Chương 230: Đổi Quốc Chủ
Thanh Phong Loan Thượng
22/10/2019
Trung Thổ Thần Châu có quá nhiều thế lực lớn, nếu như lão bối ra tay,
tuyệt đối sẽ muốn đánh thiên hôn địa ám, bởi vậy, phía trên cũng ra
nghiêm lệnh cấm chỉ.
Tại Thanh Châu có khác biệt, bên này là địa phương nhỏ, không có nhiều yêu cầu như vậy. Thế nhưng tình huống bây giờ khác biệt, bởi vì bọn người Lục Bán Trang đến từ Trung Thổ Thần Châu!
Thế lực sau lưng những người này đều không đơn giản!
Nếu quả thật muốn lấy lớn hiếp nhỏ, việc này tuyệt đối sẽ chọc tổ ong vò vẽ!
Đừng nói Đường quốc, cho dù là Thương Mộc học viện cùng Ám giới cũng không dám!
Sắc mặt lão giả áo bào đen âm trầm đáng sợ!
Hắn hiện tại mới phát hiện, chuyện này đã không đơn thuần là chuyện giữa Diệp Huyền và Đường quốc, mà là chuyện giữa Đường quốc cùng nhóm người này!
Phải nói, đây vốn là chuyện giữa Thương Mộc học viện cùng Ám giới và Diệp Huyền, thế nhưng, Đường quốc lại muốn dính vào...
Một lát sau, lão giả áo bào đen lắc đầu thở dài.
- Tự gây nghiệt!
Nói xong, hắn quay người biến mất ngay tại chỗ.
Khi lão giả áo bào đen rời đi, Đường quốc cũng chỉ còn lại một tên quốc lão là cường giả Vạn Pháp cảnh.
Càng thêm không có sức!
Diệp Huyền nhìn đám hoàng thất Đường quốc.
- Không có người đi ra?
Lúc này, một tên thanh niên đứng dậy, thanh niên nhìn thẳng Diệp Huyền, trong mắt không có nửa phần sợ hãi.
- Ta chính là Thái Tử Đường quốc!
Diệp Huyền gật đầu.
- Đi Khương quốc chứ?
Thanh niên cười lạnh.
- Đi thì đi! Nhưng mà, Diệp Huyền ngươi nhớ kỹ, ngươi hôm nay đối xử với Đường quốc ta, ngày khác ta nhất định sẽ hoàn lại cho ngươi gấp trăm lần, ngươi...
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ, thanh niên cũng im lặng.
Đầu của thanh niên bay ra ngoài!
Máu tươi phun ra như suối!
Nhìn thấy cảnh này, các thành viên hoàng thất Đường quốc trắng bệch không còn chút máu.
Diệp Huyền vung tay phải một cái, máu tươi trên Linh Tú kiếm biến mất, hắn thu hồi kiếm, nói khẽ:
- Ngươi không có ngày khác.
Nói xong, hắn nhìn vẻ mặt e ngại của hoàng thất Đường quốc.
- Tìm kẻ thông minh một chút tới đây!
Diệp Huyền cũng không phải không có nghĩ tới đồ sát hoàng thất Đường quốc, thế nhưng, hắn nghĩ càng sâu hơn một chút.
Đồ sát hoàng thất Đường quốc, đối vpớ Khương quốc mà nói cũng không phải là là một chuyện tốt!
Bởi vì không có hoàng thất Đường quốc, Đường quốc vẫn còn, quân chủ lực của Đường quốc vẫn còn, nếu không có hoàng thất Đường quốc, Đường quốc sẽ xuất hiện quân phiệt, mặc dù đối với Khương quốc mà nói cũng là một chuyện tốt, thế nhưng, vì sao không tự mình bồi dưỡng một quốc chủ khôi lỗi tại Đường quốc chứ?
Trọng yếu nhất chính là, hoàng thất Đường quốc vong, những quân phiệt kia có thể chân chính ủng binh tự lập, khi đó, mặc dù xung quanh Khương quốc không có Đường quốc, thế nhưng sẽ có thêm các quốc gia khác, mà hoàng thất Đường quốc vẫn còn, những quân phiệt kia cũng không dám ủng binh tự lập, cho dù bọn họ tự lập, ngày sau Khương quốc cũng có thể danh chính ngôn thuận mượn tên tuổi hoàng thất Đường quốc xuất binh tiêu diệt!
Kỳ thật làm như vậy hết sức phiền phức, thế nhưng không có cách, nếu thật đồ hoàng thất Đường quốc, những người này nhất định sẽ giết ra khỏi nơi này, giết những người đó, còn có các binh sĩ khác của Đường quốc chạy tới... Không giết xong! Cũng không nhất định giết hết!
Hắn không muốn nhìn người bên cạnh xảy ra chuyện gì!
Đám người Lăng Hàn cũng có tổn thương, căn bản không chịu nổi giày vò, hiện tại hắn cần làm chính là mang bọn họ an toàn ra khỏi nơi đây!
Lúc này, một tên thiếu niên đứng dậy, thiếu niên chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, hắn có e ngại nhưng vẫn đứng lên.
Thiếu niên đi đến trước mặt Diệp Huyền, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nói khẽ:
- Ta tới.
Diệp Huyền lãm đạm nói:
- Tên là gì?
Thiếu niên nói khẽ:
- Đường Mộc.
Diệp Huyền gật đầu.
- Hiện tại ngươi chính là quốc chủ Đường quốc.
Nói xong, hắn cầm kiếm chỉ chỉ đám hoàng thất Đường quốc.
- Có người nào muốn làm quốc chủ, hiện tại có khả năng đi ra.
Đám thành viên hoàng thất kia không ai đi ra!
Diệp Huyền khẽ gật đầu.
- Như vậy tất cả không có ý kiến.
Nói xong, hắn đi tới trước mặt thiếu niên.
- Cùng chúng ta đi Khương quốc một chuyến? Yên tâm, an toàn của ngươi sẽ do chúng ta tới bảo đảm!
Thiếu niên hơi cúi đầu.
- Tốt!
Diệp Huyền nhìn sang binh sĩ Đường quốc.
- Nhớ kỹ, là hắn đi ra cứu các ngươi.
Những binh lính kia yên lặng.
Diệp Huyền quay người nhìn sang Lục Cuồng.
- Lục huynh, làm phiền đưa tiễn chúng ta một đoạn đường.
Lục Cuồng suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
- Có thể!
Cứ như vậy, một nhóm người Diệp Huyền mang theo tân nhiệm quốc chủ Đường quốc ra khỏi thành. Diệp Huyền còn cho binh sĩ Đường quốc đi theo Đường Mộc!
Trong lúc đó, không có bất cứ người nào ngăn cản.
Quay trở lại Khương quốc!
Diệp Huyền quay đầu nhìn thoáng qua đám người Lăng Hàn, hắn muốn đem những huynh đệ này đều an toàn đi ra ngoài!
Hắn hiện tại đã tu luyện ra kiếm nhãn, mặc dù không thể mở mắt, nhưng cũng đã có thể nhìn rõ bất cứ cái gì, thậm chí còn nhìn rõ ràng hơn khi dùng mắt, dù sao hắn hiện tại dùng tâm quan sát vạn vật!
Hai bên đường phố đế đô Đường quốc có vô số người Đường quốc đang đứng, những người này đều đang nhìn đám người Diệp Huyền, trong mắt những người này đều mang theo địch ý không chút che giấu.
Bên cạnh Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi đột nhiên nói:
- Bọn họ ngày sau rất có thể sẽ báo thù Khương quốc ta!
Diệp Huyền nói khẽ:
- Cho nên, Khương quốc chúng ta nhất định phải đủ mạnh, quốc gia mình đủ mạnh, người khác mới vĩnh viễn không dám xâm lấn! Chính chúng ta cũng như thế, sau khi trở về, tất cả phải toàn lực tới Thần Hợp cảnh.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua đám người Lăng Hàn.
- Các ngươi cũng thế, mọi người nhất định phải đạt tới Thần Hợp cảnh!
Thần Hợp cảnh!
Thông U cảnh, miễn cưỡng có thể lăn lộn tại Thanh Châu, đặt ở Trung Thổ Thần Châu, có thể nói là hoàn toàn không đủ!
Ví dụ, nếu để cho đám người Lăng Hàn chiến đấu với dong binh đoàn thứ chín, người sau tuyệt đối đánh không lại!
Bọn họ hiện tại là kẻ địch, thế nhưng Thương Mộc học viện và Ám giới lại chính là thế lực lớn tại Trung Thổ Thần Châu!
Nhất định phải mạnh mẽ hơn nữa!
Đúng lúc này, trên mặt đất nơi xa, một đám kỵ binh đột nhiên xuất hiện.
Số lượng kỵ binh khoảng một vạn, trong đó, Diệp Huyền thấy được một ít gương mặt quen thuộc, bởi vì bên trong có một ít người đến từ Hắc Đao vệ cùng Cảm Tử doanh!
Người cầm đầu lại là một nam tử trung niên!
Bùi Khiếu Hổ!
Đệ nhất đại nguyên soái Đường quốc!
Khi biết đám người Diệp Huyền tiến vào đế đô Đường quốc, Bùi Khiếu Hổ đã rút quân ra khỏi Lưỡng Giới thành, mang theo mười vạn đại quân chạy tới, vì muốn mau chóng đến nơi, thế là, hắn mang theo quân tiên phong đi trước, đáng tiếc, vẫn đến trễ.
Hai bên giằng co với nhau!
Bùi Khiếu Hổ giục ngựa đi tới trước mặt đám người Diệp Huyền, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Sau lưng Bùi Khiếu Hổ, hơn vạn kỵ binh bày trận địa sẵn sàng đón địch, tùy thời chuẩn bị ra tay!
Một lát sau, Bùi Khiếu Hổ đột nhiên nói:
- Tốt cho một Diệp Huyền, không ngờ Đường quốc ta lại bại trong tay ngươi.
Diệp Huyền cưỡi Hắc Lang đi tới trước mặt Bùi Khiếu Hổ.
- Hai lựa chọn, thứ nhất, chiến! Nếu chiến, có lẽ chúng ta đều chết, nhưng, Đường quốc ngươi nhất định vong quốc. Thứ hai, đàm phán.
Bùi Khiếu Hổ cười lạnh.
- Đàm phán? Ngươi lấy cái gì đàm phán? Ngươi dựa vào uy hiếp, ngươi...
Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm chỉ vào Bùi Khiếu Hổ.
- Ta đúng là đang uy hiếp, khó chịu? Vậy thì khai chiến, chiến đến khi Đường quốc triệt triệt để để vong quốc!
Sắc mặt Bùi Khiếu Hổ biến thành dữ tợn.
- Ngươi muốn chiến? Vậy thì...
- Báo!
Tại Thanh Châu có khác biệt, bên này là địa phương nhỏ, không có nhiều yêu cầu như vậy. Thế nhưng tình huống bây giờ khác biệt, bởi vì bọn người Lục Bán Trang đến từ Trung Thổ Thần Châu!
Thế lực sau lưng những người này đều không đơn giản!
Nếu quả thật muốn lấy lớn hiếp nhỏ, việc này tuyệt đối sẽ chọc tổ ong vò vẽ!
Đừng nói Đường quốc, cho dù là Thương Mộc học viện cùng Ám giới cũng không dám!
Sắc mặt lão giả áo bào đen âm trầm đáng sợ!
Hắn hiện tại mới phát hiện, chuyện này đã không đơn thuần là chuyện giữa Diệp Huyền và Đường quốc, mà là chuyện giữa Đường quốc cùng nhóm người này!
Phải nói, đây vốn là chuyện giữa Thương Mộc học viện cùng Ám giới và Diệp Huyền, thế nhưng, Đường quốc lại muốn dính vào...
Một lát sau, lão giả áo bào đen lắc đầu thở dài.
- Tự gây nghiệt!
Nói xong, hắn quay người biến mất ngay tại chỗ.
Khi lão giả áo bào đen rời đi, Đường quốc cũng chỉ còn lại một tên quốc lão là cường giả Vạn Pháp cảnh.
Càng thêm không có sức!
Diệp Huyền nhìn đám hoàng thất Đường quốc.
- Không có người đi ra?
Lúc này, một tên thanh niên đứng dậy, thanh niên nhìn thẳng Diệp Huyền, trong mắt không có nửa phần sợ hãi.
- Ta chính là Thái Tử Đường quốc!
Diệp Huyền gật đầu.
- Đi Khương quốc chứ?
Thanh niên cười lạnh.
- Đi thì đi! Nhưng mà, Diệp Huyền ngươi nhớ kỹ, ngươi hôm nay đối xử với Đường quốc ta, ngày khác ta nhất định sẽ hoàn lại cho ngươi gấp trăm lần, ngươi...
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ, thanh niên cũng im lặng.
Đầu của thanh niên bay ra ngoài!
Máu tươi phun ra như suối!
Nhìn thấy cảnh này, các thành viên hoàng thất Đường quốc trắng bệch không còn chút máu.
Diệp Huyền vung tay phải một cái, máu tươi trên Linh Tú kiếm biến mất, hắn thu hồi kiếm, nói khẽ:
- Ngươi không có ngày khác.
Nói xong, hắn nhìn vẻ mặt e ngại của hoàng thất Đường quốc.
- Tìm kẻ thông minh một chút tới đây!
Diệp Huyền cũng không phải không có nghĩ tới đồ sát hoàng thất Đường quốc, thế nhưng, hắn nghĩ càng sâu hơn một chút.
Đồ sát hoàng thất Đường quốc, đối vpớ Khương quốc mà nói cũng không phải là là một chuyện tốt!
Bởi vì không có hoàng thất Đường quốc, Đường quốc vẫn còn, quân chủ lực của Đường quốc vẫn còn, nếu không có hoàng thất Đường quốc, Đường quốc sẽ xuất hiện quân phiệt, mặc dù đối với Khương quốc mà nói cũng là một chuyện tốt, thế nhưng, vì sao không tự mình bồi dưỡng một quốc chủ khôi lỗi tại Đường quốc chứ?
Trọng yếu nhất chính là, hoàng thất Đường quốc vong, những quân phiệt kia có thể chân chính ủng binh tự lập, khi đó, mặc dù xung quanh Khương quốc không có Đường quốc, thế nhưng sẽ có thêm các quốc gia khác, mà hoàng thất Đường quốc vẫn còn, những quân phiệt kia cũng không dám ủng binh tự lập, cho dù bọn họ tự lập, ngày sau Khương quốc cũng có thể danh chính ngôn thuận mượn tên tuổi hoàng thất Đường quốc xuất binh tiêu diệt!
Kỳ thật làm như vậy hết sức phiền phức, thế nhưng không có cách, nếu thật đồ hoàng thất Đường quốc, những người này nhất định sẽ giết ra khỏi nơi này, giết những người đó, còn có các binh sĩ khác của Đường quốc chạy tới... Không giết xong! Cũng không nhất định giết hết!
Hắn không muốn nhìn người bên cạnh xảy ra chuyện gì!
Đám người Lăng Hàn cũng có tổn thương, căn bản không chịu nổi giày vò, hiện tại hắn cần làm chính là mang bọn họ an toàn ra khỏi nơi đây!
Lúc này, một tên thiếu niên đứng dậy, thiếu niên chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, hắn có e ngại nhưng vẫn đứng lên.
Thiếu niên đi đến trước mặt Diệp Huyền, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nói khẽ:
- Ta tới.
Diệp Huyền lãm đạm nói:
- Tên là gì?
Thiếu niên nói khẽ:
- Đường Mộc.
Diệp Huyền gật đầu.
- Hiện tại ngươi chính là quốc chủ Đường quốc.
Nói xong, hắn cầm kiếm chỉ chỉ đám hoàng thất Đường quốc.
- Có người nào muốn làm quốc chủ, hiện tại có khả năng đi ra.
Đám thành viên hoàng thất kia không ai đi ra!
Diệp Huyền khẽ gật đầu.
- Như vậy tất cả không có ý kiến.
Nói xong, hắn đi tới trước mặt thiếu niên.
- Cùng chúng ta đi Khương quốc một chuyến? Yên tâm, an toàn của ngươi sẽ do chúng ta tới bảo đảm!
Thiếu niên hơi cúi đầu.
- Tốt!
Diệp Huyền nhìn sang binh sĩ Đường quốc.
- Nhớ kỹ, là hắn đi ra cứu các ngươi.
Những binh lính kia yên lặng.
Diệp Huyền quay người nhìn sang Lục Cuồng.
- Lục huynh, làm phiền đưa tiễn chúng ta một đoạn đường.
Lục Cuồng suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
- Có thể!
Cứ như vậy, một nhóm người Diệp Huyền mang theo tân nhiệm quốc chủ Đường quốc ra khỏi thành. Diệp Huyền còn cho binh sĩ Đường quốc đi theo Đường Mộc!
Trong lúc đó, không có bất cứ người nào ngăn cản.
Quay trở lại Khương quốc!
Diệp Huyền quay đầu nhìn thoáng qua đám người Lăng Hàn, hắn muốn đem những huynh đệ này đều an toàn đi ra ngoài!
Hắn hiện tại đã tu luyện ra kiếm nhãn, mặc dù không thể mở mắt, nhưng cũng đã có thể nhìn rõ bất cứ cái gì, thậm chí còn nhìn rõ ràng hơn khi dùng mắt, dù sao hắn hiện tại dùng tâm quan sát vạn vật!
Hai bên đường phố đế đô Đường quốc có vô số người Đường quốc đang đứng, những người này đều đang nhìn đám người Diệp Huyền, trong mắt những người này đều mang theo địch ý không chút che giấu.
Bên cạnh Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi đột nhiên nói:
- Bọn họ ngày sau rất có thể sẽ báo thù Khương quốc ta!
Diệp Huyền nói khẽ:
- Cho nên, Khương quốc chúng ta nhất định phải đủ mạnh, quốc gia mình đủ mạnh, người khác mới vĩnh viễn không dám xâm lấn! Chính chúng ta cũng như thế, sau khi trở về, tất cả phải toàn lực tới Thần Hợp cảnh.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua đám người Lăng Hàn.
- Các ngươi cũng thế, mọi người nhất định phải đạt tới Thần Hợp cảnh!
Thần Hợp cảnh!
Thông U cảnh, miễn cưỡng có thể lăn lộn tại Thanh Châu, đặt ở Trung Thổ Thần Châu, có thể nói là hoàn toàn không đủ!
Ví dụ, nếu để cho đám người Lăng Hàn chiến đấu với dong binh đoàn thứ chín, người sau tuyệt đối đánh không lại!
Bọn họ hiện tại là kẻ địch, thế nhưng Thương Mộc học viện và Ám giới lại chính là thế lực lớn tại Trung Thổ Thần Châu!
Nhất định phải mạnh mẽ hơn nữa!
Đúng lúc này, trên mặt đất nơi xa, một đám kỵ binh đột nhiên xuất hiện.
Số lượng kỵ binh khoảng một vạn, trong đó, Diệp Huyền thấy được một ít gương mặt quen thuộc, bởi vì bên trong có một ít người đến từ Hắc Đao vệ cùng Cảm Tử doanh!
Người cầm đầu lại là một nam tử trung niên!
Bùi Khiếu Hổ!
Đệ nhất đại nguyên soái Đường quốc!
Khi biết đám người Diệp Huyền tiến vào đế đô Đường quốc, Bùi Khiếu Hổ đã rút quân ra khỏi Lưỡng Giới thành, mang theo mười vạn đại quân chạy tới, vì muốn mau chóng đến nơi, thế là, hắn mang theo quân tiên phong đi trước, đáng tiếc, vẫn đến trễ.
Hai bên giằng co với nhau!
Bùi Khiếu Hổ giục ngựa đi tới trước mặt đám người Diệp Huyền, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Sau lưng Bùi Khiếu Hổ, hơn vạn kỵ binh bày trận địa sẵn sàng đón địch, tùy thời chuẩn bị ra tay!
Một lát sau, Bùi Khiếu Hổ đột nhiên nói:
- Tốt cho một Diệp Huyền, không ngờ Đường quốc ta lại bại trong tay ngươi.
Diệp Huyền cưỡi Hắc Lang đi tới trước mặt Bùi Khiếu Hổ.
- Hai lựa chọn, thứ nhất, chiến! Nếu chiến, có lẽ chúng ta đều chết, nhưng, Đường quốc ngươi nhất định vong quốc. Thứ hai, đàm phán.
Bùi Khiếu Hổ cười lạnh.
- Đàm phán? Ngươi lấy cái gì đàm phán? Ngươi dựa vào uy hiếp, ngươi...
Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm chỉ vào Bùi Khiếu Hổ.
- Ta đúng là đang uy hiếp, khó chịu? Vậy thì khai chiến, chiến đến khi Đường quốc triệt triệt để để vong quốc!
Sắc mặt Bùi Khiếu Hổ biến thành dữ tợn.
- Ngươi muốn chiến? Vậy thì...
- Báo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.