Chương 285: Quá tuấn tú, quá phiền não!
Thanh Phong Loan Thượng
17/11/2019
Bảo vệ quốc gia?
Hắn không nghĩ quá nhiều, hắn chỉ biết, hắn và binh sĩ Khương quốc, cùng với học viên Thương Lan học viện liều mạng chiến một trận ở Khai Dương thành, đã giúp rất nhiều người được sống tiếp!
Trách nhiệm!
Khi còn nhỏ, mẫu thân đột nhiên đi mất, một khắc đó, nhìn muội muội nhỏ gầy, lần đầu tiên hắn có một loại ý thức trách nhiệm.
Nhất định phải bảo hộ muội muội thật tốt!
Đây là trách nhiệm làm ca ca!
Sau khi lớn lên, thân là thế tử Diệp gia, một khắc đó, trên người hắn lại có thêm một phần trách nhiệm. Giành lợi ích cho gia tộc, phấn đấu vì gia tộc!
Mặc dù sau này gia tộc vứt bỏ hắn và muội muội, thế nhưng, hắn đã không thẹn với Diệp gia!
Mà bây giờ, hắn là viện trưởng Thương Lan học viện, hắn là Diệp quốc sĩ, hắn là đại ca của Bạch Trạch và Mặc Vân Khởi...
Trách nhiệm, vẫn luôn ở đó, hơn nữa còn càng lúc càng lớn!
Mà nam nhân, nên đảm đương trách nhiệm thuộc về mình.
Mệt mỏi?
Đúng vậy, sẽ rất mệt mỏi. Nhưng nếu không có một thế gia tốt, không có một người cha tốt, nếu ngươi còn không mệt, vậy cũng chỉ có thể là một phế vật!
Nghĩ đến đây, đột nhiên, một cỗ kiếm ý phát tán ra từ trong cơ thể Diệp Huyền!
Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.
Kiếm ý này lại tự phóng ra... Kiếm ý này có ý thức của nó?
Diệp Huyền bị ý nghĩ của bản thân làm giật mình!
Còn có một điểm, nếu là Thiện Ác kiếm ý, nói cách khác, có mặt thiện, vậy khẳng định cũng có mặt ác... Chỉ là, mặt ác này là sao?
Ác Niệm kiếm ý, uy lực như thế nào?
Diệp Huyền có chút hiếu kỳ.
- Ngươi là Diệp quốc sĩ sao?
Lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến bên tai Diệp Huyền.
Diệp Huyền dừng bước lại, quay đầu nhìn lại, bên phải hắn, một nữ tử cầm dù hoa điệp đứng đấy, nữ tử có dung mạo thanh lệ, tư thái vô cùng tốt, giờ phút này, nữ tử đang đánh giá hắn, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Thanh âm của nữ tử vừa dứt, mấy người chung quanh cũng dồn dập nhìn về phía Diệp Huyền!
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
- Ta không phải Diệp quốc sĩ, Diệp quốc sĩ anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, tài mạo song toàn, ngọc thụ lâm phong... Hắn anh tuấn đến vô phương dùng bất cứ ngôn ngữ gì để hình dung, ta làm sao có thể là Diệp quốc sĩ? Ta còn không bằng một phần vạn của hắn!
Nữ tử: "..."
Sau khi nói xong, Diệp Huyền mặt không đỏ, hơi thở không gấp, hắn quay người đi đến phía nơi xa.
Mà lúc này, nữ tử đột nhiên đi đến bên người Diệp Huyền, nàng lấy ra một tấm chân dung, trong chân dung, đúng là Diệp Huyền.
Nữ tử khẽ nhìn qua chân dung, sau đó lại nghiêng đầu nhìn qua Diệp Huyền, nàng nói khẽ:
- Rất giống a!
Diệp Huyền: "..."
Lúc này, nữ tử đột nhiên ngăn trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
- Có phải ngươi hay không?
Diệp Huyền có chút bất đắc dĩ:
- Ngươi muốn làm gì?Nghe Diệp Huyền nói, ánh mắt nữ tử sáng lên:
- Thật đúng là ngươi a!
Thanh âm vừa dứt, dù trong tay nàng đột nhiên khép lại, sau một khắc, dù trong tay nàng trực chỉ giữa chân mày Diệp Huyền.
Kiếm thế!
Kiếm ý!
Tông sư Kiếm Đạo!
Diệp Huyền kinh hãi trong lòng, nữ nhân này lại là một vị Tông sư Kiếm Đạo, hơn nữa, chuôi dù trong tay nàng lại là một thanh kiếm chân giai, phải nói là tán kiếm!
Diệp Huyền không suy nghĩ nhiều, một đạo kiếm ý đột nhiên ngăn trước mặt hắn!
Thiện Niệm kiếm ý!
Thiện Niệm kiếm ý tạo thành một lá chắn thật dày mạnh mẽ ngăn trở tán kiếm của nữ tử!
Nhìn thấy kiếm ý của Diệp Huyền, trong mắt nữ tử có một tia kinh ngạc:
- Kiếm ý thật kỳ quái, ta quả thật chưa từng gặp qua a!
Thanh âm vừa dứt, nàng khẽ xoay tròn tay ngọc, tán kiếm đột nhiên chém ra.
Oanh!
Diệp Huyền trong nháy mắt đã bị chấn lui ra ngoài mười trượng, thế nhưng sau một khắc, một thanh phi kiếm trực tiếp đâm vào trên tán kiếm của nữ tử.
Ầm!
Nữ tử liên tục lùi lại, vừa lui, trọn vẹn hai mươi trượng!
Sau khi dừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, trong mắt có chút hưng phấn:
- Kiếm Chủ, ngươi thật sự đã đạt đến Kiếm Chủ.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Ngươi là Thương Mộc học viện phái tới?
Nữ tử hơi ngẩn người, sau đó lắc đầu:
- Ta là Kiếm Sở Sở, Kiếm gia, đệ đệ ta là Kiếm Tiểu Vương, hẳn là ngươi biết, đúng không?
Kiếm Tiểu Vương?
Diệp Huyền sửng sốt, hắn tự nhiên nhận biết, ban đầu ở bí cảnh Ninh quốc, Kiếm Tiểu Vương này và Cung Thanh Thành còn tương trợ hắn.
Kiếm Sở Sở liếc mắt dò xét Diệp Huyền:
- Vốn dĩ ta muốn đi Trung Thổ Thần Châu trước, nhưng đột nhiên nghe nói ngươi đã đạt đến Kiếm Chủ, thế là, ta nghĩ tới tìm ngươi luận bàn một chút. Ngươi rất lợi hại, hiện tại có lẽ ta đánh không lại ngươi!
Diệp Huyền cười nói:
- Ngươi cũng không kém!
Kiếm Sở Sở đi đến trước mặt Diệp Huyền, có chút hiếu kỳ nói:
- Ngươi làm sao đạt đến Kiếm Chủ? Có thể chia sẻ một chút kinh nghiệm?
Diệp Huyền sửng sốt, nữ tử này cứ hỏi quang minh chính đại như thế? Không chút kiêng kỵ?
Kiếm Sở Sở trừng mắt nhìn:
- Có thể chứ?
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:- Không bằng ngươi gia nhập Thương Lan học viện ta, ngày sau chúng ta có thể cùng nhau trao đổi Kiếm đạo, thế nào?
Kiếm Sở Sở không chút suy nghĩ, lập tức gật đầu:
- Được!
Diệp Huyền: "..."
Được!
Diệp Huyền sửng sốt.
Cứ thế đáp ứng?
Diệp Huyền muốn xác nhận một chút, lập tức hỏi lại:
- Gia nhập Thương Lan học viện, ngươi nguyện ý?
Kiếm Sở Sở gật đầu:
- Nguyện ý a! Ngươi lợi hại như thế, đi theo ngươi, hẳn là có thể có thu hoạch không nhỏ. Nhưng mà, nếu có một ngày ta lợi hại hơn ngươi, vậy ta sẽ phải rời đi.
Diệp Huyền cười nói:
- Có thể! Đi thôi, theo ta trở về Thương Lan học viện!
Cứ như vậy, Thương Lan học viện có thêm một vị học viên là Tông sư Kiếm Đạo!
Trong lòng Diệp Huyền đương nhiên là vui thích!
Tông sư Kiếm Đạo a!
Hơn nữa, từ lúc giao thủ vừa rồi mà xem, Kiếm Sở Sở này đã là Tông sư Kiếm Đạo đỉnh phong, tùy thời có thể đạt đến Kiếm Chủ!
Nếu Kiếm Sở Sở đạt đến Kiếm Chủ, vậy Thương Lan học viện sẽ có thêm một vị chiến tướng siêu cấp a!
Sau khi dẫn theo Kiếm Sở Sở trở lại Thương Lan học viện, Diệp Huyền lập tức triệu tập hết thảy học viên.
Học viên Thương Lan học viện bây giờ, chỉ còn lại không tới ba mươi người, có điều, sau khi trải qua đại chiến Khai Dương thành, ba mươi người này đều đã thành thục không ít.
Trước Thương Lan điện, Diệp Huyền đối mặt với mọi người, ở hai phía bên cạnh hắn, là Bạch Trạch và Mặc Vân Khởi, còn có Kỷ An Chi cùng với Kiếm Sở Sở vừa gia nhập Thương Lan học viện.
Diệp Huyền đi đến trước mặt chúng học viên:
- Sống sót, tốt không?
Mọi người sửng sốt, không hiểu ý của Diệp Huyền!
Diệp Huyền nói khẽ:
- Chúng ta có thật nhiều huynh đệ chết ở Khai Dương thành.
Mọi người yên lặng.
Diệp Huyền nói:
- Một huynh đệ của ta đã từng nói, ra ngoài lăn lộn, thực lực không đủ, bị người đánh chết, đó là chúng ta đáng đời. Câu nói này, ta tặng cho các ngươi. Thế giới này, cũng không phải tốt đẹp như vậy, hết sức tàn khốc, thực lực ngươi mạnh, có nghĩa là năng lực sinh tồn của ngươi mạnh hơn một chút. Từ giờ trở đi, mỗi ngày các ngươi phải tu luyện gấp bội.
Nói xong, hắn giơ ra tay phải, một thanh linh khí Minh giai xuất hiện trong tay hắn.
Thấy món linh khí Minh giai này, rất nhiều học viên lập tức trừng to mắt.
Diệp Huyền nói:
- Muốn không?
Hắn không nghĩ quá nhiều, hắn chỉ biết, hắn và binh sĩ Khương quốc, cùng với học viên Thương Lan học viện liều mạng chiến một trận ở Khai Dương thành, đã giúp rất nhiều người được sống tiếp!
Trách nhiệm!
Khi còn nhỏ, mẫu thân đột nhiên đi mất, một khắc đó, nhìn muội muội nhỏ gầy, lần đầu tiên hắn có một loại ý thức trách nhiệm.
Nhất định phải bảo hộ muội muội thật tốt!
Đây là trách nhiệm làm ca ca!
Sau khi lớn lên, thân là thế tử Diệp gia, một khắc đó, trên người hắn lại có thêm một phần trách nhiệm. Giành lợi ích cho gia tộc, phấn đấu vì gia tộc!
Mặc dù sau này gia tộc vứt bỏ hắn và muội muội, thế nhưng, hắn đã không thẹn với Diệp gia!
Mà bây giờ, hắn là viện trưởng Thương Lan học viện, hắn là Diệp quốc sĩ, hắn là đại ca của Bạch Trạch và Mặc Vân Khởi...
Trách nhiệm, vẫn luôn ở đó, hơn nữa còn càng lúc càng lớn!
Mà nam nhân, nên đảm đương trách nhiệm thuộc về mình.
Mệt mỏi?
Đúng vậy, sẽ rất mệt mỏi. Nhưng nếu không có một thế gia tốt, không có một người cha tốt, nếu ngươi còn không mệt, vậy cũng chỉ có thể là một phế vật!
Nghĩ đến đây, đột nhiên, một cỗ kiếm ý phát tán ra từ trong cơ thể Diệp Huyền!
Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.
Kiếm ý này lại tự phóng ra... Kiếm ý này có ý thức của nó?
Diệp Huyền bị ý nghĩ của bản thân làm giật mình!
Còn có một điểm, nếu là Thiện Ác kiếm ý, nói cách khác, có mặt thiện, vậy khẳng định cũng có mặt ác... Chỉ là, mặt ác này là sao?
Ác Niệm kiếm ý, uy lực như thế nào?
Diệp Huyền có chút hiếu kỳ.
- Ngươi là Diệp quốc sĩ sao?
Lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến bên tai Diệp Huyền.
Diệp Huyền dừng bước lại, quay đầu nhìn lại, bên phải hắn, một nữ tử cầm dù hoa điệp đứng đấy, nữ tử có dung mạo thanh lệ, tư thái vô cùng tốt, giờ phút này, nữ tử đang đánh giá hắn, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Thanh âm của nữ tử vừa dứt, mấy người chung quanh cũng dồn dập nhìn về phía Diệp Huyền!
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
- Ta không phải Diệp quốc sĩ, Diệp quốc sĩ anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, tài mạo song toàn, ngọc thụ lâm phong... Hắn anh tuấn đến vô phương dùng bất cứ ngôn ngữ gì để hình dung, ta làm sao có thể là Diệp quốc sĩ? Ta còn không bằng một phần vạn của hắn!
Nữ tử: "..."
Sau khi nói xong, Diệp Huyền mặt không đỏ, hơi thở không gấp, hắn quay người đi đến phía nơi xa.
Mà lúc này, nữ tử đột nhiên đi đến bên người Diệp Huyền, nàng lấy ra một tấm chân dung, trong chân dung, đúng là Diệp Huyền.
Nữ tử khẽ nhìn qua chân dung, sau đó lại nghiêng đầu nhìn qua Diệp Huyền, nàng nói khẽ:
- Rất giống a!
Diệp Huyền: "..."
Lúc này, nữ tử đột nhiên ngăn trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
- Có phải ngươi hay không?
Diệp Huyền có chút bất đắc dĩ:
- Ngươi muốn làm gì?Nghe Diệp Huyền nói, ánh mắt nữ tử sáng lên:
- Thật đúng là ngươi a!
Thanh âm vừa dứt, dù trong tay nàng đột nhiên khép lại, sau một khắc, dù trong tay nàng trực chỉ giữa chân mày Diệp Huyền.
Kiếm thế!
Kiếm ý!
Tông sư Kiếm Đạo!
Diệp Huyền kinh hãi trong lòng, nữ nhân này lại là một vị Tông sư Kiếm Đạo, hơn nữa, chuôi dù trong tay nàng lại là một thanh kiếm chân giai, phải nói là tán kiếm!
Diệp Huyền không suy nghĩ nhiều, một đạo kiếm ý đột nhiên ngăn trước mặt hắn!
Thiện Niệm kiếm ý!
Thiện Niệm kiếm ý tạo thành một lá chắn thật dày mạnh mẽ ngăn trở tán kiếm của nữ tử!
Nhìn thấy kiếm ý của Diệp Huyền, trong mắt nữ tử có một tia kinh ngạc:
- Kiếm ý thật kỳ quái, ta quả thật chưa từng gặp qua a!
Thanh âm vừa dứt, nàng khẽ xoay tròn tay ngọc, tán kiếm đột nhiên chém ra.
Oanh!
Diệp Huyền trong nháy mắt đã bị chấn lui ra ngoài mười trượng, thế nhưng sau một khắc, một thanh phi kiếm trực tiếp đâm vào trên tán kiếm của nữ tử.
Ầm!
Nữ tử liên tục lùi lại, vừa lui, trọn vẹn hai mươi trượng!
Sau khi dừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, trong mắt có chút hưng phấn:
- Kiếm Chủ, ngươi thật sự đã đạt đến Kiếm Chủ.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Ngươi là Thương Mộc học viện phái tới?
Nữ tử hơi ngẩn người, sau đó lắc đầu:
- Ta là Kiếm Sở Sở, Kiếm gia, đệ đệ ta là Kiếm Tiểu Vương, hẳn là ngươi biết, đúng không?
Kiếm Tiểu Vương?
Diệp Huyền sửng sốt, hắn tự nhiên nhận biết, ban đầu ở bí cảnh Ninh quốc, Kiếm Tiểu Vương này và Cung Thanh Thành còn tương trợ hắn.
Kiếm Sở Sở liếc mắt dò xét Diệp Huyền:
- Vốn dĩ ta muốn đi Trung Thổ Thần Châu trước, nhưng đột nhiên nghe nói ngươi đã đạt đến Kiếm Chủ, thế là, ta nghĩ tới tìm ngươi luận bàn một chút. Ngươi rất lợi hại, hiện tại có lẽ ta đánh không lại ngươi!
Diệp Huyền cười nói:
- Ngươi cũng không kém!
Kiếm Sở Sở đi đến trước mặt Diệp Huyền, có chút hiếu kỳ nói:
- Ngươi làm sao đạt đến Kiếm Chủ? Có thể chia sẻ một chút kinh nghiệm?
Diệp Huyền sửng sốt, nữ tử này cứ hỏi quang minh chính đại như thế? Không chút kiêng kỵ?
Kiếm Sở Sở trừng mắt nhìn:
- Có thể chứ?
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:- Không bằng ngươi gia nhập Thương Lan học viện ta, ngày sau chúng ta có thể cùng nhau trao đổi Kiếm đạo, thế nào?
Kiếm Sở Sở không chút suy nghĩ, lập tức gật đầu:
- Được!
Diệp Huyền: "..."
Được!
Diệp Huyền sửng sốt.
Cứ thế đáp ứng?
Diệp Huyền muốn xác nhận một chút, lập tức hỏi lại:
- Gia nhập Thương Lan học viện, ngươi nguyện ý?
Kiếm Sở Sở gật đầu:
- Nguyện ý a! Ngươi lợi hại như thế, đi theo ngươi, hẳn là có thể có thu hoạch không nhỏ. Nhưng mà, nếu có một ngày ta lợi hại hơn ngươi, vậy ta sẽ phải rời đi.
Diệp Huyền cười nói:
- Có thể! Đi thôi, theo ta trở về Thương Lan học viện!
Cứ như vậy, Thương Lan học viện có thêm một vị học viên là Tông sư Kiếm Đạo!
Trong lòng Diệp Huyền đương nhiên là vui thích!
Tông sư Kiếm Đạo a!
Hơn nữa, từ lúc giao thủ vừa rồi mà xem, Kiếm Sở Sở này đã là Tông sư Kiếm Đạo đỉnh phong, tùy thời có thể đạt đến Kiếm Chủ!
Nếu Kiếm Sở Sở đạt đến Kiếm Chủ, vậy Thương Lan học viện sẽ có thêm một vị chiến tướng siêu cấp a!
Sau khi dẫn theo Kiếm Sở Sở trở lại Thương Lan học viện, Diệp Huyền lập tức triệu tập hết thảy học viên.
Học viên Thương Lan học viện bây giờ, chỉ còn lại không tới ba mươi người, có điều, sau khi trải qua đại chiến Khai Dương thành, ba mươi người này đều đã thành thục không ít.
Trước Thương Lan điện, Diệp Huyền đối mặt với mọi người, ở hai phía bên cạnh hắn, là Bạch Trạch và Mặc Vân Khởi, còn có Kỷ An Chi cùng với Kiếm Sở Sở vừa gia nhập Thương Lan học viện.
Diệp Huyền đi đến trước mặt chúng học viên:
- Sống sót, tốt không?
Mọi người sửng sốt, không hiểu ý của Diệp Huyền!
Diệp Huyền nói khẽ:
- Chúng ta có thật nhiều huynh đệ chết ở Khai Dương thành.
Mọi người yên lặng.
Diệp Huyền nói:
- Một huynh đệ của ta đã từng nói, ra ngoài lăn lộn, thực lực không đủ, bị người đánh chết, đó là chúng ta đáng đời. Câu nói này, ta tặng cho các ngươi. Thế giới này, cũng không phải tốt đẹp như vậy, hết sức tàn khốc, thực lực ngươi mạnh, có nghĩa là năng lực sinh tồn của ngươi mạnh hơn một chút. Từ giờ trở đi, mỗi ngày các ngươi phải tu luyện gấp bội.
Nói xong, hắn giơ ra tay phải, một thanh linh khí Minh giai xuất hiện trong tay hắn.
Thấy món linh khí Minh giai này, rất nhiều học viên lập tức trừng to mắt.
Diệp Huyền nói:
- Muốn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.