Kiếm Tôn

Chương 320: Kiếm tiên? đó là chuyện mười mấy vạn năm trước rồi

Thanh Phong Loan Thượng

05/12/2019

Diệp Huyền gật nhẹ, cầm kiếm vọt tới Tả viện sứ, vừa xông, Linh Tú kiếm trong tay cũng rung lên kịch liệt, kiếm thế điên cuồng tăng vọt!

Dựa thế!

Hiện tại, hắn không đơn thuần dùng kiếm thế, mà còn dựa thế, mượn đại địa chi thế, mượn phong hành chi thế, mượn hết thảy các tự nhiên chi thế có thể mượn, trừ đó ra, còn thêm Chiến ý cùng kiếm ý, một kiếm này, có thể nói đã hoàn toàn vượt phạm trù Thần Hợp cảnh.

Mà khi hắn thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử, một kiếm này, lần nữa đạt tới độ cao mới!

Nhất Kiếm Định Sinh Tử, nghiêm chỉnh mà nói, không đơn thuần là một loại kiếm kỹ, càng là một loại tín niệm!

Một kiếm này chém ra, vô số người cùng ghé mắt nhìn, dù là Tả viện sứ, trong mắt cũng ánh lên một tia kinh ngạc.

Một kiếm này của Diệp Huyền, đã đạt tới phạm trù Vạn Pháp cảnh!

Một kiếm này, có thể nói chính là một kiếm mạnh nhất của Diệp Huyền!

Một kiếm này, hắn thực sự dùng toàn lực!

Kiếm chỉ cách Tả viện sứ chừng mười tấc liền ngừng lại, bởi một tay Tả viện sứ, đã nắm chặt kiếm này!

Tả viện sứ nắm chặt kiếm của Diệp Huyền, Linh Tú kiếm không thể tiến thêm nửa tấc!

Lúc này, Diệp Huyền nắm chắc chuôi kiếm, đột nhiên xoay tròn.

Bành!

Tả viện sứ lui chừng mười bước, cũng chỉ lui tầm mười bước.

Diệp Huyền muốn xuất thủ lần nữa, Tả viện sứ đã đột nhiên mở tay vỗ tới.

Bành!

Diệp Huyền lập tức bị đánh bay, vách núi ngoài trăm trượng rung lên kịch liệt, vách núi lõm vào thành một cái động đen ngòm, sâu tới vài chục trượng, mà đáy hang, chính là Diệp Huyền.

Tả viện sứ nhìn lòng bàn tay, lòng bàn tay hắn đã nứt ra, máu tươi tuôn nhẹ!

Hơi trầm ngâm, Tả viện sứ ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, hai mắt híp lại, một sợi hàn mang lóe lên:

- Ngươi, xác thực nên chết!

Nơi xa, Diệp Huyền co quắp ngồi dưới đất, Linh Tú kiếm trong tay đã nứt gãy, khóe miệng không ngừng trào máu tươi.

Lần này, không chỉ bản thân trọng thương, mà kiếm cũng bị hủy, kiếm hủy cũng có nghĩa là hắn không có đan điền, hiện tại, so với võ giả bình thường cũng không bằng.

Từ trước tới nay, lần đầu hắn chịu thương nặng như vậy!

Giờ khắc này, hắn nghĩ tới rất nhiều người.

Muội muội, tiểu An, Mạc Vân Khởi, Bạch Trạch, lăng hàn, Dạ Ly, Khương Cửu…

Nơi xa, lão giả sau lưng Tả viện sứ đột nhiên nói:

- Giết, sau đó lại tìm sư tôn hắn.

Tả viện sứ gật đầu, đang muốn xuất thủ, đúng lúc này, một nữ tử váy trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Nữ tử váy trắng chắp tay sau lưng, nhìn Diệp Huyền co quắp trên đất:

- Có oán ta không?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Không oán!

Nữ tử váy trắng đang muốn nói, đúng lúc này, Tả viện sứ đột nhiên nói:

- Vốn còn nghĩ ngươi muốn làm rùa đen rụt đầu, không nghĩ…



Nữ tử váy trắng đột nhiên nhổ một sợi tóc, quay người điểm một cái, ngoài mười trượng, thanh âm Tả viện sứ ngừng lại, một sợi tóc đã xuyên qua mi tâm hắn!

Nữ tử váy trắng quay người nhìn Tả viện sứ:- Ta, có cho ngươi nói sao?

Mọi người: “…”

Không gian tĩnh mịch như tờ!

Tả viện sứ trợn hai mắt, đầy vẻ khó tin.

Hắn chưa chết, nhưng sinh cơ đang tốc tốc tan biến, không chỉ như thế, hắn cũng không thể động đậy.

Hắn bị định trụ, không phải thân thể, mà là linh hồn!

Sinh cơ cùng linh hồn hắn không ngừng tan biến, cùng lắm một khắc, thế gian sẽ không còn người nào là Tả viện sứ, không chỉ như thế, ngay cả kiếp sau cũng không có.

Người chết, có thể luân hồi, có thể chuyển thế, nhưng điều kiện tiên quyết là phải còn có linh hồn ấn ký.

Mà cọng tóc này, ngay cả linh hồn ấn ký của hắn cũng bị xóa!

Dưới tình huống bình thường, linh hồn ấn ký sẽ được thiên địa luân hồi chi đạo thủ hộ. Người chết đèn diệt, nhưng linh hồn ấn ký sẽ không bị xóa đi, dù là hắn, trong số những người mà hắn biết, không ai có thủ đoạn xóa được linh hồn ấn ký!

Mà nữ tử trước mắt này, lại có thể làm được!

Người này, tuyệt đối không phải Kiếm tiên, hoặc phải nói, không phải Kiếm tiên đơn thuần!

Giờ phút này, hắn kinh hãi muốn chết!

Hắn biết, Thương Mộc học viện đã đánh giá thấp thực lực nữ tử thần bí trước mắt này.

Không chỉ Tả viện sứ, lão giả bên cạnh cũng kinh ngạc tới ngây người!

Một sợi tóc liền chế trụ Tả viện sứ!

Thủ đoạn này?

Lão giả cùng đám người gắt gao nhìn nữ tử thần bí, ai nấy như lâm đại địch, vô cùng đề phòng.

Nữ tử thần bí cũng không thèm để ý đám người, quay người nhìn Diệp Huyền:

- Cảm giác thế nào?

Diệp Huyền cười khổ, cảm giác thế nào?

Giờ phút này, hắn cảm thấy bản thân đã triệt để bị phế!

Kiếm hủy, cũng có nghĩa là đan điền bị hủy, hiện tại, hắn là một người bình thường, còn không cả được tính là võ giả!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn nữ tử thần bí, hắn muốn xem bộ dạng đối phương ra sao, đáng tiếc, hắn căn bản không nhìn được, dù nữ tử thần bí đứng ngay trước mặt hắn, hắn cũng không nhìn được!

Nữ tử thần bí lãnh đạm nói:

- Biết tại sao ta để ngươi tới lấy kiếm không?

Diệp Huyền nghĩ một chút, nói:

- Người mạnh, kiếm mạnh.

Nữ tử thần bí khẽ gật đầu:

- Ngươi có thể nghĩ tới điểm này, vẫn miễn cưỡng tạm được, có điều, để ngươi tới lấy kiếm, còn một dụng ý khác, mà dụng ý này là gì, tự ngươi nghĩ.

Diệp Huyền cười khổ:

- Tiền bối, ta, ta đã bị phế!



- Phế?

Nữ tử thần bí nói:

- Cái gì gọi là phế? Không có đan kiếm, ngươi không phải là Kiếm tu sao?Diệp Huyền yên lặng một chút, nói:

- Ta, còn có thể cứ?

Nữ tử thần bí lạnh lùng nói:

- Không, ngươi không cứu nổi, chờ chết đi!

Diệp Huyền: “…”

Nữ tử thần bí không tiếp tục nói với Diệp Huyền, quay người nhìn đám lão giả, sau lưng nàng, Diệp Huyền hơi cúi đầu, trầm tư, giờ phút này, trong đầu hắn chỉ có một câu.

Không có đan kiếm, hắn không phải Kiếm tu sao?

Diệp Huyền lâm vào trầm tư thật sâu.

Nữ tử váy trắng đi tới trước mặt đám già, lão giả gắt gao nhìn lại:

- Các hạ không phải Kiếm tiên!

- Kiếm tiên?

Nữ tử váy trắng nở nụ cười mỉa mai:

- Đó là chuyện mười mấy vạn năm trước rồi!

Lão giả nhìn nữ tử váy trắng, nắm chặt quải trượng trong tay, thần sắc bình tĩnh, trong mắt không có nửa điểm gợn sóng, nhưng lòng đã sớm bài sơn đảo hải.

Mười mấy vạn năm trước?

Có người có thể sống lâu thế sao?

Tồn tại vô thượng trong truyền thuyết, có thể sống lâu thế sao?

Nữ tử thần bí trước mắt này, đến cùng là ai?

Nháy mắt, hàng loạt dấu hỏi chấm hiện liên như điện quang hỏa thạch trong đầu lão giả.

Hơn nữa, mười mấy vạn năm trước nữ tử này đã đạt tới Kiếm tiên, như vậy hiện tại, nữ tử này đạt tới mức độ nào?

Không có khả năng!

Lão giả híp mắt, ánh mắt hiện vẻ dữ tợn:

- Ngươi nghĩ có thể hù lão phu?

Thanh âm vừa dứt, quải trượng trong tay lão đập nhẹ xuống đất:

- Tá Thiên nhất nhãn!

Chốc lát, thiên địa biến sắc.

Toàn bộ thiên địa nháy mắt trở nên đem lại, thương khung trên Thương Mộc học viện trải rộng mây đen, trong mây đen, hiện một con mắt hắc ám, bốn phía vang động sấm chớp, cùng lúc, một luồng áp lực vô hình đè xuống, cỗ uy áp này, mạnh như trời sập.

Phía dưới, vô số người hoảng hốt, dồn dập chạy bốn phía.

Trước mặt nữ tử váy trắng, lão giả cười gằn:

- Nữ nhân, xem thủ đoạn của lão phu!

Thanh âm vừa hạ, cầm quải trượng trực chỉ thương khung, trên không, cự nhãn kia đột nhiên nhìn xuống, ánh mắt vừa rơi lên người nữ tử váy trắng, một khắc sau, một lôi trụ từ trong Hắc nhãn bắn xuống, đạo lôi điện này vừa hiện, cả không gian lập tức run lẩy bẩy!

Thủ đoạn của thần!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook