Chương 282: Lão tử kiêu ngạo sao?
Thanh Phong Loan Thượng
16/11/2019
Trước cửa bảo khố, Sở Triều Hàn chậm rãi đóng hai mắt lại.
Lúc này, lão giả Vạn Pháp cảnh bên trong đại điện trước đó, xuất hiện bên cạnh Sở Triều Hàn.
Sở Triều Hàn nói khẽ:
- Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc đến nay cũng không hồi âm?
Lão giả lắc đầu.
Vẻ mặt Sở Triều Hàn lập tức lạnh xuống:
- Tốt cho một Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc!
Một khắc khi Sở quốc binh bại, Sở quốc đã tìm kiếm cứu binh từ Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc. Bởi vì Sở quốc biết, Khương quốc nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhưng mà, Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc căn bản không có bất cứ hồi đáp gì.
Lão giả thấp giọng thở dài:
- Ngày đó lão phu đã không tán thành động binh với Khương quốc, Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc căn bản sẽ không xem Sở quốc là đồng minh, bọn hắn, chẳng qua là lợi dụng Sở quốc ta thôi. Đáng tiếc, quốc chủ không nghe, ai!
Sở Triều Hàn cười lạnh:
- Yên tâm, kết cục của Sở quốc ta hôm nay, ngày sau bọn hắn cũng sẽ tao ngộ.
Nói xong, nàng nhìn về hướng Diệp Huyền rời đi cách đó không xa:
- Người này có thù tất báo, hắn sẽ không tha cho Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc.
Lão giả gật đầu:
- Ngày đó Thương Mộc học viện Khương quốc đuổi người này đi, quả nhiên là ngu xuẩn tới cực điểm!
Sở Triều Hàn chậm rãi đóng hai mắt lại:
- Khương quốc có người này, là may mắn của cả Khương quốc!
...
Sau khi rời khỏi Sở quốc, Diệp Huyền cũng không trở về Khương quốc, mà là đi tới Càn quốc!
Lực lượng một mình hắn, nhất định không diệt được Sở quốc và Càn quốc, dù cho Khương quốc toàn lực xuất kích, cũng khó có thể hủy diệt hai nước này trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa, cho dù diệt được hai nước này, nhất định Khương quốc cũng sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề. Còn nữa, còn có một Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc.
Bởi vậy, xuất binh lúc này, ngược lại sẽ bất lợi với Khương quốc, thế nhưng, buông tha Sở quốc và Càn quốc như thế, rõ ràng là không được!
Thế là, hắn và Lục Cửu Ca nghĩ đến một kế.
Trước hết khiến hai nước tổn thương nguyên khí nặng nề, khiến hai nước vô phương chiêu binh mãi mã, ít nhất trong vòng mười năm! Mà hắn tới ăn cướp, mục đích chính là như vậy. Do hắn cướp sạch một phen, nhất định hai nước đã tổn thương nguyên khí nặng nề, mà Khương quốc có thể thừa cơ hội này phát triển mạnh! Này lên kia xuống, Khương quốc sẽ ngày càng mạnh!
Ngoài ra, Thương Lan học viện cũng cần phát triển một phen.
Mà phát triển, là phải bỏ tiền! Đặc biệt là hiện tại hắn còn muốn thành lập một nhánh đạo binh, có thể tưởng tượng, lập một nhánh đạo binh cần tiêu một con số to lớn cỡ nào!
Càn quốc!
Một ngày sau, Diệp Huyền đi tới Càn quốc.
Cũng giống Sở quốc, sau khi biết Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc đại bại, Càn quốc cũng là toàn quốc kinh hoảng, rõ ràng là sợ Khương quốc đến báo thù.
Hoàng cung Càn quốc.
Giờ phút này, hoàng cung Càn quốc đã đề phòng sâm nghiêm, mười bước một người.
Bởi vì Càn quốc đã biết những chuyện xảy ra ở Sở quốc.
Bên trong đại điện hoàng cung, Quốc chủ Càn quốc ngồi trên long ỷ, phía dưới trước mặt hắn, mấy chục tên đại thần Càn quốc đứng đấy.
Trong đại điện hết sức yên tĩnh, bầu không khí trầm trọng.
Quốc chủ Càn quốc nhìn thoáng qua đám người giữa sân:
- Không ai muốn nói gì?
Một tên đại thần Càn quốc đứng dậy:
- Ta và Càn quốc cùng tồn vong!
Giữa sân, vô số đại thần đồng thời hành lễ:
- Chúng ta nguyện cùng tồn vong với Càn quốc!
Cùng tồn vong!
Càn quốc mỉm cười:
- Còn tốt, ít nhất đại thần Càn quốc ta phải có cốt khí hơn đại thần Sở quốc, yên tâm, trời sập xuống, trẫm đỡ trước!
Lúc này, một tên thị vệ đột nhiên vội vàng chạy đến bên trong đại điện:
- Bẩm báo quốc chủ, Diệp, Diệp Huyền tới. Hắn, hắn đã giết hơn một trăm người...
Diệp Huyền!
Nghe vậy, vẻ mặt chúng đại thần giữa sân khẽ biến.
Quốc chủ Càn quốc lãnh đạm nói:
- Truyền lệnh xuống, chớ có chống cự, để cho hắn tiến đến!
Thị vệ có chút lưỡng lự.
Quốc chủ Càn quốc cười nói:
- Làm theo lời của trẫm!
Thị vệ do dự một lát, sau đó quay người rời đi.
Một lát sau, Diệp Huyền mang kiếm đi vào đại điện, kiếm trong tay hắn còn đang chảy máu.
Giữa sân, tất cả mọi người đang nhìn Diệp Huyền!
Khu vực Thanh Châu, Kiếm Chủ trẻ tuổi nhất!
Quốc chủ Càn quốc liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, cười nói:
- Không hổ là Kiếm Chủ trẻ tuổi nhất khu vực Thanh Châu, phong thái kiếm tu, nhìn một cái không sót gì!
Diệp Huyền dừng bước lại, đúng lúc này, ngoài điện đột nhiên xuất hiện một tên nam tử, nam tử cũng ước chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ áo bào trắng, giống quốc chủ Càn quốc đến sáu bảy phần.
Sau lưng nam tử, còn có một thanh niên nam tử, nam tử thân mang áo xanh, trong tay cầm một viên ngọc bội.
Nam tử áo bào trắng đi đến trước mặt quốc chủ Càn quốc, thi lễ thật sâu:
- Phụ hoàng!
Quốc chủ Càn quốc nhăn mày lại, cả giận nói:
- Ngươi trở về làm gì? Người nào báo cho ngươi!
Nam tử lắc đầu:
- Gia quốc gặp khó, sao nhi thần có thể không về?
Nói xong, hắn quay người nhìn về phía nam tử áo xanh cách đó không xa, nam tử áo xanh nhìn về phía Diệp Huyền:
- Ngươi là người Thương Lan học viện Thanh Châu?
Diệp Huyền gật đầu.
Nam tử áo xanh lãnh đạm lấy ra một lệnh bài:
- Có nhận ra lệnh này không?
Thương Lan lệnh!
Diệp Huyền nhăn mày lại.
Nam tử áo xanh đi đến trước mặt Diệp Huyền, vẻ mặt có phần ngạo:
- Ta chính là đệ tử thủ tịch ngoại viện của Thương Lan học viện Trung Thổ Thần Châu, hiện tại, ta lệnh cho ngươi, lập tức rời khỏi Càn quốc. Ngươi...
Thanh âm của nam tử áo xanh hơi ngừng.
Bởi vì một thanh kiếm đã đính giữa chân mày của nam tử áo xanh.
Tất cả mọi người giữa sân sửng sốt.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Đệ tử thủ tịch? Lão tử chính là viện trưởng đây! Ta kiêu ngạo sao?
Trong điện, yên tĩnh không một tiếng động!
Mọi người đã ngây người.
Ngay cả mặt mũi của tổng viện Thương Lan học viện cũng không cho?
Diệp Huyền không phải Thương Lan học viện sao?
Mọi người đã hoàn toàn mộng!
Đừng nói mọi người, ngay cả nam tử áo bào trắng đi cùng nam tử áo xanh cũng đã bối rối. Hắn là Thái Tử Càn quốc, một mực lịch luyện bên ngoài, bởi vì đi qua Trung Thổ Thần Châu một chuyến, quen biết nam tử áo xanh này, mà lần này, Càn quốc gặp khó, lại thêm Diệp Huyền là người Thương Lan học viện, thế là, hắn cố ý mời nam tử áo xanh đến.
Diệp Huyền là người Thương Lan học viện, cũng nên cho Thương Lan học viện Trung Thổ Thần Châu chút mặt mũi a?
Nhưng mà hắn phát hiện, bản thân dường như đã nghĩ sai.
- -----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Lúc này, lão giả Vạn Pháp cảnh bên trong đại điện trước đó, xuất hiện bên cạnh Sở Triều Hàn.
Sở Triều Hàn nói khẽ:
- Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc đến nay cũng không hồi âm?
Lão giả lắc đầu.
Vẻ mặt Sở Triều Hàn lập tức lạnh xuống:
- Tốt cho một Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc!
Một khắc khi Sở quốc binh bại, Sở quốc đã tìm kiếm cứu binh từ Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc. Bởi vì Sở quốc biết, Khương quốc nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhưng mà, Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc căn bản không có bất cứ hồi đáp gì.
Lão giả thấp giọng thở dài:
- Ngày đó lão phu đã không tán thành động binh với Khương quốc, Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc căn bản sẽ không xem Sở quốc là đồng minh, bọn hắn, chẳng qua là lợi dụng Sở quốc ta thôi. Đáng tiếc, quốc chủ không nghe, ai!
Sở Triều Hàn cười lạnh:
- Yên tâm, kết cục của Sở quốc ta hôm nay, ngày sau bọn hắn cũng sẽ tao ngộ.
Nói xong, nàng nhìn về hướng Diệp Huyền rời đi cách đó không xa:
- Người này có thù tất báo, hắn sẽ không tha cho Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc.
Lão giả gật đầu:
- Ngày đó Thương Mộc học viện Khương quốc đuổi người này đi, quả nhiên là ngu xuẩn tới cực điểm!
Sở Triều Hàn chậm rãi đóng hai mắt lại:
- Khương quốc có người này, là may mắn của cả Khương quốc!
...
Sau khi rời khỏi Sở quốc, Diệp Huyền cũng không trở về Khương quốc, mà là đi tới Càn quốc!
Lực lượng một mình hắn, nhất định không diệt được Sở quốc và Càn quốc, dù cho Khương quốc toàn lực xuất kích, cũng khó có thể hủy diệt hai nước này trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa, cho dù diệt được hai nước này, nhất định Khương quốc cũng sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề. Còn nữa, còn có một Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc.
Bởi vậy, xuất binh lúc này, ngược lại sẽ bất lợi với Khương quốc, thế nhưng, buông tha Sở quốc và Càn quốc như thế, rõ ràng là không được!
Thế là, hắn và Lục Cửu Ca nghĩ đến một kế.
Trước hết khiến hai nước tổn thương nguyên khí nặng nề, khiến hai nước vô phương chiêu binh mãi mã, ít nhất trong vòng mười năm! Mà hắn tới ăn cướp, mục đích chính là như vậy. Do hắn cướp sạch một phen, nhất định hai nước đã tổn thương nguyên khí nặng nề, mà Khương quốc có thể thừa cơ hội này phát triển mạnh! Này lên kia xuống, Khương quốc sẽ ngày càng mạnh!
Ngoài ra, Thương Lan học viện cũng cần phát triển một phen.
Mà phát triển, là phải bỏ tiền! Đặc biệt là hiện tại hắn còn muốn thành lập một nhánh đạo binh, có thể tưởng tượng, lập một nhánh đạo binh cần tiêu một con số to lớn cỡ nào!
Càn quốc!
Một ngày sau, Diệp Huyền đi tới Càn quốc.
Cũng giống Sở quốc, sau khi biết Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc đại bại, Càn quốc cũng là toàn quốc kinh hoảng, rõ ràng là sợ Khương quốc đến báo thù.
Hoàng cung Càn quốc.
Giờ phút này, hoàng cung Càn quốc đã đề phòng sâm nghiêm, mười bước một người.
Bởi vì Càn quốc đã biết những chuyện xảy ra ở Sở quốc.
Bên trong đại điện hoàng cung, Quốc chủ Càn quốc ngồi trên long ỷ, phía dưới trước mặt hắn, mấy chục tên đại thần Càn quốc đứng đấy.
Trong đại điện hết sức yên tĩnh, bầu không khí trầm trọng.
Quốc chủ Càn quốc nhìn thoáng qua đám người giữa sân:
- Không ai muốn nói gì?
Một tên đại thần Càn quốc đứng dậy:
- Ta và Càn quốc cùng tồn vong!
Giữa sân, vô số đại thần đồng thời hành lễ:
- Chúng ta nguyện cùng tồn vong với Càn quốc!
Cùng tồn vong!
Càn quốc mỉm cười:
- Còn tốt, ít nhất đại thần Càn quốc ta phải có cốt khí hơn đại thần Sở quốc, yên tâm, trời sập xuống, trẫm đỡ trước!
Lúc này, một tên thị vệ đột nhiên vội vàng chạy đến bên trong đại điện:
- Bẩm báo quốc chủ, Diệp, Diệp Huyền tới. Hắn, hắn đã giết hơn một trăm người...
Diệp Huyền!
Nghe vậy, vẻ mặt chúng đại thần giữa sân khẽ biến.
Quốc chủ Càn quốc lãnh đạm nói:
- Truyền lệnh xuống, chớ có chống cự, để cho hắn tiến đến!
Thị vệ có chút lưỡng lự.
Quốc chủ Càn quốc cười nói:
- Làm theo lời của trẫm!
Thị vệ do dự một lát, sau đó quay người rời đi.
Một lát sau, Diệp Huyền mang kiếm đi vào đại điện, kiếm trong tay hắn còn đang chảy máu.
Giữa sân, tất cả mọi người đang nhìn Diệp Huyền!
Khu vực Thanh Châu, Kiếm Chủ trẻ tuổi nhất!
Quốc chủ Càn quốc liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, cười nói:
- Không hổ là Kiếm Chủ trẻ tuổi nhất khu vực Thanh Châu, phong thái kiếm tu, nhìn một cái không sót gì!
Diệp Huyền dừng bước lại, đúng lúc này, ngoài điện đột nhiên xuất hiện một tên nam tử, nam tử cũng ước chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ áo bào trắng, giống quốc chủ Càn quốc đến sáu bảy phần.
Sau lưng nam tử, còn có một thanh niên nam tử, nam tử thân mang áo xanh, trong tay cầm một viên ngọc bội.
Nam tử áo bào trắng đi đến trước mặt quốc chủ Càn quốc, thi lễ thật sâu:
- Phụ hoàng!
Quốc chủ Càn quốc nhăn mày lại, cả giận nói:
- Ngươi trở về làm gì? Người nào báo cho ngươi!
Nam tử lắc đầu:
- Gia quốc gặp khó, sao nhi thần có thể không về?
Nói xong, hắn quay người nhìn về phía nam tử áo xanh cách đó không xa, nam tử áo xanh nhìn về phía Diệp Huyền:
- Ngươi là người Thương Lan học viện Thanh Châu?
Diệp Huyền gật đầu.
Nam tử áo xanh lãnh đạm lấy ra một lệnh bài:
- Có nhận ra lệnh này không?
Thương Lan lệnh!
Diệp Huyền nhăn mày lại.
Nam tử áo xanh đi đến trước mặt Diệp Huyền, vẻ mặt có phần ngạo:
- Ta chính là đệ tử thủ tịch ngoại viện của Thương Lan học viện Trung Thổ Thần Châu, hiện tại, ta lệnh cho ngươi, lập tức rời khỏi Càn quốc. Ngươi...
Thanh âm của nam tử áo xanh hơi ngừng.
Bởi vì một thanh kiếm đã đính giữa chân mày của nam tử áo xanh.
Tất cả mọi người giữa sân sửng sốt.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Đệ tử thủ tịch? Lão tử chính là viện trưởng đây! Ta kiêu ngạo sao?
Trong điện, yên tĩnh không một tiếng động!
Mọi người đã ngây người.
Ngay cả mặt mũi của tổng viện Thương Lan học viện cũng không cho?
Diệp Huyền không phải Thương Lan học viện sao?
Mọi người đã hoàn toàn mộng!
Đừng nói mọi người, ngay cả nam tử áo bào trắng đi cùng nam tử áo xanh cũng đã bối rối. Hắn là Thái Tử Càn quốc, một mực lịch luyện bên ngoài, bởi vì đi qua Trung Thổ Thần Châu một chuyến, quen biết nam tử áo xanh này, mà lần này, Càn quốc gặp khó, lại thêm Diệp Huyền là người Thương Lan học viện, thế là, hắn cố ý mời nam tử áo xanh đến.
Diệp Huyền là người Thương Lan học viện, cũng nên cho Thương Lan học viện Trung Thổ Thần Châu chút mặt mũi a?
Nhưng mà hắn phát hiện, bản thân dường như đã nghĩ sai.
- -----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.