Chương 78: Sự Thay Đổi Đột Ngột
Loạn Thế Cuồng Đao
02/10/2021
Chiến trận bên kia, âm thanh của Lý Đào đang tới gần.
Dù sao thực lực của hắn cũng cao hơn Bành Nhất Minh rất nhiều, bằng chính sức lực của mình, hắn xuyên qua đám người ngăn chặn rồi lao tới đây.
Lâm Bắc Thần mừng rỡ.
“Lý huynh...” Vẻ mặt hắn đê tiện lộ nụ cười, vẫy tay hét lên.
Lúc trước loại kiêu ngạo khi cự tuyệt Lý Đào lôi kéo hết lần này đến lần khác đã biến mất không thấy bóng dáng,
Tốc độ của Lý Đào rất nhanh, như mũi tên lao ra khỏi cung tên, rất nhanh đã đến bên hồ.
Nhưng hắn chỉ liếc nhìn Lâm Bắc Thần một cái rồi lập tức cầm kiếm hướng tới Lăng Thần.
“Lăng sư tỷ, ta đến giúp ngươi.” Một kiếm xuyên trời, khí thế mạnh như hổ, hiển nhiên cũng là kiếm kỹ nhập Tinh.
Nét tươi cười trên mặt Lâm Bắc Thần dần dần cứng lại. Cánh tay lúc nãy giơ lên cũng cứng ngắc.
Mẹ nó?
Ngươi có hiểu được tình hình không vậy anh bạn.
Tiểu Phượng Hoàng bây giờ căn bản không có chút nguy hiểm nào, nàng ta luôn ép đánh Thẩm Phi, hiểu không hả? Lâm Bắc Thần ta đây mới thật sự nguy hiểm.
Lý Đào này, mắt có bị sao không vậy, hay là ngươi vẫn luôn đố kị vẻ đẹp trai của ta?
Tức quá.
Lâm Bắc Thần quả thật muốn mắng người.
Đồ chó chết! Lại là một con chó.
Để lấy lòng Lăng Thần cũng không cần phải làm như vậy chứ, ngươi có thể làm một con người được không hả.
Những thiên tài của thế giới này, chẳng lẽ cả đám đều chưa từng thấy nữ nhân sao?
“Ha ha...” Đào Vạn Thành chế nhạo, rút kiếm tới gần. Đúng lúc này...
Ầm!
Một tiếng Huyền khí bạo liệt vang lên.
Bùm!
Một bóng người từ khoảng cách hàng chục mét bay lại, bùm một tiếng, đáp xuống trước mặt Lâm Bắc Thần.
Là Lý Đào.
Hắn vô cùng chật vật mà ngã trên mặt đất, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười tươi, trường kiếm trong tay hắn nhuốm máu, mà máu này là của...
Lăng Thần!
Nữ Thiên Kiêu Lăng Thần một tay ấn vào vai, từ ngón tay chảy ra một tia đỏ ửng, nhuộm đen bộ giáp da trên người, máu dọc theo áo giáp chảy xuống, nhưng trên mặt nàng vẫn không lộ vẻ kinh sợ gì, mà là dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Lý Đào, nói: “Thì ra ngươi mới chính là lá bài cuối cùng?”
Lý Đào ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha, đúng vậy, người làm ngươi bị thương chính là ta.”
Hắn nhìn Lăng Thần, trong mắt có ngưỡng mộ, có không cam lòng, có đố kỵ, tức giận, cuối cùng tất cả đều hoá thành vẻ đắc ý, nói: “Đáng tiếc, ngươi biết bây giờ đã quá muộn, một kiếm của ta chém vào vai phải ngươi, không thể cầm kiếm, chiến lực chỉ còn lại một phần ba, không thể xoay chuyển tình thế, Lăng Thần, người kiêu ngạo như ngươi, nhất định không ngờ rằng mình sẽ bị loại trong trận thi đấu này đâu.”
Lâm Bắc Thần đứng bên cạnh cũng nghẹn họng nhìn trân trối. Quá giỏi!
Cái này chơi vô gian đạo sao?
Hoá ra Lý Đào cùng Đào Vạn Thành căn bản là cùng một nhóm. Đây không phải là chơi xấu sao?
Lăng Thần bị thương, nhất định không phải là đối thủ của Thẩm Phi.
Còn lại Đào Vạn Thành và Lý Đào hai người, người nào cũng có thể áp chế được hắn.
Cục diện thật sự không tốt.
Hắn có chút hoảng rồi, kế hoạch của mình không phải như vậy.
“Bạn học Lăng, ta niệm tình ngươi là tiểu công chúa của Thành Chủ phủ, lại là Thiên Kiêu nổi tiếng trong thành, cho ngươi một cơ hội bảo tồn tôn nghiêm, tự ngươi bóp nát thẻ đá, chủ động rời khỏi lần thi đấu dự tuyển này đi.” Thẩm Phi cười nói.
Nắm đại cục rồi. Sau khi vạch ra một kế hoạch dài như vậy, cuối cùng nó cũng sắp hoàn thành.
Lăng Thần nghĩ nghĩ, nói: “Để cho Lâm Bắc Thần cùng thiếu nữ họ Nhạc kia tới chỗ ta.”
Đào Vạn Thành vừa nghe thấy theo bản năng liền muốn từ chối, để tránh lại xảy ra sự cố.
Nhưng Thẩm Phi lại vô cùng tin tưởng, trực tiếp đồng ý, nói: "Tiểu Đào, yên tâm đi, đại cục đã định."
Lúc này, Lăng Thần càng đưa ra yêu cầu càng cho thấy rõ, nàng đã không còn át chủ bài nữa, nếu như giọng điệu của nàng vẫn cứng rắn không có bất kỳ dấu hiệu thương lượng nào, ngược lại càng phiền phức hơn.
Lâm Bắc Thần và Nhạc Hồng Hương nhìn nhau, đồng thời im lặng đi đến bên tảng đá nơi mà Lăng Thần đang đứng.
Lăng Thần lại không nhìn hai người mà nhìn sang Thẩm Phi hỏi: "Ngươi vừa mới gọi Đào Vạn Thành là Tiểu Đào. Chẳng lẽ các ngươi sớm đã quen biết nhau từ lâu rồi sao?"
Thẩm Phi cười nhẹ nói: "Ta đã biết Tiểu Đào khoảng hai năm trước, không chỉ như vậy, quen biết Tiểu Đào Đào cũng là hai năm về trước."
Hai năm trước?
Đó là khi Đào Vạn Thành và Lý Đào còn chưa vào học viện Sơ Cấp Hoàng Gia.
Lý Đào cũng cười nói: "Ngươi thật sự cho rằng quan hệ giữa ta và Tiểu Đào tệ như vậy sao? Ha ha, hơn hai năm nay, chẳng qua chỉ là đang diễn kịch mà thôi. Ngươi có biết, ta và Phi ca, còn có Tiểu Đào, thực ra là hảo huynh đệ kết nghĩa kim lan hay không? "
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Lăng Thần vô cùng kinh ngạc, Lâm Bắc Thần ngẩn người, mà ngay cả hơn năm mươi học viên thiên tài vây quanh cũng đều kinh ngạc.
Còn có chuyện như vậy nữa à?
"Có chút thú vị đấy."
Lăng Thần bật cười, dáng vẻ thích thú.
Máu tươi từ vết thương trên vai phải ào ạt chảy ra, nàng đột nhiên không cảm nhận được.
"Các ngươi làm bộ làm tịch diễn kịch trong một thời gian dài như vậy chỉ vì ngày hôm nay?"
Nàng nhìn Thẩm Phi.
Bởi vì lúc này, ai cũng có thể nhìn ra được thiếu niên đến từ bang phái này mới là người có tiếng nói cao nhất trong ba người.
Nhưng mà trước đó, hai thiếu niên Đào, Lý luôn tỏ ra như thể bọn họ không quen biết Thẩm Phi.
"Không chỉ là vì ngày hôm nay."
Dù sao thực lực của hắn cũng cao hơn Bành Nhất Minh rất nhiều, bằng chính sức lực của mình, hắn xuyên qua đám người ngăn chặn rồi lao tới đây.
Lâm Bắc Thần mừng rỡ.
“Lý huynh...” Vẻ mặt hắn đê tiện lộ nụ cười, vẫy tay hét lên.
Lúc trước loại kiêu ngạo khi cự tuyệt Lý Đào lôi kéo hết lần này đến lần khác đã biến mất không thấy bóng dáng,
Tốc độ của Lý Đào rất nhanh, như mũi tên lao ra khỏi cung tên, rất nhanh đã đến bên hồ.
Nhưng hắn chỉ liếc nhìn Lâm Bắc Thần một cái rồi lập tức cầm kiếm hướng tới Lăng Thần.
“Lăng sư tỷ, ta đến giúp ngươi.” Một kiếm xuyên trời, khí thế mạnh như hổ, hiển nhiên cũng là kiếm kỹ nhập Tinh.
Nét tươi cười trên mặt Lâm Bắc Thần dần dần cứng lại. Cánh tay lúc nãy giơ lên cũng cứng ngắc.
Mẹ nó?
Ngươi có hiểu được tình hình không vậy anh bạn.
Tiểu Phượng Hoàng bây giờ căn bản không có chút nguy hiểm nào, nàng ta luôn ép đánh Thẩm Phi, hiểu không hả? Lâm Bắc Thần ta đây mới thật sự nguy hiểm.
Lý Đào này, mắt có bị sao không vậy, hay là ngươi vẫn luôn đố kị vẻ đẹp trai của ta?
Tức quá.
Lâm Bắc Thần quả thật muốn mắng người.
Đồ chó chết! Lại là một con chó.
Để lấy lòng Lăng Thần cũng không cần phải làm như vậy chứ, ngươi có thể làm một con người được không hả.
Những thiên tài của thế giới này, chẳng lẽ cả đám đều chưa từng thấy nữ nhân sao?
“Ha ha...” Đào Vạn Thành chế nhạo, rút kiếm tới gần. Đúng lúc này...
Ầm!
Một tiếng Huyền khí bạo liệt vang lên.
Bùm!
Một bóng người từ khoảng cách hàng chục mét bay lại, bùm một tiếng, đáp xuống trước mặt Lâm Bắc Thần.
Là Lý Đào.
Hắn vô cùng chật vật mà ngã trên mặt đất, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười tươi, trường kiếm trong tay hắn nhuốm máu, mà máu này là của...
Lăng Thần!
Nữ Thiên Kiêu Lăng Thần một tay ấn vào vai, từ ngón tay chảy ra một tia đỏ ửng, nhuộm đen bộ giáp da trên người, máu dọc theo áo giáp chảy xuống, nhưng trên mặt nàng vẫn không lộ vẻ kinh sợ gì, mà là dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Lý Đào, nói: “Thì ra ngươi mới chính là lá bài cuối cùng?”
Lý Đào ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha, đúng vậy, người làm ngươi bị thương chính là ta.”
Hắn nhìn Lăng Thần, trong mắt có ngưỡng mộ, có không cam lòng, có đố kỵ, tức giận, cuối cùng tất cả đều hoá thành vẻ đắc ý, nói: “Đáng tiếc, ngươi biết bây giờ đã quá muộn, một kiếm của ta chém vào vai phải ngươi, không thể cầm kiếm, chiến lực chỉ còn lại một phần ba, không thể xoay chuyển tình thế, Lăng Thần, người kiêu ngạo như ngươi, nhất định không ngờ rằng mình sẽ bị loại trong trận thi đấu này đâu.”
Lâm Bắc Thần đứng bên cạnh cũng nghẹn họng nhìn trân trối. Quá giỏi!
Cái này chơi vô gian đạo sao?
Hoá ra Lý Đào cùng Đào Vạn Thành căn bản là cùng một nhóm. Đây không phải là chơi xấu sao?
Lăng Thần bị thương, nhất định không phải là đối thủ của Thẩm Phi.
Còn lại Đào Vạn Thành và Lý Đào hai người, người nào cũng có thể áp chế được hắn.
Cục diện thật sự không tốt.
Hắn có chút hoảng rồi, kế hoạch của mình không phải như vậy.
“Bạn học Lăng, ta niệm tình ngươi là tiểu công chúa của Thành Chủ phủ, lại là Thiên Kiêu nổi tiếng trong thành, cho ngươi một cơ hội bảo tồn tôn nghiêm, tự ngươi bóp nát thẻ đá, chủ động rời khỏi lần thi đấu dự tuyển này đi.” Thẩm Phi cười nói.
Nắm đại cục rồi. Sau khi vạch ra một kế hoạch dài như vậy, cuối cùng nó cũng sắp hoàn thành.
Lăng Thần nghĩ nghĩ, nói: “Để cho Lâm Bắc Thần cùng thiếu nữ họ Nhạc kia tới chỗ ta.”
Đào Vạn Thành vừa nghe thấy theo bản năng liền muốn từ chối, để tránh lại xảy ra sự cố.
Nhưng Thẩm Phi lại vô cùng tin tưởng, trực tiếp đồng ý, nói: "Tiểu Đào, yên tâm đi, đại cục đã định."
Lúc này, Lăng Thần càng đưa ra yêu cầu càng cho thấy rõ, nàng đã không còn át chủ bài nữa, nếu như giọng điệu của nàng vẫn cứng rắn không có bất kỳ dấu hiệu thương lượng nào, ngược lại càng phiền phức hơn.
Lâm Bắc Thần và Nhạc Hồng Hương nhìn nhau, đồng thời im lặng đi đến bên tảng đá nơi mà Lăng Thần đang đứng.
Lăng Thần lại không nhìn hai người mà nhìn sang Thẩm Phi hỏi: "Ngươi vừa mới gọi Đào Vạn Thành là Tiểu Đào. Chẳng lẽ các ngươi sớm đã quen biết nhau từ lâu rồi sao?"
Thẩm Phi cười nhẹ nói: "Ta đã biết Tiểu Đào khoảng hai năm trước, không chỉ như vậy, quen biết Tiểu Đào Đào cũng là hai năm về trước."
Hai năm trước?
Đó là khi Đào Vạn Thành và Lý Đào còn chưa vào học viện Sơ Cấp Hoàng Gia.
Lý Đào cũng cười nói: "Ngươi thật sự cho rằng quan hệ giữa ta và Tiểu Đào tệ như vậy sao? Ha ha, hơn hai năm nay, chẳng qua chỉ là đang diễn kịch mà thôi. Ngươi có biết, ta và Phi ca, còn có Tiểu Đào, thực ra là hảo huynh đệ kết nghĩa kim lan hay không? "
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Lăng Thần vô cùng kinh ngạc, Lâm Bắc Thần ngẩn người, mà ngay cả hơn năm mươi học viên thiên tài vây quanh cũng đều kinh ngạc.
Còn có chuyện như vậy nữa à?
"Có chút thú vị đấy."
Lăng Thần bật cười, dáng vẻ thích thú.
Máu tươi từ vết thương trên vai phải ào ạt chảy ra, nàng đột nhiên không cảm nhận được.
"Các ngươi làm bộ làm tịch diễn kịch trong một thời gian dài như vậy chỉ vì ngày hôm nay?"
Nàng nhìn Thẩm Phi.
Bởi vì lúc này, ai cũng có thể nhìn ra được thiếu niên đến từ bang phái này mới là người có tiếng nói cao nhất trong ba người.
Nhưng mà trước đó, hai thiếu niên Đào, Lý luôn tỏ ra như thể bọn họ không quen biết Thẩm Phi.
"Không chỉ là vì ngày hôm nay."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.