Chương 333: Thứ rác rưởi gì vậy?
Thanh Phong Loan Thượng
15/12/2019
Nam tử mặc cẩm y hơi cứng lại, một hồi sau như nghĩ tới điều gì, khóe miệng hơn nhếch lên, nữ nhân có thể giải quyết bằng tiền, thực sự không còn gì tốt hơn, có thể bớt được nhiều phiền phức!
Nam tử mặc cẩm y hơi bấm tay, một cái thẻ bay tới trước mặt Thác Bạt Tiểu Yêu:
- Trong tấm thẻ này, có năm mươi vạn kim tệ, xem như lễ gặp mặt của ta với cô nương!
Năm mươi vạn kim tệ!
Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn qua tấm thẻ, lắc đầu thở dài:
- Khó trách lão cha nói, tri âm khó cầu, lần đầu Tiểu Diệp Tử gặp ta, không tiếc đưa tới mấy ức kim tệ… xem ra, Tiểu Diệp Tử chính là tri âm của ta.
Nói xong nàng bấm tay một cái, tấm thẻ trực tiếp bay trở lại:
- Đi đi! Thác Bạt Tiểu Yêu ta chỉ làm bằng hữu với người có ánh mắt, như Tiểu Diệp Tử vậy, còn ngươi, quá nghèo! Ta không muốn làm bằng hữu với ngươi!
Nam tử mặc cẩm y hơi híp mắt:
- Các hạ không nể mặt?!
Nghe vậy, Thác Bạt Tiểu Yêu quay đầu nhìn qua, không nói nhảm, một búa đập tới.
Nam tử mặc cẩm y biến sắc, thân hình run lên, lui ra chừng chục trượng, mà chiếc vân thuyền của hắn, đã lập tức nát bét, hóa thành một đống bột bịn rơi xuống.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nam tử mặc cẩm ý liền tái nhợt!
Người trong nghề vừa nhìn liền biết có được hay không, hắn biết, bản thân đã đắc tội người không nên đắc tội!
Nam tử mặc cẩm y vội thi lễ với Thác Bạt Tiểu Yêu:
- Là ta đường đột, mong cô nương rộng lòng tha thứ.
Thác Bạt Tiểu Yêu vươn tay:
- Để đồ lại, người có thể đi.
Nam tử mặc cẩm y: “…”
Chừng một khắc sau, Thác Bạt Tiểu Yêu ngồi trên lan can, đếm đếm một đống đồ:
- Cái này cho Tiểu Diệp Tử, cái này là của ta, cái này là của Tiểu Diệp Tử, cái này là của ta, cái này là của Tiểu Diệp Tử, ừm, cái này cũng cho Tiểu Diệp Tử…
Một ngày sau.
Đế đô Ninh quốc..
Thời khắc này, Đế đô Ninh quốc đã sớm loạn.
Bởi rất nhiều võ giả từ Trung Thổ Thần Châu tới, binh lính bình thường căn bản không thể ngăn cản!
Mà đây cũng không phải nguyên nhân chính, nguyên nhân chính là bởi linh khí Thanh châu khô kiệt, lòng người đã loạn, đặc biệt là Đế đô Ninh quốc, linh khí ở đây tiêu tán với tốc độ kinh người. Lúc đầu còn có Hoàng thất Ninh quốc trấn áp, trong thành còn miễn cưỡng duy trì yên ổn, không có nhiễu loạn quá lớn!
Nhưng về sau, khi đám người Trung Thổ Thần Châu tới, thế cục lập tức mất kiểm soát! Bởi, binh sĩ ở đây không cản được người Trung Thổ Thần Châu.
Nhìn thấy đám người Trung Thổ Thần Châu làm loạn không chút kiêng nể, người trong thành cũng có chút không nhẫn nại được. Thế là, cả thành đều loạn.
Không chỉ trong thành loạn, mà hoàng cung Ninh quốc cũng đầy nguy hiểm.
Tứ phía hoàng cung, đã có hai bên bị công hãm, mà những kẻ tiến công, đều là võ giả Trung Thổ Thần Châu.
Những người này, có dong binh, có đệ tử thế gia, cũng có tán tu!
Bọn hắn không ngại đi vạn dạm tới Thanh châu, chính là để cướp đoạt.
Điên cuồng cướp đoạt!
Đây là điều bọn hắn muốn làm!
Ngoại trừ tu sĩ Trung Thổ Thần Châu, còn có tu sĩ bản thổ của Ninh quốc, trng những người này, phần lớn là đệ tử các thế gia.
Cảnh nội Ninh quốc, Ninh gia đương nhiên là đệ nhất thế gia, mà trừ Ninh gia, còn có các thế gia cổ lão khác, trong lúc nguy cấp nhất, những thế gia này không chọn đứng cùng lợi ích Ninh quốc, mà đều chọn nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Dưới cái nhìn của bọn hắn, Ninh quốc nhất định vong!
Bởi, Hợp Hoan tông cùng Hoan Tiếu môn của Trung Thổ Thần Châu, đã xuất thủ với Hoàng thất Ninh quốc.
Ở Thanh châu, thế lực Ninh quốc cũng không nhỏ, nhưng so với thế lực từ Trung Thổ Thần Châu, lại không thể so sánh.
Lại thêm tình cảnh linh khí khô kiệt, có thể nói, Ninh quốc đã bước tới tuyệt cảnh.
Tình huống này, ai cũng muốn húp một chén canh, dù sao cũng là một quốc gia, của cải nhất định rất kinh người.
Hoàng cung Ninh quốc, Thác Bạt Ngạn ngồi trên long ỷ, sau lưng vẫn là hai lão một phụ một lão, trước mặt trái phải, có chừng ba mươi thị vệ mặc trọng giáp, cầm trọng kiếm.
Kim Ngô vệ!
Ba mươi tên Kim Ngô vệ này là tinh anh trong Kim Ngô vệ, từng người đều đạt tới trình độ thân kinh bách chiến, sức chiến đấu đứng đầu Ninh quốc.
Thác Bạt Ngạn ngồi trên long ỷ, mặt không biểu tình.
Lão phụ sau lưng nàng đột nhiên đứng đậy:
- Bệ hạ, đi trước đi!
- Đi?
Thác Bạt Ngạn lãnh đạm nói:
- Mục tiêu hai tông kia là ta, chạy đi đâu?
Lão phụ trầm giọng nmói:
- Hai người chúng ta liều mạng cũng phải bảo vệ bệ hạ an toàn rời đi!
- Bách tính toàn thành cùng các tướng sĩ thì sao?
Thác Bạt Ngạn cười khẽ:
- Mặc kệ bọn hắn sao?
Trong điện, ba mươi tên Kim Ngô vệ cùng quỳ xuống:
- Chúng ta nguyện vì bệ hạ mà chết!
Thác Bạt Ngạn khẽ lắc đầu:
- Muốn bỏ qua bách tính, bỏ qua binh sĩ, trẫm không làm được!
Nói xong, nàng đứng lên:
- Đi, theo trẫm gặp người Trung Thổ Thần Châu.
Thanh âm vừa dứt, nàng dẫn đầu đi ra khỏi đại điện, sau lưng, ba mươi tên Kim Ngộ vệ theo sát đằng sau.
Trong điện, lão phụ cùng lão giả đưa mắt nhìn nhau, hai người thấp giọng thở dài, cùng đi theo.
Ngoài điện, cơ bản hoàng cung Ninh quốc đã bị luân hãm, bởi đã có cường giả Vạn Pháp cảnh xuất thủ.
Trong hoàng cung, hết thảy binh sĩ đã lui giữ tới cửa điện, mà trước những binh sĩ này, có hơn một trăm tên cường giả tới từ Trung Thổ Thần Châu, trong đó, còn có ba tên Vạn Pháp cảnh! Trừ đó ra, bên ngoài còn có hơn hai trăm người, những người này phần lớn là tu sĩ Ninh quốc.
Sở dĩ hoàng cung luân hãm nhanh như vậy, kỳ thực là bởi có cường giả Vạn Pháp cảnh xuất thủ. Dưới tình huống bình thường, cường giả Vạn Pháp cảnh không thể tùy ý đánh, đặc biệt là loại việc như diệt quốc thế này, nhưng hiện tại, Thanh châu đã không còn Hộ Giới giả, những người này căn bản không cần kiêng kỵ!
Trước đám cường giả tttd, có một nam tử trung niên ăn mặc đẹp đẽ, cùng một lão giả có chút khô gầy.
Nam tử trung niên mặc một bộ hồng bào, trên mặt trang điểm đày cộp, nhìn qua rất đẹp. Lão giả khô gầy cũng mặc một bộ hồng bào, trên áo bào họa từng thân thể trần trụi, nam có nữ có.
Hai người đều đang nhìn Thác Bạt Ngạn trong đám binh sĩ, ánh mắt không chút che giấu sự tham lam cùng dâm tà.
Nam tử trung niên đột nhiên cười tà:
- Quả là Nội Mị chi thể, nếu có thể, chậc chậc…
Lão giả khô gầy cũng nhếch miệng cười:
- Xác thực, Nội Mị chi thể hiếm có, lão phu nguyện tinh tẫn thân vong cũng không nề hà, ha ha…
Đúng lúc này, lão phụ sau lưng Thác Bạt Ngạn đột nhiên đứng dậy:
- Chư vị, bệ hạ ta cùng Khương quốc Diệp Quốc sĩ quen biết, mong các vị cho chút tình mọn!
- Diệp Huyền?
Nam tử trung niên nhíu mày:
- Cái thứ rác rưởi nào vậy? Chưa từng nghe qua!
Nam tử mặc cẩm y hơi bấm tay, một cái thẻ bay tới trước mặt Thác Bạt Tiểu Yêu:
- Trong tấm thẻ này, có năm mươi vạn kim tệ, xem như lễ gặp mặt của ta với cô nương!
Năm mươi vạn kim tệ!
Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn qua tấm thẻ, lắc đầu thở dài:
- Khó trách lão cha nói, tri âm khó cầu, lần đầu Tiểu Diệp Tử gặp ta, không tiếc đưa tới mấy ức kim tệ… xem ra, Tiểu Diệp Tử chính là tri âm của ta.
Nói xong nàng bấm tay một cái, tấm thẻ trực tiếp bay trở lại:
- Đi đi! Thác Bạt Tiểu Yêu ta chỉ làm bằng hữu với người có ánh mắt, như Tiểu Diệp Tử vậy, còn ngươi, quá nghèo! Ta không muốn làm bằng hữu với ngươi!
Nam tử mặc cẩm y hơi híp mắt:
- Các hạ không nể mặt?!
Nghe vậy, Thác Bạt Tiểu Yêu quay đầu nhìn qua, không nói nhảm, một búa đập tới.
Nam tử mặc cẩm y biến sắc, thân hình run lên, lui ra chừng chục trượng, mà chiếc vân thuyền của hắn, đã lập tức nát bét, hóa thành một đống bột bịn rơi xuống.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nam tử mặc cẩm ý liền tái nhợt!
Người trong nghề vừa nhìn liền biết có được hay không, hắn biết, bản thân đã đắc tội người không nên đắc tội!
Nam tử mặc cẩm y vội thi lễ với Thác Bạt Tiểu Yêu:
- Là ta đường đột, mong cô nương rộng lòng tha thứ.
Thác Bạt Tiểu Yêu vươn tay:
- Để đồ lại, người có thể đi.
Nam tử mặc cẩm y: “…”
Chừng một khắc sau, Thác Bạt Tiểu Yêu ngồi trên lan can, đếm đếm một đống đồ:
- Cái này cho Tiểu Diệp Tử, cái này là của ta, cái này là của Tiểu Diệp Tử, cái này là của ta, cái này là của Tiểu Diệp Tử, ừm, cái này cũng cho Tiểu Diệp Tử…
Một ngày sau.
Đế đô Ninh quốc..
Thời khắc này, Đế đô Ninh quốc đã sớm loạn.
Bởi rất nhiều võ giả từ Trung Thổ Thần Châu tới, binh lính bình thường căn bản không thể ngăn cản!
Mà đây cũng không phải nguyên nhân chính, nguyên nhân chính là bởi linh khí Thanh châu khô kiệt, lòng người đã loạn, đặc biệt là Đế đô Ninh quốc, linh khí ở đây tiêu tán với tốc độ kinh người. Lúc đầu còn có Hoàng thất Ninh quốc trấn áp, trong thành còn miễn cưỡng duy trì yên ổn, không có nhiễu loạn quá lớn!
Nhưng về sau, khi đám người Trung Thổ Thần Châu tới, thế cục lập tức mất kiểm soát! Bởi, binh sĩ ở đây không cản được người Trung Thổ Thần Châu.
Nhìn thấy đám người Trung Thổ Thần Châu làm loạn không chút kiêng nể, người trong thành cũng có chút không nhẫn nại được. Thế là, cả thành đều loạn.
Không chỉ trong thành loạn, mà hoàng cung Ninh quốc cũng đầy nguy hiểm.
Tứ phía hoàng cung, đã có hai bên bị công hãm, mà những kẻ tiến công, đều là võ giả Trung Thổ Thần Châu.
Những người này, có dong binh, có đệ tử thế gia, cũng có tán tu!
Bọn hắn không ngại đi vạn dạm tới Thanh châu, chính là để cướp đoạt.
Điên cuồng cướp đoạt!
Đây là điều bọn hắn muốn làm!
Ngoại trừ tu sĩ Trung Thổ Thần Châu, còn có tu sĩ bản thổ của Ninh quốc, trng những người này, phần lớn là đệ tử các thế gia.
Cảnh nội Ninh quốc, Ninh gia đương nhiên là đệ nhất thế gia, mà trừ Ninh gia, còn có các thế gia cổ lão khác, trong lúc nguy cấp nhất, những thế gia này không chọn đứng cùng lợi ích Ninh quốc, mà đều chọn nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Dưới cái nhìn của bọn hắn, Ninh quốc nhất định vong!
Bởi, Hợp Hoan tông cùng Hoan Tiếu môn của Trung Thổ Thần Châu, đã xuất thủ với Hoàng thất Ninh quốc.
Ở Thanh châu, thế lực Ninh quốc cũng không nhỏ, nhưng so với thế lực từ Trung Thổ Thần Châu, lại không thể so sánh.
Lại thêm tình cảnh linh khí khô kiệt, có thể nói, Ninh quốc đã bước tới tuyệt cảnh.
Tình huống này, ai cũng muốn húp một chén canh, dù sao cũng là một quốc gia, của cải nhất định rất kinh người.
Hoàng cung Ninh quốc, Thác Bạt Ngạn ngồi trên long ỷ, sau lưng vẫn là hai lão một phụ một lão, trước mặt trái phải, có chừng ba mươi thị vệ mặc trọng giáp, cầm trọng kiếm.
Kim Ngô vệ!
Ba mươi tên Kim Ngô vệ này là tinh anh trong Kim Ngô vệ, từng người đều đạt tới trình độ thân kinh bách chiến, sức chiến đấu đứng đầu Ninh quốc.
Thác Bạt Ngạn ngồi trên long ỷ, mặt không biểu tình.
Lão phụ sau lưng nàng đột nhiên đứng đậy:
- Bệ hạ, đi trước đi!
- Đi?
Thác Bạt Ngạn lãnh đạm nói:
- Mục tiêu hai tông kia là ta, chạy đi đâu?
Lão phụ trầm giọng nmói:
- Hai người chúng ta liều mạng cũng phải bảo vệ bệ hạ an toàn rời đi!
- Bách tính toàn thành cùng các tướng sĩ thì sao?
Thác Bạt Ngạn cười khẽ:
- Mặc kệ bọn hắn sao?
Trong điện, ba mươi tên Kim Ngô vệ cùng quỳ xuống:
- Chúng ta nguyện vì bệ hạ mà chết!
Thác Bạt Ngạn khẽ lắc đầu:
- Muốn bỏ qua bách tính, bỏ qua binh sĩ, trẫm không làm được!
Nói xong, nàng đứng lên:
- Đi, theo trẫm gặp người Trung Thổ Thần Châu.
Thanh âm vừa dứt, nàng dẫn đầu đi ra khỏi đại điện, sau lưng, ba mươi tên Kim Ngộ vệ theo sát đằng sau.
Trong điện, lão phụ cùng lão giả đưa mắt nhìn nhau, hai người thấp giọng thở dài, cùng đi theo.
Ngoài điện, cơ bản hoàng cung Ninh quốc đã bị luân hãm, bởi đã có cường giả Vạn Pháp cảnh xuất thủ.
Trong hoàng cung, hết thảy binh sĩ đã lui giữ tới cửa điện, mà trước những binh sĩ này, có hơn một trăm tên cường giả tới từ Trung Thổ Thần Châu, trong đó, còn có ba tên Vạn Pháp cảnh! Trừ đó ra, bên ngoài còn có hơn hai trăm người, những người này phần lớn là tu sĩ Ninh quốc.
Sở dĩ hoàng cung luân hãm nhanh như vậy, kỳ thực là bởi có cường giả Vạn Pháp cảnh xuất thủ. Dưới tình huống bình thường, cường giả Vạn Pháp cảnh không thể tùy ý đánh, đặc biệt là loại việc như diệt quốc thế này, nhưng hiện tại, Thanh châu đã không còn Hộ Giới giả, những người này căn bản không cần kiêng kỵ!
Trước đám cường giả tttd, có một nam tử trung niên ăn mặc đẹp đẽ, cùng một lão giả có chút khô gầy.
Nam tử trung niên mặc một bộ hồng bào, trên mặt trang điểm đày cộp, nhìn qua rất đẹp. Lão giả khô gầy cũng mặc một bộ hồng bào, trên áo bào họa từng thân thể trần trụi, nam có nữ có.
Hai người đều đang nhìn Thác Bạt Ngạn trong đám binh sĩ, ánh mắt không chút che giấu sự tham lam cùng dâm tà.
Nam tử trung niên đột nhiên cười tà:
- Quả là Nội Mị chi thể, nếu có thể, chậc chậc…
Lão giả khô gầy cũng nhếch miệng cười:
- Xác thực, Nội Mị chi thể hiếm có, lão phu nguyện tinh tẫn thân vong cũng không nề hà, ha ha…
Đúng lúc này, lão phụ sau lưng Thác Bạt Ngạn đột nhiên đứng dậy:
- Chư vị, bệ hạ ta cùng Khương quốc Diệp Quốc sĩ quen biết, mong các vị cho chút tình mọn!
- Diệp Huyền?
Nam tử trung niên nhíu mày:
- Cái thứ rác rưởi nào vậy? Chưa từng nghe qua!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.