Kiếm Tôn

Chương 242: Có bản lĩnh, đánh ta!

Thanh Phong Loan Thượng

01/11/2019

Những binh lính này đều là binh lính bình thường, căn bản không phải đối thủ của những sát thủ kia, có thể nói, bọn họ đi ra là thật chịu chết!

Nếu như hai bên giao chiến chính diện lúc ban ngày, những binh lính này có ưu thế nhân còn có lực đánh một trận, nhưng bây giờ là đêm tối, bọn họ sẽ bị giết sạch.

Nhưng mà, những binh lính kia cũng không có dừng lại, mà là dồn dập đi tới trước mặt Khương Cửu.

Khương Cửu nhìn mọi người, tức giận nói:

- Mau trở lại thành!

Vô số binh sĩ đột nhiên cùng nhau quỳ xuống.

- Chúng ta nguyện chung sinh tử với nguyên soái và Diệp quốc sĩ!

Khương Cửu nhìn thoáng qua các binh sĩ đang quỳ, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, đúng lúc này, Diệp Huyền cách đó không xa đột nhiên nói:

- Tiểu Cửu, mang theo bọn họ vào thành, nhanh lên!

Khương Cửu quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Huyền cách đó không xa, giờ phút này, Diệp Huyền và Lục Bán Trang đã bị bao quanh, các binh sĩ tinh nhuệ bảo vệ đám người Lăng Hàn đã sắp không chống đỡ nổi nữa, dù sao, bọn họ đối mặt không phải binh sĩ, mà là sát thủ tinh nhuệ đến từ Trung Thổ Thần Châu!

Nếu như không phải Diệp Huyền cùng Lục Bán Trang kiềm chế, những binh lính này đã sớm bị diệt.

Trong đám người vây công Diệp Huyền cùng Lục Bán Trang có chút là sát thủ, có chút lại không phải sát thủ, hơn nữa không ngừng có mới người gia nhập!

Rõ ràng, đều là từ các nơi chạy tới!

Khương Cửu xiết chặt nắm đấm, nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, Diệp Huyền đột nhiên giận dữ hét:

- Dẫn bọn họ vào thành!

Những binh sĩ này không có chút uy hiếp gì với đám sát thủ đang ẩn nấp trong bóng tối, có tới cũng chỉ chịu chết vô ích.

Nơi xa, Khương Cửu nhìn Diệp Huyền, sau đó quay người nói vào trong thành.

- Đi theo ta!

Được Khương Cửu dẫn đầu, binh sĩ Khương quốc tiến lên tường thành, trên tường thành, Khương Cửu nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền phía dưới.

Các binh sĩ trên tường thành vẫn quan sát Diệp Huyền cùng Lục Bán Trang!

Không ai sợ chết, thế nhưng, bọn họ thật sự giúp không được gì!

Bất đắc dĩ!

Thật rất bất đắc dĩ!

Đặc biệt là Khương Cửu, thực lực của nàng có thể giúp một tay, thế nhưng nàng không thể đi. Nàng thân là thống soái tam quân, mỗi tiếng nói cử động đều liên quan đến binh sĩ Lưỡng Giới thành, một khi xảy ra chuyện, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa nàng cũng không giúp được gì.

Đúng lúc này, một đạo tàn ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền theo bản năng chém xuống một kiếm.

Ầm!

Diệp Huyền mang theo kiếm lui lại mười mấy trượng!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt mọi người trên tường thành biến thành ngưng trọng.

Trước mặt Diệp Huyền không xa, một tên nam tử đứng đấy, nam tử chừng hai mươi tuổi, mặc cẩm y màu đen, mày kiếm mắt sáng, trong tay nắm một thanh trường thương, thân thương đen kịt, nhưng mũi thương lại sáng như tuyết, tản ra thương mang lạnh lẽo.

Nhìn thấy người này, sắc mặt Khương Cửu trên tường thành thay đổi.



- Võ bảng đệ nhất, hàn thương Lý Mộc Lâm.

Võ bảng đệ nhất!

Nghe vậy, sắc mặt mọi người trên tường thành thay đổi.

Võ bảng!

Võ bảng tại Thanh Châu, tuyệt đối là một bảng có hàm kim lượng cao nhất, võ bảng đệ nhất, càng không có chút giả dối nào!

Võ bảng đệ nhất cũng bị mời tới!

Trên tường thành, vẻ mặt Khương Cửu cực kỳ khó coi.

Lý Mộc Lâm nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó nói:

- Người do ta đối phó, các ngươi đi đối phó những người sắp đột phá kia đi.

Khi Lý Mộc Lâm vừa dứt lời, đột nhiên xuất hiện hai mươi tên áo đen cầm đoản thương, những người áo đen này xông về phía đám người Lăng Hàn.

Chung quanh những người này còn có một số sát thủ Ám giới.

Diệp Huyền căn bản không có quản Lý Mộc Lâm, hắn xông thẳng về phía đám người áo đen.

Lý Mộc Lâm lạnh lùng nói:

- Muốn đi? Suy nghĩ nhiều!

Vừa dứt lời, hắn trực tiếp biến mất ngay tại chỗ, trong nháy mắt, một cỗ thương ý cường đại tràn ngập bốn phía.

Diệp Huyền vẫn không dừng lại!

Lúc Lý Mộc Lâm còn cách Diệp Huyền một trượng, đột nhiên, một nữ tử áo xanh xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, ngay lập tức.

Ầm!

Lý Mộc Lâm bị đánh trở về.

Nữ tử áo xanh nhìn Lý Mộc Lâm, nhếch miệng cười một tiếng.

- Ngươi chính là võ bảng đệ nhất Thanh Châu? Ân, không được, chứa nước hơi lớn!

Nói xong, nàng chỉ chỉ vào mình.

- Tự giới thiệu mình một chút, Trung Thổ Thần Châu, Yêu Nghiệt bảng.

Yêu Nghiệt bảng!

Người tới, chính là bằng hữu của Lục Bán Trang!

Kỳ thật, này nữ tử áo xanh đã sớm chạy tới Lưỡng Giới thành, nhưng mà, nàng cũng không có hiện thân, tự nhiên cũng là chủ ý của Diệp Huyền.

Đánh Thương Mộc học viện cùng Ám giới trở tay không kịp!

Lý Mộc Lâm lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ tử áo xanh, ngay lập tức, hắn đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Nữ tử áo xanh mỉm cười, nàng bấm tay điểm về phía trước.

Một chỉ này vừa vặn điểm vào mũi thương.

Phanh.



Trường thương rung mạnh, Lý Mộc Lâm bị đánh bay hơn mười trượng!

Lý Mộc Lâm nhìn thoáng qua trường thương rung mạnh trong tay, vào lúc này, trong mắt hắn xuất hiện thần thái ngưng trọng.

Lúc hắn muốn xuất thủ lần nữa, lúc này, một lão giả áo bào trắng xuất hiện trước mặt nữ tử áo xanh, người này chính là hộ viện tôn giả tổng viện Trung Thổ Thần Châu Thương Mộc học viện!

Lão giả áo bào trắng nhìn thoáng qua nữ tử áo xanh.

- Các hạ có thể cho Thương Mộc học viện ta mặt mũi? Thương Mộc học viện ta ngày sau tất có thâm tạ!

Nữ tử áo xanh nhìn thoáng qua lão giả áo bào trắng, cười nói:

- Các ngươi có khả năng cho ta mặt mũi không?

Lão giả áo bào trắng híp mắt lại.

- Các hạ đang không nể mặt mũi!

Nữ tử áo xanh mỉm cười.

- Thế nào, muốn uy hiếp ta?

Nói xong, nàng chỉ vào lão giả áo bào trắng.

- Có bản lĩnh, đánh ta! Tới đây!

Nghe vậy, lão giả áo bào trắng chậm rãi xiết chặt nắm đấm.

Hắn tự đương nhiên muốn động thủ, thế nhưng, vừa nghĩ tới nữ tử áo xanh là người trên Yêu Nghiệt bảng, hắn lại không dám động thủ!

Yêu Nghiệt bảng, muốn lên bảng này, không thể nghi ngờ là vô cùng vô cùng khó khăn, người bình thường căn bản không có khả năng đi lên, phàm là người có thể đi lên, sau lưng đều có có thế lực lớn chỗ dựa, không thể nói trăm phần trăm, thế nhưng, ít nhất hơn chín thành sẽ có thế lực lớn ủng hộ!

Mà quy củ Trung Thổ Thần Châu chính là, nếu thế hệ tuổi trẻ tranh chấp, lão bối không thể ra tay, ít nhất không thể ra tay quá hiển nhiên!

Bằng không sẽ phá hư quy củ!

Nếu hắn ra tay, rất có thể sẽ gây thù cho Thương Mộc học viện, hơn nữa kẻ địch còn rất mạnh!

Sắc mặt lão giả áo bào trắng khó xem tới cực điểm, hắn thật không nghĩ tới Diệp Huyền lại quen biết nhiều thiên tài của Trung Thổ Thần Châu như vậy, hơn nữa những người này còn đồng ý đồng sinh cộng tử với Diệp Huyền!

Đây là việc Thương Mộc học viện cùng Ám giới đều không thể nghĩ tới!

Đúng lúc này, lão giả áo bào trắng đột nhiên quay đầu nhìn về nơi xa, Diệp Huyền đứng đó, chung quanh có hơn hai mươi cỗ thi thể.

Khắp nơi đều là máu tươi!

Không ai có thể chống đỡ được kiếm của Diệp Huyền!

Lý Mộc Lâm lúc trước muốn ngăn chặn Diệp Huyền, thế nhưng hiện tại xem ra, kế hoạch đã ngâm nước nóng!

Lão giả áo bào trắng nhìn thoáng qua chân trời, hiện tại cách hừng đông chỉ còn mười phút.

Liều mạng!

Lão giả áo bào trắng quay đầu nhìn về phía bên phải.

- Ra tay!

Yên lặng một chớp mắt, một thanh trường đao phá tan đêm tối chém về phía Diệp Huyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook