Chương 18: Sớm Tối (3)
Bạc Hà
27/12/2021
Lăng Gia Hoà rất nhanh đã lấy cho cô chiếc khăn lông sạch sẽ, Thích Mộc kéo rèm cửa sổ lên, sau khi lau khô người thay bộ đồ thể thao, lại dùng máy sấy sấy khô tóc, đem quần áo ướt của mình gấp lại bỏ vào trong túi. Xong rồi mới thông báo cho Lăng Gia Hoà đang đứng ngoài cửa.
“Vốn muốn đưa cô về, nhưng lão Diệp nhờ tôi dạy thay cậu ấy một buổi, thực sự không có thời gian, chỉ đành để cô tự mình đi về vậy.” Anh đẩy cửa bước vào nói với cô.
“Không cần, không cần đâu, tôi tự đi về được rồi, đã rất làm phiền anh rồi.” Thích Mộc khách sáo trả lời.
Cảm xúc hoàn toàn trái ngược với ban nãy ở hồ bơi, Thích Mộc bây giờ đã hồi phục lại dáng vẻ lúc bình thường.
Anh cười: “Hay là cô đợi tôi, buổi trưa cùng nhau ăn trưa đi.”
Còn chưa đợi cô trả lời, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Thích Mộc lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gật đầu với anh rồi quay người lại nghe điện thoại, là biên kịch của nhà xuất bản gọi đến.
Đối phương vừa mở miệng đã hét lớn: “Bản thảo đâu! Bản vẽ cô đáp ứng với tôi đi đâu rồi?”
Lúc này cô mới nhớ đến chuyện không lâu trước đây đồng ý vẽ cho biên kịch một tập tranh, gần đây thực sự quá bận rộn rồi: “À…”
“Không lẽ cô vẫn chưa vẽ.” Nghiến chặt răng nói.
Thích Mộc run rẩy: “Tôi, tôi vẽ ngay! Lấy nhân cách của tôi để thề!”
“Lần thứ ba mươi tám.”
“Lấy tôn nghiêm của tôi để thề!”
“Lần thứ bốn mươi ba.”
“Biên kịch, cô là tốt nhất…”
“Tuần sau, chậm nhất là tuần sau!”
“Vâng ạ, biên kịch cô thật tốt”
“Hứ!”
Cúp điện thoại đi Thích Mộc mới nhớ ra… Lăng Gia Hoà vẫn còn đứng ở sau người, xong rồi, thuộc tính thứ hai hoàn toàn bại lộ rồi. Cũng chính vào giây phút này, cô đột nhiên có một cảm giác không còn gì che giấu trước mắt anh nữa cả, bỗng chốc giật mình, cô mím môi, sự khủng hoảng kỳ lạ đang lan tràn khắp mọi nơi.
Nên đối diện thì không cách nào trốn tránh được, thế là cô quay người thấp đầu nói: “À, tôi đi trước đây, quần áo để tiết học tuần sau…tôi giặt xong sẽ trả lại cho anh.”
“Không sao, tôi đi lấy cũng được.” Lăng Gia Hoà cười nhìn đỉnh đầu của cô.
“Không hay lắm.” Cô lùi một bước: “Đã rất làm phiền anh rồi, vẫn là để tiết học tuần sau đi, với lại tôi cũng còn việc phải làm.”
Không đợi anh trả lời: “Cứ vậy đi, thầy Lăng tạm biệt.” Nói xong cô cúi thấp đầu vòng qua người Lăng Gia Hoà, nhanh chóng đi ra cửa. Hiếm khi kẻ mù đường không đi nhầm, rời khỏi hồ bơi ngay cả xe buýt cũng không đợi, lập tức bắt xe rời đi.
Nếu như ngày thường, có lẽ Lăng Gia Hoa sẽ cho rằng Thích Mộc xấu hỏ, nhưng lần này dường như không giống, giọng nói ổn định, cảm xúc tự nhiên, tuy rằng cũng cúi thấp đầu nhưng thái độ rõ ràng là kháng cự. Điều này khiến Lăng Gia Hoà khẽ nhướng mày. Thời gian này anh và Thích Mộc vốn thân thiết hơn một chút, nhưng không biết tại vì sao cô đột nhiên lại có phản ứng này. Nếu như trước kia, bản thân anh sẽ không để ý, nhưng lần này, anh sẽ không buông tay.
Lớp phổ thông mà Diệp Duy Ngôn dạy, đối với người dạy lớp VIP quen như anh mà nói thực sự tốn sức một chút, nhất là nữ học viên, bọn họ dường như tràn đầy tinh lực. Sau khi kết thúc buổi học, vài nữ học viên trẻ tuổi vẫn chưa chịu rời đi, trái xô phải đẩy cười đùa. Hôm nay bọn họ rất hưng phấn, vừa mới lên đại học có thời gian rảnh nên đi học bơi, bất ngờ phát hiện thầy giáo dạy bơi đẹp trai anh tuấn, so với những bạn học nam ở trong trường không biết tốt hơn bao nhiêu. Nhưng sau khi tiếp xúc thì phát hiện tính cách thực sự quá lạnh nhạt so với tính cách ôn hoà dịu dàng của thầy giáo dạy thay hôm nay, khó tránh nảy sinh ấn tượng tốt.
Cuối cùng có một cô gái cởi mở hoạt bát ra mặt, vừa mở miệng liền nói thẳng vào chủ để chính: “Thầy Lăng, thầy có bạn gái chưa?”
Anh ngây người, khẽ lắc đầu.
Cô gái càng hưng phấn hơn, lại đến gần thêm: “Tại sao không tìm một người vậy, điều kiện của thầy Lăng tốt như vậy, bên cạnh có lẽ sẽ có rất nhiều người thích nhỉ.”
Nữ sinh hoạt bát vui tươi như vậy anh gặp được không ít, tình huống bị người ta chặn lại xin số điện thoại trên phố cũng có, anh ứng phó vô cùng tự nhiên: “Có lẽ vẫn chưa đến lúc.”
“Vậy thầy thích kiểu người như thế nào, bên cạnh em có rất nhiều chị em, hay là em giới thiệu cho thầy một người?” Nhiệm vụ của cô chính là cái này.
Thích kiểu người nào?
Đây là vấn đề mà Lăng Gia Hoà chưa từng nghiêm túc nghĩ đến, người bình thường đề sẽ lấy mẹ của mình để làm mẫu, nhưng mẹ của anh lại quá cởi mở, anh lại hơi dị ứng với kiểu con gái như vậy. Nhưng vừa nghĩ đến thích, trong đầu anh lại hiện ra dáng vẻ của Thích Mộc, xấu hộ, ấm ức, mỉm cười, đủ mọi biểu cảm, thế là không tự giác mà cưởi lên.
Mỗi khi anh cười lên, đa số đều là lịch sự ôn hoà, nhưng hiện tại khi mỉm cười hiển nhiên không giống. Khoé miệng cong nhẹ, ánh mắt dịu dàng giống như có thể chảy ra nước, ở góc độ nghiêng nhìn qua, có một cảm giác tươi đẹp khiến người ta say đắm. Trong nháy mắt, những cô gái trước mặt đều nhìn đến ngây ngốc.
Cô gái đứng ở gần nhất mặt đỏ bừng, tim đập nhanh mà nhìn anh, những lời nói trêu đùa đều nuốt hết xuống bụng, trong lòng lại có một chút hối hận vì câu hỏi to gan ban này, e rằng đã để lại ấn tượng xấu cho anh.
Lăng Gia Hoà lấy lại tinh thần trước tiên, nhìn hai má đỏ ửng của cô gái, lại liên tưởng đến Thích Mộc, giọng điệu cũng dịu dàng hơn chút: “Không cần làm phiền, tôi đã có mục tiêu rồi, cảm ơn cô.”
Cô gái a a hai tiếng, chưa phục hồi lại sự to gan lúc ban đầu, vặn vẹo trả lời một câu như thế à, Lăng Gia Hoà cũng không để ý, khẽ gật đầu rồi rời đi. Anh vừa đi, nhóm chị em phía sau cô gái nhào lên, hỏi liên tục, nhưng cô gái ở chính giữa một câu cũng không đáp, chỉ là tự mình lẩm bẩm: “Anh ấy có người mình thích rồi…” Sẽ là cô gái như thế nào?
Bên này Lăng Gia Hoà đã tắm rủa thay quần áo xong, tính tan làm. Anh trỏ về phòng làm việc bất ngờ phát hiện ở trên sô pha có một chiếc lắc tay bằng đá mắt mèo màu xanh dương, xinh xắn tinh tế, không cần đoán cũng biết là của ai.
Anh vốn muốn đi nhưng rồi lại ngồi xuống, lấy chiếc lắc tay đùa giỡn ở trong tay ra nhìn, những viên đá ở trên lắc tay nhìn ở góc độ khác nhau đều có thể nhìn thấy một kẽ hở nhỏ, thật sự rất giống mắt mèo. Món đồ này rất phổ biến, nhưng trong cái phổ biến lại hiện ra một chút đặc biệt. Anh lại nhớ đến dáng vẻ những học viên nữ to gan lúc nãy, sợ rằng cho Thích Mộc mượn mười lá gan cô cũng không dám tiến lên trước hỏi người khác đã có người mình thích chưa, cho nên rõ ràng là thích người đàn ông kia nhưng lại mãi không dám tỏ tình, đợi chờ lãng phí nhiều năm.
Thật ngốc.
Nhưng nếu như cô không ngốc, cũng sẽ không đến lượt anh được.
Lúc trước hai lần thấy tình cảnh hai người tương tác với nhau, có lẽ đã quen biết rất lâu rồi, nhất định đã thích đến cực điểm, mới không dám bước lên một bước nữa, dù sao người sẽ lựa chọn đạp nước đẩy thuyền đã ít lại càng ít hơn. Nhiều năm như vậy, cô làm sao kiên trì được vậy.
Đối với chuyện yêu đương này anh hiểu được quá ít, từ nhỏ anh yêu thích bơi lội, đa số thời gian đều giành đẻ luyện tập, căn bản không có tâm tư suy nghĩ những thứ khác. Những đồng đội cùng luyện tập dều vì ở bên bạn gái mà thiếu thời gian rèn luyện, thành tích bị rớt xuống, càng khiến anh kiên định với quyết tâm không quen bạn gái của mình. Sau này đến Mỹ học đại học, anh lại không thích những cô gái ngoại quốc kia, cứ độc thân như vậy nhiều năm, cũng chẳng trách ba mẹ nóng vội. Biết rõ anh không thích cũng ép Đường Ngọc qua cho bằng được, ngay cả Diệp Duy Ngôn và lão Tam đều khuyên anh tìm một người. Bây giờ cuối cùng đã tìm được một người thì người ta lại thích người khác.
Anh cười chế giều mình, lặng lẽ đặt lắc tay vào trong túi, lấy điện thoại gọi cho lão Tam: “Có thời gian uống một ly không?”
Lão Tam đáp ứng vô cùng thống khoái: “Được thôi.”
Hai người hẹn ở một quán bar có môi trường thanh lịch và đẹp đẽ, mỗi người gọi một ly rượu. Lão Tam từ lúc nhìn thấy anh đã bắt đầu quan sát, cho đến đi anh uống một ngụm rượu mới cất lời hỏi: “Này, không phải cậu cai rồi sao?”
“Thỉnh thoảng cũng muốn uống một ly.”
Lão Tam thấy kỳ lạ sờ trán anh: “Không sốt mà, sao lại nói năng hồ đồ rồi.”
“Mời cậu uống rượu mà còn nhiều chuyện như vậy.” Anh liếc lão Tam một cái: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
“Không đúng, không đúng.” Lão Tam lắc lắc ngón tay: “Chuyện này ở trên nguồi người khác thì mình tin, cậu thì thôi đi. Nhớ lúc đi học có lần cậu đi học muộn, cậu nói sau này ngày ngày dậy sớm, bọn mình đều không tin, kết quả từ đó cậu thật sự dậy sớm tập thể dục, hại bọn mình đều phải dậy luyện tập theo cậu. Mình chưa có quên khoảng thời gian đau khổ đó.”
“Rượu là thứ đồ tốt, người muốn uống rượu không phải là thói quen, chính là…” Anh kéo dài lời nói, đột nhiên lại gần Lăng Gia Hoà: “Sao, cậu tán được em gái lần trước rồi? Có rồi? Cho nên đến tìm mình uống rượu giải ưu sầu?”
Lăng Gia Hoà liếc anh một cái, lão Tam bỗng chốc thu lại biểu cảm cười cợt, rũ mắt nhấp một ngụp rượu. Một lúc sau thật sự không nhịn nổi nữa, lại hỏi anh: “Người anh em, cậu có thể nói mình biết cậu bị sao được không, cậu cứ im lặng như thế, hai chúng ta chỉ uống rượu giống hệt như đi hẹn hò vậy, quá gượng gạo rồi.”
Lăng Gia Hoà nhịn không được nở nụ cười, cuối cùng mở miệng nói: “Mình nhớ lúc đó cậu rất thích Sara nhỉ.”
“Chứ còn gì nữa, nữ thần của mình.”
“Vậy sao cậu không theo đuổi cô ấy?”
Lão Tam lại uống một hớp rượu, chép chép miệng: “Có đôi khi, phụ nữ được chia làm hai loại, loại thứ nhất chính là điều kiện tương đương, tướng mạo cũng không khác lắm, theo câu nói của Trung Quốc chính là môn đăng hộ đối, nhìn trúng rồi, thì sẽ thành.”
“Vậy loại thứ hai thì sao?” Lăng Gia Hoà hỏi.
“Loại khác chính là kiểu của nữ thần Sara, cậu thích cô ấy, nhưng lại biết không thể có được cô ấy. Cậu xem đi, mình cũng không mua nổi xe sang, du thuyền, cũng chỉ mở một nhà hàng nhỏ không mấy tiếng tăm ở thành phố Vĩnh Hưng. Nếu cô ấy thật sự nhìn trúng mình, mình cũng không nỡ để cô ấy chịu khổ. Thực sự có lúc mình cũng phân biệt không rõ, mình thích con người cô ấy, hay là thích cảm giác không có được mà ngứa ngay trong lòng.”
Lăng Gia Hoà không trả lời anh ngay, anh uống cạn ly rượu rồi lại rót cho mình một ly nữa: “Vẫn còn loại thứ ba, cậu thích cô ấy, nhưng cô ấy thích người khác."
Lúc đầu lão Tam chưa phản ứng lại kịp, có điều đầu óc anh rất nhanh nhạy, nhớ đến lần trước gặp mặt Lăng Gia Hoà nói cô có người trong lòng rồi bèn hiểu ra được bảy tám phần, anh cầm lấy ly rượu cụng ly với Lăng Gia Hoà: “Cậu nghiêm túc rồi.”
Lần này Lăng Gia Hoà không trả lời, nhìn rượu trong ly, nhớ đến dáng vẻ Thích Mộc cúi thấp đầu, nhanh chóng chạy khỏi anh ban sáng.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, lại nhấp một ngụm rượu, cảm giác nóng bừng, sâu cay từ thực quản chạy đến dạ dạy, nhưng như thế nào cũng không áp chế được trái tim nóng lòng bất an kia.
Một tuàn sau, Thích Mộc vẫn đang vẽ bản thảo, cảm giác đó thật sự tệ hại. Thức đêm vẽ bản thảo gửi gửi cho biên kịch, sai khi biên kịch xem qua lại trả về cho cô, nói: “Cảm giác không đúng lắm, thiếu chút gì đó.”
Thích Mộc ngất xỉu, kiểu trả lời này bảo cô phải sửa như thế nào, điều chỉnh lại một lần rồi lại gửi đi.
Biên kịch lại nói: “Vẫn là cảm giác của lần đầu tiên tốt hơn chứ.”
Ý nghĩ muốn cắn chết trái tim của cô, Thích Mộc cũng có rồi, nhưng vẫn ngoan ngoãn vẽ theo phong cách ban đầu, cuối cùng biên kịch cũng gật đầu.
Hôm nay cuối cùng cũng được rảnh rỗi, ngủ đến trưa thì có người gọi điện thoại cho cô, cô sờ lấy điện thoại ở bên gối, choáng váng nhấn nút nghe.
Người bên kia thở dài: “Bong bóng, cậu dùng động hồ sinh học gì vậy, đã mười hai giờ rồi mà cậu còn ngủ.”
“Đang buồn ngủ lắm, có chuyện nhanh nói, còn nữa, không được gọi mình là Bong bóng.” Cô có hơi nổi giận khi bị đánh thức, lại biết đối phương là ai, giọng điệu trở nên tệ hơn.
Lê Diệc Thần hừ một tiếng: “Tất nhiên là có chuyện, còn là chuyện lớn nữa. Cậu nghe cho rõ đây, chúc…mừng…cậu…phá…kén!”
Hả?
Thích Mộc lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, bật người dậy: “Hả?”
“Cậu hả cái gì, sinh nhật của mình mà cũng quên rồi à?”
“Cậu đợi đã, để mình xem xem.” Kiểm tra thì thấy hôm nay thật sự là sinh nhật mình, thế mà quên mất.
Lê Diệc Thần không đợi được: “Này, đại gia mình hôm nay rảnh rỗi, có muốn cậu xin mình ở với cậu một chút không?”
Xì, rõ ràng là cố ý xin nghỉ thì có.
Có điều Thích Mộc sẽ không vạch trần: “Vậy tiểu nhân lầm phiền Lê đại gia rồi.”
“Nửa tiếng sau đến đón cậu đấy, ăn mặc ra dáng chút, đừng để người khác cho rằng mình dẫn theo bà cô ra ngoài.”
“Cậu đợi đấy mà xem.” Cô cúp điện thoại, ôm lấy nó, niềm vui không ngăn lại được. Từ sau khi lên đại học, hai người chưa từng trải qua sinh nhật cùng nhau. Đây là lần đầu tiên trải qua sinh nhật cùng nhau sau bốn năm. Cô vừa cười vừa đi vào nhà vệ sinh, kết quả bị bản thân đầu xù tóc rối trong gương làm giật mình.
Sau khi trang điểm, ăn mặc xong, Thích Mộc đứng ở trước gương, lần này gật gật đầu, cảm thấy rất hài lòng.
Nửa tiếng sau, Lê Diệc Thần đứng ở trước cửa, đôi mắt hoa đào kia quan sát cô, huýt sáo: “Còn gặp người được không vậy.”
Thích Mộc nhìn không được cãi lại: “Khen mình một câu là cậu chết à.”
“Có thể bị điên.” Cậu trịnh trọng nói.
Thế là rất tự nhiên, trên hông của cậu có vết nhéo đỏ chín mươi độ của Thích Mộc để lại.
Lê Diệc Thần lái xe chở cô rời khỏi, đây vốn là ngày sinh nhật vui nhất của cô, nhưng nào ngờ lại đón nhận một bất ngờ ấp đến, làm rối tung tất cả kế hoạch tiếp sau đó của cô, thậm chí là cuộc đời.
“Vốn muốn đưa cô về, nhưng lão Diệp nhờ tôi dạy thay cậu ấy một buổi, thực sự không có thời gian, chỉ đành để cô tự mình đi về vậy.” Anh đẩy cửa bước vào nói với cô.
“Không cần, không cần đâu, tôi tự đi về được rồi, đã rất làm phiền anh rồi.” Thích Mộc khách sáo trả lời.
Cảm xúc hoàn toàn trái ngược với ban nãy ở hồ bơi, Thích Mộc bây giờ đã hồi phục lại dáng vẻ lúc bình thường.
Anh cười: “Hay là cô đợi tôi, buổi trưa cùng nhau ăn trưa đi.”
Còn chưa đợi cô trả lời, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Thích Mộc lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gật đầu với anh rồi quay người lại nghe điện thoại, là biên kịch của nhà xuất bản gọi đến.
Đối phương vừa mở miệng đã hét lớn: “Bản thảo đâu! Bản vẽ cô đáp ứng với tôi đi đâu rồi?”
Lúc này cô mới nhớ đến chuyện không lâu trước đây đồng ý vẽ cho biên kịch một tập tranh, gần đây thực sự quá bận rộn rồi: “À…”
“Không lẽ cô vẫn chưa vẽ.” Nghiến chặt răng nói.
Thích Mộc run rẩy: “Tôi, tôi vẽ ngay! Lấy nhân cách của tôi để thề!”
“Lần thứ ba mươi tám.”
“Lấy tôn nghiêm của tôi để thề!”
“Lần thứ bốn mươi ba.”
“Biên kịch, cô là tốt nhất…”
“Tuần sau, chậm nhất là tuần sau!”
“Vâng ạ, biên kịch cô thật tốt”
“Hứ!”
Cúp điện thoại đi Thích Mộc mới nhớ ra… Lăng Gia Hoà vẫn còn đứng ở sau người, xong rồi, thuộc tính thứ hai hoàn toàn bại lộ rồi. Cũng chính vào giây phút này, cô đột nhiên có một cảm giác không còn gì che giấu trước mắt anh nữa cả, bỗng chốc giật mình, cô mím môi, sự khủng hoảng kỳ lạ đang lan tràn khắp mọi nơi.
Nên đối diện thì không cách nào trốn tránh được, thế là cô quay người thấp đầu nói: “À, tôi đi trước đây, quần áo để tiết học tuần sau…tôi giặt xong sẽ trả lại cho anh.”
“Không sao, tôi đi lấy cũng được.” Lăng Gia Hoà cười nhìn đỉnh đầu của cô.
“Không hay lắm.” Cô lùi một bước: “Đã rất làm phiền anh rồi, vẫn là để tiết học tuần sau đi, với lại tôi cũng còn việc phải làm.”
Không đợi anh trả lời: “Cứ vậy đi, thầy Lăng tạm biệt.” Nói xong cô cúi thấp đầu vòng qua người Lăng Gia Hoà, nhanh chóng đi ra cửa. Hiếm khi kẻ mù đường không đi nhầm, rời khỏi hồ bơi ngay cả xe buýt cũng không đợi, lập tức bắt xe rời đi.
Nếu như ngày thường, có lẽ Lăng Gia Hoa sẽ cho rằng Thích Mộc xấu hỏ, nhưng lần này dường như không giống, giọng nói ổn định, cảm xúc tự nhiên, tuy rằng cũng cúi thấp đầu nhưng thái độ rõ ràng là kháng cự. Điều này khiến Lăng Gia Hoà khẽ nhướng mày. Thời gian này anh và Thích Mộc vốn thân thiết hơn một chút, nhưng không biết tại vì sao cô đột nhiên lại có phản ứng này. Nếu như trước kia, bản thân anh sẽ không để ý, nhưng lần này, anh sẽ không buông tay.
Lớp phổ thông mà Diệp Duy Ngôn dạy, đối với người dạy lớp VIP quen như anh mà nói thực sự tốn sức một chút, nhất là nữ học viên, bọn họ dường như tràn đầy tinh lực. Sau khi kết thúc buổi học, vài nữ học viên trẻ tuổi vẫn chưa chịu rời đi, trái xô phải đẩy cười đùa. Hôm nay bọn họ rất hưng phấn, vừa mới lên đại học có thời gian rảnh nên đi học bơi, bất ngờ phát hiện thầy giáo dạy bơi đẹp trai anh tuấn, so với những bạn học nam ở trong trường không biết tốt hơn bao nhiêu. Nhưng sau khi tiếp xúc thì phát hiện tính cách thực sự quá lạnh nhạt so với tính cách ôn hoà dịu dàng của thầy giáo dạy thay hôm nay, khó tránh nảy sinh ấn tượng tốt.
Cuối cùng có một cô gái cởi mở hoạt bát ra mặt, vừa mở miệng liền nói thẳng vào chủ để chính: “Thầy Lăng, thầy có bạn gái chưa?”
Anh ngây người, khẽ lắc đầu.
Cô gái càng hưng phấn hơn, lại đến gần thêm: “Tại sao không tìm một người vậy, điều kiện của thầy Lăng tốt như vậy, bên cạnh có lẽ sẽ có rất nhiều người thích nhỉ.”
Nữ sinh hoạt bát vui tươi như vậy anh gặp được không ít, tình huống bị người ta chặn lại xin số điện thoại trên phố cũng có, anh ứng phó vô cùng tự nhiên: “Có lẽ vẫn chưa đến lúc.”
“Vậy thầy thích kiểu người như thế nào, bên cạnh em có rất nhiều chị em, hay là em giới thiệu cho thầy một người?” Nhiệm vụ của cô chính là cái này.
Thích kiểu người nào?
Đây là vấn đề mà Lăng Gia Hoà chưa từng nghiêm túc nghĩ đến, người bình thường đề sẽ lấy mẹ của mình để làm mẫu, nhưng mẹ của anh lại quá cởi mở, anh lại hơi dị ứng với kiểu con gái như vậy. Nhưng vừa nghĩ đến thích, trong đầu anh lại hiện ra dáng vẻ của Thích Mộc, xấu hộ, ấm ức, mỉm cười, đủ mọi biểu cảm, thế là không tự giác mà cưởi lên.
Mỗi khi anh cười lên, đa số đều là lịch sự ôn hoà, nhưng hiện tại khi mỉm cười hiển nhiên không giống. Khoé miệng cong nhẹ, ánh mắt dịu dàng giống như có thể chảy ra nước, ở góc độ nghiêng nhìn qua, có một cảm giác tươi đẹp khiến người ta say đắm. Trong nháy mắt, những cô gái trước mặt đều nhìn đến ngây ngốc.
Cô gái đứng ở gần nhất mặt đỏ bừng, tim đập nhanh mà nhìn anh, những lời nói trêu đùa đều nuốt hết xuống bụng, trong lòng lại có một chút hối hận vì câu hỏi to gan ban này, e rằng đã để lại ấn tượng xấu cho anh.
Lăng Gia Hoà lấy lại tinh thần trước tiên, nhìn hai má đỏ ửng của cô gái, lại liên tưởng đến Thích Mộc, giọng điệu cũng dịu dàng hơn chút: “Không cần làm phiền, tôi đã có mục tiêu rồi, cảm ơn cô.”
Cô gái a a hai tiếng, chưa phục hồi lại sự to gan lúc ban đầu, vặn vẹo trả lời một câu như thế à, Lăng Gia Hoà cũng không để ý, khẽ gật đầu rồi rời đi. Anh vừa đi, nhóm chị em phía sau cô gái nhào lên, hỏi liên tục, nhưng cô gái ở chính giữa một câu cũng không đáp, chỉ là tự mình lẩm bẩm: “Anh ấy có người mình thích rồi…” Sẽ là cô gái như thế nào?
Bên này Lăng Gia Hoà đã tắm rủa thay quần áo xong, tính tan làm. Anh trỏ về phòng làm việc bất ngờ phát hiện ở trên sô pha có một chiếc lắc tay bằng đá mắt mèo màu xanh dương, xinh xắn tinh tế, không cần đoán cũng biết là của ai.
Anh vốn muốn đi nhưng rồi lại ngồi xuống, lấy chiếc lắc tay đùa giỡn ở trong tay ra nhìn, những viên đá ở trên lắc tay nhìn ở góc độ khác nhau đều có thể nhìn thấy một kẽ hở nhỏ, thật sự rất giống mắt mèo. Món đồ này rất phổ biến, nhưng trong cái phổ biến lại hiện ra một chút đặc biệt. Anh lại nhớ đến dáng vẻ những học viên nữ to gan lúc nãy, sợ rằng cho Thích Mộc mượn mười lá gan cô cũng không dám tiến lên trước hỏi người khác đã có người mình thích chưa, cho nên rõ ràng là thích người đàn ông kia nhưng lại mãi không dám tỏ tình, đợi chờ lãng phí nhiều năm.
Thật ngốc.
Nhưng nếu như cô không ngốc, cũng sẽ không đến lượt anh được.
Lúc trước hai lần thấy tình cảnh hai người tương tác với nhau, có lẽ đã quen biết rất lâu rồi, nhất định đã thích đến cực điểm, mới không dám bước lên một bước nữa, dù sao người sẽ lựa chọn đạp nước đẩy thuyền đã ít lại càng ít hơn. Nhiều năm như vậy, cô làm sao kiên trì được vậy.
Đối với chuyện yêu đương này anh hiểu được quá ít, từ nhỏ anh yêu thích bơi lội, đa số thời gian đều giành đẻ luyện tập, căn bản không có tâm tư suy nghĩ những thứ khác. Những đồng đội cùng luyện tập dều vì ở bên bạn gái mà thiếu thời gian rèn luyện, thành tích bị rớt xuống, càng khiến anh kiên định với quyết tâm không quen bạn gái của mình. Sau này đến Mỹ học đại học, anh lại không thích những cô gái ngoại quốc kia, cứ độc thân như vậy nhiều năm, cũng chẳng trách ba mẹ nóng vội. Biết rõ anh không thích cũng ép Đường Ngọc qua cho bằng được, ngay cả Diệp Duy Ngôn và lão Tam đều khuyên anh tìm một người. Bây giờ cuối cùng đã tìm được một người thì người ta lại thích người khác.
Anh cười chế giều mình, lặng lẽ đặt lắc tay vào trong túi, lấy điện thoại gọi cho lão Tam: “Có thời gian uống một ly không?”
Lão Tam đáp ứng vô cùng thống khoái: “Được thôi.”
Hai người hẹn ở một quán bar có môi trường thanh lịch và đẹp đẽ, mỗi người gọi một ly rượu. Lão Tam từ lúc nhìn thấy anh đã bắt đầu quan sát, cho đến đi anh uống một ngụm rượu mới cất lời hỏi: “Này, không phải cậu cai rồi sao?”
“Thỉnh thoảng cũng muốn uống một ly.”
Lão Tam thấy kỳ lạ sờ trán anh: “Không sốt mà, sao lại nói năng hồ đồ rồi.”
“Mời cậu uống rượu mà còn nhiều chuyện như vậy.” Anh liếc lão Tam một cái: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
“Không đúng, không đúng.” Lão Tam lắc lắc ngón tay: “Chuyện này ở trên nguồi người khác thì mình tin, cậu thì thôi đi. Nhớ lúc đi học có lần cậu đi học muộn, cậu nói sau này ngày ngày dậy sớm, bọn mình đều không tin, kết quả từ đó cậu thật sự dậy sớm tập thể dục, hại bọn mình đều phải dậy luyện tập theo cậu. Mình chưa có quên khoảng thời gian đau khổ đó.”
“Rượu là thứ đồ tốt, người muốn uống rượu không phải là thói quen, chính là…” Anh kéo dài lời nói, đột nhiên lại gần Lăng Gia Hoà: “Sao, cậu tán được em gái lần trước rồi? Có rồi? Cho nên đến tìm mình uống rượu giải ưu sầu?”
Lăng Gia Hoà liếc anh một cái, lão Tam bỗng chốc thu lại biểu cảm cười cợt, rũ mắt nhấp một ngụp rượu. Một lúc sau thật sự không nhịn nổi nữa, lại hỏi anh: “Người anh em, cậu có thể nói mình biết cậu bị sao được không, cậu cứ im lặng như thế, hai chúng ta chỉ uống rượu giống hệt như đi hẹn hò vậy, quá gượng gạo rồi.”
Lăng Gia Hoà nhịn không được nở nụ cười, cuối cùng mở miệng nói: “Mình nhớ lúc đó cậu rất thích Sara nhỉ.”
“Chứ còn gì nữa, nữ thần của mình.”
“Vậy sao cậu không theo đuổi cô ấy?”
Lão Tam lại uống một hớp rượu, chép chép miệng: “Có đôi khi, phụ nữ được chia làm hai loại, loại thứ nhất chính là điều kiện tương đương, tướng mạo cũng không khác lắm, theo câu nói của Trung Quốc chính là môn đăng hộ đối, nhìn trúng rồi, thì sẽ thành.”
“Vậy loại thứ hai thì sao?” Lăng Gia Hoà hỏi.
“Loại khác chính là kiểu của nữ thần Sara, cậu thích cô ấy, nhưng lại biết không thể có được cô ấy. Cậu xem đi, mình cũng không mua nổi xe sang, du thuyền, cũng chỉ mở một nhà hàng nhỏ không mấy tiếng tăm ở thành phố Vĩnh Hưng. Nếu cô ấy thật sự nhìn trúng mình, mình cũng không nỡ để cô ấy chịu khổ. Thực sự có lúc mình cũng phân biệt không rõ, mình thích con người cô ấy, hay là thích cảm giác không có được mà ngứa ngay trong lòng.”
Lăng Gia Hoà không trả lời anh ngay, anh uống cạn ly rượu rồi lại rót cho mình một ly nữa: “Vẫn còn loại thứ ba, cậu thích cô ấy, nhưng cô ấy thích người khác."
Lúc đầu lão Tam chưa phản ứng lại kịp, có điều đầu óc anh rất nhanh nhạy, nhớ đến lần trước gặp mặt Lăng Gia Hoà nói cô có người trong lòng rồi bèn hiểu ra được bảy tám phần, anh cầm lấy ly rượu cụng ly với Lăng Gia Hoà: “Cậu nghiêm túc rồi.”
Lần này Lăng Gia Hoà không trả lời, nhìn rượu trong ly, nhớ đến dáng vẻ Thích Mộc cúi thấp đầu, nhanh chóng chạy khỏi anh ban sáng.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, lại nhấp một ngụm rượu, cảm giác nóng bừng, sâu cay từ thực quản chạy đến dạ dạy, nhưng như thế nào cũng không áp chế được trái tim nóng lòng bất an kia.
Một tuàn sau, Thích Mộc vẫn đang vẽ bản thảo, cảm giác đó thật sự tệ hại. Thức đêm vẽ bản thảo gửi gửi cho biên kịch, sai khi biên kịch xem qua lại trả về cho cô, nói: “Cảm giác không đúng lắm, thiếu chút gì đó.”
Thích Mộc ngất xỉu, kiểu trả lời này bảo cô phải sửa như thế nào, điều chỉnh lại một lần rồi lại gửi đi.
Biên kịch lại nói: “Vẫn là cảm giác của lần đầu tiên tốt hơn chứ.”
Ý nghĩ muốn cắn chết trái tim của cô, Thích Mộc cũng có rồi, nhưng vẫn ngoan ngoãn vẽ theo phong cách ban đầu, cuối cùng biên kịch cũng gật đầu.
Hôm nay cuối cùng cũng được rảnh rỗi, ngủ đến trưa thì có người gọi điện thoại cho cô, cô sờ lấy điện thoại ở bên gối, choáng váng nhấn nút nghe.
Người bên kia thở dài: “Bong bóng, cậu dùng động hồ sinh học gì vậy, đã mười hai giờ rồi mà cậu còn ngủ.”
“Đang buồn ngủ lắm, có chuyện nhanh nói, còn nữa, không được gọi mình là Bong bóng.” Cô có hơi nổi giận khi bị đánh thức, lại biết đối phương là ai, giọng điệu trở nên tệ hơn.
Lê Diệc Thần hừ một tiếng: “Tất nhiên là có chuyện, còn là chuyện lớn nữa. Cậu nghe cho rõ đây, chúc…mừng…cậu…phá…kén!”
Hả?
Thích Mộc lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, bật người dậy: “Hả?”
“Cậu hả cái gì, sinh nhật của mình mà cũng quên rồi à?”
“Cậu đợi đã, để mình xem xem.” Kiểm tra thì thấy hôm nay thật sự là sinh nhật mình, thế mà quên mất.
Lê Diệc Thần không đợi được: “Này, đại gia mình hôm nay rảnh rỗi, có muốn cậu xin mình ở với cậu một chút không?”
Xì, rõ ràng là cố ý xin nghỉ thì có.
Có điều Thích Mộc sẽ không vạch trần: “Vậy tiểu nhân lầm phiền Lê đại gia rồi.”
“Nửa tiếng sau đến đón cậu đấy, ăn mặc ra dáng chút, đừng để người khác cho rằng mình dẫn theo bà cô ra ngoài.”
“Cậu đợi đấy mà xem.” Cô cúp điện thoại, ôm lấy nó, niềm vui không ngăn lại được. Từ sau khi lên đại học, hai người chưa từng trải qua sinh nhật cùng nhau. Đây là lần đầu tiên trải qua sinh nhật cùng nhau sau bốn năm. Cô vừa cười vừa đi vào nhà vệ sinh, kết quả bị bản thân đầu xù tóc rối trong gương làm giật mình.
Sau khi trang điểm, ăn mặc xong, Thích Mộc đứng ở trước gương, lần này gật gật đầu, cảm thấy rất hài lòng.
Nửa tiếng sau, Lê Diệc Thần đứng ở trước cửa, đôi mắt hoa đào kia quan sát cô, huýt sáo: “Còn gặp người được không vậy.”
Thích Mộc nhìn không được cãi lại: “Khen mình một câu là cậu chết à.”
“Có thể bị điên.” Cậu trịnh trọng nói.
Thế là rất tự nhiên, trên hông của cậu có vết nhéo đỏ chín mươi độ của Thích Mộc để lại.
Lê Diệc Thần lái xe chở cô rời khỏi, đây vốn là ngày sinh nhật vui nhất của cô, nhưng nào ngờ lại đón nhận một bất ngờ ấp đến, làm rối tung tất cả kế hoạch tiếp sau đó của cô, thậm chí là cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.