Chương 11: Nhớ Nhung (1)
Bạc Hà
11/12/2021
Lăng Gia Hoà không đợi cô trả lời, đứng thẳng người nói: “Cô nhận lấy đi, xem như là quà tạ lễ việc hôm qua cô giúp tôi. Đúng rồi, lúc cô gọi điện thoại tôi đang tắm, là người khác nghe máy phải không.”
Thích Mộc nghĩ một hồi mới nói: “Ừ, là một người phụ nữ.”
“Thật ngại quá, để bà ấy làm phiền đến cô rồi. Lần sau tôi sẽ bảo bà ấy chú ý.” Anh lùi lại hai bước: “Tôi đi trước đây, không làm phiền hai người nữa.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Thích Mộc cầm túi, cho đến khi bóng lưng anh rời đi mới đóng cửa lại, đi vào phòng khách nhìn thấy Lê Diệc Thần vắt chân liếc mắt nhìn cô.
Đến khi cô ngồi xuống mời chầm chậm nói: “Thầy giáo này của cậu…” Cậu nói được một nửa lại không nói nữa.
Thích Mộc tò mò: “Sao vậy?”
“Mặt người dạ thú, ra vẻ đạo mạo.”
Tám chữ này là bảng tên mà cậu đối với Lăng Gia Hoà.
“Làm gì có?” Thích Mộc cảm thấy Lăng Gia Hoà chính là có chút thích trêu ghẹo người, trên thực tế anh còn là một người rất có trách nhiệm.
“Chỉ có mình cậu cho rằng thế giới đều là người tốt.” Lê Diện Thần dừng một chút lại nói: “Nhưng mà anh ta nói để cậu giúp đỡ là như thế nào?”
Cậu nghe thấy rồi?
Thích Mộc đem chuyện của Đường Ngọc kể cho cậu nghe xong, Lê Diệc Thần lại hỏi: “Anh ta không làm gì cậu chứ?”
“Làm gì?”
“Chính là lúc dạy cậu, đụng eo cậu, tay chân cậu… Mình nói cho cậu biết, đàn ông đều là động vật ăn thịt.”
“Mới không có.” Thích Mộc nhịn không được mà thanh minh cho Lăng Gia Hoà: “Thầy Lăng là thầy giáo rất chính trực, rất có trách nhiệm. Trước đầy anh ấy đều không có dạy học sinh nữ.”
“Buổi sáng cậu gọi điện thoại cho anh ta?”
“Đúng vậy, hôm nay phải đi học, mình gọi để xin nghỉ.”
“Phụ nữ nghe máy.”
“Ừ.”
Lê Diệc Thần suy nghĩ: “Anh ta chưa hẹn riêng cậu? Chỉ là nhờ cậu giúp đỡ?”
Thích Mộc cảm thấy lần trước Lăng Gia Hoà ở dưới lầu đợi cô không tính là hẹn cô nên lắc đầu.
“Vậy sao anh ta biết địa chỉ chỗ ở của cậu?”
“Có thể…nhìn thấy từ trong tài liệu báo danh.” Cô không muốn cậu hiểu lầm, nên không nhắc đến chuyện Lăng Gia Hoà đưa cô về.
“Vậy có thể anh ta thật sự không có hứng thú đối với cậu.” Lê Diệc Thần nhỏ giọng nói, qua một lúc mới ngẩng đầu cười nói: “Mình đã nói mà, sao có đàn ông nhìn trúng cậu chứ.”
Trong lòng Thích Mộc vui mừng chuyển chủ đề nói chuyện, lại cảm thấy có chút không vui khi nghe lời nói của cậu.
“Vốn dĩ cho rằng có đàn ông đến nhà cậu là có ý với cậu, kết quả căn bản không phải.” Cậu thở dài: “Quả nhiên là bong bóng ngừng tiêu thụ mà.”
“Vậy lúc nãy cậu hỏi những thứ kia làm gì?” Cô nhịn không được hỏi cậu.
“Giúp cậu kiểm duyệt, nếu như người ta thật sự có ý với cậu, mình không được xem giúp cậu à.” Cậu cười hì hì trả lời.
Thích Mộc nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, lòng chìm xuống.
“Vậy nếu như anh ấy có ý với mình thì sao?” Cô lấy dũng khí hỏi.
Lê Diệc Thần cúi đầu rơi vào trầm tư.
Thích Mộc thấy dáng vẻ bị nghẹn của cậu, trong lòng có chút mong đợi: “Nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ kế giúp cậu.” Cậu vỗ tay: “Làm sao có thể cởi sạch anh ta bỏ lên giường cậu khi thần không biết quỷ không hay, quá thử thách rồi đúng không. Cậu nói xem, nếu anh ta nhìn thấy cậu ở trên giường bị doạ ngất đi thì phải làm sao?”
Thích Mộc tức giận ném cho cậu một cái gối.
“Cậu đừng không tin, Bong bóng. Thật sự có khả năng đó, mình phải suy nghĩ cẩn thận mới được.” Lê Diệc Thần cười ha ha.
“Cậu về nhà mà nghĩ đi!”
Thích Mộc đuổi Lê Diệc Thần ra khỏi nhà, để lại cho cậu một tiếng đóng cửa lớn, Lê Diệc Thần ở bên ngoài hét vài câu rồi mới rời đi.
Cô ngồi ở trên sô pha, nước mắt chảy lã chã.
…Cậu ấy thật sự một chút cũng không thích cô.
Điểm này thực ra Thích Mộc đã biết từ sớm, chỉ là mỗi lần bị Lê Diệc Thần chế giễu như vậy, trong lòng vẫn nhịn không được mà đau đớn.
Thích Mộc cảm thấy vừa choáng vừa đói.
Cô mở chiếc túi của Lăng Gia Hoà ra, bên trong là một chiếc bình giữ nhiệt, cháo cũng là nóng hồi hổi. Thích Mộc mở một chiếc hộp khác, phát hiện bên trong có rất nhiều hộp thuốc, có một tờ giấy nhắn, bên trên là chữ của anh: “Hộp màu đỏ là thuốc cảm, một ngày uống ba lần, mỗi lần hai viên. Hộp màu trắng là tiêu viêm, một lần uống một viên, nhớ nghỉ ngơi nhiều.”
Chữ và con người của anh giống như nhau, ngay ngắn thẳng thắn, chỉ là viết đến về sau dường như hết mực rồi, chữ tâm phía dưới chữ nghỉ* chỉ có một vết in đậm, anh dường như lại đồ thêm một lần, in hẳn ra mặt sau giấy.
*息 ở dưới là chữ tâm 心
Nỗi áy náy đối với Lăng Gia Hoà lại tăng lên, anh mang cháo lại mang thuốc đến cho cô, chu đáo như vậy, cô chẳng qua chỉ vì người ngoài nói vài câu liền tức giận với anh, thật là không nên.
Viên thuốc đau họng trong miệng cô sớm đã tan hết, cô súc miệng xong, bắt đầu ăn cháo.
Chào vừa ngọt vừa thơm, bên trong còn có trứng cút, bỗng nhiên Thích Mộc có chút nhớ mẹ của mình. Cô tính lát nữa uống thuốc xong thì gọi điện về nhà, kết quả vừa uống xong thuốc thì buồn ngủ, trực tiếp nằm ngủ ở trên sô pha.
Sáng ngày hôm sau, Thích Mộc bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.
Đối phương là chị em thân thiết của cô Hạ Tử Đồng, vừa bầm nghe đối phương trực tiếp nói: “Có dó không?”
Người này chắc chắn là lăn lộn trên QQ nhiều rồi, câu đầu tiên khi gọi điện đều là “Có đó không”, không có đó thì làm sao nghe điện thoại được!
Hạ Tử Đồng không đợi cô trả lời, trong giọng điệu mang theo hưng phấn nói: “Ngày mai, dẫn theo người đàn ông của cậu đi tham gia họp lớp, lần này mình phải để người đáng ghét kia lĩnh hội một chút cái gì gọi là đào, hố, chôn, mình!”
Người đáng ghét trong miệng Hạ Tử Đồng, là bạn học đại học của bọn họ, Quan Y Y.
Quan Y Y tướng mạo thanh thuần, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ. Năm nhất luôn đến ký túc xá của Thích Mộc để tìm Hạ Tử Đồng, quan hệ không tệ. Kết quả lúc Hạ Tử Đồng không chú ý, đâm cô một dao.
Lúc đó Hạ Tử Đồng đang có quan hệ mập mờ với một đàn anh, kết quả bỗng nhiên có một ngày đàn anh không còn đến tìm Hạ Tử Đồng nữa, cô tức giận trực tiếp đi tìm đàn anh để dối chất. Kết quả đối phương lại nói cô đã có bạn trai rồi, vừa hỏi thế mà lại là Quan Y Y nói cho anh ta biết.
Hoá ra Quan Y Y cũng thích đàn anh, cố ý tạo thành mâu thuẫn giữa hai người, điều tra thì mới phát hiện Quan Y Y ở bên ngoài nói xấu ký túc xá bọn họ rất nhiều.
Thích Mộc bị bao dưỡng, Mạc Tưởng Tưởng trêu ong ghẹo bướm, Hạ Tử Đồng chính là các kiểu chia tay, vô cùng đặc sắc.
Sau khi Hạ Tử Đồng và Quan Y Y xích mích, Quan Y Y cũng không còn che đậy nữa, các loại nói bóng nói gió ba người bọn họ. Trong đó Thích Mộc vì không có bạn trai mà trúng tên nhiều nhất.
Thích Mộc rất nhạy bén là tóm được từ quan trọng: “Cậu đợi một chút, cái gì gọi là “mang theo người đàn ông của mình”?”
Hạ Tử Đồng hừ lạnh: “Giả vờ cái gì, Tưởng Tưởng nói hết cho mình biết rồi.”
Mạc Tưởng Tưởng, cái miệng lớn kia!
“Cậu ấy nói gì rồi?”
“Nghe nói thân cao, chân dài, lực hông tốt! Tích Mộc à, sau này cậu sẽ rất hạnh phúc đó, nói làm mình ghen tỵ rồi đây.” Rồi thở dài.
Thích Mộc vừa nghe Mạc Tưởng Tưởng nói, liền biết cô nói là Lăng Gia Hoà, vội vàng giải thích: “Não tàn Mạc Tưởng Tưởng! Cậu ấy hiểu lầm rồi, người đàn ông đó thật sự không phải bạn trai, anh ấy là thầy giáo của mình.”
“Khẩu vị cậu rất nặng nha!” Hạ Tử Đồng ở bên kia điện thoại cười hì hì: “Không ngờ Tích Mộc nhà mình có tiền đồ như vậy! Giỏi lắm!”
Thích Mộc muốn xỉu, vội vã lau mồ hồi chảy ra: “Thật sự không phải mà, mình không có lừa cậu!”
Hạ Tử Đồng trầm ngâm: “Cậu không đùa? Nếu như cậu lừa mình, vậy thì quá tàn nhẫn rồi.”
“Mình không lừa cậu.”
“Cậu xong đời rồi.” Hạ Tử Đồng ở bên kia tuyên bố tử hình: “Người đáng ghét kia gọi điện thoại cho mình, rồi cười nhạo cậu. Mình không kiêng dè mà tuyên bố chuyện cậu có bạn trai, hơn nữa còn khen chỉ ở trên trời mới có.”
“Cho nên?” Thích Mộc thì thầm hỏi.
“Cho nên hôm đó nếu cậu không dẫn theo bạn trai, cậu sẽ chết rất thảm.” Hạ Tử Đồng đưa ra kết luận cho cô.
Thích Mộc đau khổ suy tư: “Tại sao người khen là cậu nhưng người chết lại là mình chứ.”
“Cậu cũng có thể không chết.” Hạ Tử Đồng ngập ngừng giây lát: “Hoặc là cậu đi giựt một người đến giúp cậu, hoặc là… cậu đi ôm đùi thầy giáo kia của cậu.”
Thích Mộc khóc thét: “Hôm qua mình mới nổi giận với anh ấy.”
“Vậy à,” Hạ Tử Đồng thở dài: “Không sao, đùi của đàn ông vốn dĩ khó ôm, trừ phi cậu ôm cái thứ ba.”
“Xin hãy trong sáng.” Thích Mộc nhắc nhở.
Hạ Tử Đồng ra thông điệp cuối cùng cho cô: “Cuối tuần, cậu, một người đàn ông hoàn hảo, chúng ta hoàn toàn chiến thắng. Nếu như chúng ta vẫn là nhóm năm người, mình và bạn trai mình, cặp đôi của Mạc Tưởng Tưởng và cậu thì cậu nhớ mang nhiều túi ni-lông một chút, lúc uống nhiều thì tiện ói hơn.”
“Quá ngược đãi rồi…” Thích Mộc khóc lóc.
Đáp lại cô chính là tiếng tút tút vô tình.
Có lúc cuộc sống chính là khó khăn như vậy, giữa da mặt và tiết tháo bạn luôn phải chọn một, Thích Mộc lựa chọn da mặt.
Thế là cô vứt đi tiết tháo, dự định gọi điện thoại cho Lăng Gia Hoà, mục tiêu là: Cầu xin anh làm bạn trai của cô! One day!
Hạ Tử Đổng biểu thị: Cũng giống với ‘one night stand’ đều không có tiết tháo, chỉ là ‘night’ chuyển thành ‘day’ mà thôi.
Hôm nay Lăng Gia Hoà dạy buổi sáng, buổi chiều không có việc tính đi mua một chiếc kính bơi mới, đúng lúc buổi chiều Diệp Duy Ngôn cũng không có lớp, hai người sau khi mua kính bơi xong thì đi chỗ lão Tam ăn cơm.
Lão Tam vốn dĩ là bạn học ở đại học Mỹ với anh và Diệp Duy Ngôn. Cũng không biết tại sao, một năm sau lão Tam từ bỏ bơi lội, trở về nước mở một nhà hàng, ngày tháng trải qua cũng rất tự tại.
Vừa vào cửa đúng lúc lão Tam ở quầy tiếp tân, nhìn thấy hai người thì mắt sáng trưng đi lại: “Ô kìa, sao hôm nay hai người lại cùng đến vậy, không thể nào.”
“Sao không thể, không hoan nghênh à?” Lăng Gia Hoà cười hỏi.
Lão Tam dẫn hai người đi đến phòng bao, vừa đi vừa chép miệng: “Đến thì cũng nên thêm một người chứ, em gái lần trước bị cậu giấu đi đâu rồi?”
Lăng Gia Hoà không trả lời, ngược lại Diệp Duy Ngôn hỏi: “Có phải là tóc dài, khá trắng không?”
“Cậu cũng gặp qua?” Lão Tam hứng thú: “Mình đã nói mà, chắc chắn có chuyện gì trong đó.”
Diệp Duy Ngôn gật đầu, ngắn gọn súc tích trả lời lại lão Tam: “Có chuyện.”
Lão Tam cũng biết tính nết của Lăng Gia Hoà, tên nhóc này cứ là bộ dạng cười nhẹ nhàng, lúc đi học không biết đã khiến bao nhiêu em mê đắm. Nhưng người ta vẫn luôn giữ mình trong sạch, không vượt quá giới hạn cũng không tình một đêm. Khiến cho bao nhiêu em gái ngoại quốc bóp vụn hamburger trong tay. Phải biết là lão Tam có bao nhiêu hy vọng sẽ xuất hiện một người có thể giữ được Lăng Gia Hoà. Lúc này thật sự có hy vọng, anh cảm động vô cùng!
Lão Tam ngồi xuống nắm lấy tay của Diệp Duy Ngôn: “Lão gia, chúng ta quen biết bốn năm năm rồi, nói một câu thật lòng, chúng ta là anh em chứ? Là anh em có phải biết thì nên nói hết không?” Lão gia là biệt danh anh em bọn họ gọi Diệp Duy Ngôn, vỗn dĩ gọi là lão Diệp, sau này gọi thuận miệng liền biến thành “lão gia”.
Diệp Duy Ngôn cũng mặc cho anh nắm, đôi môi xinh đẹp thốt ra lời nói khiến lão Tam tuyệt vọng: “Không phải.”
Lão Tam không để ý, vẫy tay: “Bữa này mình mời.”
Diệp Duy Ngôn chớp mắt quay sang bán đứng bạn bè: “Cậu muốn biết gì.”
Lăng Gia Hoà gõ bàn, bất lực nói: “Này, mình còn ở đây đó, giao dịch thì cũng nên làm phía sau mình chứ.”
Lão Tam hung dữ quay đầu nói: “Im miệng, cậu không có quyền phát ngôn!
Bạn thân đến ăn cơm, tất nhiên lão Tam lên những món ăn ngon nhất, sau khi nghe Diệp Duy Ngôn kể ngắn gọn súc tích tình cảnh anh gặp Thích Mộc, lão Tam đập bàn, dựng thẳng lông mày nhìn Lăng Gia Hoà: “Cậu còn không nói sự thật à!”
“Cô ấy có người trong lòng rồi.” Lăng Gia Hoà nói.
“Vậy là cậu từ bỏ à, đây không phải là phong cách của cậu lão Lăng. Nhớ năm xưa cậu nhìn trúng gì đều chủ động giành lấy, giành thì thôi đi, còn cười xấu xa, khiến người ta tức giận!”
“Cậu còn vì việc mình từ chối Sara mà tức giận? Mình không có giành cô ấy, chẳng qua là lúc đi học nhắc đáp án cho cô ấy một lần mà thôi. Với lại, mình không thích cô ấy, chấp nhận mới là làm chậm trễ cô ấy.”
“Mình không quan tâm!” Lão Tam đau lòng: “Sara là nữ thần cao cả trong lòng mình, ngay cả nghĩ mình cũng không dám nghĩ, mà tên nhóc cậu còn từ chối cô ấy!”
Lăng Gia Hoà bất lực với logic của lão Tam, cố ý chọc tức anh: “Đúng đó, từ chối không chút do dự.”
Lão Tam tức đến run người: “Cậu cái đồ đàn ông cặn bã, đợi có một ngày gặp được khắc tinh của cậu, ngược đãi cậu đến không còn ‘cặn’ nữa!”
“Vậy mình sẽ đợi.”
Lời vừa dứt, điện thoại đặt ở trên bàn của Lăng Gia Hoà vang lên, bên trên hiển thị hai chữ: Gỗ mục.
Thích Mộc nghĩ một hồi mới nói: “Ừ, là một người phụ nữ.”
“Thật ngại quá, để bà ấy làm phiền đến cô rồi. Lần sau tôi sẽ bảo bà ấy chú ý.” Anh lùi lại hai bước: “Tôi đi trước đây, không làm phiền hai người nữa.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Thích Mộc cầm túi, cho đến khi bóng lưng anh rời đi mới đóng cửa lại, đi vào phòng khách nhìn thấy Lê Diệc Thần vắt chân liếc mắt nhìn cô.
Đến khi cô ngồi xuống mời chầm chậm nói: “Thầy giáo này của cậu…” Cậu nói được một nửa lại không nói nữa.
Thích Mộc tò mò: “Sao vậy?”
“Mặt người dạ thú, ra vẻ đạo mạo.”
Tám chữ này là bảng tên mà cậu đối với Lăng Gia Hoà.
“Làm gì có?” Thích Mộc cảm thấy Lăng Gia Hoà chính là có chút thích trêu ghẹo người, trên thực tế anh còn là một người rất có trách nhiệm.
“Chỉ có mình cậu cho rằng thế giới đều là người tốt.” Lê Diện Thần dừng một chút lại nói: “Nhưng mà anh ta nói để cậu giúp đỡ là như thế nào?”
Cậu nghe thấy rồi?
Thích Mộc đem chuyện của Đường Ngọc kể cho cậu nghe xong, Lê Diệc Thần lại hỏi: “Anh ta không làm gì cậu chứ?”
“Làm gì?”
“Chính là lúc dạy cậu, đụng eo cậu, tay chân cậu… Mình nói cho cậu biết, đàn ông đều là động vật ăn thịt.”
“Mới không có.” Thích Mộc nhịn không được mà thanh minh cho Lăng Gia Hoà: “Thầy Lăng là thầy giáo rất chính trực, rất có trách nhiệm. Trước đầy anh ấy đều không có dạy học sinh nữ.”
“Buổi sáng cậu gọi điện thoại cho anh ta?”
“Đúng vậy, hôm nay phải đi học, mình gọi để xin nghỉ.”
“Phụ nữ nghe máy.”
“Ừ.”
Lê Diệc Thần suy nghĩ: “Anh ta chưa hẹn riêng cậu? Chỉ là nhờ cậu giúp đỡ?”
Thích Mộc cảm thấy lần trước Lăng Gia Hoà ở dưới lầu đợi cô không tính là hẹn cô nên lắc đầu.
“Vậy sao anh ta biết địa chỉ chỗ ở của cậu?”
“Có thể…nhìn thấy từ trong tài liệu báo danh.” Cô không muốn cậu hiểu lầm, nên không nhắc đến chuyện Lăng Gia Hoà đưa cô về.
“Vậy có thể anh ta thật sự không có hứng thú đối với cậu.” Lê Diệc Thần nhỏ giọng nói, qua một lúc mới ngẩng đầu cười nói: “Mình đã nói mà, sao có đàn ông nhìn trúng cậu chứ.”
Trong lòng Thích Mộc vui mừng chuyển chủ đề nói chuyện, lại cảm thấy có chút không vui khi nghe lời nói của cậu.
“Vốn dĩ cho rằng có đàn ông đến nhà cậu là có ý với cậu, kết quả căn bản không phải.” Cậu thở dài: “Quả nhiên là bong bóng ngừng tiêu thụ mà.”
“Vậy lúc nãy cậu hỏi những thứ kia làm gì?” Cô nhịn không được hỏi cậu.
“Giúp cậu kiểm duyệt, nếu như người ta thật sự có ý với cậu, mình không được xem giúp cậu à.” Cậu cười hì hì trả lời.
Thích Mộc nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, lòng chìm xuống.
“Vậy nếu như anh ấy có ý với mình thì sao?” Cô lấy dũng khí hỏi.
Lê Diệc Thần cúi đầu rơi vào trầm tư.
Thích Mộc thấy dáng vẻ bị nghẹn của cậu, trong lòng có chút mong đợi: “Nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ kế giúp cậu.” Cậu vỗ tay: “Làm sao có thể cởi sạch anh ta bỏ lên giường cậu khi thần không biết quỷ không hay, quá thử thách rồi đúng không. Cậu nói xem, nếu anh ta nhìn thấy cậu ở trên giường bị doạ ngất đi thì phải làm sao?”
Thích Mộc tức giận ném cho cậu một cái gối.
“Cậu đừng không tin, Bong bóng. Thật sự có khả năng đó, mình phải suy nghĩ cẩn thận mới được.” Lê Diệc Thần cười ha ha.
“Cậu về nhà mà nghĩ đi!”
Thích Mộc đuổi Lê Diệc Thần ra khỏi nhà, để lại cho cậu một tiếng đóng cửa lớn, Lê Diệc Thần ở bên ngoài hét vài câu rồi mới rời đi.
Cô ngồi ở trên sô pha, nước mắt chảy lã chã.
…Cậu ấy thật sự một chút cũng không thích cô.
Điểm này thực ra Thích Mộc đã biết từ sớm, chỉ là mỗi lần bị Lê Diệc Thần chế giễu như vậy, trong lòng vẫn nhịn không được mà đau đớn.
Thích Mộc cảm thấy vừa choáng vừa đói.
Cô mở chiếc túi của Lăng Gia Hoà ra, bên trong là một chiếc bình giữ nhiệt, cháo cũng là nóng hồi hổi. Thích Mộc mở một chiếc hộp khác, phát hiện bên trong có rất nhiều hộp thuốc, có một tờ giấy nhắn, bên trên là chữ của anh: “Hộp màu đỏ là thuốc cảm, một ngày uống ba lần, mỗi lần hai viên. Hộp màu trắng là tiêu viêm, một lần uống một viên, nhớ nghỉ ngơi nhiều.”
Chữ và con người của anh giống như nhau, ngay ngắn thẳng thắn, chỉ là viết đến về sau dường như hết mực rồi, chữ tâm phía dưới chữ nghỉ* chỉ có một vết in đậm, anh dường như lại đồ thêm một lần, in hẳn ra mặt sau giấy.
*息 ở dưới là chữ tâm 心
Nỗi áy náy đối với Lăng Gia Hoà lại tăng lên, anh mang cháo lại mang thuốc đến cho cô, chu đáo như vậy, cô chẳng qua chỉ vì người ngoài nói vài câu liền tức giận với anh, thật là không nên.
Viên thuốc đau họng trong miệng cô sớm đã tan hết, cô súc miệng xong, bắt đầu ăn cháo.
Chào vừa ngọt vừa thơm, bên trong còn có trứng cút, bỗng nhiên Thích Mộc có chút nhớ mẹ của mình. Cô tính lát nữa uống thuốc xong thì gọi điện về nhà, kết quả vừa uống xong thuốc thì buồn ngủ, trực tiếp nằm ngủ ở trên sô pha.
Sáng ngày hôm sau, Thích Mộc bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.
Đối phương là chị em thân thiết của cô Hạ Tử Đồng, vừa bầm nghe đối phương trực tiếp nói: “Có dó không?”
Người này chắc chắn là lăn lộn trên QQ nhiều rồi, câu đầu tiên khi gọi điện đều là “Có đó không”, không có đó thì làm sao nghe điện thoại được!
Hạ Tử Đồng không đợi cô trả lời, trong giọng điệu mang theo hưng phấn nói: “Ngày mai, dẫn theo người đàn ông của cậu đi tham gia họp lớp, lần này mình phải để người đáng ghét kia lĩnh hội một chút cái gì gọi là đào, hố, chôn, mình!”
Người đáng ghét trong miệng Hạ Tử Đồng, là bạn học đại học của bọn họ, Quan Y Y.
Quan Y Y tướng mạo thanh thuần, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ. Năm nhất luôn đến ký túc xá của Thích Mộc để tìm Hạ Tử Đồng, quan hệ không tệ. Kết quả lúc Hạ Tử Đồng không chú ý, đâm cô một dao.
Lúc đó Hạ Tử Đồng đang có quan hệ mập mờ với một đàn anh, kết quả bỗng nhiên có một ngày đàn anh không còn đến tìm Hạ Tử Đồng nữa, cô tức giận trực tiếp đi tìm đàn anh để dối chất. Kết quả đối phương lại nói cô đã có bạn trai rồi, vừa hỏi thế mà lại là Quan Y Y nói cho anh ta biết.
Hoá ra Quan Y Y cũng thích đàn anh, cố ý tạo thành mâu thuẫn giữa hai người, điều tra thì mới phát hiện Quan Y Y ở bên ngoài nói xấu ký túc xá bọn họ rất nhiều.
Thích Mộc bị bao dưỡng, Mạc Tưởng Tưởng trêu ong ghẹo bướm, Hạ Tử Đồng chính là các kiểu chia tay, vô cùng đặc sắc.
Sau khi Hạ Tử Đồng và Quan Y Y xích mích, Quan Y Y cũng không còn che đậy nữa, các loại nói bóng nói gió ba người bọn họ. Trong đó Thích Mộc vì không có bạn trai mà trúng tên nhiều nhất.
Thích Mộc rất nhạy bén là tóm được từ quan trọng: “Cậu đợi một chút, cái gì gọi là “mang theo người đàn ông của mình”?”
Hạ Tử Đồng hừ lạnh: “Giả vờ cái gì, Tưởng Tưởng nói hết cho mình biết rồi.”
Mạc Tưởng Tưởng, cái miệng lớn kia!
“Cậu ấy nói gì rồi?”
“Nghe nói thân cao, chân dài, lực hông tốt! Tích Mộc à, sau này cậu sẽ rất hạnh phúc đó, nói làm mình ghen tỵ rồi đây.” Rồi thở dài.
Thích Mộc vừa nghe Mạc Tưởng Tưởng nói, liền biết cô nói là Lăng Gia Hoà, vội vàng giải thích: “Não tàn Mạc Tưởng Tưởng! Cậu ấy hiểu lầm rồi, người đàn ông đó thật sự không phải bạn trai, anh ấy là thầy giáo của mình.”
“Khẩu vị cậu rất nặng nha!” Hạ Tử Đồng ở bên kia điện thoại cười hì hì: “Không ngờ Tích Mộc nhà mình có tiền đồ như vậy! Giỏi lắm!”
Thích Mộc muốn xỉu, vội vã lau mồ hồi chảy ra: “Thật sự không phải mà, mình không có lừa cậu!”
Hạ Tử Đồng trầm ngâm: “Cậu không đùa? Nếu như cậu lừa mình, vậy thì quá tàn nhẫn rồi.”
“Mình không lừa cậu.”
“Cậu xong đời rồi.” Hạ Tử Đồng ở bên kia tuyên bố tử hình: “Người đáng ghét kia gọi điện thoại cho mình, rồi cười nhạo cậu. Mình không kiêng dè mà tuyên bố chuyện cậu có bạn trai, hơn nữa còn khen chỉ ở trên trời mới có.”
“Cho nên?” Thích Mộc thì thầm hỏi.
“Cho nên hôm đó nếu cậu không dẫn theo bạn trai, cậu sẽ chết rất thảm.” Hạ Tử Đồng đưa ra kết luận cho cô.
Thích Mộc đau khổ suy tư: “Tại sao người khen là cậu nhưng người chết lại là mình chứ.”
“Cậu cũng có thể không chết.” Hạ Tử Đồng ngập ngừng giây lát: “Hoặc là cậu đi giựt một người đến giúp cậu, hoặc là… cậu đi ôm đùi thầy giáo kia của cậu.”
Thích Mộc khóc thét: “Hôm qua mình mới nổi giận với anh ấy.”
“Vậy à,” Hạ Tử Đồng thở dài: “Không sao, đùi của đàn ông vốn dĩ khó ôm, trừ phi cậu ôm cái thứ ba.”
“Xin hãy trong sáng.” Thích Mộc nhắc nhở.
Hạ Tử Đồng ra thông điệp cuối cùng cho cô: “Cuối tuần, cậu, một người đàn ông hoàn hảo, chúng ta hoàn toàn chiến thắng. Nếu như chúng ta vẫn là nhóm năm người, mình và bạn trai mình, cặp đôi của Mạc Tưởng Tưởng và cậu thì cậu nhớ mang nhiều túi ni-lông một chút, lúc uống nhiều thì tiện ói hơn.”
“Quá ngược đãi rồi…” Thích Mộc khóc lóc.
Đáp lại cô chính là tiếng tút tút vô tình.
Có lúc cuộc sống chính là khó khăn như vậy, giữa da mặt và tiết tháo bạn luôn phải chọn một, Thích Mộc lựa chọn da mặt.
Thế là cô vứt đi tiết tháo, dự định gọi điện thoại cho Lăng Gia Hoà, mục tiêu là: Cầu xin anh làm bạn trai của cô! One day!
Hạ Tử Đổng biểu thị: Cũng giống với ‘one night stand’ đều không có tiết tháo, chỉ là ‘night’ chuyển thành ‘day’ mà thôi.
Hôm nay Lăng Gia Hoà dạy buổi sáng, buổi chiều không có việc tính đi mua một chiếc kính bơi mới, đúng lúc buổi chiều Diệp Duy Ngôn cũng không có lớp, hai người sau khi mua kính bơi xong thì đi chỗ lão Tam ăn cơm.
Lão Tam vốn dĩ là bạn học ở đại học Mỹ với anh và Diệp Duy Ngôn. Cũng không biết tại sao, một năm sau lão Tam từ bỏ bơi lội, trở về nước mở một nhà hàng, ngày tháng trải qua cũng rất tự tại.
Vừa vào cửa đúng lúc lão Tam ở quầy tiếp tân, nhìn thấy hai người thì mắt sáng trưng đi lại: “Ô kìa, sao hôm nay hai người lại cùng đến vậy, không thể nào.”
“Sao không thể, không hoan nghênh à?” Lăng Gia Hoà cười hỏi.
Lão Tam dẫn hai người đi đến phòng bao, vừa đi vừa chép miệng: “Đến thì cũng nên thêm một người chứ, em gái lần trước bị cậu giấu đi đâu rồi?”
Lăng Gia Hoà không trả lời, ngược lại Diệp Duy Ngôn hỏi: “Có phải là tóc dài, khá trắng không?”
“Cậu cũng gặp qua?” Lão Tam hứng thú: “Mình đã nói mà, chắc chắn có chuyện gì trong đó.”
Diệp Duy Ngôn gật đầu, ngắn gọn súc tích trả lời lại lão Tam: “Có chuyện.”
Lão Tam cũng biết tính nết của Lăng Gia Hoà, tên nhóc này cứ là bộ dạng cười nhẹ nhàng, lúc đi học không biết đã khiến bao nhiêu em mê đắm. Nhưng người ta vẫn luôn giữ mình trong sạch, không vượt quá giới hạn cũng không tình một đêm. Khiến cho bao nhiêu em gái ngoại quốc bóp vụn hamburger trong tay. Phải biết là lão Tam có bao nhiêu hy vọng sẽ xuất hiện một người có thể giữ được Lăng Gia Hoà. Lúc này thật sự có hy vọng, anh cảm động vô cùng!
Lão Tam ngồi xuống nắm lấy tay của Diệp Duy Ngôn: “Lão gia, chúng ta quen biết bốn năm năm rồi, nói một câu thật lòng, chúng ta là anh em chứ? Là anh em có phải biết thì nên nói hết không?” Lão gia là biệt danh anh em bọn họ gọi Diệp Duy Ngôn, vỗn dĩ gọi là lão Diệp, sau này gọi thuận miệng liền biến thành “lão gia”.
Diệp Duy Ngôn cũng mặc cho anh nắm, đôi môi xinh đẹp thốt ra lời nói khiến lão Tam tuyệt vọng: “Không phải.”
Lão Tam không để ý, vẫy tay: “Bữa này mình mời.”
Diệp Duy Ngôn chớp mắt quay sang bán đứng bạn bè: “Cậu muốn biết gì.”
Lăng Gia Hoà gõ bàn, bất lực nói: “Này, mình còn ở đây đó, giao dịch thì cũng nên làm phía sau mình chứ.”
Lão Tam hung dữ quay đầu nói: “Im miệng, cậu không có quyền phát ngôn!
Bạn thân đến ăn cơm, tất nhiên lão Tam lên những món ăn ngon nhất, sau khi nghe Diệp Duy Ngôn kể ngắn gọn súc tích tình cảnh anh gặp Thích Mộc, lão Tam đập bàn, dựng thẳng lông mày nhìn Lăng Gia Hoà: “Cậu còn không nói sự thật à!”
“Cô ấy có người trong lòng rồi.” Lăng Gia Hoà nói.
“Vậy là cậu từ bỏ à, đây không phải là phong cách của cậu lão Lăng. Nhớ năm xưa cậu nhìn trúng gì đều chủ động giành lấy, giành thì thôi đi, còn cười xấu xa, khiến người ta tức giận!”
“Cậu còn vì việc mình từ chối Sara mà tức giận? Mình không có giành cô ấy, chẳng qua là lúc đi học nhắc đáp án cho cô ấy một lần mà thôi. Với lại, mình không thích cô ấy, chấp nhận mới là làm chậm trễ cô ấy.”
“Mình không quan tâm!” Lão Tam đau lòng: “Sara là nữ thần cao cả trong lòng mình, ngay cả nghĩ mình cũng không dám nghĩ, mà tên nhóc cậu còn từ chối cô ấy!”
Lăng Gia Hoà bất lực với logic của lão Tam, cố ý chọc tức anh: “Đúng đó, từ chối không chút do dự.”
Lão Tam tức đến run người: “Cậu cái đồ đàn ông cặn bã, đợi có một ngày gặp được khắc tinh của cậu, ngược đãi cậu đến không còn ‘cặn’ nữa!”
“Vậy mình sẽ đợi.”
Lời vừa dứt, điện thoại đặt ở trên bàn của Lăng Gia Hoà vang lên, bên trên hiển thị hai chữ: Gỗ mục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.