Chương 164: Chiến!
Thanh Phong Loan Thượng
29/09/2019
Khi Kỷ lão đầu vừa dứt lời, tay phải của hắn đột nhiên đảo nhẹ.
Oanh!
Một luồng áp lực vô hình chấn động sinh ra, trong chốc lát, Thương Lan điện vỡ vụn, vô số mảnh vụn bay đầy trời!
Mấy cổ uy áp bao phủ đám người Diệp Huyền cũng biến mất vô tung vô ảnh trong nháy mắt, sắc mặt đám người Diệp Huyền thả lỏng.
Trong bóng đêm, ánh trăng chiếu xuống, cả vùng trời biến thành màu bạc.
Đối diện đám người Diệp Huyền không xa, nơi đó có một lão giả đang đứng, lão giả tóc dài xõa vai, hai tay thả lỏng sau lưng, râu ria rất dài, gần như đã chạm tới ngực!
Bên cạnh lão giả còn có một tên thiếu niên đang đứng, thiếu niên ước chừng hai mươi tuổi, sắc mặt lạnh như băng, giống như một khối băng đá.
Lão giả nhìn lên người Kỷ lão đầu, nói:
- Vạn Pháp Đỉnh Phong cảnh, không ngờ tới, mảnh đất Thanh châu nho nhỏ lại còn có cường giả như ngươi.
Kỷ lão đầu đánh giá lão giả, nói:
- Đại Vân Thương Mộc học viện?
Lão giả gật đầu, nói:
- Đại Vân Thương Mộc học viện!
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, nói:
- Có lẽ ngươi chính là Diệp Huyền chém giết đệ tử Cam Thập Tam của Thương Mộc học viện chúng ta trong bí cảnh!
Diệp Huyền gật đầu, thản nhiên nói:
- Là ta!
Lão giả đánh giá Diệp Huyền một lúc, sau đó nói:
- Một thân cơ sở vững chắc như thế, còn kiếm võ đồng tu, không đúng, thân thể của ngươi có thể sánh ngang thể tu. Người giống như ngươi, chớ nói tại Thanh Châu, cho dù là trong Đại Vân cũng hiếm có.
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, lại hỏi, nói:
- Trước khi đến đây, ta có điều tra một phen, nghe nói ngươi ngày đó đi tới Thương Mộc học viện, muốn vào Thương Mộc học viện, lại bị Thương Mộc học viện cự tuyệt, chuyện này là thật?
Diệp Huyền gật đầu.
Lão giả lắc đầu, nói:
- Những đạo sư của Khương quốc Thương Mộc học viện vô cùng ngu xuẩn.
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền, nói:
- Mặc dù lần này bị bọn họ lợi dụng, nhưng mà, việc đã đến nước này, cũng không nghĩ nhiều làm gì, ngươi giết Cam Thập Tam, thù này, Đại Vân Thương Mộc học viện chúng ta nhất định phải báo.
Diệp Huyền nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh lão giả, nói:
- Ta đơn đấu với hắn?
Lão giả gật đầu, nói:
- Nhưng mà, mặc kệ ngươi là thắng hay thua, ngươi hôm nay vẫn phải chết!
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua đám người Kỷ lão đầu, nói:
- Phải nói, các ngươi đều phải chết.
Nghe đến đây, mọi người đã hiểu rõ.
Đại Vân Thương Mộc học viện phái thiếu niên này đến, rõ ràng chính là muốn thiếu niên này chém giết Diệp Huyền, nếu như thiếu niên này chém giết Diệp Huyền, như vậy là tốt nhất, Đại Vân Thương Mộc học viện có thể giúp thiếu niên dương danh, người đời cũng không thể nói Đại Vân Thương Mộc học viện lấy lớn hiếp nhỏ.
Nếu như thiếu niên chiến bại, cũng không có chuyện gì, lão giả sẽ ra tay chém giết Diệp Huyền, kể từ đó, Đại Vân Thương Mộc học viện cũng nhờ vào việc này chấn nhiếp các thế lực trong khu vực Thanh Châu!
Diệp Huyền cũng hiểu rõ ý đồ của lão giả, hắn nhìn về phía Kỷ lão đầu, Kỷ lão đầu lãm đạm nói:
- Đánh!
Đánh!
Diệp Huyền không nói nhảm cái gì, hắn xông thẳng về phía tên thanh niên kia.
Nói đánh vậy thì đánh!
Vào lúc Diệp Huyền nhích người động thủ, thiếu niên bên cạnh lão giả cũng biến mất ngay tại chỗ, sau đó…
Bành!
Một tiếng nổ lớn vang vọng trong sân.
Rất nhanh, hai đạo bóng người liên tục lùi lại, Diệp Huyền và thiếu niên vẫn đứng nguyên tại chỗ của mình. Hai người vừa dừng lại, nền đá dưới chân hai người đã nổ tung ngay lập tức!
Đứng cạnh lão giả, thiếu niên lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, sau đó, chân phải của hắn đột nhiên giẫm xuống.
Ầm!
Đột nhiên mặt đất dưới chân Diệp Huyền nổ tung, một cổ lực lượng cường đại đẩy Diệp Huyền lui vài chục trượng!
Diệp Huyền vừa dừng lại, đột nhiên thiếu niên kia nhảy lên, hắn giống như một con mãnh hổ vồ mồi, trong khoảng cách mười trượng, thiếu niên đã lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, sau đó, thiếu niên bay lên đá một cước về phía Diệp Huyền.
Một cước này nện xuống, trên chân của hắn còn tỏa ra tia sáng vàng nhạt, còn có tiếng xé rách bén nhọn!
Diệp Huyền híp mắt lại, tay phải hắn nắm chắc thành quyền, sau đó liền đấm ra một quyền về phía trên.
Nhất Quyền Bạo Đầu!
Một quyền này, không chỉ có thế, còn có chiến ý!
Chiến ý ngập trời!
Một quyền bộc phát.
Oanh!
Thiếu niên bị đánh bay ra ngoài, vị trí hắn rơi xuống lại ở trước mặt lão giả, mặt đất hắn rơi xuống lõm xuống một cái hố nhỏ!
Thiếu niên bò lên, hắn lau máu tươi trên khóe miệng, sau đó hắn nhìn Diệp Huyền cách đó không xa, nói:
- Võ đạo tông sư!
Võ đạo tông sư!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, kể cả ba người Mặc Vân Khởi. Ba người bọn họ biết Diệp Huyền hiểu chiến ý, thế nhưng, hiểu chiến ý cũng không có nghĩa là Võ đạo tông sư, lúc trước, Diệp Huyền cũng không tính là một tên Võ đạo tông sư! Mà bây giờ, một quyền này của hắn tuyệt đối đã đạt đến trình độ Võ đạo tông sư!
Uy lực một quyền có thể sánh ngang võ kỹ Địa giai!
Hơn nữa còn là một quyền tùy ý như thế!
Diệp Huyền mặt không biểu tình, tay phải chậm rãi nắm lại, hắn hiện tại chỉ muốn chiến, không nghĩ nói nhảm!
Nơi xa, thiếu niên đột nhiên biến mất tại chỗ!
Xùy!
Trong tầm mắt Diệp Huyền xuất hiện một cái bóng!
Tốc độ thật nhanh!
Diệp Huyền không giật mình, hắn vươn tay đấm ra một quyền.
Oanh!
Cái bóng kia vỡ nát ngay lập tức, cùng lúc đó, một bóng người rơi xuống bên cạnh lão giả.
Chính là tên thiếu niên kia!
Thiếu niên lập tức đứng lên, hắn lau máu tươi trên khóe miệng, vào lúc muốn xuất thủ lần nữa, lão giả bên cạnh hắn lên tiếng:
- Không cần.
Thiếu niên nhìn về phía lão giả, trong mắt ngoại trừ phẫn nộ, còn có không cam lòng!
Lão giả nhìn Diệp Huyền đứng nơi xa, lãm đạm nói:
- Ngươi không phải là đối thủ của hắn!
Gương mặt thiếu niên biến thành dữ tợn, hiển nhiên hắn không phục. Trong cùng giai, hắn chưa bao giờ ăn thiệt thòi lớn như thế!
Lão giả lạnh lùng nhìn thiếu niên, nói:
- Tuổi trẻ khinh cuồng không phải là không thể được, nhưng nếu cuồng đến mức không tự hiểu lấy mình, đó chính là ngu xuẩn. Lần này mang ngươi đi ra, chính là muốn ngươi biết, thiên hạ to lớn, thiên tài yêu nghiệt đến bây giờ đều không ít!
Thấy lão giả tức giận, thiếu niên cũng hơi sợ, hắn lập tức thi lễ thật sâu, cũng lui ra sau lưng lão giả. Ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Lão giả nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, nói:
- Lão phu hiện tại xem như biết rõ, vì sao Khương quốc Thương Mộc học viện lại không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết ngươi. Loại người như ngươi, nếu là địch, tuyệt đối không thể lưu!
Vừa dứt lời, tay phải của hắn đã cách không đè ép Diệp Huyền.
Tự mình ra tay!
Một lực lượng vô hình bao phủ trên đỉnh đầu Diệp Huyền, dường như muốn nghiền nát Diệp Huyền!
Diệp Huyền híp mắt lại, trong mắt không có thần sắc sợ hãi!
Hắn đúng là người bị đánh, thế nhưng, việc này không có nghĩa là hắn sợ người trước mắt!
Chiến!
- -------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Oanh!
Một luồng áp lực vô hình chấn động sinh ra, trong chốc lát, Thương Lan điện vỡ vụn, vô số mảnh vụn bay đầy trời!
Mấy cổ uy áp bao phủ đám người Diệp Huyền cũng biến mất vô tung vô ảnh trong nháy mắt, sắc mặt đám người Diệp Huyền thả lỏng.
Trong bóng đêm, ánh trăng chiếu xuống, cả vùng trời biến thành màu bạc.
Đối diện đám người Diệp Huyền không xa, nơi đó có một lão giả đang đứng, lão giả tóc dài xõa vai, hai tay thả lỏng sau lưng, râu ria rất dài, gần như đã chạm tới ngực!
Bên cạnh lão giả còn có một tên thiếu niên đang đứng, thiếu niên ước chừng hai mươi tuổi, sắc mặt lạnh như băng, giống như một khối băng đá.
Lão giả nhìn lên người Kỷ lão đầu, nói:
- Vạn Pháp Đỉnh Phong cảnh, không ngờ tới, mảnh đất Thanh châu nho nhỏ lại còn có cường giả như ngươi.
Kỷ lão đầu đánh giá lão giả, nói:
- Đại Vân Thương Mộc học viện?
Lão giả gật đầu, nói:
- Đại Vân Thương Mộc học viện!
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, nói:
- Có lẽ ngươi chính là Diệp Huyền chém giết đệ tử Cam Thập Tam của Thương Mộc học viện chúng ta trong bí cảnh!
Diệp Huyền gật đầu, thản nhiên nói:
- Là ta!
Lão giả đánh giá Diệp Huyền một lúc, sau đó nói:
- Một thân cơ sở vững chắc như thế, còn kiếm võ đồng tu, không đúng, thân thể của ngươi có thể sánh ngang thể tu. Người giống như ngươi, chớ nói tại Thanh Châu, cho dù là trong Đại Vân cũng hiếm có.
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, lại hỏi, nói:
- Trước khi đến đây, ta có điều tra một phen, nghe nói ngươi ngày đó đi tới Thương Mộc học viện, muốn vào Thương Mộc học viện, lại bị Thương Mộc học viện cự tuyệt, chuyện này là thật?
Diệp Huyền gật đầu.
Lão giả lắc đầu, nói:
- Những đạo sư của Khương quốc Thương Mộc học viện vô cùng ngu xuẩn.
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền, nói:
- Mặc dù lần này bị bọn họ lợi dụng, nhưng mà, việc đã đến nước này, cũng không nghĩ nhiều làm gì, ngươi giết Cam Thập Tam, thù này, Đại Vân Thương Mộc học viện chúng ta nhất định phải báo.
Diệp Huyền nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh lão giả, nói:
- Ta đơn đấu với hắn?
Lão giả gật đầu, nói:
- Nhưng mà, mặc kệ ngươi là thắng hay thua, ngươi hôm nay vẫn phải chết!
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua đám người Kỷ lão đầu, nói:
- Phải nói, các ngươi đều phải chết.
Nghe đến đây, mọi người đã hiểu rõ.
Đại Vân Thương Mộc học viện phái thiếu niên này đến, rõ ràng chính là muốn thiếu niên này chém giết Diệp Huyền, nếu như thiếu niên này chém giết Diệp Huyền, như vậy là tốt nhất, Đại Vân Thương Mộc học viện có thể giúp thiếu niên dương danh, người đời cũng không thể nói Đại Vân Thương Mộc học viện lấy lớn hiếp nhỏ.
Nếu như thiếu niên chiến bại, cũng không có chuyện gì, lão giả sẽ ra tay chém giết Diệp Huyền, kể từ đó, Đại Vân Thương Mộc học viện cũng nhờ vào việc này chấn nhiếp các thế lực trong khu vực Thanh Châu!
Diệp Huyền cũng hiểu rõ ý đồ của lão giả, hắn nhìn về phía Kỷ lão đầu, Kỷ lão đầu lãm đạm nói:
- Đánh!
Đánh!
Diệp Huyền không nói nhảm cái gì, hắn xông thẳng về phía tên thanh niên kia.
Nói đánh vậy thì đánh!
Vào lúc Diệp Huyền nhích người động thủ, thiếu niên bên cạnh lão giả cũng biến mất ngay tại chỗ, sau đó…
Bành!
Một tiếng nổ lớn vang vọng trong sân.
Rất nhanh, hai đạo bóng người liên tục lùi lại, Diệp Huyền và thiếu niên vẫn đứng nguyên tại chỗ của mình. Hai người vừa dừng lại, nền đá dưới chân hai người đã nổ tung ngay lập tức!
Đứng cạnh lão giả, thiếu niên lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, sau đó, chân phải của hắn đột nhiên giẫm xuống.
Ầm!
Đột nhiên mặt đất dưới chân Diệp Huyền nổ tung, một cổ lực lượng cường đại đẩy Diệp Huyền lui vài chục trượng!
Diệp Huyền vừa dừng lại, đột nhiên thiếu niên kia nhảy lên, hắn giống như một con mãnh hổ vồ mồi, trong khoảng cách mười trượng, thiếu niên đã lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, sau đó, thiếu niên bay lên đá một cước về phía Diệp Huyền.
Một cước này nện xuống, trên chân của hắn còn tỏa ra tia sáng vàng nhạt, còn có tiếng xé rách bén nhọn!
Diệp Huyền híp mắt lại, tay phải hắn nắm chắc thành quyền, sau đó liền đấm ra một quyền về phía trên.
Nhất Quyền Bạo Đầu!
Một quyền này, không chỉ có thế, còn có chiến ý!
Chiến ý ngập trời!
Một quyền bộc phát.
Oanh!
Thiếu niên bị đánh bay ra ngoài, vị trí hắn rơi xuống lại ở trước mặt lão giả, mặt đất hắn rơi xuống lõm xuống một cái hố nhỏ!
Thiếu niên bò lên, hắn lau máu tươi trên khóe miệng, sau đó hắn nhìn Diệp Huyền cách đó không xa, nói:
- Võ đạo tông sư!
Võ đạo tông sư!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, kể cả ba người Mặc Vân Khởi. Ba người bọn họ biết Diệp Huyền hiểu chiến ý, thế nhưng, hiểu chiến ý cũng không có nghĩa là Võ đạo tông sư, lúc trước, Diệp Huyền cũng không tính là một tên Võ đạo tông sư! Mà bây giờ, một quyền này của hắn tuyệt đối đã đạt đến trình độ Võ đạo tông sư!
Uy lực một quyền có thể sánh ngang võ kỹ Địa giai!
Hơn nữa còn là một quyền tùy ý như thế!
Diệp Huyền mặt không biểu tình, tay phải chậm rãi nắm lại, hắn hiện tại chỉ muốn chiến, không nghĩ nói nhảm!
Nơi xa, thiếu niên đột nhiên biến mất tại chỗ!
Xùy!
Trong tầm mắt Diệp Huyền xuất hiện một cái bóng!
Tốc độ thật nhanh!
Diệp Huyền không giật mình, hắn vươn tay đấm ra một quyền.
Oanh!
Cái bóng kia vỡ nát ngay lập tức, cùng lúc đó, một bóng người rơi xuống bên cạnh lão giả.
Chính là tên thiếu niên kia!
Thiếu niên lập tức đứng lên, hắn lau máu tươi trên khóe miệng, vào lúc muốn xuất thủ lần nữa, lão giả bên cạnh hắn lên tiếng:
- Không cần.
Thiếu niên nhìn về phía lão giả, trong mắt ngoại trừ phẫn nộ, còn có không cam lòng!
Lão giả nhìn Diệp Huyền đứng nơi xa, lãm đạm nói:
- Ngươi không phải là đối thủ của hắn!
Gương mặt thiếu niên biến thành dữ tợn, hiển nhiên hắn không phục. Trong cùng giai, hắn chưa bao giờ ăn thiệt thòi lớn như thế!
Lão giả lạnh lùng nhìn thiếu niên, nói:
- Tuổi trẻ khinh cuồng không phải là không thể được, nhưng nếu cuồng đến mức không tự hiểu lấy mình, đó chính là ngu xuẩn. Lần này mang ngươi đi ra, chính là muốn ngươi biết, thiên hạ to lớn, thiên tài yêu nghiệt đến bây giờ đều không ít!
Thấy lão giả tức giận, thiếu niên cũng hơi sợ, hắn lập tức thi lễ thật sâu, cũng lui ra sau lưng lão giả. Ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Lão giả nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, nói:
- Lão phu hiện tại xem như biết rõ, vì sao Khương quốc Thương Mộc học viện lại không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết ngươi. Loại người như ngươi, nếu là địch, tuyệt đối không thể lưu!
Vừa dứt lời, tay phải của hắn đã cách không đè ép Diệp Huyền.
Tự mình ra tay!
Một lực lượng vô hình bao phủ trên đỉnh đầu Diệp Huyền, dường như muốn nghiền nát Diệp Huyền!
Diệp Huyền híp mắt lại, trong mắt không có thần sắc sợ hãi!
Hắn đúng là người bị đánh, thế nhưng, việc này không có nghĩa là hắn sợ người trước mắt!
Chiến!
- -------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.