Chương 1: Gỗ Mục Không Thể Mài Dũa (1)
Bạc Hà
28/11/2021
Đầu xuân ở phía bắc vẫn mang theo cái rét lạnh cuối đông, gió thổi liền cảm thấy mặt lạnh như cắt.
Sau khi nhận được điện thoại của ba mẹ, Thích Mộc vội vã gửi bản vẽ vào hộp thư của biên kịch, rồi mặc áo khoác vào đi đến trạm xe buýt.
Gần tiểu khu nhà cô có một công viên nhỏ, ở đó có một hồ nước, Thích Mộc đi được một nửa thì bất ngờ phát hiện chỗ đó có nhóm người tụm năm tụm ba, lâu lâu lại có tiếng hét vang lên.
Cô bước nhanh vài bước thì phát hiện có đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi đang trôi nổi ở trong hồ, nhìn dáng vẻ kia rõ ràng là đã hết sức rồi, đứa trẻ đang ở trong trạng thái đuối nước, bên bờ sống chết.
Trên bờ có lẽ là ba mẹ của đứa trẻ, họ đang khóc lóc kêu cứu.
Thích Mộc vừa mới lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát thì trong tay liền bị nhét thứ gì đó: “Cầm giúp tôi.”
Người đàn ông vừa đi đến nhét đồ cho cô, anh cởi áo khoác và giày ra, nhảy vọt vào trong nước.
Anh lặn dưới đáy hồ mấy giây rồi mới ló đầu lên, tháy anh đã bơi được một đoạn thì mọi người kinh ngạc thốt lên, toàn bộ tầm mắt đều hướng về người đàn ông.
Anh rất nhanh đã bơi đến bên cạnh đứa trẻ, mà đứa trẻ bởi vì cuống lên nên liền bổ nhào vào cánh tay người đàn ông. Anh bơi đến phía sau đứa trẻ, ôm lấy từ đằng sau, để mặt của đứa trẻ hướng lên trên, chầm chậm bơi trở về.
Sau khi lên bờ ba mẹ của đứa trẻ ôm lấy con mình vừa khóc vừa gào, mà người đàn ông cũng chỉ im lặng đối với sự tán thưởng của mọi người.
Anh bình tĩnh mặc giày và áo khoác vào, lịch sự từ chối khéo lời cảm ơn của ba mẹ đứa trẻ đi thẳng đến chỗ Thích Mộc.
Thích Mộc đi lên đưa đồ rồi lại đưa một túi khăn giấy đến trước mặt anh, anh lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô nói: “Cám ơn.”
Ánh nhìn đó, trầm tĩnh như bờ biển, lạnh lẽo như đá ngầm.
Anh cả người ướt đẫm rời đi, đám người không kìm được mà đưa tầm mắt hiếu kỳ hướng về bóng lưng của vị anh hùng không để lại tên tuổi này.
Có người tiến lại hỏi Thích Mộc: “Lúc nãy anh ấy bảo cô cầm gì vậy, điện thoại à?”
Cô lắc đầu rồi cũng rời đi.
Đó là một tấm huy chương nặng trĩu, trong gió dông đầu xuân thì chạm vào lạnh ngắt.
----
Thời gian trôi nhanh, thành phố Vĩnh Hưng cũng bước vào đầu mùa hè. Trời tờ mờ sáng, bên ngoài đã có tiếng chim kêu ríu rít.
Khi Thích Mộc đến hồ bơi Thâm Thiên vẫn là một loại cảm giác hư ảo không chân thực. Nhưng không còn cách nào khác, bạn không thể bảo một cô gái chỉ ru rú trong nhà quen với việc dậy vào lúc sáu giờ sáng được.
Trong lúc cô còn đang mơ hồ thì chị họ Hà Cửu gọi điện đến.
“Mộc Mộc, em đến chưa? Trước tám giờ phải báo danh đó.”
Cô im lặng một lúc rồi mới ấp úng nói: “Chị họ, em đến rồi. Chỉ là em không biết đi vào nên nói như thế nào…”
Trên thực tế, cô đã đứng ở trước cửa mười mấy phút rồi.
“Ồ, em đi vào trước rồi nói với nhân viên là em đến báo danh tham gia bơi lội. Thông tin báo danh và số thẻ tối qua chị đã gửi vào điện thoại em rồi, em đưa cô ấy xem rồi bọn họ sẽ dẫn em vào. À đúng rồi, đứng có quên kêu họ đưa thời khoá biểu đó. Chọn cho em là khoá học VIP, vắng tiết sẽ bị trừ điểm đấy.” Hà Cửu nói trình tự rõ ràng mạch lạc cho Thích Mộc biết, cuối cùng cô bổ sung thêm một câu: “Chị họ là đặt hết hạnh phúc đời mình lên người em, phải nhớ kỹ là lần hành động này của em gánh vác cuộc đời của hơn ba người đó!”
Thích Mộc ngơ ngác: “Sao lại là ba người rồi?”
“Chị, anh rể tương lai của em, còn có cháu trai hoặc là cháu gái nữa, ít nhất phải lớn hơn hoặc bằng ba nha. Được rồi, chị phải đi họp đây, Mộc Mộc cố lên!”
Nói xong thì không chút trách nhiệm mà cúp điện thoại đi.
Trong lòng Thích Mộc rơi lệ.
Dễ dàng thấy được hồ bơi Thâm Thiên này rất được hoan nghênh, trang trí tinh xảo dễ chịu, chị gái tiếp tân trước cửa nở nụ cười nói hoan nghênh. Thích Mộc đưa thông tin trong điện thoại cho chị gái tiếp tân xem xong, chị gái ấy rõ ràng có hơi ngạc nhiên nói: “Cô khá may mắn đó, đặt được lớp “hoa khôi hồ” của chúng tôi.”
“Hoa khôi hồ?” Thích Mộc hỏi ngược lại.
Chị gái tiếp tân cười mà không trả lời, đưa cho cô một tấm thẻ, bảo cô đi thẳng quẹo phải rồi lại quẹo trái chính là hồ bơi VIP, chỗ đó sẽ có nhân viên đón tiếp.
Thích Mộc đi vào, càng vào trong thì những người cô gặp được ăn mặc càng mát mẻ, thật sự là đến mùa hè rồi.
Cô không gặp được nhân viên đón tiếp, sau khi đi ra khỏi hành làng thì nhìn thấy là…một hồ bơi rất lớn. Mà cả tình cảnh này chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Hoạt, sắc, sinh, hương!
*Hoạt sắc sinh hương: Sống động
Nam nam nữ nữ mặc đồ bơi đủ màu sắc, tuy không tràn đầy cám dỗ bằng ở bãi biển nhưng cũng đủ để rất nhiều người ảo tưởng rồi. Tất nhiên trong đó không thiếu người già người trẻ, nhưng khi Thích Mộc nhìn thấy huấn luyện viên anh tuấn một thân cơ bắp ở không xa, cô vẫn là không nhịn được mà đỏ mặt một chút.
Thật, thật lớn gan mà.
“Cô à? Cô à?”
Phía sau có người nói chuyện doạ Thích Mộc giật mình, cô xoay người liền thấy một người đàn ông bên trên cởi trần đứng ở phía sau cô. Người đó rất cao, thứ cô nhìn thấy chính là bờ ngực cơ bắp của anh trước tiên, Nhưng trước giờ cô chưa từng có tiếp xúc thân mật với đàn ông, bỗng chốc phải chịu kích thích nóng bỏng như vậy, phản ứng theo trực giác chính là lớn tiếng hét, sau đó đẩy người trước mắt ra rồi bỏ chạy.
Lúc chạy đến trước cửa, chị gái tiếp tân tiếp tục nở nụ cười thân thiện: “Xin chào, cô có cần giúp đỡ gì không?”
Thích Mộc ngây ngốc, ặc, nói gì đây?
Tôi gặp phải một người không mặc quần áo, không đúng, hình như có mặc quần...nhưng mà chỗ này là hồ bơi mà. Do dự chốc lát, Thích Mộc nhớ không ra dáng vẻ của người đó, nhưng mà cảm giác khi chạm vào da rất tốt, vừa lạnh vừa trơn…
“Tìm được cô rồi.” Thình lình bên cạnh có một giọng nam thấp vang lên.
Thích Mộc khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn thì chạm phải ánh mắt sâu thẳm như mực.
Người đàn ông trước mặt rõ ràng chính là người vừa doạ cô lúc nãy, nhưng tâm trạng hiện tại của Thích Mộc không còn là kinh sợ nữa mà có chút…vui mừng?
Người đàn ông vô cùng đẹp trai, thân hình cao ráo, làn da cũng trắng trẻo trong suốt, cởi trần phần trên chỉ mặc một chiếc quần bơi nhưng không chút ảnh hưởng đến khí chất dịu dàng ấm áp của anh.
“Đây là lúc nãy cô làm rơi.” Anh đưa một tấm thể đến trước mặt cô.
Thích Mộc vừa nhìn quả nhiên là lúc nãy chị gái tiếp tân đưa cho cô. Cô nhận lấy, còn chưa kịp nói cám ơn thì người đàn ông lại nói: “Vừa nãy tôi xem một chút, cô là học viên VIP kỳ này nhỉ.”
“Hả?” Cô còn chưa kịp phản ứng lại.
Người đàn ông cười nói: “Tôi là huấn luyện viên của cô, Lăng Gia Hoà, cô có thể gọi tôi là thầy Lăng.”
“Xin chào, thầy Lăng.” Thích Mộc đáp.
“Chúng ta vào trong đi.” Người đàn ông vô ý nhíu mày một cái, động tác rất nhỏ.
Thích Mộc nhìn trái nhìn phải, cô phát hiện người xung quanh đều đang nhìn bọn họ. Quả thật một người đàn ông chỉ mặc mỗi quần bơi đứng ở trước cửa lâu như vậy nhất định rất bị người ta chú ý.
Cô đỏ mặt, vội vàng gật đầu nói: “Được.”
Dùng phương thức này để gặp mặt huấn luyện viên của mình lần đầu thật là mất mặt chết đi được! Thích Mộc khóc trong lòng.
Vẫn là hành lang lúc nãy, nhưng mà ở nơi rẽ ngoặt thì đổi một hướng khác. Lúc này cô mới hiẻu ra, bản thân mù đường nên lúc nãy đi nhầm rồi. Chẳng trách không gặp được nhân viên đón tiếp, có lẽ anh thấy đến giờ rồi mà mình vẫn chưa đến nên đi hỏi chị gái tiếp tân, kết quả phát hiện ra cô “mất tích” thế là đến tìm cô.
Thật là một huấn luyện viên có trách nhiệm.
Thích Mộc hơi ngẩng đầu, lén nhìn trộm Lăng Gia Hoà đang đi ở phía trước. Cô phát hiện đối phương thật sự là thân hình cao ráo, vai rộng eo nhỏ, cơ bắp hơi lộ ra, dùng câu cửa miệng của bạn cô Hạ Tử Đồng chính là: Rất quyến rũ nha.
Có lẽ là quá im lặng, Lăng Gia Hoà sợ cô sẽ vì chuyện lúc nãy mà ngượng ngùng thế là hỏi cô: “Trước đây cô có học bơi qua chưa?”
“Chưa.”
“Vậy tại sao đột nhiên lại muốn học?”
“Cái này…” Cô có chút do dự bởi vì mục đích thực sự cô đến tìm anh học bơi không đơn thuần!
Giọng nói của anh bỗng nhiên hơi lên cao, mang theo ý cười không ngớt: “Cho dù như thế nào tôi cũng tin cô sẽ học rất tốt.”
“Hả, tại sao?”
Có tự tin với cô như vậy? Hai người mới chỉ quen biết chưa đến mười phút mà?
Phút chốc Lăng Gia Hoà dừng bước lại, anh quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen kia giống như sóng nước khẽ xao động, như có xoáy nước hấp dẫn tầm mắt của người khác. Anh cười nói: “Thể lực của cô rất tốt.”
Sau khi nhận được điện thoại của ba mẹ, Thích Mộc vội vã gửi bản vẽ vào hộp thư của biên kịch, rồi mặc áo khoác vào đi đến trạm xe buýt.
Gần tiểu khu nhà cô có một công viên nhỏ, ở đó có một hồ nước, Thích Mộc đi được một nửa thì bất ngờ phát hiện chỗ đó có nhóm người tụm năm tụm ba, lâu lâu lại có tiếng hét vang lên.
Cô bước nhanh vài bước thì phát hiện có đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi đang trôi nổi ở trong hồ, nhìn dáng vẻ kia rõ ràng là đã hết sức rồi, đứa trẻ đang ở trong trạng thái đuối nước, bên bờ sống chết.
Trên bờ có lẽ là ba mẹ của đứa trẻ, họ đang khóc lóc kêu cứu.
Thích Mộc vừa mới lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát thì trong tay liền bị nhét thứ gì đó: “Cầm giúp tôi.”
Người đàn ông vừa đi đến nhét đồ cho cô, anh cởi áo khoác và giày ra, nhảy vọt vào trong nước.
Anh lặn dưới đáy hồ mấy giây rồi mới ló đầu lên, tháy anh đã bơi được một đoạn thì mọi người kinh ngạc thốt lên, toàn bộ tầm mắt đều hướng về người đàn ông.
Anh rất nhanh đã bơi đến bên cạnh đứa trẻ, mà đứa trẻ bởi vì cuống lên nên liền bổ nhào vào cánh tay người đàn ông. Anh bơi đến phía sau đứa trẻ, ôm lấy từ đằng sau, để mặt của đứa trẻ hướng lên trên, chầm chậm bơi trở về.
Sau khi lên bờ ba mẹ của đứa trẻ ôm lấy con mình vừa khóc vừa gào, mà người đàn ông cũng chỉ im lặng đối với sự tán thưởng của mọi người.
Anh bình tĩnh mặc giày và áo khoác vào, lịch sự từ chối khéo lời cảm ơn của ba mẹ đứa trẻ đi thẳng đến chỗ Thích Mộc.
Thích Mộc đi lên đưa đồ rồi lại đưa một túi khăn giấy đến trước mặt anh, anh lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô nói: “Cám ơn.”
Ánh nhìn đó, trầm tĩnh như bờ biển, lạnh lẽo như đá ngầm.
Anh cả người ướt đẫm rời đi, đám người không kìm được mà đưa tầm mắt hiếu kỳ hướng về bóng lưng của vị anh hùng không để lại tên tuổi này.
Có người tiến lại hỏi Thích Mộc: “Lúc nãy anh ấy bảo cô cầm gì vậy, điện thoại à?”
Cô lắc đầu rồi cũng rời đi.
Đó là một tấm huy chương nặng trĩu, trong gió dông đầu xuân thì chạm vào lạnh ngắt.
----
Thời gian trôi nhanh, thành phố Vĩnh Hưng cũng bước vào đầu mùa hè. Trời tờ mờ sáng, bên ngoài đã có tiếng chim kêu ríu rít.
Khi Thích Mộc đến hồ bơi Thâm Thiên vẫn là một loại cảm giác hư ảo không chân thực. Nhưng không còn cách nào khác, bạn không thể bảo một cô gái chỉ ru rú trong nhà quen với việc dậy vào lúc sáu giờ sáng được.
Trong lúc cô còn đang mơ hồ thì chị họ Hà Cửu gọi điện đến.
“Mộc Mộc, em đến chưa? Trước tám giờ phải báo danh đó.”
Cô im lặng một lúc rồi mới ấp úng nói: “Chị họ, em đến rồi. Chỉ là em không biết đi vào nên nói như thế nào…”
Trên thực tế, cô đã đứng ở trước cửa mười mấy phút rồi.
“Ồ, em đi vào trước rồi nói với nhân viên là em đến báo danh tham gia bơi lội. Thông tin báo danh và số thẻ tối qua chị đã gửi vào điện thoại em rồi, em đưa cô ấy xem rồi bọn họ sẽ dẫn em vào. À đúng rồi, đứng có quên kêu họ đưa thời khoá biểu đó. Chọn cho em là khoá học VIP, vắng tiết sẽ bị trừ điểm đấy.” Hà Cửu nói trình tự rõ ràng mạch lạc cho Thích Mộc biết, cuối cùng cô bổ sung thêm một câu: “Chị họ là đặt hết hạnh phúc đời mình lên người em, phải nhớ kỹ là lần hành động này của em gánh vác cuộc đời của hơn ba người đó!”
Thích Mộc ngơ ngác: “Sao lại là ba người rồi?”
“Chị, anh rể tương lai của em, còn có cháu trai hoặc là cháu gái nữa, ít nhất phải lớn hơn hoặc bằng ba nha. Được rồi, chị phải đi họp đây, Mộc Mộc cố lên!”
Nói xong thì không chút trách nhiệm mà cúp điện thoại đi.
Trong lòng Thích Mộc rơi lệ.
Dễ dàng thấy được hồ bơi Thâm Thiên này rất được hoan nghênh, trang trí tinh xảo dễ chịu, chị gái tiếp tân trước cửa nở nụ cười nói hoan nghênh. Thích Mộc đưa thông tin trong điện thoại cho chị gái tiếp tân xem xong, chị gái ấy rõ ràng có hơi ngạc nhiên nói: “Cô khá may mắn đó, đặt được lớp “hoa khôi hồ” của chúng tôi.”
“Hoa khôi hồ?” Thích Mộc hỏi ngược lại.
Chị gái tiếp tân cười mà không trả lời, đưa cho cô một tấm thẻ, bảo cô đi thẳng quẹo phải rồi lại quẹo trái chính là hồ bơi VIP, chỗ đó sẽ có nhân viên đón tiếp.
Thích Mộc đi vào, càng vào trong thì những người cô gặp được ăn mặc càng mát mẻ, thật sự là đến mùa hè rồi.
Cô không gặp được nhân viên đón tiếp, sau khi đi ra khỏi hành làng thì nhìn thấy là…một hồ bơi rất lớn. Mà cả tình cảnh này chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Hoạt, sắc, sinh, hương!
*Hoạt sắc sinh hương: Sống động
Nam nam nữ nữ mặc đồ bơi đủ màu sắc, tuy không tràn đầy cám dỗ bằng ở bãi biển nhưng cũng đủ để rất nhiều người ảo tưởng rồi. Tất nhiên trong đó không thiếu người già người trẻ, nhưng khi Thích Mộc nhìn thấy huấn luyện viên anh tuấn một thân cơ bắp ở không xa, cô vẫn là không nhịn được mà đỏ mặt một chút.
Thật, thật lớn gan mà.
“Cô à? Cô à?”
Phía sau có người nói chuyện doạ Thích Mộc giật mình, cô xoay người liền thấy một người đàn ông bên trên cởi trần đứng ở phía sau cô. Người đó rất cao, thứ cô nhìn thấy chính là bờ ngực cơ bắp của anh trước tiên, Nhưng trước giờ cô chưa từng có tiếp xúc thân mật với đàn ông, bỗng chốc phải chịu kích thích nóng bỏng như vậy, phản ứng theo trực giác chính là lớn tiếng hét, sau đó đẩy người trước mắt ra rồi bỏ chạy.
Lúc chạy đến trước cửa, chị gái tiếp tân tiếp tục nở nụ cười thân thiện: “Xin chào, cô có cần giúp đỡ gì không?”
Thích Mộc ngây ngốc, ặc, nói gì đây?
Tôi gặp phải một người không mặc quần áo, không đúng, hình như có mặc quần...nhưng mà chỗ này là hồ bơi mà. Do dự chốc lát, Thích Mộc nhớ không ra dáng vẻ của người đó, nhưng mà cảm giác khi chạm vào da rất tốt, vừa lạnh vừa trơn…
“Tìm được cô rồi.” Thình lình bên cạnh có một giọng nam thấp vang lên.
Thích Mộc khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn thì chạm phải ánh mắt sâu thẳm như mực.
Người đàn ông trước mặt rõ ràng chính là người vừa doạ cô lúc nãy, nhưng tâm trạng hiện tại của Thích Mộc không còn là kinh sợ nữa mà có chút…vui mừng?
Người đàn ông vô cùng đẹp trai, thân hình cao ráo, làn da cũng trắng trẻo trong suốt, cởi trần phần trên chỉ mặc một chiếc quần bơi nhưng không chút ảnh hưởng đến khí chất dịu dàng ấm áp của anh.
“Đây là lúc nãy cô làm rơi.” Anh đưa một tấm thể đến trước mặt cô.
Thích Mộc vừa nhìn quả nhiên là lúc nãy chị gái tiếp tân đưa cho cô. Cô nhận lấy, còn chưa kịp nói cám ơn thì người đàn ông lại nói: “Vừa nãy tôi xem một chút, cô là học viên VIP kỳ này nhỉ.”
“Hả?” Cô còn chưa kịp phản ứng lại.
Người đàn ông cười nói: “Tôi là huấn luyện viên của cô, Lăng Gia Hoà, cô có thể gọi tôi là thầy Lăng.”
“Xin chào, thầy Lăng.” Thích Mộc đáp.
“Chúng ta vào trong đi.” Người đàn ông vô ý nhíu mày một cái, động tác rất nhỏ.
Thích Mộc nhìn trái nhìn phải, cô phát hiện người xung quanh đều đang nhìn bọn họ. Quả thật một người đàn ông chỉ mặc mỗi quần bơi đứng ở trước cửa lâu như vậy nhất định rất bị người ta chú ý.
Cô đỏ mặt, vội vàng gật đầu nói: “Được.”
Dùng phương thức này để gặp mặt huấn luyện viên của mình lần đầu thật là mất mặt chết đi được! Thích Mộc khóc trong lòng.
Vẫn là hành lang lúc nãy, nhưng mà ở nơi rẽ ngoặt thì đổi một hướng khác. Lúc này cô mới hiẻu ra, bản thân mù đường nên lúc nãy đi nhầm rồi. Chẳng trách không gặp được nhân viên đón tiếp, có lẽ anh thấy đến giờ rồi mà mình vẫn chưa đến nên đi hỏi chị gái tiếp tân, kết quả phát hiện ra cô “mất tích” thế là đến tìm cô.
Thật là một huấn luyện viên có trách nhiệm.
Thích Mộc hơi ngẩng đầu, lén nhìn trộm Lăng Gia Hoà đang đi ở phía trước. Cô phát hiện đối phương thật sự là thân hình cao ráo, vai rộng eo nhỏ, cơ bắp hơi lộ ra, dùng câu cửa miệng của bạn cô Hạ Tử Đồng chính là: Rất quyến rũ nha.
Có lẽ là quá im lặng, Lăng Gia Hoà sợ cô sẽ vì chuyện lúc nãy mà ngượng ngùng thế là hỏi cô: “Trước đây cô có học bơi qua chưa?”
“Chưa.”
“Vậy tại sao đột nhiên lại muốn học?”
“Cái này…” Cô có chút do dự bởi vì mục đích thực sự cô đến tìm anh học bơi không đơn thuần!
Giọng nói của anh bỗng nhiên hơi lên cao, mang theo ý cười không ngớt: “Cho dù như thế nào tôi cũng tin cô sẽ học rất tốt.”
“Hả, tại sao?”
Có tự tin với cô như vậy? Hai người mới chỉ quen biết chưa đến mười phút mà?
Phút chốc Lăng Gia Hoà dừng bước lại, anh quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen kia giống như sóng nước khẽ xao động, như có xoáy nước hấp dẫn tầm mắt của người khác. Anh cười nói: “Thể lực của cô rất tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.