Chương 83: Ngươi Rất Được
Loạn Thế Cuồng Đao
03/10/2021
Một kiếm của Thẩm Phi nện hắn vào trong đất cát giống như đóng đinh, ngay chính vào lúc đó, Lâm Bắc Thần đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình để bộc phát ra trạng thái mạnh nhất, dùng Bắc Đẩu Lâm đối đầu chính diện với Cửu Thiên Tinh Vẫn.
Áp lực cực lớn mà hắn đối mặt giống như một tảng đá từ trên trời rơi xuống, nện lên Kiếm Đức Hạnh, nếu không phải nghiến răng chống đỡ một hơi, e là trường kiếm cũng phải tuột khỏi tay mà bay ra ngoài.
Lúc đó, hắn có một ảo giác rằng xương cánh tay của mình đã bị nghiền nát.
Cột sống và chân đều đau đớn kịch liệt.
Nhưng những điều này đều không quan trọng.
Bởi vì hắn cảm nhận được, dường như có cái xiềng xích nào đó trong cơ thể mình, lúc này đã bị đập nát hoàn toàn.
Vì vậy, hắn vẫn đứng vững.
Vẫn nắm chắc kiếm trong tay.
Còn Thẩm Phi thì bị đánh bật, còn mất cả kiếm.
Thắng bại đã rõ.
Lâm Bắc Thần muốn cười, muốn cười thật lớn, thật điên cuồng.
Đối với hắn mà nói, đây chắc chắn là một trận đấu chấn động và đầy thử thách của trái tim kiếm sĩ.
Trước đó, khi hắn ra tay ngăn cản Thẩm Phi, nhất định muốn trì hoãn một chút thời gian, để cho Đại Ma Vương Lăng Thần nhanh chóng áp chế vết thương, khôi phục chiến lực, ngay từ đầu, hắn không nghĩ tới việc sẽ đánh bại loại thiên tài đẳng cấp như Thẩm Phi.
Nhưng không ngờ rằng càng đánh càng hăng.
Tiếp tục kiên trì, lại thắng lợi.
Cảm giác chiến đấu lúc đó có vẻ hơi phê khiến hắn có chút mê mẫn.
Có chút giống như ...
Giống như một loại khoái cảm ở kiếp trước, sau khi cực khổ chơi game mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hạ gục được BOSS.
"Thế nào, ta có được không?"
Lâm Bắc Thần điều chỉnh nhịp thở, quay đầu mỉm cười với Lăng Thần.
Trận chiến ác liệt đánh nát áo giáp của hắn, đầu bù tóc rối, nhưng lúc này hắn quay đầu lại mỉm cười, không những không lộ ra vẻ nhếch nhác, ngược lại còn có một vẻ khí khái anh hùng đặc biệt, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của hắn càng thêm rung động lòng người.
Lăng Thần gật đầu nói: "Rất được."
Điều này không phải là quá khen. Mà là thật sự rất được.
Sự kiên trì và ngoan cường của Lâm Bắc Thần trong trận chiến này đủ để lay động bất cứ ai.
Mặc dù không cách nào xác định được, hắn rốt cuộc đã làm thế nào mà trong trận cuồng phong bão táp như vậy vẫn không gục ngã, nhưng việc thiếu niên này đã dùng máu thịt của mình để ngăn chặn kẻ thù, dùng tấm lưng dày rộng của mình để ngăn chặn hành động của đối thủ, điều này đã đủ để khiến người ta xúc động rồi.
Người bình thường......
Không, thiên tài bình thường đều tuyệt đối không thể làm được.
Đây là lời khen ngợi chân thành đến từ Đại Ma Vương Lăng Thần của Vân Mộng thành.
"He he."
Lâm Bắc Thần bật cười.
Sau đó, chính vào lúc này, trong đầu hắn đột nhiên vang lên một âm thanh rõ ràng không hề báo trước--
Ting!
Là âm nhắc nhở của hệ thống điện thoại.
Lâm Bắc Thần giật mình, sau đó hân hoan điên cuồng.
Nhất định là một chức năng nào đó của điện thoại lại xuất hiện rồi.
Chỉ là hiện tại đôi tay của hắn run quá, cũng không tiện xem điện thoại ở đây.
Lâm Bắc Thần giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn Thẩm Phi nói: "Ngươi thua rồi, có nhận không?"
Sắc mặt của Thẩm Phi rất khó coi.
Vào khoảnh khắc thất bại trước Lâm Bắc Thần, hắn cảm thấy bản thân quả thực giống như bị lôi vào nhà vệ sinh, đổ hàng chục kg phân lên đầu, tâm trạng phẫn nộ và nhục nhã đó bị khuếch đại gấp vạn lần, điên cuồng đánh vào tâm lý của hắn đến cực hạn, nếu như hắn có sức mạnh có thể hủy diệt thế giới, thế giới này sớm đã biến mất hàng trăm lần rồi.
Hít thở sâu.
Thẩm Phi cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khi hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt cười khúc khích tràn đầy khinh thường của Lâm Bắc Thần, nhất thời tâm lý của hắn lại sắp sụp đổ.
Bình tĩnh!
Nhất định phải bình tĩnh!
Thẩm Phi lại lần nữa cưỡng chế bản thân phải bình tĩnh. Một hơi...
Hai hơi...
Mười hơi thở!
Cuối cùng, dưới vô số ánh mắt dõi theo, lồng ngực đang nhấp nhô gấp gáp của Thẩm Phi dần dần bình tĩnh lại.
Cố nặn ra một nụ cười nhẹ, vẻ mặt của Thẩm Phi cứng đờ, nói: "Ha ha, thật không ngờ tiềm lực của bạn học Lâm lại mạnh như vậy, e là đã bí mật tu luyện công pháp luyện thể nào đó.”
Lâm Bắc Thần cười khúc khích: "Cái này liên quan cái mông gì đến ngươi."
Thẩm Phi suýt chút nữa lại bộc phát.
"Nếu không phải vừa rồi ta đánh nhầm, khiến cho ngươi chịu đủ áp lực bên ngoài, ngươi tuyệt đối sẽ không thể đột phá trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đúng chứ? Đây thật sự là điều khiến ta cảm thấy hối hận..." Hắn tự giễu nói.
Lâm Bắc Thần lại cười ha ha, nói: "Cái đó liên quan cái mông gì đến ta."
Tất cả mọi chuyện trên thế giới đều có thể dùng ‘liên quan cái mông gì đến ngươi’ và ‘liên quan cái mông gì đến ta’ để giải quyết.
Thẩm Phi nhất thời giống như bị bạo kích, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không thể phản bác, sau đó trước mắt tối sầm lại, phụt một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra.
Lâm Bắc Thần thấy vậy cười nói: "Đừng bắt chước ta một cách mù quáng, cho dù ngươi có phun máu, cũng không phải là đối thủ của ta."
Trước đó, sau khi Lâm Bắc Thần cứng rắn tiếp 1 chiêu Cửu Thiên Tinh Vẫn, nút thắt trong cơ thể hắn đã bị phá vỡ, giống như thay da đổi thịt, một ngụm tạp huyết phun ra, ngay lập tức thực hiện biến hóa, đảo ngược tình thế đánh bại Thẩm Phi.
Nhưng ngụm máu này của Thẩm Phi, lại là bị chọc tức mà phun ra.
Còn bị nói là bắt chước.
Áp lực cực lớn mà hắn đối mặt giống như một tảng đá từ trên trời rơi xuống, nện lên Kiếm Đức Hạnh, nếu không phải nghiến răng chống đỡ một hơi, e là trường kiếm cũng phải tuột khỏi tay mà bay ra ngoài.
Lúc đó, hắn có một ảo giác rằng xương cánh tay của mình đã bị nghiền nát.
Cột sống và chân đều đau đớn kịch liệt.
Nhưng những điều này đều không quan trọng.
Bởi vì hắn cảm nhận được, dường như có cái xiềng xích nào đó trong cơ thể mình, lúc này đã bị đập nát hoàn toàn.
Vì vậy, hắn vẫn đứng vững.
Vẫn nắm chắc kiếm trong tay.
Còn Thẩm Phi thì bị đánh bật, còn mất cả kiếm.
Thắng bại đã rõ.
Lâm Bắc Thần muốn cười, muốn cười thật lớn, thật điên cuồng.
Đối với hắn mà nói, đây chắc chắn là một trận đấu chấn động và đầy thử thách của trái tim kiếm sĩ.
Trước đó, khi hắn ra tay ngăn cản Thẩm Phi, nhất định muốn trì hoãn một chút thời gian, để cho Đại Ma Vương Lăng Thần nhanh chóng áp chế vết thương, khôi phục chiến lực, ngay từ đầu, hắn không nghĩ tới việc sẽ đánh bại loại thiên tài đẳng cấp như Thẩm Phi.
Nhưng không ngờ rằng càng đánh càng hăng.
Tiếp tục kiên trì, lại thắng lợi.
Cảm giác chiến đấu lúc đó có vẻ hơi phê khiến hắn có chút mê mẫn.
Có chút giống như ...
Giống như một loại khoái cảm ở kiếp trước, sau khi cực khổ chơi game mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hạ gục được BOSS.
"Thế nào, ta có được không?"
Lâm Bắc Thần điều chỉnh nhịp thở, quay đầu mỉm cười với Lăng Thần.
Trận chiến ác liệt đánh nát áo giáp của hắn, đầu bù tóc rối, nhưng lúc này hắn quay đầu lại mỉm cười, không những không lộ ra vẻ nhếch nhác, ngược lại còn có một vẻ khí khái anh hùng đặc biệt, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của hắn càng thêm rung động lòng người.
Lăng Thần gật đầu nói: "Rất được."
Điều này không phải là quá khen. Mà là thật sự rất được.
Sự kiên trì và ngoan cường của Lâm Bắc Thần trong trận chiến này đủ để lay động bất cứ ai.
Mặc dù không cách nào xác định được, hắn rốt cuộc đã làm thế nào mà trong trận cuồng phong bão táp như vậy vẫn không gục ngã, nhưng việc thiếu niên này đã dùng máu thịt của mình để ngăn chặn kẻ thù, dùng tấm lưng dày rộng của mình để ngăn chặn hành động của đối thủ, điều này đã đủ để khiến người ta xúc động rồi.
Người bình thường......
Không, thiên tài bình thường đều tuyệt đối không thể làm được.
Đây là lời khen ngợi chân thành đến từ Đại Ma Vương Lăng Thần của Vân Mộng thành.
"He he."
Lâm Bắc Thần bật cười.
Sau đó, chính vào lúc này, trong đầu hắn đột nhiên vang lên một âm thanh rõ ràng không hề báo trước--
Ting!
Là âm nhắc nhở của hệ thống điện thoại.
Lâm Bắc Thần giật mình, sau đó hân hoan điên cuồng.
Nhất định là một chức năng nào đó của điện thoại lại xuất hiện rồi.
Chỉ là hiện tại đôi tay của hắn run quá, cũng không tiện xem điện thoại ở đây.
Lâm Bắc Thần giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn Thẩm Phi nói: "Ngươi thua rồi, có nhận không?"
Sắc mặt của Thẩm Phi rất khó coi.
Vào khoảnh khắc thất bại trước Lâm Bắc Thần, hắn cảm thấy bản thân quả thực giống như bị lôi vào nhà vệ sinh, đổ hàng chục kg phân lên đầu, tâm trạng phẫn nộ và nhục nhã đó bị khuếch đại gấp vạn lần, điên cuồng đánh vào tâm lý của hắn đến cực hạn, nếu như hắn có sức mạnh có thể hủy diệt thế giới, thế giới này sớm đã biến mất hàng trăm lần rồi.
Hít thở sâu.
Thẩm Phi cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khi hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt cười khúc khích tràn đầy khinh thường của Lâm Bắc Thần, nhất thời tâm lý của hắn lại sắp sụp đổ.
Bình tĩnh!
Nhất định phải bình tĩnh!
Thẩm Phi lại lần nữa cưỡng chế bản thân phải bình tĩnh. Một hơi...
Hai hơi...
Mười hơi thở!
Cuối cùng, dưới vô số ánh mắt dõi theo, lồng ngực đang nhấp nhô gấp gáp của Thẩm Phi dần dần bình tĩnh lại.
Cố nặn ra một nụ cười nhẹ, vẻ mặt của Thẩm Phi cứng đờ, nói: "Ha ha, thật không ngờ tiềm lực của bạn học Lâm lại mạnh như vậy, e là đã bí mật tu luyện công pháp luyện thể nào đó.”
Lâm Bắc Thần cười khúc khích: "Cái này liên quan cái mông gì đến ngươi."
Thẩm Phi suýt chút nữa lại bộc phát.
"Nếu không phải vừa rồi ta đánh nhầm, khiến cho ngươi chịu đủ áp lực bên ngoài, ngươi tuyệt đối sẽ không thể đột phá trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đúng chứ? Đây thật sự là điều khiến ta cảm thấy hối hận..." Hắn tự giễu nói.
Lâm Bắc Thần lại cười ha ha, nói: "Cái đó liên quan cái mông gì đến ta."
Tất cả mọi chuyện trên thế giới đều có thể dùng ‘liên quan cái mông gì đến ngươi’ và ‘liên quan cái mông gì đến ta’ để giải quyết.
Thẩm Phi nhất thời giống như bị bạo kích, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không thể phản bác, sau đó trước mắt tối sầm lại, phụt một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra.
Lâm Bắc Thần thấy vậy cười nói: "Đừng bắt chước ta một cách mù quáng, cho dù ngươi có phun máu, cũng không phải là đối thủ của ta."
Trước đó, sau khi Lâm Bắc Thần cứng rắn tiếp 1 chiêu Cửu Thiên Tinh Vẫn, nút thắt trong cơ thể hắn đã bị phá vỡ, giống như thay da đổi thịt, một ngụm tạp huyết phun ra, ngay lập tức thực hiện biến hóa, đảo ngược tình thế đánh bại Thẩm Phi.
Nhưng ngụm máu này của Thẩm Phi, lại là bị chọc tức mà phun ra.
Còn bị nói là bắt chước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.