.
“Môn chủ kỳ thực là phụ thân của Chu đội trưởng, hắn tính tình hiền hậu, đặc biệt rất lo cho môn sinh trong phủ, ta đảm bảo ngươi sẽ thích hắn”.
Một lát sau, Môn chủ của Bàn Long Môn đã có mặt. Hắn một thân đạo bào màu trắng, hai tóc mai điểm bạc, nhìn qua khoảng ngũ tuần tuổi, bất quá da dẻ hồng hảo, khí chất hơn người.
“Bái kiến Môn chủ”.
Tiểu Mã nhanh chân quỳ xuống cúi đầu nói, một tay kéo Vân Chính Thiên đồng dạng qùy xuống.
“Môn chủ, ngài khỏe”.
“Cả hai đứng dậy đi”.
Môn chủ thanh âm có chút buồn bã, Vân Chính Thiên cùng Tiểu Mã nhìn nhau rồi cùng đứng dậy. Sự tình đại khái hắn có nói với tên gác cổng, tin chắc hắn cũng bẩm báo với Môn chủ rồi.
“Ngươi kể ta nghe lại một lần đi Tiểu Mã”.
Môn chủ thanh âm lại vang lên. Sau đó Tiểu Mã hít sâu một hơi, từ từ kể lại toàn bộ chi tiết sự việc hôm trước. Môn chủ lắng nghe rất chăm chú, sau khi nghe xong hắn thở dài một cái, thân người tiến tới gần Vân Chính Thiên nói.
“Anh bạn trẻ, ta là Môn chủ của Bàn Long Môn, tên là Chu Bá Thước. Bây giờ ngươi là một thành viên của Bàn Long Môn, Tiểu Mã sẽ hướng dẫn cho ngươi về công việc ở đây”.
Vân Chính Thiên cung kính đáp.
“Đa tạ Chu Môn chủ”.
Chu Bá Thước có vẻ không quan tâm tới Vân Chính Thiên lắm, hắn chỉ gật đầu một cái rồi nói với Tiểu Mã.
“Ngươi mau chóng gửi thư cho các chi bộ của chúng ta, tập trung toàn bộ đội trưởng về đây cùng ta bàn một chút chuyện”.
“Dạ, Môn chủ”.
Bàn Long Môn trụ sở chính đặt tại Long Thần thành, tuy nhiên một số thành thị lân cận cũng có nhưng qui mô nhỏ hơn, lần này Môn chủ triệu tập toàn bộ đội trưởng lại, xem ra sẽ có hành động trả đũa Liên minh thảo khấu.
Tuy nhiên đó là chuyện của cao tầng, hiện tại Vân Chính Thiên không cần quan tâm làm gì. Sau khi diện kiến Môn chủ, hắn đi theo Tiểu Mã đi tham quan một lượt Bàn Long Môn chi phủ.
Tòa kiến trúc này chủ yếu chia thành nhiều khu vực khác nhau. Chánh Điện là nơi hắn gặp qua Môn chủ, phía sau Chánh Điện là khu vực sinh hoạt của mọi người, bao gồm phòng ngủ, nhà ăn, sân bãi luyện tập. Nằm ở sâu nhất là Đại Sự Điện, là nơi cao tầng Bàn Long Môn tổ chức hội nghị nội bộ.
Bàn Long Môn trụ sở chính có khoảng một trăm môn sinh, chia ra nhiều công việc khác nhau. Ngoài ra lực lượng nòng cốt của Bàn Long Môn chính là Hồn Sư Quán, trong đây là nơi huấn luyện hồn sư để tham gia đội hình bảo tiêu.
Tùy vào tính chất và giá trị của món hàng mà đội hình bảo tiêu sẽ khác nhau. Đa số trong đội hình sẽ có từ một đến hai tên hồn sự đi theo hộ tống.
Vân Chính Thiên được Tiểu Mã sắp xếp ở chung phòng với hắn. Hai người đều là hồn sư, cho nên ở chung với nhau cũng rất tiện.
"Ở đây giống như một cái học viện thu nhỏ vậy, những môn sinh nhỏ tuổi như chúng ta cũng có, hằng ngày tất cả phải tới học tập với Lý lão sư. Ngày mai ta dẫn ngươi qua đó xin nhập học".
Tiểu Mã ngã lưng lên cái giường quen thuộc, nhìn Vân Chính Thiên nói.
"Đa tạ. À Tiểu Mã ca, thực lực mọi người trong Bàn Long Môn này như thế nào, có thể đấu với Liên minh thảo khấu kia hay không ?"
Vân Chính Thiên lên tiếng hỏi.
"Về thực lực à, mạnh nhất là Môn chủ rồi, lão nhân gia là tứ hoàn hồn tông cấp 47, thực lực rất mạnh. Dưới đó là các vị đội trưởng thực lực cấp hồn tôn, Chu đội trưởng là một trong số đó".
Nói tới Chu đội trưởng Tiểu Mã lại đâm ra buồn bã.
Vân Chính Thiên thấy vậy mất kiên nhẫn nói.
"Ngươi có phải là nam tử hán hay không vậy, có buồn thì Chu đội trưởng cũng không thể sống lại, bây giờ ngươi phải tiếp tụ tu luyện, trở thành một tên cường đại hồn sư, đạt tới đội trưởng chức vị, như vậy Chu đội trưởng mới an lòng được".
Vân Chính Thiên đã sống hết một kiếp, những đạo lý này hắn tất nhiên nắm rõ. Tiểu Mã dẫu sao cũng làm hắn không ít thiện cảm, thấy hắn suy sụp như vậy Vân Chính Thiên cũng muốn giúp một phen.
Tiểu Mã nghe xong hai mắt chợt sáng lên.
"Ngươi nói đúng, là ta không nên đau buồn như vậy. Bất quá võ hồn của ta chỉ là một cây gậy, đừng nói hồn lực tu luyện rất khó để tăng lên, mà có tăng lên thì võ hồn của ta chỉ là phế võ hồn".
Vân Chính Thiên xua tay nói.
"Hoàn toàn không có cái gì gọi là phế võ hồn, chỉ có phế vật không dám cầu tiến mà thôi, sau này cùng ta tu luyện, đảm bảo ngươi sẽ nhanh chóng tăng lên".
"Ha ha được rồi, tranh thủ nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ bận rộn lắm đó".
Tiểu Mã vỗ vai Vân Chính Thiên sảng khoái nói.
Vân Chính Thiên khẽ cười, sau đó hắn khoanh chân trên giường, Dịch Cân Kinh trong thể nội mang theo hồn lực bắt đầu vận chuyển, hắn nhanh chóng chìm vào trạng thái minh tưởng.
Vân Chính Thiên tốc độ tu luyện tương đối nhanh hơn so với đồng bạn, bởi vì có sự trợ giúp của Dịch Cân Kinh. Theo như tính toán của hắn, không tới một năm, hắn hoàn toàn có thể đề thăng tới cấp 19 hồn lực.
Mà khi đó lại cần một cái hồn hoàn để đột phá lên đại hồn sư, do vậy Bàn Long Môn chính là một tấm thẻ bảo hiểm cực kỳ có giá trị.
Vân Chính Thiên tu luyện chi lộ bắt đầu bước sang một trang mới.
Long Thần thôn sau bốn năm không có nhiều thay đổi, chỉ có một số ngôi nhà được xây mới, nhìn có vẻ khang trang hơn. Bất quá nhà của hắn vốn dĩ rất nghèo, cha mẹ đều làm nông dân, thu nhập chỉ vừa đủ sống. Xây một ngôi nhà mới quả thực ngoài khả năng của bọn họ.
Vân Chính Thiên sải bước đi trên con đường đá quen thuộc dẫn vào Long Thần thành nội vi. Con đường này hắn thường cùng Vân Lý Tân đi mua nhu yếu phẩm, lại còn có cây táo gần đó mà Hàn Phi thường hái cho hắn ăn.
Nhất thời một cảm giác cay cay sóng mũi xuất hiện. Tới khi hắn nhìn thấy được ngôi nhà tồi tàn năm đó, hắn nhất thời không cầm được nước mắt.
Tiểu Mã đi kế bên phát hiện tâm tình Vân Chính Thiên thay đổi, nhìn hắn nói.
“Ngươi có muốn trở về thăm gia đình trước không ?”
Vân Chính Thiên không do dự lắc đầu nói.
“Hiện tại nếu ta trở về quá sớm sẽ liên lụy họ, để việc này tạm lắng xuống rồi tính sau”.
Hiện tại mục tiêu của hắn là gia nhập Bàn Long Môn, một phần nhờ thân phận tiểu hài tử mà xin gia nhập, sau đó sẽ nhận được sự che chở của môn chủ, dù sao Bàn Long Môn trụ sở chính vẫn đặt tại Long Thần thành, nếu có thời gian rảnh hắn sẽ ghé về thăm cha mẹ sau.
Vân Chính Thiên băng qua Long Thần thôn, trực tiếp tiến vào Long Thần thành. Vừa vào thành là tiến vào một quảng trường rộng lớn, tại vị trí trung tâm có tạc một bước tượng bằng đá. Là một tên thanh niên vóc người hoàn mỹ, gương mặt như điêu khắc mà thành.
Hắn một đầu tóc dài, đôi mắt to đặc biệt có thần. Nếu so về khí chất, Vân Chính Thiên tự nhận thua kém một chút. Pho tượng này trên tay cầm một thanh trường thương dài, tỏa ra khí thế sát phạt. Người này đối với tòa thành này có ơn rất lớn.
Bởi vì hắn là Long Thần Đấu La Đường Vũ Lân, người vạn năm trước đã đẩy lui nhiều hồn thú cấp bậc hung thú, giành lại mảnh lãnh thổ này. Để ghi nhớ công ơn của hắn, thành chủ năm đó đã cho đúc một bức tượng này, sau đó xây một cái quảng trường xung quanh để đời đời con dân nhớ đến công lao của Long Thần Đấu La.
Hôm nay Long Thần thành đặc biệt náo nhiệt, những năm gần đây thương lái tới đây giao thương rất nhiều, các cửa tiệm cũng mọc lên như nấm. Ngoài ra đối tác thương mại chính của Long Thần thành chủ yếu là Linh Băng thành ở bên kia Bắc Long sơn mạch.
Mà đi qua Bắc Long sơn mạch rất cần người bảo vệ, cho nên các tông môn mới cũ đều được thành lập. Bàn Long Môn cũng thành lập trụ sở tại nơi này.
Đi ngang qua quảng trường Long Thần, Vân Chính Thiên cùng Tiểu Mã rẽ vào một con hẻm nhỏ. Để anh toàn, Tiểu Mã chọn con đường ít người qua lại, dù có hơi ngoằn ngoèo một chút nhưng còn hơn để người khác bắt gặp. Thảo khấu sắp xếp tay trong rất nhiều a, cho nên mới nắm bắt được thời gian và địa điểm các đội bảo tiêu hộ tống hàng hóa mà mai phục.
“Tới rồi”.
Tiểu Mã chỉ tay về một tòa nhà to lớn nói.
Vân Chính Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào một tòa kiến trúc mang phong cách cổ xưa, diện tích của tòa này phải bằng phân nữa Long Thần thôn. Đây cũng là lần đầu tiên hắn bước vào một nơi rộng lớn như thế.
“Bàn Long Môn quả thực có chút danh tiếng”.
Vân Chính Thiên nghĩ thầm, sau đó theo sau Tiểu Mã đi vào trong. Tiểu Mã chào hỏi hai tên môn sinh gác cổng, sau đó nói sơ qua tình hình bảo tiêu thất bại, nhất thời làm hai tên này ngưng trọng, lập tức dẫn hai người đi vào trong phủ.
“Tiểu Mã chờ ở đây, ta đi báo cho Môn chủ một tiếng”.
Nói rồi hắn lập tức quay đi, Tiểu Mã và Vân Chính Thiên đứng tại chỗ, chờ đợi vị môn chủ kia xuất hiện.
“Tiểu Mã ca, Môn chủ là người như thế nào”.
Vân Chính Thiên đột nhiên hỏi.
Tiểu Mã nhìn hắn đáp.
“Môn chủ kỳ thực là phụ thân của Chu đội trưởng, hắn tính tình hiền hậu, đặc biệt rất lo cho môn sinh trong phủ, ta đảm bảo ngươi sẽ thích hắn”.
Một lát sau, Môn chủ của Bàn Long Môn đã có mặt. Hắn một thân đạo bào màu trắng, hai tóc mai điểm bạc, nhìn qua khoảng ngũ tuần tuổi, bất quá da dẻ hồng hảo, khí chất hơn người.
“Bái kiến Môn chủ”.
Tiểu Mã nhanh chân quỳ xuống cúi đầu nói, một tay kéo Vân Chính Thiên đồng dạng qùy xuống.
“Môn chủ, ngài khỏe”.
“Cả hai đứng dậy đi”.
Môn chủ thanh âm có chút buồn bã, Vân Chính Thiên cùng Tiểu Mã nhìn nhau rồi cùng đứng dậy. Sự tình đại khái hắn có nói với tên gác cổng, tin chắc hắn cũng bẩm báo với Môn chủ rồi.
“Ngươi kể ta nghe lại một lần đi Tiểu Mã”.
Môn chủ thanh âm lại vang lên. Sau đó Tiểu Mã hít sâu một hơi, từ từ kể lại toàn bộ chi tiết sự việc hôm trước. Môn chủ lắng nghe rất chăm chú, sau khi nghe xong hắn thở dài một cái, thân người tiến tới gần Vân Chính Thiên nói.
“Anh bạn trẻ, ta là Môn chủ của Bàn Long Môn, tên là Chu Bá Thước. Bây giờ ngươi là một thành viên của Bàn Long Môn, Tiểu Mã sẽ hướng dẫn cho ngươi về công việc ở đây”.
Vân Chính Thiên cung kính đáp.
“Đa tạ Chu Môn chủ”.
Chu Bá Thước có vẻ không quan tâm tới Vân Chính Thiên lắm, hắn chỉ gật đầu một cái rồi nói với Tiểu Mã.
“Ngươi mau chóng gửi thư cho các chi bộ của chúng ta, tập trung toàn bộ đội trưởng về đây cùng ta bàn một chút chuyện”.
“Dạ, Môn chủ”.
Bàn Long Môn trụ sở chính đặt tại Long Thần thành, tuy nhiên một số thành thị lân cận cũng có nhưng qui mô nhỏ hơn, lần này Môn chủ triệu tập toàn bộ đội trưởng lại, xem ra sẽ có hành động trả đũa Liên minh thảo khấu.
Tuy nhiên đó là chuyện của cao tầng, hiện tại Vân Chính Thiên không cần quan tâm làm gì. Sau khi diện kiến Môn chủ, hắn đi theo Tiểu Mã đi tham quan một lượt Bàn Long Môn chi phủ.
Tòa kiến trúc này chủ yếu chia thành nhiều khu vực khác nhau. Chánh Điện là nơi hắn gặp qua Môn chủ, phía sau Chánh Điện là khu vực sinh hoạt của mọi người, bao gồm phòng ngủ, nhà ăn, sân bãi luyện tập. Nằm ở sâu nhất là Đại Sự Điện, là nơi cao tầng Bàn Long Môn tổ chức hội nghị nội bộ.
Bàn Long Môn trụ sở chính có khoảng một trăm môn sinh, chia ra nhiều công việc khác nhau. Ngoài ra lực lượng nòng cốt của Bàn Long Môn chính là Hồn Sư Quán, trong đây là nơi huấn luyện hồn sư để tham gia đội hình bảo tiêu.
Tùy vào tính chất và giá trị của món hàng mà đội hình bảo tiêu sẽ khác nhau. Đa số trong đội hình sẽ có từ một đến hai tên hồn sự đi theo hộ tống.
Vân Chính Thiên được Tiểu Mã sắp xếp ở chung phòng với hắn. Hai người đều là hồn sư, cho nên ở chung với nhau cũng rất tiện.
"Ở đây giống như một cái học viện thu nhỏ vậy, những môn sinh nhỏ tuổi như chúng ta cũng có, hằng ngày tất cả phải tới học tập với Lý lão sư. Ngày mai ta dẫn ngươi qua đó xin nhập học".
Tiểu Mã ngã lưng lên cái giường quen thuộc, nhìn Vân Chính Thiên nói.
"Đa tạ. À Tiểu Mã ca, thực lực mọi người trong Bàn Long Môn này như thế nào, có thể đấu với Liên minh thảo khấu kia hay không ?"
Vân Chính Thiên lên tiếng hỏi.
"Về thực lực à, mạnh nhất là Môn chủ rồi, lão nhân gia là tứ hoàn hồn tông cấp 47, thực lực rất mạnh. Dưới đó là các vị đội trưởng thực lực cấp hồn tôn, Chu đội trưởng là một trong số đó".
Nói tới Chu đội trưởng Tiểu Mã lại đâm ra buồn bã.
Vân Chính Thiên thấy vậy mất kiên nhẫn nói.
"Ngươi có phải là nam tử hán hay không vậy, có buồn thì Chu đội trưởng cũng không thể sống lại, bây giờ ngươi phải tiếp tụ tu luyện, trở thành một tên cường đại hồn sư, đạt tới đội trưởng chức vị, như vậy Chu đội trưởng mới an lòng được".
Vân Chính Thiên đã sống hết một kiếp, những đạo lý này hắn tất nhiên nắm rõ. Tiểu Mã dẫu sao cũng làm hắn không ít thiện cảm, thấy hắn suy sụp như vậy Vân Chính Thiên cũng muốn giúp một phen.
Tiểu Mã nghe xong hai mắt chợt sáng lên.
"Ngươi nói đúng, là ta không nên đau buồn như vậy. Bất quá võ hồn của ta chỉ là một cây gậy, đừng nói hồn lực tu luyện rất khó để tăng lên, mà có tăng lên thì võ hồn của ta chỉ là phế võ hồn".
Vân Chính Thiên xua tay nói.
"Hoàn toàn không có cái gì gọi là phế võ hồn, chỉ có phế vật không dám cầu tiến mà thôi, sau này cùng ta tu luyện, đảm bảo ngươi sẽ nhanh chóng tăng lên".
"Ha ha được rồi, tranh thủ nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ bận rộn lắm đó".
Tiểu Mã vỗ vai Vân Chính Thiên sảng khoái nói.
Vân Chính Thiên khẽ cười, sau đó hắn khoanh chân trên giường, Dịch Cân Kinh trong thể nội mang theo hồn lực bắt đầu vận chuyển, hắn nhanh chóng chìm vào trạng thái minh tưởng.
Vân Chính Thiên tốc độ tu luyện tương đối nhanh hơn so với đồng bạn, bởi vì có sự trợ giúp của Dịch Cân Kinh. Theo như tính toán của hắn, không tới một năm, hắn hoàn toàn có thể đề thăng tới cấp 19 hồn lực.
Mà khi đó lại cần một cái hồn hoàn để đột phá lên đại hồn sư, do vậy Bàn Long Môn chính là một tấm thẻ bảo hiểm cực kỳ có giá trị.
Vân Chính Thiên tu luyện chi lộ bắt đầu bước sang một trang mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.