Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Chương 248: Phi hành
BanhBaoThit
08/03/2017
“Đó là Hạo Thiên Trì xuất thế dị tượng sao?”
Có không ít người ở trong phòng phát giác được loại dị tượng kỳ lạ này. Có người không hiểu, cũng tồn tại người am hiểu. Nhất thời một đám thanh thiếu niên cùng lão già nối đuôi nhau chạy ra khỏi nhà trọ, thẳng hướng Hỏa Thần thành cổng Nam mà phi như bay.
Đó cũng là nơi dị tượng đang hoạt động mãnh liệt.
Hạo Thiên Trì quả nhiêu rất biết chơi, lựa chọn đêm khuya thanh vắng liền xuất hiện. Vạn nhất có người đang trong giấc ngủ say mà bỏ qua thời khắc quan trọng này, sáng hôm sau tỉnh dậy chắc tức đến thổ huyết mà chết.
Bất quá loại tình huống hi hữu đó đoán chừng không xảy ra đi, bởi vì Hỏa Thần thành lúc này không khác gì hội chợ xuân, dày đặc dòng người chạy trên phố. Đường phố chật chội không có lối đi, bọn hắn lại phóng lên nóc nhà mà đi. Tự chọn cho mình phương pháp di hành nhanh nhất có thể, cứ như sợ Hạo Thiên Trì bên kia bị quá tải số lượng mà đóng cửa, bản thân liền mất đi danh ngạch.
Không tới Hồn Thánh, căn bản không thể phi hành được đấy. Cho nên hầu hết đều sử dụng phương thức bộ hành, cắm đầu hướng Nam chạy như điên.
Một số ít tông môn tồn tại trưởng bối có tu vi Hồn Thánh, liền sử dụng năng lượng phi hành của mình, giúp cho mấy tên hậu bối cải thiện tốc độ, chớp mắt đã vượt mặt đám đông bên dưới một đoạn a.
Trong đó, bao quát Thiên Phủ, Mộng gia cùng Truyền Linh Tháp ba cái thế lực.
Băng Ngọc Linh mặc dù tu vi còn chưa tới Siêu Cấp đấu la tầng thứ, nhưng nàng năng lực phi hành kỳ thực bỏ xa một số Siêu Cấp đấu la cường giả. Dưới tình huống hồn lực cùng tinh thần lực dung hợp với nhau, Băng Ngọc Linh dễ dàng đem tám tên thiếu niên xông ra khỏi Mộng gia trang, dùng tốc độ nhanh như điện xẹt bay tới khu vực dị tượng đang hoành hành.
“Ồ, phía sau có đám người tốc độ không tệ, hẳn cũng có cường giả Phong Hào đấu la phi hành đi.”
Băng Ngọc Linh vừa trầm trồ lên tiếng, cả đám lập tức xoay đầu nhìn thì phát hiện bốn phía xung quanh mình cũng có không ít tuyển thủ theo sát nút. Hiển nhiên các thế lực này đều có trưởng bối cấp bậc Phong Hào đấu la.
Trong đó có không ít siêu cấp thế lực mà Vân Chính Thiên đã nhìn thấy từ trước.
Vô Cực Tông, Ngân Nguyệt Môn, Cổ Hoang Phái còn có Quái Vật Học Viện nữa. Xa xa phía sau là một số thế lực có tốc độ phi hành chậm hơn, hẳn người chưởng khống chỉ là Hồn Đấu La cấp bậc. Bất quá, sở hữu Hồn Đấu La cấp bậc cường giả, cũng có thể gọi là thế lực không tệ rồi.
Vân Chính Thiên thấy vậy liền hít một ngụm hơi lạnh, đem Thiên Phủ đặt cạnh mấy cái thế lực tông môn này, giống như so sánh trẻ con cùng người lớn a, trình độ Thiên Phủ còn xa xa mới bằng được. Đột nhiên hai đấm siết lại, trong lòng chiến tâm lại bùng lên.
Muốn đưa Thiên Phủ đặt ngang hàng với mấy cái siêu cấp thế lực này, hắn vẫn còn phải đi một đoạn đường dài đầy chông gai.
Thiên Phủ thành lập nguyên nhân trọng yếu là do Chu Bá Thước muốn nhường vị cho hắn, với lại để đảm bảo trận tự an ninh trong Long Thần thành, hắn không thể không dựng nên Thiên Phủ. Kỳ thực lúc mới thành lập, vốn dĩ hắn cho rằng Thiên Phủ chỉ cần hoạt động cho đến khi Thành Chủ quay trở lại mà thôi, thế nhưng hơn một năm qua, hắn đối với Thiên Phủ đã dần dần yêu thích.
Hắn đã tự thề trong lòng, sẽ đem Thiên Phủ phát dương quang đại tại mảnh Đấu La Đại Lục này, tựa như Kiếm Thần Điện của kiếp trước xưng bá toàn Địa Cầu.
Trọng sinh mang cho hắn một sinh mạng mới, một thế giới mới, đồng thời những bản tính xấu của kiếp trước cũng dần bị thay thế đi. Tuy nhiên có những thứ tận trong tiềm thức Vân Chính Thiên không cách nào biến mất được. Đó là chấp niệm, là ý chí không ngừng tiến lên. Hắn muốn chứng minh cho bản thân thấy, cho dù là ở thế giới nào, hắn cũng muốn đứng trên đỉnh cao nhất.
“Hạo Thiên Trì bí cảnh lần này là cơ duyên hiếm có để đem thực lực đại tăng trưởng, phải nắm chắc. Chỉ cần có được lực lượng, hết thảy mọi chuyện đều trở nên dễ dàng.” Vân Chính Thiên nội tâm không ngừng nhắc nhở. Thiên mệnh của hắn trong kiếp này, chính là đem lãnh thổ nhân loại bị hồn thú chiếm đóng giành lại, vì nhân loại mà quật khởi.
“Còn có Kiếm Si đang đợi ở Thần Vực để kể chuyện a.”
Chìm trong trầm ngâm suy tư hồi lâu, chớp mắt một cái đã tới nơi đang xảy ra dị tượng.
Nơi này tuy vẫn thuộc phạm vi lãnh thổ Hỏa Thần thành, những đã gần như bước ra khỏi bờ cõi Nhân Vực. Chỉ cần nhích một chút khoảng trăm dặm, liền rơi vào Thú Vực lãnh địa a. Mà nếu Hạo Thiên Trì rơi vào Thú Vực lãnh địa, cho dù có đông đảo Phong Hào đấu la đi theo hậu bối cũng không thể đảm bảo an toàn được.
“May mắn.” Băng Ngọc Linh vầng trán điểm nhẹ, thân hình chậm rãi hạ xuống, sau đó nàng lập tức quay đầu bốn phía quan sát.
“Ồ! Có người tốc độ còn nhanh hơn ta một chút.” Băng Ngọc Linh trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Tưởng rằng đám Vân Chính Thiên là những tuyển thủ đến đầu tiên, thì ra không phải. Ngay tại bên trái, đã có hai đạo thân ảnh y phục toàn một màu đen đứng sẵn.
Phải biết Băng Ngọc Linh tự thân hồn lực cùng tinh thần lực dung hợp lại mang đến phi hành khả năng cực kỳ kinh khủng. Tuy rằng mang theo tám người nhưng vẫn không làm nàng có chút mệt mỏi. Vậy mà cũng chỉ xếp hạng thứ hai.
“Là Quái Vật Học Viện người.” Mộng Hồng Nhan đột nhiên cất giọng nói.
Lần trước tham ngộ ánh mắt Vân Chính Thiên đối với một số tuyển thủ hạt giống, nàng cực kỳ khắc sâu ấn tượng danh tự Quái Vật Học Viện, Ngạo Thiên Long.
Ở phía bên đó, vị trẻ tuổi thiếu niên đúng là Ngạo Thiên Long, là tuyển thủ duy nhất mà Quái Vật Học Viện mang tới. Còn vị cao niên lão giả còn lại, Băng Ngọc Linh vừa nhìn lập tức nhận ra. Lão chính là Quái Vật Học Viện viện trưởng Tô Trịnh a.
Đích thân Tô Trịnh viện trưởng xuất hành, Ngạo Thiên Long thật có tư cách.
Vân Chính Thiên chăm chú quan sát vị thiếu niên gọi Ngạo Thiên Long này. Quả thực người xứng với danh, Ngạo Thiên Long nhìn thoáng qua đã cảm nhận được ngạo khí ngút trời. Thân cao mét chín, vai rộng, gương mặt anh tuấn, một đầu tóc nâu dài phủ xuống lưng. Hắn mặc một bộ chiến phục màu đen, hai tay đeo hắc hoàn thủ, chân mang hắc vân chiến ngoa.
Ngạo Thiên Long như cảm nhận được Vân Chính Thiên nhìn mình, hai mắt cũng liếc nhìn đáp trả, trong mắt không hề che giấu sự tự tin.
“Có ý tứ.” Ngạo Thiên Long thấp giọng nói.
“Hửm, sao thế Thiên Long?” Tô Trịnh viện trưởng hỏi.
“Đám thiếu niên bên kia có người mang cho đệ tử cảm giác áp lực một chút.” Ngạo Thiên Long thành thật nói.
Tô Trịnh nghe vậy, càng khẽ giật mình vuốt cằm nói: “Ồ! Có người khiến ngươi sinh ra áp lực, tiến vào Hạo Thiên Trì càng phải cẩn thận hắn một chút a. Ta thấy hay là tìm bọn hắn kết minh một thoáng.”
Ngạo Thiên Long trực tiếp lắc đầu, nói: “Lão sư, đệ tử vốn trước nay đều quen thuộc một mình hành động, có thêm người chỉ tổ vướng chân vướng tay. Mà tên tuyển thủ bên kia, chỉ mang tới một chút áp lực thôi, không thể hơn được.”
Tô Trịnh hiểu rõ tính khí đệ tử của mình, cũng không nói thêm nữa.
Một vài phút sau, mấy cái siêu cấp thế lực cũng lần lượt đáp xuống. Ngoại trừ những thế lực sở hữu trưởng bối có khả năng phi hành ra, những thế lực còn lại vẫn đang cuốc bộ a, sợ rằng phải tới một tiếng, mọi người mới tập trung đầy đủ.
Vân Chính Thiên ngước mắt nhìn lên dị tượng trên không trung, chỉ thấy đó là một quần thể tinh tú hội tụ, ánh sáng màu bạc chiếu rọi khắp nơi. Tại hạch tâm quần thể tinh tú, là một khối trong suốt thủy tinh quang cầu. Các vì tinh tú này đều xoay tròn quanh nó đồng thời dương ra xung quanh vô số xúc tu có hình dáng như những dải quang học màu bạc, ở trong không trung cũng bay xuống những tia màu bạc li ti inh thể, rơi xuống mặt đất.
“Thật đẹp.” Mã Thiên Hoa trầm trồ khen.
Loại này dị tượng, thật không giống trong sách vở miêu tả a. Dị tượng có rất nhiều loại, nhưng chủ yếu thường thấy là lôi đình, phong ba hoặc chấn động, nhưng chưa thấy loại dị tượng tinh tú như hiện tại. Loại dị tượng này mang cho người ngắm một cảm giác thoải mái dễ chịu, tựa như đang chứng kiến màn trình diễn ánh sáng lộng lẫy nhất.
“Còn chưa có mở ra?” Trương Hỏa nóng lòng hỏi.
Can Hữu Long nghe vậy hừ lạnh: “Ngươi nôn nóng làm gì, còn cả ngàn người ở phía sau chưa chạy tới kịp kìa. Tiến vào trong đó sớm nhất, liền đem bản thân hóa thành chuột bạch, ăn phải mấy cái cơ quan bẫy rập thiết lập vòng ngoài thì hỏi sao xui.”
Trương Hỏa nghe vậy tưởng đối phương khiêu khích, trừng mắt nói: “Ngươi nói cái gì, ta nhục thể tôi luyện bởi hỏa nguyên tố, còn sợ mấy cái cạm bẫy nh...”
“Suỵt.” Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Trương Hàn giơ tay chặn lại, ánh mắt chăm chú nhìn lên dị tượng bên trong, nhíu mày nói.
“Sắp rồi, ta đoán khoảng nữa tiếng nữa là có thể tiến vào. Các ngươi im lặng một lúc được không?”
Can Hữu Long tỏ vẻ không quan tâm, nói: “Tất nhiên là được, chỉ sợ có người không nhịn được.”
Trương Hỏa tức giận muốn phát tiết, lại bắt gặp ánh mắt Trương Hàn trừng hắn, rốt cuộc đành nuốt xuống cục giận này.
Bọn hắn trước khi đến đây, đã có làm quen một thoáng ở Mộng gia trang. Bất quá sau khi mọi người biết Trương Hàn ra tay đánh Vân Chính Thiên một chưởng, hảo cảm đối với hai tên huynh đệ song sinh này dường như không tồn tại a. Nếu không phải Băng Ngọc Linh ngỏ lời kết minh, sợ rằng bây giờ đã đường ai nấy đi rồi.
Vân Chính Thiên cũng không có để ý lắm. Dù sao hắn tiến vào Hạo Thiên Trì về sau, Mã Thiên Hoa nhất định phải đi theo hắn, mà nàng lại là Truyền Linh Tháp tuyển thủ, không thể tách khỏi hai tên Trương Hàn, Trương Hỏa kia được. Cho nên bất đắc dĩ phải kết thành liên minh. Bất quá, bọn hắn có thấy ghét những cũng là Truyền Linh Tháp đệ tử ưu tú, có thêm minh hữu cường đại, ở trong Hạo Thiên Trì xông xáo càng an toàn hơn nhiều.
Hướng mặt đất khoanh chân ngồi xuống, hiện tại việc có thể làm chỉ là đợi đến khi Hạo Thiên Trì chính thức mở ra.
Nữa tiếng sau, dị tượng bắt đầu có biến hóa.
Trương Hàn đoán quả không sai, Hạo Thiên Trì cánh cửa lớn vào lúc này rục rịch chuyển động.
Cũng trong nữa tiếng này, phần lớn tuyển thủ tham gia Hạo Thiên Trì cũng đã có mặt, chỉ còn một số tuyển thủ yếu ớt vẫn chưa đến kịp mà thôi. Hạo Thiên Trì cánh cửa một khi mở ra, liền đón nhận không ít khách mời.
Băng Ngọc Linh vào lúc này hai mắt có phần âm trầm, nhìn thấy sư phụ có chút kỳ lạ, Mã Thiên Hỏa lên tiếng hỏi:
“Sư phụ, ngài làm sao thế?”
Băng Ngọc Linh thở ra một hơi, sau đó trả lời: “Hạo Thiên Trì tầng số dao động năng lượng không ổn định. Xem ra mấy lần xuất thế trước đây đều rơi vào Thú Vực lãnh thổ, mang đến tổn thương nghiêm trọng cho Hạo Thiên Trì.”
Vân Chính Thiên nghe vậy, hỏi: “Tháp Chủ, chuyện này có ảnh hưởng gì không?”
Băng Ngọc Linh trầm giọng nói: “Theo ta đoán, xem ra Hạo Thiên Trì số lượng tuyển thủ thực tế có thể tiến vào, chỉ sợ không tới hai phần ba đâu. Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Nhân số tuyển thủ giảm xuống một phần ba?
Cả đám nghe vậy lập tức chấn kinh. Tình hình lập tức trở nên căng thẳng thêm rất nhiều. Như vậy mà nói, ai chậm chân liền mất đi cơ hội. Mà chưa kể đám tuyển thủ kia sẽ không từ thủ đoạn mà ra tay ngăn cản ngươi tiến nhập Hạo Thiên Trì đấy. Không ngờ chưa có chính thức bước vào trong, ở bên ngoài cửa đã diễn ra một hồi long hổ tranh châu rồi.
Có không ít người ở trong phòng phát giác được loại dị tượng kỳ lạ này. Có người không hiểu, cũng tồn tại người am hiểu. Nhất thời một đám thanh thiếu niên cùng lão già nối đuôi nhau chạy ra khỏi nhà trọ, thẳng hướng Hỏa Thần thành cổng Nam mà phi như bay.
Đó cũng là nơi dị tượng đang hoạt động mãnh liệt.
Hạo Thiên Trì quả nhiêu rất biết chơi, lựa chọn đêm khuya thanh vắng liền xuất hiện. Vạn nhất có người đang trong giấc ngủ say mà bỏ qua thời khắc quan trọng này, sáng hôm sau tỉnh dậy chắc tức đến thổ huyết mà chết.
Bất quá loại tình huống hi hữu đó đoán chừng không xảy ra đi, bởi vì Hỏa Thần thành lúc này không khác gì hội chợ xuân, dày đặc dòng người chạy trên phố. Đường phố chật chội không có lối đi, bọn hắn lại phóng lên nóc nhà mà đi. Tự chọn cho mình phương pháp di hành nhanh nhất có thể, cứ như sợ Hạo Thiên Trì bên kia bị quá tải số lượng mà đóng cửa, bản thân liền mất đi danh ngạch.
Không tới Hồn Thánh, căn bản không thể phi hành được đấy. Cho nên hầu hết đều sử dụng phương thức bộ hành, cắm đầu hướng Nam chạy như điên.
Một số ít tông môn tồn tại trưởng bối có tu vi Hồn Thánh, liền sử dụng năng lượng phi hành của mình, giúp cho mấy tên hậu bối cải thiện tốc độ, chớp mắt đã vượt mặt đám đông bên dưới một đoạn a.
Trong đó, bao quát Thiên Phủ, Mộng gia cùng Truyền Linh Tháp ba cái thế lực.
Băng Ngọc Linh mặc dù tu vi còn chưa tới Siêu Cấp đấu la tầng thứ, nhưng nàng năng lực phi hành kỳ thực bỏ xa một số Siêu Cấp đấu la cường giả. Dưới tình huống hồn lực cùng tinh thần lực dung hợp với nhau, Băng Ngọc Linh dễ dàng đem tám tên thiếu niên xông ra khỏi Mộng gia trang, dùng tốc độ nhanh như điện xẹt bay tới khu vực dị tượng đang hoành hành.
“Ồ, phía sau có đám người tốc độ không tệ, hẳn cũng có cường giả Phong Hào đấu la phi hành đi.”
Băng Ngọc Linh vừa trầm trồ lên tiếng, cả đám lập tức xoay đầu nhìn thì phát hiện bốn phía xung quanh mình cũng có không ít tuyển thủ theo sát nút. Hiển nhiên các thế lực này đều có trưởng bối cấp bậc Phong Hào đấu la.
Trong đó có không ít siêu cấp thế lực mà Vân Chính Thiên đã nhìn thấy từ trước.
Vô Cực Tông, Ngân Nguyệt Môn, Cổ Hoang Phái còn có Quái Vật Học Viện nữa. Xa xa phía sau là một số thế lực có tốc độ phi hành chậm hơn, hẳn người chưởng khống chỉ là Hồn Đấu La cấp bậc. Bất quá, sở hữu Hồn Đấu La cấp bậc cường giả, cũng có thể gọi là thế lực không tệ rồi.
Vân Chính Thiên thấy vậy liền hít một ngụm hơi lạnh, đem Thiên Phủ đặt cạnh mấy cái thế lực tông môn này, giống như so sánh trẻ con cùng người lớn a, trình độ Thiên Phủ còn xa xa mới bằng được. Đột nhiên hai đấm siết lại, trong lòng chiến tâm lại bùng lên.
Muốn đưa Thiên Phủ đặt ngang hàng với mấy cái siêu cấp thế lực này, hắn vẫn còn phải đi một đoạn đường dài đầy chông gai.
Thiên Phủ thành lập nguyên nhân trọng yếu là do Chu Bá Thước muốn nhường vị cho hắn, với lại để đảm bảo trận tự an ninh trong Long Thần thành, hắn không thể không dựng nên Thiên Phủ. Kỳ thực lúc mới thành lập, vốn dĩ hắn cho rằng Thiên Phủ chỉ cần hoạt động cho đến khi Thành Chủ quay trở lại mà thôi, thế nhưng hơn một năm qua, hắn đối với Thiên Phủ đã dần dần yêu thích.
Hắn đã tự thề trong lòng, sẽ đem Thiên Phủ phát dương quang đại tại mảnh Đấu La Đại Lục này, tựa như Kiếm Thần Điện của kiếp trước xưng bá toàn Địa Cầu.
Trọng sinh mang cho hắn một sinh mạng mới, một thế giới mới, đồng thời những bản tính xấu của kiếp trước cũng dần bị thay thế đi. Tuy nhiên có những thứ tận trong tiềm thức Vân Chính Thiên không cách nào biến mất được. Đó là chấp niệm, là ý chí không ngừng tiến lên. Hắn muốn chứng minh cho bản thân thấy, cho dù là ở thế giới nào, hắn cũng muốn đứng trên đỉnh cao nhất.
“Hạo Thiên Trì bí cảnh lần này là cơ duyên hiếm có để đem thực lực đại tăng trưởng, phải nắm chắc. Chỉ cần có được lực lượng, hết thảy mọi chuyện đều trở nên dễ dàng.” Vân Chính Thiên nội tâm không ngừng nhắc nhở. Thiên mệnh của hắn trong kiếp này, chính là đem lãnh thổ nhân loại bị hồn thú chiếm đóng giành lại, vì nhân loại mà quật khởi.
“Còn có Kiếm Si đang đợi ở Thần Vực để kể chuyện a.”
Chìm trong trầm ngâm suy tư hồi lâu, chớp mắt một cái đã tới nơi đang xảy ra dị tượng.
Nơi này tuy vẫn thuộc phạm vi lãnh thổ Hỏa Thần thành, những đã gần như bước ra khỏi bờ cõi Nhân Vực. Chỉ cần nhích một chút khoảng trăm dặm, liền rơi vào Thú Vực lãnh địa a. Mà nếu Hạo Thiên Trì rơi vào Thú Vực lãnh địa, cho dù có đông đảo Phong Hào đấu la đi theo hậu bối cũng không thể đảm bảo an toàn được.
“May mắn.” Băng Ngọc Linh vầng trán điểm nhẹ, thân hình chậm rãi hạ xuống, sau đó nàng lập tức quay đầu bốn phía quan sát.
“Ồ! Có người tốc độ còn nhanh hơn ta một chút.” Băng Ngọc Linh trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Tưởng rằng đám Vân Chính Thiên là những tuyển thủ đến đầu tiên, thì ra không phải. Ngay tại bên trái, đã có hai đạo thân ảnh y phục toàn một màu đen đứng sẵn.
Phải biết Băng Ngọc Linh tự thân hồn lực cùng tinh thần lực dung hợp lại mang đến phi hành khả năng cực kỳ kinh khủng. Tuy rằng mang theo tám người nhưng vẫn không làm nàng có chút mệt mỏi. Vậy mà cũng chỉ xếp hạng thứ hai.
“Là Quái Vật Học Viện người.” Mộng Hồng Nhan đột nhiên cất giọng nói.
Lần trước tham ngộ ánh mắt Vân Chính Thiên đối với một số tuyển thủ hạt giống, nàng cực kỳ khắc sâu ấn tượng danh tự Quái Vật Học Viện, Ngạo Thiên Long.
Ở phía bên đó, vị trẻ tuổi thiếu niên đúng là Ngạo Thiên Long, là tuyển thủ duy nhất mà Quái Vật Học Viện mang tới. Còn vị cao niên lão giả còn lại, Băng Ngọc Linh vừa nhìn lập tức nhận ra. Lão chính là Quái Vật Học Viện viện trưởng Tô Trịnh a.
Đích thân Tô Trịnh viện trưởng xuất hành, Ngạo Thiên Long thật có tư cách.
Vân Chính Thiên chăm chú quan sát vị thiếu niên gọi Ngạo Thiên Long này. Quả thực người xứng với danh, Ngạo Thiên Long nhìn thoáng qua đã cảm nhận được ngạo khí ngút trời. Thân cao mét chín, vai rộng, gương mặt anh tuấn, một đầu tóc nâu dài phủ xuống lưng. Hắn mặc một bộ chiến phục màu đen, hai tay đeo hắc hoàn thủ, chân mang hắc vân chiến ngoa.
Ngạo Thiên Long như cảm nhận được Vân Chính Thiên nhìn mình, hai mắt cũng liếc nhìn đáp trả, trong mắt không hề che giấu sự tự tin.
“Có ý tứ.” Ngạo Thiên Long thấp giọng nói.
“Hửm, sao thế Thiên Long?” Tô Trịnh viện trưởng hỏi.
“Đám thiếu niên bên kia có người mang cho đệ tử cảm giác áp lực một chút.” Ngạo Thiên Long thành thật nói.
Tô Trịnh nghe vậy, càng khẽ giật mình vuốt cằm nói: “Ồ! Có người khiến ngươi sinh ra áp lực, tiến vào Hạo Thiên Trì càng phải cẩn thận hắn một chút a. Ta thấy hay là tìm bọn hắn kết minh một thoáng.”
Ngạo Thiên Long trực tiếp lắc đầu, nói: “Lão sư, đệ tử vốn trước nay đều quen thuộc một mình hành động, có thêm người chỉ tổ vướng chân vướng tay. Mà tên tuyển thủ bên kia, chỉ mang tới một chút áp lực thôi, không thể hơn được.”
Tô Trịnh hiểu rõ tính khí đệ tử của mình, cũng không nói thêm nữa.
Một vài phút sau, mấy cái siêu cấp thế lực cũng lần lượt đáp xuống. Ngoại trừ những thế lực sở hữu trưởng bối có khả năng phi hành ra, những thế lực còn lại vẫn đang cuốc bộ a, sợ rằng phải tới một tiếng, mọi người mới tập trung đầy đủ.
Vân Chính Thiên ngước mắt nhìn lên dị tượng trên không trung, chỉ thấy đó là một quần thể tinh tú hội tụ, ánh sáng màu bạc chiếu rọi khắp nơi. Tại hạch tâm quần thể tinh tú, là một khối trong suốt thủy tinh quang cầu. Các vì tinh tú này đều xoay tròn quanh nó đồng thời dương ra xung quanh vô số xúc tu có hình dáng như những dải quang học màu bạc, ở trong không trung cũng bay xuống những tia màu bạc li ti inh thể, rơi xuống mặt đất.
“Thật đẹp.” Mã Thiên Hoa trầm trồ khen.
Loại này dị tượng, thật không giống trong sách vở miêu tả a. Dị tượng có rất nhiều loại, nhưng chủ yếu thường thấy là lôi đình, phong ba hoặc chấn động, nhưng chưa thấy loại dị tượng tinh tú như hiện tại. Loại dị tượng này mang cho người ngắm một cảm giác thoải mái dễ chịu, tựa như đang chứng kiến màn trình diễn ánh sáng lộng lẫy nhất.
“Còn chưa có mở ra?” Trương Hỏa nóng lòng hỏi.
Can Hữu Long nghe vậy hừ lạnh: “Ngươi nôn nóng làm gì, còn cả ngàn người ở phía sau chưa chạy tới kịp kìa. Tiến vào trong đó sớm nhất, liền đem bản thân hóa thành chuột bạch, ăn phải mấy cái cơ quan bẫy rập thiết lập vòng ngoài thì hỏi sao xui.”
Trương Hỏa nghe vậy tưởng đối phương khiêu khích, trừng mắt nói: “Ngươi nói cái gì, ta nhục thể tôi luyện bởi hỏa nguyên tố, còn sợ mấy cái cạm bẫy nh...”
“Suỵt.” Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Trương Hàn giơ tay chặn lại, ánh mắt chăm chú nhìn lên dị tượng bên trong, nhíu mày nói.
“Sắp rồi, ta đoán khoảng nữa tiếng nữa là có thể tiến vào. Các ngươi im lặng một lúc được không?”
Can Hữu Long tỏ vẻ không quan tâm, nói: “Tất nhiên là được, chỉ sợ có người không nhịn được.”
Trương Hỏa tức giận muốn phát tiết, lại bắt gặp ánh mắt Trương Hàn trừng hắn, rốt cuộc đành nuốt xuống cục giận này.
Bọn hắn trước khi đến đây, đã có làm quen một thoáng ở Mộng gia trang. Bất quá sau khi mọi người biết Trương Hàn ra tay đánh Vân Chính Thiên một chưởng, hảo cảm đối với hai tên huynh đệ song sinh này dường như không tồn tại a. Nếu không phải Băng Ngọc Linh ngỏ lời kết minh, sợ rằng bây giờ đã đường ai nấy đi rồi.
Vân Chính Thiên cũng không có để ý lắm. Dù sao hắn tiến vào Hạo Thiên Trì về sau, Mã Thiên Hoa nhất định phải đi theo hắn, mà nàng lại là Truyền Linh Tháp tuyển thủ, không thể tách khỏi hai tên Trương Hàn, Trương Hỏa kia được. Cho nên bất đắc dĩ phải kết thành liên minh. Bất quá, bọn hắn có thấy ghét những cũng là Truyền Linh Tháp đệ tử ưu tú, có thêm minh hữu cường đại, ở trong Hạo Thiên Trì xông xáo càng an toàn hơn nhiều.
Hướng mặt đất khoanh chân ngồi xuống, hiện tại việc có thể làm chỉ là đợi đến khi Hạo Thiên Trì chính thức mở ra.
Nữa tiếng sau, dị tượng bắt đầu có biến hóa.
Trương Hàn đoán quả không sai, Hạo Thiên Trì cánh cửa lớn vào lúc này rục rịch chuyển động.
Cũng trong nữa tiếng này, phần lớn tuyển thủ tham gia Hạo Thiên Trì cũng đã có mặt, chỉ còn một số tuyển thủ yếu ớt vẫn chưa đến kịp mà thôi. Hạo Thiên Trì cánh cửa một khi mở ra, liền đón nhận không ít khách mời.
Băng Ngọc Linh vào lúc này hai mắt có phần âm trầm, nhìn thấy sư phụ có chút kỳ lạ, Mã Thiên Hỏa lên tiếng hỏi:
“Sư phụ, ngài làm sao thế?”
Băng Ngọc Linh thở ra một hơi, sau đó trả lời: “Hạo Thiên Trì tầng số dao động năng lượng không ổn định. Xem ra mấy lần xuất thế trước đây đều rơi vào Thú Vực lãnh thổ, mang đến tổn thương nghiêm trọng cho Hạo Thiên Trì.”
Vân Chính Thiên nghe vậy, hỏi: “Tháp Chủ, chuyện này có ảnh hưởng gì không?”
Băng Ngọc Linh trầm giọng nói: “Theo ta đoán, xem ra Hạo Thiên Trì số lượng tuyển thủ thực tế có thể tiến vào, chỉ sợ không tới hai phần ba đâu. Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Nhân số tuyển thủ giảm xuống một phần ba?
Cả đám nghe vậy lập tức chấn kinh. Tình hình lập tức trở nên căng thẳng thêm rất nhiều. Như vậy mà nói, ai chậm chân liền mất đi cơ hội. Mà chưa kể đám tuyển thủ kia sẽ không từ thủ đoạn mà ra tay ngăn cản ngươi tiến nhập Hạo Thiên Trì đấy. Không ngờ chưa có chính thức bước vào trong, ở bên ngoài cửa đã diễn ra một hồi long hổ tranh châu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.