Chương 4: Xin Hãy Dạy Ta, Ta Muốn Tu Luyện
Loạn Thế Cuồng Đao
24/09/2021
Ví dụ trực tiếp nhất ở gần ngay trước mắt.
Lần này linh hồn xuyên không, một nửa nguyên nhân chính là kiệt tác của Lâm đại tiểu thư.
Ba ngày trước, Lâm đại tiểu thư nghe tin đệ đệ hoang đãng loang lổ vết xấu, đặc biệt từ học viện Chiến Tranh Hoàng Gia trở về, treo 'tiền thân' lên xà nhà đánh cho một trận, liền không cẩn thận đánh trọng thương, vừa đau vừa sợ, chết thẳng cẳng, cho dù sau này có mời tế sư của thần điện đến chữa lành vết thương máu thịt, nhưng linh hồn lại không cứu về được, cho nên đã bị Lâm Bắc Thần ở trái đất chiếm đoạt thể xác.
Có con người tàn nhẫn này ở đây, trong Vân Mộng thành, không có ai dám khiêu khích Lâm Bắc Thần hắn.
Vương quản gia dường như lúc này mới nhớ ra điều gì đó, ngập ngừng nói: "Cái đó......quên nói cho thiếu gia biết, buổi chiều sau khi nhận được tin tức, đại tiểu thư trên đường trở về học viện Chiến Tranh Hoàng Gia đã bị một đám hung thú tấn công, không rõ tăm tích, lành ít dữ nhiều... "
Hả?
Vẻ mặt của Lâm Bắc Thần sững sờ một chút.
"Còn nữa, thiếu gia, tin tức đã lan truyền khắp thành rồi. Vừa rồi khi ta đến thông báo cho người, mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều kẻ thù của người, xách kiếm vác đao, tiến về phía học viện Số 3, chặn lối vào của trường học, nói chỉ cần người dám bước ra khỏi cổng học viện, thì sẽ chém chết người... "
Vương quản gia lại bổ sung thêm một câu.
Khóe miệng của Lâm Bắc Thần co giật một chút.
Tiếp theo, một cảnh tượng khiến cả lớp chết lặng đã xảy ra——
Cũng là trong ánh nắng đầu hè chói chang, Lâm Bắc Thần một chân đá Vương quản gia đang ôm đùi mình ra, rất nghiêm túc chỉnh lại đồng phục, sau đó không chút hoảng sợ vuốt ve kiểu tóc, xoa khuôn mặt cứng đờ của mình, nặn ra một nụ cười rồi bước ra khỏi chỗ đi đến trước mặt lão giáo viên Đinh Tam Thạch, cung kính cúi đầu hành lễ.
"Xin hãy dạy ta, ta muốn tu luyện."
Đôi mắt tràn đầy ngây thơ và trong sáng đó!
Biểu cảm tràn đầy khát vọng đó!
Lâm Bắc Thần lúc này, thành kính như thể là một học sinh giỏi say mê với việc tu luyện.
Giáo viên Đinh Tam Thạch choáng váng.
Trên đời còn có một kẻ mặt dày vô sỉ như vậy.
Là ai vừa nói một cách hùng hồn, cho dù có chết cũng không thể nào tu luyện.
Còn có thể không biết xấu hổ hơn không?
Lúc này, bên ngoài giảng đường đột nhiên vang lên tiếng náo loạn.
Trong mơ hồ, dường như có thể nghe thấy một số học viên đang hét lớn: "Chiến Thiên Hầu phủ đã bị phong tỏa rồi, cái tên nhãi Lâm Bắc Thần không còn hậu thuẫn nữa, mọi người có oán báo oán, có thù báo thù, lúc này không phục thù thì còn chờ lúc nào nữa... "
Sau đó, một trận bước chân giống như thủy triều, lao thẳng về phía giảng đường lớp chín năm hai.
Lâm Bắc Thần liền giật mình.
Chó má thật...không phải chứ?
Giậu đổ bình leo đến nhanh như vậy sao?
Giáo viên Đinh Tam Thạch cũng thay đổi sắc mặt, lao ra ngoài, chuẩn bị chặn đám học viên lại.
Rốt cuộc, ngày thường Lâm Bắc Thần đã vẽ ra quá nhiều thù hận, nếu như không có người ngăn cản, hắn chắc chắn sẽ bị đám học viên sục sôi căm phẫn, chặn trong phòng học mà đánh chết tươi.
Ngay sau đó, giọng hét lớn của Đinh Tam Thạch ở bên ngoài vang lên.
Nhưng mà dường như không có tác dụng gì cả.
Tiếng gào thét giận dữ của các học viên liên tục không ngừng, giống như ngọn lửa càng cháy càng mạnh.
"Lâm Bắc Thần, cút ra đây."
"Xông vào, đánh chết hắn."
"Lâm Bắc Thần, ngươi phải trả giá cho những việc làm xấu xa trước đây của mình..."
"Cha ngươi, Lâm Cận Nam, đã phạm tội ác tày trời, lại còn dám sợ tội bỏ trốn. Lâm gia của các ngươi, là tội đồ của đế quốc..."
"Giáo viên Đinh, người đừng ngăn cản bọn ta, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí với người."
"Lôi cái tên hoang đãng chết tiệt đó ra, thiêu chết hắn."
Quần chúng sục sôi căm phẫn, giống như nước vỡ bờ, cục diện dần dần mất kiểm soát, lão giáo viên Đinh Tam Thạch ở ngoài phòng học, đã sắp không ngăn nổi sự tức giận của đám học viên.
Trong phòng học, Vương quản gia run lẩy bẩy.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, tròng mắt quay tít loạn xạ, trong lòng thầm nghĩ, lỡ như cục diện thật sự không kiểm soát nổi, liệu có phải đẩy kẻ đầu sỏ ra ngoài trước để xoa dịu cơn giận của mọi người không? Dù sao cũng là chết đạo hữu không chết bần đạo.
Kết quả Lâm Bắc Thần lại tự mình chủ động ra ngoài giảng đường trước.
Bước ra cửa, hắn quay đầu lại liếc nhìn Vương quản gia.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng hai người, không hẹn mà cùng mắng đối phương một câu “ngu ngốc”.
"Cái tên não tàn này, chủ động ra ngoài tìm chết, lại phát bệnh rồi à?"
Vương quản gia nghĩ như vậy.
"Cái vỏ dưa này, còn không đi ra ngoài, nếu như bị chặn lại trong giảng đường, đóng cửa đánh chó, muốn thoát cũng không thoát được..."
Lâm Bắc Thần lại nghĩ như vậy.
Hắn đi đến bên ngoài phòng học.
Một nhóm người đông nghìn nghịt chặn lại.
Từng ánh mắt liếc nhìn Lâm Bắc Thần, như thể đang phun ra lửa.
Đám đông vô cùng phẫn nộ, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, ngay lập tức liền có xu hướng bùng phát, từng học viên một đỏ mắt, như thể nhìn thấy kẻ thù giết cha, nghiến răng nghiến lợi điên cuồng lao về phía Lâm Bắc Thần.
Sự ngăn cản của lão giáo viên Đinh Tam Thạch giống như con kiến chắn giữa dòng nước lũ, căn bản không có tác dụng.
Nhìn thấy đầu của Lâm Bắc Thần sắp nở hoa.
Lúc này, một giọng nói thanh tao từ trong đám đông vang lên.
"Đợi một lát."
Ngay tức khắc, như thể thi triển ma pháp, đám đông đột nhiên dừng lại, trở nên yên lặng.
Những nắm đấm sắp chào hỏi trên mặt Lâm Bắc Thần cũng đều dừng lại.
"Mọi người nghe ta nói vài câu."
Một thiếu nữ trong bộ đồng phục kiếm sĩ màu xanh bước ra.
Lời nói của nàng, giống như thánh chỉ, tất cả học viên cho dù có tức giận đến đâu cũng đều ngoan ngoãn tránh ra, nhường lại một khoảng đất trống.
Ánh mắt của Lâm Bắc Thần, đương nhiên rơi vào thiếu nữ này.
Trong đầu hắn, hiện ra một từ—
Chết tiệt, đẹp thật.
Một thiếu nữ xinh đẹp đến mức có chút không chân thật.
Chiếc áo choàng kiếm sĩ thao luyện màu xanh bình thường, trên người nàng lại mặc ra hiệu ứng của bộ trang phục thời trang nhất mùa, nàng giống như một công chúa đang dạo chơi ở nhân gian, toàn thân như thể tỏa ra hào quang rực rỡ, khiến Lâm Bắc Thần đứng trong ánh hoàng hôn, có một loại xung động không kìm được muốn giơ tay lên trước lông mày để bảo vệ đôi mắt của mình!
Lông mày như tranh, da trắng nõn nà.
Tóc đuôi ngựa buộc cao càng tôn thêm mấy phần khí khái anh hùng hiếm có của nữ tử.
"Quả thực là một vẻ đẹp chết người."
Lâm Bắc Thần không khỏi cảm thán một câu.
Sau đó, trái tim hắn đau nhói.
Tim, đau quá.
Bởi vì một đoạn ký ức đột nhiên bộc phát như một cơn hồng thuỷ, trào dâng trong tâm trí hắn.
Thiếu nữ xinh đẹp tuyệt vời này tên là Mộc Tâm Nguyệt, xếp thứ nhất trong 'Mỹ Nhân bảng', thứ hai trong 'Thiên tài bảng’ của học viện Số 2, nổi tiếng khắp trường và được gọi là 'công chúa thường dân', người tình trong mộng của vô số học viên trẻ tuổi.
Sức ảnh hưởng thậm chí còn vượt ra ngoài học viện, lan tỏa ra toàn bộ Vân Mộng thành.
Đương nhiên, nàng còn có một thân phận khác.
Bạn gái cũ của tiền thân.
Nếu như nói tiền thân được gọi là tai họa của Vân Mộng thành, đã từng chân thành quan tâm đến một người, thì người đó chắc chắn là ‘công chúa thường dân’ Mộc Tâm Nguyệt.
Trong thời gian một năm, tiền thân vì để lấy lòng đứa trẻ này, đã làm vô số chuyện sai trái, đắc tội với không biết bao nhiêu người, bỏ ra vô số tiền bạc, trong mắt người khác những việc làm hoang đường, ly kỳ và ngu ngốc của công tử não tàn phá gia, chín mươi chín phần trăm, đều là hắn âm thầm vì bé gái này mà làm ra.
Lần này linh hồn xuyên không, một nửa nguyên nhân chính là kiệt tác của Lâm đại tiểu thư.
Ba ngày trước, Lâm đại tiểu thư nghe tin đệ đệ hoang đãng loang lổ vết xấu, đặc biệt từ học viện Chiến Tranh Hoàng Gia trở về, treo 'tiền thân' lên xà nhà đánh cho một trận, liền không cẩn thận đánh trọng thương, vừa đau vừa sợ, chết thẳng cẳng, cho dù sau này có mời tế sư của thần điện đến chữa lành vết thương máu thịt, nhưng linh hồn lại không cứu về được, cho nên đã bị Lâm Bắc Thần ở trái đất chiếm đoạt thể xác.
Có con người tàn nhẫn này ở đây, trong Vân Mộng thành, không có ai dám khiêu khích Lâm Bắc Thần hắn.
Vương quản gia dường như lúc này mới nhớ ra điều gì đó, ngập ngừng nói: "Cái đó......quên nói cho thiếu gia biết, buổi chiều sau khi nhận được tin tức, đại tiểu thư trên đường trở về học viện Chiến Tranh Hoàng Gia đã bị một đám hung thú tấn công, không rõ tăm tích, lành ít dữ nhiều... "
Hả?
Vẻ mặt của Lâm Bắc Thần sững sờ một chút.
"Còn nữa, thiếu gia, tin tức đã lan truyền khắp thành rồi. Vừa rồi khi ta đến thông báo cho người, mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều kẻ thù của người, xách kiếm vác đao, tiến về phía học viện Số 3, chặn lối vào của trường học, nói chỉ cần người dám bước ra khỏi cổng học viện, thì sẽ chém chết người... "
Vương quản gia lại bổ sung thêm một câu.
Khóe miệng của Lâm Bắc Thần co giật một chút.
Tiếp theo, một cảnh tượng khiến cả lớp chết lặng đã xảy ra——
Cũng là trong ánh nắng đầu hè chói chang, Lâm Bắc Thần một chân đá Vương quản gia đang ôm đùi mình ra, rất nghiêm túc chỉnh lại đồng phục, sau đó không chút hoảng sợ vuốt ve kiểu tóc, xoa khuôn mặt cứng đờ của mình, nặn ra một nụ cười rồi bước ra khỏi chỗ đi đến trước mặt lão giáo viên Đinh Tam Thạch, cung kính cúi đầu hành lễ.
"Xin hãy dạy ta, ta muốn tu luyện."
Đôi mắt tràn đầy ngây thơ và trong sáng đó!
Biểu cảm tràn đầy khát vọng đó!
Lâm Bắc Thần lúc này, thành kính như thể là một học sinh giỏi say mê với việc tu luyện.
Giáo viên Đinh Tam Thạch choáng váng.
Trên đời còn có một kẻ mặt dày vô sỉ như vậy.
Là ai vừa nói một cách hùng hồn, cho dù có chết cũng không thể nào tu luyện.
Còn có thể không biết xấu hổ hơn không?
Lúc này, bên ngoài giảng đường đột nhiên vang lên tiếng náo loạn.
Trong mơ hồ, dường như có thể nghe thấy một số học viên đang hét lớn: "Chiến Thiên Hầu phủ đã bị phong tỏa rồi, cái tên nhãi Lâm Bắc Thần không còn hậu thuẫn nữa, mọi người có oán báo oán, có thù báo thù, lúc này không phục thù thì còn chờ lúc nào nữa... "
Sau đó, một trận bước chân giống như thủy triều, lao thẳng về phía giảng đường lớp chín năm hai.
Lâm Bắc Thần liền giật mình.
Chó má thật...không phải chứ?
Giậu đổ bình leo đến nhanh như vậy sao?
Giáo viên Đinh Tam Thạch cũng thay đổi sắc mặt, lao ra ngoài, chuẩn bị chặn đám học viên lại.
Rốt cuộc, ngày thường Lâm Bắc Thần đã vẽ ra quá nhiều thù hận, nếu như không có người ngăn cản, hắn chắc chắn sẽ bị đám học viên sục sôi căm phẫn, chặn trong phòng học mà đánh chết tươi.
Ngay sau đó, giọng hét lớn của Đinh Tam Thạch ở bên ngoài vang lên.
Nhưng mà dường như không có tác dụng gì cả.
Tiếng gào thét giận dữ của các học viên liên tục không ngừng, giống như ngọn lửa càng cháy càng mạnh.
"Lâm Bắc Thần, cút ra đây."
"Xông vào, đánh chết hắn."
"Lâm Bắc Thần, ngươi phải trả giá cho những việc làm xấu xa trước đây của mình..."
"Cha ngươi, Lâm Cận Nam, đã phạm tội ác tày trời, lại còn dám sợ tội bỏ trốn. Lâm gia của các ngươi, là tội đồ của đế quốc..."
"Giáo viên Đinh, người đừng ngăn cản bọn ta, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí với người."
"Lôi cái tên hoang đãng chết tiệt đó ra, thiêu chết hắn."
Quần chúng sục sôi căm phẫn, giống như nước vỡ bờ, cục diện dần dần mất kiểm soát, lão giáo viên Đinh Tam Thạch ở ngoài phòng học, đã sắp không ngăn nổi sự tức giận của đám học viên.
Trong phòng học, Vương quản gia run lẩy bẩy.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, tròng mắt quay tít loạn xạ, trong lòng thầm nghĩ, lỡ như cục diện thật sự không kiểm soát nổi, liệu có phải đẩy kẻ đầu sỏ ra ngoài trước để xoa dịu cơn giận của mọi người không? Dù sao cũng là chết đạo hữu không chết bần đạo.
Kết quả Lâm Bắc Thần lại tự mình chủ động ra ngoài giảng đường trước.
Bước ra cửa, hắn quay đầu lại liếc nhìn Vương quản gia.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng hai người, không hẹn mà cùng mắng đối phương một câu “ngu ngốc”.
"Cái tên não tàn này, chủ động ra ngoài tìm chết, lại phát bệnh rồi à?"
Vương quản gia nghĩ như vậy.
"Cái vỏ dưa này, còn không đi ra ngoài, nếu như bị chặn lại trong giảng đường, đóng cửa đánh chó, muốn thoát cũng không thoát được..."
Lâm Bắc Thần lại nghĩ như vậy.
Hắn đi đến bên ngoài phòng học.
Một nhóm người đông nghìn nghịt chặn lại.
Từng ánh mắt liếc nhìn Lâm Bắc Thần, như thể đang phun ra lửa.
Đám đông vô cùng phẫn nộ, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, ngay lập tức liền có xu hướng bùng phát, từng học viên một đỏ mắt, như thể nhìn thấy kẻ thù giết cha, nghiến răng nghiến lợi điên cuồng lao về phía Lâm Bắc Thần.
Sự ngăn cản của lão giáo viên Đinh Tam Thạch giống như con kiến chắn giữa dòng nước lũ, căn bản không có tác dụng.
Nhìn thấy đầu của Lâm Bắc Thần sắp nở hoa.
Lúc này, một giọng nói thanh tao từ trong đám đông vang lên.
"Đợi một lát."
Ngay tức khắc, như thể thi triển ma pháp, đám đông đột nhiên dừng lại, trở nên yên lặng.
Những nắm đấm sắp chào hỏi trên mặt Lâm Bắc Thần cũng đều dừng lại.
"Mọi người nghe ta nói vài câu."
Một thiếu nữ trong bộ đồng phục kiếm sĩ màu xanh bước ra.
Lời nói của nàng, giống như thánh chỉ, tất cả học viên cho dù có tức giận đến đâu cũng đều ngoan ngoãn tránh ra, nhường lại một khoảng đất trống.
Ánh mắt của Lâm Bắc Thần, đương nhiên rơi vào thiếu nữ này.
Trong đầu hắn, hiện ra một từ—
Chết tiệt, đẹp thật.
Một thiếu nữ xinh đẹp đến mức có chút không chân thật.
Chiếc áo choàng kiếm sĩ thao luyện màu xanh bình thường, trên người nàng lại mặc ra hiệu ứng của bộ trang phục thời trang nhất mùa, nàng giống như một công chúa đang dạo chơi ở nhân gian, toàn thân như thể tỏa ra hào quang rực rỡ, khiến Lâm Bắc Thần đứng trong ánh hoàng hôn, có một loại xung động không kìm được muốn giơ tay lên trước lông mày để bảo vệ đôi mắt của mình!
Lông mày như tranh, da trắng nõn nà.
Tóc đuôi ngựa buộc cao càng tôn thêm mấy phần khí khái anh hùng hiếm có của nữ tử.
"Quả thực là một vẻ đẹp chết người."
Lâm Bắc Thần không khỏi cảm thán một câu.
Sau đó, trái tim hắn đau nhói.
Tim, đau quá.
Bởi vì một đoạn ký ức đột nhiên bộc phát như một cơn hồng thuỷ, trào dâng trong tâm trí hắn.
Thiếu nữ xinh đẹp tuyệt vời này tên là Mộc Tâm Nguyệt, xếp thứ nhất trong 'Mỹ Nhân bảng', thứ hai trong 'Thiên tài bảng’ của học viện Số 2, nổi tiếng khắp trường và được gọi là 'công chúa thường dân', người tình trong mộng của vô số học viên trẻ tuổi.
Sức ảnh hưởng thậm chí còn vượt ra ngoài học viện, lan tỏa ra toàn bộ Vân Mộng thành.
Đương nhiên, nàng còn có một thân phận khác.
Bạn gái cũ của tiền thân.
Nếu như nói tiền thân được gọi là tai họa của Vân Mộng thành, đã từng chân thành quan tâm đến một người, thì người đó chắc chắn là ‘công chúa thường dân’ Mộc Tâm Nguyệt.
Trong thời gian một năm, tiền thân vì để lấy lòng đứa trẻ này, đã làm vô số chuyện sai trái, đắc tội với không biết bao nhiêu người, bỏ ra vô số tiền bạc, trong mắt người khác những việc làm hoang đường, ly kỳ và ngu ngốc của công tử não tàn phá gia, chín mươi chín phần trăm, đều là hắn âm thầm vì bé gái này mà làm ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.