Chương 197: Chiến!
Thanh Phong Loan Thượng
10/10/2019
Nghe vậy, Sở Chiếu Thiên híp lại hai mắt.
Người áo đen cười nói:
- Sau lưng Diệp Huyền kia quả thực có người, có điều, Thương Mộc học viện Đại Vân đã đáp ứng, người đứng phía sau Diệp Huyền, bọn hắn sẽ bãi bình, chúng ta chỉ cần tiến quân thần tốc giết người Khương quốc là được, đến lúc đó, trước mặt đại quân, giết một Diệp Huyền, đơn giản tựa như bóp chết một con kiến!
Sở Chiếu Thiên nhìn chằm chằm người áo đen:
- Làm sao ta có thể tin ngươi?
Người áo đen bấm tay một cái, một lệnh bài xuất hiện trước mặt Sở Chiếu Thiên.
Lệnh bài là một mảnh gỗ điêu khắc, một mặt viết hai chữ "Đại Vân", mà chính diện, chính là bốn chữ lớn "Thương Mộc học viện".
Thương Mộc Đại Vân lệnh!
Sở Chiếu Thiên vẫn lắc đầu:
- Một lệnh bài, chưa đủ!
Đúng lúc này, một lão giả áo bào trắng đột nhiên xuất hiện trong đại điện, nhìn thấy người này, mọi người giữa sân đều biến sắc!
Người áo đen thi lễ với lão giả áo bào trắng thật sâu:
- Xin ra mắt tiền bối!
Lão giả áo bào trắng, chính là tên hộ pháp Thương Mộc học viện đi tới Khương quốc muốn tru diệt nữ tử thần bí trước kia!
Không phải Thương Mộc học viện Thanh Châu, mà là hộ pháp của Thương Mộc học viện Trung Thổ Thần Châu!
Cường giả phía trên Vạn Pháp Đỉnh Phong cảnh!
Lão giả áo bào trắng thản nhiên liếc mắt nhìn Sở Chiếu Thiên:
- Người sau lưng Diệp Huyền, chúng ta sẽ đối phó, nếu Sở quốc ngươi phối hợp Đường quốc phá Khương quốc, tru diệt Diệp Huyền, ngày sau Thương Mộc học viện ta sẽ có trọng thưởng!
Trong điện, Sở Chiếu Thiên trầm mặc rất lâu, cuối cùng, hắn hung hăng cắn răng:
- Làm đi!
Lão giả áo bào trắng khẽ gật đầu, biến mất trong đại điện.
Đại Vân, Thương Mộc học viện, trước Hạo Nhiên điện.
Lão giả áo bào trắng nhìn chuôi diệp kiếm phía trên Hạo Nhiên điện, yên lặng không nói.
Sau lưng lão giả áo bào trắng, là Mạc Thanh Huyền viện trưởng Thương Mộc học viện.
Mạc Thanh Huyền do dự một chút, sau đó nói:
- Như thế thực sự quá mạo hiểm, không bằng thu tay lại!
Lão giả áo bào trắng lắc đầu:
- Không thu tay được. Viện trưởng Thương Lan học viện bỏ mình, thiếu niên kia sẽ không bỏ qua chúng ta, với thiên phú của thiếu niên kia, sợ là ngày sau sẽ thành một vị Kiếm tiên. Quỳ xuống xin lỗi hắn? Thương Mộc học viện ta, thà chết đứng, cũng không sống quỳ. Nếu nàng nói không thể ỷ lớn hiếp nhỏ, vậy chúng ta đổi phương thức khác!
Mạc Thanh Huyền thấp giọng thở dài:
- Ta đi Đại Vân đế quốc cầu gặp vị Kháo Sơn Vương kia một chút... Nếu muốn làm, vậy phải làm đến tuyệt.
Lão giả áo bào trắng gật đầu:
- Làm đến tuyệt!
Một ngày sau, sáu vạn thiết kỵ ngân giáp Sở quốc đột nhiên bắc hạ.
12 vạn bộ binh trường mâu Càn quốc đột nhiên tụ tập...
Cùng lúc đó, bên ngoài Lưỡng Giới thành, mười vạn kỵ binh hắc giáp hùng hổ mà tới...
Ninh quốc, trong hoàng cung, Thác Bạt Ngạn mặt không biểu tình nhìn Thương Mộc Đại Vân lệnh trước mắt, trước mặt nàng không xa, một người áo đen đứng đấy.
Không biết qua bao lâu, Thác Bạt Ngạn đột nhiên một bàn tay đập nát Thương Mộc lệnh kia:
- Ninh quốc ta, vĩnh viễn không bao giờ làm nô cho người khác!
Thanh âm của Thác Bạt Ngạn vừa dứt, hơn mười người thị vệ thân mặc khôi giáp dày nặng, đầu đội mặt nạ quỷ xuất hiện trong đại điện.
Mười mấy người này, đều cầm trong tay kiếm bản rộng, trên thân phát ra một cỗ khí tức sát phạt cực kỳ lăng lệ.
Trước mặt Thác Bạt Ngạn, người áo đen khoanh hai tay phía trước, lãnh đạm nói:
- Thác Bạt Quốc chủ, ngươi nghĩ thông suốt?
Thác Bạt Ngạn tựa trên long ỷ, lãnh đạm nói:
- Cút!
Người áo đen khẽ gật đầu:
- Tự gánh lấy hậu quả!
Nói xong, hắn quay người biến mất tại chỗ.
Lúc này, một lão giả và lão phụ xuất hiện sau lưng Thác Bạt Ngạn.
Lão giả trầm giọng nói:
- Bệ hạ, đây là đắc tội Thương Mộc học viện Đại Vân!
Thác Bạt Ngạn lãnh đạm nói:
- Nếu ta làm theo lời bọn hắn, xuất binh đánh Khương quốc, vậy sẽ đưa binh sĩ và bách tính nước ta vào chỗ nào? Mạng của học viên Thương Mộc học viện bọn hắn đáng tiền, mạng của binh sĩ chúng ta không đáng tiền sao? Muốn binh sĩ nước ta bán mạng cho bọn hắn? Đó là xuân thu đại mộng!
Lão giả cười khổ:
- Sợ là bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ!
Thác Bạt Ngạn chậm rãi đóng hai mắt lại:
- Liên hệ lão Quốc chủ, đám lão không biết xấu hổ này, vẫn cần có người chấn nhiếp một thoáng mới được!
Thác Bạt Phu!
Lão giả biến sắc, khẽ gật đầu:
- Tốt!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Thác Bạt Phu, nhân vật truyền kỳ của Ninh quốc!
Lão phụ đi đến trước mặt Thác Bạt Ngạn, trầm giọng nói:
- Bệ hạ, quốc nội Đại Vân đế quốc mục nát, Kháo Sơn Vương một tay che trời... Lão thân cảm thấy, khu vực Thanh Châu này, sợ là không thái bình được bao lâu. Còn xin bệ hạ sớm tính toán!
Thác Bạt Ngạn khẽ gật đầu:
- Nước ta đã luôn chuẩn bị, tùy thời có thể đối mặt hết thảy.
Nói xong, nàng đứng lên, sau đó đi đến cửa đại điện, nhìn về phía chân trời, trong mắt nàng có một tia ưu sầu:
- Những thế lực phương ngoại này nhúng tay vào tranh đấu thế tục như thế... Mạng sống của bách tính phổ thông, trong mắt bọn hắn, lại thấp hèn như sâu kiến a!
Lão phụ khẽ cúi đầu, yên lặng.
Một lát sau, Thác Bạt Ngạn đột nhiên nói:
- Tùy thời chú ý Khương quốc.
Lão phụ gật đầu, quay người rời đi.
...
Khương quốc.
Mấy nước đột nhiên đột kích, toàn bộ Khương quốc lập tức sôi trào.
Tam quốc đột kích!
Trong nháy mắt, Khương quốc gần như là tứ phía thụ địch!
Nói không hoảng hốt, đó dĩ nhiên là giả!
Trong hoàng cung Khương quốc, giờ phút này, trên đại điện đã nổ. Chúng đại thần ngươi một lời ta một lời, toàn bộ đại điện còn muốn náo nhiệt hơn chợ thức ăn bên đường.
Trên long ỷ, Khương Nguyên mặt không biểu tình, không biết đang suy nghĩ gì.
Không biết qua bao lâu, trong đại điện đột nhiên an tĩnh lại, một lão giả trong đó đứng dậy, hắn khẽ thi lễ với Khương Nguyên:
- Bệ hạ, lần này mấy nước Sở quốc đột kích, rõ ràng không chỉ đơn thuần nhằm vào Khương quốc ta.
Khương Nguyên nhìn thoáng qua lão giả:
- Ý của Lý ái khanh, là muốn chúng ta bắt trói Diệp Quốc sĩ, đưa hắn đến Sở quốc bồi tội?
Lão giả do dự một chút, sau đó nói:
- Bệ hạ, quốc gia làm trọng, người làm nhẹ a!
Khương Nguyên lãnh đạm nói:
- Việc lớn quốc gia làm trọng, nhưng nếu không có người, nơi nào còn có quốc? Còn nữa, Diệp Huyền chính là Quốc sĩ của Khương quốc ta, nếu chúng ta đưa hắn đi Sở quốc bồi tội, vậy chính là nhục mất nước!
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn chung quanh:
- Còn có ai có ý kiến khác?
Lúc này, một lão giả tóc trắng đột nhiên đứng dậy, lão giả dáng người khôi ngô, mặc dù đã tóc trắng, nhưng hai mắt lại sáng ngời có thần, lăng lệ đến cực điểm.
Người này, chính là Lâm Khiếu Lâm nguyên soái từng nổi danh nhất Khương quốc, Khương Cửu chính là hắn một tay đào tạo ra!
Lâm Khiếu lạnh lùng nói:
- Thứ khác lão phu không biết, lão phu chỉ biết, tiểu tử gọi Diệp Huyền kia từng dám độc cản ba ngàn kỵ binh hắc giáp Đường quốc ở Lưỡng Giới thành, người ái quốc như thế, nếu Khương quốc ta muốn hi sinh hắn để tìm kiếm hòa bình, thử hỏi, ngày sau còn ai dám yêu Khương quốc ta? Vì Khương quốc mà chiến?
Nói xong, hắn vung tay lên:
- Lão phu chỉ có một chữ, bọn hắn muốn chiến, vậy thì chiến!
Chiến!
Người áo đen cười nói:
- Sau lưng Diệp Huyền kia quả thực có người, có điều, Thương Mộc học viện Đại Vân đã đáp ứng, người đứng phía sau Diệp Huyền, bọn hắn sẽ bãi bình, chúng ta chỉ cần tiến quân thần tốc giết người Khương quốc là được, đến lúc đó, trước mặt đại quân, giết một Diệp Huyền, đơn giản tựa như bóp chết một con kiến!
Sở Chiếu Thiên nhìn chằm chằm người áo đen:
- Làm sao ta có thể tin ngươi?
Người áo đen bấm tay một cái, một lệnh bài xuất hiện trước mặt Sở Chiếu Thiên.
Lệnh bài là một mảnh gỗ điêu khắc, một mặt viết hai chữ "Đại Vân", mà chính diện, chính là bốn chữ lớn "Thương Mộc học viện".
Thương Mộc Đại Vân lệnh!
Sở Chiếu Thiên vẫn lắc đầu:
- Một lệnh bài, chưa đủ!
Đúng lúc này, một lão giả áo bào trắng đột nhiên xuất hiện trong đại điện, nhìn thấy người này, mọi người giữa sân đều biến sắc!
Người áo đen thi lễ với lão giả áo bào trắng thật sâu:
- Xin ra mắt tiền bối!
Lão giả áo bào trắng, chính là tên hộ pháp Thương Mộc học viện đi tới Khương quốc muốn tru diệt nữ tử thần bí trước kia!
Không phải Thương Mộc học viện Thanh Châu, mà là hộ pháp của Thương Mộc học viện Trung Thổ Thần Châu!
Cường giả phía trên Vạn Pháp Đỉnh Phong cảnh!
Lão giả áo bào trắng thản nhiên liếc mắt nhìn Sở Chiếu Thiên:
- Người sau lưng Diệp Huyền, chúng ta sẽ đối phó, nếu Sở quốc ngươi phối hợp Đường quốc phá Khương quốc, tru diệt Diệp Huyền, ngày sau Thương Mộc học viện ta sẽ có trọng thưởng!
Trong điện, Sở Chiếu Thiên trầm mặc rất lâu, cuối cùng, hắn hung hăng cắn răng:
- Làm đi!
Lão giả áo bào trắng khẽ gật đầu, biến mất trong đại điện.
Đại Vân, Thương Mộc học viện, trước Hạo Nhiên điện.
Lão giả áo bào trắng nhìn chuôi diệp kiếm phía trên Hạo Nhiên điện, yên lặng không nói.
Sau lưng lão giả áo bào trắng, là Mạc Thanh Huyền viện trưởng Thương Mộc học viện.
Mạc Thanh Huyền do dự một chút, sau đó nói:
- Như thế thực sự quá mạo hiểm, không bằng thu tay lại!
Lão giả áo bào trắng lắc đầu:
- Không thu tay được. Viện trưởng Thương Lan học viện bỏ mình, thiếu niên kia sẽ không bỏ qua chúng ta, với thiên phú của thiếu niên kia, sợ là ngày sau sẽ thành một vị Kiếm tiên. Quỳ xuống xin lỗi hắn? Thương Mộc học viện ta, thà chết đứng, cũng không sống quỳ. Nếu nàng nói không thể ỷ lớn hiếp nhỏ, vậy chúng ta đổi phương thức khác!
Mạc Thanh Huyền thấp giọng thở dài:
- Ta đi Đại Vân đế quốc cầu gặp vị Kháo Sơn Vương kia một chút... Nếu muốn làm, vậy phải làm đến tuyệt.
Lão giả áo bào trắng gật đầu:
- Làm đến tuyệt!
Một ngày sau, sáu vạn thiết kỵ ngân giáp Sở quốc đột nhiên bắc hạ.
12 vạn bộ binh trường mâu Càn quốc đột nhiên tụ tập...
Cùng lúc đó, bên ngoài Lưỡng Giới thành, mười vạn kỵ binh hắc giáp hùng hổ mà tới...
Ninh quốc, trong hoàng cung, Thác Bạt Ngạn mặt không biểu tình nhìn Thương Mộc Đại Vân lệnh trước mắt, trước mặt nàng không xa, một người áo đen đứng đấy.
Không biết qua bao lâu, Thác Bạt Ngạn đột nhiên một bàn tay đập nát Thương Mộc lệnh kia:
- Ninh quốc ta, vĩnh viễn không bao giờ làm nô cho người khác!
Thanh âm của Thác Bạt Ngạn vừa dứt, hơn mười người thị vệ thân mặc khôi giáp dày nặng, đầu đội mặt nạ quỷ xuất hiện trong đại điện.
Mười mấy người này, đều cầm trong tay kiếm bản rộng, trên thân phát ra một cỗ khí tức sát phạt cực kỳ lăng lệ.
Trước mặt Thác Bạt Ngạn, người áo đen khoanh hai tay phía trước, lãnh đạm nói:
- Thác Bạt Quốc chủ, ngươi nghĩ thông suốt?
Thác Bạt Ngạn tựa trên long ỷ, lãnh đạm nói:
- Cút!
Người áo đen khẽ gật đầu:
- Tự gánh lấy hậu quả!
Nói xong, hắn quay người biến mất tại chỗ.
Lúc này, một lão giả và lão phụ xuất hiện sau lưng Thác Bạt Ngạn.
Lão giả trầm giọng nói:
- Bệ hạ, đây là đắc tội Thương Mộc học viện Đại Vân!
Thác Bạt Ngạn lãnh đạm nói:
- Nếu ta làm theo lời bọn hắn, xuất binh đánh Khương quốc, vậy sẽ đưa binh sĩ và bách tính nước ta vào chỗ nào? Mạng của học viên Thương Mộc học viện bọn hắn đáng tiền, mạng của binh sĩ chúng ta không đáng tiền sao? Muốn binh sĩ nước ta bán mạng cho bọn hắn? Đó là xuân thu đại mộng!
Lão giả cười khổ:
- Sợ là bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ!
Thác Bạt Ngạn chậm rãi đóng hai mắt lại:
- Liên hệ lão Quốc chủ, đám lão không biết xấu hổ này, vẫn cần có người chấn nhiếp một thoáng mới được!
Thác Bạt Phu!
Lão giả biến sắc, khẽ gật đầu:
- Tốt!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Thác Bạt Phu, nhân vật truyền kỳ của Ninh quốc!
Lão phụ đi đến trước mặt Thác Bạt Ngạn, trầm giọng nói:
- Bệ hạ, quốc nội Đại Vân đế quốc mục nát, Kháo Sơn Vương một tay che trời... Lão thân cảm thấy, khu vực Thanh Châu này, sợ là không thái bình được bao lâu. Còn xin bệ hạ sớm tính toán!
Thác Bạt Ngạn khẽ gật đầu:
- Nước ta đã luôn chuẩn bị, tùy thời có thể đối mặt hết thảy.
Nói xong, nàng đứng lên, sau đó đi đến cửa đại điện, nhìn về phía chân trời, trong mắt nàng có một tia ưu sầu:
- Những thế lực phương ngoại này nhúng tay vào tranh đấu thế tục như thế... Mạng sống của bách tính phổ thông, trong mắt bọn hắn, lại thấp hèn như sâu kiến a!
Lão phụ khẽ cúi đầu, yên lặng.
Một lát sau, Thác Bạt Ngạn đột nhiên nói:
- Tùy thời chú ý Khương quốc.
Lão phụ gật đầu, quay người rời đi.
...
Khương quốc.
Mấy nước đột nhiên đột kích, toàn bộ Khương quốc lập tức sôi trào.
Tam quốc đột kích!
Trong nháy mắt, Khương quốc gần như là tứ phía thụ địch!
Nói không hoảng hốt, đó dĩ nhiên là giả!
Trong hoàng cung Khương quốc, giờ phút này, trên đại điện đã nổ. Chúng đại thần ngươi một lời ta một lời, toàn bộ đại điện còn muốn náo nhiệt hơn chợ thức ăn bên đường.
Trên long ỷ, Khương Nguyên mặt không biểu tình, không biết đang suy nghĩ gì.
Không biết qua bao lâu, trong đại điện đột nhiên an tĩnh lại, một lão giả trong đó đứng dậy, hắn khẽ thi lễ với Khương Nguyên:
- Bệ hạ, lần này mấy nước Sở quốc đột kích, rõ ràng không chỉ đơn thuần nhằm vào Khương quốc ta.
Khương Nguyên nhìn thoáng qua lão giả:
- Ý của Lý ái khanh, là muốn chúng ta bắt trói Diệp Quốc sĩ, đưa hắn đến Sở quốc bồi tội?
Lão giả do dự một chút, sau đó nói:
- Bệ hạ, quốc gia làm trọng, người làm nhẹ a!
Khương Nguyên lãnh đạm nói:
- Việc lớn quốc gia làm trọng, nhưng nếu không có người, nơi nào còn có quốc? Còn nữa, Diệp Huyền chính là Quốc sĩ của Khương quốc ta, nếu chúng ta đưa hắn đi Sở quốc bồi tội, vậy chính là nhục mất nước!
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn chung quanh:
- Còn có ai có ý kiến khác?
Lúc này, một lão giả tóc trắng đột nhiên đứng dậy, lão giả dáng người khôi ngô, mặc dù đã tóc trắng, nhưng hai mắt lại sáng ngời có thần, lăng lệ đến cực điểm.
Người này, chính là Lâm Khiếu Lâm nguyên soái từng nổi danh nhất Khương quốc, Khương Cửu chính là hắn một tay đào tạo ra!
Lâm Khiếu lạnh lùng nói:
- Thứ khác lão phu không biết, lão phu chỉ biết, tiểu tử gọi Diệp Huyền kia từng dám độc cản ba ngàn kỵ binh hắc giáp Đường quốc ở Lưỡng Giới thành, người ái quốc như thế, nếu Khương quốc ta muốn hi sinh hắn để tìm kiếm hòa bình, thử hỏi, ngày sau còn ai dám yêu Khương quốc ta? Vì Khương quốc mà chiến?
Nói xong, hắn vung tay lên:
- Lão phu chỉ có một chữ, bọn hắn muốn chiến, vậy thì chiến!
Chiến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.