Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Chương 289: Hắc luyện Dịch Cân Kinh
BanhBaoThit
18/04/2017
Nắm đấm của hắn tỏa ra sáng chói hồng sắc hào quang, tựa như toàn bộ khí huyết trong một giây này hoàn toàn ngưng tụ lại, hóa thành cự đại quyền ảnh, xé toạt không khí mà đánh tới Bao Lão bên kia.
Mà Bao Lão dưới một quyền này cũng cảm nhận được một chút chấn động. Hắc lực trong cơ thể Vân Chính Thiên, thế mà có thể thông qua Dịch Cân Kinh mà đề thăng tới trình độ khủng bố, lại còn hóa thành kình lực đánh ra bên ngoài.
“Ngươi nói chỉ là cảnh giới thứ nhất mà đã mang tới uy lực như vậy, vi sư thật rất có chút mong đợi ngươi đem bộ công pháp này luyện tới đại thành.”
Bao Lão vừa lên tiếng tán thưởng, tức thì Kim Ấn Quyền của lão cũng hóa ra vô tận quang minh chi lực, đem hồng sắc hào quang quyền của Vân Chính Thiên nghênh đón.
Oành!
Song quyền va chạm, Vân Chính Thiên thân thể chính là bị chấn văng về sau, hiển nhiên hắn vẫn duy trì ở thế hạ phong không ngóc đầu lên nổi.
Ngay lúc hắn ánh mắt trở nên nghiêm túc, còn đang định xông tới triển khai tiếp một quyền, Bao Lão đã phất tay lên, thanh âm nhu hòa nói: “Được rồi, dừng ở đây đi, đánh tiếp nữa mạng già của ta cũng mất a.”
Vân Chính Thiên nghe vậy lập tức đem toàn bộ hắc lực thu hồi, trở lại với bản thể tóc bạch kim, hì hì cười nói: “Lão nhân gia ngài sống phải hơn trăm năm nữa a, mà ta muốn đánh bại ngài xem ra còn khó hơn lên trời.”
“Hừm, xú tiểu tử chỉ biết nịnh nọt. Nói ta nghe một chút tình huống gần đây, làm sao ngươi thực lực đại tăng như vậy, ta thật vô cùng kinh ngạc đó.” Bao Lão cười nói.
Vân Chính Thiên cùng Bao Lão vừa đi vừa nói chuyện, hắn thuật lại toàn bộ biến cố xảy ra trong Hạo Thiên Trì, từ sự tình Tiểu Hùng cho đến Ma Thần cuộc chiến kia. Bao Lão sau khi nghe xong trong lòng không khỏi thán phục tên đồ đệ của mình, nếu gặp người khác chỉ sợ chắc chắn đã bỏ thây nơi đó, vậy mà hắn hai lần ra vào quỷ môn quan không chết lại còn đạt được bất thế cơ duyên nữa.
Vận khí của hắn phải nói quá tốt.
Lại nói tới ba đạo phong ấn hồn hoàn của võ hồn thứ hai, đúng là hắn vừa thành công khai mở gần đây mà thôi, vẫn chưa có chính thức vận dụng vào thực chiến. Đại khái lúc nãy luận bàn với Bao Lão, hắn đem đệ tam hồn hoàn triển khai ra, quả thực uy lực khó có hồn kỹ nào sánh bằng.
Đệ tam hồn kỹ của Hồn Kiếm võ hồn, gọi là Ma Tốc.
Căn bản đây là hồn kỹ dạng tăng phúc, cộng thêm Kiếm Thần Quyết đệ tam thức, Thiên Du Thần Bộ. Hắn có thể trong một phần năm giây đem tốc độ của bản thân tiếp cận tốc độ của Thần, vô cùng kinh khủng. Còn thân ảnh mà Kim Ấn Quyền của Bao Lão đánh xuyên ra, chính là tàn ảnh của hắn, là do bản thân hắn tốc độ di chuyện cực nhanh cho nên tàn ảnh không mờ ảo như những loại hồn kỹ khác, khiến cho đối thủ vô cùng tin tưởng hắn vẫn còn tại chỗ đó.
Đây chính là ưu điểm nổi bậc của chiêu thức này, nếu như lúc nãy đối thủ của hắn không phải là Bao Lão, mà là một vị phổ thông Phong Hào đấu la, tin chắc đã ăn khổ dưới Linh Hồn Kiếm của hắn.
Còn lại hai cái hồn kỹ thứ tư và thứ năm kia, Vân Chính Thiên cũng chưa có dịp thử nghiệm uy lực của nó. Đáng tiếc lão cho dừng trận đấu quá sớm, nếu không hắn tình nguyện đem toàn bộ vốn liếng của mình lấy ra thử ở trên người Bao Lão. Dù sao lão nhân gia ông ta cũng là một người đánh mà không chết đấy. Còn tim ở đâu được một người đấu tập hoàn mỹ như vậy.
“Hừm, đang nghĩ đến chuyện đem ta ra làm bao cát tập luyện, mơ đi tiểu tử. Còn cái Dịch Cân Kinh kia làm sao biến hóa? Rất có ý tứ nha.”
Vân Chính Thiên lại nói: “Đây có thể xem như thành quả tốt nhất của đồ đệ thời gian gần đây. Hẳn ngài cũng biết ta tu luyện bộ công phu này từ nhỏ chỉ là dựa trên hồn lực mà luyện. Mặc dù mang tới chỗ tốt không thể không nói, bất quá theo tu vi hồn lực tăng lên, Dịch Cân Kinh chỉ dừng ở mức cường hóa nhục thể, đồng thời tăng tốc độ tu luyện hồn lực mà thôi. Cho nên đồ đệ liều lĩnh thử nghiệm, tái luyện Dịch Cân Kinh dựa trên hắc lực. Rốt cuộc mang tới kết quả như ngài vừa thấy.”
Hắc lực nguồn gốc là tà ác chi lực, còn có thể gọi là ma lực của Ma Giới. Lấy ma lực tôi luyện cho chánh dương công pháp Dịch Cân Kinh, rốt cuộc tạo ra hiệu quả vô cùng khác biệt.
Hắc lực dưới chu thiên vận chuyển của Dịch Cân Kinh, không ngờ có thể chuyển hóa thành kình lực, có hiệu quả gia trì lực tấn công của Vân Chính Thiên. Hắc luyện Dịch Cân Kinh lấy màu sắc làm thước đo cấp độ, tỷ như cấp thấp nhất là Hồng cấp phù đồ kia.
Mặt khác mấy cái cấp độ hắn vẫn không rõ màu sắc đến cùng là màu gì, nhưng có thể thấy chỉ mới cấp thấp nhất đã làm Bao Lão vô cùng kinh ngạc như vậy, khẳng định tu luyện đến đại thành có thể trở thành tuyệt thế công phu a.
“Có chút bổn sự. Được rồi, vài ngày nữa chúng ta Truyền Linh Tháp sẽ hội họp với cao tầng Đường Môn và một số cổ lão tông môn bàn bạc đối sách giải cứu Vực Chủ. Ngươi đi theo ta, lấy Truyền Linh Tháp thân phận đệ tử.”
Vực Chủ sự tình là đại sự liên quan đến tồn vong của Nhân Vực, cho nên cũng không khó hiểu khi toàn bộ Nhân Vực những thế lực mạnh mẽ nhất tụ họp lại với nhau. Lấy Thiên Phủ danh tiếng còn chưa vang xa, sẽ không ít người thấy bọn hắn chưa thích hợp tham gia cấp bậc này hội nghị, cho nên lấy thân phận đệ tử Truyền Linh Tháp là một ý không tồi.
Bât quá Vân Chính Thiên là người từng trải, một hội nghị qui tụđông đảo cường giả như vậy, không chắc có tìm được tiếng nói chung hay không. Nếu hội nghị đạt thành thì không có GnnTsLA gì để nói, còn nếu không thì thời gian càng trôi qua, Vực Chủ tính mạng càng nguy hiểm.
Bao Lão nhìn thấy trong ánh mắt hắn có một chút suy tính, bất quá lão gương mặt lại còn tỏ vẻ chờ mong. Tên đồ đệ này của hắn, ý chi cầu tiến rất mạnh, tất nhiên không muốn người khác coi thường mình.
Nói chuyện với Bao Lão thêm nữa ngày, Vân Chính Thiên cáo từ rời khỏi Truyền Linh Tháp, quay về Long Thần thành, chờ đợi hội nghị mở màn. Tranh thủ thời gian còn mấy ngày ngắn ngủi, hắn muốn tập trung nghỉ ngơi a.
Đám Lương Thế Nhân đã quay về từ trước, may mắn trong thời gian này Long Thần thành tương đối bình yên. Thỉnh thoảng có hồn thú từ Lưỡi Quỷ đại đạo phát động tấn công, nhưng chỉ là nhỏ lẻ công kích, hoàn toàn không đáng lo ngại. Có Phong Vương Tiếu Phong cùng Khống Vương Lam Tiêu của Thiên Phủ tọa trấn, chỉ cần không đụng phải hồn thú mười vạn năm, bọn hắn cùng đám Thiên Binh có thể chống đỡ được.
Mọi chuyện triều chính trong thành đều có Hàn Thanh Chi chủ trì đại cục, lại có Hàn Phi và Bàn Long bô lão ở sau lưng cố vấn, ổn định trật tự trong thành hẳn không thành vấn đề.
Sau khi ghé qua lâu đài Thành Chủ vấn an phụ mẫu, Vân Chính Thiên lập tức trở về Thiên Phủ tổng bộ.
So với vài tháng trước, Thiên Phủ tổng bộ thanh thế càng khuếch trương lên. Tin tức Thiên Phủ chủ dẫn đầu tam đại Thiên Vương đánh bại Tam Gia Minh, rồi lại đến việc bọn hắn sống sót thần kỳ ở bên trong Hạo Thiên Trì. Những chuyện này không nghi ngờ gì, mang đến lực hấp dẫn rất lớn cho đại đa số hồn sư tuổi trẻ.
Mặc dù chân chính so sánh với các cổ lão tông môn kia vẫn còn chênh lệch không nhỏ, nhưng không ai không nhìn thấy tiềm năng của tòa tông phủ này. Nhất là vị phủ chủ kia, hắn trong tương lai thành tựu Phong Hào đấu la là có thể đoán trước được.
Nhờ vậy địa vị của Thiên Phủ tại Nhân Vực cũng có bước tiến dài.
Nghỉ ngơi một ngày, Vân Chính Thiên lập tức triệu tập Thiên Phủ cao tầng, hội bàn về sự tình của Vực Chủ. Chuyện này là thông tin tuyệt mật, cho nên số người có thể tham gia thảo luận cũng rất hạn chế.
Ngoại trừ năm vị Thiên Vương ra, chỉ có Hàn Thanh Chi, Hàn Phi, Mã Thiên Hoa, Mộng Hồng Nhan, Chu Bá Thước và Lý lão sư. Cũng là những người đáng tin cậy nhất của hắn lúc bây giờ.
“Đại khái sự tình là như vậy. Hôm nay gọi mọi người tới đây là ta muốn hỏi ý kiến từng người. Hội nghị cùng các cổ lão tông môn kia, cần tỏ thái độ như thế nào cho đúng?”
Vân Chính Thiên sau khi tường thuật lại mọi chuyện, lúc này mới lên tiếng trưng cầu ý kiến.
Như mọi lần, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lý lão sư. Hắn cũng là người được công nhận là có đầu óc nhất trong phủ.
Lý lão sư trầm ngâm một chút mới nói: “Lần này phủ chủ lấy danh nghĩa Truyền Linh Tháp đệ tử theo sau Bao Lão Tiên Sinh, ta thấy xem chừng những cổ lão tông môn này sẽ không để ý đến Thiên Phủ lời nói. Nếu không sư phụ của phủ chủ cũng sẽ không chủ động đề nghị này. Vì vậy ta nghĩ kế sách tốt nhất, chính là án binh bất động.”
Án binh bất động?
Can Hữu Long hơi nôn nóng, không nhịn được mà lên tiếng: “Lý lão sư, tại sao phải án binh bất động. Chúng ta không phải đang muốn cho bọn hắn biết Thiên Phủ không phải một tông môn nhỏ bé dễ bị hà hiếp hay sao?”
Lương Thế Nhân bên cạnh cũng gật đầu hưởng ứng: “A Long nói đúng, nếu như chúng ta muốn nhanh chóng tăng lên tầm ảnh hưởng của mình, hội nghị cao cấp các thế lực này chính là thời cơ rất tốt.”
Thì ra, bọn hắn có dã tâm đem Thiên Phủ địa vị trong Nhân Vực thần tốc tăng lên trong hội nghị cao cấp lần này. Chẳng trách Vân Chính Thiên đối với Bao Lão sắp đặt không thực sự hài lòng. Dù sao trong mỗi người đều có hùng bá chi tâm, cho dù là Vân Chính Thiên đã sống một kiếp cũng không có ngoại lệ.
Hắn đã tự nhủ trong lòng, kiếp này Thiên Phủ của hắn phải danh chấn Đấu La Đại Lục.
Vì vậy hội nghị cao cấp này chính là cơ hội có một không hai, hắn phải nhanh tay nắm lấy.
Nghe Thế Nhân cùng Hữu Long lời này, chỉ thấy Hàn Thanh Chi ôm bụng mà cười, nói:
“Hai người các ngươi đúng là thể loại tứ chi phát triển mà, Lý lão sư đại ý đang muốn nói, đó là án binh bất động, thuận nước đẩy thuyền. Chúng ta cứ làm theo Bao Lão kế hoạch, tin chắc chuyện sẽ đâu lại vào đó.”
Hả? Hai tên đó liền ngẩn người ra, rõ ràng vẫn đách hiểu nàng nói cái gì cả.
Vân Chính Thiên thì khẽ híp mắt lại, nói: “Ngươi nói là, cho dù chúng ta tham gia với thân phận gì, chỉ cần trong thời khắc quyết định, chứng tỏ mình đại diện cho Thiên Phủ là được?”
“Đúng.” Hàn Thanh Chi đắc ý nói.
Hai tên cốt đột kia rốt cuộc hiểu ra, há mồm trợn mắt nhìn Hàn Thanh Chi. Tiểu nha đầu này làm sao mấy tháng không gặp, đầu óc tựa như linh hoạt lên nhiều thế.
Chú Bá Thước vào lúc này lên tiếng: “Phủ chủ, lão phu tin rằng Bao Lão kêu người đi theo chắc hẳn có kế hoạch định sẵn. Ta thấy là do hắc lực trong người ngài có tính chất tương đồng với tà hồn lực trong Thú Vực, cho nên người hẳn sẽ là quân át chủ bài trong lần hội nghị lần này.”
Hàn Phi tiếp lời: “Thiên nhi, ngươi cứ làm theo lời mấy vị tiền bối. Đến thời khắc tỏa sáng, liền dốc hết sức mình là được.”
Vân Chính Thiên bàn tay vỗ nhè nhẹ lên vương tọa, ánh mắt như hai viên thủy tinh lóe lên, trầm giọng nói:
“Nếu như ta đoán không sai. Mặc kệ kết quả hội nghị cao cấp này như thế nào thì muốn cứu Vực Chủ mọi người đều phải xông vào Thú Vực mới được.”
Nói tới đây hắn dừng lại một chút, quét mắt một lượt những người đang có mặt, bất chợt hỏi:
“Nếu là vậy, người nào có thể cùng ta xông xáo Thú Vực một lần nữa?”
Ngay lập tức ngũ đại Thiên Vương quỳ một chân xuống, đồng thanh hô lên: “Nguyện theo phủ chủ.” Khí thế oanh động cả tòa đại điện.
Không những năm người bọn hắn mà Mã Thiên Hoa, Mộng Hồng Nhan, Hàn Thanh Chi tam nữ nhìn nhau, cũng không hẹn mà cùng gật đầu, trong mắt mãnh liệt chiến ý trào dâng.
Mấy ngay sau, Bao Lão đánh tới tin tức. Hội nghị cao cấp các thế lực tại Nhân Vực sẽ diễn ra trong năm ngày nữa. Vị trí là phía Đông Nhân Vực, Tu La thành. Cũng là nơi nhân loại hồn sư đánh vào sâu nhất trong lãnh địa Thú Vực.
Mà Bao Lão dưới một quyền này cũng cảm nhận được một chút chấn động. Hắc lực trong cơ thể Vân Chính Thiên, thế mà có thể thông qua Dịch Cân Kinh mà đề thăng tới trình độ khủng bố, lại còn hóa thành kình lực đánh ra bên ngoài.
“Ngươi nói chỉ là cảnh giới thứ nhất mà đã mang tới uy lực như vậy, vi sư thật rất có chút mong đợi ngươi đem bộ công pháp này luyện tới đại thành.”
Bao Lão vừa lên tiếng tán thưởng, tức thì Kim Ấn Quyền của lão cũng hóa ra vô tận quang minh chi lực, đem hồng sắc hào quang quyền của Vân Chính Thiên nghênh đón.
Oành!
Song quyền va chạm, Vân Chính Thiên thân thể chính là bị chấn văng về sau, hiển nhiên hắn vẫn duy trì ở thế hạ phong không ngóc đầu lên nổi.
Ngay lúc hắn ánh mắt trở nên nghiêm túc, còn đang định xông tới triển khai tiếp một quyền, Bao Lão đã phất tay lên, thanh âm nhu hòa nói: “Được rồi, dừng ở đây đi, đánh tiếp nữa mạng già của ta cũng mất a.”
Vân Chính Thiên nghe vậy lập tức đem toàn bộ hắc lực thu hồi, trở lại với bản thể tóc bạch kim, hì hì cười nói: “Lão nhân gia ngài sống phải hơn trăm năm nữa a, mà ta muốn đánh bại ngài xem ra còn khó hơn lên trời.”
“Hừm, xú tiểu tử chỉ biết nịnh nọt. Nói ta nghe một chút tình huống gần đây, làm sao ngươi thực lực đại tăng như vậy, ta thật vô cùng kinh ngạc đó.” Bao Lão cười nói.
Vân Chính Thiên cùng Bao Lão vừa đi vừa nói chuyện, hắn thuật lại toàn bộ biến cố xảy ra trong Hạo Thiên Trì, từ sự tình Tiểu Hùng cho đến Ma Thần cuộc chiến kia. Bao Lão sau khi nghe xong trong lòng không khỏi thán phục tên đồ đệ của mình, nếu gặp người khác chỉ sợ chắc chắn đã bỏ thây nơi đó, vậy mà hắn hai lần ra vào quỷ môn quan không chết lại còn đạt được bất thế cơ duyên nữa.
Vận khí của hắn phải nói quá tốt.
Lại nói tới ba đạo phong ấn hồn hoàn của võ hồn thứ hai, đúng là hắn vừa thành công khai mở gần đây mà thôi, vẫn chưa có chính thức vận dụng vào thực chiến. Đại khái lúc nãy luận bàn với Bao Lão, hắn đem đệ tam hồn hoàn triển khai ra, quả thực uy lực khó có hồn kỹ nào sánh bằng.
Đệ tam hồn kỹ của Hồn Kiếm võ hồn, gọi là Ma Tốc.
Căn bản đây là hồn kỹ dạng tăng phúc, cộng thêm Kiếm Thần Quyết đệ tam thức, Thiên Du Thần Bộ. Hắn có thể trong một phần năm giây đem tốc độ của bản thân tiếp cận tốc độ của Thần, vô cùng kinh khủng. Còn thân ảnh mà Kim Ấn Quyền của Bao Lão đánh xuyên ra, chính là tàn ảnh của hắn, là do bản thân hắn tốc độ di chuyện cực nhanh cho nên tàn ảnh không mờ ảo như những loại hồn kỹ khác, khiến cho đối thủ vô cùng tin tưởng hắn vẫn còn tại chỗ đó.
Đây chính là ưu điểm nổi bậc của chiêu thức này, nếu như lúc nãy đối thủ của hắn không phải là Bao Lão, mà là một vị phổ thông Phong Hào đấu la, tin chắc đã ăn khổ dưới Linh Hồn Kiếm của hắn.
Còn lại hai cái hồn kỹ thứ tư và thứ năm kia, Vân Chính Thiên cũng chưa có dịp thử nghiệm uy lực của nó. Đáng tiếc lão cho dừng trận đấu quá sớm, nếu không hắn tình nguyện đem toàn bộ vốn liếng của mình lấy ra thử ở trên người Bao Lão. Dù sao lão nhân gia ông ta cũng là một người đánh mà không chết đấy. Còn tim ở đâu được một người đấu tập hoàn mỹ như vậy.
“Hừm, đang nghĩ đến chuyện đem ta ra làm bao cát tập luyện, mơ đi tiểu tử. Còn cái Dịch Cân Kinh kia làm sao biến hóa? Rất có ý tứ nha.”
Vân Chính Thiên lại nói: “Đây có thể xem như thành quả tốt nhất của đồ đệ thời gian gần đây. Hẳn ngài cũng biết ta tu luyện bộ công phu này từ nhỏ chỉ là dựa trên hồn lực mà luyện. Mặc dù mang tới chỗ tốt không thể không nói, bất quá theo tu vi hồn lực tăng lên, Dịch Cân Kinh chỉ dừng ở mức cường hóa nhục thể, đồng thời tăng tốc độ tu luyện hồn lực mà thôi. Cho nên đồ đệ liều lĩnh thử nghiệm, tái luyện Dịch Cân Kinh dựa trên hắc lực. Rốt cuộc mang tới kết quả như ngài vừa thấy.”
Hắc lực nguồn gốc là tà ác chi lực, còn có thể gọi là ma lực của Ma Giới. Lấy ma lực tôi luyện cho chánh dương công pháp Dịch Cân Kinh, rốt cuộc tạo ra hiệu quả vô cùng khác biệt.
Hắc lực dưới chu thiên vận chuyển của Dịch Cân Kinh, không ngờ có thể chuyển hóa thành kình lực, có hiệu quả gia trì lực tấn công của Vân Chính Thiên. Hắc luyện Dịch Cân Kinh lấy màu sắc làm thước đo cấp độ, tỷ như cấp thấp nhất là Hồng cấp phù đồ kia.
Mặt khác mấy cái cấp độ hắn vẫn không rõ màu sắc đến cùng là màu gì, nhưng có thể thấy chỉ mới cấp thấp nhất đã làm Bao Lão vô cùng kinh ngạc như vậy, khẳng định tu luyện đến đại thành có thể trở thành tuyệt thế công phu a.
“Có chút bổn sự. Được rồi, vài ngày nữa chúng ta Truyền Linh Tháp sẽ hội họp với cao tầng Đường Môn và một số cổ lão tông môn bàn bạc đối sách giải cứu Vực Chủ. Ngươi đi theo ta, lấy Truyền Linh Tháp thân phận đệ tử.”
Vực Chủ sự tình là đại sự liên quan đến tồn vong của Nhân Vực, cho nên cũng không khó hiểu khi toàn bộ Nhân Vực những thế lực mạnh mẽ nhất tụ họp lại với nhau. Lấy Thiên Phủ danh tiếng còn chưa vang xa, sẽ không ít người thấy bọn hắn chưa thích hợp tham gia cấp bậc này hội nghị, cho nên lấy thân phận đệ tử Truyền Linh Tháp là một ý không tồi.
Bât quá Vân Chính Thiên là người từng trải, một hội nghị qui tụđông đảo cường giả như vậy, không chắc có tìm được tiếng nói chung hay không. Nếu hội nghị đạt thành thì không có GnnTsLA gì để nói, còn nếu không thì thời gian càng trôi qua, Vực Chủ tính mạng càng nguy hiểm.
Bao Lão nhìn thấy trong ánh mắt hắn có một chút suy tính, bất quá lão gương mặt lại còn tỏ vẻ chờ mong. Tên đồ đệ này của hắn, ý chi cầu tiến rất mạnh, tất nhiên không muốn người khác coi thường mình.
Nói chuyện với Bao Lão thêm nữa ngày, Vân Chính Thiên cáo từ rời khỏi Truyền Linh Tháp, quay về Long Thần thành, chờ đợi hội nghị mở màn. Tranh thủ thời gian còn mấy ngày ngắn ngủi, hắn muốn tập trung nghỉ ngơi a.
Đám Lương Thế Nhân đã quay về từ trước, may mắn trong thời gian này Long Thần thành tương đối bình yên. Thỉnh thoảng có hồn thú từ Lưỡi Quỷ đại đạo phát động tấn công, nhưng chỉ là nhỏ lẻ công kích, hoàn toàn không đáng lo ngại. Có Phong Vương Tiếu Phong cùng Khống Vương Lam Tiêu của Thiên Phủ tọa trấn, chỉ cần không đụng phải hồn thú mười vạn năm, bọn hắn cùng đám Thiên Binh có thể chống đỡ được.
Mọi chuyện triều chính trong thành đều có Hàn Thanh Chi chủ trì đại cục, lại có Hàn Phi và Bàn Long bô lão ở sau lưng cố vấn, ổn định trật tự trong thành hẳn không thành vấn đề.
Sau khi ghé qua lâu đài Thành Chủ vấn an phụ mẫu, Vân Chính Thiên lập tức trở về Thiên Phủ tổng bộ.
So với vài tháng trước, Thiên Phủ tổng bộ thanh thế càng khuếch trương lên. Tin tức Thiên Phủ chủ dẫn đầu tam đại Thiên Vương đánh bại Tam Gia Minh, rồi lại đến việc bọn hắn sống sót thần kỳ ở bên trong Hạo Thiên Trì. Những chuyện này không nghi ngờ gì, mang đến lực hấp dẫn rất lớn cho đại đa số hồn sư tuổi trẻ.
Mặc dù chân chính so sánh với các cổ lão tông môn kia vẫn còn chênh lệch không nhỏ, nhưng không ai không nhìn thấy tiềm năng của tòa tông phủ này. Nhất là vị phủ chủ kia, hắn trong tương lai thành tựu Phong Hào đấu la là có thể đoán trước được.
Nhờ vậy địa vị của Thiên Phủ tại Nhân Vực cũng có bước tiến dài.
Nghỉ ngơi một ngày, Vân Chính Thiên lập tức triệu tập Thiên Phủ cao tầng, hội bàn về sự tình của Vực Chủ. Chuyện này là thông tin tuyệt mật, cho nên số người có thể tham gia thảo luận cũng rất hạn chế.
Ngoại trừ năm vị Thiên Vương ra, chỉ có Hàn Thanh Chi, Hàn Phi, Mã Thiên Hoa, Mộng Hồng Nhan, Chu Bá Thước và Lý lão sư. Cũng là những người đáng tin cậy nhất của hắn lúc bây giờ.
“Đại khái sự tình là như vậy. Hôm nay gọi mọi người tới đây là ta muốn hỏi ý kiến từng người. Hội nghị cùng các cổ lão tông môn kia, cần tỏ thái độ như thế nào cho đúng?”
Vân Chính Thiên sau khi tường thuật lại mọi chuyện, lúc này mới lên tiếng trưng cầu ý kiến.
Như mọi lần, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lý lão sư. Hắn cũng là người được công nhận là có đầu óc nhất trong phủ.
Lý lão sư trầm ngâm một chút mới nói: “Lần này phủ chủ lấy danh nghĩa Truyền Linh Tháp đệ tử theo sau Bao Lão Tiên Sinh, ta thấy xem chừng những cổ lão tông môn này sẽ không để ý đến Thiên Phủ lời nói. Nếu không sư phụ của phủ chủ cũng sẽ không chủ động đề nghị này. Vì vậy ta nghĩ kế sách tốt nhất, chính là án binh bất động.”
Án binh bất động?
Can Hữu Long hơi nôn nóng, không nhịn được mà lên tiếng: “Lý lão sư, tại sao phải án binh bất động. Chúng ta không phải đang muốn cho bọn hắn biết Thiên Phủ không phải một tông môn nhỏ bé dễ bị hà hiếp hay sao?”
Lương Thế Nhân bên cạnh cũng gật đầu hưởng ứng: “A Long nói đúng, nếu như chúng ta muốn nhanh chóng tăng lên tầm ảnh hưởng của mình, hội nghị cao cấp các thế lực này chính là thời cơ rất tốt.”
Thì ra, bọn hắn có dã tâm đem Thiên Phủ địa vị trong Nhân Vực thần tốc tăng lên trong hội nghị cao cấp lần này. Chẳng trách Vân Chính Thiên đối với Bao Lão sắp đặt không thực sự hài lòng. Dù sao trong mỗi người đều có hùng bá chi tâm, cho dù là Vân Chính Thiên đã sống một kiếp cũng không có ngoại lệ.
Hắn đã tự nhủ trong lòng, kiếp này Thiên Phủ của hắn phải danh chấn Đấu La Đại Lục.
Vì vậy hội nghị cao cấp này chính là cơ hội có một không hai, hắn phải nhanh tay nắm lấy.
Nghe Thế Nhân cùng Hữu Long lời này, chỉ thấy Hàn Thanh Chi ôm bụng mà cười, nói:
“Hai người các ngươi đúng là thể loại tứ chi phát triển mà, Lý lão sư đại ý đang muốn nói, đó là án binh bất động, thuận nước đẩy thuyền. Chúng ta cứ làm theo Bao Lão kế hoạch, tin chắc chuyện sẽ đâu lại vào đó.”
Hả? Hai tên đó liền ngẩn người ra, rõ ràng vẫn đách hiểu nàng nói cái gì cả.
Vân Chính Thiên thì khẽ híp mắt lại, nói: “Ngươi nói là, cho dù chúng ta tham gia với thân phận gì, chỉ cần trong thời khắc quyết định, chứng tỏ mình đại diện cho Thiên Phủ là được?”
“Đúng.” Hàn Thanh Chi đắc ý nói.
Hai tên cốt đột kia rốt cuộc hiểu ra, há mồm trợn mắt nhìn Hàn Thanh Chi. Tiểu nha đầu này làm sao mấy tháng không gặp, đầu óc tựa như linh hoạt lên nhiều thế.
Chú Bá Thước vào lúc này lên tiếng: “Phủ chủ, lão phu tin rằng Bao Lão kêu người đi theo chắc hẳn có kế hoạch định sẵn. Ta thấy là do hắc lực trong người ngài có tính chất tương đồng với tà hồn lực trong Thú Vực, cho nên người hẳn sẽ là quân át chủ bài trong lần hội nghị lần này.”
Hàn Phi tiếp lời: “Thiên nhi, ngươi cứ làm theo lời mấy vị tiền bối. Đến thời khắc tỏa sáng, liền dốc hết sức mình là được.”
Vân Chính Thiên bàn tay vỗ nhè nhẹ lên vương tọa, ánh mắt như hai viên thủy tinh lóe lên, trầm giọng nói:
“Nếu như ta đoán không sai. Mặc kệ kết quả hội nghị cao cấp này như thế nào thì muốn cứu Vực Chủ mọi người đều phải xông vào Thú Vực mới được.”
Nói tới đây hắn dừng lại một chút, quét mắt một lượt những người đang có mặt, bất chợt hỏi:
“Nếu là vậy, người nào có thể cùng ta xông xáo Thú Vực một lần nữa?”
Ngay lập tức ngũ đại Thiên Vương quỳ một chân xuống, đồng thanh hô lên: “Nguyện theo phủ chủ.” Khí thế oanh động cả tòa đại điện.
Không những năm người bọn hắn mà Mã Thiên Hoa, Mộng Hồng Nhan, Hàn Thanh Chi tam nữ nhìn nhau, cũng không hẹn mà cùng gật đầu, trong mắt mãnh liệt chiến ý trào dâng.
Mấy ngay sau, Bao Lão đánh tới tin tức. Hội nghị cao cấp các thế lực tại Nhân Vực sẽ diễn ra trong năm ngày nữa. Vị trí là phía Đông Nhân Vực, Tu La thành. Cũng là nơi nhân loại hồn sư đánh vào sâu nhất trong lãnh địa Thú Vực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.